Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên về đến nhà thì nhận được điện thoại của Thẩm Đường gọi tới, ý của anh chính là trưa mai, ở nhà hàng hải sản sẽ trao đổi cụ thể cùng Jayson Hough về chuyện làm phẫu thuật cho Tiểu Bao Tử một chút.
Dĩ nhiên là Tô Khả gật đầu, nói thế nào thời gian nói rõ với Jayson Hough cũng không phải rất dài.
Khi về đến nhà, tay Tô Cẩm Niên khẽ rịn ra một ít máu, nhìn một cái cũng biết là bởi vì ôm Tiểu Bao Tử quá lâu, không cẩn thận làm động tới vết thương nên khiến cho vết thương hơi toét ra, chảy máu.
Tô Khả hơi đau lòng, khẽ oán trách Tô Cẩm Niên, "Ôm con không nhúc nhích chi, tạm thời để xuống đi."
Còn Tô Cẩm Niên lại cười không nói lời nào, chỉ là ánh mắt liếc nhìn bên kia ghế sa lon, thấy Tiểu Bao Tử nhắm mắt lại.
Tô Khả thở dài rồi lấy hòm thuốc dự bị, thay Tô Cẩm Niên băng bó, sau khi băng bó xong thì ôm lấy Tiểu Bao Tử, đi vào phòng tắm, định tắm cho Tiểu Bao Tử.
Tô Cẩm Niên lại cùng đi lên, ý chính là anh tắm cho Tiểu Bao Tử, nói thế nào thì con trai cũng lớn như vậy, anh làm bố mà lần đầu tiên cũng không được tắm cho con trai nên trong lòng rất tiếc nuối, bây giờ có cơ hội thì sao anh có thể buông tha.
Chỉ là, "nguyện vọng tốt đẹp" của Tô Cẩm Niên bị Tô Khả không chút nể tình gạt bỏ, nhân tiện kèm theo một trận mắng lợi hại, "Vết thương của anh mới băng bó kỹ liền muốn đụng nước, Tô Cẩm Niên, có phải anh không muốn cánh tay bị thương này nữa hay không."
Tiểu Bao Tử bên cạnh cũng xem thường nhìn Tô Cẩm Niên, "Người lớn như vậy vẫn không hiểu chuyện, hừ hừ."
Tô Cẩm Niên không biết nói gì, Tô Khả vỗ vỗ đầu Tiểu Bao Tử, "Sao nói chuyện với bố con như vậy."
Cho Tiểu Bao Tử tắm xong, Tô Khả đặt Tiểu Bao Tử trên giường lớn, sau đó nói chuyện với Tiểu Bao Tử một vài câu thì Tiểu Bao Tử đã mơ màng ngủ.
Đợi đến khi Tiểu Bao Tử ngủ thiếp đi thì Tô Khả mới đứng dậy, định đi tắm.
Tô Cẩm Niên đứng ở bên cạnh Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử trên giường, nhìn lại Tô Khả một chút, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Tô Khả không khỏi nghi ngờ nhìn Tô Cẩm Niên, "Sao vậy?"
Mặt Tô Cẩm Niên hơi đỏ lên, lấy tay gõ gõ môi của anh, một hồi lâu sau mới nói, "Khả Khả, chúng ta nên mua giường nhỏ rồi."
Đầu tiên Tô Khả sững sờ, trong nháy mắt phản ứng kịp lời nói chết cười nhạo của Tô Cẩm Niên, ôm bụng cười không ngừng, "Tô Cẩm Niên à Tô Cẩm Niên, bây giờ anh còn gấp hơn em đấy."
Đôi mắt đen như mực của Tô Cẩm Niên trừng Tô Khả một cái.
Tô Khả cười lớn tiếng hơn, sau đó thấy Tiểu Bao Tử nằm trên giường khẽ cau mày thì Tô Khả lập tức che miệng của mình, nhưng mà, trên nụ cười mặt cô cũng không dừng được.
Một hồi lâu, đợi đến khi Tiểu Bao Tử khôi phục lại trạng thái ngủ say thì Tô Khả mới lấy tay che miệng mình, trong mắt đầy hài hước làm cho Tô Cẩm Niên bên cạnh phiền muộn và xấu hổ không dứt.
Tô Khả cười đi lên phái trước, một tay nâng cằm Tô Cẩm Niên lên, thổi một hơi, "Cẩm Niên, anh đừng trừng mắt với em, lời em nói là sự thật mà. Yên tâm, em sẽ không giễu cợt anh đâu, nói thế nào thì anh cũng là người đàn ông bình thường, lại ăn mặn, còn cấm dục năm năm, ừm, bây giờ lại có người đẹp tuyệt trần là em đây, xuân tâm của muốn động là phải, em hiểu."
"Tô, Khả! Da mặt em còn có thể dày hơn một chút nữa không."
Tô Khả buông tay nói: "Hai ta cũng đã thẳng thắn khi gặp lại nhau, con trai thì em cũng sinh rồi, còn cần da mặt làm gì, lại không thể ăn được." Nói xong, Tô Khả đi một vòng quanh Tô Cẩm Niên, một tay ôm chặt cổ Tô Cẩm Niên, thổi mấy hơi ở bên tai anh, "Da mặt dày giống em thì muốn ăn đậu hũ của anh liền ăn đậu hũ của anh, thật là hài lòng đấy."
