Mấy ngày trôi qua, không khí gia đình nhỏ của Tô Khả tương đối hạ thấ. Thêm với vườn trẻ của Tiểu Bao Tử cũng đi học, cả nhà càng thêm vắng lặng.
Tô Khả đang ở bệnh viện, bởi vì Doãn Lạc Hàm muốn sinh con.
Lúc này, người ta ở phòng bệnh Doãn Lạc Hàm tấp nập, khắp nơi đều là bóng dáng thân thích của Doãn Lạc Hàm.
Hơn một giờ sau, rốt cuộc Doãn Lạc Hàm đã sinh, là một thằng nhóc mập mạp, nặng hơn bảy cân. (là ba kí rưỡi)
Lúc tâm niệm từ khuê nữ biến thành thằng nhóc thì Doãn Lạc Hàm không nhịn được rơi một đống nước mắt chua cay, cho nên trước khi cô ngất đi thì câu nói đầu tiên chính là nói với người dì là bác sĩ của cô, "Nhét vào đi, để con sinh lại lần nữa."
Tất nhiên dì Doãn Lạc Hàm trợn mắt nhìn lên trời, sau đó nói tiết mục ngắn này cho mọi người nghe, khiến mọi người cười thật to không ngớt.
Trịnh Diệu Đông rất vui mừng, ôm đứa bé cũng không chịu buông tay, nhưng thân anh là con của người khác, sao giành được với bốn người lớn kia. Rất nhanh thì đứa con nhỏ trong tay anh mới ôm mấy giây liền lưu lạc đến tay của mẹ anh rồi. Bốn người lớn ở bên kia giành giật. Đợi đến khi y tá ôm đứa bé đi thì bốn người lớn vẫn đứng trong hành lang, mắt to trừng mắt nhỏ lẫn nhau.
Bốn người lớn bị Trịnh Diệu Đông đưa về nhà, nói là bên này đã thím Nguyệt chăm sóc, bọn họ ở chỗ này cũng không giúp được gì. Thật ra thì nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi vì này bốn người lớn mà ở lại đây thì sẽ giành con trai cùng anh.
Bốn người lớn làm sao không nhìn ra chút tâm tư của Trịnh Diệu Đông, nhưng nghĩ đến bốn người ở đây cũng chỉ có thể tranh giành, ai cũng không chiếm được tiện nghi, còn ầm ĩ đến cháu ngoan ngủ nên vì thế mà không tình nguyện đi về, trước khi đi còn dặn dò Trịnh Diệu Đông chăm sóc Doãn Lạc Hàm thật tốt, ngày mai bọn họ trở lại. Nhưng trong lòng lại nghĩ tới, ngày mai nhất định phải dời thời gian, sau đó một mình ôm bảo bảo. . . . . .
Tô Khả đang ở phòng bệnh của Doãn Lạc Hàm, nhìn đứa trẻ mút sữa mẹ, bộ dáng vô cùng đáng yêu, làm cho lòng của Tô Khả cũng mềm mại êm ái.
Doãn Lạc Hàm vừa cho bú sữa vừa nước mắt lưng tròng nhìn Tô Khả, "Khả Khả, chị sinh con trai."
Đầu Tô Khả đầy vạch đen: "Em thấy rồi."
Doãn Lạc Hàm tiếp tục nước mắt ròng ròng nhìn Tô Khả, "Con trai của em không thể làm con rể chị rồi."
Chuyện cũng đã qua lâu như vậy mà còn muốn Tiểu Bao Tử làm con rể cô hả?
"Khả Khả. . . . . ." Doãn Lạc Hàm nhìn Tiểu Bao Tử trong ngực, hơi mím môi, làm như tương đối uất ức, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Khả, mắt phượng sáng lấp lánh, "Khả Khả, nếu không để hai con trai của chúng ta làm gay đi."
Tô Khả thiếu chút là không có phun ra ba ngụm máu thôi, "Cút chị đi, đừng nói bây giờ con trai của chị còn nhỏ sẽ không đánh chị, trở lại em giúp nó đánh đấy."
"Yêu em gái chị đấy!" Không đợi Doãn Lạc Hàm nói xong thì Tô Khả đã ngắt lời cô, không nhịn được trừng mắt, "Chị nghiên cứu ‘cúc hoa’ ‘dưa chuột’ của chị đi, không cho gieo họa lên con em."
Doãn Lạc Hàm há hốc mồm, muốn nói cái gì đó. Tô Khả lại nói: "Cũng không cho gieo họa con nuôi em!" Sau khi nói xon thì lại nhìn Tiểu Bao Tử non nớt bú sữa mẹ vô cùng vui sướng, "Con trai nuôi, gặp phải mẹ như vậy thì thật sự là con quá đáng thương. Con yên tâm, mẹ nuôi của con là mẹ nhất định sẽ bảo vệ con không phải chịu sự độc hại của mẹ hủ nữ của con."
"Đó là chị. . . . . ."
"Nói nữa thì em đi gọi anh Đông đến, cưỡng dâm chị một trăm lần một ngàn lần."
"Chị. . . . . ."
"Nói cái gì đó?" Trịnh Diệu Đông xách theo một bình thuỷ nhỏ đi vào, "Canh cá trích hầm nấm." Nói xong, cúi đầu nhìn con bú vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt Trịnh Diệu Đông dịu dàng.
Doãn Lạc Hàm nhìn ánh mắt Trịnh Diệu Đông thì không khỏi đẩy anh ra, "Không nhìn thấy em cho bú sữa sao, nhìn chằm chằm nơi nào đấy."
"Cũng không phải là anh chưa thử qua, hơn nữa, con trai che rồi."
Tô Khả sấm sét ầm ầm, hai người này được xác định là người địa cầu sao.
Doãn Lạc Hàm sờ sờ gò má trên khuôn mặt nhỏ của con, "Mặc dù xấu xí một chút nhưng dù thế nào cũng là em đau chết đau sống sinh ra, ai da, nếu sau này không hiếu thuận với mẹ thì mẹ sẽ vứt con xuống một đống mỹ nam đấy."
Trịnh Diệu Đong ở bên cạnh ngổn ngang trong gió, rất nhanh thì mấy chữ âm u phun ra, "Doãn, Lạc, Hàm, em dám!"
"Em. . . . . ." Vừa định nói sao em không dám, nhưng nhìn sắc mặt hung dữ của chồng cô "Nếu em dám nghĩ chuyện bậy bạ đến trên đầu con trai anh thì anh liền ấn em ngã xuống giường một trăm ngày" thì Doãn Lạc Hàm dừng lại, cười gượng, "Đây không phải là nói đùa thôi sao."
"Em biết là tốt rồi."
"Cốc cốc ——" Một tràng tiếng gõ cửa, Tô Khả, Doãn Lạc Hàm và Trịnh Diệu Đông đều nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Chỉ thấy một cô gái đứng ngoài cửa mặc áo len dệt đặt riêng lót trong, áo khoác ngắn tay lửng màu xanh nhạt, ở dưới mặc một cái quần cao bồi bút chì, chân mang đôi giày cao gót Michael không thấm nước
có đế cao năm phân.
Mặt của cô ấy là mặt trái xoan rất cổ điển, dưới lông mày nhàn nhạt là một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, có thể thấy được là chải mascara, dưới mũi nhỏ cao thẳng là đôi môi không lớn không nhỏ, lúc này thoa son môi màu hồng thạch hoa qua, thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào.
