Dáng dấp đám đàn ông vô cùng đẹp trai, vóc người to lớn, tất cả đều bốc lửa bậc nhất, cộng thêm không ngừng lắc mông như điện giật khiến cho những cô gái lang sói dưới kia thét chói tai từng trận, cuồng loạn .
Tô Khả siết thật chặt hai quả đấm, cô cũng muốn thét to lên nha, chỉ là Doãn Lạc Phong đang đứng ở bên cạnh cô, cho nên cô chỉ có thể nắm quả đấm của mình, sau đó rung rung, mắt cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm trên đài.
Chỉ thấy đôi tay một người đàn ông phía trên "rẹt rẹt" hạ xuống, nút áo sơ mi trắng trên người của hắn rơi từng nút một xuống đất, áo sơ mi hai bên bờ vai liền cởi xuống dưới, lộ ra nước da màu đồng cổ. Làn da trơn bóng hấp dẫn, ánh đèn trên đỉnh trần đặc biệt chiếu xuống, tỏa ra vô số hormone của nam giới, trong nháy mắt toàn bộ bầu không khí cao đến cực điểm.
Tô Khả âm thầm nuốt nước miếng một cái, hai chân đã đi về phía trước. Chỉ tiếc người trước mặt quá nhiều, khoảng cách Tô Khả di chuyển được thật sự là có hạn, gấp đến độ hai quả đấm Tô Khả run càng kịch liệt.
Ánh mắt Doãn Lạc Phong có gì đó, tất nhiên anh nhìn thấy mấy cái động tác nhỏ kia của Tô Khả, lần này, mặt của anh tối đen, dưới ánh đèn màu xanh lá cây hiện lên chút rối rắm.
Doãn Lạc Phong khó chịu. có cần có vẻ mặt như vậy không? Hơn nữa, đúng là dáng dấp anh đẹp hơn rất nhiều lần so với đám người kia, sao lại không thấy được cô có vẻ mặt đó đây?
>.
Theo sau người đàn ông vừa cởi quần áo, mấy người đàn ông còn lại cũng không chịu yếu thế, cởi từng món một, rất nhanh, mấy người đàn ông đều mặc áo sát nách, phía dưới là một cái quần ngắn, ở trên sân khấu nhảy điệu ‘điện mông’. (hình dung là vũ điệu rung mông như bị điện giật nhé, sẽ dùng nhiều)
Rốt cuộc Tô Khả buông quả đấm ra, tạo thành hình cái loa trên miệng, rống lớn: "Cởi quần đi —— a a ——"
Mấy người phụ nữ bên cạnh Tô Khả thấy Tô Khả nói câu này, cũng kích động hô lên theo: "Cởi quần đi —— a a ——", cũng hoàn toàn quên mất bọn họ vừa vô cùng khinh bỉ Tô Khả.
Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh, toàn bộ tiếng thét chói tai của đám người ở dưới kia biến thành: "Cởi quần đi —— a a ——"
Đám đàn ông kia nhảy vô cùng hăng say, nhưng mà nhảy nhảy rồi lại nghe thấy người xem ở dưới kia hô to với bọn họ: "Cởi quần đi —— a a ——", hơn nữa vô cùng đều đặn, tần số cũng vô cùng nhất quán, từng đợt từng đợt âm thanh đến cũng nhanh chóng áp đảo tiếng nhạc. Dù là da mặt dày thì ăn chén cơm này, bọn họ cũng đều đỏ mặt.
Dĩ nhiên kết quả là chàng trai đẹp nào đó vượt qua cần gạt, xảy ra bi kịch. Có lẽ là khi nhảy lên quá thấp, chỗ đũng quần bị vướng lại ống thép, trong nháy mắt cả người té lăn trên đất.
