Phùng Trạm lái xe rất nhanh, Cố Trường Chí ngồi ở phía sau không nói lấy một tiếng. Lương Hòa bởi vì phải chiếu cố hai đứa trẻ nên phải ở nhà. Lý Uyển ngồi bên kia, vừa gạt nước mắt vừa thở dài.
Bệnh viện quân y thành phố B.
Lưu Hướng Đông lo lắng chờ ở cổng bệnh viện, chiếc mũ trên đầu bị anh đội lên hạ xuống mấy chục lần rồi, nắm ở trong tay không rõ bộ dạng gì. Mắt nhìn thấy một chiếc xe Jeep đang đi về phía bên này, đèn sáng ngời, thấy rõ giấy phép thì anh liền cuồng quít nghênh đón.
“Lão quân trưởng.”
Cố Trường Chí nghiêm mặt, nhíu mày hỏi, “Hoài Việt thế nào rồi?”
Lưu Hướng Đông liếc mắt nhìn Lý Uyển ở một bên, có chút không dám nói. Lý Uyển nhìn bộ dạng lúc này của cậu ta thì lập tức nhảy dựng lên, “Rốt cuộc là thế nào? Cậu nói thật xem nào?” Bộ dáng do dự của anh ta làm cho người ta càng nhìn càng lo lắng.
“Được rồi, đều đi vào trước đi. Đứng ở cửa lo lắng bốc hỏa thì còn ra cái dạng gì nữa hả?”
Cố Trường Chí trầm giọng, nhìn Nghiêm Chân vẫn trầm mặc ngồi ở trên xe, “Tiểu Chân, con sao còn không xuống xe?”
Nghiêm Chân ngẩng đầu, chậm rãi nở nụ cười, “Ba, ba vào trước đi, con đợi lát nữa rồi vào sau.”
Thấy thần sắc buồn bã của cô, Cố Trường Chí cũng không thúc giục cô nữa, chỉ để lái xe chiếu cố cô.
Trời tối Nghiêm Chân ngồi ở ghế phụ, có chút hoảng hốt. Cô bỗng nhiên cảm thấy thế giới này rất mơ hồ, cũng rất biết đùa giỡn tình cảm con người. Trước đó một giây còn làm cho tâm tình con người ta rạo rực, khát khao như trong mơ nhưng giây tiếp theo lại đem người ta ném vào một khoảng không, không thể không chấp nhận sự thật.
Nếu ông trời là một đứa nhỏ nghịch ngợm, nhất định là trong nháy máy liền cười giảo hoạt với cô… cô xem, người phụ nữ như cô lại bị tôi làm cho khóc.
Cô không nghĩ sẽ mang theo nước mắt đi gặp anh, bởi vì anh nhất định không muốn thấy.
Một lát sau, Nghiêm Chân đưa tay lau mắt. Đã có thì chứng tỏ rằng cô về chuyện này thật là có tiền đồ nha.
Cô hít một hơi thật sâu, mở cửa xe đi xuống.
Lúc này đã là 10h tối, người trong bệnh viện vẫn còn khá nhiều, Nghiem Chân hỏi y tá trực ban. Nghe vị y tá đó nói, quân nhân được đưa tới kia đã được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, hiện tại nằm ở phòng bệnh số 2 lầu 4, cô liền bước nhanh đi lên đó.
Lầu 4 tương đối im lặng hơn một chút.
Nghiêm Chân vừa mới đi qua, muốn bước vào phòng bệnh thì chợt nghe được tiếng khóc nức nở lẫn tiếng nói của ai đó, nghe giọng nói Nghiêm Chân đoán đó là một người lính còn trẻ tuổi.
