Tôi là chủ phòng nơi cô gái tên Ly Tâm này ở ông ngập ngừng rồi lại nói tiếp Cô Ly Tâm vừa tai nạn xe chết, phiền cậu tới lấy đồ của cô gái ấy về.
Ly Tâm đã chết.
Hạ Dương khi nghe được tin tức này cũng không có phản ứng gì, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe người ở đầu dây bên kia giải thích.
Sau khi người nọ nói xong, Hạ Dương mới cúp điện thoại.
Lạc An hiếu kỳ thò qua hỏi: "Hạ thiếu, Ly Tâm nói cái gì vậy?"
"Không có gì." Hạ Dương cầm lấy ly rượu trên bàn, không nhanh không chậm nói: "Một cuộc gọi ngày cá tháng tư nhàm chán."
Đúng lúc hôm nay là ngày cá tháng tư
Chắc cũng chỉ là một trò đùa ngày cá tháng tư của Ly Tâm mà thôi.
Tìm người thông đồng soạn lời kịch, nói qua điện thoại như thật vậy.
Hạ Dương đặt ly rượu xuống, nhìn những lá bài trên bàn nói với mấy người khác: "Tiếp tục."
Trò chơi lại tiếp tục.
Chẳng qua một ván này, Hạ Dương chơi có chút thất thần.
Rõ ràng trên tay tất cả đều là lá bài tốt, nhưng cuối cùng hắn vẫn thua.
Mấy ván tiếp theo, Hạ Dương lại thua mất không ít xu.
Đã rạng sáng giờ, Hạ Dương đứng dậy lên tiếng: "Tôi về trước."
Lạc An hỏi: "Đã là giờ này rồi, sao Hạ thiếu không ngủ lại đây luôn?"
Một người khác cũng lên tiếng giữ Hạ Dương lại: "Đúng vậy, Vân Thy cũng ở trên thuyền nghỉ ngơi, Hạ thiếu không ở lại sao?"
Hạ Dương chỉ nhàn nhạt nói: "Không cần đâu."
Hạ Dương xoay người rời khỏi du thuyền, một mình trở về.
Trở lại chung cư, trong phòng đen như mực.
Mở đèn lên mới thấy xung quanh phòng khách không một bóng người, trong phòng ngủ cũng giống như lúc sáng trước khi hắn rời đi.
Hạ Dương không để ý nữa, cúi đầu nới lỏng cà vạt.
Hết thảy mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường.
Căn hộ thiếu đi một người, cũng không có ảnh hưởng gì lắm.
Sáng hôm sau, Hạ Dương đến công ty.
Buổi sáng có một cuộc họp, Hạ Dương đưa điện thoại cho thư ký nói thêm: "Chờ lát nữa Bảo Ngọc sẽ qua đây."
"Vâng." Thư ký gật đầu, chờ sau khi Hạ Dương rời đi mới tiếp tục ngồi trở lại vị trí làm việc.
Không bao lâu sau, Bảo Ngọc đến.
Bảo Ngọc còn cầm theo một phần tài liệu, nhìn thư ký hỏi: "Anh của tôi đâu?"
Thư ký trả lời: "Hạ tổng đang họp, khoảng chừng còn nửa tiếng nữa sẽ kết thúc."
Bảo Ngọc gật đầu, ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi chờ Hạ Dương tan họp.
Thư ký rót một tách trà nóng cho Bảo Ngọc rồi quay lại bàn làm việc.
Nhưng ngay sau đó, thư ký nhìn thấy điện thoại di động của Hạ Dương đổ chuông, là từ một số lạ gọi đến.
Thư ký nhận điện thoại, vừa nghe nội dung đầu dây bên kia liền kinh ngạc.
Vì thế chờ đến khi Hạ Dương họp xong trở lại văn phòng, liền nhìn thấy vẻ mặt của thư ký có gì đó không ổn, ngay cả Bảo Ngọc bên cạnh cũng hoảng hốt.
"Làm sao vậy?" Hạ Dương thản nhiên hỏi.
"Hạ tổng, vừa nãy có một cuộc điện thoại gọi đến." Thư ký đưa điện thoại qua cho Hạ Dương, chậm rãi nói: " Cô Ly Tâm ngày hôm qua xảy ra tai nạn xe cộ...!"
"Đã qua đời rồi!"
Hạ Dương nghe thấy vậy, dời tất cả công việc lại, buổi chiều mua vé máy bay đến Trạc An.
