Tô Khả nghe được giọng nói của Tô Cẩm Niên, trái tim nhỏ chợt giật mình, "Cẩm Niên?" Trời đất ơi, nếu như không có nhớ lầm thì đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Niên chủ động gọi điện thoại cho cô sao?
Bên kia âm thanh Tô Cẩm Niên tiếp tục truyền tới, "Đồ phải chuẩn bị đủ toàn bộ."
"Đồ?"
"Những thứ dùng kết hôn ."
Tô Khả như mìn nổ mà sững tại chỗ, "Đồ, đồ gì?" Trong lúc cô vẫn đắm chìm trong việc cùng với Tô Cẩm Niên đăng ký kết hôn mà vui sướng nên hoàn toàn không nghĩ qua kết hôn phải có đồ gì.
Sau đó, trong đầu nghĩ đến cái gì đó, nói với Tô Cẩm Niên: "A, em nhớ ra rồi, phải có bánh kẹo cưới. Em nghe một chị đã kết hôn nói, phải đưa cho nhân viên đăng ký bánh kẹo cưới á."
". . . . . ."
Tô Khả cười hì hì tiếp tục nói, "À, em lập tức đi mua."
"Tô, Khả!"
"Sao vậy hả?" Tô Khả vừa nói, vừa lấy tay sờ sờ cằm của mình, không sai mà, nếu không đăng ký kết hôn còn có mang theo cái gì?
"Hộ khẩu!" Một hồi lâu, Tô Cẩm Niên mới tức giận nói vơi Tô Khả.
Trong nháy mắt Tô Khả cảm giác mình bị một tia sét đánh trúng, trong đầu hoành tráng bay ra ba chữ sổ hộ khẩu to đùng cùng với hình dạng quyển hộ khẩu da màu nâu, bọn nó vô cùng đoàn kết nắm tay quay tròn, nói với Tô Khả: "Oa oa, không có chúng tôi, cô liền cong rồi, sẽ không được cưới, oa oa."
"Tô Khả?" Giọng nói Tô Cẩm Niên lại một lần nữa vang vọng ở bên tai Tô Khả, cuối cùng là gọi Tô Khả đang ngẩn người kia hoàn hồn trở lại.
"Cẩm Niên, anh chờ em!"
Cô cũng không thể đem hôn sự của mình làm hỏng được.
Tô Khả lập khắc cúp điện thoại, đồng thời chạy ra ngoài. Chỉ là còn không chạy được mấy bước, cô liền bị các bạn cùng phòng cô kéo lại.
"Tô Khả, cậu thành thật khai báo cho mình." Vương Mộng Mộng nói nghiêm túc khác thường.
"Gì thế?"
"Cậu mới vừa nói kết hôn cùng bánh kẹo cưới là có ý gì?"
Miệng Tô Khả há lớn, "O" tại chỗ, nhìn mặt ba bạn cùng phòng là ‘cậu không nói ra, chúng mình tuyệt đối không cho đi được’, một hồi đau khổ, nhưng cô lại gấp về nhà đem hộ khẩu gốc tới, cho nên càng không ngừng bắt đầu nghĩ cách.
"Aiya, nhất định quay lại mình sẽ nói cho các cậu biết!" Nếu là nói với các cô ấy là cô muốn kết hôn với Tô Cẩm Niên, chẳng phải họ là muốn quậy đến lật trời sao, cho nên Tô Khả vô cùng nhanh đẩy một cô cản trở cô ra rồi nói với bạn cùng phòng, liền chạy ra ngoài.
Rất nhanh, truyền đến âm thanh dậm chân cực kỳ tức giận của ba bạn cùng phòng : "Tô Khả, có gan thì cậu cũng đừng trở về ký túc xá!"
Tô Khả vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, thật tốt, cũng may mình chạy ra khỏi miệng cọp.
Chỉ là vừa sờ trên dưới của túi, Tô Khả chảy nước mắt đầy mặt. Lúc này cô mới ngu ngốc mà phát hiện mình không có cầm theo tiền, vì vậy lại trở về, kết quả cả đám mấy bạn cùng phòng chặn Tô Khả lại không để cô đi ra ngoài, Tô Khả sắp khóc, "Chị em à, mình quỳ đây, các cậu hãy tha cho mình đi."
"Cha mẹ tôi ơi, sao giống như xã hội cũ ‘địa chủ bức người lương thiện làm kỹ nữ’ vậy?" Kiều Nhạc lẳng lặng nói.
