Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên.
Còn Tô Cẩm Niên lại cười nhìn Tô Khả.
Tô Khả bại trận, hơi ỉu xìu nói, "Cẩm Niên, hôm đó lời của em nói là thật lòng."
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Lời của anh nói cũng là thật lòng."
"Haizz, anh định biến thành kẹo mè xửng có phải hay không!"
Tô Cẩm Niên hơi sững sờ rồi lập tức nở nụ cười.
Nhìn bộ dạng của Tô Cẩm Niên thì Tô Khả ngơ ngác nhìn, có gì mà cười như vậy chứ.
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Ừ, anh biến thành kẹo mè xửng rồi."
Tô Khả: ". . . . . ."
Tiếp đo, Tô Cẩm Niên hôn nhẹ lên miệng Tô Khả, "Khả Khả, không cần miễn cưỡng mình, thật đấy."
Tô Khả nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, "Nhất định anh cứ muốn em khóc có đúng hay không!"
Tô Cẩm Niên lập tức đứng tại chỗ, vốn là gương mặt tuấn tú trắng nõn, lúc này hoàn toàn trắng bệch, ngày hôm qua, anh luôn khuyên nhủ bản thân, lời nói của Tô Khả cũng không phải thật lòng. Nhưng bây giờ. . . . . . (trắng nõn ~~~> trắng bệch: chắc chết mất)
Lúc tới thì anh cũng đã chuẩn bị bị Tô Khả cự tuyệt, nhưng thật sự bị cự tuyệt rồi thì tim của anh giống như là bị xé rách ra, đau.
Như thế anh mới biết, trước đây anh lần lượt từ chối cô, cô vẫn gượng cười với anh, đó là chuyện khổ sở dường nào.
Ngược lại anh ôm Tô Khả thật chặt, hận không thể nhập Tô Khả vào trong xương cốt của anh, nói với Tô Khả: " Khả Khả, thật xin lỗi."
Thân thể Tô Khả khẽ cứng ngắc, chóp mũi là mùi nhàn nhạt trên người anh, mùi thơm làm cô nhớ thương.
Giọng nói Tô Cẩm Niên vẫn có chút khàn khàn, "Khả Khả, anh thật sự, yêu em."
Trong khoảng thời gian ngắn Tô Khả không biết làm sao trả lời.
"Khả Khả?" Đúng vào lúc này, âm thanh của một hàng xóm xuất hiện xung quanh Tô Khả và Tô Cẩm Niên.
Tô Khả và Tô Cẩm Niên lập tức tách ra, cô đơn trên mặt Tô Khả đã biến mất, mà Tô Cẩm Niên cũng quay đầu nhìn hàng xóm bên kia chậm rãi đi tới mà cười cười.
Hàng xóm kia rất nhanh thì đi tới gần hai người họ, khi nhìn thấy Tô Cẩm Niên thì khẽ nhướng mày, nhưng bị Tô Khả bắt được, nhưng hàng xóm kia còn cười cười ha hả, "Lúc nãy còn tưởng rằng nhận lầm người, ha ha."
Tô Khả nhìn ánh mắt của bà dì này thì trong lòng rầu rĩ, dù sao hôm qua bà dì này gặp được Doãn Lạc Phong thì còn tưởng rằng Doãn Lạc Phong là của chồng cô. Mà hôm nay lại thấy cô và Tô Cẩm Niên ôm nhau. . . . . .
Bà dì nhìn lại Tô Khả mấy lần, lại nhìn Tô Cẩm Niên mấy lần, ha ha cười hai cái, ý vị sâu xa nói với Tô Khả, "Khả Khả à, dáng dấp chàng trai này quả thật không tệ. . . . . ."
Ý ở ngoài lời rất phong phú, xác định Tô Khả có thể hiểu, nhưng là Tô Khả nghe giọng của bà dì rõ ràng là có ý khuyên giải, ý tứ chính là dáng dấp chàng trai này quả thật đẹp đẽ, nhưng mà con không thể bởi vì dáng dấp chàng trai này đẹp mắt mà từ bỏ chồng của con đấy.
Tô Khả lập tức nói, "Dì đi ra ngoài là. . . . . ."
"A, mua vài món đồ." Nói xong thì vỗ trán, "Vậy dì đi mua đồ trước, Khả Khả gặp lại sau."
Tô Khả gật đầu.