". . . . . ." Mặt Tô Cẩm Niên tối đen, anh biết là không thể nói lời như vậy với cô , nếu không người xấu hổ vẫn là chính anh. Nghĩ như vậy, Tô Cẩm Niên không nhịn được nhớ lại Trịnh Diệu Đông đã từng nói với anh, đối phó với phụ nữ thì da mặt phải dày, lúc nên ra tay thì nên ra tôiy, bảo đảm dex như trở bàn tay.
Tô Cẩm Niên nghĩ thông suốt, xoay người thoát khỏi tay Tô Khả rồi liền ôm lấy Tô Khả, thuận thế ngã vào giường lớn, đôi mắt đen láy tỏa sáng nhìn Tô Khả.
Tô Khả bị nhìn nên xuân tâm nhộn nhạo một chút, hôn Tô Cẩm Niên một cái. Nụ hôn vừa tới là không thể ngăn cản, hai vợ chồng, **, tất nhiên là không thể ngăn cản.
Hai người thở dốc đan vào nhau thành một khúc ca con thuyền nhỏ nhộn nhạo, trong phòng nhẹ nhàng hát, Tô Khả bị sức lực Tô Cẩm Niên làm lật nghiêng một cái, Tô Cẩm Niên hôn vành tai của cô.
Mà Tô Khả bởi vì hơi nghiêng đầu nên thấy được bộ dáng ngủ của Tiểu Bao Tử bên cạnh.
Vẻ mặt Tiểu Bao Tử say sưa ngủ, quả thật giống như là một chậu nước đá trong trời đông giá rét làm cho Tô Khả lập tức tỉnh táo. Tô Khả khẽ thở dốc mấy cái, cầm tay Tô Cẩm Niên vẫn còn tùy tiện dạo chơi trên người cô, không cho cử động chút nào.
Rất nhanh thì Tô Khả liền khôi phục bình tĩnh, "Con trai chúng ta còn đang ngủ đấy."
Nói đùa, dù là con trai của mình đã ngủ rồi thì cô làm mẹ, muốn cùng chồng thân thiết cũng sẽ không chọn trên một cái giường cùng con trai.
Tô Cẩm Niên bất mãn bị Tô Khả ngăn cản nên lên tiếng nói, "Cho nên anh nói muốn mua một giường đó."
Tô Khả cũng bị Tô Cẩm Niên đốt lửa, "Nếu không chúng ta ra ngoài nhé?"
Mặt Tô Cẩm Niên hơi đỏ lên, suy nghĩ một chút thì gật đầu.
Về chuyện làm bên ngoài này, anh lớn như vậy thật đúng là chưa từng làm, từng nghe Trịnh Diệu Đông và Đàm Thụ nói những thứ này không vận động trên giường thì cực kỳ kích thích.
Nghĩ như vậy thì dục vọng như sói trong lòng Tô Cẩm Niên hoàn toàn bị đôi mắt nhỏ mị hoặc của Tô Khả làm cho nổ tung. Anh ôm cổ Tô Khả, đi ra cửa.
Tô Khả khẽ giật mình, hai tay vòng quanh cổ của anh, cười vô cùng dâm, thổi một hơi vào gương mặt tuấn tú của anh, "Phòng khách hay phòng tắm?"
"Phòng tắm!" Tô Cẩm Niên không chút do dự trả lời, dù sao hai người cũng còn chưa tắm, phòng tắm là nơi vừa vặn nhất.
"Binh ——" một tiếng, cửa phòng tắm bị Tô Cẩm Niên mạnh mẽ đóng chặt lại. Sau đó, Tô Cẩm Niên để Tô Khả xuống, Tô Khả đứng vững rồi cười dịu dàng, tiện tay mở vòi sen, trong nháy mắt, hơi nước nóng xối xuống.
Hơi nước như khói sóng trên sông lớn, một lúc sau liền khiến cả phòng tắm mờ ảo, mờ mịt không thôi, ngay cả nhiệt độ của phòng tắm nhiệt độ cũng đột nhiên tăng lên không ít.
Quần áo của Tô Khả và Tô Cẩm Niên cũng bị nước thấm ướt, ngay tức khắc, vóc người lồi lõm của Tô Khả lộ rõ trong mắt Tô Cẩm Niên. Đôi mắt Tô Cẩm Niên đỏ lên, lập tức chống vào thân thể Tô Khả, cúi người ngậm môi Tô Khả. . . . . .
Tô Khả "ưm ưm" trầm thấp khiến cho tính chất soi của Tô Cẩm Niên bộc phát, hai tay tự do lướt từ trên xuống dưới thân thể duyên dáng.
Tất nhiên Tô Khả vô cùng phối hợp, thậm chí còn trêu chọc lửa dữ hơn Tô Cẩm Niên, một đôi tay ngọc qua lại lồng ngực Tô Cẩm Niên, nơi đi qua đều chọc lửa trong người.
Hai người đều là ‘nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào’, lại lần đầu tiên không phải gặp ‘Chu Công làm lễ’ ở trên giường nên tâm lý cùng sinh lý đồng thời bị kích thích, có thể biết là kịch liệt cỡ nào.
Hồi lâu sau, tiếng thở dốc giữa nam nữ đã biến mất, phòng tắm dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường, chỉ còn lại tiếng nước chảy tí tách, rơi xuống gạch. Hơi nước trắng xóa còn quanh quẩn xung quanh hai người, mang theo một tia xuân tình kiều diễm.
Có thể thấy một chút dấu vết màu trắng trên nền.
Cả người Tô Khả xụi lơ trên ngực trần trụi của Tô Cẩm Niên, khuôn mặt nhỏ nhắn ý hệt như ăn uống no đủ thỏa mãn tình yêu, còn thiếu bắt chéo hai chân cầm tăm cạo răng.