"Mình nói lại nhé! Đâu chỉ giống như nha, đây rõ ràng đang diễn tiết mục ‘cải thìa không có cơm ăn’." Trần Tĩnh Tĩnh nói tiếp, còn hai cánh tay thì mở ra, chính là không để cho Tô Khả rời đi lần nữa.
"Tiết mục ‘cải thìa không có cơm ăn’?" Trong mấy người ở đó thì Kiều Nhạc là thuộc loại tương đối khá ở môn học về trẻ con.
"Mẹ nó, cái này không phải mấu chốt, mấu chốt chính là hỏi Tô Khả cho ra ý tứ trong lời nói vừa rồi của cậu ấy." Vương Mộng Mộng ‘kéo đông kéo tây’ hai bạn cùng phòng im lặng.
"Đúng rồi! Tô Khả! Cậu thành thật khai báo cho chúng mình, bánh kẹo cưới cùng kết hôn là có ý gì. Nếu không đừng mơ đi ra khỏi cửa chính ký túc xá này nửa bước." Kiều Nhạc gật đầu. Trong lòng âm thầm nói: nếu để cho cậu chạy đi, mình liền không phải Kiều Nhạc!
Tô Khả lệ rơi rồi, đều do bom của Tô Cẩm Niên quá mạnh rồi, nếu không sẽ không làm mình lớn tiếng nói với anh mấy câu bánh kẹo cưới và kết hôn linh tinh.
Nhìn dáng vẻ cùng vẻ mặt sói của mấy bạn cùng phòng, trong lòng Tô Khả âm thầm mà suy nghĩ, rốt cuộc không nên nói với họ.
"Nói đi, đừng dùng vẻ mặt táo bón đó, phải biết rằng, chúng mình đều là những chiến đấu cơ phát hiện nói dối, cậu nói dối với tụi mình
thì cơ bản mà nói phân là xác côn trùng chất thành đống to đùng, tụi mình vừa nghe đã biết!”
“Mình khinh!” Tô Khả nghe Trần Tĩnh Tĩnh vô liêm sỉ kia trình bày và phân tích một phen, nghĩ lại mấy cái này thật đúng là đương sự không phải dễ gạt gẫm, vì vậy liền nói, “Kết hôn chính là kết hôn, nhà ai kết hôn mà không cho bánh kẹo cưới.”
“Mẹ nó! Vẫn còn ngụy biện! Thật sự coi mấy chị là mấy đứa trẻ ba tuổi sao! Nếu như thật sự là đơn giản như vậy, cậu trốn cái rắm á!”
Tô Khả kêu lên biết vậy thì chẳng làm rồi, sớm biết thì sớm một chút đã lừa gạt rồi! Nếu như bây giờ không bịa lý do tốt một chút, thật sự là không được.
“Đừng nghĩ tới lý do nào khác, cậu cứ nói đi, nếu không cậu thật sự không kịp rồi nhé.” Vương Mộng Mộng vô cùng hả hê đắc ý.
Tô Khả buồn bực muốn chết, chỉ có thể nói với mấy bạn cùng phòng: “Được rồi, được rồi, nói cho các cậu biết cũng không sao, mình muốn cùng Tô Cẩm Niên kết hôn. Bánh kẹo cưới chính là mình tính đi mua, sau đó chia cho mọi người ăn.”
Miệng mọi người cùng mở ra chữ “O” đến mức tròn trịa, bộ dạng không thể tin.
“Cậu khẳng định cậu không có nói dối?” Vương Mộng Mộng chớp mắt nhìn Tô Khả.
Tô Khả gật đầu, cậu xem đi, nói cho các cậu biết, các cậu lại không tin.
“Tô Khả, nói dối cũng không buồn cười một chút nha.”
Đúng vào lúc này, điện thoại của Tô Khả lại reo lên một lần nữa. Tô Khả vừa nhìn tên phía trên, là Tô Cẩm Niên, đương nhiên mọi người cũng thấy được.
Trần Tĩnh Tĩnh nói với Vương Mộng Mộng: “Vừa rồi là ba chữ Tô Cẩm Niên, mình không nhìn lầm chứ?”
“Mình lấy thị lực rõ ràng của mình nói cho cậu biết, cậu không nhìn lầm, đúng là Tô Cẩm Niên gọi điện thoại tới.”