Cô buộc tóc dài thành đuôi ngựa, tay cầm một bao nhỏ màu trắng, cười vô cùng vui vẻ, “Hi, Hàm Hàm, rốt cuộc mình cũng tìm được phòng bệnh, chúc mừng cậu thăng chức làm mẹ.”
Tô Khả còn đang kinh ngạc là nào biết người đẹp này thì liền nghe giọng nói người đẹp như chim hoàng oanh vang lên bên tai.
“Phi Phi!” Doãn Lạc Hàm cũng rất giật mình.
Nghe được Doãn Lạc Hàm kêu như vậy thì trong nháy mắt Tô Khả hiểu rõ, người đẹp trước mắt này là ai rồi. Không phải người đẹp trong tâm khảm của Thẩm Đường, chị gái trên danh nghĩa của anh - Thẩm Phi Phi sao.
Nhìn bộ dáng này quả thật xinh đẹp, khó trách khiến người thanh niên Thẩm Đường đẹp trai tài giỏi nhớ mãi không quên.
“Ha ha, nhiều năm như vậy không gặp mà có nhớ mình không?” Thẩm Phi Phi đi vào, “Oa ôi, baby thật đáng yêu.”
“Cậu nằm mơ đi, bóng dáng nhỏ của cậu không trở lại mười năm mà lại còn không biết xấu hổ nói câu này.” Doãn Lạc Hàm rất nũng nịu nói.
“Ha ha, lần trước ở trong điện thoại mà biết được cậu phải sinh, mình nói với Tiểu Phong Phong là thời gian trở về trước mấy ngày, nhưng bên kia còn xảy ra chút việc, cho nên lại đổi thành hôm nay về. Đúng rồi, hai người bên cạnh cậu này, không giới thiệu cho mình một chút sao? Á, người đàn ông này nhất định là chồng cậu rồi.” Thẩm Phi Phi nhìn về phía Tô Khả cùng Trịnh Diệu Đông, đồng thời gật đầu một cái.
Sau đó, nhìn Trịnh Diệu Đông, không khỏi khẽ cau mày, “Nhìn quen quen, giống như Trịnh Diệu Đông là anh họ của Trịnh Duyệt vậy nhỉ.” Thẩm Phi Phi sờ sờ trán, lại nghi hoặc băn khoăn giữa Trịnh Diệu Đông và Doãn Lạc Hàm một hồi, “Thật sự rất giống, đừng nói với mình thật sự là anh ấy…”
“Ặc… Sao lại không thể là anh…” Trịnh Diệu Đông sờ sờ cằm hỏi.
“Ôi… thật là anh sao…” Thẩm Phi Phi kêu lên, lại nhìn Doãn Lạc Hàm, “Hàm Hàm, cậu gả cho Trịnh Diệu Đông sao.”
Doãn Lạc Hàm đỏ mặt gật đầu, “Đúng vậy, người này quá ngốc, mình không gả cho anh ấy thì anh ấy cô độc rồi, mình thấy anh ấy quá đáng thương nên coi như làm một việc thiện thôi.”
“Anh đây nè, anh cưới em mới phải làm một việc thiện đấy.”
“Mẹ nó, anh lặp lại lần nữa!” Doãn Lạc Hàm nổi giận.
“Vốn chính là vậy mà. Em là hồ ly đạo hạnh cao thâm ngàn năm, anh cưới em là cứu vớt vô số đồng bào phái nam đông đảo. Đây không phải là được một việc thiện sao.”
Mắc thấy hai vợ chồng sắp ầm ĩ nên Tiểu Bao Tử trong ngực Doãn Lạc Hàm “ê a” khóc lên. Thì ra là Doãn Lạc Hàm ẵm tư thế không đúng nên Tiểu Bao Tử lập tức ăn không được rồi.
Doãn Lạc Hàm “hừ” một tiếng, lại bắt đầu chăm sóc bảo bảo của cô.
Trịnh Diệu Đông thấy bà xã đại nhân phát oai nên dĩ nhiên là cười hì hì đặt mông ngồi bên cạnh Doãn Lạc Hàm, “Ai ui, bà xã ơi, con của chúng ta thật xinh đẹp, giống như em vậy, em nói có đúng hay không.”
“Cái đó đúng.”
Tô Khả nhìn trời, lúc nãy ai nói con trai mình xấu xí đấy.
Thẩm Phi Phi mím môi cười, “Hàm Hàm, thật ra thì cậu và Trịnh Diệu Đông thật hạnh phúc, hâm mộ chết mình rồi.”
Doãn Lạc Hàm không được tự nhiên đẩy Trịnh Diệu Đông, “Đi đi, trở về phòng làm việc của anh đi, không phát hiện bên này chỉ có một người đàn ông là anh hả.”
“Con anh không phải sao.”
“Con trai anh vẫn là đứa nhỏ, coi là đàn ông được sao. Còn không mau quỳ xuống vấn an.”
“Phải, Tiểu Chủ Tử, nô tì anh tránh ngay đây.” Nói xong thì hôn gò má của Doãn Lạc Hàm một cái, cười híp mắt nói với đám người Thẩm Phi Phi cùng Tô Khả, “Vậy các em nói chuyện đi.”
Ánh mắt Thẩm Phi Phi nhìn Tô Khả, “Haizz, Hàm Hàm cứ lo thân mật cùng chồng của cô ấy, cũng không giới thiệu chúng ta một chút nên chúng ta chỉ có thể tự giới thiệu với nhau thôi. Chị là Thẩm Phi Phi, chào em.” Nói xong thì vươn tay ra.
Tô Khả cười đưa tay ra, hai người nắm chặt. “Em là Tô Khả.”
“Hì hì, tên thật đáng yêu. Á, em đang mang thai cục cưng sao, cảm giác thật hạnh phúc. Chị cũng muốn lập gia đình sinh bảo bảo rồi.” Nói xong, cô vô cùng như đã quen ngồi vào bên cạnh Tô Khả, nhìn bụng Tô Khả nhô ra.
Tô Khả cười gật đầu, “Ừ, đúng vậy, lập gia đình sinh bảo bảo rất hạnh phúc.” Hơn nữa người kia là người mình yêu.
“Thật là tự quen thuộc mà, xem ra mười năm ở nước Mỹ đã làm cậu trở nên phóng khoáng không ít. Nhớ ngày đó cậu đúng là người nhát gan, cả ngày lẫn đêm núp ở phía sau mình. Không ngờ bây giờ cũng có thể tùy tiện nói chuyện hòa nhã với người khác rồi.”
“Thôi đi, dù sao người vẫn phải lớn chứ, không thể cả ngày lẫn đêm cũng dừng tại chỗ mà không lớn nữa, mình như vậy không tốt sao? Thầy của mình cũng nói mình sống hăng hái hơn, xinh đẹp hơn.”
“Nhìn cậu trang điểm như vậy thì đương nhiên được rồi.”
Thẩm Phi Phi cười trêu ghẹo, “Coi như cậu biết điều.” Nói xong thì lại nhìn Tô Khả, “Ôi, bây giờ em mang thai có thể sợ hay không.”
“À, không sợ đâu.”