Tai của cô tựa vào lồng ngực Tô Cẩm Niên, nghe tiếng tim đập của anh dần dần khôi phục lại như thường, tay ngọc trắng nõn của cô điểm lồng ngực Tô Cẩm Niên một cái, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt sau khi thoả mãn của Tô Cẩm Niên thì cười nói, "Không ngờ chỗ này đủ vị vậy. Sau này chúng ta có thể làm nhiều mấy lần."
Vốn là Tô Cẩm Niên còn đắm chìm trong âm, trong nháy mắt đầu đầy vạch đen, "Khả Khả, nói chuyện kín đáo một chút." Nói xong, nhìn thấy đầy Tô Khả đầu vạch đen, Tô Cẩm Niên lại bồi thêm một câu, "Thường thì lời như thế nên do đàn ông nói."
"Cái rắm, lời kịch là em sáng tạo mà!" Tô Khả liếc Tô Cẩm Niên một cái.
Tô Cẩm Niên quả quyết không nói thêm lời nào, bắt đầu tự thể nghiệm. Rất nhanh, lại một bài tình ca ê a từ trong phòng tắm truyền ra cùng tiếng nước chảy, kèm theo hơi nước lượn lờ bay lên, có một phen tình thú đặc biệt.
*
Hôm sau, Tiểu Bao Tử thức dậy, thấy mẹ của mình đầy ẩn tình, thấy bố của mình xuân tâm nhộn nhạo, hai người thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình, bộ dạng mờ ám. Thậm chí không nhìn thấy chén nhỏ của bé vẫn rỗng tuếch.
Tiểu Bao Tử khó chịu, buông chén trong tay "xoạch", khuôn mặt nhỏ cứng ngắc, "Cô gái, có phải mẹ có đàn ông rồi nên không cần con trai hay không."
Tô Khả nhìn thấy con trai bảo bối của mình tức giận, lúc này mới thấy trong chén Tiểu Bao Tử vẫn rỗng tuếch, Tô Khả ngượng ngùng, "Nhị Tô, mẹ lập tức múc cháo cho con." Nói xong, Tô Khả cầm lấy chén đi vào phòng bếp.
Tô Cẩm Niên bên cạnh thấy con trai bảo bối tức giận, tất nhiên lập tức trấn an con, "Tô Tô, sao bố và mẹ không cần con chứ."
Miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử mím thật chặt, nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, "Cô gái là của tôi đấy, không cho ông giành với tôi!"
Con trai mở miệng một tiếng là "cô gái", còn không chịu gọi anh là "bố", ngày hôm qua chính là dưới tình huống đó nên con mới miễn cưỡng gọi anh một tiếng "bố", trong lòng Tô Cẩm Niên không khỏi cảm thấy buồn cười. Chỉ là suy nghĩ một chút, mấy năm nay anh đều không có ở bên cạnh con, dĩ nhiên là trong lòng cũng có một chút áy náy. Cho nên anh cười đi lên phía trước, nói với Tiểu Bao Tử: "Tô Tô, mẹ con là của chúng ta, có được hay không?"
Tiểu Bao Tử không để ý tới vẻ mặt lấy lòng của Tô Cẩm Niên, ngoảnh đầu tự ăn một cái bánh bao. Rất nhanh, hai má nhỏ liền phồng lên, hết sức đáng yêu.
Tô Khả bưng chén ra ngoàivlần nữa, sau đó ngồi bên cạnh Tiểu Bao Tử, dùng một cái muỗng nhỏ múc cháo, thổi hai cái rồi cho Tiểu Bao Tử ăn.
Tiểu Bao Tử quay mặt qua chỗ khác, "Cô gái, con lớn rồi, có thể tự ăn. Mẹ ăn điểm tâm của mẹ đo."
"Ai ui, Nhi Tô của mẹ giỏi thế, rốt cuộc không kiêu ngạo nữa à." Tô Khả cười hì hì để cái muỗng xuống, vui vẻ trở lại chỗ ngồi của cô.
Mũi Tiểu Bao Tử phát ra một tiếng "hừ" nhỏ, bắt đầu húp cháo, còn đôi mắt nhỏ lại chuyển quanh giữa bố và mẹ, nhìn thấy dường như bọn họ cũng đang nhìn bé, Tiểu Bao Tử lại cúi đầu ngoan ngoãn húp cháo, chỉ là lúc nãy Tiểu Bao Tử mím miệng nhỏ, thế nhưng lúc này len lén nâng lên.
Tô Cẩm Niên ở một bên nhìn thấy bộ dáng này của Tiểu Bao Tử thì cười khẽ một tiếng.
Tiểu Bao Tử ở nhà chơi rubik, hợp lại, chia rẽ, lại hợp lại rồi chia rẽ. Mà Tô Khả thu dọn đồ đạc làm việc nhà, còn Tô Cẩm Niên lại cầm tờ báo xem tin tức.
Đột nhiên, anh nhận được một cuộc điện thoại, là đồn cảnh sát gọi tới, đợi đến sau khi nhận điện thoại xong thì Tô Cẩm Niên đứng dậy, nói một tiếng với Tô Khả là anh muốn đến đồn cảnh sát một chuyến.
Lúc đó, Tô Khả còn đang phơi ga giường thì Tô Cẩm Niên nói với cô như vậy, mặc dù cô hơi nhíu mày, lòng có chút không thoải mái.