Bà dì kia nghiêng đầu, trong miệng nói nhỏ, cảm giác người thanh niên này hơi quen mắt, đúng lúc đó chồng của bà cầm ví tiền đuổira tới, thở hồng hộc nói, "Emma, mua đồ mà không mang theo tiền cơ à, trí nhớ bà sao thế!"
Chú kia rất nhanh liền đuổi tới chỗ dì kia, giao ví tiền vào tay dì kia, còn dì kia lại liên tục quay đầu lại nhìn Tô Cẩm Niên, thầm thì trong miệng một câu, "Thật sự nhìn quen mắt mà." Nhưng bà lại nghĩ không ra là rốt cuộc nhìn thấy qua chàng trai tuấn tú như vậy ở đâu.
"Nhìn gì nữa, còn không mau đi mua đồ đi." Dưới sự thúc giục của ông chú thì bà dì gật đầu rồi đi, nhưng bước một bước còn quay đầu lại . . . . . .
Có lẽ ông chú nhìn thấy số lần vợ ông quay đầu lại nên quá bình thường rồi, phất tay để cho bà nhanh đi mua đồ, ông thì quay đầu theo hướng vợ ông luôn nhìn lại, mắt liền thấy được Tô Khả và Tô Cẩm Niên đứng ở một bên.
Ông chú vừa nhìn thấy Tô Cẩm Niên thì ánh mắt sáng lên, dù sao gương mặt quá giống Tiểu Tô Tô mà. Phải biết rằng, Tô Tô ở tiểu khu này chính là bảo bảo nổi danh xinh đẹp, vì vậy liền cười cười, "Chồng Khả Khả trở lại rồi à."
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Cảm ơn chú và thiếm đã chăm sóc Khả Khả."
Ông chú khoát khoát tay, "Ha ha, chăm sóc thì chưa nói tới , Khả Khả chính là một cô gái giỏi giang."
Tô Cẩm Niên cũng khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn Tô Khả tràn đầy Nhu Tình.
Tô Khả nhìn bầu trời xanh thẳm, không dám nhìn đôi mắt từng làm cô chết đuối vô số lần.
Sau đó, mặt của ông chú lại cứng nhắc, "Mặc dù tôi chỉ là hàng xóm của Khả Khả, có mấy lời không phải là của tôi nên nói, nhưng mà tôi á, chính là tính tình thẳng thắn, cậu nhóc này không phúc hậu gì cả."
Tô Cẩm Niên khẽ nhíu mày, nhưng sắc mặt vẫn có vẻ cung kính.
Ông chú tiếp tục nói, "Thiệt tình, cậu nói đi, nào có người chồng nào cư xử vậy chứ, dù là đi công tác thì cũng không nên năm năm không trở về nhà chứ, chúng tôi là hàng xóm mà đều thấy ở trong mắt ."
Tô Cẩm Niên gật đầu, bộ dạng nhận sai chịu dạy dỗ.
Ông chú tiếp tục nói, "Cũng may, cậu trả lại cho Khả Khả một Tiểu Tô tô, nếu không——"
"Tiểu Tô Tô?" Tô Cẩm Niên không khỏi nhìn về phía Tô Khả.
Tô Khả nói: "Nhìn em làm gì!"
Tô Khả cũng không thèm để ý ông chú này nói ra sự tồn tại của Tiểu Bao Tử, dù sao ở trong lòng của Tô Khả thì bây giờ Tô Cẩm Niên nên biết giữa cô và anh có tồn tại một đứa con, mặc dù lúc trước anh vẫn cho là anh không còn con, cô vì hơi trừng phạt anh nên cũng không nói sự thật với anh, nhưng bây giờ, Trịnh Diệu Đông và Doãn Lạc Phong đều gặp được Nhị Tô. Theo tính tình Trịnh Diệu Đông, lại như việc Doãn Lạc Phong Đô đã lộ ra chỗ ở Tô Cẩm Niên, cho nên khẳng định tin tức con vẫn còn thì bọn họ đã nói cho anh biết, cho nên nói Tô Cẩm Niên cũng có thể biết sự tồn tại của Nhị Tô.
Tô Cẩm Niên cứ chớp mắt mấy cái.
Ông chú lập tức khoát khoát tay, "Ai da, tôi cũng không nói nhiều, nói thế nào thì tôi chỉ là người ngoài. Chỉ là cậu thật sự nên tự kiểm điểm thật tốt đi, sau này đối với hai mẹ con Khả Khả tốt hơn một chút."
