Trịnh Diệu Đông bên cạnh nhìn Jayson Hough một cái, nhìn lại vẻ mặt lo lắng của mọi người, khẽ mỉm cười, "Phẫu thuật rất thành công."
Lúc này mọi người mới thở nhẹ ra, nhìn Tiểu Bao Tử còn nhắm hai mắt đang ngủ thì trong lòng đầy an tâm.
Y tá đẩy giường Tiểu Bao Tử tới phòng bệnh của Tiểu Bao Tử, mọi người nhường một con đường, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên ở bên cạnh giường phẫu thuật đi theo các y tá.
Trịnh Diệu Đông đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, trán mồ hôi đầy bất mãn, anh nghiêng đầu nhìn Jayson Hough một mình rời đi ở bên kia, ánh mắt tràn đầy mây đen ngưng đọng.
Doãn Lạc Hàm bên cạnh nhìn bộ dạng của Trịnh Diệu Đông, nhìn theo ánh mắt Trịnh Diệu Đông về phía Jayson Hough bên kia, không khỏi nhíu mày, kéo kéo tay áo của anh, "Sao vậy?"
Trịnh Diệu Đông cúi đầu liền thấy ánh mắt nghi hoặc của Doãn Lạc Hàm, Trịnh Diệu Đông vỗ vỗ đầu Doãn Lạc Hàm.
Trong nháy mắt Doãn Lạc Hàm xù lông lên, "Chà, sao anh có thể vỗ đầu bà chứ."
Trịnh Diệu Đông khẽ cười, rất nhanh, cả khuôn mặt khôi phục lại bình tĩnh lúc nãy, Doãn Lạc Hàm vốn vẫn còn đang xù lông không khỏi nhíu mày.
Trịnh Diệu Đông nặng nề bước về phòng làm việc của anh, phía bên kia, các bác sĩ mới vừa tham dự ca phẫu thuật của Tiểu Bao Tử ở một bên trò chuyện tình hình lúc nãy, trên mặt đều mang theo nụ cười cùng hưng phấn.
"Lại nói, lúc nãy Jayson tiên sinh thật là rất giỏi mà, lại nghĩ phương pháp chữa lỗ hổng kỳ hiểm kia, đổi thành tôi mà nói, để an toàn thì nhất định là phải nối phía bên phải rồi." (kỳ hiểm : kỳ là hiếm thấy, hiểm là nguy hiểm)
"Đúng vậy, mặc dù chúng ta tương đối ổn thỏa, nhưng hiển nhiên phương pháp Jayson tiên sinh tốt hơn, sau này đứa trẻ hoàn toàn không khác người bình thường đấy, thật sự là rất lợi hại."
"Các người đừng nói, bác sĩ Trịnh cũng lợi hại mà, nếu như không phải là anh ở bên cạnh giúp đỡ các thao tác, phẫu thuật này cũng không hoàn thành nhanh như vậy đâu. Nói cho cùng thì bác sĩ Trịnh là người giỏi nhất trong nước chúng ta."
"Đúng vậy, đến lượt tôi, tôi thật đúng là không dám làm vậy, sơ ý một chút thì trái tim nhỏ sẽ bệnh nặng hơn, cuối cùng thì hai người này là ‘Đại Ngưu Nhân’."
Mấy người ở một bên líu ríu thảo luận, khi một người thấy Trịnh Diệu Đông tới thì khẽ cười với Trịnh Diệu Đông một tiếng, "Bác sĩ Trịnh, anh đến rồi."
Trịnh Diệu Đông gật đầu với bọn họ một cái, sau đó ngồi trở lại chỗ của anh, nhìn tạp chí y học thế giới trên bàn, mặt Jayson Hough mỉm cười đứng ở đó cho phóng viên tùy ý chụp hình.
Trịnh Diệu Đông không khỏi nghĩ đến tình hình ‘kinh tâm động phách’ vừa rồi.
Mặc dù Jayson Hough dùng vô cùng phương pháp kỳ hiểm để làm phẫu thuật cho Tiểu Bao Tử, nhưng, nếu như. . . . . . Nếu như. . . . . .
Trịnh Diệu Đông lắc đầu, sẽ không như vậy. Jayson Hough là một người đàn ông chính nghĩa mười phần, hơn nữa, ông ấy vô cùng tốt bụng, huống chi, không phải ông ấy chữa cho Tiểu Bao Tử sao?
Bất tri bất giác, trong đầu Trịnh Diệu Đông đều là tình hình trong phòng phẫu thuật lúc nãy ——
Phòng phẫu thuật…
Khi Tiểu Bao Tử được đẩy vào, Jayson Hough là một trong những người mặc xong quần áo phẫu thuật trễ nhất. Sau đó, ông ấy đi tới trước giường phẫu thuật của Tiểu Bao Tử, ánh mắt khó hiểu.
Anh đứng ở bên cạnh rất hồi hộp, bởi vì cuối cùng anh và thần tượng cũng có thể cùng cầm dao ở trước bàn phẫu thuật, đây là ước mơ tha thiết của anh, cho nên mặc dù bệnh nhân này là Tiểu Tô Tô thì trong lòng của anh vẫn có chút căng thẳng.
Đợi đến sau khi Jayson Hough nói rõ, anh thở sâu mấy hơi thì mới khôi phục lòng đang căng thẳng của anh, lúc trên tay của anh nắm cầm dao phẫu thuật thì cả người anh cũng bình tĩnh.
Jayson Hough khẽ mỉm cười với anh, anh cũng khẽ mỉm cười với Jayson Hough.
Sau khi đổ thuốc đỏ thật tốt, là do Jayson Hough vạch dao vào ngực Tiểu Bao Tử trước, rất nhanh, một trái tim nhỏ màu tím đang đập xuất hiện trước mắt mọi người, căn cứ vào cuộn phim chụp thì rất nhanh tìm được nơi trái tim Tiểu Bao Tử xảy ra vấn đề. (ed: chắc nói đến thuốc sát trùng, ai học bác sĩ phỏng vấn xíu)
Đột nhiên Jayson Hough mở một lỗ hổng bên cạnh, dùng sợi chỉ nhỏ kéo qua hướng bên cạnh, hoàn toàn khác phương pháp ban đầu đã cùng thảo luận xong, anh bị dọa đến toàn bộ sắc mặt cũng trắng bệch, nhịp tim cũng không lý do mà đập nhanh hơn.
Sao đột nhiên lại thay đổi phương án chữa trị ban đầu?
Hai bác sĩ phụ tá bên cạnh cũng kỳ lạ nhìn Jayson Hough một cái, nhưng Jayson Hough không để ý đến, chỉ cố làm tiếp, mắt khóa chặt trái tim nhỏ màu tím đang đập.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy tay Jayson Hough run rẩy, di chuyển tới lỗ nhỏ. Anh không khỏi ngẩng đầu nhìn Jayson Hough, chỉ thấy ánh mắt của Jayson Hough cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm trái tim Tô Tô, nhưng động tác tay lại rất nhanh chóng.
Sau đó anh cúi đầu nhìn động tác của Jayson Hough rồi lại ngẩng lên đầu liếc nhìn Jayson Hough, lúc này có lẽ Jayson Hough chú ý tới ánh mắt của anh nhìn ông ấy thì Jayson Hough khẽ cố tránh ánh mắt của anh, sau đó tiếp tục động tác tay.
Chỉ thấy tay của ông ấy kéo theo hướng ngược lại, bên kia gắn liền với động mạch chủ, khẽ vạch, sau này đối với Tiểu Tô Tô cũng không có lợi.
Mắt thấy Jayson Hough vẫn còn ở di chuyển lên chỗ bất lợi với Tiểu Tô Tô thì anh không hiểu tại sao, nhưng anh biết anh phải luôn quyết định thật nhanh, nếu không thì. . . . . . Nhưng Jayson Hough là thần tượng của anh, ông ấy sẽ không hại Tiểu Tô Tô, nếu như bây giờ anh ngăn cản ông ấy làm như vậy thì mặt mũi của Jayson Hough ở nơi nào?
Anh không biết! Trong đầu hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao. Nhìn dao phẫu thuật của Jayson Hough đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo trước đây, nếu như dao nhỏ tiếp tục cắt 0. 5 cm nữa, thậm chí không cẩn thận đụng trũng mạch, dù là y thuật Jayson Hough có lợi hại thì Tiểu Tô Tô cũng có thể gặp nguy hiểm!
Mặc kệ Jayson Hough muốn dùng ‘kỳ thuật’ nào chữa trị Tiểu Bao Tử thì anh cũng không muốn, bởi vì bệnh của Tiểu Bao Tử dùng cách phẫu thuật đơn giản nhất thì cũng hoàn toàn có thể chữa khỏi, coi như hiệu quả không bằng ‘kỳ thuật’, nhưng cũng không làm phiền Tiểu Bao Tử trở thành một người khỏe mạnh bình thường.
Cho nên ‘kỳ thuật’ của Jayson Hough, nói trắng ra là hoàn toàn không cần thiết. Nghĩ như vậy, trong nháy mắt tim của anh yên tĩnh lại, bất thình lình, một ý nghĩ lóe lên.
Vì vậy, tay anh cầm dao phẫu thuật, tiếp theo trực tiếp nhẹ nhàng đẩy dao phẫu thuật của Jayson Hough, tự anh dùng dây chỉ nhỏ bỏ qua chỗ Jayson Hough vừa dùng dao mở ra, sau đó đến vị trí vốn được xác định, bắt đầu thao tác cẩn thận từng li từng tí.
Anh không có dư thừa lòng dạ nhìn sắc mặt của Jayson Hough là gì, phản ứng gì, anh chỉ biết, dù Jayson Hough là một bác sĩ tim mạch đẳng cấp quốc tế thì ông ấy mới vừa làm hành động như vậy, Trịnh Diệu Đông anh không tán thành, dù là sau phẫu thuật bị người khác chỉ trích thì anh cũng không sao cả!
Bởi vì, tính mạng con người không phải lấy ra thí nghiệm!
Nhưng Jayson Hough chỉ ở bên cạnh, một lát sau lại bắt tay vào làm phẫu thuật, khi ông ấy nghĩ tới nơi bắt đầu làm thì ông ấy dùng tiếng Anh nói cụ thể các bước thao tác.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, cứ như vậy, một ca phẫu thuật thành công "hoàn mỹ", hơn nữa, càng thêm hoàn mỹ hơn phương án dự định lúc trước. Nếu trình độ bác sĩ cầm dao không phải quá kém thì không nên làm phẫu thuật như vậy, dù sao các mao mạch trên trái tim cũng không phải là người ta có thể đùa giỡn.
*
Jayson Hough ngồi trong phòng làm việc tạm thời của ông, cả người cũng ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay che mặt khóc.
Trong lòng của ông lặng lẽ cầu nguyện: Chúa ơi, con thật sự là không cố ý, con thật sự là không cố ý. Chúa ơi, con sai lầm rồi, con sai lầm rồi, xin tha thứ cho hành động sai lầm của con lần này.
Nước mắt trên mặt ông lần lượt xen kẽ, nếu như lúc nãy không phải bác sĩ Trung Quốc kịp thời ngăn cản ông thì có lẽ, sinh mệnh nhỏ hoạt bát kia cứ biến mất như vậy.
Ông ngồi chồm hổm ở đó, rất lâu mà tâm tình không thể hồi phục.
Cho đến khi cửa phòng làm việc của ông bị một người y tá mặc quần áo màu hồng đẩy ra, "Jayson tiên sinh?"
Jayson Hough mới phản ứng được là có người tới. Sau đó, ông dùng khăn tay mang theo bên người lau lau mắt rồi đứng dậy, nhìn y tá, "Chào cô, có chuyện gì không?"
Y tá cười đem tới một cái mâm, phía trên là một ít trái cây cùng với bánh ngọt, "Vất vả rồi."
Những đồ ăn này là sau khi mỗi bác sĩ làm xong phẫu thuật ra ngoài thì đều được phát.
Jayson Hough nhìn điểm tâm đẹp đẽ phía trên thì lắc đầu một cái, "Cám ơn, tôi không muốn ăn."
Y tá đặt cái mâm trên bàn Jayson Hough , "Vậy bây giờ tôi đi ra ngoài."
Jayson Hough nhìn cô vẫn để lại đồ ăn, nhìn mấy quả nho màu tím trên đó thì suy nghĩ của ông không khỏi trôi dạt đến trái tim nhỏ đang đập.
Lúc này, đầu óc của ông đầy hình ảnh trong phòng phẫu thuật lúc nãy, run rẩy vạch tới vị trí tội ác. . . . . .
"A ——" Jayson Hough gầm nhẹ ra tiếng, hai tay ôm đầu, cả người đập vào cây cột bên tường.
*
Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên trông nom ở bên cạnh, nhìn Tiểu Bao Tử ngủ say, chớp mắt cũng không chớp một cái.
Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử rồi nói với Tô Cẩm Niên: "Lúc trước sinh con ra cũng chỉ có hơn hai kí rưỡi một chút, lớn bằng con mèo vậy, tiếng khóc cũng nhỏ."
Tô Cẩm Niên sờ sờ trán nhỏ trơn bóng của Tiểu Bao Tử, không nói lời nào, nghe Tô Khả tiếp tục lải nhải.
"Rõ ràng là con đủ tháng mà cứ giống như đứa trẻ sinh non vậy. Hơn nữa, mỗi lần em cho con bú sữa mẹ thì con luôn là uống một ngụm nhỏ rồi sẽ không uống nữa, luôn bị nghẹn, sặc sữa. . . . . . Em rất cố gắng rất chăm chút nuôi dưỡng con, qua hai tháng thì con mới trắng mịn, mắt nhỏ đen láy nhìn em, tim của em liền đặc biệt mềm mại, hận không thể đem đồ tốt nhất trên toàn thế giới để trong tay con."
Tô Cẩm Niên nắm tay Tô Khả, nghiêng đầu nhìn Tô Khả nén nước mắt, "Khả Khả. . . . . "
Tô Khả lau một giọt nước mắt, tiếp tục nói, "Sau đó em lại kiểm tra ra con bị bệnh tim bẩm sinh, anh không biết em đã khóc bao lâu đâu, rõ ràng thân thể của chúng ta đều khỏe mạnh, dòng họ cũng không có lịch sử di truyền, sao con sinh ra lại có thể bị bệnh tim bẩm sinh."
". . . . . ."
"bác sĩ nói đây đều là do ở trong bụng mẹ không được chăm sóc tốt." Tô Khả ngẩng đầu lên, nước mắt như sông vòng quanh vành mắt, "Anh không biết, lúc em nghe xong những lời này thì đặc biệt hận bản thân em."
"Khả Khả. . . . . ."
"Em hận bản thân em, tại sao trong lúc mang thai trong không chăm sóc con thật tốt, để con nhỏ mà phải chịu đau đớn như thế." Tô Khả nói xong thì đã nghẹn tiếng, một tay còn lại lơ lửng trên không chỗ vết thương của Tiểu Bao Tử, muốn chạm vào, nhưng cũng không dám chạm vào.
Tô Cẩm Niên quay lại ôm lấy Tô Khả, "Khả Khả, đều là anh không tốt, đều là anh không tốt, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, anh không cần nói ‘thật xin lỗi’ với em."
"Khả Khả. . . . . ."
"Thật đấy, trong mấy ngày qua em suy nghĩ rất nhiều. Nếu như lúc trước không phải là em tùy hứng, lúc trước không phải em trốn tránh thì Tô Tô của chúng ta chắc chắn sẽ khỏe mạnh lớn lên. Cho nên đều là lỗi của em. . . . . . Là em làm hại Tô Tô. . . . . ."
"Khả Khả, chúng ta đừng nhớ chuyện đã qua nữa. Không phải Tô Tô của chúng ta khỏe mạnh rồi sao, chúng ta phải lấy tương lai làm chuẩn, không cần cố chấp quá khứ nữa."
Tô Khả gật đầu, dựa vào trước ngực Tô Cẩm Niên, "Em biết."
"Ừ, thân thể Tô Tô của chúng ta khỏe mạnh rồi thì cả nhà chúng ta đi du lịch Bắc Âu nhé, có được hay không?" (ed: Anh Niên cho mấy cô gái nhà tụi em đi với)
"Được."
"Khả Khả, anh nhớ hình như chúng ta không tổ chức hôn lễ."
Trong nháy mắt Tô Khả khôi phục lại bình thường rồi nói với Tô Cẩm Niên: "Cái gì gọi là hình như, căn bản là chưa đó có được hay không!" Ban đầu giữa anh và cô chỉ là xé một giấy chứng nhận thôi.
Tô Cẩm Niên hôn nhẹ lên trán Tô Khả, "À, lần này chúng ta đi Bắc Âu tổ chức hôn lễ luôn có được hay không?"
Tô Khả ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Tô Cẩm Niên.
"Chúng ta để Tiểu Tô Tô làm hoa đồng cho chúng ta, ừ, chúng ta chọn bãi biển để tổ chức hôn lễ, bầu trời xanh thẳm, em mặc áo lụa trắng, nhất định là rất đẹp." Hai mắt Tô Cẩm Niên sáng lên, không chớp mắt nhìn Tô Khả.
Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, "Được."
Lúc này bố của Tô Khả cầm bình nước sôi từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy con gái của ông ôm con rể phía trước cửa sổ của Tô Tô thì cười thầm, "Nói gì đó?"
Mặt Tô Khả ửng đỏ, "Bố."
"Bố, chúng con nói đến hôn lễ đấy." Tô Cẩm Niên cười nói, "Lúc đầu Khả Khả gả cho con cũng chỉ nhận giấy kết hôn thôi, chúng con chưa tổ chức hôn lễ, cho nên, con nghĩ, chờ sau khi thân thể Tô Tô khỏe lên thì con cùng Khả Khả tổ chức hôn lễ, đến lúc đó bố cũng không nên keo kiệt giúp đỡ nhé."
"Ha ha ha ha, " Bố của Tô Khả sang sảng cười to lên, sau đó lập tức che miệng, nhìn trái nhìn phải, cũng may ở đây là phòng một người. Lúc này bố Tô Khả mới mím môi cười hồi lâu, "Con nói câu này làm gì , bố không giúp các con thì giúp ai chứ." Mặc dù ông đã tham gia rất nhiều hôn lễ, bản thân ông cũng đã trải qua, nhưng công việc cụ thể thì ông thật đúng là không biết. Nhưng nếu là đám cưới của con gái và con rể thì ông làm bố vợ mà, nhất định một mình ôm lấy mọi việc, làm hôn lễ vô cùng tưng bừng, hạnh phúc mỹ mãn.
"Dạ, cám ơn bố." Tô Cẩm Niên cười, mắt cong cong.
Tâm tình bố của Tô Khả tốt vô cùng, để bình nước sôi xuống, sau đó nghiêng người nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, trên bầu trời treo đầy sao sáng, chớp lóe lên.
Ông cười, Nho à, em thấy được không, bảo bối của chúng ta thật sự rất tốt. Em lại chờ anh một chút, chờ anh nhìn thấy con gái chúng ta mặc áo cưới, anh tự tay giao con vào tay con rể của chúng ta thì tôi liền đến với em, có được hay không.
*
Jayson Hough thu dọn đồ trong tay xong, sau đó dùng điện thoại văn phòng gọi điện thoại cho Thẩm Đường, ý là tạm biệt, nói hôm nay ông sẽ phải rời khỏi thành phố H, trở lại quê hương của ông.
Phía bên kia, Thẩm Đường mới vừa từ bệnh viện trở về chỗ ở chính, thấy số điện thoại lạ, anh vẫn nhận, sau đó nghe Jayson Hough nói tạm biệt như vậy thì có chút không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nói anh sẽ tới tiễn ông đi.
Nhưng Jayson Hough chỉ nói tiếng "cám ơn" rồi cúp điện thoại, làm cho Thẩm Đường bên kia cau mày suy nghĩ hồi lâu vẫn suy nghĩ không ra là tại sao.
Sau đó, cửa phòng làm việc tạm thời mở ra, chỉ thấy Trịnh Diệu Đông đang đứng ở bên kia nhìn ông, ánh mắt nồng nặc đề ra ý nghi vấn.
Jayson Hough không dám nhìn cặp mắt màu đen kia, ánh mắt sáng ngời giống như ánh sao, làm ông tự biết xấu hổ.
"Jayson Hough, trước đó. . . . . ." Mặc dù Jayson Hough tránh được ánh mắt tra hỏi của anh nhưng Trịnh Diệu Đông vẫn nói thẳng, đi thẳng vào vấn đề.
Jayson Hough không nói gì thêm, chỉ trầm mặc đứng ở bên kia.
"Lúc ban đầu ông muốn Tô Tô chết đi."
Trên mặt Jayson Hough xuất hiện rất nhiều mồ hôi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Trịnh Diệu Đông cười khổ một tiếng, lại một câu nói trúng. Thần tượng của anh, đây là thần tượng của anh, lại. . . . . . Trịnh Diệu Đông không khỏi lùi lại một bước, tựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lẽo.
"Cậu rất tốt." Jayson Hough cố hết sức khạc ra ba chữ như vậy.
Trịnh Diệu Đông không khỏi ngửa đầu nhìn trần nhà, đèn huỳnh quang trắng bạc tản ra tia sáng chói mắt. Mắt Trịnh Diệu Đông đau bên trong, anh nhắm mắt lại, nghĩ tới phẫu thuật lúc trước, nếu như không phải là anh dứt khoát thì sợ là Tiểu Tô Tô. . . . . .
Nghĩ như vậy nên Trịnh Diệu Đông đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn Jayson Hough: "Tại sao?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Jayson Hough lắc đầu một cái, ông thật không thể nói lý do. Ông có thể tự đi tìm cái chết, nhưng lại không thể để cho người nhà của ông chết cùng ông.
Nhìn sắc mặt Jayson Hough đột nhiên thay đổi màu sắc, Trịnh Diệu Đông nheo mắt lại, "Có ai chỉ thị ông?"
Jayson Hough là khá thích Tô Tô, nhưng rốt cuộc là vì cái gì khiến ông ấy quyết định không cứu đứa bé này, ngược lại muốn giết bé?
"Không có người nào. . . . . . Không có người nào. . . . . ."
Nhìn dáng vẻ nóng lòng phủ nhận của ông ấy, Trịnh Diệu Đông cười lạnh, anh càng thêm khẳng định, nhất định sau lưng của ông ấy có một người muốn Tiểu Tô Tô chết.
Nhưng rốt cuộc người đó là ai, sao muốn Tiểu Tô Tô chết?
Trịnh Diệu Đông nghĩ một lát, rất nhanh liền hiểu, muốn tiểu Tô Tô chết thì nhất định là kẻ thù của Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả. Mà ở thành phố H này, có quan hệ đối địch cùng Tô Cẩm Niên, ngọai trừ Hoàng Nghê Thường thì hình như không còn người khác. Nhưng mà Hoàng Nghê Thường chỉ là người tình trùm địa ốc thôi, theo lý thì không có năng lực mua được Jayson Hough .
Cũng không đúng, anh rất hiểu rõ Jayson Hough, Jayson Hough tuyệt đối không phải là tham tiền ham muốn, dù sao ở nước Mỹ, tài sản của Jayson Hough nhiều đến đếm không hết, ngay cả bây giờ làm phẫu thuật, Jayson Hough cũng miễn phí đến khám bệnh tại nhà, hoàn toàn là bởi vì ông ấy thích Tô Tô.
Bởi vậy có thể khẳng định, khẳng định là Jayson Hough không phải dùng tiền mà có thể mua chuộc, cho nên Hoàng Nghê Thường dùng tiền thì không cách nào mua được Jayson Hough, cho nên có thể đột nhiên làm cho Jayson Hough muốn giết chết Tiểu Tô Tô trong phòng phẫu thuật, cuối cùng thì người sau lưng sử dụng cách thức gì?
Hay hoặc là, bởi vì cái khác?
Đúng, có thể người sau lưng không phải Hoàng Nghê Thường hay không? Mà là "kẻ địch" của Tô Cẩm Niên ở thành phố H?
Ừm. . . . . . Thật sự là Trịnh Diệu Đông tạm thời không cách nào làm rõ suy nghĩ của anh.
Sau đó, Trịnh Diệu Đông nghiêng người, để mặc cho Jayson Hough rời đi.
Lúc Jayson Hough đi qua bên cạnh Trịnh Diệu Đông thì cúi người chín mươi độ thật sâu để chào, ông nói với Trịnh Diệu Đông, "Cậu là bác sĩ tim mạch rất giỏi, hơn nữa vô cùng có tư chất trời cho, đợi một thời gian nữa, cậu có thành tựu trong giới y học thì nhất định vượt xa tôi. Hơn nữa, cám ơn cậu cứu lương tâm của tôi, thật cám ơn."
Nói xong, ông còn cúi người thật sâu lần nữa.
Trịnh Diệu Đông nhìn Jayson Hough như vậy thì trong lòng có một chút đau xót.
Jayson Hough thẳng người lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn Trịnh Diệu Đông, khẽ mỉm cười, cũng không quay đầu lại mà đi theo đường của ông.
Trịnh Diệu Đông trầm mặc nhìn gạch men sứ trên sàn nhà, trong lòng có trăm ngàn suy nghĩ.
Xoay người, anh đi tới phòng bệnh của Tiểu Tô Tô, anh cảm thấy chuyện này anh cần phải nói một tiếng với Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên, để cho bọn họ đề phòng thật tốt.
*
Lúc Jayson Hough đi khỏi bệnh viện, từng trận gió lạnh sau lưng thổi vào thân thể của ông, làm tây trang của ông rì rào lay động.
