Sau khi hai vợ chồng kia rời đi.
Hạ Dương cũng không có bất kì phản ứng gì chỉ nhìn chăm chăm vào bàn tay đã được băng bó kia mà thất thần.
Hắn nghĩ tại sao một chuyện lại thành ra như vậy, mọi chuyện bây giờ dường như không có chuyện nào theo ý muốn của hắn.
Bỗng một bóng đen đi tới và dừng bước tới chỗ Hạ Dương.
Hắn mới hoàn hồn, chầm rãi ngước mắt nhìn người đứng trước mặt mình.
Là Bảo Ngọc, cô đã nghe chuyện náo loạn ở quán bar và tức tốc chạy tới thì thấy cảnh tượng như thế này.
‘‘Nghe nói anh đã đánh tên Lạc An đó đến nhập viện’’
Hạ Dương không nói gì chỉ gật đầu
Bảo ngọc cười thầm:’’ Cũng đáng lắm.’’
‘‘Nhưng tại sao anh lại làm vậy?’’
Hạ Dương cũng tự mình đặt ra câu hỏi như vậy.
Tại sao khi Lạc An nói vậy hắn lại phản ứng mãnh liệt như vậy.
Bảo Ngọc: ‘‘Tên Lạc An đó cùng đám đại thiếu gia đó đã bao nhiêu lần chế nhiễu chị ấy rồi chứ.’’
Đúng vậy, cô đã chứng kiến biết bao nhiêu lần đám phú nhị đại đó chế nhiễu Ly Tâm nhưng chưa từng thấy Hạ Dương phản ứng gì.
Bảo Ngọc bây giờ có chút phẫn nộ trong người:’’ Tại sao trước đây anh chưa từng nói giúp chị ấy một lần’’ Bảo Ngọc bây giờ lại có chút nghẹn ngào:’’ Anh không thấy anh rất quá đáng à.’’
Hạ Dương chỉ im lặng ngoan ngoãn ngồi nghe Bảo Ngọc giáo huấn.
Hạ Dương bây giờ mới nghĩ lại lúc đám phú nhị đại đó chế nhiễu Ly Tâm với những ẩn ý trong lời nói đầy độc ác đó.
Hắn chỉ thấy Ly Tâm vẫn giữ nụ cười nhưng nụ cười đó luôn đầy ngượng ngạo, hắn cũng chẳng mảy may để ý, không quan tâm đến.
Nếu lúc đám thiếu gia đó chế nhiễu cô, Hạ Dương chỉ cần nói giúp Ly Tâm một câu thôi, có thể cô chỉ vì chuyện đó thôi mà sẽ gieo rắc nơi trái tim cô một tình yêu đối với Hạ Dương sẽ lớn đến mức mặc kệ cho những lời chế nhiễu đó mà nguyện theo Hạ Dương cả đời.
Cũng có thể… cô sẽ không rời đi như thế.
‘‘Nếu lúc đó anh nói đỡ cho chị ấy vài câu thôi có thể những chuyện này sẽ không xảy ra.’’ Cơn phẫn uất của Bảo Ngọc đã bùng phát cùng những giọt nước mắt chua xót thay Ly Tâm.
Tay cô bóp chặt nơi lồ ng ngực:’’ Cũng có thể chị ấy sẽ không như thế này!!’’
Mọi người ở xung quanh cũng bắt đầu bàn tán to nhỏ về chuyện bên phía Hạ Dương, những tiếng ong ong trong đầu hắn khiến hắn không chịu nổi.
Hạ Dương lớn tiếng quát:’’ Đủ rồi!!’’.
Mọi người xung quanh bị dọa cho sợ, liên tục giải tán.
Hạ Dương nhớ đến cái ngày Ly Tâm rời đi, lúc đó chỉ vì cơn nóng giận nhất thời mà hắn đã bảo Ly Tâm không cần trở về nữa.
Hạ Dương không nhớ chính xác câu nói mình nói với Ly Tâm, chỉ nhớ được mình đã nói Ly Tâm đừng trở lại.
Bây giờ Hạ Dương cảm thấy mọi thứ như rối tung, không việc nào theo ý muốn của hắn.
Để rồi… hắn đánh mất Ly Tâm
Hạ Dương bây giờ mới cảm thấy hối hận, người đàn ông được cho là không bảo giờ khóc ngay cả khi mẹ hắn chết.
Giờ đây để rồi cuối cùng cũng rơi lệ vì người mà hắn yêu.
Yêu… Yêu ư.
Hắn bây giờ có đáng để gọi tiếng yêu với Ly Tâm hay không.
Hạ Dương bây giờ cứ như một đứa trẻ vừa bị mất đi đồ quý giá nhất.
Hạ Dương ngẩn mặt lên nhìn người trước mặt: ‘‘Bây giờ anh phải làm sao đây.’’
Bảo Ngọc lạnh lùng nhìn Hạ Dương ‘‘Bây giờ anh hối hận như vậy thì chị ấy có quay trở lại được không?’’
‘‘Anh trưng ra bộ mặt nhếch nhác như vậy cho ai xem.’’
Bảo Ngọc hít thở sâu rồi nói:’’ Chị dâu đã từng nói với em, chị ấy muốn tất cả mọi người đều sống hạnh phúc’’
‘‘Nhưng cuộc đời đã đưa chị ấy đến gặp người mang lại toàn bất hạnh cho chị ấy’’
Hạ Dương vẫn không nói gì, ánh mắt thất thần không cảm xúc.
‘‘Chị dâu muốn em sống hạnh phúc, em nghĩ em sẽ đi du lịch để giải toả những căng thẳng rồi đăng kí học cao hơn để quên đi mọi chuyện’’ Bảo Ngọc nói tiếp: "Cũng có thể sẽ đỡ cảm thấy bớt đau khổ hơn một chút.’’
Bảo Ngọc nhìn Hạ Dương rồi đưa ra tấm danh thiếp:" Anh hãy đến điều trị bác sĩ tâm lý đi, có thể sẽ giúp được anh một chút.’’
Hạ Dương nhận lấy tấm danh thiếp nhưng cũng không có ý định tiếp nhận điều trị.
Hắn muốn tự dằn vặn bản thân vì những lỗi lầm đã gây ra cho Ly Tâm.
Sau khi Bảo Ngọc rời đi.
Hạ Dương nhắm nghiền mắt lại:’’ Anh muốn màng theo đau khổ tiếp tục sống".
Hắn mở mắt ra nhìn vào hư không như thấy được hình bóng của Ly Tâm.
‘‘Em có đồng ý không? Ly Tâm.’’.