Nhìn khách không mời mà đến trước mặt, trong nháy mắt mặt của Tô Khả cứng đơ. Em gái nó, lại là ông già Phạm Kim Ngân. Hắn tới đây làm gì? Còn cầm nhiều quà như vậy.
Người kia thấy Tô Khả đi ra, bỏ qua cho Tiểu Bao Tử, khẽ mỉm cười với Tô Khả, lộ ra mấy cái răng màu vàng kim, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Hắn nói với Tô Khả: " Tô phu nhân, chào cô."
"Ông tới nhà chúng tôi làm gì." Trong nháy mắt Tô Khả hà khắc hơn.
Đừng trách cô tỏ thái độ với khách đến cửa, thật sự là bọn họ và người kia vốn không quen biết, thêm với quan hệ của hắn và Hoàng Nghê Thường không tệ, lại già mà không tự trọng, cuộc đời Tô Khả cô ghét nhất loại người như thế thì sao có thể cho sắc mặt tốt được.
Trong tay Phạm Kim Ngân xách theo đồ, mặc dù trong lòng bực dọc nhưng người làm ăn buôn bán quanh năm nên hiển nhiên khả năng chịu đựng trong lòng là cực cao, lần này bị Tô Khả bày sắc mặt lạnh lẽo thì trên mặt anh vẫn có nụ cười như cũ, ngược lại Tô Khả có vẻ thiếu lễ độ rồi.
Phạm Kim Ngân nhìn Tô Khả, "Tôi đến đây để nhận lỗi."
Lúc hắn nói lời này thì vẻ mặt tương đối chân thành.
Tô Khả cau mày nhìn Phạm Kim Ngân, hết sức không hiểu rốt cuộc câu nói của người này có ý gì.
Nhận lỗi? Anh mang quà đến xin lỗi cái gì?
Phạm Kim Ngân làm như nhìn thấu vẻ mặt không hiểu của Tô Khả nên cười giải thích rõ, "Là như vầy, lần trước Nghê Thường và cô xảy ra chuyện không vui. . . . . ."
Tô Khả gật đầu, trong nháy mắt hiểu ý Phạm Kim Ngân đến nhà. Vốn là hắn vì chuyện lần trước cô và hoàng Nghê Thường đánh nhau mà đến đây, nhưng mà chuyện này có quan hệ gì với hắn?
Chẳng qua Hoàng Nghê Thường là một người tình của hắn thôi, một kim chủ như hắn lại thay người tình nói xin lỗi, chuyện như vậy thật đúng là trăm năm khó gặp. Hơn nữa, nói là muốn nhận lỗi thì chính Hoàng Nghê Thường lại không đến, nghĩ lại thì kỳ lạ hết sức. Rốt cuộc ý Phạm Kim Ngân muốn là gì?
Vì vậy, Tô Khả không nói gì, cứ nhìn Phạm Kim Ngân, trong khi mắt lạnh lùng nhìn nhau thì khóe miệng đã nâng lên.
Những tia sáng vòng óng chiếu thẳng lên nền xi măng phân chia làm hai khu, Tô Khả đứng bên sáng, Phạm Kim Ngân bên tối, có thể thấy rõ sáng tối.
Tô Khả khẽ nâng cằm, khẽ mở môi anh đào, khinh thường khạc ra hai chữ: "Cho nên?"
Giọng nói không che giấu sự khinh bỉ làm cho trong lòng ông già năm sáu chục tuổi Phạm Kim Ngân vô cùng khó chịu, nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng của bản thân nên hắn không lộ ra một chút không vui nào, thầm nghĩ một ngày nào đó hắn sẽ giết chết con đàn bà ti tiện này nên cũng tiếp tục cười nói với Tô Khả: "Cho nên anh tới đây để thay Nghê Nghê nói xin lỗi." (ta đập mi dám kêu tỉ ta là đàn bà ti tiện hmm)
Nói xong thì tiến lên một bước, muốn bước vào cửa nhà Tô Khả, tất nhiên Tô Khả nhảy ra một bước, chặn Phạm Kim Ngân lại, không để cho hắn bước vào cửa nhà cô nửa bước. Sau đó nâng lên khóe môi nhìn lão già không biết tự trọng rồi chỉ "ha ha" hai tiếng, "Nói xin lỗi thì nhận còn lễ thì không cần. Hôm nay nhà tôi rất bận rộn, không có cách nào tiếp đãi khách quý."
Phạm Kim Ngân sống hơn nửa đời người, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Tô Khả không hề lễ phép với người lớn rõ rệt như vậy, trong nháy mắt, lửa giận cũng lớn, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Tô Khả nhíu mày, cười ha hả phun ra câu nói tức chết người không đền mạng: "Tôi nói này, ông cụ à, chính là ông mau chóng rời khỏi nhà chúng tôi đi, ngộ nhỡ ông đột nhiên phát bệnh tim rồi chết ở cửa nhà tôi thì đối với nhà chúng tôi là chuyện rất không may mắn."
"Cô!" Phạm Kim Ngân sắp tức chết rồi, đôi mắt cũng trừng to.
"Hắc, ông cụ à, tôi nói cũng là lời thật lòng mà, bây giờ nhà tôi thật sự rất bận, không có cách nào tiếp đãi ông. Ông mau nâng chân quý, đừng chặn ánh mặt trời cực tốt của nhà tôi."
"Khả Khả!" Lúc này Tô Cẩm Niên cũng đi ra, nghe câu nói có gai của Tô Khả thì một hồi ỉu xìu. Cũng xem như Tô Khả đã lăn lộn vài năm trong xã hội, vậy mà một chút nhân tình thế thái trong xã hội vẫn không học được, theo cảm tính, đối với người cô không thích thì chưa bao giờ cho sắc mặt tốt, thật không biết nên làm sao cho phải.