“Trời ạ, lúc nào thì Hoa Sen Trắng và Tô Khả ‘ám thông khúc khoản’ đến mức kết hôn?” Kiều Nhạc nhìn họ, trong lòng kêu một tiếng khiếp sợ. (ám thông khúc khoản: hiểu nôm na là có chuyện mờ ám, là cái chuyện ấy á.)
Vương Mộng Mộng nói: “Thật ra thì cũng không kỳ lạ, ban đầu Tô Khả đã là bạn gái Hoa Sen Trắng, mặc dù là trên danh nghĩa, nhưng nói thế nào thì Tô Khả là bạn gái đầu tiên của Hoa Sen Trắng. Hoa Sen Trắng nói với Tô Khả cũng không phải là không có cảm giác. Quan trọng nhất là, gần ba năm nay, Tô Khả một mực yên lặng coi chừng anh, mình nghĩ, là miếng sắt nóng như vậy, kết hôn với Tô Khả, thật ra thì cũng không có gì lớn lắm.”
Lời giải thích của Vương Mộng Mộng thật ra là đang nói cho mình nghe. Mấy người họ làm sao không biết Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên chân chính có quan hệ chung đụng đây? Nếu không mấy người họ cũng sẽ không tỏ thái độ để Tô Khả giới thiệu đại soái ca Doãn Lạc Phong chứ.
Trước tiên là Kiều Nhạc có cảm giác hứng thú nói với người đẹp trai Doãn Lạc Phong nên nói với mấy người họ: “Đáng tiếc đại soái ca Doãn, aiya, ban đầu nếu anh chọn mình thì thật tốt nha, không giống như hiện tại, dã tràng xe cát biển Đông.”
Lúc mấy người họ vừa mới bắt đầu nói chuyện trời đất thì Tô Khả nhận điện thoại.
“A lô, Cẩm Niên à.”
Tô Cẩm Niên nói với Tô Khả: “Hộ khẩu vốn không chuẩn bị xong, đúng không?”
Tô Khả muốn khóc, anh nói như vậy có phải không có ý định cùng mình kết hôn hay không?” ~ (>_
Mẹ Tô Khả bị giật mình, hoàn toàn. Cho tới khi Tô Khả cúp điện thoại xong, mẹ Tô Khả còn ngây ngốc cầm điện thoại, không chớp mắt một cái nào.
Trong đầu bà đầy câu nói kia của Tô Khả, "Con muốn kết hôn" "Con muốn kết hôn" . . . Sau đó năm chữ này tăng lên vô cùng nhiều, biến thành bản Q tiểu nhân, sau đó nữa, các ký tự chữ Hán Q này kết lại vây vòng xung quanh bà, ánh sáng vàng lấp lánh. (bạn edit không hiểu chữ Q đó là gì, ai hiểu giúp mình nhé)
Bố Tô Khả nghi ngờ đi lên trước, ôm vợ, "Hắc, đây là xuất hiện tình trạng lớn gì?"
Mẹ Tô Khả lắc đầu một cái, lấy lại tinh thần, nhìn chồng của mình, có chút cứng ngắt nói với chồng mình, "Đánh em một cái, xem xem có phải em đang nằm mơ hay không."
Bố Tô Khả cười rất mập mờ, "Là muốn đại chiến hiệp."
Mặt mo của mẹ Tô Khả đỏ lên, "Anh già rồi mà không nghỉ! Em nói chuyện đứng đắn đấy."
"Em nói cái gì à." Bố Tô Khả lơ đễnh, sau đó bắt đầu hôn nhẹ lên mặt mẹ Tô Khả, "Ai ui, chánh sự quan trọng hơn."
Mẹ Tô Khả đẩy ra bố Tô Khả, "Con gái anh muốn kết hôn!"
"Kết thì kết chứ sao." Bố Tô Khả cố gắng ôm mẹ Tô Khả, định tiếp tục hôn mấy cái, chỉ là mới vuốt eo thon của mẹ Tô Khả, thân thể ông liền dừng lại, "Em mới vừa nói ai muốn kết hôn?"
"Em nói con gái anh!" Mẹ Tô Khả liếc bố Tô Khả một cái.
Trong nháy mắt bố Tô Khả giậm chân, "Mẹ kiếp! Đứa nào đem con gái anh làm lớn bụng rồi! Anh lấy con dao phay làm thịt hắn!"
"Anh dám! Anh dám động một cọng tóc gáy của con rể em đi, anh liền ôm gối của anh ngủ trên sàn nhà đi!" Trong nháy mắt mẹ Tô Khả xù lông. Ôi con rể tương lai, thật sự bà đợi đã nhiều năm như vậy, thật vất vả trông mong, nếu lão già của bà dám quấy nhiễu, bà sẽ để cho ông chịu không nổi!