Nói xong, ông chú ném xuống một quả bom, vẫy vẫy ống tay áo, áo phấp phới, không mang theo chút mây rời đi. (mình tưởng đang edit truyện tiên đây)
Mà Tô Cẩm Niên, ngốc nghếch dính chặt——
Hai mẹ con —— hai mẹ con —— Tiểu Tô Tô —— Tiểu Tô tô ——
Một ánh sáng trắng chợt hiên lên trong đầu Tô Cẩm Niên, được nửa ngày thì mắt chăm chú nhìn Tô Khả đang rụt lại, dùng giọng điệu vô cùng xác định nói với Tô Khả: "Lúc đó con của chúng ta không có mất!"
Tô Khả liếc mắt, "Là anh tự cho là mất đấy!"
Con, con, con của anh vẫn còn! Anh thật là vui mừng, thật sự rất vui mừng, cảm giác này tựa như người sắp chết đói mà đột nhiên trên trời nện cái bánh bao lớn, nghèo rớt mồng tơi mà đột nhiên có năm trăm ngàn!
Nhưng vui mừng không bao lâu, rất nhanh thì Tô Cẩm Niên gằn tùng chữ một, nghiến răng nghiến lợi gọi Tô Khả: "Tô, Khả!" Ánh mắt của anh cũng sắp đỏ lên.
Tô Khả bị Tô Cẩm Niên nhìn đến hoảng sợ trong lòng, "Anh nói lớn như vậy làm gì, em cũng không phải là người điếc."
"Em!" Tô Cẩm Niên bị Tô Khả làm tức giận, khi đó, thân thể của cô yếu ớt như vậy, tại sao cô có thể mang theo con rời đi! Cô có biết như vậy rất nguy hiểm hay không!
"Em. . . . . ." Tô Khả nhìn thấy ánh mắt đỏ lên của Tô Cẩm Niên thì lùi lại một bước.
Rất lâu, Tô Cẩm Niên vô cùng bi thương nói với Tô Khả: " Khả Khả, anh làm em chán ghét như vậy sao?" Ghét đến, biết rõ thân thể của mình không thể xuống giường đi lại một bước, biết rõ còn mang đứa bé, nhưng vẫn kiên định muốn rời khỏi anh?
Sâu trong lòng của anh đau, trong khoảng thời gian ngắn, cả người mông muội, nhìn gì cũng đều trống rỗng.
"Em. . . . . ." Nhìn nét mặt anh như vậy, giọng điệu như vậy, Tô Khả lại không nói được nửa câu ra ngoài.
Tô Cẩm Niên hít thở sâu, luôn hít thở sâu để làm cho lòng anh từ từ trở lại bình thường, anh hỏi, "Con đâu?"
"Con là của em!" Tô Khả tuyên thệ quyền sở hữu Tiểu Bao Tử. (editor : ờ của chị, chắc không được góp vốn đó)
"Của chúng ta!"
"Của em!"
"Con đâu rồi?" Trở lại vấn đề lúc đầu, bởi vì anh thật sự không muốn tiếp tục xoắn xuýt vấn đề đó cùng Tô Khả.
"Vườn trẻ." Tô Khả chu miệng lên, "Tóm lại, con là của em, anh đừng giành với em!"
Nhất định phải nói kỹ càng chuyện này với anh, dù sao tiết mục tranh giành con này, mặc kệ là tiểu thuyết hay là thực tế thì cũng xảy ra nhiều lần lắm rồi.
Tô Cẩm Niên hít vào, có chút mùi vị cầu xin mà hỏi Tô Khả, "Anh muốn gặp mặt con, được không?"
"Anh chờ Tô Tô tan học đi." Tô Khả buông lỏng.
"Tô Tô? Đây là tên của con sao? Tô Tô. . . . . . Tô Tô. . . . . . Tô Tô. . . . . ." Trong miệng Tô Cẩm Niên lặp đi lặp lại tên của Tiểu Bao Tử, mỗi một lần đọc thì tim của anh liền mềm đi một phần, lúc này anh hận không thể lập tức ôm Tiểu Bao Tử mãnh liệt hôn, mãnh liệt hôn.
Trong lòng của anh mềm nhũn, dù sao năm năm qua thì anh vẫn cho là đứa con này đã rời anh đi rồi, nhưng bây giờ biết, anh nên vui vẻ, thậm chí có thể lên vườn trẻ, lòng của anh thật thỏa mãn, thật thỏa mãn. . . . . .