Thẩm Phi Phi chớp mắt cũng không chớp một cái mà nhìn chằm chằm vào bụng Tô Khả, ngẩng đầu lên nói, “Không phải nói sinh con đau bụng đẻ cấp mười sao, suy nghĩ một chút thì chị liền hoảng sợ, em thật sự không sợ sao?”
“Thôi đi, Phi Phi, đây đã là thai thứ hai rồi, sợ gì nữa.”
“Ồ!” Thẩm Phi Phi vô cùng giật mình nhìn Tô Khả, “Thai thứ hai sao?”
Doãn Lạc Hàm gật đầu một cái, “Ừ, em ấy đã sinh một đứa con trai rồi. Oa ui, dáng dấp con trai của em ấy cũng dễ thương, mình tâm niệm là con rễ rồi, nhưng bị thằng nhóc nhà mình làm hỏng rồi.” Nói xong, Doãn Lạc Hàm lại lâm vào trạng thái lệ rơi oán niệm.
“Oa, có thể mang ra cho chị nhìn một chút không?” Một tay Thẩm Phi Phi lôi kéo tay Tô Khả. “Chị rất thích bảo bảo, nhà hàng xóm của chị ở nước Mĩ có một bé gái vô cùng đáng yêu, lúc chớp mắt nhìn người khác thì quả thật chính là phóng điện. Dáng vẻ lúc khóc cũng không phải đáng yêu bình thường. Đúng rồi, cục cưng lớn của em mấy tuổi rồi?”
“Năm tuổi rồi.” Tô Khả cười nói.
“Ừ, chỉ là cậu đừng nhìn con trai em ấy năm tuổi, số tuổi tâm lý cũng không chỉ có năm tuổi đâu đấy. Không phải có một từ gọi là ‘ông cụ non’ sao, chính là nói con trai em ấy đấy. Còn nhỏ tuổi mà phúc hắc, lời nói ác độc.”
“Úi chà chà, bảo bảo như vậy thì đáng yêu nhất rồi, theo như trong tiểu thuyết nói, bảo bảo tuổi như vậy mà đã phúc hắc thì nhất định là thiên tài có IQ 200. Có hình không, có thể cho chị xem một chút không?”
Tô Khả: “…”
Doãn Lạc Hàm nói: “Bảo cậu không nên xem ngôn tình thì đừng ngôn tình thấy chưa, thấy ngu chưa. Quả nhiên vẫn yêu**.” (ed: cứ hiểu chữ ** là gay như chị Hàm vẫn thích.)
“Cậu đi chết đi!” Tô Khả cùng Thẩm Phi Phi cùng lúc nói ra, sau đó liếc nhìn nhau, cười ha hả, “Em cũng không thích tiểu thuyết **. Chị cũng không thích, không tưởng tượng được chuyện hai người đàn ông làm, giữa nam nữ mới có chuyện làm.”
“Giống vậy ạ.”
“Mẹ nó, hai người không có mắt nhìn, cúi sang một bên. Cẩn thận mình bồi dưỡng từng đứa con trai các người thành **.”
“Coi chừng em nói cho anh Đông đấy…” Lúc Doãn Lạc Hàm vẫn chưa nói hết câu thì Tô Khả lành lạnh nói một câu. Doãn Lạc Hàm lập tức im miệng không nói lời nào.
Thẩm Phi Phi đầm drap giường cười ha hả, “Ôi ôi, Hàm Hàm, nhớ khi còn bé cậu là ‘nữ bá vương’, không ngờ cậu bị thằng cha Trịnh Diệu Đông ăn sạch trơn luôn, thật sự là rất buồn cười.”
“Mẹ nó, cậu đừng nói mình, không phải cậu cũng bị Thẩm Đường ăn sạch sao.”
Sắc mặt của Thẩm Phi Phi dừng lại, nụ cười cứng ở trên mặt, trong nháy mắt không nói gì.
Doãn Lạc Hàm tự biết lỡ lời, “Ặc, Phi Phi…”
“Ai ui, mình bị anh ấy ăn sạch ở đâu chứ. Hoàn toàn bởi vì Thẩm Đường là em trai mình có được hay không, thân mình làm chị thì để cho anh ấy làm việc nên làm.” Thẩm Phi Phi nói. “Đúng rồi, thằng nhóc này không có kết hôn sao, nhìn tuổi cũng không nhỏ rồi.”
“Không phải là cậu còn lớn hơn anh ấy một tuổi sao. Cậu còn chưa kết hôn, thân là em trai thì làm sao có thể kết hôn sớm hơn chị gái chứ.” Doãn Lạc Hàm mát lạnh nói một câu, “Hơn nữa, thân là chị của anh ấy, sao cậu có thể không biết em trai mình kết hôn chưa.”
“Đi đi đi.” Thẩm Phi Phi phất tay một cái, tựa như đuổi con ruồi, ánh mắt nhìn đứa bé trong ngực Doãn Lạc Hàm đã nhắm hai mắt lại, đặc biệt ngủ say.
“Để cục cưng cho mình.” Ánh mắt của Thẩm Phi Phi cũng lấp lánh, ánh mắt nhìn Doãn Lạc Hàm tràn đầy mong đợi.
Doãn Lạc Hàm ẵm đứa bé đưa cho Thẩm Phi Phi, Thẩm Phi Phi cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, không dám làm một cử động nhỏ nào, ánh mắt dừng ở cục cưng nhỏ, “Thân thể nhỏ bé thật mềm mại.”
“Chắc chắn rồi.” Doãn Lạc Hàm cười ha hả nói.
Thẩm Phi Phi ẵm đứa bé ngồi một hồi, nhìn một hồi lâu rồi trả lại cho Doãn Lạc Hàm. “Ui ôi, thật sự là không dám lộn xộn, đúng rồi, Khả Khả, em còn chưa cho chị xem hình con trai lớn của em đấy.”
Tô Khả kinh ngạc là cô còn nhớ rõ, nghĩ tới người phụ nữ này đã từng thầm mến chồng của cô, một ngày nào đó sẽ biết chồng của cô là loài cỏ nổi tiếng đã thuộc về cô nên liền rộng rãi lấy điện thoại di động ra, tìm ra tấm hình chụp một mình Tiểu Bao Tử (hình bảo vệ là cả nhà ba người), “Ờ, đây là con trai em.”
Thẩm Phi Phi lập tức đưa đầu tới gần, mắt nhìn tấm hình mà Tô Khả chỉ vào phía trên, một hồi lâu, “Hắc, Tô Cẩm Niên.”
Một hồi lâu, Thẩm Phỉ Phỉ như là phản ứng được chuyện gì đó, một tay chỉ vào Tô Khả, "Em. . . . . . Em. . . . . ."
"Đừng em nữa, đây chính là con trai của em ấy, Tô Tô. Cũng chính là con trai của Tô Cẩm Niê, mình quên giới thiệu cùng cậu, Tô Khả chính là vợ của Tô Cẩm Niên."
"Oh my God, " Thẩm Phỉ Phỉ không thể tin nhìn Tô Khả, "Em là vợ của Tô Cẩm Niên sao."
Tô Khả gật đầu, "Ừ."
"Lợi hại." Thẩm Phỉ Phỉ giơ ngón tay cái lên.
Tô Khả không khỏi nhíu mày, không giống tưởng tượng.