“Nói chuyện điện thoại xong, chân của Tham mưu trưởng bỗng nhiên đau một chút, nhưng vì thấy không có việc gì nên tôi cũng không chú ý nhiều nữa, cùng anh ấy đi vào trấn, nhưng mới vừa đứng lên không đầy 10 phút thì Tham mưu trưởng liền nắm lấy bả vai của tôi. Tôi nhìn lại, làm tôi giật cả mình, khuôn mặt của Tham mưu trưởng trắng bệch như tờ giấy, trên trán là mồ hôi đang chảy ròng ròng xuống. Mà khi đi trên đường thì gặp phải dư chấn, từ trong một căn nhà giúp đỡ một bà lão đi ra, cánh cửa lớn như vậy cũng bị làm cho rớt xuống, thủy tinh trên cánh cửa dập nát chấn vào chân của tham mưu trưởng…”
“Tiểu Trương, câm miệng.” Giọng nói này là của Lưu Hướng Đông.
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có thanh âm khóc nức nở của người lính kia.
Nghiêm Chân nhìn về phía trước với ánh mắt dò xét, thấy Cố Trường Chí ngồi ở ghế dài cau mày hút thuốc, Lưu Hướng Đông đứng ở bên cạnh ông nhưng thần sắc không ngừng đánh giá vị quân trưởng bên cạnh này, mà một người lính còn trẻ tuổi đứng ở bên cạnh thì nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt. Lý Uyển không có ở đây, chắc là trong phòng bệnh.
“Lão quân trưởng, cháu nhớ rõ khi Hoài Việt đến sư đoàn A, chú có điện thoại nói cho cháu biết là chân phải của cậu ấy bị thương, nói cháu chăm sóc cậu ấy một chút. Vết thương do thủy tinh găm vào chân có thể xử lý nhưng cháu nhìn thấy cậu ấy vô cùng đau đớn, liền trực tiếp dùng trực thăng đưa cậu ấy tới thành phố B.”
Bệnh viện tỉnh của tỉnh Q đã có rất nhiều bệnh nhân, mà thương thế những người nghiêm trọng đều đưa tới thành phố B.
Cố Trường Chí ừ một tiếng, gật gật đầu. Vẻ mặt có chút mờ mịt, thẳng đến khi trong không gian chỉ còn mang theo sức nóng của thuốc lá thì ông mới phục hồi tinh thần lại mà nói với Lưu Hướng Đông, “Cảm ơn cháu, Tiểu Lưu.”
“Lão quân trưởng, chú đừng nói như vậy.” Lưu Hướng Đông trước khi được điều đến sư đoàn A thì đã từng làm cấp dưới của Cố Trường Chí một đoạn thời gan. Một đoạn thời gian kia đối với anh là đoạn thời gian tâm đắc nhất trong cuộc đời anh, rời không được vị lão thủ trưởng đa tài này. Trong ấn tượng của anh vị lão thủ trưởng này có danh tiếng như tiếng chuông lớn, tinh thần quắc thước, nhưng hiện tại ngồi ở chỗ này cũng chỉ là một người cha đã có nếp nhăn trên khuôn mặt vì lo lắng cho con.
“Bác sĩ ở nơi này giờ đã kiểm tra qua lần nữa chưa?”
“Vâng, đã kiểm tra rồi ạ.”
“Họ nói như thế nào?”
“Bệnh cũ tái phát, khung xương chân phải bị nứt ra, hơn nữa do rạn nứt này nên xương hoàn tòan bị lệch vị trí.”
Lời vừa nói ra, lại một mảnh yên tĩnh bao trùm lấy.
Thật lâu sau, Cố Trường Chí lắc lắc đầu, đối với người nằm trong phòng bệnh kia mà thở dài một hơi, “Tiểu tử này, luôn cứng rắn chống đỡ. Cậu nói một người có đầu óc thông minh như vậy, sao lại không biết suy nghĩ như vậy, chính mình đã chống đỡ không được thì còn lấy cái gì mà làm liều thế chứ? Đầu óc của tiểu từ này thật là…”
Cố lão gia cũng đã nổi giận lên, Nghiêm Chân hít một hơi sâu, quay người lại đi ra phía ngoài.
Hốc mắt đỏ lên, nước mắt giống như sắp chảy ra rồi, cho nên cô không thể đi vào được.
Bước chân của cô có chút hỗn loạn, còn không cẩn thận đụng vào một người, đánh vỡ cái cốc người nọ đang cầm trong tay. Cô sửng sốt một chút, thừa dịp người nọ chưa kịp nói gì, cô đã vội vàng ngồi xuống nhặt những mảnh vỡ kia.