Bây giờ tâm tình của ông vô cùng nhẹ nhõm, loại nhẹ nhõm mà trước nay chưa từng có, trôi qua nhiều ngày mây mù, rốt cuộc hôm nay, tay đã mở mây ra để thấy được sao sáng trăng tròn.
Hai tay ông tạo thành hình chữ thập rồi điểm ba cái trên người của ông, sau đó vô cùng thành kính bái một cái về hướng bầu trời phương xa, làm cho người đi đường xung quanh liếc mắt nhìn.
Jayson Hough mỉm cười, bởi vì ông có thể thẳng tắp sống lưng về với Chúa, nói với Chúa, ông vẫn là tín đồ trung thành, trong tay của ông vẫn không dính máu.
Đợi đến khi Jayson Hough tự trở lại trước khách sạn, đột nhiên, một chiếc xe từ bên người Jayson Hough mở ra, hai người mặc đồ đen nhân tiện "xoạt" nhấc Jayson Hough lên, lại "xoạt" mà ném Jayson Hough vào trong xe.
Jayson Hough còn không kịp thét chói tai thì toàn bộ hai người mặc đồ đen ngồi lên xe, hơn nữa lấy tay bụm miệng Jayson Hough.
"Ưm ——" Jayson Hough muốn phát ra âm thanh, đành chịu vì bị người ta bụm miệng. Chỉ có thể "ưm ưm" mà kêu, thân thể không ngừng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi ‘gông cùm xiềng xích’ của hai người kia .
Hiển nhiên hai người kia đều có kỹ thuật trên đường, mà Jayson Hough cũng chỉ là ông già năm mươi mấy tuổi, rất nhanh liền bị hai người đàn ông ‘lưng hùm vai gấu’ dùng sợi dây trói lại.
Tiếng cười chói tai "khà khà——" quen thuộc lại lần nữa truyền đến tai Jayson Hough, hai mắt Jayson Hough trợn tròn xoe, "Ưm ——"
"Không cần bụm miệng nó." Người đàn ông phát ra tiếng cười nói với hai tên đàn em của hắn.
Tay hai người bụm miệng Jayson Hough lấy ra, Jayson Hough liền dùng tiếng Anh chửi một trận.
"Khà khà—— ông có biết Lão Lữ tôi ghét nhất nghe người khác mắng không." Hắn nhếch miệng, cười đến ‘người không ra người, quỷ không ra quỷ’.
Jayson Hough nhìn chằm chằm Lão Lữ, "Nếu ông không tắt máy điện thoại thì chúng tôi cũng sẽ không tới đây mời như vậy, khà khà——"
Lão Lữ móc một ống tiêm nhỏ từ trong túi, dưới ánh đèn chiếu trong xe, "Chậc chậc, đây chính là đồ tốt có độ tinh khiết rất cao đấy, ngay cả tôi và bọn họ cũng không nỡ bỏ, lời cho ông rồi."
Hắn mới vừa nói xong câu đó thì ánh mắt của hai người đàn ông to lớn bên kia giống như sói đói ‘gào khóc đòi ăn’, mắt phát ra ánh sáng xanh, nhìn chằm chằm vật trong tay Lão Lữ, hận không thể lập tức vội đoạt lấy tiêm vào một phen đấy.
Jayson Hough nhìn ống tiêm kia, sắc mặt trắng bệch, "Cậu, cuối cùng muốn làm cái gì?"
"Ha ha, tôi muốn làm gì? Tôi chỉ muốn cho ông sảng khoái nghiên ngã thôi." Hắn cười vô cùng trầm thấp, "Đúng rồi, ông còn chưa có nói với chúng tôi, thằng nhóc kia chết hay chưa?"
Lúc Jayson Hough vẫn chưa trả lời thì Lão Lữ liền cắm đầu cắm cổ nói, "Ha ha, phải chết, tôi tin rằng ông cũng không có lá gan không phục tùng mệnh lệnh của chúng tôi. khà khà ——"
Jayson Hough mắt lạnh nhìn Lão Lữ, "Không tệ, thằng nhóc kia chết rồi, cho nên tôi đập bể di động."
"Khà khà—— ông cũng không phải có tình yêu như trong truyền thuyết nói. Khà khà ——" Lão Lữ vui vẻ cầm ống tiêm trong tay đến trước Jayson Hough, thân thể Jayson Hough lui về phía sau, cố gắng tránh né ống tiêm.
Lão Lữ kéo cổ áo Jayson Hough, "Ông đừng từ chối, đây chính là đồ tốt, tôi đưa ông nếm thử một chút, ông nên hạnh phúc."
Jayson Hough nắm chặt hai quả đấm, "Cút! Tôi không muốn! Tôi không muốn! Tôi không muốn!" Ông còn muốn đến Thiên Đường gặp Chúa, nếu như nhiễm phải chấ nghiện này, như vậy thì ông sẽ xuống địa ngục! Ông không muốn! Đừng!
"Cũng không theo ông!" Lão Lữ hung hăn nói xong thì ghim ống tiêm vào cánh tay lộ ra của Jayson Hough, rất nhanh, những chất lỏng kia liền rót vào trong thân thể Jayson Hough.
Phía bên kia một người đàn ông béo lớn thấy cuối cùng Lão Lữ tiêm đồ vào cho người nước ngoài thì liền hỏi Lão Lữ, "Đại ca, thật không nhìn ra là trình độ ngoại ngữ của anh cao như vậy, bô lô bô la nói hồi lâu, một chút em cũng nghe không hiểu, đại ca anh thật lợi hại, em trai đây quá bội phục anh, kusc trước khi em học, đọc tới ABC là em liền cảm thấy ông cụ là nhất trên đời, không ngờ đại ca cũng mạnh như vậy, ngưu bức."
"Mày không biết thôi, đại ca chúng ta là người duy nhất đã ra nước ngoài du học, mày nói xem ngoại ngữ anh có thể không được sao chứ."
"Câm miệng!" Lão Lữ nham hiểm nhìn hai tên này một cái.
Hai người lập tức im bặt, ngay cả đánh rắm cũng không dám.
Cả khuôn mặt Jayson Hough đều trắng bệch, miệng vẫn còn gào to "NO NO", Lão Lữ vỗ vỗ vai Jayson Hough, nói với ông, "Vào thuyền của chúng tôi là không có dễ dàng lên bờ như vậy đâu."
Jayson Hough nhìn chằm chằm Lão Lữ.
Lão Lữ bỏ ống tiêm vào một túi ny lon trong suốt, sau đó bỏ vào túi quần của hắn, đang cười hì hì nói với Jayson Hough: "Đừng có không tin, trừ phi ông không muốn tính mạng của vợ và con nữa." Nói xong, hắn mở ra điện thoại di động, phía trên có vài tấm hình rõ ràng chính là vợ, con và cháu trai ở khu vui chơi.
Ánh mắt của ông trở nên trợn to, không thể tin.
Lão Lữ vô cùng hả hê thu hồi điện thoại di động của hắn, "Ngoan ngoãn nghe lời thì đứa bé kia mới có kẹo ăn. Những đứa khóc lóc ồn ào, tôi thích một chân đạp chết. Khà khà—— không hiểu thì thôi."
Jayson Hough nắm chặt quả đấm, "Tôi đã giết đứa bé kia, các người còn muốn tôi làm gì!"
"Khà khà —— đừng nóng vội chứ ——" Lão Lữ cười hì hì nói, sau đó lấy một ống tiêm từ túi khác của hắn ra, bên trong chưa đầy chất lỏng, Lão Lữ lắc lắc, cười nói, "Quà tặng cho Tô Cẩm Niên, ông cũng không nên trộm đấy."
Nói xong, hắn nhét ống tiêm vào túi Jayson Hough, "Nếu không ——"
Jayson Hough trầm mặc, "OK!"
"Ha ha ha ha, sảng khoái!" Câu này Lão Lữ là dùng tiếng Trùn nói, hai tên ‘lưng hùm vai gấu’ mặc đồ đen thấy Lão Lữ hưng phấn, một người trong đó không nhịn được hỏi, "Đại ca, anh nói cái gì vậy? Vật này không phải đã cho người nước ngoài một ống rồi sao? Tại sao lại cho ông ta một ống nữa?"
"Đi đi, ý nghĩ của đại ca thật ra thì mày có thể hiểu được sao." Một tên ‘lưng hùm vai gấu’ đẩy tên mới vừa nói, sau đó nịnh hót nhìn Lão Lữ, "Đại ca, vậy chúng ta vẫn phải thưởng sao?"
"Mày đi đi ấy." Tên kia bất mãn vì đồng bọn đẩy hắn ra, sau đó lại nói, "Hai là đại ca anh muốn tiêm vào cho người khác?"
Lão Lữ trừng mắt nhìn hắn, "Mày biết nhiều như vậy làm gì?" Chỉ là mặc dù Lão Lữ nhìn chằm chằm hắn, nhưng vẫn cười nói ra, "Tao chỉ là để cho ông ta tiêm đồ này vào người Tô Cẩm Niên mà thôi."
"Tô Cẩm Niên? Không phải là tên lính đặc chủng hại anh tường của em chết kia sao, không phải anh Ngân nói, làm chút thủ đoạn trên xe nó làm nó bị tai nạn xe chết sao?" Chuyện này hắn biết, bởi vì phía trên căn dặn bạn tốt của hắn đi làm.
Lão Lữ bất mãn nhìn người này một cái, "Bảo hiểm đôi có hiểu hay không." Huống chi, nếu như có thể dùng ma túy khống chế được Tô Cẩm Niên thì đó là tốt nhất, sau này đối với sự nghiệp phát triển ma túy cũng có trợ giúp.
"À, lão đại, quả nhiên anh thông minh nhất, khó trách mọi người đều nói nanh là cố vấn bậc nhất của chúng ta."
Sau đó, bọn họ tìm cái chỗ ném Jayson Hough ra ngoài, Jayson Hough ngã trên mặt đất, nhìn sao đầy trời, rốt cuộc quyết định một chuyện.
*
Trịnh Diệu Đông đi tới phòng bệnh của Tô Tô thì nhìn thấy Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đều canh chừng bên giường bệnh của Tiểu Tô Tô, bố của mà Tô Khả đã đi về.
"Đông, sao tới đây thế?" Tô Cẩm Niên thấy Trịnh Diệu Đông trước nên liền đứng dậy hỏi.
Trịnh Diệu Đông "ờ" một tiếng, "Cẩm Niên, mình tìm cậu nói mấy câu."
Tô Khả nghe Trịnh Diệu Đông nói như vậy thù trong lòng hoảng sợ, "Là chuyện của Tiểu Tô Tô sao? Không phải phẫu thuật rất bình thường sao? Nếu như Tiểu Tô Tô thực sự xảy ra chuyện gì đó thì anh không cần gạt em có được không?"
Trịnh Diệu Đông cười ra tiếng, "Tô Khả, không phải bệnh của Tiểu Tô Tô đâu. Anh tìm Cẩm Niên để nói những chuyện khác. Nói với em rồi, phẫu thuật Tiểu Tô Tô vô cùng thành công, sau này thằng bé sẽ khỏe lắm, cho dù đi bộ đội cũng không có vấn đề gì!"
Tô Khả nghi ngờ nhìn Trịnh Diệu Đông, Trịnh Diệu Đông đã kéo Tô Cẩm Niên ra ngoài.
Trịnh Diệu Đông tìm nơi khá yên tĩnh, sau đó nói với Tô Cẩm Niên: " Cẩm Niên, hôm nay mình mấy câu này, cậu phải để tâm nghe cho mình đấy."
"Cuối cùng là sao vậy, nét mặt của cậu nghiêm túc quá?"
Trịnh Diệu Đông nói, "Cẩm Niên, lúc phẫu thuật vào xế chiều hôm nay, Jayson Hough ông ấy. . . . . ."
"Thế nào?" Nhìn thấy Trịnh Diệu Đông bỗng nhiên ngừng lại, Tô Cẩm Niên cau mày.
Sau đó, Trịnh Diệu Đông liền nói toàn bộ ‘đầu đuôi gốc ngọn’ chuyện xảy ra trong phòng phẫu thuật cho Tô Cẩm Niên, đợi đến khi anh nói hết câu thì cũng phát hiện mặt Tô Cẩm Niên trắng bệch, đôi môi mím chặt, huyệt Thái Dương bên trán gồ lên, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mặt cũng có thể thấy rõ.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy nét mặt "hung thần ác sát" của Tô Cẩm Niên, trong lòng không khỏi có chút hối hận, "Chỉ là sau đó Jayson Hough cũng tìm thấy lương tâm, cùng với mình làm xong phẫu thuật cho Tiểu Tô Tô, hơn nữa phẫu thuật của Tiểu Tô Tô, nói sau nhỉ, xem như là sai sót ngẫu nhiên vậy, chúng mình dùng kỹ thuật tốt nhất cũng khó khăn nhất, khi bình phục, Tiểu Tô Tô thật sự không khác người bình thường."