Thẩm Phỉ Phỉ nói: "Chị nói với em nhé, lúc trước chị đúng là từng thích chồng em. Nhưng chị cũng không dám thổ lộ với anh ấy một chút nào."
"Ồ?"
"Tại sao?" Doãn Lạc Hàm cũng ngồi dậy vểnh tai lên nhìn Thẩm Phỉ Phỉ. Định nghe nội tình chuyện năm đó, dù sao lúc trước Thẩm Phỉ Phỉ nhát như chuột, yêu gì cũng cất giấu trong lòng, rất nhiều chuyện cũng không muốn nói ra với người khác. Cho nên cho dù là khuê mật của cô ấy thì cũng không làm sao biết tình hình của cô ấy. Hiện tại cô ấy nguyện ý chủ động nói nên tất nhiên cô muốn nghe kỹ càng.
Thẩm Phỉ Phỉ nói: "Người Tô Cẩm Niên này, nói thật, tất cả trong đại viện thì chị chỉ cảm thấy một mình anh ấy là người bình thường ."
"Xì ——bình thường chỗ nào? Một khối băng, nơi nào bình thường chứ?" Doãn Lạc Hàm phản bác đầu tiên.
"Khiêm tốn, chững chạc, tác phong không quần áo lụa." Thẩm Phỉ Phỉ nói: "Dĩ nhiên, một nguyên nhân khác mà anh ấy hấp dẫn chị chính là rất đẹp."
"Em trai mình cũng rất đẹp, ừ, Đàm Thụ lớn lên không tệ, dĩ nhiên, còn có em trai cậu là Thẩm Đường nữa. Người nào không phải dáng vẻ phi phàm, khí thế ung dung của quý công tử chứ."
"Đi đi đi, tiêu chuẩn thưởng thức của hai ta không cùng tuyến, cuối cùng nhìn cậu gả cho Trịnh Diệu Đông là biết."
"Mình. . . . . ."
Thẩm Phỉ Phỉ lại ngồi vào bên cạnh Tô Khả, kéo tay Tô Khả, "Thật lòng là khi đó chị siêu cấp thích anh ấy. Mỗi ngày đều núp ở phía sau anh ấy, len lén liếc nhìn. Khụ khụ. . . . . . Có lúc còn có thể chạy đến trong lớp anh ấy để nhìn anh ấy một chút. Khi đó, chị vô cùng hâm mộ Trịnh Duyệt, bởi vì gan cô ta lớn, có thể thường ‘quang minh chánh đại’ theo bên cạnh anh ấy. Mà chị thì nhát gan, từ đầu đến cuối chỉ có thể ở sau lưng nhìn anh ấy, đoán chừng ngay cả chị là ai mà anh ấy cũng không biết. Haizz, chị thật không dễ dàng lấy hết dũng khí muốn thổ lộ, kết quả lại. . . . . ." Nói tới chỗ này thì Thẩm Phỉ Phỉ dừng lại một chút, "Haizz, vẫn là duyên phận không đủ, chị không có thổ lộ, cho nên đến Mỹ, sáng tỏ suy nghĩ đó. Lần này lúc chị trở lại thì còn đang suy nghĩ, Tô Cẩm Niên có kết hôn hay không, nếu như chưa kết hôn thì chị có thể nổi lên dũng khí nói chuyện năm đó không thổ lộ ra cùng anh ấy hay không. Nếu như đã kết hôn thì chị lại sẽ nói gì với vợ của anh ẩy đây."
Tô Khả ngồi ở đó nghe Thẩm Phỉ Phỉ thao thao bất tuyệt.
Thẩm Phỉ Phỉ vén vén tóc mai, tiếp tục nói, "Chị lại muốn biết vợ của anh ấy là ai, anh ấy là người yên tĩnh thanh đạm như vậy, rốt cuộc sẽ có một người vợ như thế nào. Người này có phải là Trịnh Duyệt hay không? Nếu như nói là Trịnh Duyệt thì phải chúc phúc vẫn có khó chịu; nếu như nói không phải là Trịnh Duyệy thì chị lại biết là sẽ không ghen tỵ. Mà chị không ngờ mới vừa trở về nước, người bạn mới quen chính là vợ của Tô Cẩm Niê, thật sự là rất có duyên phận rồi. Mà trong lòng chị cảm nhận là cũng không có phức tạp như trong tưởng tượng."
Tô Khả cười, "Thật sao?"
"Ừ, chị rất thích em." Thẩm Phỉ Phỉ cười nói "Tô Cẩm Niên với em vô cùng xứng đôi."
Tô Khả cười, "Cám ơn ạ."
Cô cũng biết người phụ nữ được Thẩm Đường vừa ý sẽ không giống Hoàng Nghê Thường làm người ta ghê tởm muốn chết.
Thẩm Phỉ Phỉ cười ha hả chỉ vào trong hình Tiểu Bao Tử, "Này, lúc nào thì mang con trai của em đến cho chị gặp một chút được không?"
Tô Khả gật đầu, "Cuối tuần này đi, như thế nào?"
Thẩm Phỉ Phỉ gật đầu, " Dáng dấp con trai của em thật sự là quá giống Tô Cẩm Niên, hâm mộ quá."
Doãn Lạc Hàm nói: "Hâm mộ con trai người khác thì có gì tốt, mau tự mình sinh một đứa mới là vương đạo."
"Đừng tưởng rằng cậu sinh một đứa con trai thì có thể kiêu ngạo, cậu bị khó tính rồi." Thẩm Phỉ Phỉ nói: "Bây giờ mình chính là nữ vương, tại sao có thể bị con kéo bước tiến sự nghiệp của mình chứ."
"Có ý gì?" Hai người không hiểu.
Thẩm Phỉ Phỉ móc danh thiếp ra, tờ giấy trắng như tuyết, xung quanh mép là viền vàng. Hoa hồng cháy rực như lửa, chữ dựa vào bên cạnh, trên đó viết Thẩm Phỉ Phỉ, Tổng giám đốc điều hành tập đoàn XX. Điện thoại: XXXXX
"Thật là lớn danh tiếng." Doãn Lạc Hàm lật trái lật phải xem, "Tiền lương hàng năm là bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm, cũng ba trăm vạn đúng."
"Mẹ nó chết mất, bà đây mệt sống mệt chết mới kiếm được năm ngàn đồng tiền lương một tháng, cậu là muốn mình tức chết sao." Doãn Lạc Hàm bất mãn kêu gào.
Tô Khả há to mồm, "Ba trăm vạn, mô phật, thật nhiều tiền."
Thẩm Phỉ Phỉ mím môi cười nói, "Cũng tàm tạm, so với Doãn Lạc Phong và Thẩm Đường thì những thứ này của mình là hạt cát trong sa mạc thôi."
"Á, cút đi về Sao Hỏa cho mình đi." Doãn Lạc Hàm đấm chăn, "Không được, nhất định mình phải lừa gạt tống tiền cậu, đợi đến khi cậu cùng đường thì mình đá cậu về Sao Hỏa."
"Đàn bà độc ác!" Một hồi Thẩm Phỉ Phỉ khạc ra hai chữ, "À, cậu ngồi trong tháng cho tốt đi. Tô Khả, quay về thì chúng ta đi cao ốc XX nhé, muốn mua gì thì nói với chị, chị mời khách." (hai chữ là độc phụ)
"Làm hình tượng của một nhà giàu mới nổi sao, không biết Thẩm Đường biết cậu biến thành bộ dáng này thì có thể bị hù chết hay không."