Hai tay cậu ta che nơi đũng quần, sắc mặt xanh mét một mảnh. Đồng nghiệp cậu ta lập tức đến đỡ cậu ta dậy. Chỉ tiếc người nọ đứng cũng không đứng dậy nổi, hai tay vẫn che nơi gốc rễ sinh mạng của cậu ta. Tin rằng, chỗ kia yếu ớt lắm, vừa bị đụng ống thép như vậy, tự nhiên trứng vỡ, đau dữ dội. (đũng quần là đáy quần đấy)
Sau này Tô Khả phải trở thành một bác sỹ nam khoa, tất nhiên vội tiến lên trước rồi. Tiếc rằng, người phía trước quá nhiều, Tô Khả chen thế nào cũng không thể chen lên trước, hơn nữa Doãn Lạc Phong lôi kéo tay áo Tô Khả, liều mạng không để cho cô đi về phía trước, nửa bước cô càng khó bước nha.
"Anh làm thế gì không để cho tôi lên đằng trước hả."
"Em lên trước làm gì chứ."
"Em xem bệnh dùm trai đẹp."
"Trai đẹp sẽ để tay mơ như em xem bệnh sao?"
". . . . . ."
"Cho nên em ngoan ngoãn mà đứng ở chỗ này cho anh, đừng làm anh mất mặt."
"Em. . . . . ."
Trong lúc Tô Khả cùng Doãn Lạc Phong nói chuyện, đám trai đẹp cởi quần áo phía trên đã ùa xuống hết, nói thế nào là một đồng nghiệp bị thương, dĩ nhiên là điệu nhảy đẹp đó không nhảy nổi nữa. Mà tất nhiên tiếng oán than của người xem ở dưới dậy đất, người nói thật vất vả mới đi tới cao trào đặc biệt vậy, các người lại ngừng ở đó, bọn họ có thể thoải mái sao! Cho nên đám người kia nhao nhao mắng VIAN không biết coi trọng.
"Các vị khách ——" ánh đèn sân khấu lại một lần nữa mà sáng lên, người đàn ông chủ trì lúc nãy lại lên sân khấu lần nữa, "Rất xin lỗi không thể khiến mọi người thoải mái."
"Cắt ——" bên dưới cả đám ồn ào lên .
"Tôi ở đây nói xin lỗi mọi người thật nhiều. Nhưng mà hôm nay vận khí mọi người cũng không tệ, tiên sinh Luaka của chúng tôi cũng ở quán bar này, cho nên vì thể hiện chúng tôi nói xin lỗi là chân thành, chúng tôi mời tiên sinh Luka tới biểu diễn vũ điệu ‘điện mông’ chính tông nhất cho mọi người, vũ điệu xịn nhất có được hay không!"
"Oa a a a ——" trong nháy mắt tiếng thét chói tai lần nữa hiện lên, tất cả muốn lật ngược cả phòng lên.
Tô Khả không hiểu nhìn Doãn Lạc Phong.
Doãn Lạc Phong thay Tô Khả giải thích, "Điệu nhảy ‘điện mông’ mà bọn họ vừa nhảy là một trong các chiêu bài ở nơi này, mỗi tuần biểu diễn hai lần, mà vị tiên sinh Luka đó là chiêu bài trong chiêu bài trong tiết mục biểu diễn của VIAN, mỗi tháng chỉ một lần."
Ttrong nháy mắt miệng Tô Khả mở to, "Thật hay giả?"
". . . . . ."
Tô Khả nhếch môi cười, "Xem ra vận khí của em không tệ, một ngày lại có thể thấy hai điệu nhảy chiêu bài."
Doãn Lạc Phong miễn cưỡng gật đầu.
"Ôi, tiếc là em lo lắng cho chàng đẹp trai nhỏ mới vừa bị thương kia hơn. Tiểu Phong Phong, ở nơi này anh có người quen biết không?" Tô Khả chóp mắt to, "Nói thế nào thì ‘cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp’ nha, anh nhẫn tâm nhìn người đó bởi vì điều trị trễ mà không người nối dõi sao?"
Doãn Lạc Phong tức giận: "Tô Khả, em làm như nơi này là thời cổ vậy! Hơn nữa, người ta sẽ không chạy đi gặp bác sĩ chắc, em là ‘công phu mèo quào’, cũng đừng làm mất mặt, hơn nữa dù bản lĩnh em rất tốt, vậy em nói cho anh nghe một chút đi, em có thiết bị chữa trị sao?"
". . . . . ."
