Đối với Tô Cẩm Niên bất ngờ xuất hiện mùi dấm chua, tâm tình Thẩm đường rất sung sướng, nhìn đôi mắt của anh thì càng lên mặt, miệng cũng nhẹ nhàng nói câu tức chết người: "Hừ, vũ phu, người chồng thô bạo."
Tô Khả nhìn Thẩm Đường như vậy thì trợn mắt há mồm: nói cho tôi biết, người này không phải ba mươi tuổi mà là ba tuổi.
Còn Tô Cẩm Niên lại tiếp lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Đường.
Thẩm Đường hất cằm lên, giống như một con công kiêu ngạo: "Hừ hừ, như vậy đã không chịu nổi rồi sao? Tôi cho cậu biết, tã giấy của Tiểu Tô Tô Tiểu khi còn bé, tôi mua, sữa bột, tôi mua, bình sữa của Tiểu Tô Tô, tôi mua, quần áo của Tiểu Tô Tô, tôi mua . . . . . ."
Lải nhải lảm nhảm nói một tràng, mặt Tô Cẩm Niên đã càng lúc càng đen, đầu Tô Khả đầy vạch đen: "Thẩm Đường, anh nhớ thật rõ ràng."
Lúc này miệng Thẩm Đường cũng dừng lại, "Hắc, đúng vậy, cho nên nói, Tô Cẩm Niên, cậu nợ tôi, rất nhiều."
Tô Cẩm Niên nghiêm mặt, thật lâu, môi anh khạc ra hai chữ cứng nhắc: "Cám ơn!"
"Nói gì, tôi không nghe thấy." Hiếm khi Thẩm Đường có cơ hội có thể trêu đùa Tô Cẩm Niên, tính tình như hồ ly thì có thể bỏ qua sao?
Mặt Tô Cẩm Niên biến từ đen thành xanh lá, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như muốn điên cuồng đánh Thẩm Đường vậy.
"Khụ khụ, Thẩm Đường, bên này em có không ít rau củ, một lát anh lấy một ít về đi nhe, đều là đặc sản ở quê của dì hàng xóm mang tới, yên tâm ăn nha." Tô Khả cảm nhận được cô cần phải làm một người hoà giải.
Thẩm Đường gật đầu, mũi hừ hừ nói, "Ừ, nể mặt Khả Khả, tôi không so đo nữa."
Tô Cẩm Niên lạnh lùng nhìn Thẩm Đường, hồi lâu sau, tiếng rung "tụt tụt" vang lên trong không khí, ánh mắt nhìn qua hướng âm thanh, điện thoại di động của Tô Cẩm Niên đặt trên ghế sa lon đang kêu.
Tô Cẩm Niên lấy điện thoại, bắt máy.
Tô Khả nhìn sắc mặt Tô Cẩm Niên, vốn là không tốt chút nào, bây giờ càng như mưa to gió lớn.
"Ừ, tôi biết rồi." Tô Cẩm Niên nói xong thì cúp điện thoại.
Tô Khả nghi hoặc nhìn Tô Cẩm Niên, "Thế nào?"
"Không có gì." Tô Cẩm Niên đặt điện thoại vào trong người, "Khả Khả, bộ quần áo ngày hôm qua của anh đâu?"
"Em gái à, đều là máu, anh còn muốn mặc sao." Tô Khả liếc mắt, "Nằm trong máy giặt, anh muốn làm gì?"
"Đi đến cục."
"Hả? Rốt cuộc là chuyện gì vậy."
"Ngày hôm qua bắt được trùm buôn thuốc phiện, đang trên đường đưa đến trại giam đặc biệt thì xảy ra tai nạn, bốn cảnh sát trên xe, một cảnh vệ lái xe cùng với tên trùm buôn thuốc phiện, tất cả chết hết." Vẻ mặt Tô Cẩm Niên vô cùng nghiêm túc.
"Nghiêm trọng như thế sao?"