"Đi đi đi."
Khi Tô Khả về đến nhà thì nói chuyện ban ngày nhìn thấy Thẩm Phỉ Phỉ cùng Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên chỉ "ừ" một tiếng, không có biểu đạt gì.
Tô Khả nói: "Có cô bé thích anh như vậy mà sao anh không bày tỏ một chút gì hết vậy?"
Tô Cẩm Niên nói: "Người thích anh nhiều như vậy, anh bày tỏ qua với từng người một thì anh còn không chết vì mệt sao."
Buổi trưa hôm sau, trong lúc Tô Khả rãnh rỗi thì xem ti vi, chỉ thấy phía trên vừa đúng lúc đang phát hình một ca khúc. Chủ nhân âm thanh này không phải là người khác mà chính là Hoàng Nghê Thường đã vắng mặt N thời gian. Sau đó, gương mặt Hoàng Nghê Thường liền xuất hiện trong tầm mắt dân chúng, Tô Khả không khỏi lắc đầu một cái, không ngờ cô ta lại tiến vào giới ca hát rồi.
Suy nghĩ lại, kể từ sau khi Phạm Kim Ngân đột tử thì Tô Khả đã không còn gặp qua Hoàng Nghê Thường nữa.
Lại nói, cái chết của Phạm Kim Ngân quá kỳ lạ, cảnh sát đã nắm giữ phần lớn chứng cớ của hắn, hắn sắp bị xích bỏ tù lại lại đột tử, nghĩ như thế nào cũng khó hiểu.
Mà Hoàng Nghê Thường làm một trong những nghi can tại hiện trường, nhất định sẽ làm cho cảnh sát hoài nghi. Nhưng cảnh sát thành phố H kiểm tra tới lui, cuối cùng xác định cô ta chỉ là một trong nhiều người tình của Phạm Kim Ngân, vả lại cũng không hề biết chút nào về công việc vận chuyển buôn bán trong bóng tối của Phạm Kim Ngân. Dĩ nhiên, cảnh sát không có chứng cớ chứng minh Hoàng Nghê Thường biết Phạm Kim Ngân buôn bán ma túy, một phần nguyên nhân rất lớn là Lữ Lương đã xóa hết toàn bộ chứng cớ.
Những chuyện này đều là nói sau.
Tô Khả đã hoàn toàn quên mất bóng dáng của Hoàng Nghê Thường, nếu như không phải là trên ti vi lại mở cô ta thì Tô Khả thật sự không nhớ nổi người như thế còn sống trên trái đất.
Có phải khoảng thời gian này trôi qua quá an nhàn hay không? Sờ sờ cằm, Tô Khả hi vọng cô và cô ta đừng đụng chạm tới nhau nữa, sau này càng cách càng xa.
"Xem gì thế?" Tô Cẩm Niên khập khiễng đi ra.
Tô Khả chỉ vào ti vi, "Dạ ——"
Tô Cẩm Niên nhìn theo mắt Tô Khả thì không khỏi cau mày, vô cùng tự nhiên cầm lấy điều khiển ti vi, mở một đài, "Còn không bằng xem cái này."
Tô Khả vừa nhìn theo thì sấm sét ầm ầm. Bởi vì trên màn hình ti vi không phải gì khác mà là phim hoạt hình Trung Quốc ‘Con sói lớn hôi hám và ngốc nghếch tự đắc’. (ed: là phim Cừu vui vẻ và sói xám đấy)
"Tô, Cẩm, Niên!"
"Ngoan, ông xã đi làm cơm." Nói xong, Tô Cẩm Niên hôn má của Tô Khả một cái rồi liền đi vào phòng bếp.
Mà Tô Khả nhìn bóng lưng Tô Cẩm Niên, nhìn lại con sói và con cừu phía trên thì lệ rơi đầy mặt.
"Tụt tụt ——" Điện thoại của Tô Khả ở bên cạnh reo lên. Tô Khả nghiêng đầu liếc nhìn điện thoại di động, phía trên báo hai chữ "Thẩm Đường". Lại nói, Thẩm Đường cũng đã lâu không có gọi điện thoại tới, sao hôm nay lại gọi điện thoại tới đây?
Sau đó, Tô Khả nhận máy, rất nhanh thì giọng nói của Thẩm Đường truyền tới từ đầu điện thoại bên kia.
Bên trong giọng nói của Thẩm Đường có chút mệt mỏi, nhưng nói chung ý chính là đang lôi kéo tin tức của Thẩm Phỉ Phỉ. Anh mới nói hai câu là Tô Khả đã hiểu mục đích mà anh gọi điện thoại tới, không khỏi "xì" cười ra tiếng.
Tô Khả nói, "Thẩm Đường ơi, một người như anh vậy mà không ngờ về mặt tình cảm lại loay hoay giống đứa trẻ vậy."
"Nói bậy! Anh mới không phải vậy được chưa."
Vừa nghe anh trả lời như vậy thì dĩ nhiên Tô Khả biết Thẩm Đường là thẹn quá thành giận, vì vậy tiếp tục cười nói, "Quả thật là em cùng chị Phỉ Phỉ trò chuyện rất vui vẻ, cuối tuần này còn định gặp mặt nhau ở quán cà phê trên đường D đấy."
Tiếng cười khẽ của Thẩm Đường rất nhanh truyền tới từ bên kia, "Khả Khả, xứng đáng anh đã thay em giấu Tô Cẩm Niên nhiều năm như vậy."
Lúc Thẩm Đường nói lời này thì tuyệt đối không nghĩ tới là Tô Cẩm Niên cầm một chai nước cam đứng sau lưng Tô Khả, mà một chữ câu đó cũng không lọt mà toàn bộ vào tai Tô Cẩm Niên. Nếu như Thẩm Đường biết bởi vì câu này mà làm hại tình sử của anh gian nan như leo đỉnh Everest thì đánh chết anh cũng sẽ không nói một chữ.
Tô Cẩm Niên cầm lấy điện thoại của Tô Khả, vô cùng tự nhiên nhấn phím ngắt, sau đó nói với Tô Khả: "Em là phụ nữ có thai, không thể thường gọi điện thoại. Còn nữa, uống hết nước cam này đi, ngoan."
Nói xong rồi thì vô cùng bình tĩnh mà khập khiểng đi vào phòng bếp.
Tô Khả nhìn bóng lưng của anh, run một cái, trong lòng yên lặng nói thầm: Thẩm Đường, Cẩm Niên của chúng ta hẳn là người không thù dai đâu, chắc không sao.
Nói xong, lặng lẽ uống hết ly nước cam vào bụng.
Ngày chủ nhật, Tô Khả lôi kéo Tiểu Bao Tử ăn mặc vô cùng đẹp trai đi đến quán cà phê trên đường D. Phía bên kia, Thẩm Phỉ Phỉ mặc một bộ đồ màu be và trang điểm nhẹ nhàng, tóc tung bay đang ngồi.
Cô nhìn thấy Tô Khả cùng Tiểu Bao Tử đã tới thì lập tức đứng dậy vẫy tay, "HERE!"
"Gọi dì đi." Tô Khả nói với Tiểu Bao Tử.