“A, cô cẩn thận một chút, đừng để nó cắt phải tay.” Người nọ không tức giận, ngược lại còn nhắc nhở cô.
“Không có việc gì… a…” Quả nhiên, vẫn bị cắt một chút. Nơi bị cắt là lòng bàn tay, đầu nhọn của mảnh vỡ cắm vào đó.
“Nhìn xem, tôi nói cô cẩn thận một chút rồi.” Người nọ trên đỉnh đầu cô thở dài một hơi, vòng qua Nghiêm Chân đi tìm dụng cụ quét dọn, dọn sạch những mạnh vỡ.
Mà Nghiêm Chân ngồi trên mặt đất, ánh mắt dừng ở hai mảnh vỡ nhỏ trong tay, lòng bàn tay của cô có chút đau, chôn đầu vào giữa hai chân, bả vai có chút run nhẹ.
Không biết qua bao lâu, một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của cô. Một giọng nữ thân thiết nhu hòa kêu tên của cô, “Nghiêm Chân?”
Nghiêm Chân chậm rãi ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn người trước mặt, nhưng không có phản ứng gì.
Là vợ chồng Chung Lê Anh cùng Tịch Thiếu Phong. Khi nhận được điện thoại của Lưu Hướng Đông nghe nói Cố lão gia từ thành phố B đã đi tới đây thì hai vợ chồng cũng lập tức đi tới đây.
Chung Lê Anh kinh ngạc khi nhìn thấy Nghiêm Chân, chạy nhanh đến kéo cô dậy, “Đúng là đứa trẻ ngốc, sao lại ngồi ở chỗ này? Hoài Việt đâu rồi, nó thế nào rồi?”
Nghiêm Chân há miệng, không nói chuyện rồi lại cúi đầu. Tịch Thiếu Phong dùng cánh tay kéo kéo Chung Lê Anh, không cho bà ấy hỏi nữa.
“Giờ bà ở chỗ này với Tiểu Chân đi, tôi vào trong xem.” Tịch Thiếu Phong nhìn ra cảm xúc của Nghiêm Chân không ổn định, dặn dò Chung Lê Anh.
Chung Lê Anh dù sao cũng đã làm quân tẩu nhiều năm như vậy, điểm sự tình ấy đã sớm hiểu được, bà phất phất tay để cho Tịch Thiếu Phong đi nhanh. Rồi mang theo Nghiêm Chân đến ghế dài ở bên hành lang bệnh viện ngồi xuống. Người đến người đi, Chung Lê Anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng của cô, nhưng Nghiêm Chân lúc này rất bình tỉnh.
“Dì Chung, cháu không sao đâu.”
“Uh, dì biết.”
Chung Lê Anh nói như vậy nhưng động tác ở tay cũng không ngừng lại, từng chút từng chút trấn an cô, sự lo lắng quan tâm này làm cho cô như cảm giác được sư nhu hòa từ người mẹ vậy, thật ấm áp.
Cô càng ngày càng nhích lại gần Chung Lê Anh, Chung Lê Anh tự nhiên cũng cảm nhận được, nắm lấy vai cô, từng chút nhẹ xoa nhẹ lên lưng cô.
“Nha đầu, cháu làm cho dì bỗng nhiên nhớ tới thời điểm lần đầu tiên chú Tịch của cháu bị thương.” Bà nhẹ nhàng nói, Nghiêm Chân cũng im lặng lắng nghe.