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Khả Khả, có lẽ tin tức ngày mai chính là những nội dung này, nhưng mà sẽ có chút chênh lệch, nhưng mọi tin tức đều được làm chủ, biết không?"
Tô Khả gật đầu, trong nháy mắt hiểu ý của Tô Cẩm Niên, dù sao anh nói cho cô là nội dung thuộc về cơ mật quốc gia, mà dưới tình huống bình thường thì sự thật và nội dung tin tức nhất định là có chút chênh lệch. Cô biết rõ tình hình, nhưng không được phép nói với người ngoài, cho nên Tô Cẩm Niên nhắc nhở cô.
Thẩm Đường đứng ở một bên nhìn Tô Cẩm Niên, lưng dựa vào bức tường bênh cạnh, cười hì hì nói với Tô Cẩm Niên, "Mau đi đi. Tôi có thể chăm sóc Khả Khả."
Mặt Tô Cẩm Niên tối sầm, không nói lời nào.
Còn Tô Khả thì nhíu mày nhìn Tô Cẩm Niên, "Nhưng bây giờ anh vẫn còn bị sốt mà, sao có thể qua đó chứ ?"
Lúc này Tô Cẩm Niên mới mỉm cười, "Bọn anh qua đó để thảo luận công việc xử lý như thế nào thôi."
Mặc dù trùm buôn thuốc phiện Mao Tường cũng là con chim lớn, nhưng mà khẳng định sau lưng người này còn có phần tử buôn lậu thuốc phiện mạnh hơn đang chống đỡ cho hắn, nếu không từ một du côn lưu manh thì làm sao hắn có thể "từng bước thăng cấp", nói trắng ra là người này chính là nhân vật thay mặt người phía sau hành động, nếu như bắt được hắn thì chắc chắn có thể một lưới bắt hết nhân vật phía sau cùng với một đám phần tử phạm tội.
Nhưng mà lại xảy ra tai nạn.
Vận chuyển phần tử phạm tội vào ba giờ sáng nhưng vẫn xảy ra tai nạn giao thông đặc biệt nghiêm trọng sao? Chuyện này quá khéo rồi? Hơn nữa trước đây, Cục Công an cũng định tóm Mao Tường sớm một chút, nhưng nhiều lần đều tay không mà về, bọn họ đã sớm nghi ngờ trong cục cảnh sát có nội gián.
Lông mày Tô Cẩm Niên nhíu lại, dù sao tai nạn vẫn còn trong quá trình điều tra thêm, chuyện gì cũng không được nói.
Thời gian cấp bách, không có áo khoác cũng không có cách nào, Tô Cẩm Niên định cứ đi ra cổng như vậy.
Tô Khả nhìn thấy trên người Tô Cẩm Niên còn mặc một cái áo mỏng, vừa đúng lúc nhìn thấy trên người Thẩm Đường mặc một cái áo khoác, Tô Khả rất không khách sáo đi lên trước, cởi áo khoác Thẩm đường ra.
Miệng Thẩm Đường há thành hình chữ "O", không chớp mắt một cái nhìn Tô Khả: ‘thấy sắc quên bạn’, câu này ở trên người của cô gái này thật đúng là diễn dịch ở cấp độ cao nhất.
Còn Tô Cẩm Niên lại nhíu mày, "Áo này bẩn."
"Tôi không chê cậu thì thôi, cậu còn chê áo của tôi bẩn, mẹ nó!" Thẩm Đường không nhịn được tuôn ra câu nói tục.
Tô Khả nói: "Cẩm Niên, anh nhịn một chút đi, quay về thì em mua cho anh ít quần áo."
Tô Cẩm Niên ngoan ngoãn gật đầu, vừa ra đến trước cửa thì hôn trán Tô Khả một cái, "Chờ anh trở lại."
"Dạ."
Thẩm Đường đứng ở một bên run một cái, em gái ơi, hai người này thật quá buồn nôn. Chẳng lẽ thật sự ứng câu nói kia, sau khi cãi nhau thì tình cảm càng như keo như sơn?