Tô Khả gật đầu, "Em lười lắm, ghép họ của hai chúng ta lại."
Tô Cẩm Niên: "—_—"
Tô Khả nói: "Anh là vẻ mặt gì vậy! Tô Tô không dễ nghe sao?" Hai tay Tô Khả chống nạnh, nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên.
"Ờ, dễ nghe, bởi vì Khả Khả em yêu anh, cho nên con của chúng ta tên là Tô Tô."
"Xí! Ít dán vàng lên mặt mình đi há! Em cho anh biết, Tô Tô là theo họ em đấy! Là đứa trẻ của nhà họ Tô em."
"Ờ, đứa trẻ của nhà họ Tô anh nữa." Tô Cẩm Niên gật đầu, "Nhưng mà Khả Khả à, chính là bởi vì em yêu anh, cho nên con của chúng ta tên là Tô Tô."
Tô Khả: ". . . . . ."
Một câu qua hai hai câu lại, hai người lắm lời, tức giận trong lòng lúc nãy của Tô Cẩm Niên đã biến mất không thấy nữa, mà đau khổ trong lòng Tô Khả cũng chậm rãi lui đi, hai người như là tìm được một điểm cân bằng.
Rất lâu, lâu đến mức mặt trời phía xa càng lúc càng lộ rõ, ánh sáng càng lúc càng chói mắt, lâu đến mức cuối cùng Tô Khả cảm giác được mắt của cô đã trừng mỏi muốn chết luôn rồi thì mới nói với Tô Cẩm Niên: "Không lắm lời cùng anh nữa!"
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Chúng ta đi vào nhà đi, đứng đây nói chuyện thì không tốt đâu."
Tô Khả lắc đầu như lắc trống, "Không được! Không thể để anh vào nhà em được!"
Tô Cẩm Niên chỉ nhìn Tô Khả, không nói lời nào, Tô Khả chìm vào đôi mắt đen như mực, nhìn thâm tình bên trong thì cô lại có xu hướng chết đuối, trong lòng cũng dâng lên đau đớn.
Tô Khả cảm thấy rằng điểm tốt của bản thân cô thật sự xong rồi!
Tô Khả hận không thể đập bể đầu mình để suy nghĩ lại, rất lâu sau, cô ổn định tâm tư lại, dùng giọng nói vô cùng bình ổn nói với Tô Cẩm Niên: " Cẩm Niên, em đã nói khô miệng, nhưng mà thái độ của em, chính ở chỗ này, mặc kệ anh khuyên bảo như thế nào thì thủy chung không thay đổi."
Tô Cẩm Niên cười, "Khả Khả, anh cũng nói đến cổ họng bốc lửa, nhưng mà thái độ của tôi, cũng ở chỗ này, mặc kệ em cự tuyệt như thế nào thì thủy chung không thay đổi."
Trong lòng Tô Khả vô số thần thú gầm thét đi qua: có cần học đi đôi với hành vậy hay không! Nhìn Tô Cẩm Niên càng lúc càng có xu hướng ‘kẹo mè xửng’ thì Tô Khả thật lòng thật dạ muốn đạp Tô Cẩm Niên một đạp rớt xuống sông.
"Tụt tụt ——" Điện thoại Tô Cẩm Niên vang lên.
Tô Cẩm Niên nhíu nhíu mày, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn thì lập tức nhận điện thoại.
Tô Khả đứng một bên nhìn anh, nhìn vẻ mặt trêu đùa cô từ trước của anh từ từ trở nên u ám, lòng của cô cũng xoắn lại.
Được rồi, quả nhiên là cô thông suốt rồi.
Rõ ràng muốn đẩy anh ra xa xa, nhưng lại lo lắng vì anh! Tô Khả, cô không thể tiếp tục như vậy!
Cúp điện thoại, sắc mặt Tô Cẩm Niên rất khó coi, anh nói với Tô Khả: "Khả Khả, bây giờ anh có có một số việc, buổi tối anh sẽ quay trở về."
Tô Khả nhìn vẻ mặt của anh, theo bản năng gật đầu một cái, "Ờ."
Vốn là mặt Tô Cẩm Niên đã u ám thì trong nháy mắt biến thành nụ cười, "Ờ, nhớ làm nhiều cơm một chút. Anh đi đây, bái bai ~"
Tô Khả gật đầu, chợt phục hồi tinh thần lại, "Em gái! Trở lại em gái anh!"