Phạm Kim Ngân giống như là nhìn thấy cứu tinh, vốn là sắc mặt vẫn còn lạnh ngắt thì sau khi nhìn thấy Tô Cẩm Niên đã lập tức khôi phục nghiêm mặt, nở nụ cười, "Anh em Tô."
Trong lòng Tô Khả thầm mắng: ai là anh em với ông già như ông chứ!
"Không phải em để anh trải giường chiếu sao, chạy ra làm gì." Tô Khả bĩu môi, nói.
Tô Cẩm Niên điểm trán Tô Khả một cái, sau đó nhìn về Phạm Kim Ngân, "Không biết hôm nay Phạm tiên sinh đến nhà tôi là có chuyện gấp gì sao?"
Phạm Kim Ngân cười ha hả nói, "Sao có thể có chuyện gấp gì. Hôm nay tôi tới đây hoàn toàn là vì Nghe Nghê không tốt đấy mà."
Tô Cẩm Niên nhíu mày, ý vị nói "a" một tiếng, Sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn Phạm Kim Ngân.
Nhưng Phạm Kim Ngân trà trộn "giang hồ" nhiều năm nên càng già càng lão luyện, trùm ma túy cũng sống đến tuổi này thì trên căn bản đã gặp nhiều trận chiến, nhưng lần này đối với Tô Cẩm Niên công tử quyền lực ba đời nhà cao cửa rộng từ thủ đô tới thì trong lòng thật ra có chút đắn đo khó xác định.
Nhưng mà nghĩ đến phía sau hắn cũng có bối cảnh lớn, quyền lực lớn, mà người Tô Cẩm Niên này dù là ‘quân chánh thế gia’, bối cảnh lớn hơn nữa thì cũng bù không được vì chỗ này là thành phố H, là địa bàn của Phạm Kim Ngân hắn, cũng bù không được tuổi anh còn trẻ, kinh nghiệm đối nhân xử thế chưa đủ. (quân chánh thế gia từng nhắc đến ở chương 79 đó)
Huống chi người xưa cũng đã nói, rồng mạnh không ép rắn thổ địa. Nghĩ như vậy thì trong nháy mắt Phạm Kim Ngân lại đủ sức mạnh. (rồng mạnh không ép rắn thổ địa = phép vua thua lệ làng)
Phạm Kim Ngân nói xong thì liền muốn đi vào bên trong, Tô Khả trực tiếp đưa một tay ra, ngăn Phạm Kim Ngân, không khách khí chút nào nói, "Phạm tiên sinh, có mấy lời có lẽ ông không thích nghe, nhưng con người tôi lại không nói lời thật là không thoải mái."
Phạm Kim Ngân cau mày nhìn Tô Khả.
"Khả Khả!" Tô Cẩm Niên kéo tay Tô Khả, rồi sau đó nói với Phạm Kim Ngân: "Vợ tôi chính là người thẳng tính, xin lỗi. Chỉ là hôm nay nhà tôi đang quét trần trong đó, Phạm tiên sinh đi vào thì tôi sợ là dơ quần áo của ông."
Phạm Kim Ngân "ha ha" cười một tiếng, nếp nhăn trên mặt cũng đùng lại rồi vội nói, "Ha ha, xem ra là tôi tới không đúng lúc. Chỉ là trong nhà quả thật phải quét trần, quét trần, ha ha." Có người cho hắn bậc thang đi xuống thì dĩ nhiên anh không phải là đứa ngốc.
Nhưng mà trong lòng của hắn vẫn rất giận, Tô Khả, quả thật là người này còn sống thì chỉ làm hắn tức giận. Hắn bảo đảm, cuối cùng cũng sẽ có một ngày, nhất định khiến người đê tiện này dở sống dở chết.
Tô Khả không lễ độ liếc mắt, sau đó ẳm Tiểu Bao Tử, xoay người đi vào nhà, "Tô Tô, sau này thấy người lạ trong mắt mèo thì không mở cửa, có nghe hay không. Mẹ mới vừa bị hù sợ đấy, còn tưởng rằng con bị kẻ lừa gạt bắt cóc đấy."
"Biết rồi ạ." Tiểu Bao Tử chu miệng.
Tô Cẩm Niên cười hời hợt, hơi chút cảm giác xin lỗi nói với Phạm Kim Ngân: "Thật ra vợ tôi không có ác ý gì. Nhưng mà chúng tôi cùng Hoàng Nghê Thường đó, nói thẳng ra thì quả thật trước kia quan hệ không tốt chút nào, cho nên Phạm tiên sinh tha lỗi cho."
Phạm Kim Ngân nhìn dáng vẻ Tô Cẩm Niên vẫn vô cùng khách khí thì liền khoát khoát tay, "Ha ha, là tôi không báo mà đã đến nhà, cũng không ổn lắm."
Tô Cẩm Niên gật đầu.
Phạm Kim Ngân chuyển đồ trong tay cho Tô Cẩm Niên, "Những thứ này là để nhận lỗi, hãy nhận đi."
Tô Cẩm Niên khoát tay, "Khách sáo rồi, vợ tôi và Hoàng Nghê Thường xảy ra xung đột thì cô ấy cũng có lỗi, cho nên chúng tôi là không thể nhận tất cả những thứ này. Chỉ là vẫn muốn ghi nhận lời xin lỗi của Phạm tiên sinh rồi."
"Haizz, Phạm Kim Ngân tôi tặng cái gì đi rồi thì sao có thể thu lại chứ. Nếu người anh em Tô vẫn không nhận đồ của tôi thì chẳng phải là xem thường tôi sao."