*
Ánh hoàng hôn, lúc này dưới tia sáng, rượu đỏ trong hai cái ly đế cao trong suốt lộ rõ sự khát máu .
"Đã chết rồi sao?" Trong phòng tối, giọng rắn rỏi của một người đàn ông già truyền tới.
Gương mặt người đàn ông già hiện đầy nếp nhăn sau ‘dãi gió dầm mưa’, đôi mắt ti hí mở cũng như híp, giống như một con cóc ăn no. (gọi lão già luôn cho tiện nhé)
"Đúng vậy, chết hẳn rồi." Một giọng nói mềm mại của phụ nữ truyền tới, còn đôi tay ngọc xoa bóp vai một cái lại một cái cho lão già đó, "Anh Ngân, từ nay về sau em phải nhờ vào anh rồi."
"Chuyện này chắc chắc là không thành vấn đề." Lão già đó cười ha hả nói xong, cặp mắt ti hí vốn là một đường may, bây giờ nheo lại thì giống như là một mặt nạ người mỏng mà thiếu hai con mắt ở trên. Nhưng dù là "thiếu" mắt thì trên mặt gồ ghề đầy nếp nhăn của hắn vẫn lộ ra sự dâm dục, dưới ngọn đèn mờ tối thì lộ ra u ám gấp bội thường ngày.
Người đàn bà cười duyên, "Cám ơn anh Ngân."
Lão già đó vươn tay nhăn nheo ra, năm ngón tay đầy vết chai, rất là thô, mò mẫm sờ mó lên làn da mềm mại trên bàn tay nhỏ bé của người đàn bà, cười trêu nói, "Người đàn bà này, người theo cùng mới chết thì bây giờ lập tức đến cậy nhờ anh rồi."
"Ai da, không phải em vì báo thù cho bố mẹ em sao. Hơn nữa, lần này anh Tường xảy ra chuyện cũng hoàn toàn là kẻ thù của em gây ra họa đấy. Cho nên, nếu như anh Ngân có thể cho tên kia. . . . . ." Nói xong, cô ta làm một động tác chém đầu, cười ngọt đến chán ngán, tiếp tục nói, "Cho như thế thì đây coi như là báo thù cho anh Tường vậy. Nói thế nào thì anh Tường cũng là trợ thủ đắc lực của anh Ngân, mối thù chặn đường này không thể không báo."
Người đàn bà đó vừa nói vừa trở tay cầm lấy tay già đang không ngừng sờ tới sờ lui trên người cô ta, còn một tay khác vẩy tóc dài quăn của cô ta quơ qua quơ lại trên mặt lão già đó, lộ rõ ý trêu đùa .
Tiếc rằng lão già đó ‘da dày thịt béo’ nên cũng không cảm thấy nhột chút nào, ngược lại trên mặt bị cô ta mị hoặc nên dục vọng bắt đầu oai phong.
"Cũng đúng, vậy em biết hắn tên gì không?" Lão già nói xong thì ôm chặt thân thể mềm mại của người đàn bà.
"Tô, Cẩm , Niên ~" Người đàn bà vừa nói vừa muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào. Giả bộ chối từ, lưng của cô ta liền dựa vào tường, lão già đó thổi một hơi về phía người đàn bà, cố gắng ưỡn bụng dưới, hắn muốn thể hiện ‘bảo đao không già’, "Nói với anh Ngân một chút nào, rốt cuộc kẻ thù của em có dáng dấp như thế nào."
Nhiệt độ lạnh buốt xuyên qua quần áo truyền vào trong thịt, người đàn bà cố ý yêu kiều rên một tiếng, "Ai ui, anh Ngân, lúc chúng ta làm việc thì nói đến tên khiến người ta ghét bỏ đó làm gì, rất không hứng thú. Ơ ~" Nói xong thì rên rỉ một tiếng nữa.
Tiếng rên rỉ làm cho làm cho lão già run một cái, sau đó, ỉu xìu!