Nhưng Tô Cẩm Niên đã rời đi rồi, lưu lại một bóng lưng vô cùng thanh tú, anh đón lấy ánh mặt trời mà đi, làm hình bóng có một quầng sáng vàng óng ánh.
Tô Khả không nhịn được nắm chặt tay thành quyền, thầm mắng cô là kẻ ngốc, mơ mơ hồ hồ rồi lại trúng ‘mỹ nam kế!
Gió lạnh ào ào qua, tóc Tô Khả bị gió thổi lên, rốt cuộc Tô Khả không biết cô đứng tại chỗ đó bao lâu.
"Ai ui, Khả Khả." Hai tay bà dì bên kia giơ túi đầy ắp trở lại.
"Dì đã trở lại à."
"Đúng vậy, mua vài món đồ thật không dễ dàng, chạy không ít chỗ mới mua đủ, vô cùng mệt mỏi cho thắt lưng già của dì." Bà dì cười hì hì nói, sau đó nhìn xung quanh Tô Khả một chút, "Khả Khả à, chàng trai xinh đẹp mới vừa nãy đi rồi hả?"
Đầu Tô Khả đầy vạch đen, cứng đờ gật đầu một cái.
"Ừ." Bà dì gật đầu một cái, "Đúng rồi, chồng con đâu?"
Tô Khả sắp khóc rồi đây, bà dì này vòng vèo là muốn khuyên cô, ngoại tình bên ngoài chính là không tốt.
Tô Khả lập tức nói, "Dì à, ngày hôm qua dì thấy anh ấy, không phải là của chồng con đâu."
"Hả? Nhưng ngày hôm qua con. . . . . ." Bà dì nói phân nửa thì không nói nữa, bởi vì bà ấy nhớ tới, ngày hôm qua dường như đều là một mình bà ấy đang hát một vai kịch, sau khi hát xong thì bà vung tay lên, về nhà. . . . . .
"Ha ha. . . . . ." Nhớ lại rồi thì không khỏi "ha ha", lại nói, "Vậy chồng của con là . . . . ."
Chẳng lẽ là chàng trai xinh đẹp mới vừa nãy chứ?
Nghĩ như vậy thì bà dì chợt vỗ bắp đùi làm Tô Khả bên cạnh giật mình.
Đúng thôi, bà nói sao chàng trai xinh đẹp đó nhìn quen mắt như vậy, hoàn toàn cùng một tướng mạo với Tô Tô! Sao bỗng chốc bà ngu xuẩn như vậy chứ?
"A ha ha, thì ra người lúc nãy mới là chồng của con, ha ha ha ha."
Tô Khả: "—_—"
Bà dì tiếp tục cười ha hả với Tô Khả, lúc này mới giơ đồ lên đi về nhà.
Tô Khả quay vào nhà cô, ngồi lên ghế sa lon của cô, đôi mắt lúc sáng lúc tối, không thấy rõ ràng.
"Tụt tụt ——"
Đột nhiên điện thoại Tô Khả sáng lên, trong nháy mắt căn phòng yên tĩnh lắp đầy tiếng rung động của điện thoại di động.
Tô Khả nhìn số điện thoại lạ phía trên, tưởng rằng là người ta gọi lộn số, nhưng mà số kia cứ cố chấp gọi.
Tô Khả nhấn phím nghe, "A lô?"
"Khả Khả!" Một giọng nói tang thương từ bên kia truyền đến tai Tô Khả.
Đầu Tô Khả như bị một đợt sét đánh trúng, rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
"Khả Khả, con ở đâu?"
"Bố, con đang. . . . . ." Lần nữa nghe giọng nói của bố cô, rốt cuộc Tô Khả phục hồi tinh thần lại, nước mắt cũng không tự chủ rơi xuống, một giọt lại một giọt, rơi vào trên sàn gỗ lim. . . . . .
Đã nhiều năm như vậy, Tô Khả chỉ cùng bố của cô gọi điện thoại một lần, đó chính là vào năm năm trước, cô rời khỏi Tô Cẩm Niên, tìm được chỗ ở ổn thỏa cho cô, sau đó gọi điện thoại tự nói với bố của cô: cô rất tốt, không phải lo lắng cho cô.
Sau đó, cô cũng không có gọi điện thoại cho bố.
Không phải cô không muốn mà là cô không dám. Cô thật sự không dám gọi điện thoại cho bố của cô một chút nào.
