Bảo Ngọc cúi đầu, nhịn không được lau khóe mắt.
Nhân viên lặng lẽ đứng sang một bên, vì họ đã nhìn thấy nhiều và đã quen với những cung bậc cảm xúc khác nhau của người nhà nạn nhân.
Nhân viên chu đáo đưa một gói khăn giấy cho Bảo Ngọc, thấy vẻ mặt buồn đau của Bảo Ngọc, anh ta ngẩng đầu, nhìn một người đàn ông khác trong phòng.
Người đàn ông cao lớn mặc một bộ tây trang xám đen đứng bên cạnh thi thể, nhưng vẻ mặt lại thờ ơ lãnh đạm, không có chút biểu cảm gì trên gương mặt ấy.
Nhân viên công tác trộm nhìn người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng này, rõ ràng là người đàn ông này đến để nhận lãnh thi thể, nhưng lại không nói một lời nào từ khi bước vào.
Ngay cả khi nhìn thấy bộ dạng thảm đạm của thi thể, trên khuôn mặt của nam nhân vẫn không hề có một chút dao động cảm xúc nào.
Cứ như thể....!người chết nằm trên kia không liên quan gì đến hắn.
Nhân viên công tác thu hồi tầm mắt.
Lúc này người đàn ông đứng bên cạnh thi thể nhìn hồi lâu mới chậm rãi bước tới đến bên cái bàn.
Hạ Dương nhìn mấy thứ trên bàn rồi cầm lấy đồng hồ.
Đồng hồ bị bẩn, mặt đồng hồ đã bị vỡ nát, dây đeo cũng bị nứt ở giữa.
Mà thời gian của chiếc đồng hồ mãi mãi dừng ở :.
Chiếc đồng hồ đã bị cháy đen nhưng Hạ Dương vẫn nhận ra đó là món quà sinh nhật mà hắn đã tặng cho Ly Tâm trước đây.
Hạ Dương nhìn đồng hồ, đột nhiên lên tiếng: "Bảo Ngọc"
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt v e mặt đồng hồ, Hạ Dương chậm rãi hỏi: "Hôm nay là ngày cá tháng tư sao?"
Tâm trạng Bảo Ngọc còn có chút thất thần, im lặng hồi lâu mới trả lời: "Không phải."
Ngày cá tháng tư đã qua.
Hắn cũng hy vọng đây chỉ là một trò đùa vui ngày cá tháng tư mà thôi.
Bảo Ngọc để điện thoại xuống, cầm lấy chiếc ba lô bên cạnh.
Bên trong ba lô vẫn còn rất nhiều đồ vật linh tinh, ví và tài liệu đều còn nguyên.
Nhưng Bảo Ngọc vẫn không thể tin được, nhịn không được nhìn nhân viên hỏi lần nữa: "Người chết..
thật sự là người tên Ly Tâm sao?"
"Đúng vậy." Nhân viên công tác gật đầu: "Tuy rằng camera theo dõi trên đoạn đường đó bị hỏng rồi, nhưng khi cô Ly Tâm lên xe có camera giám sát quay được."
Vào thời điểm đó, đoạn phim giám sát cho thấy Ly Tâm ngồi trên ghế điều khiển phụ, sau đó đi vào làng, đi thẳng qua giữa làng đến gần con đường ngắn, và sau đó đi lên núi.
Mặc dù không có camera giám sát trong làng, và giám sát trên đường núi đã bị hỏng nhưng vẫn có thể xác định được từ giám sát trong thị trấn rằng đó thực sự là Ly Tâm đã ngồi ở ghế phụ.
Hơn nữa, số người chết cuối cùng có thể khớp với những hình ảnh do giám sát của thị trấn thu được.
Ly Tâm ngồi trên ghế điều khiển phụ, cùng với tài xế và cô gái hướng dẫn viên ngồi phía sau xuất phát lên núi.
Khi cảnh sát xử lý hiện trường vụ tai nạn, họ đã tìm thấy hai thi thể trong xe chở khách nhỏ.
Nhân viên công tác nói: "Nếu hiện tại nhận thi thể thì mau chóng làm theo thủ tục đi."
Bảo Ngọc vừa định đồng ý liền nghe được thanh âm lạnh lùng của nam nhân bên cạnh...!
"Không nhận."