Mặt lão già trắng bệch, người đàn bà cũng không cười nhạo hắn, ngược lại hắn tự khó chịu, lẩm bẩm một tiếng rồi lập tức ôm lấy người đàn bà, định đi tới giường bên cạnh, tiếc rằng lão già này có chút tuổi rồi nên đi vài bước thì xuất một ít mồ hôi.
Người đàn bà cười hì hì lè lưỡi liếm mồ hôi của hắn.
Lão già đó bóp thật chặt nơi đẫy đà của cô ta, làm cho người đàn bà duyên dáng gọi to một tiếng, "Anh Ngân, anh thật đáng ghét."
"Anh tới đây."
*
Tô Cẩm Niên đi vào trong cũ thì liền nhìn thấy mấy công an, cảnh sát đang ngồi bên kia, mặt xanh mét cầm tư liệu trong tay thì trầm mặc.
Tô Cẩm Niên ngồi vào vị trí của mình.
Cục trưởng Cục Công an gật đầu với Tô Cẩm Niên một cái, "Thượng tá Tô, làm phiền anh ngã bệnh mà còn phải tới đây một chuyến."
Tô Cẩm Niên lắc đầu, "Nhiệm vụ của tôi lần này chính là ‘một lưới bắt hết’ trùm buôn thuốc phiện, không có phiền không phiền."
Cục trưởng Cục Công an gật đầu, hốc mắt ông còn chút đỏ, trầm giọng nói với mọi người, "Tai nạn lần này, mặc dù kết quả xét nghiệm còn chưa có ra đây, nhưng mà tôi đã được nghe chủ nhiệm đội xét nghiệm nói với tôi, thắng xe của chiếc xe cảnh sát này từng bị người giở trò. Nói cách khác, tai nạn này thực sự do con người tạo nên. Bây giờ, chúng tôi sẽ trao đổi một chút, rốt cuộc nên đi phương hướng nào để tiếp tục triển khai điều tra phá vụ án này."
Nói xong thì nước mắt Cục trưởng Cục Công an liền rơi xuống, lần nữa nói, "Lần này, chúng ta có bốn anh hùng, mất mát này tính vào người tên trùm buôn thuốc phiện đáng ghét, nếu như không nhanh chóng bắt bọn chúng, như vậy thì chúng ta sẽ đánh mất nhiều người thân của chúng ta hơn! Mọi người hiểu rõ chưa!"
"Hiểu!" Mọi người cùng nhau nói, hốc mắt mỗi người, tất cả đều đo đỏ.
Tô Cẩm Niên ngồi bên cạnh, trầm mặc nhìn từng sĩ quan cảnh sát.
Cục trưởng Cục Công an nói: "Lần này, chúng ta bắt tay vào điều tra từ bên người của ta"
Lời Cục trưởng Cục Công an vừa nói xong thì tất cả mọi người rơi vào trầm mặc. Mọi người đều là những tinh anh phá án, rất nhanh đã hiểu ý cấp trên, dù sao lúc trước mọi người suy đoán trong lòng, có phải trong cục của mình xuất hiện nội gián hay không.
Cho nên hành động vây bắt Mao Tường lần này không khỏi xin cấp trên phê duyệt, cử một đội quân sĩ tinh anh tới đây trợ giúp, ngay cả bên trong cục công an cũng là bí mật chấp hành.
Quan trọng nhất là, lần này nhiệm vụ áp tải Mao Tường hoàn toàn là bí mật thi hành, nhưng kết quả là gì? Cũng đồng thời xảy ra tai nạn, bốn cảnh sát áp tải cùng với một cảnh vệ lái xe kèm theo Mao Tường, sáu người cùng nhau bỏ mạng.
Tên trùm thuốc phiện này, quả nhiên là lòng dạ độc ác!