Tô Cẩm Niên nhìn vẻ mặt chân thành của Phạm Kim Ngân, nói đầy đủ lý do thì trong lòng biết trong đó hắn có ‘càn khôn’, chỉ là nếu bây giờ anh từ chối thì đảm bảo hắn không tìm được cái trò gì khác nên liền đưa tay nhận lấy, "Như vậy thì ở đây tôi cám ơn Phạm tiên sinh." (càn khôn: trời đất, ở đây có nghĩa là thứ gì đó huyền bí, không nắm bắt được)
Phạm Kim Ngân thấy Tô Cẩm Niên nhận đồ của hắn thì cúc hoa trên mặt nở càng thêm rực rỡ, vỗ vỗ vai Tô Cẩm Niên, "Bây giờ anh đi đây, ha ha."
Phạm Kim Ngân để đồ vật dưới đất rồi rời đi.
Tô Cẩm Niên nhìn bóng lưng của hắn, nhìn lại đồ hắn để lại, xoay người đi vào nhà.
Tô Khả đang cười nói cùng Tiểu Bao Tử bên kia.
Tô Cẩm Niên để vật cầm trong tay lên bàn, phát ra âm thanh khe khẽ.
Tô Khả ngẩng đầu lên, thấy Tô Cẩm Niên cầm đồ của Phạm Kim Ngân đi vào thì không khỏi nhíu mày, "Nhìn một cái cũng biết là bụng ông già kia đầy dao găm rồi, sao anh nhận đồ hắn đem tới chứ?"
Tô Cẩm Niên cười, "Em đó, trong đầu rõ ràng y hệt như gương sáng thì không thể ứng phó tùy tiện với ông già đó đâu."
"Em gái nó, dáng dấp vừa già lại vừa lùn, vừa đen vừa xấu, lại còn già mà không tự trọng, em mới không cần!" Tô Khả không chút nể mặt nói, "Hơn nữa cho tới bây giờ loại người như thế đều ‘không có chuyện không lên Tam Bảo Điện’, chúng ta và hắn ‘không thân không thích’, hắn tới tặng quà làm gì. Còn nói cho oai là tới nói xin lỗi thay Hoàng Nghê Thường, xí, Hoàng Nghê Thường cũng chỉ là một trong số những người tình đông đúc của hắn, cần kim chủ như hắn tới nói xin lỗi sao, anh tin không? Dù sao em cũng không tin! Hơn nữa, em chế giễu hắn nhiều lần vậy, đến tượng đất cũng có ba phần bốc lửa, thế nhưng hắn lại vẫn nở ra vô số nụ cười vậy, nhìn thấy chính là nụ cười giấu dao đấy, còn muốn em cho hắn sắc mặt tốt sao? Trừ phi Tô Khả em sinh ra lần nữa!"
Tiểu Bao Tử nghe lời Tô Khả thì hết nói nổi.
Tô Cẩm Niên cũng nhìn lên trần nhà, tiếp theo ẩn ý nói, "Khả Khả, người này có thể làm trùm địa ốc ở thành phố H thì hiển nhiên không phải hạng người bình thường. Em cũng biết mà, ngành địa ốc này là khó hiểu nhất, giống như hắn, hình như ngoài sáng là người không có bối cảnh gì mà làm đến mức độ như thế, không qua hắc đạo thì khả năng không lớn lắm."
"Anh sợ hắn giở thủ đoạn sau lưng sao?" Tô Khả nhíu mày, là cô thiếu suy nghĩ. Ông già này nhìn thì không phải là đồ tốt, khả năng không dính hắc đạo rất nhỏ, hết lần này tới lần khác cô đắc tội hắn, đoán chừng khả năng hắn lén muốn chém chết cô đều có thể rồi.
Nghĩ như vậy, tay Tô Khả không khỏi siết chặt, "Vậy anh không có cách trị hắn sao?"
Tô Cẩm Niên lắc đầu, "Mọi việc cần có chứng cớ."
Tô Khả gật đầu "a" một tiếng, sau đó lầm bầm, "Đúng vậy, chứng cớ. Có vài người biết rõ là người mang tội giết người nhưng cũng bởi vì không có chứng cớ nên chỉ có thể nhìn hắn ung dung ngoài vòng pháp luật. Em thật không tin sản nghiệp của Phạm Kim Ngân làm đến mức độ này mà trên tay không có nhiễm qua sinh mệnh nào."
Tô Cẩm Niên cười, "Đồ ngốc, sao chuyện gì cũng có thể suy đoán vô căn chứ vậy. Nói không chừng quả thật trên tay ông ta chưa từng dính máu đấy?"
Tô Khả bĩu môi, "Khả năng thật nhỏ mà."
Tô Cẩm Niên điểm trán Tô Khả một cái, "Được rồi, không nói chuyện này nữa. Tóm lại sau này nhìn thấy Phạm Kim Ngân thì cũng không cần như hôm nay vậy, không cho hắn một chút thể diện nào, có thể đi đường vòng mà, tốt nhất là đi vòng, biết không?"
Tô Khả bĩu môi, "Biết rồi. Em gái nó, khi nào em làm bà hoàng là tốt rồi, hô mưa gọi gió không gì làm không được, muốn tên khốn nào chết thì tên khốn đó chết. Khiến cái thế giới này không còn tồn tại bống tối, như vậy cũng không có cảnh sát, thật tốt."
Tiểu Bao Tử chu miệng lên, "Cô gái à, mẹ cho rằng mẹ là Dạ Thần Nguyệt sao." (Dạ Thần Nguyệt có tên là Yagami, một nhân vật trong truyện manga Yagami Raito của Nhật)
Tô Khả: ". . . . . ."