Bố Tô Khả ỉu xìu, sau đó nhìn vợ mình, "Gáo à, em mới vừa nói là chuyện cười sao, làm anh sợ đấy? Cola nhà chúng ta vẫn còn học đại học mà, đúng vậy, con gái học y học lâm sàng, hình như chuyên ngành phải học năm năm, hiện tại con học đại học mới ba năm mà, nói thế nào cũng còn phải hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp mà, làm sao có thể kết hôn." (Cola chắc là nhũ danh của chị Khả)
"Sao không thể nào! Không phải em ở tuổi nó đã sinh Khả Khả cho anh sao." Mẹ Tô Khả trừng bố Tô Khả một cái.
"Khụ khụ, hai ta không giống, năm ấy hai ta là thế hệ nhẹ dạ . . . . . . em hiểu mà." Bố Tô Khả khẽ giải thích.
Mẹ Tô Khả trợn mắt nhìn rồi tiếp tục nói, "Thời đại này đã thay đổi rồi, anh có hiểu hay không? Không nhìn thấy những người tuổi nhỏ hơn so với Khả Khả cũng bắt đầu chuyển nhà rồi hả?"
". . . . . ."
Vẻ mặt mẹ Tô Khả xúc động, xúc động cho cảm xúc mà không lời nào có thể miêu tả được, "Ba năm, ba năm rồi! Người làm mẹ này đã mong ba năm! Lúc này mới nhận được tin Khả Khả chúng ta muốn kết hôn, ô ô, thật sự là không dễ dàng gì" Vẻ mặt kích động cùng với giọng nói này dọa bố Tô Khả sợ đến run run từng hồi một, rất nhanh, mẹ Tô Khả liền thay đổi vẻ mặt, "Anh đừng phá đám cho em, biết phạt gì rồi đấy? Dọa con rể tương lai đi, hừ hừ. . . . . ."
Đôi mắt nhỏ này uy hiếp, bố Tô Khả sợ đến run một cái.
"Anh biết rồi." Nước mắt bố Tô Khả bò đầy mặt, không khỏi cảm khái thời gian thấm thoát trôi qua, năm tháng như thoi đưa, trong chớp mắt, chíp bông đầu đều muốn sinh Tiểu Mao Mao đầu. ~(>_
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tô Khả nghe được giọng nói của Tô Cẩm Niên, trái tim nhỏ chợt giật mình, "Cẩm Niên?" Trời đất ơi, nếu như không có nhớ lầm thì đây là lần đầu tiên Tô Cẩm Niên chủ động gọi điện thoại cho cô sao?
Bên kia âm thanh Tô Cẩm Niên tiếp tục truyền tới, "Đồ phải chuẩn bị đủ toàn bộ."
"Đồ?"
"Những thứ dùng kết hôn ."
Tô Khả như mìn nổ mà sững tại chỗ, "Đồ, đồ gì?" Trong lúc cô vẫn đắm chìm trong việc cùng với Tô Cẩm Niên đăng ký kết hôn mà vui sướng nên hoàn toàn không nghĩ qua kết hôn phải có đồ gì.
Sau đó, trong đầu nghĩ đến cái gì đó, nói với Tô Cẩm Niên: "A, em nhớ ra rồi, phải có bánh kẹo cưới. Em nghe một chị đã kết hôn nói, phải đưa cho nhân viên đăng ký bánh kẹo cưới á."
". . . . . ."
Tô Khả cười hì hì tiếp tục nói, "À, em lập tức đi mua."
"Tô, Khả!"
"Sao vậy hả?" Tô Khả vừa nói, vừa lấy tay sờ sờ cằm của mình, không sai mà, nếu không đăng ký kết hôn còn có mang theo cái gì?
"Hộ khẩu!" Một hồi lâu, Tô Cẩm Niên mới tức giận nói vơi Tô Khả.
Trong nháy mắt Tô Khả cảm giác mình bị một tia sét đánh trúng, trong đầu hoành tráng bay ra ba chữ sổ hộ khẩu to đùng cùng với hình dạng quyển hộ khẩu da màu nâu, bọn nó vô cùng đoàn kết nắm tay quay tròn, nói với Tô Khả: "Oa oa, không có chúng tôi, cô liền cong rồi, sẽ không được cưới, oa oa."