Tiểu Bao Tử về nhà, chuyện đầu tiên là nói với Tô Khả là "Cô gái, con đã về", sau đó thì để túi sách nhỏ xuống, "bịch bịch" chạy đến nhà vệ sinh rửa tay. Sau khi rửa tay xong thì đi ra, nhìn khắp nhà một lượt cũng không phát hiện bóng dáng Tô Cẩm Niên nên liền chạy đến phòng bếp, nói với Tô Khả đang nấu ăn: "Cô gái, người kia đâu?"
Tô Khả xoay người lại cười hì hì nói, "Bố con có công việc phải đi làm, ngoan ngoãn ngồi trên sa lon xem ti vi đi."
Tiểu Bao Tử gật đầu.
Đợi đến khi Tô Khả làm cơm xong, hai mẹ con ngồi trên ghế sa lon chờ Tô Cẩm Niên về ăn cơm tối, thời gian từng giây từng phút trôi qua, thức ăn nóng hổi cũng dần dần nguội đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bao Tử cứng ngắt.
Tô Khả buồn bực không thôi, Tô Cẩm Niên thật là quá đáng, về nhà ăn cơm tối còn trễ như vậy.
Nhưng mà nghĩ đến hôm nay anh còn đang bị bệnh, thậm chí trên tay còn bị thương, trong lòng của cô vẫn có chút lo lắng.
Tiếng rung "tụt tụt ——" truyền đến.
Tô Khả mở màn hình điện thoại di động ra, nhìn phía trên: "Khả Khả, anh còn ở Cục Công An, đoán chừng phải trễ một chút mới về, hai người ăn cơm đi."
Tô Khả đứng dậy, buồn bực ném điện thoại trên ghế sa lon bên cạnh, sau đó kéo tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử , "Nhị Tô, chúng ta ăn cơm trước."
Tiểu Bao Tử ngẩng đầu lên, "Người phụ tình kia muốn cả đêm không về hả?"
Tô Khả điểm nhẹ chóp mũi của Tiểu Bao Tử, "Bố con còn phải làm việc, chúng ta ăn cơm trước."
Tiểu Bao Tử gật đầu. Hai người vội vã ăn xong cơm rồi đi dạo như thường lệ.
Tô Khả nghĩ đến đồ ăn vặt trong nhà đã ăn gần hết rồi nên liền dẫn Tiểu Bao Tử đi tới siêu thị của tiểu khu..
Nhân viên thu ngân của siêu thị vẫn là cô gái lần trước, lúc nhìn thấy Tô Khả và Tiểu Bao Tử tới đây thì vô cùng vui vẻ, "Ai ui, Tô Tô, đã lâu không gặp, thực sự nhớ chết dì rồi."
Tiểu Bao Tử khẽ mỉm cười với nhân viên thu ngân.
Nhân viên thu ngân thần bí nói với Tô Khả, "Tôi nghe người ta nói, Khả Khả, chồng của chị đã trở về rồi à."
Tiểu khu chỉ lớn như thế này thì chuyện riêng còn mạnh hơn một chút so với chuyện xã hội, cho nên một chút biến động nhỏ thì cơ bản là mọi người đều biết.
Trong lòng Tô Khả cũng hiểu, rốt cuộc là "nghe người ta nói" trong miệng nhân viên thu ngân là nghe ai nói rồi, bởi vì trừ bà dì nhiệt tình sát vách thì thật đúng là chưa người nào gặp qua Tô Cẩm Niên.
Chỉ là Tô Khả cũng không có phủ nhận, dù sao Tô Cẩm Niên cũng là chồng của cô.
Nhân viên thu ngân thấy Tô Khả gật đầu, rất mềm mại cười, "Ha ha ha, tôi đã nói rồi mà, sao Tô Tô xinh đẹp của chúng ta có thể là con riêng."