Nói thế nào thì anh cũng còn bị thương trong người, đồn cảnh sát động một chút thì gọi anh qua, đối với việt phục hồi vết thương của anh thật là một chướng ngại lớn. Nhưng dù sao cũng là công việc của anh, cô làm vợ anh, mặc dù khó chịu thì cũng chỉ có thể ủng hộ.
Tô Khả thu xếp việc nhà xong thì dẫn Tiểu Bao Tử đi nhà hàng hải sản.
Thẩm Đường đã chờ cô và Tiểu Bao Tử ở cửa, lúc thấy chỉ có Tô Khả và Tiểu Bao Tử tới thì Thẩm Đường cười cười, "Tô Cẩm Niên cũng rất thức thời đấy."
Tô Khả hết nói nổi.
Ánh mắt Thẩm Đường không cẩn thận liếc thấy màu đỏ bừng trên cổ Tô Khả thì tất nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra, nói thế nào anh đều không phải ăn chay. Nhưng cũng không khỏi dâng lên khả nghi, dùng sức ho khan hai cái, trong lòng nói thầm: tình cảm này làm quá mức kịch liệt, hôm nay không bò dậy nổi cho nên chỉ để cho vợ và con trai anh tới sao? Ha ha, thiệt thòi cho anh còn là bộ đội đặc chủng, thì ra năng lực kém như vậy. Cũng đúng, nhìn thời gian anh đã từng làm gà tơ vạn năm thì có thể thấy được một ít.
Nghĩ như vậy, Thẩm Đường nhún nhún vai nói với Tô Khả: "Jayson tiên sinh đang đợi trong phòng chờ." Anh vừa nói vừa ôm lấy Tiểu Bao Tử trên đất đi vào.
Tiểu Bao Tử đối với chuyện người lớn luôn yêu thương ôm bé đi là vô cùng bất đắc dĩ.
Sau Tô Khả nghe Thẩm Đường nói thì gật đầu một cái.
Thẩm Đường liền bước dài dẫn Tô Khả vào nhà hàng hải sản, mấy phút sau thì tới phòng riếng. Trong phòng, Jayson Hough đang ngồi ở bên kia, nhìn mấy tấm tranh thêu chữ thập trên vách phòng khách, chậc chậc khen ngợi.
"Jayson tiên sinh, chúng tôi tới rồi." Thẩm Đường dùng tiếng Anh trao đổi với Jayson tiên sinh, mà Tô Khả, liền nghe mấy từ đơn xuất ra thì không khỏi xấu hổ.
Jayson tiên sinh quay đầu, thấy Tô Khả và Tiểu Bao Tử thì cười hì hì, vô cùng nhiệt tình chào hỏi, "Hi, lại gặp mặt, các người khỏe chứ?"
Tức thì, mắt Tô Khả sáng rực lên, bởi vì câu tiếng anh này quá dễ, cô nghe hiểu nên liền chào hỏi lại.
Tiểu Bao Tử ở dưới xem thường nhìn Tô Khả một cái, "Cô gái, mẹ thật sự là quá mất mặt rồi."
Tô Khả khó chịu vỗ trán Tiểu Bao Tử, nhỏ giọng nói, "Con còn nhỏ, biết cái gì chứ."
Mắt Jayson Hough mở to, không hiểu hai mẹ con đang nói những chuyện gì, liền chuyển ánh mắt sang Thẩm Đường đang cười bên cạnh.
Thẩm Đường sớm đã quen đối thoại kỳ lạ của hai mẹ con, lại thấy vẻ mặt không hiểu của Jayson tiên sinh thì liền giải thích với ông ấy, trong nháy mắt Jayson cao giọng cười lớn.
Tô Khả thẹn thùng nói với Jayson, "Thật ngại quá, ha ha."
Jayson khoát khoát tay, không mạch lạc nói một hơi với Tô Khả, ý là, mẹ con hai người thật là quá đáng yêu, tôi vô cùng sãn lòng mổ chính cho con trai của cô....
Mồ hôi trên mặt Tô Khả "ti ta" chảy xuống, nhìn miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử bên cạnh từ từ mở ra, trong cái miệng nhỏ nhắn cũng nói ra tiếng Anh không mạch lạc.
Sau đó Jayson tiên sinh cũng bắt đầu nói chuyện cùng Tiểu Bao Tử, mặc dù thỉnh thoảng sẽ dừng lại, từ từ lặp lại lời nói, cho đến khi Tiểu Bao Tử hiểu ý Jayson mới thôi.
Tô Khả ở một bên nghe ngôn ngữ như chim thì hoàn toàn không hiểu, hận không thể bắn con chim ưng già từ trên trời xuống để nấu ăn, để cho ông ta nói tiếp ngôn ngữ của chim!
Gương mặt Thẩm Đường cười đến nghẹn, chuyển qua người Tô Khả, "Chậc chậc, Khả Khả, năng lực tiếng Anh của em thật là phải học lại thật tốt, em xem em là mẹ mà ngay cả con trai của mình cũng không bằng, thật sự là không thể nói nổi."
Tô Khả trợn mắt nhìn Thẩm Đường một cái, "Em là một bác sĩ, biết ABC để lựa chọn đề tài là được. Hơn nữa, tuổi con em nhỏ hơn em nhiều như vậy, nếu là kém hơn em thì hỏng bét, chưa từng nghe nói ‘Trường Giang sóng sau đè sóng trước’ sao." Nói xong, Tô Khả tự mãn nhìn Thẩm đường.
"Ừm, sóng trước chết trên bờ cát." Thẩm Đường cười tiếp lời.