Tô Cẩm Niên khàn giọng, nghiêm túc vỗ vai Trịnh Diệu Đông, giọng nói của anh có một chút khàn khàn, "Đông, lần này toàn dựa vào cậu."
Trịnh Diệu Đông nói với Tô Cẩm Niên: "Nói thế nào thì Tô Tô cũng là cháu trai của mình, những điều này đều là mình cần phải làm mà."
Sau đó, Trịnh Diệu Đông lại nói, "Có người nào khả nghi không? Mình nghi ngờ là Hoàng Nghê Thường, nhưng lại cảm thấy cô ta không thể nào, mình muốn hỏi một chút, cậu thi hành nhiệm vụ rồi có đắc tội nhân vật lớn nào hay không?"
Tô Cẩm Niên nhìn Trịnh Diệu Đông, "Đông, người đó là ai thì trong lòng tôi có tính toán, cậu yên tâm, tôi nhất định phải khiến bọn chúng muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong."
Trịnh Diệu Đông nhìn Tô Cẩm Niên nghiêm túc như vậy thì cũng gật đầu một cái, "Ừ. Cố gắng lên!"
Tô Cẩm Niên sóng vai cùng Trịnh Diệu Đông trở lại phòng bệnh của Tiểu Tô Tô lần nữa, Tô Khả nhìn hai anh em họ đi vào phòng thì hỏi lần nữa, "Thật không phải là Tô Tô có chuyện đúng không?"
Tô Cẩm Niên hôn vào môi Tô Khả một cái, "Tô Tô của chúng ta rất tốt." Nói xong, anh đi tới giường bệnh của Tiểu Tô Tô, nhìn Tô Tô vẫn đang ngủ, nhìn vô số thiết bị y tế trên người con, Tô Cẩm Niên chậm rãi đưa ánh mắt nhìn ngực Tiểu Bao Tử, bên kia dùng băng gạc màu trắng quấn quanh.
Nơi đó, thiếu chút nữa khiến con trai của anh mất mạng!
Hoàng Nghê Thường, Phạm Kim Ngân, các người, chờ đi!
Tô Cẩm Niên cúi người hôn lên trán Tiểu Bao Tử một cái.
Tô Khả không hiểu cảm tính của Tô Cẩm Niên bỗng dưng đến từ nơi nào, chỉ là sau đó hơi duy nghĩ một chút thì khóe miệng cũng khẽ nâng lên .
"Tụt tụt ——"
Điện thoại di động Tô Cẩm Niên rung vang lên, Tô Cẩm Niên lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy là Thẩm Đường gọi tới, anh không khỏi nhíu mày, nói thật, mặc dù anh và Thẩm Đường cũng tùy ý lưu số điện thoại của nhau, nhưng cũng chưa từng gọi cho nhau. ( tg: hai người kiêu ngạo, khó chịu >
"Đã chết rồi." Thật đúng là một tin tốt.
Trong phòng, dưới đèn thủy tinh trang trí xa hoa, Hoàng Nghê Thường ngồi trên ghế sa lon, mặc bộ quần áo khó khăn lắm mới che kín ba điểm, nằm trên ghế sa lon da lót lông xa hoa, ánh mắt của cô ta cũng vẽ to như mèo Ba Tư, một tay cầm treo ngược chân ly rượu, tay như bạch ngọc, sơn móng tay màu đỏ tươi như máu, ngón út hơi nhếch lên. Bên trong cái ly trong tay chứa đầy rượu màu đỏ sẫm, cô ta đung đưa ly rượu, trên mặt rượu đỏ trong ly gợn sóng, sau đó, cô ta nghiêng ly rượu xuông, uống một hớp rượu đỏ, bên bờ môi rơi xuống vài giọt, cô ta không khỏi lè lưỡi liếm, mắt to hơi chếch qua nhìn Phạm Kim Ngân ngồi bên cạnh, hai chân gác dọc theo ghế sa lon.
"Anh Ngân ~ cám ơn anh ~ em yêu anh nhất ~" Hoàng Nghê Thường ngồi dậy, đặt ly rượu lên bàn trà bên cạnh, sau đó nhìn Phạm Kim Ngân bên kia đã thở hổn hển sau khi nói xong cây đó nên liền dâng tặng đôi môi đầy rượu đỏ của cô ta.
Hắn trần truồng, da toàn thân từ trên tới dưới cực kỳ nhăn nheo giống hoa cúc héo rũ vào ngày mùa thu, vô cùng nhăn nhúm.
Sau khi Phạm Kim Ngân nghe giọng nói mị hoặc của Hoàng Nghê Thường thì cảm thấy bị gãi ngứa, đành chịu vì không có hơi sức, bây giờ người đẹp lại chủ động dâng đôi môi, cả khuôn mặt cũng bởi vì hưng phấn mà trở nên vô cùng méo mó.
Sau khi dâm đãng quá phóng túng, Phạm Kim Ngân nằm ngay đơ trên giường, không nhúc nhích.
Trong lòng Hoàng Nghê Thường hoàn toàn lạnh lẽo, sau đó đứng dậy, "Anh Ngân ~ con trai anh ta chết rồi, lúc nào thì là anh ta vậy?"
"Còn mấy ngày nữa, đợi chút đi nhé." Giọng của Phạm Kim Ngân mang theo sự già nua, nhưng trong lời nói cũng có chút hưng phấn, "Anh đã để Lão Lữ, chính là tên đàn em động tay động chân lên xe cảnh sát mà Tô Cẩm Niên sẽ ngồi. Ha ha ha, chỉ cần tốc độ vượt qua sáu mươi km thì nó cũng chỉ có sô chết mà thôi."
Hoàng Nghê Thường liền nhặt quần áo trên đất lên, chậm rãi mặc vào từng cái từng cái, phía bên kia, ánh mắt Phạm Kim Ngân của trừng to, càng không ngừng nuốt nước bọt.
Đợi đến khi Hoàng Nghê Thường mặc quần áo xong thì lại nhẹ nhàng tiến lên, "Anh Ngân, em đi nấu cơm cho anh nhé."
Phạm Kim Ngân cười gật đầu một cái, sau đó một tay vỗ vỗ tay Hoàng Nghê Thường, "Nghê Nghê, đi theo ông già đây khiến em chịu uất ức rồi, nhưng mà em yên tâm, mặc dù em không thể có vị trí là phu nhân anh, nhưng, tất cả cưng chiều của anh đều đưa cho em hết."
Trong nháy mắt hốc mắt Hoàng Nghê Thường hiện đầy nước mắt, âm thanh nghẹn ngào, "Anh Ngân, em biết rõ anh vì em, phụ nữ bên cạnh anh, ngoại trừ vợ anh ra thì chỉ còn lại em, em rất vui, anh Ngân, hơn nữa, thật ra thì như vậy cũng rất tốt, em cũng không tính toán danh lợi, chỉ cầu được trả thù."
Phạm Kim Ngân gật đầu một cái, "Khổ cho em." Nói xong thì lấy ra một tấm thẻ vàng VIP, "Bên trong này có chút tiền, lát nữa mua ít đồ ăn ngon cho mình, em xem em đi kìa, cũng gầy nhiều như vậy. Mối thù của em, nhất định anh Ngân của em vì em mà trả."
Hoàng Nghê Thường lấy tấm thẻ, gật đầu một cái, "Anh Ngân, cám ơn anh, anh không chỉ thu xếp một việc cho bố em, cũng chăm sóc em lâu như vậy, em thật sự tốt yêu anh~"
"Bảo bối, anh Ngân cũng yêu em nhất." Nói xong, hôn miệng Hoàng Nghê Thường, phát ra một tiếng "chụt".
Trên má Hoàng Nghê Thường còn rưng rưng nước mắt, xoay người đi tới phòng bếp. Sau khi xoay người, vốn là gương mặt u sầu, sau khi xoay người đã nhếch miệng lên biến thành một nụ cười lạnh lùng.
Phạm Kim Ngân, ông ta nhất định không biết, ngoại trừ Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả, ông ta là là người mà cô ta buồn nôn nhất sỉ nhục nhất đang tồn tại, không giết ông ta, đời cô ta cũng sẽ không quên sự sỉ nhục.
Sau khi Phạm Kim Ngân ăn xong "bữa ăn tình yêu" mà Hoàng Nghê Thường chuẩn bị thì hài lòng rời đi.
Cũng không lâu lắm, chuông cửa cô ta liền vang lên lần nữa, Hoàng Nghê Thường mở cửa, chỉ thấy vẻ mặt một người đàn ông háo sắc thô lỗ ôm cô, bắt đầu hôn trái hôn phải.
Vốn là Hoàng Nghê Thường còn định giãy giụa, nhưng sau khi nhìn thấy người tới thì ỡm ờ, rất nhanh, quần áo cô ta mặc lên đã lần nữa bị cởi xuống. . . . . .
Từng món quần áo ngổn ngang từ cửa rơi đến phòng.
Trong phòng đầy tiếng ‘ưm ơ’ hoang lạc.
Hồi lâu.
"Lão Lữ, chuyện đã xong rồi hả ?" Bộ dạng Hoàng Nghê Thường như ăn uống no, nghiêng người sang, mắt nhìn người đàn ông đoán chừng bốn mươi tuổi.
Lão Lữ sờ soạng làm da non mềm trơn bóng của Hoàng Nghê Thường, "Chắc chắn, chuyện anh đã xuất ngựa mà em vẫn chưa yên tâm sao. Bây giờ anh lấy được lợi ích từ Hội Quang Minh cũng khá nhiều, chờ lão già này ‘thần không biết quỷ không hay’ biến mất."
Hoàng Nghê Thường "khanh khách ——" cười ra tiếng, "Vậy cũng được. Đợi đến khi Tô Cẩm Niên chết rồi, lão già kia có thể hoàn toàn biến mất rồi!"
"Đó là chắc chắn, hừ, mấy năm nay uất ức cho em đi theo lão già này."
"Ha ha, uất ức cái gì chứ, ông ta chỉ có chút bản lĩnh, ngay cả cơ thể em mà cũng không vào được, nhiều lắm là bị ông ta nhìn mấy lần, nhưng anh đừng có ghen." Hoàng Nghê Thường cười nắm được đồ chơi phía dưới của Lão Lữ, sau đó trêu chọc ba cái, hàng này lại hưng phấn rối rít muốn thử.
Rất nhanh lại có âm thanh đen tối nguyên thủy của một nam một nữ.
"Anh làm em thỏa mãn chứ." Lão Lữ hưng phấn kêu gào.
"Biết rõ còn hỏi." Bốn chữ này, Hoàng Nghê Thường phải nói đứt quãng, rất nhanh liền hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại lần nữa thì Lão Lữ đã mặc quần áo hắn vào.
Hoàng Nghê Thường cảm thấy không vừa lòng, chỉ ngồi dậy tựa lưng vào giường, nhìn lão Lữ, "Lữ Lương, muốn ‘thần không biết quỷ không hay’ giết lão già này thì có chút khó khăn, anh còn chưa có nói cho em biết anh định làm gì đấy?"
"Người nước ngoài đó chứ sao." Lữ Lương nói nhẹ bẫng, "Phạm Kim Ngân đã lớn tuổi, thân thể cũng ngày càng kém, để người nước ngoài động một chút khi phẫu thuật cơ thể cho hắn, dĩ nhiên là có thể ‘thần không biết quỷ không hay’ giết chết hắn." Vừa nghĩ tới kế hoạch hoàn mỹ mình thì Lữ Lương hận không thể cười "khặc khặc". Nếu như người nước ngoài kia không có chỗ nào để dùng thì anh Lữ Lương hắn đã sớm giết người nước ngoài kia rồi.
"Ha ha ha, suy cho cùng cũng là Lữ Lương." Hoàng Nghê Thường cười to lên, "Được, em chờ tin tốt của anh."
Lữ Lương vuốt ngực Hoàng Nghê Thường đang lộ ra bên ngoài tấm chăn, "Dĩ nhiên, hai ta biết nhau hơn mười năm rồi, ngoài trừ em tin anh thì còn có thể tin ai."
Hoàng Nghê Thường cười, "Đúng vậy, tôi cũng chỉ có anh."
Lại nói năm nay Lữ Lương đã bốn mươi mốt tuổi rồi, Hoàng Nghê Thường cũng ba mươi tuổi, năm đó lú cô học ở đại học Yale thì chỉ có hai mươi tuổi, Lữ Lương là một công nhân vệ sinh trong trường của Hoàng Nghê Thường.
Lúc đó, mặc dù trong lòng Hoàng Nghê Thường tự cho cô ta là một công chúa, nhưng mà đi con đường gần gũi với dân chúng, vì vậy năm đó có rất nhiều nam thanh niên cũng bị cô làm say mê đến ‘chết mê chết mệt’, còn phái nữ không cách nào ghen tị với cô ta.