Được rồi, cô chỉ muốn nhìn xem tiểu ** người ta mà thôi. Nghe Doãn Lạc Phong nói như vậy, Tô Khả từ bỏ hi vọng rồi.
Doãn Lạc Phong nhìn sắc nữ Tô Khả này, thật đành chịu dắt lừa thuê vậy, anh càng phát hiện anh mang cô tới là một sai lầm.
Trong nháy mắt trên sân khấu xuất hiện một người đàn ông đeo mặt nạ, sau đó lớn tiếng huýt sáo, còn chưa bắt đầu nhảy đã dẫn đến từng trận thét chói tai.
Tô Khả sờ sờ cằm, "Người đàn ông đeo mặt nạ không phải là người khác không nhận ra sao? Có lẽ đẹp như tiên trên trời đây?"
". . . . . ."
Tô Khả nói tiếp, "Chỉ là khí chất rất cao . . . . . . Oa oa, cơ bụng, thì ra dáng dấp cũng có thể đẹp mắt như vậy sao? Oa a —— oa a ——"
Doãn Lạc Phong: —_—
Quả nhiên Luka tiên sinh không phụ sự mong đợi của mọi người, màn nhảy đó vô cùng đỉnh, rất nhiều độ kỹ thuật cao cùng với những cú lộn mèo rất khó, nổ tung toàn bộ.
Đợi đến hắn nhảy xong điệu nhảy, Tô Khả vẫn đắm chìm trong sự kích động vừa rồi, Doãn Lạc Phong liền lôi cô đi về phía sau.
"Đi đâu vậy?"
"Bán em."
"Em. . . . . ."
Doãn Lạc Phong mang Tô Khả xuyên qua một cái hành lang mờ tối, sau đó ba quẹo hai rẽ thì đến một phòng riêng. Hiệu quả cách âm trong phòng của VIAN thật vô cùng khá, tiếng động lớn và ồn ào bên ngoài hoàn toàn bị ngăn trở, cực kỳ yên tĩnh. (phòng riêng là phòng ăn lớn được bao trong mấy nhà hàng ấy)
Vào phòng, Tô Khả mới phát hiện bên trong có không ít người đang ngồi trên ghế sa lon, lúc này đang thoải mái trò chuyện. Tô Khả đếm, có chừng mười một người, tất cả có sáu nam, năm nữ.
Phần lớn trên người sáu người đàn ông kia đều có một dòng phú quý, Tô Khả nhìn một cái liền hiểu, phần lớn đám người kia cũng không giàu cũng sang. Mà năm người phụ nữ, diện mạo từng người long lanh diễm lệ, ‘nghiêng nước nghiêng thành’, xem ra chắc là bạn gái mà những người kia mang tới, trong đó có một người Tô Khả nhìn thấy quen mắt, nhìn thật lâu, mới nhớ tới, đây không phải là nữ chính trong phim truyền hình XX đó sao.
"Đến muộn rồi." Doãn Lạc Phong vừa vào cửa, liền nói với đám người kia.
Vốn là mấy người kia nằm trên ghế sa lon, lúc này ngồi dậy, khi nhìn thấy Tô Khả sau lưng Doãn Lạc Phong thì mắt bọn họ sáng lên, cười ha hả nói, "Ôi, Phong à, đây là mang vợ tới đây gặp bọn mình hả ?"
Doãn Lạc Phong liếc bọn họ một cái, "Ánh mắt các cậu như vậy là gì ."
"Ánh mắt ngưu bức." Mọi người vô cùng ăn ý nói.
Doãn Lạc Phong nói với mọi người, "Bạn tốt của mình, Tô Khả."
Tô Khả cười cười với mọi người, "Xin chào."
"Tô Khả." Một người đàn ông đầu trọc đứng lên, nhìn Tô Khả hồi lâu, "Em chính là Tô Khả? Thật là ‘ngưỡng mộ đại danh’ đã lâu."
"Ha ha." Tô Khả cười gượng một cái.
"Lôi Tử, đừng làm bậy." Doãn Lạc Phong trừng người gọi là Lôi Tử một cái.
"Ơ, còn chưa cưới vào cửa mà bắt đầu đứng lên bảo vệ rồi." Lôi Tử giả bộ tức giận nói.
