Buổi tối, Hạ Dương đi bar, gọi thêm đám bạn của mình tới tụ họp.
Bởi vì thân thể Vân Thy không tốt nên Hạ Dương không định gọi Vân Thy đến quán bar.
Nhưng khi Hạ Dương đến phòng riêng quán bar thì thấy Vân Thy đã ở trong đó.
Hạ Dương hỏi: "Sao cậu lại ở đây? Sao không ở nhà nghỉ ngơi cho tốt?"
"Nghe Lạc An nói anh đã rủ bọn họ đi chơi, em cũng muốn đi cùng." Vân Thy tỏ vẻ ngượng ngùng cười cười.
Hạ Dương tức khắc nhíu mày: "Quán bar người nhiều, không tốt cho cơ thể của cậu."
Lạc An vội vàng nói: "Không sao! Có bọn tôi ở đây canh gác! Bảo đảm sẽ không cho Vân Thy chạm vào rượu! Cũng không đụng tới mấy thứ ngoài kia!"
"Đừng lo, chúng ta có bao nhiêu người đang canh đây chứ!" Một vị thiếu gia cười đùa lấy trên bàn một ly đồ uống đưa cho Vân Thy: "Riêng Vân Thy sẽ uống nước chanh!"
Hạ Dương không nói gì nữa, cầm ly rượu ngồi ở bên cạnh Vân Thy.
Phòng bao lần lượt có thêm nhiều người đến, cả Bảo Ngọc cũng tới.
"Hiếm khi Hạ thiếu chủ động gọi chúng ta ra ngoài tụ họp!", tên thiếu gia cười cười nhìn bốn phía xung quanh hỏi: "Tâm đâu? Tâm không tới à?"
"Nếu không thì Hạ thiếu cũng gọi Tâm tới đi?" Một đám người thích thú xem náo nhiệt ồn ào muốn Hạ Dương gọi Ly Tâm tới.
"Không cần." Hạ Dương thản nhiên nói: "cô ấy đi rồi."
Lạc An thuận miệng hỏi: "Đi rồi? Đi chỗ nào?"
"Bỏ nhà trốn đi." Hạ Dương dựa vào trên sô pha, lắc lắc ly rượu.
"Tâm bỏ nhà ra đi?" Một người khác nghe thấy như là bị chọc cười: "Là tôi nghe lầm sao? cô ta vậy mà dám bỏ đi được à? Tôi còn tưởng rằng cô ta cái gì cũng không dám."
Lạc An gật đầu: "Đi rồi cũng tốt."
"Mỗi ngày quấn lấy Hạ thiếu gọi điện thoại, giống như điểm danh vậy." Lạc An cười nhạo một tiếng: "Còn chưa chính thức xác nhận quan hệ mà cứ tưởng rằng mình là chủ không đấy, haha."
"Haizz, cũng là Hạ thiếu đối xử với cô ta tốt quá, nên lá gan càng lúc càng lớn, cư nhiên còn náo loạn cái gì mà bỏ nhà ra đi......"
Hạ Dương nghe rõ thanh âm bốn phía đang cố dè bĩu, nói xấu Ly Tâm nhưng trên mặt không có phản ứng gì, giống như chuyện bọn họ đang thảo luận hoàn toàn không liên quan gì đến hắn.
Vân Thy ngồi bên cạnh Hạ Dương cũng nghe được loáng thoáng, nhích gần lại nhẹ giọng hỏi: "Là bởi vì em sao?"
Hạ Dương nhìn sang.
"Xin lỗi." Vân Thy thoáng cúi đầu, tựa hồ là có chút áy náy: "Buổi sáng cô ấy gọi điện thoại đến, là em bắt máy...!"
"Nếu là ban ngày, anh không cần chăm sóc với đưa em đi bệnh viện, nói không chừng mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy......"
"Không liên quan đến cậu." Hạ Dương vẻ mặt bình thản, không chút để ý nói: "cô ấy muốn đi thì đi."
Bảo Ngọc vừa vặn ngồi ở bên tay phải Hạ Dương, mặt chưa hết bàng hoàng khi nghe tin vừa rồi: "Anh, rốt cuộc sao lại thế này? Tại sao chị dâu lại bỏ đi?"
"náo loạn xong liền bỏ đi rồi." Hạ Dương uống rượu, thái độ dửng dưng.
Bảo Ngọc vội vàng hỏi: "Vậy thì khi nào chị dâu mới trở về?"
"Không biết." Hạ Dương không thèm để ý.
Lạc An cũng tán thành: "Tôi nói này, chỉ cần Hạ thiếu vẫy tay một cái thì không ai chạy đến nhanh bằng Ly Tâm đâu, haha."
Một người khác hùa theo: "Nói không chừng lần này không cần Hạ thiếu vẫy tay, qua một hai ngày cô ta sẽ ngay lập tức trở lại cho mà xem."
"Nếu cô ta có bản lĩnh một chút chắc sẽ nháo trốn ở bên ngoài mấy ngày rồi trở về."
"cô ta mà có bản lĩnh? Một ngày của cô ta mà không có Hạ thiếu thì giống như mất sinh mệnh vậy!"
Bốn phía tức khắc vang lên một trận cười to.
"Tôi đánh cược ba ngày, Ly Tâm khẳng định sẽ nhịn không được lén trở về!"
"Vậy tôi cũng đánh cược một tuần!"