"Dù là Dạ Thần Nguyệt thì cuối cùng vẫn chết thẳng cẳng đấy."
Tô Khả xoay người véo chặt mũi Tiểu Bao Tử, "Hừ."
Tô Cẩm Niên hoàn toàn không hiểu rốt cuộc hai mẹ con đang nói gì, vì thế Tiểu Bao Tử ưỡn ngực nhỏ lên, vô cùng đắc chí.
Ánh mắt Tô Khả lại nhìn đồ vật mà ông già kia đưa tới, đứng dậy đi tới, miệng chu ra lẩm bẩm, "Cuối cùng em vẫn cảm thấy không biết sao ông già kia lại tốt bụng tặng đồ tới đây nữa."
Tô Cẩm Niên cười, "Nhận đi, lần sau tìm một cơ hội trả lại là được."
Tô Khả gật đầu, "Nhưng mà em nghĩ lá gan hắn không lớn như vậy đâu, muốn trắng trợn làm hại chúng tôi."
"Cô gái, gần đây mẹ đọc tiểu thuyết nhiều lắm sao, cứ hay suy nghĩ lung tung." Miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử thầm nói.
"Thôi đi, cảm giác thứ sáu của mẹ con được xưng là thần cảm giác, con không hiểu thôi."
Tô Cẩm Niên cười, "Là ấn tượng đầu tiên của em đối với hắn quá kém."
Tô Khả suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Đúng vậy, em ghét đàn ông đã lớn tuổi vậy mà còn bao nuôi vợ hai, coi như sự nghiệp hắn thành công thì nhân phẩm thật là cặn bã tận cùng, nhưng trong cái xã hội kì lạ này, đàn ông như vậy quá nhiều." Sau đó, Tô Khả lại nói: "Em rất may mắn, bố của em không phải người như vậy, em cũng may mắn, Cẩm Niên của em không phải người như vậy, cho nên. . . . . ." Ánh mắt Tô Khả nhìn về Tiểu Bao Tử, "Em phải toàn tâm toàn ý bồi dưỡng con trai em thành người đàn ông có ý thức trách nhiệm với xã hội."
Tiểu Bao Tử lấy tay vỗ trán, "Cô gái ơi, con mới hơn bốn tuổi thôi."
Tô Khả "hừ" một tiếng, "Giáo dục chính nên vũng chắc từ con nít đấy."
Tiểu Bao Tử hết nói nổi.
Tô Khả mở quà ra thì thấy hai chai rượi vang đỏ Lafite, còn có hai thẻ VIP ở cao ốc H trị giá một triệu đồng. Tô Khả là người tầm thường, hơn nữa cũng không thích uống rượu vang, nhưng đối với rượu vang Lafite thì vẫn biết sơ sơ một vài thứ, chai bình thường thì cũng trên cả triệu đồng, như tấm thẻ VIP ở cao ốc H mà ông già kia đưa tới là hai triệu đồng, Tô Khả đoán số quà lần này ông già kia đưa tới ít nhất cũng phải năm triệu.
Em gái nó, mặc dù cô không phải là người nghèo, nhưng người không quen biết đưa quà xin lỗi cũng không cần cao giá như vậy chứ. Hay hoặc là, ông già kia thật sự có tiền, không coi trọng bốn năm triệu.
Nhưng mặc kệ là tình huống đó, ngược lại trong lòng Tô Khả càng xác định hôm nay ông già kia tới đây là không có ý tốt, cũng may cô không để cho ông già kia vào nhà của cô.
Tô Cẩm Niên liếc mắt thấy chai rượu vang, không nhịn được hơi cau mày, "Một trăm sáu mươi."
"Hả?"
"Một chai rượu này là một trăm sáu chục triệu."
Tô Khả: "(OoO)!"
Xe tiếp tục lái, rất nhanh đã đến cổng chính bệnh viện.
Vì hôm nay ánh mặt trời hơi gắt nên những cây bách xanh biếc hai bên nên lúc này đang rũ xuống. Người qua lại trên đường cũng tấp nập không ngừng.
Chiếc Mercedes màu đen lái vào bệnh viện, dừng tốt ở chỗ đậu xe, Phạm Kim Ngân mới bước xuống bậc thềm đi ra.
Đầu tiên là sửa sang lại cổ áo của hắn trong xe, một đôi giày da được chùi bóng lóang "xoạt" ra. Trong nháy mắt ánh mặt trời vàng óng phản xạ trên đầu đôi giày, Phạm Kim Ngân liền lấy tay lướt qua cằm của hắn.
Sau khi bước xuống bậc thềm, hắn chỉnh sửa lại tay áo của mình, lộ rõ khí chất "ngọc thụ lâm phong" "công tử thanh nhã". (ngọc phụ lâm phong, công tử thanh nhã chỉ trai đẹp)
Đại khái là thấy có người chuyển ánh mắt về phía hắn thì môi dày của hắn khẽ mỉm cười, tự cho là "tao nhã lịch sự", nhưng không ngờ dưới ánh mặt trời mấy cái răng khảm đầy vàng lấp lánh chợt ‘làm mù mắt chó titan’, rất giống khỉ đeo hoa. (‘làm mù mắt chó titan’ là một câu nói của người chơi game World Of Warcraft ở Trung Quốc, mang ý châm biếm khi nhìn thấy những thứ không trong sáng, không vừa ý hay lố)
Ánh mắt khinh bỉ của những người đi ngang qua làm cho tâm tình của hắn hơi khó chịu, hắn mín môi dày lại, thân thể cứng nhắc bước nhanh chân về phía trước, "mạnh mẽ bước đi", lại cảm thấy khí thế của hắn trở nên mạnh mẽ hơn, rất giống vua Tần Thủy Hoàng uy nghi. Hoàn toàn không cảm thấy hắn chỉ là gốc dưa chuột vàng già nua được quét một lớp sơn.