Có lần Hoàng Nghê Thường đi trên đường, nhìn thấy Lữ Lương quét dọn vệ sinh, cô ta nhìn thấy hắn là một người đàn ông cao lớn mà lại làm công việc của mấy bà bác, còn là một người da vàng, trong nháy mắt cảm thấy thật rất mất mặt, sau đó tùy ý phát lòng tốt ra, thông qua quan hệ mà giúp hắn tìm công việc có thể diện hơn.
Lữ Lương, thật ra là sau khi tốt nghiệp đại học tốt nhất trong nước thì cử đến nước ngoài du học, cũng coi là người thông minh, nhưng đành chịu, hắn làm mích lòng một người quyền quý ở bên này, cho nên bị trường học đuổi, lúc tìm việc làm cũng vấp phải trắc trở khắp nơi, sau đó cùng đường, thông qua bạn học mới vào làm công nhân vệ sinh ở Yale.
Tình tiết cẩu huyết xảy ra. Bởi vì bỗng nhiên Hoàng Nghê Thường làm việc tốt, cộng thêm tướng mạo hơn người, tuổi trẻ bức người, trong nháy mắt Lữ Lương liền yêu đại tiểu thư này, nhưng lúc đó Hoàng Nghê Thường chính là thiên kim bảo bối của chủ tịch tỉnh G, hắn tự biết là một thanh niên nghèo túng, hơn nữa còn lớn hơn Hoàng Nghê Thường mười tuổi, không xứng với Hoàng Nghê Thường, vì vậy đơn giản chỉ là ‘hộ hoa sứ giả’ (sứ giả bảo vệ hoa) thôi. Nhưng trong lòng thầm hạ quyết tâm, mưu tính để cho hắn sớm ngày trèo lên đỉnh quyền quý, có thể thuận lợi vui vẻ theo đuổi Hoàng Nghê Thường.
Vì vậy, hắn chọn đường tắt — nhúng vào hắc đạo.
Lúc trước Lữ Lương chỉ là một thằng nhõ nông thôn, cũng chưa từng nói qua chuyện yêu đương, ba mươi mấy tuổi mà tình sử trống rỗng, Hoàng Nghê Thường là nữ thần trong lòng của hắn nên tất nhiên hắn nhìn thấy cô ta là hơi đỏ mặt rồi.
Mặc dù tuổi Hoàng Nghê Thường không lớn lắm nhưng đã sớm ‘thân kinh bách chiến’, tất nhiên rất nhanh đã nhìn thấu cách thức nên biết Lữ Lương thích cô ta, cô ta rảnh rỗi nhàm chán nên vui đùa cùng hắn một chút. (thân kinh bách chiến: đích thân trải nghiệm)
Lữ Lương tự cho là Đại tiểu thư này yêu hắn, trong lòng thề phải cố gắng kiếm nhiều tiền hơn để cưới được Hoàng Nghê Thường.
Một năm sau, Hoàng Nghê Thường rời khỏi nước Mỹ, Lữ Lương trải qua mấy "cuộc chiến sống chết" thì cũng trở thành lão đại xã hội đen bên này.
Hai năm sau, Hoàng Nghê Thường trở lại, mặc dù hắn chìm nổi giữa ‘biển đen’ rất lâu, nhưng trong lòng hắn, những công danh quyền thế hoàn toàn thua kém Hoàng Nghê Thường, cho nên hắn không chút suy nghĩ, định vứt bỏ quyền thế đi theo Hoàng Nghê Thường trở về. (biển đen này là chỉ giới hắc đạo)
Nhưng mà một người chìm nổi ở ‘biển đen’ nhiều năm thì sao có thể muốn đi là có thể đi, tất nhiên hắn muốn thoát ra không dễ, vì vậy, lại một lần nữa trải qua "cuộc chiến sống chết", cuối cùng hắn thoát thân, từ nước Mỹ quỷ quái trở lại quê hương.
Nhưng đợi đến lúc hắn trở về, hắn đi tìm Hoàng Nghê Thường thì cô ta lại nói cho hắn biết là cô ta muốn đính hôn, đối phương là con trai của ‘quan lớn’ quyền quý, cô ta còn cho hắn xem hình của người đàn ông kia.
Hắn nhìn người đàn ông trong hình, rất dễ coi, không có biểu cảm, gương mặt có thể thấy là hoàn toàn lạnh lẽo, là người ngồi tít trên cao quanh năm mới có thể có hơi thở cùng vẻ mặt này, hắn từ nông thôn ra ngoài, là người đàn ông bò lên té xuống đánh đấm mấy năm trong xã hội nên vĩnh viễn không thể có. Quan trọng nhất là, dáng dấp người đàn ông kia không chỉ có đẹp mắt, mà tuổi còn rất trẻ, thậm chí còn trẻ hơn cô ta.
Hắn ghen tị với những người đàn ông vừa sinh ra đã nằm trên cái thìa vàng. Hắn ghen tị những người nhỏ tuổi hơn hắn, ngững người đàn ông chưa từng trải qua bao nhiêu cực khổ!
Cô ta nói với hắn, nếu như hắn yêu cô ta thì cũng không nên tìm cô ta nữa.
Cô ta còn nói là cô ta yêu anh, nhưng mà thân phận của cô ta như vậy, thân phận của hắn như vậy, cha mẹ cô ta tuyệt đối không đồng ý. Xem chuyện tồn tại giữa bọn họ ở nước Mỹ mấy năm đó, hắn cứ quên cô ta đi.
Hoàng Nghê Thường chính là người hắn yêu nhiều năm, hơn nữa còn là nữ thần của hắn, cô ta muốn sao trên trời thì hắn cũng phải tìm hái xuống cho cô ta, huống chi cô ta nói là sự thật. Bây giờ hắn ‘một nghèo hai trắng’, sự nghiệp trước kia ở nước Mỹ dùng máu tươi liều mạng đổi lấy đã vì phải trở về nước theo đuổi cô ta mà cũng đã bị hắn vứt bỏ hết, bây giờ, hắn lấy cái gì cưới cô ta chứ?
Cho nên hắn gật đầu rồi rời khỏi cô ta, đến thành phố H, nơi đã từng là quê hương hắn, định bắt đầu lại từ đầu. Thế nhưng ở đây không phải nước Mỹ, không có cách nào ‘quang minh chính đại’ thu thập súng ống, hơn nữa thành phố H lại khác với những địa phương khác, quả thật yên ổn không ít, cho nên hắn muốn làm liều xây dựng lại là tương đối khó khăn. Dĩ nhiên, bởi vì không yêu phụ nữ nào nhất nên hắn cũng không từ chối người phụ nữ nào, nhất là những người giới giải trí, hễ là ngọc nữ trong sáng thì đều là mục tiêu hắn xem qua, bởi vì ban đầu, cô ta đi vào giới giải trí bằng con đường trong sáng.
Một năm sau, hắn nhận được tin bố cô ta bị quy tắc kép mà mất hết tất cả. Khi hắn thấy những tấm hình kia dâm dục của cô ta thì trong lòng hắn vô cùng tức giận, không phải là cô ta phản bội hắn mà là có người lại dám hủy hoại cô ta.
Vì vậy, hắn đến tìm cô ta. Chỉ là khi đó, cô ta ở hộp đêm làm ‘hoa hậu sô-pha’. Hắn muốn kéo cô ta lên bờ, cô ta lại khăng khắng không chịu, sau đó, hắn không để ý, cô ta liền đi theo ông trùm đối địch với hội Sở Xử hiện tại của hắn —— Phạm Kim Ngân. (hoa hậu sô-pha: gái bán dâm)
Vì vậy, hắn vì để giành lấy sự tin tưởng của Phạm Kim Ngân nên giết người ở vị trí đứng đầu, sau đó nhập vào Hội Quang Minh của Phạm Kim Ngân .
Từng bước từng bước cho đến nay!
Lữ Lương rời đi, Hoàng Nghê Thường mặc quần áo vào người, sau đó đứng dậy mở ngăn kéo, móc hình Tô Cẩm Niên ra, phía trên đó đã có vô số lỗ nhỏ.
Hoàng Nghê Thường dán hình trên tường, lấy phi tiêu, ánh mắt sắc bén, tay hung ác, phi tiêu phóng ra, sau đó vững vàng dừng ở mi tâm của Tô Cẩm Niên trong hình. (mi tâm ở giữa hai mắt)
Rõ ràng là cô ta đã làm vô số lần động tác như thế.
Ánh mắt của cô ta nham hiểm, trong lòng lẩm nhẩm: cô ta không có được thì phá hủy, ai cũng đừng nghĩ sẽ lấy được!
Tám giờ sáng Tiểu Bao Tử tỉnh lại, khi tỉnh lại, bé nhìn thấy đầu bé được Tô Khả nâng lên, miệng nhỏ hơi giật giật, giọng nói non nớt truyền đến ánh mắt dịu dàng đang nhìn bé rồi vào tai của Tô Khả.
"Cô gái à, lần sau con có thể cùng mẹ đi nhảy Bungee rồi."
Tô Khả hung hăng hôn hai má trên gương mặt nhỏ của Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử nhếch miệng lên, sau đó mắt cũng híp lại, rõ ràng là vô cùng vui vẻ.
"Cô gái, người phụ tình đâu?" Bé nghiêng đầu, phát hiện cả phòng cũng chỉ có bé và Tô Khả nên không khỏi hơi mất mát.
Tô Khả cười, lấy tay điểm chóp mũi Tiểu Bao Tử một cái, "Bố con đi mua bữa ăn sáng rồi."
Mới vừa nói xong câu đó thì cửa phòng bệnh liền mở ra, một tay Tô Cẩm Niên cầm không ít món đi vào.
Khi anh nhìn thấy Tiểu Bao Tử đã mở ra đôi mắt đen thì khóe miệng lộ ra nụ cười, "Nhị Tô, có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Tiểu Bao Tử "hừ" một tiếng, bụng nhỏ cũng là rất không nể tình "ục ục" kêu, trong nháy mắt gò má trắng mịn của Tiểu Bao Tử ửng đỏ, giống như ánh bình minh rực rõ.
Trịnh Diệu Đông bên cạnh nhìn Jayson Hough một cái, nhìn lại vẻ mặt lo lắng của mọi người, khẽ mỉm cười, "Phẫu thuật rất thành công."
Lúc này mọi người mới thở nhẹ ra, nhìn Tiểu Bao Tử còn nhắm hai mắt đang ngủ thì trong lòng đầy an tâm.
Y tá đẩy giường Tiểu Bao Tử tới phòng bệnh của Tiểu Bao Tử, mọi người nhường một con đường, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên ở bên cạnh giường phẫu thuật đi theo các y tá.
Trịnh Diệu Đông đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, trán mồ hôi đầy bất mãn, anh nghiêng đầu nhìn Jayson Hough một mình rời đi ở bên kia, ánh mắt tràn đầy mây đen ngưng đọng.
Doãn Lạc Hàm bên cạnh nhìn bộ dạng của Trịnh Diệu Đông, nhìn theo ánh mắt Trịnh Diệu Đông về phía Jayson Hough bên kia, không khỏi nhíu mày, kéo kéo tay áo của anh, "Sao vậy?"
Trịnh Diệu Đông cúi đầu liền thấy ánh mắt nghi hoặc của Doãn Lạc Hàm, Trịnh Diệu Đông vỗ vỗ đầu Doãn Lạc Hàm.
Trong nháy mắt Doãn Lạc Hàm xù lông lên, "Chà, sao anh có thể vỗ đầu bà chứ."
Trịnh Diệu Đông khẽ cười, rất nhanh, cả khuôn mặt khôi phục lại bình tĩnh lúc nãy, Doãn Lạc Hàm vốn vẫn còn đang xù lông không khỏi nhíu mày.
Trịnh Diệu Đông nặng nề bước về phòng làm việc của anh, phía bên kia, các bác sĩ mới vừa tham dự ca phẫu thuật của Tiểu Bao Tử ở một bên trò chuyện tình hình lúc nãy, trên mặt đều mang theo nụ cười cùng hưng phấn.
"Lại nói, lúc nãy Jayson tiên sinh thật là rất giỏi mà, lại nghĩ phương pháp chữa lỗ hổng kỳ hiểm kia, đổi thành tôi mà nói, để an toàn thì nhất định là phải nối phía bên phải rồi." (kỳ hiểm : kỳ là hiếm thấy, hiểm là nguy hiểm)
"Đúng vậy, mặc dù chúng ta tương đối ổn thỏa, nhưng hiển nhiên phương pháp Jayson tiên sinh tốt hơn, sau này đứa trẻ hoàn toàn không khác người bình thường đấy, thật sự là rất lợi hại."
"Các người đừng nói, bác sĩ Trịnh cũng lợi hại mà, nếu như không phải là anh ở bên cạnh giúp đỡ các thao tác, phẫu thuật này cũng không hoàn thành nhanh như vậy đâu. Nói cho cùng thì bác sĩ Trịnh là người giỏi nhất trong nước chúng ta."