Trong nháy mắt mặt củaTô Khả tối thui. Hồi lâu, một già một trẻ bên kia vẫn còn ở vui vẻ trò chuyện, đối với nội dung nói chuyện của bọn họ thì trong lòng Tô Khả ngứa một chút nên liền nói với Thẩm Đường bên cạnh, "Rốt cuộc bọn họ nói gì vậy."
"Hừ hừ, " Thẩm Đường kiêu ngạo quẩy đuôi, "Anh không nói cho em đâu."
"Bốp ——" vô cùng quả quyết, một tay Tô Khả vỗ vào sống lưng Thẩm Đường, "Anh đó."
Thẩm Đường giả bộ nhe răng trợn mắt, nhỏ giọng ai oán nói: "Khả Khả, anh là ân nhân của em mà, xuống tay với ân nhân cũng nặng như vậy à!"
Tô Khả "ha ha" cười một tiếng, "May nhờ anh là ân nhân của em, nếu không thì em đã trực tiếp bóc anh thành gay luôn."
Trán Thẩm Đường hiện đầy vạch đen, đối với người hàng năm tiếp xúc cùng gốc rễ đàn ông thì trong lòng đã coi người phụ nữ này còn mạnh mẽ hơn đàn ông, không thể đắc tội.
Bên kia thỉnh thoảng truyền đến giọng cười to của Jayson cùng tiếng cười non nớt của Tiểu Bao Tử thì lòng của Tô Khả ngứa hơn rồi, đụng đụng tay của Thẩm Đường.
Thẩm Đường liền nói ý tứ đại khái với Tô Khả, Tô Khả gật đầu một cái, "Không ngờ con em biết nhiều câu vậy, vườn trẻ đó không tệ mà, tiêu nhiều tiền như vậy, hiệu quả tương đối tốt."
Thẩm đường: ". . . . . ."
Tiểu Bao Tử cùng Jayson nói chuyện xong, Jayson vuốt tóc Tiểu Bao Tử, nói với Tô Khả và Thẩm Đường, "Tôi rất vui khi quen biết cậu bạn nhỏ này, bé vô cùng đáng yêu, tôi rất thích. Bây giờ chúng ta có thể trao đổi một chút về thời gian, địa điểm làm phẫu thuật, tôi quyết định nán lại thành phố H."
Thẩm Đường nói với Tô Khả bên cạnh, Tô Khả gật đầu, tất nhiên trên mặt không giấu được nụ cười. Tảng đá nặng nhiều năm sắp rơi xuống đất, cuối cùng tim của Tiểu Bao Tử cũng có thể khôi phục khỏe mạnh lại, đây đối với Tô Khả mà nói thật sự là thật là vui mừng. Vì vậy, Tô Khả cố gắng nhớ lại lúc tiếng Anh lúc học đại học, phối hợp câu chữ thật lâu mới nói với Jayson: "Vô cùng cảm ơn Jayson tiên sinh, thời gian nào chúng tôi cũng có thể, ông xem rồi chọn thời gian là được."
Tiểu Bao Tử giơ ngón tay cái lên, "Cô gái à, mặc dù mẹ nói không thuần thục nhưng mà vẫn có thể nói."
Tô Khả đánh một "bum" lên đầu Tiểu Bao Tử, "Nhị Tô, con thật sự là quá đáng đánh đòn mà, lại cười mẹ con."
Tiểu Bao Tử cười "hi hi".
Nói chung thức ăn vốn ngon, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn vào phòng riêng này, món ăn vô cùng phong phú làm cho Jayson Hough vui mừng không thôi, thỉnh thoảng giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Một bữa cơm cũng vui vẻ hòa thuận .
Ăn cơm xong, ra khỏi nhà hàng hải sản, Jayson Hough nói buổi chiều ông ấy còn muốn đi một vài địa điểm du lịch dạo chơi nên rời đi trước, gọi chiếc tắc xi rồi vẫy tay với mọi, người liền đi mất. Mà Thẩm Đường xuống bãi đậu xe duối hầm lái xe tới, định đưa Tô Khả và Tiểu Bao Tử về.
Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử ở chỗ nhiều người, nghiêng người thì chỉ thấy Hoàng Nghê Thường khoác tay Phạm Kim Ngân từ bên trong đi ra.
Hôm nay Joàng Nghê Thường mặc cái áo voan ngắn khoát chữ V sâu màu vàng, lộ ra đường cong thật sâu cùng với cánh tay thon dài trắng nõn. Người cô ta vốn cao gầy, ặc một cái váy dài màu trắng nhạt, một đôi giày gót nhọn thủy tinh khảm kim cương càng lộ ra vẻ lồi lõm bức người.
Giày thủy tinh trong suốt còn lộ ra những ngón chân trắng ngà. Móng chân sơn màu hồng nhạt, vẻ hoa nhỏ xanh biếc, nhìn qua vô cùng xinh đẹp động lòng người. Nhẹ nhàng chầm chậm đến, vô cùng hấp dẫn tầm mắt người khác.
Mặc dù trang bị thân thể tốt, quần áo tốt, nhưng làm sao cũng không che đậy được "vẻ ti tiện" khắp người!
Phạm Kim Ngân ở bên cạnh, mặc dù tây trang màu đen thẳng thớm, giày da màu đen lau đến phát sáng, đi trên đá cẩm thạch trơn bóng cũng là "xịt xịt" có tiếng, nhưng làm sao cũng không che đậy được tuổi già sức yếu của hắn, dáng vẻ ‘sức cùng lực kiệt’.