Mặt của Tô Khả hơi tối đi, "Chị hai à. . . . . ." Đã từng, khi cô mới vừa dời đến tiểu khu, có vài người thấy cô là một phụ nữ độc thân có thai, bên cạnh không có một người đàn ông nào đi cùng, hơn nữa cô lại là cô gái trẻ xinh đẹp nên nói bóng nói gió rất nhiều. Nhất là một số người nhiều chuyện, đến bây giờ vẫn còn ở sau lưng của cô nói đâu đâu , cô là cô gái bị người bao dưỡng, Tiểu Bao Tử là một đứa con riêng, ba la ba la.
Bản thân nhân viên thu ngân cũng là nhiều chuyện nên lại cười nói, "Ha ha, Khả Khả, hôm nay siêu thị nhập không ít hàng, cũng mới lắm."
Tô Khả gật đầu, "Vậy chúng tôi vào chọn đồ trước nhé."
Vào quầy hàng bên trong thì Tiểu Bao Tử không nhịn được mà bĩu môi nhìn Tô Khả, nhỏ giọng nói, "Cô gái à, mỗi lần mẹ đều có thể để bà dì kia nói một đống chuyện có được không."
Tô Khả: "Người ta nhiệt tình thì không thể chối từ."
Tiểu Bao Tử xem thường nhìn Tô Khả, "Lý do thật là nhiều."
Tô Khả tùy ý chọn vài món hàng hóa, trả tiền xong xuôi, lúc đi ra thì nhìn thấy một cô gái tóc xoăn mặc váy dài màu vàng vội vã đi qua cửa siêu thị.
Tô Khả cắn răng, cô cho rằng cô nhìn nhầm nên không khỏi bước nhanh hơn, đi ra cửa siêu thị nhìn theo hướng người nọ đi qua.
Chỉ là bóng lưng màu vàng đã biến mất không thấy. Tô Khả thầm nghĩ lòng nghi ngờ quá nặng, dù sao bóng lưng người đi đường giống nhau cũng có rất nhiều.
Lúc Tô Khả đang ngây người, nhân viên thu ngân gọi Tô Khả ngoài cửa: "Khả Khả?"
Tô Khả lấy lại tinh thần, lại đi vào siêu thị, chỉ thấy nhân viên thu ngân lấy ra một cái túi nhỏ, bên trong chứa đầy mỹ phẩm dùng thử, nói với cô, "Những cái này tặng cho hai người."
Tô Khả gật đầu nhận lấy, "Cám ơn nhiều."
Nhân viên thu ngân cười cười.
Tô Khả kéo tay Tiểu Bao Tử về nhà.
Tiểu Bao Tử khó hiểu nhìn Tô Khả, Tô Khả bị ánh mắt của Tiểu Bao Tử nhìn chăm chú thì vô cùng kỳ lạ, không nhịn được nói, "Nhị Tô, con luôn nhìn mẹ như vậy làm gì."
Tiểu Bao Tử nói: "Có quỷ."
Tô Khả: ". . . . . ."
Trở về nhà, Tô Cẩm Niên vẫn chưa về, Tô Khả cất xong tất cả đồ đạc rồi sau đó đi vào phòng tắm mở nước ra, định tắm cho Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử nhìn Tô Khả, "Cô gái à, người phụ tình kia, rốt cuộc hôm nay có trở về không vậy."
"Về chứ, thế nào?"
Tiểu Bao Tử chu miệng lên, khó chịu nói, "Cô giáo ở vườn trẻ nói con sắp đi nên muốn làm một buổi liên hoan đưa tiễn cho con, sau đó mời bố mẹ con đều phải có mặt, mẹ hiểu chưa?"
"Ai da, cô của con chưa có nói với mẹ." Tô Khả gãi gãi đầu.
Tiểu Bao Tử: "—_—"
Sau khi Tô Khả tắm cho Tiểu Bao Tử xong thì ôm con vào phòng, cùng con xem một quyển truyện tranh anime, sau đó cô giáo ở vườn trẻ của Tiểu Bao Tử gọi điện thoại đến cho Tô Khả.