Tiểu Bao Tử nhìn Thẩm Phỉ Phỉ, gật đầu với cô một cái, "Thưa dì."
"Oa ôi, thật ngoan quá." Một tay Thẩm Phỉ Phỉ nâng cằm lên, hai mắt tỏa sáng, sau đó, cuối cùng trong lòng không nhịn được , tiến lên nhéo đôi má mềm mại của Tiểu Bao Tử, "Thật quá mềm mà."
"Em cho rằng là kẹo QQ sao." Một giọng nói lành lạnh truyền tới.
Tay Thẩm Phỉ Phỉ cứng đờ lại, không nhúc nhích, Tiểu Bao Tử lập tức từ thoát khỏi ‘móng vuốt của quỷ’.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mấy ngày trôi qua, không khí gia đình nhỏ của Tô Khả tương đối hạ thấ. Thêm với vườn trẻ của Tiểu Bao Tử cũng đi học, cả nhà càng thêm vắng lặng.
Tô Khả đang ở bệnh viện, bởi vì Doãn Lạc Hàm muốn sinh con.
Lúc này, người ta ở phòng bệnh Doãn Lạc Hàm tấp nập, khắp nơi đều là bóng dáng thân thích của Doãn Lạc Hàm.
Hơn một giờ sau, rốt cuộc Doãn Lạc Hàm đã sinh, là một thằng nhóc mập mạp, nặng hơn bảy cân. (là ba kí rưỡi)
Lúc tâm niệm từ khuê nữ biến thành thằng nhóc thì Doãn Lạc Hàm không nhịn được rơi một đống nước mắt chua cay, cho nên trước khi cô ngất đi thì câu nói đầu tiên chính là nói với người dì là bác sĩ của cô, "Nhét vào đi, để con sinh lại lần nữa."
Tất nhiên dì Doãn Lạc Hàm trợn mắt nhìn lên trời, sau đó nói tiết mục ngắn này cho mọi người nghe, khiến mọi người cười thật to không ngớt.
Trịnh Diệu Đông rất vui mừng, ôm đứa bé cũng không chịu buông tay, nhưng thân anh là con của người khác, sao giành được với bốn người lớn kia. Rất nhanh thì đứa con nhỏ trong tay anh mới ôm mấy giây liền lưu lạc đến tay của mẹ anh rồi. Bốn người lớn ở bên kia giành giật. Đợi đến khi y tá ôm đứa bé đi thì bốn người lớn vẫn đứng trong hành lang, mắt to trừng mắt nhỏ lẫn nhau.
Bốn người lớn bị Trịnh Diệu Đông đưa về nhà, nói là bên này đã thím Nguyệt chăm sóc, bọn họ ở chỗ này cũng không giúp được gì. Thật ra thì nguyên nhân lớn nhất vẫn là bởi vì này bốn người lớn mà ở lại đây thì sẽ giành con trai cùng anh.
Bốn người lớn làm sao không nhìn ra chút tâm tư của Trịnh Diệu Đông, nhưng nghĩ đến bốn người ở đây cũng chỉ có thể tranh giành, ai cũng không chiếm được tiện nghi, còn ầm ĩ đến cháu ngoan ngủ nên vì thế mà không tình nguyện đi về, trước khi đi còn dặn dò Trịnh Diệu Đông chăm sóc Doãn Lạc Hàm thật tốt, ngày mai bọn họ trở lại. Nhưng trong lòng lại nghĩ tới, ngày mai nhất định phải dời thời gian, sau đó một mình ôm bảo bảo. . . . . .
Tô Khả đang ở phòng bệnh của Doãn Lạc Hàm, nhìn đứa trẻ mút sữa mẹ, bộ dáng vô cùng đáng yêu, làm cho lòng của Tô Khả cũng mềm mại êm ái.
Doãn Lạc Hàm vừa cho bú sữa vừa nước mắt lưng tròng nhìn Tô Khả, "Khả Khả, chị sinh con trai."
Đầu Tô Khả đầy vạch đen: "Em thấy rồi."
Doãn Lạc Hàm tiếp tục nước mắt ròng ròng nhìn Tô Khả, "Con trai của em không thể làm con rể chị rồi."
Chuyện cũng đã qua lâu như vậy mà còn muốn Tiểu Bao Tử làm con rể cô hả?
"Khả Khả. . . . . ." Doãn Lạc Hàm nhìn Tiểu Bao Tử trong ngực, hơi mím môi, làm như tương đối uất ức, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Khả, mắt phượng sáng lấp lánh, "Khả Khả, nếu không để hai con trai của chúng ta làm gay đi."
Tô Khả thiếu chút là không có phun ra ba ngụm máu thôi, "Cút chị đi, đừng nói bây giờ con trai của chị còn nhỏ sẽ không đánh chị, trở lại em giúp nó đánh đấy."
"Yêu em gái chị đấy!" Không đợi Doãn Lạc Hàm nói xong thì Tô Khả đã ngắt lời cô, không nhịn được trừng mắt, "Chị nghiên cứu ‘cúc hoa’ ‘dưa chuột’ của chị đi, không cho gieo họa lên con em."
Doãn Lạc Hàm há hốc mồm, muốn nói cái gì đó. Tô Khả lại nói: "Cũng không cho gieo họa con nuôi em!" Sau khi nói xon thì lại nhìn Tiểu Bao Tử non nớt bú sữa mẹ vô cùng vui sướng, "Con trai nuôi, gặp phải mẹ như vậy thì thật sự là con quá đáng thương. Con yên tâm, mẹ nuôi của con là mẹ nhất định sẽ bảo vệ con không phải chịu sự độc hại của mẹ hủ nữ của con."
"Đó là chị. . . . . ."
"Nói nữa thì em đi gọi anh Đông đến, cưỡng dâm chị một trăm lần một ngàn lần."
"Chị. . . . . ."
"Nói cái gì đó?" Trịnh Diệu Đông xách theo một bình thuỷ nhỏ đi vào, "Canh cá trích hầm nấm." Nói xong, cúi đầu nhìn con bú vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt Trịnh Diệu Đông dịu dàng.
Doãn Lạc Hàm nhìn ánh mắt Trịnh Diệu Đông thì không khỏi đẩy anh ra, "Không nhìn thấy em cho bú sữa sao, nhìn chằm chằm nơi nào đấy."
"Cũng không phải là anh chưa thử qua, hơn nữa, con trai che rồi."
Tô Khả sấm sét ầm ầm, hai người này được xác định là người địa cầu sao.
Doãn Lạc Hàm sờ sờ gò má trên khuôn mặt nhỏ của con, "Mặc dù xấu xí một chút nhưng dù thế nào cũng là em đau chết đau sống sinh ra, ai da, nếu sau này không hiếu thuận với mẹ thì mẹ sẽ vứt con xuống một đống mỹ nam đấy."
Trịnh Diệu Đong ở bên cạnh ngổn ngang trong gió, rất nhanh thì mấy chữ âm u phun ra, "Doãn, Lạc, Hàm, em dám!"
"Em. . . . . ." Vừa định nói sao em không dám, nhưng nhìn sắc mặt hung dữ của chồng cô "Nếu em dám nghĩ chuyện bậy bạ đến trên đầu con trai anh thì anh liền ấn em ngã xuống giường một trăm ngày" thì Doãn Lạc Hàm dừng lại, cười gượng, "Đây không phải là nói đùa thôi sao."