"Đúng vậy, Đúng vậy." Nhóm người khác bắt đầu ồn ào phụ họa.
Doãn Lạc Phong nói với Tô Khả: " Dáng vẻ bọn họ chính là như vậy, đừng để ý."
Tô Khả gật đầu, nói với mọi người, "Chỉ là mọi người hiểu lầm rồi á, Tiểu Phong Phong là chị —— khụ khụ, anh em tốt của tôi, tôi với anh ấy là bạn bè, không phải tình nhân."
"Ai ui, chớ giải thích." Âm thanh của một người đàn ông truyền tới, "Nhưng mà Tô Khả à, có chút thời gian không gặp mà em càng đẹp ra nha."
Tô Khả nhìn nhìn người nọ, sau đó chỉ chỉ mình, "Chúng ta gặp qua rồi sao?"
Chân mày người nọ giật giật, "Tất nhiên đã gặp."
". . . . . ."
"Chỉ là khi đó em ngã bệnh á, có lẽ khoảng hai ba năm rồi, khi đó chính là Cẩm Niên và Tiểu Phong Phong cùng đưa em vào bệnh viện. Aiya, ấn tượng của anh đối với em cũng khắc sâu lắm nha, làm sao em có thể quên anh!" Người nói nói đến câu cuối cùng, mặt buồn bã nhìn Tô Khả.
Tô Khả chẳng biết nói sao.
Doãn Lạc Phong nói, "Cậu ấy tên là Trịnh Diệu Đông, em gọi là anh Đông là được rồi. Có điều lần đó em ngã bệnh, đúng là cậu ấy xem cho em."
Tô Khả gật đầu, "Chào anh."
"Tình hình là đều biết nhau. Hắc hắc, như vậy chơi cũng sẽ không mất tự nhiên rồi." Mấy người cũng vừa cười hì hì vừa nói, sau đó đứng dậy, để cho hai người bọn họ ngồi vào chỗ.
"Thẩm Đường cũng ra ngoài lâu như vậy, sao còn không vào đây? Nhảy một bài lại lâu như vậy. . ." Lôi Tử nhìn cửa một cái, nhỏ giọng nói.
Nhắc tào tháo thì tào tháo đến, trong nháy mắt chỉ thấy cửa mở ra, một người đàn ông mặc bộ đồ bó sát người màu đen đi vào. Trên trán anh ta tràn đầy mồ hôi, có vẻ vô cùng hấp dẫn.
Tô Khả nhìn thân hình của anh ta có chút quen mắt, do đó nhìn mấy lần. Thẩm Đường cũng ngẩng đầu lên nhìn Tô Khả, miệng nói một câu, "Người mới à?"
Tô Khả dừng lại, sau đó hiểu ý tứ của anh ta, trong lòng hơi khó chịu.
Lôi Tử vô cùng mập mờ nói, "Doãn Lạc Phong mang tới."
Thẩm Đường nhìn Tô Khả mấy lần nữa, "Xin chào, tôi là Thẩm Đường."
"Tôi là Tô Khả."
"Tô Khả, Thẩm Đường chính là ông chủ giấu mặt của quán bar VIAN, hơn nữa cũng là vị Luka vừa nãy nha." Tâm tình Lôi Tử tốt vô cùng nói thay.
Miệng Tô Khả co rút (vì sốc quá), nhìn từ trên xuống dưới Thẩm Đường hồi lâu, "Anh chính là Luka mới vừa nhảy sao?"
Thẩm Đường là Luka, cũng là ông chủ quán này, cũng không phải là bí mật gì cho nên gật đầu một cái.
"Oa oa, anh mới vừa nhảy đẹp vô cùng nha! Ngưu bức! Nhưng quan trọng nhất là cơ bujnh anh rất đẹp mắt nha! Dáng dấp rất gợi cảm nha, woa, tôi vẫn cho là cơ bụng gì đấy, ngoại trừ Cẩm Niên nhà tôi ra, tất cả cái khác đều xấu xí, không ngờ anh cũng đẹp mắt như vậy!"
"Tô Cẩm Niên?"