Người qua lại quanh bãi đậu xe người chính là thấy Phạm Kim Ngân làm điệu bộ đó, trong lòng một số người châm chọc hắn cũng chỉ là một teen rảnh rỗi mới nổi, một số người khác còn đang suy nghĩ trong lòng, xe này thực sự không tệ, đáng tiếc theo sai ông chủ.
Phạm Kim Ngân không để bụng, tiếp tục mạnh mẽ đi tới, sau đó đi đến phòng bệnh Hoàng Nghê Thường nằm.
Trên đường đi, người qua lại càng nhiều hơn, Phạm Kim Ngân càng làm đủ các tư thế của hắn, đúng là có một ít em gái trong sáng hám giàu bị vòng tay vàng và nhẫn đá quý xanh lục không cẩn thận thô kệch lộ ra ngoài của Phạm Kim hấp dẫn, đá lông nheo với hắn, càng làm Phạm Kim Ngân đắc ý.
Phòng bệnh của Hoàng Nghê Thường là phòng bệnh đặc biệt, dĩ nhiên ở đây phải an tĩnh hơn lầu dưới, từ từ thì trên đường Phạm Kim Ngân cũng gặp ít người hơn.
Bị ánh mắt chú ý của người khác ít đi nên tư thế của Phạm Kim Ngân cũng không tiêu chuẩn như lúc nãy nữa.
Lại nói lúc này tâm tình Phạm Kim Ngân thật vô cùng tốt, tất cả là bởi vì mới vừa nói chuyện điện thoại cùng anh em của hắn.
Bây giờ hắn vừa nghĩ tới con trai của Tô Cẩm Niên và Tô Khả chẳng mấy chốc sẽ chết thì đã cảm thấy là đang bay trên mây, mùi vị này còn sảng khoái cả người hơn là hút chất nghiện và ma túy, cho nên sau đó hắn bước đi cũng vô cùng nhẹ nhàng, tự cho là hắn cực kỳ giống thi nhân vung ống tay áo lụa không vướng bận một đám mây nào.
Mở cửa.
Hoàng Nghê Thường đang ngồi trên giường bệnh, nhàm chán chơi điện thoại di động.
Phạm Kim Ngân đi lên phía trước, "Bảo bối, anh tới rồi, có nhớ anh không."
Đầu tiên Hoàng Nghê Thường dịu dàng làm ra vẻ khó chịu, ném di động trên giường đơn một cái, liếc mắt trợn to nhìn Phạm Kim Ngân, miệng bất mãn, "Anh Ngân, sao bây giờ anh mới đến ~"
Phạm Kim Ngân "hắc hắc" cười một tiếng, "Nhớ anh Ngân như vậy sao?"
"Hừ, anh Ngân này, ghét anh ghê ~ anh nói như vậy nữa là em không để ý tới anh nữa ~" Nói xong thì ném lại vẻ "kiêu ngạo" quyến rũ.
Hoàng Nghê Thường vốn là mình tinh cũng là ca sĩ, dĩ nhiên từ bé đã diễn điệu bộ phụ nữ vô cùng thuần thục, lại thêm bản tính của cô ta là uốn éo giả bộ yêu thương, lần này dùng sử dụng giọng này nói chuyện thì coi như là diễn xuất vốn có rồi. Vả lại chỉ cần là người đàn ông, được nghe giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô ta thì cũng rất dễ dàng bị kích thích, Phạm Kim Ngân là ‘Lão Sắc Quỷ’, chắc chắn là không ngoại lệ.
"Vật nhỏ ~" vẻ mặt Phạm Kim Ngân lộ vẻ dâm đãng, cười gian tà tiến lên trước, không tự chủ đưa hai tay sờ khối mềm mại của Hoàng Nghê Thường, không ngừng vuốt ve, nhẹ nhẹ một cái mạnh một cái, miệng nói lời tục tĩu dâm đãng: "Có phải nhớ ‘em nhỏ’ của anh rồi hay không."
Hoàng Nghê Thường kêu to một tiền "dạ" duyên dáng, ánh mắt cũng hết sức quyến rũ chọc ghẹo người.
Bỗng nhiên Phạm Kim Ngân cảm thấy ‘người anh em’ của hắn cứng hơn rồi, còn tác dụng hơn là uống Viagra, không kịp chờ đợi liền bắt đầu tùy tiện hoạt động. Sau đó cả người cũng phủ lên trên người Hoàng Nghê Thường. (Viagra là thuốc cường dương, điều trị rối loạn cương dương, yếu sinh lý và xuất tinh sớm)
Hắn giở trò với Hoàng Nghê Thường, vừa cởi quần áo vừa hôn hít, trình tự không loạn chút nào, chỉ tiếclão già rốt cuộc cũng là lão già thôi, dù được quét sơn xanh thì cũng không thay đổi được bản chất dưa vàng già nua của hắn.
Rất nhanh thì hô hấp cũng nặng hơn, ước chừng ha ba phút sau thì ngừng công kích, gióng trống thu binh rồi.