Bảo Ngọc cũng đi theo Hạ Dương tới bệnh viện.
Dưới sự dẫn dắt của nhân viên, cuối cùng cả hai cũng gặp được Ly Tâm.
Chỉ là Ly Tâm lúc này đã là một thi thể lạnh lẽo, trên người phủ một tấm vải trắng.
Mà ở dưới lớp vải trắng, vẫn còn có thể nhìn thấy lờ mờ những vết cháy xém trên cơ thể.
Bảo Ngọc nhìn thi thể trước mặt mà không thể tin được.
"Sao lại có thể...!" Bảo Ngọc run rẩy vươn tay nhấc nhẹ tấm vải trắng lên một chút.
Chỉ là thi thể đã bị đốt cháy đến không thể nhận ra, thậm chí còn không có một mảnh da hoàn chỉnh trên khuôn mặt.
Bảo Ngọc ớn lạnh ngồi sụp xuống đất khóc nấc, đột nhiên không nghĩ nổi.
Một người đang sống rất êm đẹp, sáng hôm qua còn nhắn tin cùng cô, sao hôm nay lại mất rồi?
Bảo Ngọc hé miệng muốn nói cái gì, nhưng lại không nói nên lời, cổ họng có chút khô khốc.
Qua hồi lâu, Bảo Ngọc mới khôi phục lại giọng nói, nói với nhân viên bên cạnh: "Bạn của tôi...! làm sao lại gặp tai nạn?"
Nhân viên công tác giải thích: "Sáng hôm qua xảy ra tai nạn trên con đường nhỏ lên núi."
Mấy con đường ở ngọn núi bên kia vốn dĩ không an toàn lắm, đặc biệt là trong đó có một khúc cua, trước đây đã xảy ra một số vụ tai nạn giao thông.
Hơn nữa, mấy ngày nay ở Trạc An trời đổ mưa nên đường khá trơn trượt, khi xe chở khách vừa rẽ vào khúc cua, lốp xe bị trượt nên lăn thẳng từ trên đường núi xuống và rơi xuống vực sâu.
Nơi đó lại tương đối hẻo lánh, không có nhiều người qua lại nên không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Càng không may là không lâu sau khi xe chở khách bị lật xuống, một chiếc xe bồn chở dầu cũng đi lên núi và cũng rớt xuống ngay tại vị trí đó, trực tiếp nổ mạnh.
Cũng bởi vì xe bồn chở dầu nổ mạnh quá lớn, lúc này mới có người chú ý đường núi bên kia có tai nạn xe cộ.
Nhưng cứu viện tới quá trễ, trận nổ lại quá mãnh liệt, hai người kẹt trong xe không kịp thoát ra ngoài, cùng tài xế xe bồn, tổng cộng ba người tử vong tại chỗ.
"Nếu là lúc ấy phát hiện sớm một chút, hai người trong xe có lẽ đã được cứu, cũng có thể cứu được trước khi xe bồn phát nổ...!" Người nhân viên cảm thấy có chút tiếc nuối.
Bảo Ngọc nghe xong tức khắc trong lòng hụt hẫng.
Nhân viên công tác còn nói thêm: "Đúng rồi, cô ấy còn có một ít di vật."
Nhân viên công tác đem một chiếc điện thoại nhỏ để lên trên bàn.
Trên bàn có một chiếc ba lô bị đốt trơ trọi và một chiếc đồng hồ đeo trên tay cô đã cháy đen như mực, chiếc điện thoại bên cạnh có vẻ được bảo quản tốt hơn một chút nhưng màn hình đã bị vỡ.
Bảo Ngọc hai mắt đỏ hoe, cầm điện thoại lên.
"Chúng tôi đã tìm thấy chiếc điện thoại này gần nơi xảy ra tai nạn.
May mắn thay là nó còn chưa bị hỏng." Nhân viên công tác nói: "Ngày hôm qua đã hỏi qua người nhà của hai nạn nhân kia nhận diện, chiếc điện thoại này hẳn là của cô Ly Tâm, chúng tôi đã sạc pin."
Trên màn hình đầy vết nứt, Bảo Ngọc cầm điện thoại trong tay cảm giác có chút nặng trĩu.
Buổi sáng ngày hôm qua, chị dâu còn dùng cái điện thoại này nhắn tin cùng cô mà.
Nhưng bây giờ, không còn gì cả.