Thẩm Đường đưa ánh mắt nhìn mặt Tô Khả, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn Tô Khả, sau đó nói lần nữa, "Tô Cẩm Niên?"
Tô Khả lúng ta lúng túng gật đầu, thầm nghĩ: Sao vậy? Rất không bình thường sao?
Thẩm Đường gật đầu, nhìn vẻ mặt kia của Tô Khả, giống như hiểu ý của cô, vì vậy nâng lên một nụ cười mỉm, "Chính là cảm thấy quen tai, thật sự không nghĩ tới tôi biết tô Cẩm Niên."
Mọi người cũng "A" một tiếng, ánh mắt nhìn Tô Khả đều không giống nhau, nhất là cái người Lôi Tử đó, phải nói là ánh mắt tỏa sáng nhìn Tô Khả, "Em và anh Cẩm Niên rất quen sao?"
Tô Khả sờ sờ cằm, quen sao, cô cũng là vợ của anh rồi, các người nghĩ sao? Dĩ nhiên tin này cô tuyệt đối không thể để cho bọn họ biết."Ừ, cũng quen."
Tô Khả trả lời có chút lập lờ nước đôi.
Trịnh Diệu Đông cười híp mắt nói, "Cũng quen? Tô Khả, em quá không thành thật rồi."
Mấy người đều quay đầu nhìn sang Trịnh Diệu Đông, mong anh ta tuôn ra một chút tin tức. Những đôi mắt nhỏ, sắc bén, giống như là muốn đốt mấy lỗ trên người anh ta.
Đầu Tô Khả đầy vạch đen, nhìn vẻ mặt đám người kia, bất đắt dĩ nghĩ, hắc, quả nhiên nhiều chuyện không phân biệt nam nữ.
Thẩm Đường đầy hứng thú nhìn Tô Khả mấy lần, lại đưa mắt nhìn sắc mặt hơi khó coi của Doãn Lạc Phong một bên, mấy bước liền đi đến bên cạnh Doãn Lạc Phong, "Nhìn dáng vẻ này là ‘Tương Vương có mộng với Thần nữ vô tâm’ sao?" (Tương Vương có mộng với Thần nữ vô tâm: đây là điển tích Tương vương hữu mộng, Thần nữ vô tâm ở Trung quốc: chuyện kể về chuyện tình của ông vua Sở Tương Vương đời Chiến Quốc và thần nữ núi Vu Sơn, là điển hình cho tình cảm tiên – phàm bị ngăn cấm, tình yêu không được đáp đền trọn vẹn, ở đây ý chỉ anh Phong yêu chị Khả mà chị Khả nào hay biết)
"Hừ, coi cô ấy là thần nữ gì chứ." Doãn Lạc Phong bĩu môi, nhưng mà trong lòng lại chua chát. Có rõ ràng như vậy sao? Ngay cả người anh em chưa bao giờ chú ý chuyện gì này cũng phát hiện anh khác thường? Aiya, vì sao đến nay cô gái Tô Khả chết tiệt này vẫn không thể phát hiện, còn luôn chị em để xưng hô quan hệ hai người bọn họ!
Suy nghĩ một chút, trong lòng Doãn Lạc Phong liền buồn bực một hồi.
Thẩm Đường cười híp mắt nhìn Tô Khả bên kia, "Quan hệ của cô ấy và Tô Cẩm Niên là như thế nào?"
"Cậu đừng làm bậy nha! Mấy cái chuyện hư hỏng kia của cậu và anh Cẩm Niên đừng kéo lên người Tô Khả." Trong nháy mắt mắt phượng của Doãn Lạc Phong trở nên sắc bén, nhìn bạn tốt của anh, cảnh cáo cho.
"E hèm?" Thẩm Đường nhìn Doãn Lạc Phong từ trên xuống dưới , "Thích như vậy sao?"
Doãn Lạc Phong đỏ mặt.
"Chỉ là cậu vừa nói như thế, mình mới phát hiện cô gái này cũng họ Tô, chẳng lẽ là bác trai Tô có con gái riêng?"
Đầu Doãn Lạc Phong đầy vạch đen, "Trong óc cậu đều chứa tương hồ sao. Cậu nói như thế, Thẩm Phỉ Phỉ có phải là con gái riêng của bố cậu hay không."