Tô Khả bắt máy, trong lòng đã là hiểu chuyện gì xảy ra. Ý của cô giáo chính là giống như Tiểu Bao Tử, hi vọng bố mẹ đều có thể tham dự đủ.
Tô Khả không khỏi nhíu mày, theo như tính tình của Tô Cẩm Niên thì mấy hoạt động "giải trí" tập thể phổ biến thì hình như không quá thích tham gia. Nói xem anh có thể ném sắc mặt ra không?
Ừm, nếu như anh dám ném sắc mặt ra, như vậy thì cô sẽ để cho anh chịu không nổi.
Khi Tô Cẩm Niên về đến nhà thì đã mười một giờ khuya rồi, bởi vì Tô Khả vẫn luôn chờ Tô Cẩm Niên nên khi Tô Cẩm Niên nhấn chuông cửa một cái thì, cô cộc cộc chạy tới mở cửa.
Lúc này sắc mặt Tô Cẩm Niên vẫn vô cùng tái nhợt như cũ, vẻ mặt cũng vô cùng mệt mỏi. Mà trên tay áo của áo khoác Thẩm Đường trên người anh đã dính máu tươi.
Tô Khả không khỏi nhíu míu, "Tay của anh sao lại chảy máu?"
Tô Cẩm Niên nhìn cánh tay của anh, cười "ha ha", bộ dạng giống như "thật xin lỗi". Tô Khả vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mà trong lòng càng yêu thương hơn.
"Anh không thể vì em cùng Tô Tô mà đối với bản thân khá hơn một chút không."
Tô Cẩm Niên gật đầu, "Ừ."
Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, "Hôm nay đi trong cục, chuyện như thế nào?"
Tô Cẩm Niên kéo Tô Khả vào phòng, đóng kín cửa rồi nói: "Có nội gián, có chút phiền phức."
Tô Khả cau mày, "Chậc chậc, trong cảnh sát cũng có sâu mọt à."
Tô Cẩm Niên thở dài, "Mọi ngành mọi nghề đều có." Giống như bên trong bộ đội đặc chủng cũng có một hai người không có tiền đồ. Ví dụ như Ngưu Tam - bạn cùng phòng của anh trước đây.
Nhiều lần tính toán công khai hoặc bí mật với anh, cuối cùng thông minh quá sẽ bị thông minh hại, khi bị người ta phát hiện, chứng cớ vô cùng xác thực, khai trừ quân tịch cũng phán xử hai năm tù có thời hạn.
Vinh dự tích góp nhiều năm bị hủy hoại trong chốc lát, tất cả cố gắng nhiều năm như nước chảy về biển đông. Cho dù có năng lực nhưng không thể yên định, từng bước từng bước đi tới, cuối cùng hung hăng té ngã nhào, khiến cho ‘đầu rơi máu chảy’.
Tô Khả gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Vậy cũng đúng, quốc gia chúng ta không có gì nhiều, chính là người yêu tiền mà không muốn dùng cách bình thường để lấy được đặc biệt nhiều."
Tô Cẩm Niên điểm nhẹ chóp mũi của Tô Khả, "Em cũng không thể nói lời này ra ngoài đâu, nếu không bị nước bọt người ta làm chết đuối."
Tô Khả "oa" một tiếng, "Em biết rõ mà. Vậy các anh có biện pháp gì đối phó nội gián không?"
"Thả mồi, dụ rắn ra khỏi hang và chiến thuật đánh lạc hướng đối phương."
Tô Khả chớp mắt mấy cái, Tô Cẩm Niên cười, sau đó sờ sờ bụng của mình, "Anh đói rồi."
"Chưa ăn cơm à?"
"Ăn không nhiều, bây giờ lại đói bụng, bà xã. . . . . ."
Tô Khả kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực, vỗ vỗ vai Tô Cẩm Niên, "Chồng à, tiếng gọi của anh thật sự là quá rồi."
Đôi mắt Tô Cẩm Niên từ từ sâu hơn.