"Em biết là tốt rồi."
"Cốc cốc ——" Một tràng tiếng gõ cửa, Tô Khả, Doãn Lạc Hàm và Trịnh Diệu Đông đều nghiêng đầu nhìn ra cửa.
Chỉ thấy một cô gái đứng ngoài cửa mặc áo len dệt đặt riêng lót trong, áo khoác ngắn tay lửng màu xanh nhạt, ở dưới mặc một cái quần cao bồi bút chì, chân mang đôi giày cao gót Michael không thấm nước
có đế cao năm phân.
Mặt của cô ấy là mặt trái xoan rất cổ điển, dưới lông mày nhàn nhạt là một đôi mắt hoa đào xinh đẹp, có thể thấy được là chải mascara, dưới mũi nhỏ cao thẳng là đôi môi không lớn không nhỏ, lúc này thoa son môi màu hồng thạch hoa qua, thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào.
Cô buộc tóc dài thành đuôi ngựa, tay cầm một bao nhỏ màu trắng, cười vô cùng vui vẻ, “Hi, Hàm Hàm, rốt cuộc mình cũng tìm được phòng bệnh, chúc mừng cậu thăng chức làm mẹ.”
Tô Khả còn đang kinh ngạc là nào biết người đẹp này thì liền nghe giọng nói người đẹp như chim hoàng oanh vang lên bên tai.
“Phi Phi!” Doãn Lạc Hàm cũng rất giật mình.
Nghe được Doãn Lạc Hàm kêu như vậy thì trong nháy mắt Tô Khả hiểu rõ, người đẹp trước mắt này là ai rồi. Không phải người đẹp trong tâm khảm của Thẩm Đường, chị gái trên danh nghĩa của anh - Thẩm Phi Phi sao.
Nhìn bộ dáng này quả thật xinh đẹp, khó trách khiến người thanh niên Thẩm Đường đẹp trai tài giỏi nhớ mãi không quên.
“Ha ha, nhiều năm như vậy không gặp mà có nhớ mình không?” Thẩm Phi Phi đi vào, “Oa ôi, baby thật đáng yêu.”
“Cậu nằm mơ đi, bóng dáng nhỏ của cậu không trở lại mười năm mà lại còn không biết xấu hổ nói câu này.” Doãn Lạc Hàm rất nũng nịu nói.
“Ha ha, lần trước ở trong điện thoại mà biết được cậu phải sinh, mình nói với Tiểu Phong Phong là thời gian trở về trước mấy ngày, nhưng bên kia còn xảy ra chút việc, cho nên lại đổi thành hôm nay về. Đúng rồi, hai người bên cạnh cậu này, không giới thiệu cho mình một chút sao? Á, người đàn ông này nhất định là chồng cậu rồi.” Thẩm Phi Phi nhìn về phía Tô Khả cùng Trịnh Diệu Đông, đồng thời gật đầu một cái.
Sau đó, nhìn Trịnh Diệu Đông, không khỏi khẽ cau mày, “Nhìn quen quen, giống như Trịnh Diệu Đông là anh họ của Trịnh Duyệt vậy nhỉ.” Thẩm Phi Phi sờ sờ trán, lại nghi hoặc băn khoăn giữa Trịnh Diệu Đông và Doãn Lạc Hàm một hồi, “Thật sự rất giống, đừng nói với mình thật sự là anh ấy…”
“Ặc… Sao lại không thể là anh…” Trịnh Diệu Đông sờ sờ cằm hỏi.
“Ôi… thật là anh sao…” Thẩm Phi Phi kêu lên, lại nhìn Doãn Lạc Hàm, “Hàm Hàm, cậu gả cho Trịnh Diệu Đông sao.”
Doãn Lạc Hàm đỏ mặt gật đầu, “Đúng vậy, người này quá ngốc, mình không gả cho anh ấy thì anh ấy cô độc rồi, mình thấy anh ấy quá đáng thương nên coi như làm một việc thiện thôi.”
“Anh đây nè, anh cưới em mới phải làm một việc thiện đấy.”
“Mẹ nó, anh lặp lại lần nữa!” Doãn Lạc Hàm nổi giận.
“Vốn chính là vậy mà. Em là hồ ly đạo hạnh cao thâm ngàn năm, anh cưới em là cứu vớt vô số đồng bào phái nam đông đảo. Đây không phải là được một việc thiện sao.”
Mắc thấy hai vợ chồng sắp ầm ĩ nên Tiểu Bao Tử trong ngực Doãn Lạc Hàm “ê a” khóc lên. Thì ra là Doãn Lạc Hàm ẵm tư thế không đúng nên Tiểu Bao Tử lập tức ăn không được rồi.
Doãn Lạc Hàm “hừ” một tiếng, lại bắt đầu chăm sóc bảo bảo của cô.
Trịnh Diệu Đông thấy bà xã đại nhân phát oai nên dĩ nhiên là cười hì hì đặt mông ngồi bên cạnh Doãn Lạc Hàm, “Ai ui, bà xã ơi, con của chúng ta thật xinh đẹp, giống như em vậy, em nói có đúng hay không.”
“Cái đó đúng.”
Tô Khả nhìn trời, lúc nãy ai nói con trai mình xấu xí đấy.
Thẩm Phi Phi mím môi cười, “Hàm Hàm, thật ra thì cậu và Trịnh Diệu Đông thật hạnh phúc, hâm mộ chết mình rồi.”
Doãn Lạc Hàm không được tự nhiên đẩy Trịnh Diệu Đông, “Đi đi, trở về phòng làm việc của anh đi, không phát hiện bên này chỉ có một người đàn ông là anh hả.”
“Con anh không phải sao.”
“Con trai anh vẫn là đứa nhỏ, coi là đàn ông được sao. Còn không mau quỳ xuống vấn an.”
“Phải, Tiểu Chủ Tử, nô tì anh tránh ngay đây.” Nói xong thì hôn gò má của Doãn Lạc Hàm một cái, cười híp mắt nói với đám người Thẩm Phi Phi cùng Tô Khả, “Vậy các em nói chuyện đi.”
Ánh mắt Thẩm Phi Phi nhìn Tô Khả, “Haizz, Hàm Hàm cứ lo thân mật cùng chồng của cô ấy, cũng không giới thiệu chúng ta một chút nên chúng ta chỉ có thể tự giới thiệu với nhau thôi. Chị là Thẩm Phi Phi, chào em.” Nói xong thì vươn tay ra.
Tô Khả cười đưa tay ra, hai người nắm chặt. “Em là Tô Khả.”
“Hì hì, tên thật đáng yêu. Á, em đang mang thai cục cưng sao, cảm giác thật hạnh phúc. Chị cũng muốn lập gia đình sinh bảo bảo rồi.” Nói xong, cô vô cùng như đã quen ngồi vào bên cạnh Tô Khả, nhìn bụng Tô Khả nhô ra.
Tô Khả cười gật đầu, “Ừ, đúng vậy, lập gia đình sinh bảo bảo rất hạnh phúc.” Hơn nữa người kia là người mình yêu.
“Thật là tự quen thuộc mà, xem ra mười năm ở nước Mỹ đã làm cậu trở nên phóng khoáng không ít. Nhớ ngày đó cậu đúng là người nhát gan, cả ngày lẫn đêm núp ở phía sau mình. Không ngờ bây giờ cũng có thể tùy tiện nói chuyện hòa nhã với người khác rồi.”