Ánh mắt Thẩm Đường cũng trở nên bén nhọn, "Đừng có nói người phụ nữ kia với mình."
"Chẳng qua là đừng đánh chủ định lên Tô Khả." Anh cũng không phải là cao thủ đào mìn, dĩ nhiên là sẽ không đạp mìn, chỉ là chuyện quan trọng nhất anh cần tiếp tục nhấn mạnh một lần nữa. (chủ định: cao hơn chú ý một bậc)
Thẩm Đường cười, cũng không nói có đồng ý hay không, chỉ là dời chủ đề dời, "Chẳng lẽ gần đây tâm tư cái tên tiểu tử này đặt tất cả trên người cô ấy?"
Doãn Lạc Phong nhìn bạn tốt, nghĩ tới nếu bạn tốt không đồng ý, vậy sau này anh trông Tô Khả tốt là được. Nghe anh ta chuyển sang đề tài khác, anh cũng tiếp, "Cậu nghĩ quá nhiều."
Đúng lúc, phía bên kia, Trịnh Diệu Đông cười ha hả nói, "Thật ra thì cũng chính là lần trước, lúc đại thọ ông nội Tô, mình nghe ông nội mình nói, thằng ranh Cẩm Niên này qua lại với bạn gái gọi là Tô Khả ."
Mọi người lại đưa mắt nhìn Tô Khả, "Tô Khả là bạn gái của Cẩm Niên?"
Những vẻ mặt không thể tin kia làm cho trong lòng Tô Khả cực kỳ khó chịu, cô là bạn gái của Tô Cẩm Niên thì thế nào? Hiện tại cô vẫn là bạn gái quang minh chánh đại của anh! Có cần phải kinh hãi như vậy, giống như cô không xứng với tô Cẩm Niên vậy.
Trong nháy mắt không khí cả phòng náo loạn lên, mọi người rối rít nhìn Tô Khả, "Tình hình là chị dâu nhỏ nha." Trong đám người, không biết người nào phát ra một câu như vậy, cho tới sau khi mọi người kêu Tô Khả là chị dâu nhỏ, dù da mặt Tô Khả dày thì cũng đỏ bừng cả mặt.
Đúng vào lúc này, Thẩm Đường chậm rãi mở miệng, "Nhưng mà mình nghe nói hình như bác gái Tô có ý gả con gái của nhà họ Hoàng cho Tô Cẩm Niên mà."
Lúc anh ta nói lời này, trong ánh mắt nhìn Tô Khả là tràn đầy đáng tiếc. Mọi người nói xem tô Cẩm Niên vất vả tìm bạn gái, bố mẹ anh sẽ dùng gậy đánh uyên ương rồi. Ngược lại lại cảm thấy bình thường, dù sao trong cái vòng vợ chồng này, không phải là mạnh mạnh kết hợp sao. Những thứ ‘có tiếng cũng có miếng’ vì "tình yêu" mà kết hợp vợ chồng, đến cuối cùng có mấy cặp đúng là đầu bạc vẫn cười với nhau? Còn không phải là đang lúc nửa đường thì chia tay, dao găm để gặp nhau?
Trong lòng mấy đưa trẻ bọn họ cũng rõ ràng, cho nên tuyệt đối sẽ không động tâm yêu thương người nào, trừ khi đối phương có đầy đủ thân phận địa vị, vậy cũng có thể nếm thử một chút. Dĩ nhiên, cũng bởi vì bọn họ biết hôn nhân sau này của họ không tự chủ được, cho nên bây giờ ở từng tuổi này liều mạng vào ‘tình cảm trai gái’ như vầy. Đại khái thì người trong nhà cũng hơi áy náy, nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần không làm ầm ĩ như xảy ra án mạng là tốt rồi.
Con gái nhà họ Hoàng này, địa vị cũng rất lớn. Bố cô ta là chủ tịch tỉnh G, nghe nói rất nhanh sẽ chuyển công tác đến thành phố B, nếu nhà Tô Cẩm Niên kết thông gia cùng nhà cô ta, địa vị nhà bọn họ chẳng phải là nâng cao một bước sao?