"Đúng vậy, đến lượt tôi, tôi thật đúng là không dám làm vậy, sơ ý một chút thì trái tim nhỏ sẽ bệnh nặng hơn, cuối cùng thì hai người này là ‘Đại Ngưu Nhân’."
Mấy người ở một bên líu ríu thảo luận, khi một người thấy Trịnh Diệu Đông tới thì khẽ cười với Trịnh Diệu Đông một tiếng, "Bác sĩ Trịnh, anh đến rồi."
Trịnh Diệu Đông gật đầu với bọn họ một cái, sau đó ngồi trở lại chỗ của anh, nhìn tạp chí y học thế giới trên bàn, mặt Jayson Hough mỉm cười đứng ở đó cho phóng viên tùy ý chụp hình.
Trịnh Diệu Đông không khỏi nghĩ đến tình hình ‘kinh tâm động phách’ vừa rồi.
Mặc dù Jayson Hough dùng vô cùng phương pháp kỳ hiểm để làm phẫu thuật cho Tiểu Bao Tử, nhưng, nếu như. . . . . . Nếu như. . . . . .
Trịnh Diệu Đông lắc đầu, sẽ không như vậy. Jayson Hough là một người đàn ông chính nghĩa mười phần, hơn nữa, ông ấy vô cùng tốt bụng, huống chi, không phải ông ấy chữa cho Tiểu Bao Tử sao?
Bất tri bất giác, trong đầu Trịnh Diệu Đông đều là tình hình trong phòng phẫu thuật lúc nãy ——
Phòng phẫu thuật…
Khi Tiểu Bao Tử được đẩy vào, Jayson Hough là một trong những người mặc xong quần áo phẫu thuật trễ nhất. Sau đó, ông ấy đi tới trước giường phẫu thuật của Tiểu Bao Tử, ánh mắt khó hiểu.
Anh đứng ở bên cạnh rất hồi hộp, bởi vì cuối cùng anh và thần tượng cũng có thể cùng cầm dao ở trước bàn phẫu thuật, đây là ước mơ tha thiết của anh, cho nên mặc dù bệnh nhân này là Tiểu Tô Tô thì trong lòng của anh vẫn có chút căng thẳng.
Đợi đến sau khi Jayson Hough nói rõ, anh thở sâu mấy hơi thì mới khôi phục lòng đang căng thẳng của anh, lúc trên tay của anh nắm cầm dao phẫu thuật thì cả người anh cũng bình tĩnh.
Jayson Hough khẽ mỉm cười với anh, anh cũng khẽ mỉm cười với Jayson Hough.
Sau khi đổ thuốc đỏ thật tốt, là do Jayson Hough vạch dao vào ngực Tiểu Bao Tử trước, rất nhanh, một trái tim nhỏ màu tím đang đập xuất hiện trước mắt mọi người, căn cứ vào cuộn phim chụp thì rất nhanh tìm được nơi trái tim Tiểu Bao Tử xảy ra vấn đề. (ed: chắc nói đến thuốc sát trùng, ai học bác sĩ phỏng vấn xíu)
Đột nhiên Jayson Hough mở một lỗ hổng bên cạnh, dùng sợi chỉ nhỏ kéo qua hướng bên cạnh, hoàn toàn khác phương pháp ban đầu đã cùng thảo luận xong, anh bị dọa đến toàn bộ sắc mặt cũng trắng bệch, nhịp tim cũng không lý do mà đập nhanh hơn.
Sao đột nhiên lại thay đổi phương án chữa trị ban đầu?
Hai bác sĩ phụ tá bên cạnh cũng kỳ lạ nhìn Jayson Hough một cái, nhưng Jayson Hough không để ý đến, chỉ cố làm tiếp, mắt khóa chặt trái tim nhỏ màu tím đang đập.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy tay Jayson Hough run rẩy, di chuyển tới lỗ nhỏ. Anh không khỏi ngẩng đầu nhìn Jayson Hough, chỉ thấy ánh mắt của Jayson Hough cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm trái tim Tô Tô, nhưng động tác tay lại rất nhanh chóng.
Sau đó anh cúi đầu nhìn động tác của Jayson Hough rồi lại ngẩng lên đầu liếc nhìn Jayson Hough, lúc này có lẽ Jayson Hough chú ý tới ánh mắt của anh nhìn ông ấy thì Jayson Hough khẽ cố tránh ánh mắt của anh, sau đó tiếp tục động tác tay.
Chỉ thấy tay của ông ấy kéo theo hướng ngược lại, bên kia gắn liền với động mạch chủ, khẽ vạch, sau này đối với Tiểu Tô Tô cũng không có lợi.
Mắt thấy Jayson Hough vẫn còn ở di chuyển lên chỗ bất lợi với Tiểu Tô Tô thì anh không hiểu tại sao, nhưng anh biết anh phải luôn quyết định thật nhanh, nếu không thì. . . . . . Nhưng Jayson Hough là thần tượng của anh, ông ấy sẽ không hại Tiểu Tô Tô, nếu như bây giờ anh ngăn cản ông ấy làm như vậy thì mặt mũi của Jayson Hough ở nơi nào?
Anh không biết! Trong đầu hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao. Nhìn dao phẫu thuật của Jayson Hough đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo trước đây, nếu như dao nhỏ tiếp tục cắt 0. 5 cm nữa, thậm chí không cẩn thận đụng trũng mạch, dù là y thuật Jayson Hough có lợi hại thì Tiểu Tô Tô cũng có thể gặp nguy hiểm!
Mặc kệ Jayson Hough muốn dùng ‘kỳ thuật’ nào chữa trị Tiểu Bao Tử thì anh cũng không muốn, bởi vì bệnh của Tiểu Bao Tử dùng cách phẫu thuật đơn giản nhất thì cũng hoàn toàn có thể chữa khỏi, coi như hiệu quả không bằng ‘kỳ thuật’, nhưng cũng không làm phiền Tiểu Bao Tử trở thành một người khỏe mạnh bình thường.
Cho nên ‘kỳ thuật’ của Jayson Hough, nói trắng ra là hoàn toàn không cần thiết. Nghĩ như vậy, trong nháy mắt tim của anh yên tĩnh lại, bất thình lình, một ý nghĩ lóe lên.
Vì vậy, tay anh cầm dao phẫu thuật, tiếp theo trực tiếp nhẹ nhàng đẩy dao phẫu thuật của Jayson Hough, tự anh dùng dây chỉ nhỏ bỏ qua chỗ Jayson Hough vừa dùng dao mở ra, sau đó đến vị trí vốn được xác định, bắt đầu thao tác cẩn thận từng li từng tí.
Anh không có dư thừa lòng dạ nhìn sắc mặt của Jayson Hough là gì, phản ứng gì, anh chỉ biết, dù Jayson Hough là một bác sĩ tim mạch đẳng cấp quốc tế thì ông ấy mới vừa làm hành động như vậy, Trịnh Diệu Đông anh không tán thành, dù là sau phẫu thuật bị người khác chỉ trích thì anh cũng không sao cả!
Bởi vì, tính mạng con người không phải lấy ra thí nghiệm!
Nhưng Jayson Hough chỉ ở bên cạnh, một lát sau lại bắt tay vào làm phẫu thuật, khi ông ấy nghĩ tới nơi bắt đầu làm thì ông ấy dùng tiếng Anh nói cụ thể các bước thao tác.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, cứ như vậy, một ca phẫu thuật thành công "hoàn mỹ", hơn nữa, càng thêm hoàn mỹ hơn phương án dự định lúc trước. Nếu trình độ bác sĩ cầm dao không phải quá kém thì không nên làm phẫu thuật như vậy, dù sao các mao mạch trên trái tim cũng không phải là người ta có thể đùa giỡn.
*
Jayson Hough ngồi trong phòng làm việc tạm thời của ông, cả người cũng ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai tay che mặt khóc.
Trong lòng của ông lặng lẽ cầu nguyện: Chúa ơi, con thật sự là không cố ý, con thật sự là không cố ý. Chúa ơi, con sai lầm rồi, con sai lầm rồi, xin tha thứ cho hành động sai lầm của con lần này.
Nước mắt trên mặt ông lần lượt xen kẽ, nếu như lúc nãy không phải bác sĩ Trung Quốc kịp thời ngăn cản ông thì có lẽ, sinh mệnh nhỏ hoạt bát kia cứ biến mất như vậy.
Ông ngồi chồm hổm ở đó, rất lâu mà tâm tình không thể hồi phục.
Cho đến khi cửa phòng làm việc của ông bị một người y tá mặc quần áo màu hồng đẩy ra, "Jayson tiên sinh?"
Jayson Hough mới phản ứng được là có người tới. Sau đó, ông dùng khăn tay mang theo bên người lau lau mắt rồi đứng dậy, nhìn y tá, "Chào cô, có chuyện gì không?"
Y tá cười đem tới một cái mâm, phía trên là một ít trái cây cùng với bánh ngọt, "Vất vả rồi."
Những đồ ăn này là sau khi mỗi bác sĩ làm xong phẫu thuật ra ngoài thì đều được phát.
Jayson Hough nhìn điểm tâm đẹp đẽ phía trên thì lắc đầu một cái, "Cám ơn, tôi không muốn ăn."
Y tá đặt cái mâm trên bàn Jayson Hough , "Vậy bây giờ tôi đi ra ngoài."
Jayson Hough nhìn cô vẫn để lại đồ ăn, nhìn mấy quả nho màu tím trên đó thì suy nghĩ của ông không khỏi trôi dạt đến trái tim nhỏ đang đập.
Lúc này, đầu óc của ông đầy hình ảnh trong phòng phẫu thuật lúc nãy, run rẩy vạch tới vị trí tội ác. . . . . .
"A ——" Jayson Hough gầm nhẹ ra tiếng, hai tay ôm đầu, cả người đập vào cây cột bên tường.
*
Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên trông nom ở bên cạnh, nhìn Tiểu Bao Tử ngủ say, chớp mắt cũng không chớp một cái.
Tô Khả nhìn Tiểu Bao Tử rồi nói với Tô Cẩm Niên: "Lúc trước sinh con ra cũng chỉ có hơn hai kí rưỡi một chút, lớn bằng con mèo vậy, tiếng khóc cũng nhỏ."
Tô Cẩm Niên sờ sờ trán nhỏ trơn bóng của Tiểu Bao Tử, không nói lời nào, nghe Tô Khả tiếp tục lải nhải.
"Rõ ràng là con đủ tháng mà cứ giống như đứa trẻ sinh non vậy. Hơn nữa, mỗi lần em cho con bú sữa mẹ thì con luôn là uống một ngụm nhỏ rồi sẽ không uống nữa, luôn bị nghẹn, sặc sữa. . . . . . Em rất cố gắng rất chăm chút nuôi dưỡng con, qua hai tháng thì con mới trắng mịn, mắt nhỏ đen láy nhìn em, tim của em liền đặc biệt mềm mại, hận không thể đem đồ tốt nhất trên toàn thế giới để trong tay con."
Tô Cẩm Niên nắm tay Tô Khả, nghiêng đầu nhìn Tô Khả nén nước mắt, "Khả Khả. . . . . "
Tô Khả lau một giọt nước mắt, tiếp tục nói, "Sau đó em lại kiểm tra ra con bị bệnh tim bẩm sinh, anh không biết em đã khóc bao lâu đâu, rõ ràng thân thể của chúng ta đều khỏe mạnh, dòng họ cũng không có lịch sử di truyền, sao con sinh ra lại có thể bị bệnh tim bẩm sinh."
". . . . . ."
"bác sĩ nói đây đều là do ở trong bụng mẹ không được chăm sóc tốt." Tô Khả ngẩng đầu lên, nước mắt như sông vòng quanh vành mắt, "Anh không biết, lúc em nghe xong những lời này thì đặc biệt hận bản thân em."
"Khả Khả. . . . . ."
"Em hận bản thân em, tại sao trong lúc mang thai trong không chăm sóc con thật tốt, để con nhỏ mà phải chịu đau đớn như thế." Tô Khả nói xong thì đã nghẹn tiếng, một tay còn lại lơ lửng trên không chỗ vết thương của Tiểu Bao Tử, muốn chạm vào, nhưng cũng không dám chạm vào.
Tô Cẩm Niên quay lại ôm lấy Tô Khả, "Khả Khả, đều là anh không tốt, đều là anh không tốt, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ."
Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, "Cẩm Niên, anh không cần nói ‘thật xin lỗi’ với em."
"Khả Khả. . . . . ."
"Thật đấy, trong mấy ngày qua em suy nghĩ rất nhiều. Nếu như lúc trước không phải là em tùy hứng, lúc trước không phải em trốn tránh thì Tô Tô của chúng ta chắc chắn sẽ khỏe mạnh lớn lên. Cho nên đều là lỗi của em. . . . . . Là em làm hại Tô Tô. . . . . ."
"Khả Khả, chúng ta đừng nhớ chuyện đã qua nữa. Không phải Tô Tô của chúng ta khỏe mạnh rồi sao, chúng ta phải lấy tương lai làm chuẩn, không cần cố chấp quá khứ nữa."