Hoàng Nghê Thường nhìn thấy Tô Khả, hình như thật sự là cô ta cũng bất ngờ, lạnh lùng nâng lên khóe môi về phía Tô Khả.
Tô Khả cũng thấy Hoàng Nghê Thường, mắt không nhìn thẳng, quay đầu nói cười cùng Tiểu Bao Tử. Mà trong đầu mắn Ngọc Hoàng đại đế vài lần. Em gái nó, cũng năm năm không gặp người phụ nữ cặn bả này rồi, mấy ngày nay thật không biết là xúi quẩy tới hay không, tới chỗ nào cũng có thể gặp được ôn thần này, thật tệ!
Mặc dù Phạm Kim Ngân có chút lớn tuổi nhưng thị lực vẫn tốt, hơn nữa hôm qua mới gặp Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử, ấn tượng mà Tô Khả cho hắn thực sự quá sâu, hắn tự nhiên là không quên nên liền chủ động tiến lên chào hỏi, "Hắc, tiểu thư, lại gặp mặt. A, còn có người bạn nhỏ." Hắn chào hỏi Tô Khả trước rồi ánh mắt nhìn đến Tiểu Bao Tử bên cạnh Tô Khả
Tô Khả không để ý tới hai người này, mặc dù trong lòng Tiểu Bao Tử không thích, nhưng ở trước mặt người ngoài vẫn cực kỳ lễ phép, "Ông à, chào ông."
Lông mày Phạm Kim Ngân giật giật, "Ha ha."
Trong lòng Tô Khả cười đến nghẹn, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Tiểu Bao Tử.
Phạm Kim Ngân nhìn bên cạnh Tô Khả không có bóng dáng Tô Cẩm Niên thì cúi người nói với Tiểu Bao Tử: "Người bạn nhỏ, vừa ăn cơm từ bên trong đi ra sao? Bố con đâu?"
"Ông ơi, ông và chị này cũng ăn trong đó à." Tiểu Bao Tử không có trả lời câu hỏi của ông ta, hơn nữa giọng nói non nớt khác một trời một vực với bộ dạng giả bộ người lớn thường ngày, chính là đứa trẻ bốn năm tuổi, làm cho mặc dù Phạm Kim Ngân bên cạnh bất mãn với cách gọi của Tiểu Bao Tử đối với hắn và Hoàng Nghê Thường nhưng mà không nghĩ tới Tiểu Bao Tử trêu cợt hắn.
Phạm Kim Ngân vươn tay muốn sờ đầu Tiểu Bao Tử, miệng toét ra, lộ ra hàm rắng màu vàng, dưới ánh mặt trời, "vụt" như vô số đèn flash làm mù mắt.
Trong nháy mắt sắc mặt Tiểu Bao Tử tái đi, lộ ra vẻ hoảng sợ, hơn nữa động tác quay đầu thật nhanh, tránh móng vuốt Phạm Kim Ngân vươn ra, xoay người trốn vào ngực Tô Khả, làm ra bộ dạng run bần bật.
Tô Khả khom người ẳm Tiểu Bao Tử, khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Bao Tử vùi vào ngựcTô Khả. Tô Khả lập tức vỗ vỗ sống lưng Tiểu Bao Tử, "Tiên sinh, ông dọa con trai tôi đấy."
Phạm Kim Ngân lập tức sửng sốt, tay còn bất động giữa không trung thu lại, chỉ nghe thấy Tô Khả giễu cợt như vậy, gương mặt già nua luân phiên xanh đỏ.
Hoàng Nghê Thường như đi catwalk, ưỡn thẳng sống lưng đi tới Tô Khả đi tới, "Tô Khả, nói thế nào thì cô cũng là một sinh viên đại học danh tiếng, sao nói chuyện không lễ phép như vậy ."
Tô Khả "ha ha" hai cái, "Lễ phép cũng đối với người nào đã." Không phải là đối với thứ người toan tính, muốn Tô Khả cô lễ phép, đây là đang nói đùa sao.
Hoàng Nghê Thường bị Tô Khả làm giận đến khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể đưa tay ra tát một cái, nhưng chỗ này là nơi công cộn, người ta lui tới rất nhiều, đã có không ít người đưa ánh mắt lặng lẽ nhìn qua bên này.
Năm năm qua, vụ bê bối của cô ta rất vất vả chìm vào đáy biển, nếu cô ta không thể nhẫn nhịn tức giận nhất thời, tát vào mặt Tô Khả một cái, bị người ta cố tình chụp ảnh rồi đăng báo thì mấy năm nay cô ta khổ tâm làm lại nhất định sẽ trở thành phế thải, cô ta không thể thất bại trong gang tấc.
Nói thế nào thì cô ta còn phải trở lại làng giải trí, tiếp tục làm bà hoàng hô mưa gọi gió. Cho nên bây giờ chỉ có thể tiếp tục nhịn.
Tô Khả trợn mắt nhìn trừng Hoàng Nghê Thường không ngừng, không nhịn được liếc mắt rồi vỗ sống lưng Tiểu Bao Tử, "Nhị Tô, đừng sợ, rất nhanh Tôn Ngộ Không sẽ tới đây ‘hàng yêu trừ ma’."
Tiểu Bao Tử gật đầu một cái, "Dạ, mẹ, nhưng mẹ ơi, Tôn Ngộ Không đã từng đánh yêu quái răng vàng sao?"