Cũng may Hoàng Nghê Thường vốn nương thân Phạm Kim Ngân nhiều năm nên đối với từ lâu đã tập mãi thành quen việc ba phút của hắn, cho nên dưới tình huống cô ta không thể khơi lên ham muốn của cô ta mà còn có thể phối hợp sự vui vẻ của hắn — Lão Sắc Quỷ thích nghe rên rỉ thì cô ta không ngừng yêu kiều rên rỉ để hắn hưng phấn hơn, đồng thời sớm thu binh hơn.
Không ngoài dự đoán của Hoàng Nghê Thường, năm phút sau đó, lão già liền thở phì phò, nằm nghiêng bên người Hoàng Nghê Thường. Miệng nói to: "Có phải anh Ngân càng ngày càng lợi hại hay không. Bảo bối, em đã thoải mái chưa?"
Trong lòng Hoàng Nghê Thường mắng hắn gần chết, miệng lại nói lời ngon tiếng ngọt, "Anh Ngân vẫn người đàn ông chân chính, qua nhiều năm như vậy tất nhiên Nghê Thường hiểu rõ. Anh Ngân cũng không cần nói ra làm Nghê Thường cảm thấy xấu hổ lắm."
Phạm Kim Ngân vỗ vỗ mặt Hoàng Nghê Thường, "Vật nhỏ, nói cho em biết tin tốt."
Ánh mắt Hoàng Nghê Thường lập tức sáng lên, "Anh Ngân, anh nói đi."
"Không phải em ghét nhất Tô Cẩm Niên sao."
"Không phải anh Ngân đã sớm biết rồi sao."
"Thứ Bảy này con hắn làm giải phẫu ở đây, đến lúc đó. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . ." Phạm Kim Ngân cười vui vẻ lạ thường.
Đầu tiên là Hoàng Nghê Thường sững sờ, rất nhanh liền phản ứng kịp ý tứ của Phạm Kim Ngân, khóe miệng cũng nâng lên thành nụ cười ngọt ngào, hai tay đảo qua thân thể đã nhiều nếp nhăn của Phạm Kim Ngân , "Anh Ngân, em biết ngay là anh đối tốt với em nhất. Mua~~"
Phạm Kim Ngân cười "khà khà" ra tiếng, "Dĩ nhiên, em chính là ‘tiểu bảo bối’ của anh mà."
Hoàng Nghê Thường dính gò má dính vào ngực Phạm Kim Ngân, miệng khạc ra tiếng nỉ non, "Dạ, em luôn cho là vậy cho nên yêu anh Ngân nhất." Nhưng đôi mắt đen như mực của cô ta thì lạnh lẽo.
Nếu như có một ngày như vậy, sau khi cô ta giết chết Tô Cẩm Niên, Tô Khả còn có con của bọn họ hết thì cô ta cũng sẽ giết chết ông già! Róc xương róc thịt! Gỡ mối hận trong lòng!
Oán hận trong lòng cô ta đối với Phạm Kim Ngân không ít hơn Tô Khả chút nào, cô ta nghĩ đến tuổi xuân tốt đẹp của cô ta bị một lão già xấu xí quá xá đùa giỡn thì tim của cô ta sẽ có vô số ngọn lửa bốc lên. Nhưng tất cả cũng vì cô ta báo thù, cô ta phải "nhịn"! Phải nhịn!
Tô Khả, Tô Cẩm Niên, những ngày an nhàn của các người cũng chấm dứt rồi!
Sau khi Tiểu Bao Tử tắm xong thì vô cùng khôn ngoan một mình đi vào phòng ngủ mới, Tô Khả không yên tâm để con ngủ một mình nên ở cạnh con rất lấu, chờ con ngủ say mới rời khỏi.
Đợi đến khi Tô Khả trở lại căn phòng của cô thì Tô Khả liền nhìn thấy anh khoác áo choàng tắm đi ra. Đầu tóc ướt nhẹp còn nhỏ nước, một giọt hai giọt, từ trên trán chảy xuống cổ, chảy qua trái cổ, vào áo choàng tắm ‘ẩn nhi bất hiển’. . . . . . (ẩn nhi bất hiển : ẩn ẩn còn tốt hơn cả rõ ràng, ở đây nói anh mặc như vậy hấp dẫn hơn cả cởi hết đấy)
Tô Khả nhìn cảnh gợi cảm này thì không khỏi nghĩ đến cảnh tượng hùng tráng dưới lớp áo choàng tắm kia, không khỏi nuốt nước miếng "ực ực" một cái, đá lông nheo với Tô Cẩm Niên rồi cởi áo ngoài của cô ra, ngoắc ngoắc ngón tay với anh , "Bữa ăn lớn, mau tới đây để em ăn đi."
Từ cuộc hành trình trong phòng tắm lần trước, Tô Khả đã mấy ngày chưa ăn thịt. Đối với ‘món ăn ngon’ Tô Cẩm Niên thì một ngày cô không ăn đã muốn hoảng rồi, nhưng mà ngại vì trong nhà còn có Tiểu Bao Tử nên cô và Tô Cẩm Niên liền dè dặt. Sau đó, bố của cô cũng tới đây nên cô chỉ có thể lặng lẽ tiếp tục dè dặt, tiếp tục "đói" bụng.
Hiện tại, bố của cô đến biệt thự của ông, Tiểu Bao Tử cũng có phòng của bé, cuối cùng thì cô cũng được ăn bữa ăn lớn miễn phí này rồi, nghĩ lại thì con sói trong tâm Tô Khả cũng không ngừng gào thét trong lòng!
Hoa Sen Trắng à, rốt cuộc lại có thể ở trong nhà gặm một lần bình thường rồi. Lần này, nhất định cô nuốt hết cả mạnh xương cố vào trong bụng! Nắm quyền!