Có người thò qua hỏi: "Vậy Hạ thiếu thì sao? Hạ thiếu đánh cược mấy ngày?"
Hạ Dương vuốt v e ly rượu trong tay, không nhanh không chậm lên tiếng: "Năm ngày."
"Được được được! Hạ thiếu đánh cược năm ngày!" Lạc An ồn ào: "Đến lúc đó liền xem cách mấy ngày cô ta sẽ trở về!"
Đám người vô cùng náo nhiệt, rất nhanh liền chuyển sang chủ đề khác.
Chuyện Ly Tâm rời đi, đối với bọn họ mà nói thì cùng lắm chỉ là đề tài tiêu khiển cho họ khi họ cảm thấy nhàm chán mà thôi.
Buổi tụ họp mãi cho đến nửa đêm giờ mới kết thúc.
Hạ Dương đứng dậy, nhìn cô nàng cạnh hỏi: "Tôi đưa cậu về?"
"Không tiện đường cho lắm, em tự mình về vẫn được." Vân Thy cười cười.
Có người đi tới nói: "Tôi tiện đường, vừa vặn có thể đưa Vân Thy về."
Hạ Dương gật đầu quay sang Vân Thy dặn dò: "Buổi tối nhớ uống thuốc."
"Được." Vân Thy cười đồng ý.
Hạ Dương lúc này mới xoay người rời đi, ra bãi đỗ xe.
Khi Hạ Dương chuẩn bị lên xe thì thấy Bảo Ngọc vội vàng chạy tới.
"Anh!" Bảo Ngọc đã nôn nóng từ nãy đến giờ: "Anh cùng chị dâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Em đêm qua còn tới nhà anh ăn cơm chị dâu nấu, lúc ấy vẫn rất tốt, sao hôm nay chị ấy lại đột nhiên đi rồi?" Bảo Ngọc nhíu mày.
"Em ấy cứ đi như vậy." Hạ Dương dựa vào bên cạnh xe: "Ban ngày lúc anh không có ở nhà thì em ấy liền đi rồi."
"Anh, anh rốt cuộc nghĩ như thế nào?" Bảo Ngọc hoàn toàn không nghĩ ra: "Anh sao lại không nhanh đi tìm chị ấy!"
Hạ Dương: "Kiểu gì thì em ấy sẽ không trở về, tìm làm gì chứ."
Bảo Ngọc vẫn chưa yên tâm, trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của anh cả và chị dâu, cô không thể nói gì được.
Sau khi về đến nhà, Bảo Ngọc gọi một cuộc cho Ly Tâm.
Cũng may đầu dây bên kia kết nối rất nhanh, Bảo Ngọc vội vàng kêu lên: Chị dâu!"
"Ừm."
Bảo Ngọc thật cẩn thận hỏi: "Chị hiện tại đang ở đâu vậy? Anh em nói chị đã đi rồi..."
"Anh đang ở bên Quảng Ninh." Ly Tâm giải thích: "Muốn đi du lịch mấy ngày để thư giãn đầu óc nên một mình ra ngoài."
"Là vì cãi nhau với anh của em sao?"
"Không có gì hết, chỉ là chút vấn đề riêng của chị mà thôi." Ngữ khí Ly Tâm có vẻ thoải mái hơn thường ngày: "Đi điều chỉnh tâm tình một chút cho thư thản."
Bảo Ngọc nghe giọng điệu bên kia điện thoại không có gì dị thường cả nên cũng yên lòng hơn, lại hỏi: "Ở đó chơi vui không chị?"
"Khá tốt." Ly Tâm cười cười: "Ngày mai chị chuẩn bị sẽ đi thăm Yên Tư."
"Vậy khi nào chị trở về?"
"Không biết nữa." Ly Tâm nghĩ nghĩ một chút rồi nói thêm: "Khi nào chị về, chị sẽ mua cho em quà kỷ niệm."
"Được!" Bảo Ngọc vừa nghe, tức khắc tinh thần tỉnh táo: "Có tem sao! Em muốn tem!"
Ly Tâm cũng biết Bảo Ngọc thích thu thập tem gì đó, liền nói: "Vậy ngày mai chị đi dạo xem thử, nếu có sẽ mua cho em."
"Cảm ơn chị dâu!"
Hai người hàn huyên một hồi lâu qua điện thoại sau đó mới luyến tiếc cúp máy.
Nhưng vừa mới cúp điện thoại, vẻ mặt của Ly Tâm cũng không nhẹ nhàng thoải mái như lúc nãy cô biểu hiện trong điện thoại nữa.
Ly Tâm nằm lẻ loi ở trên giường, mắt dán chặt vào màn hình điện thoại, mở khung nhắn tin với Hạ Dương ra.
Lịch sử trò chuyện dừng lại ở đêm qua, phía sau không còn tin nào cả.
Ly Tâm nhìn nhật ký, nhớ tới lời Hạ Dương đã nói với cô trong điện thoại lúc chiều tối.
Hạ Dương bảo cô đừng trở lại.
cô không chắc đó là lời nói nhất thời trong lúc nóng giận của Hạ Dương hay là nghiêm túc.
Ly Tâm bỏ điện thoại xuống rồi chôn chặt người vào chăn bông.
Hôm nay là đêm đầu tiên cô rời xa hắn, trên giường không có mùi quen thuộc, có chút không quen.
Nhưng cho dù có không quen hay chăng nữa thì cũng phải tập quen dần mà thôi..