Tô Khả gật đầu, dựa vào trước ngực Tô Cẩm Niên, "Em biết."
"Ừ, thân thể Tô Tô của chúng ta khỏe mạnh rồi thì cả nhà chúng ta đi du lịch Bắc Âu nhé, có được hay không?" (ed: Anh Niên cho mấy cô gái nhà tụi em đi với)
"Được."
"Khả Khả, anh nhớ hình như chúng ta không tổ chức hôn lễ."
Trong nháy mắt Tô Khả khôi phục lại bình thường rồi nói với Tô Cẩm Niên: "Cái gì gọi là hình như, căn bản là chưa đó có được hay không!" Ban đầu giữa anh và cô chỉ là xé một giấy chứng nhận thôi.
Tô Cẩm Niên hôn nhẹ lên trán Tô Khả, "À, lần này chúng ta đi Bắc Âu tổ chức hôn lễ luôn có được hay không?"
Tô Khả ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Tô Cẩm Niên.
"Chúng ta để Tiểu Tô Tô làm hoa đồng cho chúng ta, ừ, chúng ta chọn bãi biển để tổ chức hôn lễ, bầu trời xanh thẳm, em mặc áo lụa trắng, nhất định là rất đẹp." Hai mắt Tô Cẩm Niên sáng lên, không chớp mắt nhìn Tô Khả.
Tô Khả nhìn Tô Cẩm Niên, "Được."
Lúc này bố của Tô Khả cầm bình nước sôi từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy con gái của ông ôm con rể phía trước cửa sổ của Tô Tô thì cười thầm, "Nói gì đó?"
Mặt Tô Khả ửng đỏ, "Bố."
"Bố, chúng con nói đến hôn lễ đấy." Tô Cẩm Niên cười nói, "Lúc đầu Khả Khả gả cho con cũng chỉ nhận giấy kết hôn thôi, chúng con chưa tổ chức hôn lễ, cho nên, con nghĩ, chờ sau khi thân thể Tô Tô khỏe lên thì con cùng Khả Khả tổ chức hôn lễ, đến lúc đó bố cũng không nên keo kiệt giúp đỡ nhé."
"Ha ha ha ha, " Bố của Tô Khả sang sảng cười to lên, sau đó lập tức che miệng, nhìn trái nhìn phải, cũng may ở đây là phòng một người. Lúc này bố Tô Khả mới mím môi cười hồi lâu, "Con nói câu này làm gì , bố không giúp các con thì giúp ai chứ." Mặc dù ông đã tham gia rất nhiều hôn lễ, bản thân ông cũng đã trải qua, nhưng công việc cụ thể thì ông thật đúng là không biết. Nhưng nếu là đám cưới của con gái và con rể thì ông làm bố vợ mà, nhất định một mình ôm lấy mọi việc, làm hôn lễ vô cùng tưng bừng, hạnh phúc mỹ mãn.
"Dạ, cám ơn bố." Tô Cẩm Niên cười, mắt cong cong.
Tâm tình bố của Tô Khả tốt vô cùng, để bình nước sôi xuống, sau đó nghiêng người nhìn màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, trên bầu trời treo đầy sao sáng, chớp lóe lên.
Ông cười, Nho à, em thấy được không, bảo bối của chúng ta thật sự rất tốt. Em lại chờ anh một chút, chờ anh nhìn thấy con gái chúng ta mặc áo cưới, anh tự tay giao con vào tay con rể của chúng ta thì tôi liền đến với em, có được hay không.
*
Jayson Hough thu dọn đồ trong tay xong, sau đó dùng điện thoại văn phòng gọi điện thoại cho Thẩm Đường, ý là tạm biệt, nói hôm nay ông sẽ phải rời khỏi thành phố H, trở lại quê hương của ông.
Phía bên kia, Thẩm Đường mới vừa từ bệnh viện trở về chỗ ở chính, thấy số điện thoại lạ, anh vẫn nhận, sau đó nghe Jayson Hough nói tạm biệt như vậy thì có chút không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn nói anh sẽ tới tiễn ông đi.
Nhưng Jayson Hough chỉ nói tiếng "cám ơn" rồi cúp điện thoại, làm cho Thẩm Đường bên kia cau mày suy nghĩ hồi lâu vẫn suy nghĩ không ra là tại sao.
Sau đó, cửa phòng làm việc tạm thời mở ra, chỉ thấy Trịnh Diệu Đông đang đứng ở bên kia nhìn ông, ánh mắt nồng nặc đề ra ý nghi vấn.
Jayson Hough không dám nhìn cặp mắt màu đen kia, ánh mắt sáng ngời giống như ánh sao, làm ông tự biết xấu hổ.
"Jayson Hough, trước đó. . . . . ." Mặc dù Jayson Hough tránh được ánh mắt tra hỏi của anh nhưng Trịnh Diệu Đông vẫn nói thẳng, đi thẳng vào vấn đề.
Jayson Hough không nói gì thêm, chỉ trầm mặc đứng ở bên kia.
"Lúc ban đầu ông muốn Tô Tô chết đi."
Trên mặt Jayson Hough xuất hiện rất nhiều mồ hôi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Trịnh Diệu Đông cười khổ một tiếng, lại một câu nói trúng. Thần tượng của anh, đây là thần tượng của anh, lại. . . . . . Trịnh Diệu Đông không khỏi lùi lại một bước, tựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lẽo.
"Cậu rất tốt." Jayson Hough cố hết sức khạc ra ba chữ như vậy.
Trịnh Diệu Đông không khỏi ngửa đầu nhìn trần nhà, đèn huỳnh quang trắng bạc tản ra tia sáng chói mắt. Mắt Trịnh Diệu Đông đau bên trong, anh nhắm mắt lại, nghĩ tới phẫu thuật lúc trước, nếu như không phải là anh dứt khoát thì sợ là Tiểu Tô Tô. . . . . .
Nghĩ như vậy nên Trịnh Diệu Đông đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn Jayson Hough: "Tại sao?"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . ." Jayson Hough lắc đầu một cái, ông thật không thể nói lý do. Ông có thể tự đi tìm cái chết, nhưng lại không thể để cho người nhà của ông chết cùng ông.
Nhìn sắc mặt Jayson Hough đột nhiên thay đổi màu sắc, Trịnh Diệu Đông nheo mắt lại, "Có ai chỉ thị ông?"
Jayson Hough là khá thích Tô Tô, nhưng rốt cuộc là vì cái gì khiến ông ấy quyết định không cứu đứa bé này, ngược lại muốn giết bé?
"Không có người nào. . . . . . Không có người nào. . . . . ."
Nhìn dáng vẻ nóng lòng phủ nhận của ông ấy, Trịnh Diệu Đông cười lạnh, anh càng thêm khẳng định, nhất định sau lưng của ông ấy có một người muốn Tiểu Tô Tô chết.
Nhưng rốt cuộc người đó là ai, sao muốn Tiểu Tô Tô chết?
Trịnh Diệu Đông nghĩ một lát, rất nhanh liền hiểu, muốn tiểu Tô Tô chết thì nhất định là kẻ thù của Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả. Mà ở thành phố H này, có quan hệ đối địch cùng Tô Cẩm Niên, ngọai trừ Hoàng Nghê Thường thì hình như không còn người khác. Nhưng mà Hoàng Nghê Thường chỉ là người tình trùm địa ốc thôi, theo lý thì không có năng lực mua được Jayson Hough .
Cũng không đúng, anh rất hiểu rõ Jayson Hough, Jayson Hough tuyệt đối không phải là tham tiền ham muốn, dù sao ở nước Mỹ, tài sản của Jayson Hough nhiều đến đếm không hết, ngay cả bây giờ làm phẫu thuật, Jayson Hough cũng miễn phí đến khám bệnh tại nhà, hoàn toàn là bởi vì ông ấy thích Tô Tô.
Bởi vậy có thể khẳng định, khẳng định là Jayson Hough không phải dùng tiền mà có thể mua chuộc, cho nên Hoàng Nghê Thường dùng tiền thì không cách nào mua được Jayson Hough, cho nên có thể đột nhiên làm cho Jayson Hough muốn giết chết Tiểu Tô Tô trong phòng phẫu thuật, cuối cùng thì người sau lưng sử dụng cách thức gì?
Hay hoặc là, bởi vì cái khác?
Đúng, có thể người sau lưng không phải Hoàng Nghê Thường hay không? Mà là "kẻ địch" của Tô Cẩm Niên ở thành phố H?
Ừm. . . . . . Thật sự là Trịnh Diệu Đông tạm thời không cách nào làm rõ suy nghĩ của anh.
Sau đó, Trịnh Diệu Đông nghiêng người, để mặc cho Jayson Hough rời đi.
Lúc Jayson Hough đi qua bên cạnh Trịnh Diệu Đông thì cúi người chín mươi độ thật sâu để chào, ông nói với Trịnh Diệu Đông, "Cậu là bác sĩ tim mạch rất giỏi, hơn nữa vô cùng có tư chất trời cho, đợi một thời gian nữa, cậu có thành tựu trong giới y học thì nhất định vượt xa tôi. Hơn nữa, cám ơn cậu cứu lương tâm của tôi, thật cám ơn."
Nói xong, ông còn cúi người thật sâu lần nữa.
Trịnh Diệu Đông nhìn Jayson Hough như vậy thì trong lòng có một chút đau xót.
Jayson Hough thẳng người lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn Trịnh Diệu Đông, khẽ mỉm cười, cũng không quay đầu lại mà đi theo đường của ông.
Trịnh Diệu Đông trầm mặc nhìn gạch men sứ trên sàn nhà, trong lòng có trăm ngàn suy nghĩ.
Xoay người, anh đi tới phòng bệnh của Tiểu Tô Tô, anh cảm thấy chuyện này anh cần phải nói một tiếng với Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên, để cho bọn họ đề phòng thật tốt.
*
Lúc Jayson Hough đi khỏi bệnh viện, từng trận gió lạnh sau lưng thổi vào thân thể của ông, làm tây trang của ông rì rào lay động.
Bây giờ tâm tình của ông vô cùng nhẹ nhõm, loại nhẹ nhõm mà trước nay chưa từng có, trôi qua nhiều ngày mây mù, rốt cuộc hôm nay, tay đã mở mây ra để thấy được sao sáng trăng tròn.
Hai tay ông tạo thành hình chữ thập rồi điểm ba cái trên người của ông, sau đó vô cùng thành kính bái một cái về hướng bầu trời phương xa, làm cho người đi đường xung quanh liếc mắt nhìn.
Jayson Hough mỉm cười, bởi vì ông có thể thẳng tắp sống lưng về với Chúa, nói với Chúa, ông vẫn là tín đồ trung thành, trong tay của ông vẫn không dính máu.
Đợi đến khi Jayson Hough tự trở lại trước khách sạn, đột nhiên, một chiếc xe từ bên người Jayson Hough mở ra, hai người mặc đồ đen nhân tiện "xoạt" nhấc Jayson Hough lên, lại "xoạt" mà ném Jayson Hough vào trong xe.
Jayson Hough còn không kịp thét chói tai thì toàn bộ hai người mặc đồ đen ngồi lên xe, hơn nữa lấy tay bụm miệng Jayson Hough.
"Ưm ——" Jayson Hough muốn phát ra âm thanh, đành chịu vì bị người ta bụm miệng. Chỉ có thể "ưm ưm" mà kêu, thân thể không ngừng giãy dụa, cố gắng thoát khỏi ‘gông cùm xiềng xích’ của hai người kia .
Hiển nhiên hai người kia đều có kỹ thuật trên đường, mà Jayson Hough cũng chỉ là ông già năm mươi mấy tuổi, rất nhanh liền bị hai người đàn ông ‘lưng hùm vai gấu’ dùng sợi dây trói lại.
Tiếng cười chói tai "khà khà——" quen thuộc lại lần nữa truyền đến tai Jayson Hough, hai mắt Jayson Hough trợn tròn xoe, "Ưm ——"
"Không cần bụm miệng nó." Người đàn ông phát ra tiếng cười nói với hai tên đàn em của hắn.
Tay hai người bụm miệng Jayson Hough lấy ra, Jayson Hough liền dùng tiếng Anh chửi một trận.
"Khà khà—— ông có biết Lão Lữ tôi ghét nhất nghe người khác mắng không." Hắn nhếch miệng, cười đến ‘người không ra người, quỷ không ra quỷ’.
Jayson Hough nhìn chằm chằm Lão Lữ, "Nếu ông không tắt máy điện thoại thì chúng tôi cũng sẽ không tới đây mời như vậy, khà khà——"
Lão Lữ móc một ống tiêm nhỏ từ trong túi, dưới ánh đèn chiếu trong xe, "Chậc chậc, đây chính là đồ tốt có độ tinh khiết rất cao đấy, ngay cả tôi và bọn họ cũng không nỡ bỏ, lời cho ông rồi."