Tô Cẩm Niên: "—_—"
Tô Khả không khách khí chạy tới, giống như con lười, cả hai tay hai chân nhào tới người Tô Cẩm Niên, lao tới ôm lấy Tô Cẩm Niên, sau đó một tay không khách khí lột áo Tô Cẩm Niên xuống.
Áo choàng tắm màu trắng chậm rãi rơi xuống, trong nháy mắt, lồng ngực trắng nõn rắn chắc của Tô Cẩm Niên lộ ra trước mặt của Tô Khả. Tô Khả nuốt nước bọt, phát ra tiếng "ực ực", một tay cũng không nhịn được sờ soạng lên đó, xúc cảm da thịt mịn màng từ lòng bàn tay truyền vào đáy lòng, làm cả tâm tư cô nhộn nhạo.
Tô Cẩm Niên rên nhẹ một tiếng, Tô Khả trực tiếp đẩy ngã Tô Cẩm Niên, tư thế nữ hoàng ‘nữ trên nam dưới’. Tô Cẩm Niên làm bộ độiđặc chủng nên dĩ nhiên sẽ dễ dàng hóa giải, dùng sức một cái, Tô Cẩm Niên thuận tiện lật lên trên, giữa hai người tạo thành tư thế nam trên nữ dưới kinh điển IMEI. (cái này là gì vậy ạ)
Lúc này Tô Khả hơi ngẩng đầu, lại hôn Tô Cẩm Niên, ngậm lưỡi anh cùng nhau triền miên nhảy múa. Hai tay đi tới sống lưng Tô Cẩm Niên, không ngừng vuốt ve, dần dần xuống. . . . . .
Thân thể Tô Cẩm Niên hơi giật bắn lên, hơi thở ra càng thêm nóng ấm, môi anh nhẹ nhàng phun ra: "Khả Khả. . . . . ."
Giọng nói Tô Cẩm Niên mang theo một ít mùi vị đầu độc, ngón tay càng giống như có sức hấp dẫn kì lạ, một chút quyến rũ lặp đi lặp lại, khơi lên rất nhiều ngọn lửa của Tô Khả, Tô Khả khó nhịn rên rỉ. . . . . .
Trong phòng, tiếng thở dốc nỉ non không ngừng, đan vào thành một khúc nhạc tình động lòng người.
Ngoài phòng, gió thổi qua cây ngô đồng rì rào một trận, miêu tả một cảnh tượng kiều diễm.
Chuyện tình giữa nam và nữ, "chém giết" lẫn nhau , niềm vui tràn trể say sưa, rất cảm động.
Đêm bên ngoài, sao treo trên mâm ngọc, xoay quanh giống như là vừa bị ‘thiên cẩu’ cắn một miếng bánh Trung thu, trong nháy mắt giống như là nhìn chăm chú vào trong phòng, cảnh tượng kiều diễm này.
Hôm sau, xương sống thắt lưng và chân Tô Khả đau nhức, cả người đều là vết hôn màu tím, nghiêng người nhìn Tô Cẩm Niên bên cạnh cũng có vết hôn khắp nơi nhưng lại ngủ ngon giống như một đứa trẻ thì Tô Khả cười "hì hì" ra tiếng.
Tô Khả nhìn lông mi dài của Tô Cẩm Niên thì không khỏi nổi lên tâm chơi đùa, lấy tay trêu ghẹo, Tô Cẩm Niên chu miệng lên, rất giống Tiểu Bao Tử. Quả nhiên là hai bố con.
Tô Khả tới gần phía trước, tiếp tục dùng ngón tay nắm một sợ lông mi, muốn rút ra . Đột nhiên, hai tay của cô bị Tô Cẩm Niên nắm lấy, lại thấy đôi mắt đen như mực của Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả.
Tô Khả hoàn toàn không ý thức được mình đã bị bắt, chỉ ngồi dậy lấn người tiến lên, hôn một cái, "Bữa tiệc lớn, món ăn ngon nhé."
Tô Cẩm Niên ngồi dậy, xoa xoa tóc Tô Khả, chăn rơi xuống, Tô Cẩm Niên chưa khoác áo choàng tắm bị Tô Khả ném xuống đất tối qua nên trần truồng đứng dậy, không có chút cảm giác ngượng ngùng nào.
Còn Tô Khả mở to mắt nhìn chỗ kia của Tô Cẩm Niên, "chậc chậc" khen ngợi không ngừng, "Chồng ơi chồng, nhìn anh mặc quần áo lên giống như người trí thức vậy, cởi hết rồi thì những kẻ cơ bắp mạnh mẽ cũng không sánh nổi anh đấy. Em làm bác sĩ nam khoa nhiều năm như vậy, anh chính là người đàn ông hùng tráng nhất mà em gặp qua đó." Nói xong, Tô Khả sờ sờ cằm.
Vốn là Tô Cẩm Niên không có xấu hổ, nghe câu nói trắng trợn của Tô Khả thì mặt ửng đỏ làm như muốn nhỏ ra máu.
Tô Khả lại nói: "Ông xã, anh nói có phải bộ đội đặc chủng các anh đều vô cùng mạnh mẽ hay không? Lần trước cấp dưới của anh đó, còn nhớ rõ không? Chính là tiểu soái ca đó, em xem bệnh cho cậu ấy, chậc chậc, cậu ấy cũng rất lớn đấy."
Chân mày Tô Cẩm Niên giật giật: ". . . . . ."
Tô Khả cười "ha ha", dáng vẻ phõng đãng dung tục, "Nếu không thì anh mang tất cả cấp dưới của anh đến cho em kiểm tra một chút đi? Nói với anh này, thật ra thì bệnh nam khoa rất nhiều, nhưng nếu là ‘giấu bệnh sợ thầy’ thì chính là khổ đôi bên đó, ba lạp ba Lạp. . . . . ."