Nhìn lại, Tô Khả cô chính là một đứa con gái bất hiếu và ích kỷ.
Bởi vì cô sợ đối mặt với sự quan tâm tha thiết của bố cô, bởi vì cô sợ nhìn thấy mắt của bố cô vô ý để lộ đau thương, bởi vì cô sợ nhìn thấy một mình bố cô núp ở góc len lén khóc thút thít, bởi vì cô sợ nhìn thấy cả người bố đều lộ cô đơn ra ngoài. . . . . .
"Khả Khả, " Bố của Tô Khả thở dài một cái, "Con có biết bố có bao nhiêu khổ sở không?"
"Bố, thật xin lỗi. . . . . ."
"Coi như con không muốn gặp lại Cẩm Niên thì cũng không nên không gọi điện thoại cho bố chứ! Con có biết bố lo lắng cho con nhiều lắm không?" Bố của Tô Khả già thật rồi, giọng nói tang thương làm cho lòng của Tô Khả không ngừng co rút đau đớn .
"Bố. . . . . . Con. . . . . ."
"Haizz, Khả Khả. . . . . ."
"Bố."
"Những lời tổn thương thì bố và con cũng không cần nói thêm nữa. Ngày hôm qua, Cẩm Niên gọi điện thoại cho bố và nói không ít. Cậu ấy nói nguyên nhân con muốn rời khỏi cậu ấy, sau đó bố nghĩ lại, đúng là tình hình này. Cho nên Khả Khả à, bố nói với con này, người chết không thể sống lại, con cũng không cần tự trừng phạt mình nữa, bố tin tưởng mẹ con tuyệt đối sẽ không hi vọng con để tâm vào chuyện vụn vặt này."
Tô Khả im lặng.
Bố Tô Khả tiếp tục nói, "Khả Khả à, ở thế giới này, kỳ diệu nhất chính là tình yêu, nó có thể gắn liền hai người hoàn toàn là xa lạ lại với nhau, từ từ thăng hoa thành tình thân. Nó tạo thành một gia đình hạnh phúc cho các con, có bố, có mẹ, có đứa bé. . . . . ."
"Bố. . . . . ."
Bố của Tô Khả đắm chìm trong suy nghĩ của ông, "Một nhà ba người đều sống cùng nhau, thật là vô cùng tốt đẹp. . . . . ." Trong lúc khuyên bảo, suy nghĩ của bố Tô Khả đã hồi tưởng lại lúc Khả Khả còn nhỏ, một nhà ba người bọn họ sống hạnh phúc vui vẻ.
Tô Khả ở đầu điện thoại bên này, tinh thần chán nản, trong lòng cô nói thầm hết lần này đến lần khác: Bố, thật xin lỗi. . . . . .
Thời gian chậm rãi trôi đi, bố Tô Khả thoát ra từ trong hồi ức của ông, cười "ha ha" với Tô Khả, "Khả Khả, bố nói những điều này cũng không phải để con áy náy, hiểu không?"
". . . . . ."
"Khả Khả, con biết không, con và Cẩm Niên chính là một gia đình nhỏ hạnh phúc, giữa các con, ai cũng không thể rời đi ai cả. Huống chi, giữa các con còn có một đứa con."
". . . . . ."
"Khả Khả, con nói với bố, có phải khi còn bé con rất hạnh phúc hay không?"
"Bố, là . . . . ." Giọng của Tô Khả nghẹn ngào.
"Đó là bởi vì bố mẹ con đều ở bên cạnh của con, cùng con lớn lên, con nỡ lòng để con của con chỉ có mẹ, không có bố sao?"
"Con. . . . . ."
"Khả Khả, bố biết con luôn áy náy. Nhưng, mẹ con qua đời không phải lỗi của con, dĩ nhiên càng không phải là lỗi của Cẩm Niên, sao con có thể gánh vác tất cả trừng phạt lên lưng của hai con chứ?"
"Bố. . . . . . Ô ——"
"Con gái ngoan, không khóc không khóc nào! Nghe lời bố, cùng Cẩm Niên vượt qua thật tốt. Phải biết rằng, duyên phận thật sự không phải nói buông tha là có thể buông tha, cho nên con cũng không cần bởi vì chuyện mẹ con qua đời mà buộc tất cả tội lỗi và trách nhiệm trên người của Cẩm Niên và con được, chuyện này đối với con và Cẩm Niên, đối với con của các con đều không công bằng, biết không."