"Tô Khả?" Giọng nói Tô Cẩm Niên lại một lần nữa vang vọng ở bên tai Tô Khả, cuối cùng là gọi Tô Khả đang ngẩn người kia hoàn hồn trở lại.
"Cẩm Niên, anh chờ em!"
Cô cũng không thể đem hôn sự của mình làm hỏng được.
Tô Khả lập khắc cúp điện thoại, đồng thời chạy ra ngoài. Chỉ là còn không chạy được mấy bước, cô liền bị các bạn cùng phòng cô kéo lại.
"Tô Khả, cậu thành thật khai báo cho mình." Vương Mộng Mộng nói nghiêm túc khác thường.
"Gì thế?"
"Cậu mới vừa nói kết hôn cùng bánh kẹo cưới là có ý gì?"
Miệng Tô Khả há lớn, "O" tại chỗ, nhìn mặt ba bạn cùng phòng là ‘cậu không nói ra, chúng mình tuyệt đối không cho đi được’, một hồi đau khổ, nhưng cô lại gấp về nhà đem hộ khẩu gốc tới, cho nên càng không ngừng bắt đầu nghĩ cách.
"Aiya, nhất định quay lại mình sẽ nói cho các cậu biết!" Nếu là nói với các cô ấy là cô muốn kết hôn với Tô Cẩm Niên, chẳng phải họ là muốn quậy đến lật trời sao, cho nên Tô Khả vô cùng nhanh đẩy một cô cản trở cô ra rồi nói với bạn cùng phòng, liền chạy ra ngoài.
Rất nhanh, truyền đến âm thanh dậm chân cực kỳ tức giận của ba bạn cùng phòng : "Tô Khả, có gan thì cậu cũng đừng trở về ký túc xá!"
Tô Khả vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, thật tốt, cũng may mình chạy ra khỏi miệng cọp.
Chỉ là vừa sờ trên dưới của túi, Tô Khả chảy nước mắt đầy mặt. Lúc này cô mới ngu ngốc mà phát hiện mình không có cầm theo tiền, vì vậy lại trở về, kết quả cả đám mấy bạn cùng phòng chặn Tô Khả lại không để cô đi ra ngoài, Tô Khả sắp khóc, "Chị em à, mình quỳ đây, các cậu hãy tha cho mình đi."
"Cha mẹ tôi ơi, sao giống như xã hội cũ ‘địa chủ bức người lương thiện làm kỹ nữ’ vậy?" Kiều Nhạc lẳng lặng nói.
"Mình nói lại nhé! Đâu chỉ giống như nha, đây rõ ràng đang diễn tiết mục ‘cải thìa không có cơm ăn’." Trần Tĩnh Tĩnh nói tiếp, còn hai cánh tay thì mở ra, chính là không để cho Tô Khả rời đi lần nữa.
"Tiết mục ‘cải thìa không có cơm ăn’?" Trong mấy người ở đó thì Kiều Nhạc là thuộc loại tương đối khá ở môn học về trẻ con.
"Mẹ nó, cái này không phải mấu chốt, mấu chốt chính là hỏi Tô Khả cho ra ý tứ trong lời nói vừa rồi của cậu ấy." Vương Mộng Mộng ‘kéo đông kéo tây’ hai bạn cùng phòng im lặng.
"Đúng rồi! Tô Khả! Cậu thành thật khai báo cho chúng mình, bánh kẹo cưới cùng kết hôn là có ý gì. Nếu không đừng mơ đi ra khỏi cửa chính ký túc xá này nửa bước." Kiều Nhạc gật đầu. Trong lòng âm thầm nói: nếu để cho cậu chạy đi, mình liền không phải Kiều Nhạc!
Tô Khả lệ rơi rồi, đều do bom của Tô Cẩm Niên quá mạnh rồi, nếu không sẽ không làm mình lớn tiếng nói với anh mấy câu bánh kẹo cưới và kết hôn linh tinh.
Nhìn dáng vẻ cùng vẻ mặt sói của mấy bạn cùng phòng, trong lòng Tô Khả âm thầm mà suy nghĩ, rốt cuộc không nên nói với họ.
"Nói đi, đừng dùng vẻ mặt táo bón đó, phải biết rằng, chúng mình đều là những chiến đấu cơ phát hiện nói dối, cậu nói dối với tụi mình
thì cơ bản mà nói phân là xác côn trùng chất thành đống to đùng, tụi mình vừa nghe đã biết!”