Tô Cẩm Niên buồn bực, lấy lại tinh thần ôm lấy Tô Khả đè xuống giường, "Chồng em vẫn còn ở trước mặt em đây mà em đã muốn ‘hồng hạnh vượt tường’ với anh hả, thật quá đáng mà."
Nói xong, đẩy Tô Khả nằm bẹp trên giường, vừa định "luyện tập buổi sáng", dù sao hai người đều không quần áo, rất tiện.
Nói chung là đêm qua không biết tiết chế nên hôm nay, trong nháy mắt Tô Khả vẫn cảm giác nơi kia của cô có cảm giác đau âm ỉ. Có cảm giác Tô Cẩm Niên hóa thân thành sói đói, mặc dù cô cũng có tâm nhưng vô lực nhiều hơn.
"Cộc cộc ——"
Đang suy nghĩ miên man thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
"Cô gái, cô gái —— thức dậy đi ——" Giọng nói non nớt của Tiểu Bao Tử truyền đến tai Tô Khả và Tô Cẩm Niên. Trong nháy mắt Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên dừng lại, ngơ ngác nhìn nhau.
"Thức dậy." Tô Khả đẩy Tô Cẩm Niên ra, cuối cùng còn cok một ít dầu, tự mãn đá lông nheo với Tô Cẩm Niên, mặc quần áo vào và nói với Tiểu Bao Tử ngoài cửa: " Tô Tô, đợi mẹ chút mẹ, mẹ lập tức xong ngay."
Vui vẻ của Tô Cẩm Niên bị con trai tạt một chậu nước lạnh trúng phốc, không khỏi nhìn trời: đổi phòng ngủ lại còn tới quấy rối, quả nhiên con trai không đáng yêu như con gái mà.
Nghĩ như vậy thì Tô Cẩm Niên không nhịn được muốn có con gái, chỉ là nghĩ đến thân phận của anh thì anh không khỏi thất vọng.
Bỗng nhiên, Tô Cẩm Niên nhớ tới, "Khả Khả, ngừa thai ——"
Tô Khả chớp mắt mấy cái, "Hả?"
Tô Cẩm Niên"khụ khụ" hai cái, nói với Tô Khả: "Anh không dùng mũ." Nói xong thì mặt Tô Cẩm Niên đã đỏ như trái cà chua dưới ruộng vào sáng sớm, tươi mới ướt át.
Tô Khả thấy được cảnh đó thì tiếp tục trêu chọc, "Không có sao đâu, xảy ra mạng người thì em chịu trách nhiệm ——" Chỉ nói là xong câu này thì Tô Khả cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, đột nhiên, mắt Tô Khả trợn to, "Em gái nó!"
Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."
Tô Khả nói: "Em đến ngày, mau chóng mua thuốc ngừa thai mới được."
Mấy ngày nay chính là giai đoạn nguy hiểm của cô, mặc dù cô cũng muốn sinh thêm bảo bảo, nhưng theo như chế độ kế hoạch hoá gia đình ở đây thì muốn sinh hai sẽ phạt tiền. Huống chi cô còn là một phụ nữ giàu có, nếu tiền phạt. . . . . .
Rơi nước mắt, cô cũng không muốn tặng tiền cho những người nỗ lực làm kế hoạch hóa gia đình! Hơn nữa những người làm kế hoạch hóa gia đình kia, nói trắng ra là không sâu bọ chất đống, sẽ chờ người đưa tiền qua đó.
Cô nghe không ít tin như thế, cho nên cô cũng không thể ngốc mà chạy lên trước làm kẻ ngốc. Hơn nữa, người đàn ông nhà cô còn là một bộ đội đặc chủng, cô là quân tẩu, làm sao cũng không thể kéo anh lui về sau, ảnh hưởng làm anh không tiến lên được.
Cho nên sau khi Tô Khả rửa mặt thì vô cùng tự giác, không để ý đôi mắt khó hiểu của con trai, chạy đến tiệm thuốc bên cạnh tiểu khu.
Tô Khả đến tiệm thuốc thì mới phát hiện cửa tiệm thuốc đóng chặt, phía trên còn viết: bởi vì con trai của ông cưới vợ nên phải đóng cửa ba ngày, chủ nhật mới có thể trở về.
Tô Khả rầu rĩ, vì vậy liền đi bên ngoài.
Đi ra khỏi tiểu khu, Tô Khả tạm thời không nhớ nổi trên đường nào có tiệm thuốc, mà tiệm thuốc ở đâu nên bắt đầu tìm kiếm.
Tô Khả gọi xe chạy đến chợ trung tâm rồi bắt đầu nghĩ tới, chỗ này mua bán sầm uất thì sẽ phải có tiệm thuốc nhỏ, sau khi đến Tô Khả mới chửi cô đủ ngốc, chỗ này ‘tấc đất tấc vàng’, người tôi không mở cửa hàng quần áo, tiệm giày, tiệm vàng mà lại mở tiệm thuốc, nói đùa.
Cho nên Tô Khả chỉ có thể vừa đi vừa tìm, trong lòng lại rất bất đắc dĩ a, sớm biết bây giờ phiền phức như vậy thì đêm qua ăn chay rồi.
Đột nhiên, một chiếc xe chậm rãi dừng trước mặt Tô Khả.
Tô Khả quay đầu lại nhìn, là chiếc xe BYD màu đỏ.
Cửa sổ xe BYD chậm rãi hạ xuống, chỉ thấy một cô gái có dáng dấp tương đối đẹp nhìn Tô Khả: "Tô Khả."