“Khi đó chúng ta đang ở Tây Tạng, địa khu Tây Tạng hiếm khi mới có một lần động đất, chú Tịch của cháu là người đầu tiên tiến vào khu động đất tham gia cứu tế. Dì ở nhà chỉ biết lo lắng mà chờ, khó chịu khi phải chờ như vậy, sợ chờ đến khi nghe được một cái tin không tốt. Hì, nhưng trên đời này có một số việc lại đúng dịp như vậy, dì nói chờ nhưng đúng thật là cứ chờ mãi như vậy. Cho tới khi chú Tịch của cháu có một cánh tay bị thương, bị gãy xương không thể nhúc nhích được. Khi trở về thì bọn họ đã băng bó cho ông ấy tốt lắm rồi, thế mà ông ấy còn ồn ào, dì liền mắng ông ấy là người quân nhân hàng ngày đâu rồi, đau ít như vậy mà cũng không nhẫn được sao?” Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Chung Lê Anh không khỏi bật cười, “Sau đó nữa, ông ấy liền dùng sức ôm lấy bụng, tiếp tục ồn ào kêu đau, quay đầu kêu bác sĩ phải kiểm tra nữa, nói là viêm ruột thừa cấp tính, nhanh chóng phẫu thuật. Khi đó điều kiện ở đoàn biên phòng kém, chú Tịch của cháu lại rất đau, giải phẫu xong còn ở ngay tại giường bệnh mà làm việc, làm được thì ông ấy mới có như bây giờ.”
“Bác sĩ nói, trễ chút nữa sẽ thủng. Chú Tịch của cháu có số mệnh kiên cường, không đau liền ngủ, cơn đau cũng chầm chậm lui bớt. Dì lúc ấy mới nghĩ tới thôi mà đã sợ lắm rồi, ôm đầu của ông ấy khóc lớn, làm cho ông ấy thức dậy. Ông ấy khàn cả giọng mà giáo huấn dì, không cho dì khóc.”
Không biết có phải là già đi hay không, từng đó chuyện thống khổ đến với bà nhưng có thể nhớ lại như thế này lại cảm thấy rất bình thản. Nghiêm Chân thậm chí phát hiện, bà ấy cùng Cố Hoài Việt giống nhau, mỗi khi nhớ lại gì đó, thần sắc trên mặt đều thực nhu hòa, đó là những người trải qua rất nhiều đau thương mất mát mới có trở nên như thế.
“Nha đầu, đừng chịu đựng. Bọn họ sở dĩ có đau cũng cắn răng mà nuốt vào trong bụng, bởi vì bọn họ là quân nhân, bọn họ đổ máu rơi mồ hôi chứ không đổ lệ. Nhưng chúng ta không giống như vậy, chúng ta là phụ nữ, chúng ta đau lòng cho bọn họ, cho nên nước mắt kia chúng ta khóc thay cho bọn họ. Nhưng khi khóc xong rồi phải nhớ rõ, vết sẹo trên người của bọn họ là biểu tượng cho một công trạng, là kiêu ngạo của bọn họ. Cháu có biết không?”
Nghiêm Chân cắn răng gật gật đầu, dùng sức thu hồi nước mắt sắp rơi xuống, “Cháu đã hiểu dì, nhưng cháu bây giờ còn không thể khóc.”
Chung Lê Anh cùng cô đi về phía phòng bệnh.
Lý Uyển đang ngồi ở gian ngoài thấp giọng khóc nức nở, bà vừa mới biết được tình huống chấn thương thực sự của Cố Hoài Việt. Cố lão gia nhìn vợ khóc thì có chút bực mình, nhưng cũng không biết nên khuyên thế nào thì vừa vặn Chung Lê Anh tới đây, liền đem vợ giao cho bà ấy.
Nghiêm Chân một mình lặng lẽ vào trong phòng.
Trên giường bệnh Cố Hoài Việt đã được thay một bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, vết thương trên đùi đã được băng bó rất tốt, bởi vì khâu miệng vết thương phải tiêm thuốc tê nên anh lúc này vẫn còn ngủ.
Cho dù đang ngủ cũng không được an ổn, mặt nhăn, mày hơi nhíu lại, có phải là anh rất đau không? Cô đỡ lấy cánh tay của anh, lo lắng.
Tay của anh có vài viết thương nhỏ, Nghiêm Chân nhìn một lúc, đi ra túm một bác sĩ trực ban hỏi xin thuốc cùng với băng gạc.