Tô Khả cười hì hì gật đầu, "Dĩ nhiên, Tôn Ngộ Không đập cây gậy xuống một cái, đừng nói là yêu quái răng vàng, ngay cả Hoàng cốt tinh thì cũng có thể đập dập thành bột phấn."
"Mẹ, mẹ sai rồi, Tôn Ngộ Không đánh Bạch cốt tinh." Giọng nói non nớt của Tiểu Bao Tử lần nữa truyền đến.
Tô Khả cười hì hì nói, "Mặc kệ cô ta là Bạch cốt tinh hay là Hoàng cốt tinh, chỉ cần là nữ yêu quái thì cũng đập chết."
Sắc mặt Phạm Kim Ngân và Hoàng Nghê Thường đứng bên cạnh rất là khó coi. Nhất là Hoàng Nghê Thường, hận không thể lớn tiếng chửi bới Tô Khả, nhưng mà chỗ này mà bắt đầu xung đột thì nói thế nào cũng ‘trăm hại không một lợi’ đối với cô ta, chỉ có thể cắn răng ‘mang súng kẹp gậy’ Tô Khả nuốt vào bụng. (đại khái là giết chết á)
Vẻ mặt Phạm Kim Ngân ngượng ngùng, trong đầu tức giận Tô Khả đến muốn chết, nhưng nói thế nào thì hắn cũng chủ động tiếp cận khuôn mặt đáng bị đánh này, ngoại trừ cắn răng thì cũng tự mình nuốt máu thôi, có thể làm sao?
"Ha ha, chúng tôi còn có việc, đi trước." Phạm Kim Ngân nói với Tô Khả.
Tô Khả liếc mắt nhìn lên trời, thời đại thật sự là "người muốn bị coi thường, ngăn cũng ngăn không nổi." Bọn họ rất quen thuộc sao, làm bộ như bạn bè cũ vậy, thật giống như con ruồi, đáng ghét!
Đúng lúc đó, chiếc BMW màu trắng của Thẩm Đường cũng dừng trước cửa lớn, dĩ nhiên bước chân của Phạm Kim Ngân gặp Thẩm Đường nên ngừng lại, lớn tiếng chào hỏi với Thẩm Đường trong xe, "Ông chủ Thẩm, hôm nay lại gặp mặt."
"Ha ha, đúng vậy, ông Phạm." Thẩm Đường cũng gật đầu với hắn một cái.
Phạm Kim Ngân gật đầu với bọn họ một cái, "Chúng tôi còn có chuyện, đi trước nhe, quay lại mời ông chủ Thẩm ăn cơm, có thể nể mặt của tôi không."
Thẩm Đường cười gật đầu, "Nhất định."
Hai người này nói xon thì cùng nhau rời đi, Tô Khả ẳm Tiểu Bao Tử ngồi vào ghế, bĩu môi, "Thật xui xẻo, lại gặp phải hắn."
Thẩm Đường cười khẽ một tiếng, "Quả thật rất xui xẻo, sau thời gian dài như vậy lại gặp Hoàng Nghê Thường, như thế nào, muốn đi chùa xin xăm không?"
Tô Khả liếc Thẩm Đường một cái, "Anh đấy, bản lĩnh hả hê càng ngày càng mạnh."
Thẩm Đường cười, sau đó chậm rãi khỏi động xe, rời khỏi khách sạn hải sản.
Tiểu Bao Tử liền nói, "Cô gái, có phải trước đây Hoàng cốt tinh là tình địch của mẹ hay không? Cho nên hai người gặp nhau lại ghét nhau như vậy."
Tô Khả điểm trán Tiểu Bao Tử một cái, "Không chỉ là tình địch, ban đầu người này còn muốn mạng của con đây, nếu không phải là sức sống của con ngoan cường giống như con gián——"
Tiểu Bao Tử tiếp lời, "Cô gái, cái gì gọi là giống con gián, mẹ không thể nói ví dụ dễ nghe sao?"
"Khụ khụ, con hiểu là được rồi. Nói xong khéo léo dễ nghe làm chi, cũng không phải là tham gia viết văn tranh tài."
Thẩm Đường cười ra tiếng, đôi mắt không đứng đắn như hồ ly nhếch lên nói với Tiểu Bao Tử: "Nhị Tô, ban đầu người đó thiếu chút nữa là đính hôn với bố con đấy. Cô ta chính là con dâu do bà nội con chọn lựa đấy."
Mặt của Tiểu Bao Tử đen kịt, "Ánh mắt của bà nội thật kém."
Nghĩ đến Tần Phi, trong lòng Tô Khả cười lạnh, trên mặt cũng không đổi màu nói với Tiểu Bao Tử: "Nhưng mắt của bố con rất tốt."
Đối với Tần Phi, hành động việc làm của bà ta hoàn toàn làm rét lạnh trái tim Tô Khả. Cô khó có thể quên người muốn sinh mạng con trai của cô, chính là Tần Phi. Thậm chí người phụ nữ này không tiếc mua một đám lưu manh muốn đưa cô đến khoa phụ sản phá đứa con trong bụng của cô, không chỉ có như thế, bà còn hãm hại cô oan uổng, khiến cô không lấy được bằng tốt nghiệp đại học.
Nếu như không phải là bởi vì Tần Phi thì cô cũng sẽ không đến đồn cảnh sát, mẹ của cô cũng sẽ không tới đón cô, cũng sẽ không bị Trịnh Duyệt bố trí tai nạn xe cộ hại chết!
Cuối cùng, Tần Phi là một trong những người cô hận nhất trong lòng. Cô cũng sẽ không bởi vì bà là mẹ chồng cô mà buông bỏ tất cả thù hận với bà. Dù sao cô cũng không phải Thánh mẫu, trước giờ ân oán rõ ràng.