“Thôi đi, dù sao người vẫn phải lớn chứ, không thể cả ngày lẫn đêm cũng dừng tại chỗ mà không lớn nữa, mình như vậy không tốt sao? Thầy của mình cũng nói mình sống hăng hái hơn, xinh đẹp hơn.”
“Nhìn cậu trang điểm như vậy thì đương nhiên được rồi.”
Thẩm Phi Phi cười trêu ghẹo, “Coi như cậu biết điều.” Nói xong thì lại nhìn Tô Khả, “Ôi, bây giờ em mang thai có thể sợ hay không.”
“À, không sợ đâu.”
Thẩm Phi Phi chớp mắt cũng không chớp một cái mà nhìn chằm chằm vào bụng Tô Khả, ngẩng đầu lên nói, “Không phải nói sinh con đau bụng đẻ cấp mười sao, suy nghĩ một chút thì chị liền hoảng sợ, em thật sự không sợ sao?”
“Thôi đi, Phi Phi, đây đã là thai thứ hai rồi, sợ gì nữa.”
“Ồ!” Thẩm Phi Phi vô cùng giật mình nhìn Tô Khả, “Thai thứ hai sao?”
Doãn Lạc Hàm gật đầu một cái, “Ừ, em ấy đã sinh một đứa con trai rồi. Oa ui, dáng dấp con trai của em ấy cũng dễ thương, mình tâm niệm là con rễ rồi, nhưng bị thằng nhóc nhà mình làm hỏng rồi.” Nói xong, Doãn Lạc Hàm lại lâm vào trạng thái lệ rơi oán niệm.
“Oa, có thể mang ra cho chị nhìn một chút không?” Một tay Thẩm Phi Phi lôi kéo tay Tô Khả. “Chị rất thích bảo bảo, nhà hàng xóm của chị ở nước Mĩ có một bé gái vô cùng đáng yêu, lúc chớp mắt nhìn người khác thì quả thật chính là phóng điện. Dáng vẻ lúc khóc cũng không phải đáng yêu bình thường. Đúng rồi, cục cưng lớn của em mấy tuổi rồi?”
“Năm tuổi rồi.” Tô Khả cười nói.
“Ừ, chỉ là cậu đừng nhìn con trai em ấy năm tuổi, số tuổi tâm lý cũng không chỉ có năm tuổi đâu đấy. Không phải có một từ gọi là ‘ông cụ non’ sao, chính là nói con trai em ấy đấy. Còn nhỏ tuổi mà phúc hắc, lời nói ác độc.”
“Úi chà chà, bảo bảo như vậy thì đáng yêu nhất rồi, theo như trong tiểu thuyết nói, bảo bảo tuổi như vậy mà đã phúc hắc thì nhất định là thiên tài có IQ 200. Có hình không, có thể cho chị xem một chút không?”
Tô Khả: “…”
Doãn Lạc Hàm nói: “Bảo cậu không nên xem ngôn tình thì đừng ngôn tình thấy chưa, thấy ngu chưa. Quả nhiên vẫn yêu**.” (ed: cứ hiểu chữ ** là gay như chị Hàm vẫn thích.)
“Cậu đi chết đi!” Tô Khả cùng Thẩm Phi Phi cùng lúc nói ra, sau đó liếc nhìn nhau, cười ha hả, “Em cũng không thích tiểu thuyết **. Chị cũng không thích, không tưởng tượng được chuyện hai người đàn ông làm, giữa nam nữ mới có chuyện làm.”
“Giống vậy ạ.”
“Mẹ nó, hai người không có mắt nhìn, cúi sang một bên. Cẩn thận mình bồi dưỡng từng đứa con trai các người thành **.”
“Coi chừng em nói cho anh Đông đấy…” Lúc Doãn Lạc Hàm vẫn chưa nói hết câu thì Tô Khả lành lạnh nói một câu. Doãn Lạc Hàm lập tức im miệng không nói lời nào.
Thẩm Phi Phi đầm drap giường cười ha hả, “Ôi ôi, Hàm Hàm, nhớ khi còn bé cậu là ‘nữ bá vương’, không ngờ cậu bị thằng cha Trịnh Diệu Đông ăn sạch trơn luôn, thật sự là rất buồn cười.”
“Mẹ nó, cậu đừng nói mình, không phải cậu cũng bị Thẩm Đường ăn sạch sao.”
Sắc mặt của Thẩm Phi Phi dừng lại, nụ cười cứng ở trên mặt, trong nháy mắt không nói gì.
Doãn Lạc Hàm tự biết lỡ lời, “Ặc, Phi Phi…”
“Ai ui, mình bị anh ấy ăn sạch ở đâu chứ. Hoàn toàn bởi vì Thẩm Đường là em trai mình có được hay không, thân mình làm chị thì để cho anh ấy làm việc nên làm.” Thẩm Phi Phi nói. “Đúng rồi, thằng nhóc này không có kết hôn sao, nhìn tuổi cũng không nhỏ rồi.”
“Không phải là cậu còn lớn hơn anh ấy một tuổi sao. Cậu còn chưa kết hôn, thân là em trai thì làm sao có thể kết hôn sớm hơn chị gái chứ.” Doãn Lạc Hàm mát lạnh nói một câu, “Hơn nữa, thân là chị của anh ấy, sao cậu có thể không biết em trai mình kết hôn chưa.”
“Đi đi đi.” Thẩm Phi Phi phất tay một cái, tựa như đuổi con ruồi, ánh mắt nhìn đứa bé trong ngực Doãn Lạc Hàm đã nhắm hai mắt lại, đặc biệt ngủ say.
“Để cục cưng cho mình.” Ánh mắt của Thẩm Phi Phi cũng lấp lánh, ánh mắt nhìn Doãn Lạc Hàm tràn đầy mong đợi.
Doãn Lạc Hàm ẵm đứa bé đưa cho Thẩm Phi Phi, Thẩm Phi Phi cẩn thận từng li từng tí nhận lấy, không dám làm một cử động nhỏ nào, ánh mắt dừng ở cục cưng nhỏ, “Thân thể nhỏ bé thật mềm mại.”
“Chắc chắn rồi.” Doãn Lạc Hàm cười ha hả nói.
Thẩm Phi Phi ẵm đứa bé ngồi một hồi, nhìn một hồi lâu rồi trả lại cho Doãn Lạc Hàm. “Ui ôi, thật sự là không dám lộn xộn, đúng rồi, Khả Khả, em còn chưa cho chị xem hình con trai lớn của em đấy.”
Tô Khả kinh ngạc là cô còn nhớ rõ, nghĩ tới người phụ nữ này đã từng thầm mến chồng của cô, một ngày nào đó sẽ biết chồng của cô là loài cỏ nổi tiếng đã thuộc về cô nên liền rộng rãi lấy điện thoại di động ra, tìm ra tấm hình chụp một mình Tiểu Bao Tử (hình bảo vệ là cả nhà ba người), “Ờ, đây là con trai em.”
Thẩm Phi Phi lập tức đưa đầu tới gần, mắt nhìn tấm hình mà Tô Khả chỉ vào phía trên, một hồi lâu, “Hắc, Tô Cẩm Niên.”