Nữ quân y nhìn chằm chằm cô nữa ngày mới tiến vào phòng bệnh lấy mấy thứ đó cho cô. Nghiêm Chân nói cảm ơn rồi xoay người rời đi, để lại nữ quân y đứng ở đó lẩm bẩm gì đó.
Cô không đi quản bốn người ngồi ở bên ngoài, hết sức chuyên chú băng bó vết thương cho anh, tựa như anh lúc trước vẫn ngồi như vậy, đem miệng vết thương của anh rửa sạch, thật cẩn thận bôi thuốc lên đó.
Cô nhìn lên đó, nhịn không được mà đoán, vết thương này lúc đó anh làm sao mà bị. Có lẽ là do cứu người bị vùi sâu bên dưới mà để lại, cũng có thể là bị vật gì đó rớt trúng mà bi thương, tóm lại sẽ không ngốc giống như cô, tự làm cho mình bị thương.
Cũng không đúng.
Người như anh, nhìn qua rất thông minh. Kỳ thật có đôi khi thật sự rất ngốc. Ngốc, cô rất đau lòng mà.
Bỗng nhiên đôi tay cô đang nắm kia giật giật vài cái, cô sợ làm anh đau nên động tác liền chậm lại. Mà bàn tay kia ngược lại càng không an phận, lại giật giật như muốn cầm tay cô.
Nghiêm Chân không khỏi ngẩng đầu, nhìn anh, quả nhiên, một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt. Như là sớm tỉnh lại, hoặc như là không hề ngủ vậy.
Cô ngây ngẩn cả người, mà anh lại mỉm cười, giọng nói phát ra có chùt khàn khàn, “Anh mơ thấy em.”
Thật tốt, anh còn mơ được. Cô nhìn anh, trong lòng tràn ngập chua xót.
Thấy anh còn muốn nói gì, Nghiêm Chân đã cản anh lại, “Anh đừng nói chuyện, cổ họng anh đang rất khó chịu, em rót cho anh ly nước.”
Cô nói xong thì đi rót nước, đỡ đầu của anh để cho anh uống xong ly nước.
“Cổ họng còn đau không? Anh còn muốn uống thêm nữa không?”
Cố Hoài Việt lắc lắc đầu, giữ tay của cô lại, “Em ngồi xuống đi, trò chuyện với anh.”
“Vâng.”
Cô ngồi xuống, lần này là cô cùng anh nói chuyện nhưng mà người nào đó cũng không mở miệng, chỉ nhìn cô. Chỉ trong nháy mắt trong giấc mơ đó anh đã không thấy cô đâu, chỉ còn lại mình anh đau đến muốn chết.
“Vợ à.”
“Vâng.”
“Vợ à.”
“Vâng.”
Cố Hoài Việt kêu hai tiếng, mà cô cũng trả lời hai tiếng, mũi bỗng nhiên cảm thấy sự chua xót muốn trào lên, hốc mắt có chút nóng. Cô vì che giấu tất cả mà ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, mà anh lại nhẹ nhàng nở nụ cười, khép mắt lại.
“Anh còn đau không?”
“Không đau.” Nói xong còn âm thầm rút một hơi, tiếng nói dường như cứng rắn lại, “Người tham gia quân ngũ thì xương cốt đều phải cứng rắn.”
Một câu nói khiến cô quay đầu lại, hé ra khuôn mặt đang chôn ở trong lòng bàn tay của anh.
Cố Hoài Việt thử giật tay, lại bị cô ấn xuống. Anh hiện tại là kẻ yếu, không thể mạnh như trước được mà cũng chẳng lay động được cô.
Vì thế anh đành phải ngoan ngoãn nằm đó, thật lâu sau, anh nhìn hai bả vai run run của cô, “Đừng khóc, Nghiêm Chân.”
“Em không khóc.” Cô phản bác, ngẩng đầu, gương mặt rất gượng gạo.
Anh mở mắt ra, nhìn cô cười cười, lập tức nhắm mắt lại, “Anh mệt rồi, anh ngủ trước một lúc.”
“Được.” Cô trả lời, thay anh dịch góc chăn.
Anh thực sự mệt mỏi, nhắm mắt lại lập tức ngủ ngay.