Tô Khả cúi người, hung hăng hôn lên môi anh, gặm cắn mút vào, dây dưa liếm nhẹ nhàng, hết sức khiêu khích, rất nhanh, Tô Cẩm Niên thở dốc hơi dồn dập.
Tô Khả hả hê lui về phía sau, bộ dạng "Em là gió mát, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi" đáng đánh đòn, buông tay rồi nói với Tô Cẩm Niên: "Chuyện XO này phải thiên thời địa lợi nhân hòa."
Tô Cẩm Niên"ưm hừm" một tiếng, ánh mắt sáng quắc nhìn Tô Khả, bộ dạng như muốn thiêu đốt cô hóa thành tro bụi.
Tô Khả tự mãn cười ra tiếng, "Nhưng bây giờ, thiên thời của chúng ta đâu? A ha ha, coi như có đi, đã là đêm tối rồi. Địa lợi đâu? A ha ha, thật xin lỗi, con trai ngủ trên cái giường duy nhất trong nhà. Nhân hòa đâu? A ha ha, cánh tay của anh bị thương, bụng còn đang đói, cho nên. . . . . ."
"Thật sao?" Khóe miệng Tô Cẩm Niên khẽ nâng lên, hiếm có khi lộ ra một chút mùi vị lưu manh, "Khả Khả, em sai rồi, thiên thời à, bây giờ chính là đêm tối rồi, nhưng chuyện XO này đâu không phân ngày đêm, lần trước ở khách sạn không phải chúng ta từ ban ngày đến tối đến sáng sớm sao? Địa lợi, người nào quy định nhất định phải ở trên giường? Ngược lại anh thật vô cùng muốn cùng em thử chấn động một chút ở ghế sa lon, phòng bếp, phòng tắm. . . . . . Về phần nhân hòa à? Cánh tay bị thương thì có làm sao, cho em tính phúc chính là anh em của anh chứ không phải tay của anh, dĩ nhiên, tay cũng được, bởi vì tay kia của anh vẫn vô cùng khỏe mạnh linh hoạt.Còn đói bụng sao? Sắc đẹp của giai nhân thay cơm, em nói xem hủy tro cốt người đẹp vào bụng, chẳng phải là rất nhanh sẽ lấp đầy bụng sao? Hả? Khả Khả?" (ôi anh Niên của ta đây sao, dễ thương quá)
Mặt của Tô Khả đỏ rồi đen rồi xanh lá, màu sắc biến đổi nhiều lần, tốc độ cực nhanh, thật sự làm người ta nhìn mà thở dài.
Một hồi lâu, Tô Khả phun ra một câu: "Mẹ nó!"
Em gái nó, Tô Cẩm Niên, anh thật là càng ngày càng ngưu bức, càng ngày càng không biết xấu hổ!
Tô Cẩm Niên tiếp tục cười nhẹ nhàng, tay không bị thương trực tiếp kéo thắt lưng của Tô Khả, nghiêng người cúi xuống, đôi môi lại in lên môi Tô Khả, dùng kỹ xảo vô cùng mập mờ trêu đùa làm Tô Khả khẽ thở gấp.
Tô Khả vốn vẫn còn sững sờ, nhưng thân thể càng lúc càng biến thành mềm nhũn, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy tia trêu tức trong mắt Tô Cẩm Niên, không nhịn được nóng nảy đẩy Tô Cẩm Niên ra, "A, dùng ‘mỹ nam kế’ với em đó hả."
Tô Cẩm Niên bị Tô Khả đẩy ngã ngồi ở trên ghế sa lon, vết thương trên tay bị đụng khẽ, nhưng vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, ngược lại một tay tự cởi áo ngoài ra để lộ xương quai xanh cùng lồng ngực trắng nõn, vẻ mặt cười vô cùng yêu nghiệt, dùng giọng mị hoặc hỏi Tô Khả, "Vậy Khả Khả, em, trúng kế không?"
Trong nháy mắt Tô Khả hóa thân thành sói, nghiến răng nghiến lợi nói, "Trúng!"