Bảo Ngọc sửng sốt, theo bản năng ngơ ngác nhìn về phía Hạ Dương hỏi: "Anh?"
Hạ Dương nhìn thi thể lạnh như băng, chậm rãi nói: "Cô ta không phải Ly Tâm."
Nhân viên công tác sửng sốt, vội vàng giải thích: "Đây là di vật giấy chứng nhận nhân thể là của cô Ly Tâm, và giám sát ở thị trấn cũng có thể chứng minh rằng cô Ly Tâm đã thực sự có lên xe...!"
"Nếu muốn yêu cầu xác nhận lại người nhà cũng có thể cung cấp mẫu DNA, bệnh viện sẽ làm giám định." Nhân viên công tác nói.
Hạ Dương như cũ biểu cảm trên khuôn mặt vẫn lãnh đạm nói: "Không có mẫu, tôi sẽ không cung cấp."
"Anh!" Bảo Ngọc ở bên cạnh bối rối, vội vàng kéo cánh tay Hạ Dương nói: "Anh làm thế này là sao vậy?!"
Nhưng nét mặt Hạ Dương vẫn như cũ không có gì thay đổi, nhìn thi thể bị cháy xém không còn da thịt này giống như đang nhìn một người xa lạ.
Hạ Dương: "Người chết không phải Ly Tâm, cô ấy không chết."
Nhân viên công tác đành phải nói: "Nếu gia đình không chịu lãnh nhận, thi thể này sẽ do cảnh sát xử lý."
"Tùy các người."
Hạ Dương vẫn thái độ thản nhiên xoay người rời đi.
Khi Hạ Dương trở về khách sạn, bên ngoài trời vừa đổ mưa.
Hạ Dương ngồi trên ghế cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài.
Từ góc nhìn này của cửa sổ khách sạn có thể nhìn thấy toàn bộ thị trấn cổ kính.
Hạ Dương lắng nghe tiếng mưa rơi, vẻ mặt vẫn lãnh đạm, lấy notebook ra bắt đầu công việc.
Mà Bảo Ngọc vẫn còn ở bệnh viện, một mình làm thủ tục nhận xác, mãi đến tối mới về.
Bảo Ngọc cầm tài liệu thủ tục, vừa vào phòng liền thấy được nam nhân bên cạnh cửa sổ.
Hạ Dương đang đối mặt với màn hình máy tính xách tay, có lẽ đang làm việc trên đó.
Bảo Ngọc chậm rãi đi qua, nhìn Hạ Dương trước mắt lên tiếng: "Ngày mai em sẽ đi đến nhà tang lễ."
"Muốn chuẩn bị hoả táng." Giọng Bảo Ngọc có chút nghẹn ngào.
Nhưng Hạ Dương cũng không chút để ý ngẩng đầu lên, tùy ý nói: "Mặt đều thấy không rõ, ai biết người chết có phải Ly Tâm hay không."
Bảo Ngọc nhìn thái độ của Hạ Dương, tức giận lên kích động nói: "Nhưng những thứ đó đều là của chị dâu!, đồng hồ, điện thoại, ngay cả Camera giám sát cũng quay được."
" thật sự đã chết."
Hạ Dương gật đầu thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm việc.
Bảo Ngọc nhìn nam nhân lãnh đạm trước mặt, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút xa lạ.
Chị ấy đã chết.
Nhưng anh của cô chỉ ngồi ở chỗ này, một chút phản ứng cũng không có, hoàn toàn nhìn không ra buồn bã hay đau khổ gì cả.
Bảo Ngọc không ở lại được nữa, lẳng lặng trở về phòng.
Sáng hôm sau, Bảo Ngọc đến bệnh viện một chuyến, sau đó đến nhà tang lễ địa phương để an bài tổ chức hỏa táng.
Tất cả mọi việc đều do một mình Bảo Ngọc lo liệu.
Bảo Ngọc đi nhận di vật rồi xác nhận thời gian hỏa táng với nhà tang lễ.
Mà Hạ Dương vẫn luôn ở khách sạn, làm việc trên máy tính xách tay mà không hề hỏi gì về việc hỏa táng.
Bảo Ngọc nói với Hạ Dương thời gian và địa điểm hỏa táng, nhưng Hạ Dương chỉ đáp mà không ngẩng đầu lên, cũng không nói có đi hay không.