"Mà con. . . . . ."
"Nghe lời bố." Ở bên kia, bố Tô Khả sặc một cái, "Ở chung một chỗ thật tốt đi. Phải biết rằng thời gian không đợi người."
Tô Cẩm Niên nhận được điện thoại của lính đặc chủng trong đội gọi tới, ý là, người theo dõi nói, tối nay Mao Tường sẽ xuất hiện tại một hộp đêm ở khu C để tiến hành giao dịch ma túy.
Anh làm đội trưởng đội bộ đội đặc chủng nên nhất định phải vội vàng chạy tới, đi chuẩn bị trước một chút.
Lúc anh chạy tới "đại bản doanh" thì bên trong đã có mười mấy công an cảnh sát mang theo thành viên trong đội trình diện, anh nói xin lỗi với mọi người.
Mọi người gật đầu, tiến vào giai đoạn thảo luận.
Lần này, bọn họ chính là muốn bảo đảm ‘vạn vô nhất thất’, dù sao nếu như lần này không thể thành công bắt được tên trùm buôn thuốc phiện này thì bứt dây động rừng, sau này muốn bắt được kẻ xảo quyệt kia thì chắc chắn phải tốn rất nhiều hơi sức. (vạn vô nhất thất: tuyệt đối không được sai lầm)
"An Tín, cậu từ đầu đường A dẫn một đội người tiến vào, ổn định quần chúng."
"Bào Anh, cậu từ đầu đường B dẫn một đội người lẻn vào, đến gần phòng mục tiêu."
"La Dương, cậu từ đầu đường B dẫn một đội người tiến vào hỗ trợ Bào Anh, hơn nữa chia ra một nhóm người ngăn chặn ở đầu đường C."
"Lý Tiềm, cậu cử người âm thầm phong kín tất cả ở hộp đêm, xe chỉ được phép vào, không cho phép ra!"
Cục trưởng công an truyền đạt từng cái mệnh lệnh. Đợi khi tất cả mệnh lệnh đều truyền xong thì Cục trưởng cục công an liền nói với Tô Cẩm Niên: "Thượng tá Tô, trận đầu nhờ mọi người rồi."
Tô Cẩm Niên gật đầu, sau đó nhìn một nhóm tinh anh phía sau anh, diễn đạt từng mệnh lệnh bí mật, đợi đến lúc truyền đạt xong toàn bộ mệnh lệnh, Tô Cẩm Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhịn được nghĩ, lại trễ một ngày gặp con trai của anh rồi.
Tô Tô, chờ bố về.
Khả Khả, em cũng phải chờ chồng em về ăn cơm!
Mặt trời ngoài cửa sổ dần dần xuống núi, ánh chiều tà le lói, ngọn lửa tội ác đã rục rịch.
Gần tối, Tiểu Bao Tử về, vừa vào cửa nhà thì nghe một loạt mùi thơm thức ăn.
"Cô gái, hôm nay sao mẹ nấu cơm sớm như vậy."
"À đó là bởi vì mẹ sợ bảo bối Nhị Tô nhà ta đói bụng."
Tiểu Bao Tử khinh bỉ liếc nhìn Tô Khả, "Cô gái, dáng dấp con cứ giống như thùng cơm như vậy sao?"
Tô Khả nhìn mặt tròn phúng phính của Tiểu Bao Tử thì không khỏi cười "hắc hắc", lại nhận được hai quả bóng màu trắng từ Tiểu Bao Tử. (bóng này chắc bị xì nước bọt mà mấy đứa con nít hay làm đó)
"Mẹ con nè, ăn cơm rồi ngủ sớm một chút không tốt sao."
Tiểu Bao Tử: ". . . . . ."
Nhìn món ăn phía trên một chút, Tiểu Bao Tử lại nói: "Ai muốn tới nhà chúng ta ăn cơm đó?"
Tô Khả: "OoO" (tròn mắt)
Con trai nhà cô, rốt cuộc là thông minh gì vậy, vừa nhìn món ăn thì biết trong nhà sẽ có khách đến ăn cơm?
Nhìn bộ dáng Tô Khả thì trong lòng Tiểu Bao Tử rõ ràng là trong nhà nhất định phải có khách tới rồi nên liền hỏi Tô Khả, "Ai vậy?"
Tô Khả "khụ khụ" hai tiếng, "Là bố con."