Tô Khả nhìn ánh mắt của mọi người, trong lòng mơ hồ không thoải mái. Sau đó, trong nháy mắt chân mày nhíu lại: Con gái nhà họ Hoàng?
Cái họ "Hoàng" này, sao quen tai thế này? Sau đó, trong đầu Tô Khả cũng không tự chủ hiện ra gương mặt Hoàng Nghê Thường.
Suy nghĩ kỹ lại, trong lòng Tô Khả vướng mắc càng sâu, nghĩ càng sâu thì Tô Khả lại càng cảm thấy con gái nhà họ Hoàng trong miệng bọn họ là Hoàng Nghê Thường, cô còn nhớ rõ lần đó cùng Doãn Lạc Phong đến xem Hoàng Nghê Thường biễu diễn, thái độ thân thiện của mẹ Tô Cẩm Niên đối với Hoàng Nghê Thường, rõ ràng chính xác là ánh mắt hài lòng của bà nhìn con dâu.
Nghĩ như vậy, tâm tình Tô Khả cũng không tốt được. thế nào cô cũng không nghĩ tới tình địch của cô lại là Hoàng Nghê Thường, thần tượng của cô. Nhưng mà nghĩ đến cô đã kết hôn cùng tô Cẩm Niên, cô cũng không trông nom những thứ khác nữa. Dù sao cô cũng nghe người tham mưu nói qua, chính là quân hôn vô cùng khó rời. Cho nên Tô Cẩm Niên muốn kết hôn cùng Hoàng Nghê Thường, không có cửa đâu.
Tô Khả phấn khích tới, vốn là muốn nhảy lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Tất nhiên Doãn Lạc Phong chú ý tới biến đổi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Khả, trong lòng cảm thấy hôm nay Tô Khả có điểm gì là lạ, theo như thường ngày thì nghe mọi người nói mẹ tô Cẩm Niên tính toán vì Tô Cẩm Niên mà sắp xếp chuyện hôn nhân, cô đã sớm giậm chân hỏi người nọ là ai rồi, nhưng hôm nay cô lại có thái độ khác thường mà không hỏi bất kỳ người nào, thậm chí khuôn mặt nhỏ nhắn còn mang theo một nụ cười bình tĩnh, cái này quá bất thường rồi.
Nhưng mà anh cũng không hỏi Tô Khả, chỉ là nói với mọi người, "Được rồi, mọi người tới là để chơi, đừng cứ mãi vây quanh em gái nhà mình chứ."
"Đi đi đi, ai là em gái nhà cậu!" Lôi Tử cười ha hả nói, rồi tay ngoắc ngoắc Tô Khả, "Đến đây, em gái Tô Khả, ngồi bên cạnh anh, anh em ta uống vài ly."
Đầu may Tô Khả giật giật, Lôi Tử này cũng quá tự nhiên rồi. Chỉ là Tô Khả cũng không tiện từ chối trực tiếp, chỉ có thể dịu dàng nói, "Em không thể uống rượu."
"Không có sao, nước trái cây cũng vậy thôi."
Rất nhanh, cả phòng lại khôi phục trạng thái, vô cùng sôi nổi.
Thẩm Đường ở một bên, chỉ là ánh mắt nhìn chăm chăm Tô Khả.
Giọng của Doãn Lạc Phong lần nữa từ từ truyền đến, "Thẩm Đường, cái khác mình cũng không nói nhiều, nhưng mà mình che chở cho Tô Khả."
Ý tứ của anh vẫn như vậy, về chuyện hư hỏng của anh ta và Tô Cẩm Niên cũng không cần giở ở trên người Tô Khả, dù sao Tô Khả là người anh nhìn trúng, họ là anh em tốt, anh ta hiểu rõ.
"Ha ha." Thẩm Đường nhìn ánh mắt của Doãn Lạc Phong, vẫn chỉ cấp cho hai chữ như cũ, không trả lời chính xác.
Hai người không nói nhiều, chỉ đi tới một góc nhỏ uống rượu.