“Mình khinh!” Tô Khả nghe Trần Tĩnh Tĩnh vô liêm sỉ kia trình bày và phân tích một phen, nghĩ lại mấy cái này thật đúng là đương sự không phải dễ gạt gẫm, vì vậy liền nói, “Kết hôn chính là kết hôn, nhà ai kết hôn mà không cho bánh kẹo cưới.”
“Mẹ nó! Vẫn còn ngụy biện! Thật sự coi mấy chị là mấy đứa trẻ ba tuổi sao! Nếu như thật sự là đơn giản như vậy, cậu trốn cái rắm á!”
Tô Khả kêu lên biết vậy thì chẳng làm rồi, sớm biết thì sớm một chút đã lừa gạt rồi! Nếu như bây giờ không bịa lý do tốt một chút, thật sự là không được.
“Đừng nghĩ tới lý do nào khác, cậu cứ nói đi, nếu không cậu thật sự không kịp rồi nhé.” Vương Mộng Mộng vô cùng hả hê đắc ý.
Tô Khả buồn bực muốn chết, chỉ có thể nói với mấy bạn cùng phòng: “Được rồi, được rồi, nói cho các cậu biết cũng không sao, mình muốn cùng Tô Cẩm Niên kết hôn. Bánh kẹo cưới chính là mình tính đi mua, sau đó chia cho mọi người ăn.”
Miệng mọi người cùng mở ra chữ “O” đến mức tròn trịa, bộ dạng không thể tin.
“Cậu khẳng định cậu không có nói dối?” Vương Mộng Mộng chớp mắt nhìn Tô Khả.
Tô Khả gật đầu, cậu xem đi, nói cho các cậu biết, các cậu lại không tin.
“Tô Khả, nói dối cũng không buồn cười một chút nha.”
Đúng vào lúc này, điện thoại của Tô Khả lại reo lên một lần nữa. Tô Khả vừa nhìn tên phía trên, là Tô Cẩm Niên, đương nhiên mọi người cũng thấy được.
Trần Tĩnh Tĩnh nói với Vương Mộng Mộng: “Vừa rồi là ba chữ Tô Cẩm Niên, mình không nhìn lầm chứ?”
“Mình lấy thị lực rõ ràng của mình nói cho cậu biết, cậu không nhìn lầm, đúng là Tô Cẩm Niên gọi điện thoại tới.”
“Trời ạ, lúc nào thì Hoa Sen Trắng và Tô Khả ‘ám thông khúc khoản’ đến mức kết hôn?” Kiều Nhạc nhìn họ, trong lòng kêu một tiếng khiếp sợ. (ám thông khúc khoản: hiểu nôm na là có chuyện mờ ám, là cái chuyện ấy á.)
Vương Mộng Mộng nói: “Thật ra thì cũng không kỳ lạ, ban đầu Tô Khả đã là bạn gái Hoa Sen Trắng, mặc dù là trên danh nghĩa, nhưng nói thế nào thì Tô Khả là bạn gái đầu tiên của Hoa Sen Trắng. Hoa Sen Trắng nói với Tô Khả cũng không phải là không có cảm giác. Quan trọng nhất là, gần ba năm nay, Tô Khả một mực yên lặng coi chừng anh, mình nghĩ, là miếng sắt nóng như vậy, kết hôn với Tô Khả, thật ra thì cũng không có gì lớn lắm.”
Lời giải thích của Vương Mộng Mộng thật ra là đang nói cho mình nghe. Mấy người họ làm sao không biết Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên chân chính có quan hệ chung đụng đây? Nếu không mấy người họ cũng sẽ không tỏ thái độ để Tô Khả giới thiệu đại soái ca Doãn Lạc Phong chứ.
Trước tiên là Kiều Nhạc có cảm giác hứng thú nói với người đẹp trai Doãn Lạc Phong nên nói với mấy người họ: “Đáng tiếc đại soái ca Doãn, aiya, ban đầu nếu anh chọn mình thì thật tốt nha, không giống như hiện tại, dã tràng xe cát biển Đông.”
Lúc mấy người họ vừa mới bắt đầu nói chuyện trời đất thì Tô Khả nhận điện thoại.
“A lô, Cẩm Niên à.”
Tô Cẩm Niên nói với Tô Khả: “Hộ khẩu vốn không chuẩn bị xong, đúng không?”
Tô Khả muốn khóc, anh nói như vậy có phải không có ý định cùng mình kết hôn hay không?” ~ (>_