Dĩ nhiên, Tô Khả cũng sẽ không nói với Tiểu Bao Tử là bà nội của con xấu thế nào, trước đây muốn hại con thế nào, trước đây hại mẹ của con như thế nào. Những chuyện như vậy có thể để con không biết thì vẫn là không biết đi, Bởi vì cô không muốn để con trai của mình cô biết bà nội ruột thịt của con là người phụ nữ không bằng cầm thú, là một người phụ nữ không cần cả tình thân ruột thịt.
Tiểu Bao Tử liếc mắt nhìn Tô Khả, "Cô gái dán vàng lên mặt mình, thật không biết xấu hổ mà."
Tô Khả véokhông cái người này tên đần gò má mập mạp của Tiểu Bao Tử Bé của, "Nếu biết xấu hổ thì con là một đứa ngốc rồi."
Thẩm Đường cười ra tiếng, "Vậy cũng được."
Chuyện tình trước đây của Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên, Thẩm Đường anh vẫn biết một ít. Toàn bộ công lao ở đám anh em bát quái kia. (bát quái là nhiều chuyện không giới hạn ở phụ nữ và nhiều chuyện chọn lọc đối tượng ở phái nam)
Thẩm Đường còn nhớ rõ lúc liên hoan trước đây, sau khi một đám anh em ăn chậu tơi bời thì bắt đầu nói chuyện bát quái trên bàn mạt chược.
Cứ hút mấy điếu thuốc lá thì đầy phòng đều lượn lờ khói, diễn đàn bát quái chính thức mở ra, đề tài theo nhau mà đến. Mà trong nội dung bàn tán, trừ một vài chuyện chính trị thì chính là chỗ nào có thể vui đùa, hoặc là nữ minh tinh xinh đẹp nào của làng giải trí nữ có thể đùa bỡn trên tay, dĩ nhiên, hơn nữa chính là so sánh bộ dáng của phụ nữ, công phu trên giường như thế nào.
Thảo luận rồi thảo luận, tự nhiên sẽ nhắc tới Tô Cẩm Niên, nguyên nhân chủ yếu nhất là đến nay Tô Cẩm Niên còn là gà tơ. Phải biết rằng, ở trong vòng thượng lưu này, mười sáu tuổi còn chưa có cùng trải qua chuyện tình cùng với phụ nữ thì quả thật chính là bông hoa hiếm thấy, cộng thêm bình thường dáng vẻ của anh cao cao tại thượng, bộ dáng ai cũng không dễ thân và tiếp cận thì càng làm cho mọi người hiếu kỳ về người phụ nữ tương lai của là ai không thôi.
Cho nên khi có người truyền ra tin Tô Cẩm Niên có bạn gái. mà bạn gái của anh tên là Tô Khả thì mọi người kinh ngạc, hơn nữa còn hỏi rõ ràng quá trình hai người tìm hiểu nhau, thậm chí lai lịch mười tám đời tổ tông của đàn gái cũng điều tra rất rõ ràng.
Tong đó, dĩ nhiên là có thể biết mức độ da mặt dày của Tô Khả. Dù là người có da mặt dày như bọn anh cũng líu lưỡi, khi đó, mọi người rối rít thảo luận, nếu là họ đụng phải một người phụ nữ như vậy thì nên khóc hay nên cười.
Khi Tiểu Bao Tử nghe thấy Thẩm Đường nói như vậy thì khẽ nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ, miêng nhỏ liền nói, "Cũng đúng, người kiêu ngạo khó tính giống như người phụ tình kia thì phải có một người phụ nữ không biết xấu hổ tiến công tới chứ."
Tô Khả trực tiếp nắm má Tiểu Bao Tử, "Còn nhỏ tuổi, học được mấu câu lung tung đó ở đâu. Con mau trả mẹ Nhị Tô thuần khiết!"
Mạt Tiểu Bao Tử đen thui,, "Cô gái à, mặt của con lớn hơn thì sau này mẹ cũng không có đồ trang điểm dùng thử miễn phí đâu."
Tô Khả tròn mắt, lập tức thả tay xuống, xoa xoa gò má của Tiểu Bao Tử, rất nhanh nhìn gò má trên mặt Tiểu Bao Tử khôi phục bình thường thì không khỏi hôn nhẹ gương mặt của con, "Còn rất đẹp trai, ha ha, đồ sẽ không thiếu."
Đầu Thẩm Đường đầy vạch đen, "Khả Khả, bộ trang điểm dùng thử. . . . . ."
"Anh muốn sao? Anh có tiền mà còn muốn đồ trang điểm dùng thử của em sao?"
Thẩm Đường quả quyết không nói.
Đến tiểu khu, chỉ thấy Doãn Lạc Phong dừng xe ở bãi đậu xe, Tô Khả khẽ kinh ngạc, không khỏi móc điện thoại trong túi xách của cô ra xem, quả nhiên là nhiều cuộc gọi nhỡ, là Doãn Lạc Phong gọi tới.
Mồ hôi Tô Khả tí tách chảy xuống, vội vàng gọi lại, Doãn Lạc Phong bắt máy, anh nói anh đang ở cửa nhà cô, Tô Khả ẳm Tiểu Bao Tử vội vã trở về nhà, dĩ nhiên Thẩm Đường cũng đi theo sau Tô Khả.
Đến cửa nhà, quả nhiên Doãn Lạc Phong đi qua đi lại ở cửa nhà cô.