Sau khi giải tán cuộc gặp gỡ ở quán bar, Tô Khả và Doãn Lạc Phong đi ra từ phòng riêng. Trên hành lang còn có một cửa phòng riêng đang mở, Tô Khả tinh mắt phát hiện Hoàng Nghê Thường đang ngồi ở bên trong, bên cạnh cô ta là mấy trợ thủ của cô ra, xem ra là tới VIAN buông thả rồi.
Nếu như là bình thường, nhất định Tô Khả vô cùng vui mừng nhìn thần tượng của cô, nhưng kể từ khi nghe bọn họ nói đến Hoàng Nghê Thường có thể là tình địch của cô, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Cho nên sau khi trở về thì chuyện chính là đưa toàn bộ poster, đĩa nhạc của Hoàng Nghê Thường cho bạn cùng phòng, làm cho bạn cùng phòng rối rít kêu to, Tô Khả bủn xỉn này sao mà đổi tính vậy.
Thời gian từ từ trôi qua, chớp mắt là đã qua mấy ngày. Hôm nay lại là một sáng thứ bảy tươi đẹp. Tô Khả dậy sớm, chuyện đầu tiên chính là ăn mặc chỉnh tề đi tới trạm xe bên ngoài trường. Cô lại muốn đi thăm Tô Cẩm Niên á.
Trong tay cô là mấy cái túi, phần lớn đồ bên trong đều là Tô Cẩm Niên thích ăn. Những thứ này đều là Doãn Lạc Phong nói cho cô biết. Lúc chưa ra khỏi cổng vài bước thì một chiếc BMW Z màu trắng liền xuất hiện bên cạnh Tô Khả.
Tô Khả nhìn hướng cô đi, hoàn toàn không chú ý tới chiếc BMW này.
"Tin tin ——" BMW đi theo sau lưng Tô Khả, sau đó dùng kèn nhắc nhở Tô Khả.
Tô Khả mới quay đầu nhìn.
Lúc này, cửa sổ xe BMW chậm rãi hạ xuống, gương mặt đẹp trai tinh tế xuất hiện trước mặt của Tô Khả. Tô Khả suy nghĩ rồi mới phản ứng được, người này chính là ông chủ quán bar VIAN - Thẩm Đường.
Vì vậy Tô Khả dừng bước, cười cười với anh ta, "Chào anh."
Thẩm Đường gật đầu, "Chào em. Vừa rồi từ xa anh thấy bóng lưng người nào giống như của em, bây giờ mới tới đây xác nhận."
Tô Khả cười cười, không làm gì cả, cô và anh ta không quen, cho nên cũng không nói được bao nhiêu câu.
Thẩm Đường cũng cười hỏi Tô Khả, "Em muốn đi đâu?"
Tô Khả giơ túi lên cho anh ta xem một chút, "Em định đi thăm Cẩm Niên á."
Dù sao lần đó cũng bị người tôi nói thẳng ra cô là bạn gái Tô Cẩm Niên, cho nên nói với anh ta cũng không có gì. Tất nhiên là cười trả lời Thẩm Đường.
Ánh mắt Thẩm Đường khẽ thay đổi, mắt sáng lên chuyển một cái nhìn Tô Khả, chỉ là Tô Khả hời hợt như vậy nên dĩ nhiên là không phát hiện được .
"Anh đưa em đi, vừa đúng lúc anh cũng tính đến quân đội gặp bố anh một chút."
Tô Khả cười, ý nghĩ trong lòng là: có loại chuyện tốt này sao? Nhưng còn lại nhiều hơn là: không tốt lắm đâu, cô và anh ta không quen. Đang phân vân, Thẩm Đường đã mở của xe chỗ kế bên tài xế, sau đó nói với Tô Khả: "Chị dâu nhỏ, đây là không nể mặt anh sao? Còn sợ anh bán em à?"
Tô Khả cười hắc hắc, "Sao có thể chứ."
Cô lại không đáng giá mấy đồng tiền, hơn nữa, người này chính là ông chủ quán bar VIAN, còn có thể thiếu tiền sao. Dù sao ngồi không cần trả tiền thì sao không ngồi, còn có thể tiết kiệm được mấy đồng tiền xe đấy. Vì vậy, liền leo lên ngồi xe của Thẩm Đường.