Hắn mới vừa nói xong câu đó thì ánh mắt của hai người đàn ông to lớn bên kia giống như sói đói ‘gào khóc đòi ăn’, mắt phát ra ánh sáng xanh, nhìn chằm chằm vật trong tay Lão Lữ, hận không thể lập tức vội đoạt lấy tiêm vào một phen đấy.
Jayson Hough nhìn ống tiêm kia, sắc mặt trắng bệch, "Cậu, cuối cùng muốn làm cái gì?"
"Ha ha, tôi muốn làm gì? Tôi chỉ muốn cho ông sảng khoái nghiên ngã thôi." Hắn cười vô cùng trầm thấp, "Đúng rồi, ông còn chưa có nói với chúng tôi, thằng nhóc kia chết hay chưa?"
Lúc Jayson Hough vẫn chưa trả lời thì Lão Lữ liền cắm đầu cắm cổ nói, "Ha ha, phải chết, tôi tin rằng ông cũng không có lá gan không phục tùng mệnh lệnh của chúng tôi. khà khà ——"
Jayson Hough mắt lạnh nhìn Lão Lữ, "Không tệ, thằng nhóc kia chết rồi, cho nên tôi đập bể di động."
"Khà khà—— ông cũng không phải có tình yêu như trong truyền thuyết nói. Khà khà ——" Lão Lữ vui vẻ cầm ống tiêm trong tay đến trước Jayson Hough, thân thể Jayson Hough lui về phía sau, cố gắng tránh né ống tiêm.
Lão Lữ kéo cổ áo Jayson Hough, "Ông đừng từ chối, đây chính là đồ tốt, tôi đưa ông nếm thử một chút, ông nên hạnh phúc."
Jayson Hough nắm chặt hai quả đấm, "Cút! Tôi không muốn! Tôi không muốn! Tôi không muốn!" Ông còn muốn đến Thiên Đường gặp Chúa, nếu như nhiễm phải chấ nghiện này, như vậy thì ông sẽ xuống địa ngục! Ông không muốn! Đừng!
"Cũng không theo ông!" Lão Lữ hung hăn nói xong thì ghim ống tiêm vào cánh tay lộ ra của Jayson Hough, rất nhanh, những chất lỏng kia liền rót vào trong thân thể Jayson Hough.
Phía bên kia một người đàn ông béo lớn thấy cuối cùng Lão Lữ tiêm đồ vào cho người nước ngoài thì liền hỏi Lão Lữ, "Đại ca, thật không nhìn ra là trình độ ngoại ngữ của anh cao như vậy, bô lô bô la nói hồi lâu, một chút em cũng nghe không hiểu, đại ca anh thật lợi hại, em trai đây quá bội phục anh, kusc trước khi em học, đọc tới ABC là em liền cảm thấy ông cụ là nhất trên đời, không ngờ đại ca cũng mạnh như vậy, ngưu bức."
"Mày không biết thôi, đại ca chúng ta là người duy nhất đã ra nước ngoài du học, mày nói xem ngoại ngữ anh có thể không được sao chứ."
"Câm miệng!" Lão Lữ nham hiểm nhìn hai tên này một cái.
Hai người lập tức im bặt, ngay cả đánh rắm cũng không dám.
Cả khuôn mặt Jayson Hough đều trắng bệch, miệng vẫn còn gào to "NO NO", Lão Lữ vỗ vỗ vai Jayson Hough, nói với ông, "Vào thuyền của chúng tôi là không có dễ dàng lên bờ như vậy đâu."
Jayson Hough nhìn chằm chằm Lão Lữ.
Lão Lữ bỏ ống tiêm vào một túi ny lon trong suốt, sau đó bỏ vào túi quần của hắn, đang cười hì hì nói với Jayson Hough: "Đừng có không tin, trừ phi ông không muốn tính mạng của vợ và con nữa." Nói xong, hắn mở ra điện thoại di động, phía trên có vài tấm hình rõ ràng chính là vợ, con và cháu trai ở khu vui chơi.
Ánh mắt của ông trở nên trợn to, không thể tin.
Lão Lữ vô cùng hả hê thu hồi điện thoại di động của hắn, "Ngoan ngoãn nghe lời thì đứa bé kia mới có kẹo ăn. Những đứa khóc lóc ồn ào, tôi thích một chân đạp chết. Khà khà—— không hiểu thì thôi."
Jayson Hough nắm chặt quả đấm, "Tôi đã giết đứa bé kia, các người còn muốn tôi làm gì!"
"Khà khà —— đừng nóng vội chứ ——" Lão Lữ cười hì hì nói, sau đó lấy một ống tiêm từ túi khác của hắn ra, bên trong chưa đầy chất lỏng, Lão Lữ lắc lắc, cười nói, "Quà tặng cho Tô Cẩm Niên, ông cũng không nên trộm đấy."
Nói xong, hắn nhét ống tiêm vào túi Jayson Hough, "Nếu không ——"
Jayson Hough trầm mặc, "OK!"
"Ha ha ha ha, sảng khoái!" Câu này Lão Lữ là dùng tiếng Trùn nói, hai tên ‘lưng hùm vai gấu’ mặc đồ đen thấy Lão Lữ hưng phấn, một người trong đó không nhịn được hỏi, "Đại ca, anh nói cái gì vậy? Vật này không phải đã cho người nước ngoài một ống rồi sao? Tại sao lại cho ông ta một ống nữa?"
"Đi đi, ý nghĩ của đại ca thật ra thì mày có thể hiểu được sao." Một tên ‘lưng hùm vai gấu’ đẩy tên mới vừa nói, sau đó nịnh hót nhìn Lão Lữ, "Đại ca, vậy chúng ta vẫn phải thưởng sao?"
"Mày đi đi ấy." Tên kia bất mãn vì đồng bọn đẩy hắn ra, sau đó lại nói, "Hai là đại ca anh muốn tiêm vào cho người khác?"
Lão Lữ trừng mắt nhìn hắn, "Mày biết nhiều như vậy làm gì?" Chỉ là mặc dù Lão Lữ nhìn chằm chằm hắn, nhưng vẫn cười nói ra, "Tao chỉ là để cho ông ta tiêm đồ này vào người Tô Cẩm Niên mà thôi."
"Tô Cẩm Niên? Không phải là tên lính đặc chủng hại anh tường của em chết kia sao, không phải anh Ngân nói, làm chút thủ đoạn trên xe nó làm nó bị tai nạn xe chết sao?" Chuyện này hắn biết, bởi vì phía trên căn dặn bạn tốt của hắn đi làm.
Lão Lữ bất mãn nhìn người này một cái, "Bảo hiểm đôi có hiểu hay không." Huống chi, nếu như có thể dùng ma túy khống chế được Tô Cẩm Niên thì đó là tốt nhất, sau này đối với sự nghiệp phát triển ma túy cũng có trợ giúp.
"À, lão đại, quả nhiên anh thông minh nhất, khó trách mọi người đều nói nanh là cố vấn bậc nhất của chúng ta."
Sau đó, bọn họ tìm cái chỗ ném Jayson Hough ra ngoài, Jayson Hough ngã trên mặt đất, nhìn sao đầy trời, rốt cuộc quyết định một chuyện.
*
Trịnh Diệu Đông đi tới phòng bệnh của Tô Tô thì nhìn thấy Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên đều canh chừng bên giường bệnh của Tiểu Tô Tô, bố của mà Tô Khả đã đi về.
"Đông, sao tới đây thế?" Tô Cẩm Niên thấy Trịnh Diệu Đông trước nên liền đứng dậy hỏi.
Trịnh Diệu Đông "ờ" một tiếng, "Cẩm Niên, mình tìm cậu nói mấy câu."
Tô Khả nghe Trịnh Diệu Đông nói như vậy thù trong lòng hoảng sợ, "Là chuyện của Tiểu Tô Tô sao? Không phải phẫu thuật rất bình thường sao? Nếu như Tiểu Tô Tô thực sự xảy ra chuyện gì đó thì anh không cần gạt em có được không?"
Trịnh Diệu Đông cười ra tiếng, "Tô Khả, không phải bệnh của Tiểu Tô Tô đâu. Anh tìm Cẩm Niên để nói những chuyện khác. Nói với em rồi, phẫu thuật Tiểu Tô Tô vô cùng thành công, sau này thằng bé sẽ khỏe lắm, cho dù đi bộ đội cũng không có vấn đề gì!"
Tô Khả nghi ngờ nhìn Trịnh Diệu Đông, Trịnh Diệu Đông đã kéo Tô Cẩm Niên ra ngoài.
Trịnh Diệu Đông tìm nơi khá yên tĩnh, sau đó nói với Tô Cẩm Niên: " Cẩm Niên, hôm nay mình mấy câu này, cậu phải để tâm nghe cho mình đấy."
"Cuối cùng là sao vậy, nét mặt của cậu nghiêm túc quá?"
Trịnh Diệu Đông nói, "Cẩm Niên, lúc phẫu thuật vào xế chiều hôm nay, Jayson Hough ông ấy. . . . . ."
"Thế nào?" Nhìn thấy Trịnh Diệu Đông bỗng nhiên ngừng lại, Tô Cẩm Niên cau mày.
Sau đó, Trịnh Diệu Đông liền nói toàn bộ ‘đầu đuôi gốc ngọn’ chuyện xảy ra trong phòng phẫu thuật cho Tô Cẩm Niên, đợi đến khi anh nói hết câu thì cũng phát hiện mặt Tô Cẩm Niên trắng bệch, đôi môi mím chặt, huyệt Thái Dương bên trán gồ lên, hai tay nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mặt cũng có thể thấy rõ.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy nét mặt "hung thần ác sát" của Tô Cẩm Niên, trong lòng không khỏi có chút hối hận, "Chỉ là sau đó Jayson Hough cũng tìm thấy lương tâm, cùng với mình làm xong phẫu thuật cho Tiểu Tô Tô, hơn nữa phẫu thuật của Tiểu Tô Tô, nói sau nhỉ, xem như là sai sót ngẫu nhiên vậy, chúng mình dùng kỹ thuật tốt nhất cũng khó khăn nhất, khi bình phục, Tiểu Tô Tô thật sự không khác người bình thường."
Tô Cẩm Niên khàn giọng, nghiêm túc vỗ vai Trịnh Diệu Đông, giọng nói của anh có một chút khàn khàn, "Đông, lần này toàn dựa vào cậu."
Trịnh Diệu Đông nói với Tô Cẩm Niên: "Nói thế nào thì Tô Tô cũng là cháu trai của mình, những điều này đều là mình cần phải làm mà."
Sau đó, Trịnh Diệu Đông lại nói, "Có người nào khả nghi không? Mình nghi ngờ là Hoàng Nghê Thường, nhưng lại cảm thấy cô ta không thể nào, mình muốn hỏi một chút, cậu thi hành nhiệm vụ rồi có đắc tội nhân vật lớn nào hay không?"
Tô Cẩm Niên nhìn Trịnh Diệu Đông, "Đông, người đó là ai thì trong lòng tôi có tính toán, cậu yên tâm, tôi nhất định phải khiến bọn chúng muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong."
Trịnh Diệu Đông nhìn Tô Cẩm Niên nghiêm túc như vậy thì cũng gật đầu một cái, "Ừ. Cố gắng lên!"
Tô Cẩm Niên sóng vai cùng Trịnh Diệu Đông trở lại phòng bệnh của Tiểu Tô Tô lần nữa, Tô Khả nhìn hai anh em họ đi vào phòng thì hỏi lần nữa, "Thật không phải là Tô Tô có chuyện đúng không?"
Tô Cẩm Niên hôn vào môi Tô Khả một cái, "Tô Tô của chúng ta rất tốt." Nói xong, anh đi tới giường bệnh của Tiểu Tô Tô, nhìn Tô Tô vẫn đang ngủ, nhìn vô số thiết bị y tế trên người con, Tô Cẩm Niên chậm rãi đưa ánh mắt nhìn ngực Tiểu Bao Tử, bên kia dùng băng gạc màu trắng quấn quanh.
Nơi đó, thiếu chút nữa khiến con trai của anh mất mạng!
Hoàng Nghê Thường, Phạm Kim Ngân, các người, chờ đi!
Tô Cẩm Niên cúi người hôn lên trán Tiểu Bao Tử một cái.
Tô Khả không hiểu cảm tính của Tô Cẩm Niên bỗng dưng đến từ nơi nào, chỉ là sau đó hơi duy nghĩ một chút thì khóe miệng cũng khẽ nâng lên .
"Tụt tụt ——"
Điện thoại di động Tô Cẩm Niên rung vang lên, Tô Cẩm Niên lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy là Thẩm Đường gọi tới, anh không khỏi nhíu mày, nói thật, mặc dù anh và Thẩm Đường cũng tùy ý lưu số điện thoại của nhau, nhưng cũng chưa từng gọi cho nhau. ( tg: hai người kiêu ngạo, khó chịu >