Có thể ngủ là tốt, cô yên lặng nghĩ. Không biết qua bao lâu, Nghiêm Chân đứng lên, rồi cầm lấy thuốc cùng băng gạc đi ra ngoài.
Đi ra gian ngoài, bốn ánh mắt nhìn lại chỗ cô, Nghiêm Chân theo bản năng mà nói, “Anh ấy tỉnh rồi nhưng lại ngủ rồi ạ.”
Bốn vị trưởng bối đều sửng sốt sau đó lại cảm thấy may mắn, có thể ngủ là tốt rồi, có thể ngủ là tốt rồi. Cô nở nụ cười, tiếp tục đi ra ngoài.
Lại đụng phải nữ quân y vừa rồi, nắm tay cô lại giao cho cô thứ gì đó.
“Miệng vết thương xử lý xong rồi sao?”
“Vâng.”
Nghiêm Chân lên tiếng, còn chưa kịp nói cảm ơn, đã bị nữ quân y túm lấy tay, “Miệng vết thương này của cô sao còn chưa có xử lý thế này?”
“Tôi…” Nghiêm Chân nói ngập ngừng, bị nữ quân y kia kéo vào phòng trực ban.
Nữ quân y đưa cho cô một cái ghế dựa, sau đó bắt đầu lải nhải, “Tôi nói cô để như vậy cũng không hay ho gì đâu, bị như thế không nói về trách nhiệm thì thôi, thật vật vả xong việc mới đi kiếm được ly nước để uống thì cũng bị cô làm đổ mất rồi. Haiz, tôi nói cô cũng đừng có cau mày nữa, ông xã nhà cô bị thương trên đùi không có trở ngại gì, chấn thương trên chân, cái này mới là quan trọng này. Haiz, tôi nói thì cô nên nghe tôi nói đi có được không?”
Thầy thuốc này đúng thật là rất ầm ỹ.
Nghiêm Chân nhìn cô, nở nụ cười , “Cảm ơn chị.”
“Không cần cảm ơn.” Nữ quân y sảng khoái nói.
“Chồng em ở phòng bệnh số 2, lầu 4. Vậy quần áo của anh ấy lúc ban đầu để ở đâu rồi ạ?”
Đôi mắt của nữ quân y xoay tròn, “Đều có máu nhưng vẫn còn chưa bỏ.” Gặp Nghiêm Chân vẫn như trước nhìn mình thì hỏi lại, “Cô muốn bộ quần áo đó à?”
“Phiền chị cho em xin lại bộ quần áo đó… hơn nữa cho em mượn cái chậu giặt đồ. Em cảm ơn.”
Nữ quân y muốn ngửa mặt lên trời mà thét dài: Thật sự là của nợ của cô nha.
“Được tôi lấy quần áo, còn có xà phòng, bột giặt quần áo, thuốc tẩy, cung ứng vô hạn lượng luôn, giặt đi, giặt đi.”
Nghiêm Chân cảm ơn, đem quần áo với những màu mè khác nhau trên đó bỏ vào trong chậu, đi vào trong phòng kế bên, vặn nước, giặt đồ. Trong quần áo có chút bùn đất, giặt một lần căn bản là không sạch, rõ ràng là bị ngã, lại tiếp một chậu. Chậu thứ hai vẫn là không sạch được, lớp bùn đất kia gặt mãi vẫn không sạch, tiếp tục đổ. Chậu thứ ba, lại đổ….
Nữ quân y ở bên ngoài gian phòng nhìn cô ép tới ép lui, cất cao tiếng mà nói, “Tiết kiệm nước một chút đi.”
Bên trong vẫn không nói gì, không có tiếng xả nước nữa mà chỉ có tiếng nước bị đổ đi.
Nữ quân y tò mò, vào trong nhìn một chút, “Này, cô làm sao vậy?”
Thật lâu sau, qua thật lâu sau, cô mới chờ được đáp án, giọng nói vì khóc mà nghẹn ngào, nói chuyện không được, nhưng vẫn nghe ra được, cô ấy nói rằng, “Máu… không tẩy sạch được…”