Sau đó Tô Khả dắt Tiểu Bao Tử đi tới khu chuyên bán kẹo, nhìn kẹo cầu vồng không tệ thì liền hỏi, "Có muốn ăn kẹo hay không?"
"Cô gái, người không biết cho rằng bây giờ mẹ đang đóng vai bà dì hư hỏng đó." Miệng nhỏ của Tiểu Bao Tử bĩu ra, từng chữ từng câu vô cùng rõ ràng nói với Tô Khả: "Hơn nữa, ăn kẹo không tốt đối với răng, ngay cả quy luật này mà mẹ cũng không biết sao? Thiệt thòi mẹ còn là bác sĩ."
Tô Khả có loại kích động muốn lật bàn! QAQ Nói xem cô làm mẹ dễ dàng sao! Lấy lòng con trai cũng khó khăn như vậy. (QAQ là một biểu tượng cảm xúc ở TQ, giống như xụ mặt xuống chảy nước mắt ra, đại loại vậy)
Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân cười híp mắt nhìn Tiểu Bao Tử, sau đó lấy một cái nhỏ túi ra, bên trong nhét không ít sản phẩm dùng thử đưa cho Tô Khả, "Đây là tặng cho Tô Tô đấy."
Tô Khả cười nhận lấy, lại đưa cho Tiểu Bao Tử, "Cám ơn dì đi."
Tiểu Bao Tử lên tiếng đáp lại, "Cám ơn dì."
"Ai nha, tiểu thiếu niên quá đẹp, thật quá đẹp." Hai mắt nhân viên thu ngân sáng ngời.
Trên đường đi về nhà, một tay Tô Khả dắt Tiểu Bao Tử, một mình cười hì hì nói, "Dẫn con đi siêu thị đúng là tốt."
Tiểu Bao Tử phụng phịu, "Mẹ luôn bán đứng nhan sắc của con, cô gái à, như vậy là không tốt."
Tô Khả: ". . . . . ."
Hai mẹ con cười cười nói nói, rất nhanh thì tới nhà. Tiểu Bao Tử vô cùng tự giác tự đi rửa mặt, Tô Khả xả nước tắm cho bé bên cạnh.
Rất nhanh, Tiểu Bao Tử biến thành chim bìm bịp lột sạch, bị Tô Khả ôm vào bồn tắm, lúc này Tiểu Bao Tử mới ngẩng đầu lên chậm rãi hỏi Tô Khả, "Cô gái à, lúc mẹ về đó, sao mặc áo khoác bác sĩ về luôn vậy?"
Tô Khả không biết nói gì, "Ông con à, sao hỏi nhiều làm gì."
"Hơn nữa ngay cả túi xách của mẹ mà mẹ cũng không có cầm về nhà. Cái này không giống tác phong của mẹ." Lúc này ánh mắt đen láy của Tiểu Bao Tử giống như năm mươi ngàn bóng đèn trần, nhìn chăm vào Tô Khả.
Sau đó Tô Khả véo hai cái trên mặt Tiểu Bao Tử, "Nhị Tô, khuôn mặt nhỏ nhắn của con lại mềm không ít đấy, xem ra loại phấn kia không tệ, mẹ hối hận vì chỉ mua cho con một ít."
Mặt Tiểu Bao Tử đen, "—_— Cô gái à, mẹ lấy cớ quá áp chế rồi đấy."
"Ai nha, thật sao?"
". . . . . ."
*
Lúc tối, điện thoại của Tô Khả lại reo lên, gọi điện thoại tới là đồng nghiệp của Tô Khả, "Tô Khả, hôm nay sao cô không giao hồ sơ bệnh lý cho chủ nhiệm Lý."
"Tôi quên rồi."
"Cô có biết hay không, hành vi của cô rất không tốt. Người của cả khoa chúng ta cũng bởi vì sai lầm lần này của cô mà sẽ bị mất tiền thưởng."
Tô Khả đối mặt với sự lảm nhảm của người phụ nữ thời mãn kinh này thì trong nháy mắt im lặng, lên tiếng an ủi mấy câu rồi cúp điện thoại. Chỉ thấy ánh mắt của Tiểu Bao Tử giống như ngọn lửa sáng người có hồn nhìn cô.
Tô Khả xụ mặt, "Sao thế?"
Ngón tay trắng nõn nà của Tiểu Bao Tử kéo chặt chăn bông, miệng nhỏ mềm mại màu đỏ tươi phun ra một câu khiến Tô Khả nôn ra máu: "Chắc chắn có chuyện bất thường."
Tô Khả: ". . . . . ."
Hồi lâu, Tô Khả nói: " Nhị Tô, mấy ngày nữa chúng ta đi Mỹ, con thấy sao?"
"Tại sao đi?"
Tô Khả cẩn thận sờ sờ lên tim của con, "Muốn xem kỹ bệnh cho bảo bối Nhị Tô của mẹ. Như vậy mẹ mà có thể dẫn con ngồi tàu lượn trên không, ngồi đu quay, đi nhà ma, chúng ta cũng có thể chạy bộ. . . . . ."
Tiểu Bao Tử ôm eo Tô Khả, "Nhưng cô gái à, không phải là mẹ nói muốn chờ con bảy tuổi sao?"
"Con chỉ cần nghe lời mẹ là được rồi."
". . . . . ."
*
Tô Khả đưa Tiểu Bao Tử lên xe của vườn trẻ, sau đó liền vội vàng đến bệnh viện, lần này cô không có trễ. Tô Khả không đến phòng làm việc của cô, dù sao cô không biết là Tô Cẩm Niên có thể ở bên kia ‘ôm cây đợi thỏ’ hay không.
Suy nghĩ một chút, khả năng này vẫn rất lớn, dù sao cô hiểu rất rõ tính tình Tô Cẩm Niên rồi. Ngày hôm qua nhìn bộ dáng của anh thì nhất định sẽ tới đây ‘ôm cây đợi thỏ’, mà cô, trước mắt còn không dứt được cái hố trong lòng nên chỉ có thể trốn tránh anh.
Trước mắt nhất định là cô không tới bệnh viện này được rồi, cho nên cô muốn tranh thủ thời gian xin phép nghỉ ở chỗ này.
Trước hết chính là Tô Khả đi tới phòng làm việc của Lão Viện Trưởng,
Quả nhiên Lão Viện Trưởng giống như thường ngày (ngày hôm qua thì ngoại lệ), còn chưa tới phòng làm việc, theo như Tô Khả dự đoán thì cần khoảng mười giờ trưa mới đến, may mà Tô Khả ở bên này chờ ông ta.
Cũng không biết này Lão Viện Trưởng có phải đã uống nhầm thuốc hay không mà tám giờ mười phút lại đi tới cửa phòng làm việc của ông ta.
Cằm Tô Khả cũng muốn rớt xuống đất, nói xem, ngày hôm qua thì Lão Viện Trưởng đến lúc tám giờ hơn một chút, hôm nay lại hơn tám giờ một chút, thật sự qua bất thường.
Quan trọng nhất là, hôm nay Lão Viện Trưởng mặc một cái áo sơ mi màu hồng chấm bi, dưới chân là một cái quần đùi màu xanh da trời có hoa nhỏ dày đặc.
Nhìn trang phục của ông, ánh mắt của Tô Khả cũng rớt xuống đất.
Hiển nhiên tâm tình Lão Viện Trưởng vô cùng tốt cho nên tuyệt nhiên vừa vào đã không phát hiện Tô Khả ngồi trên chỗ của ông ta.
Chỉ thấy trong miệng Lão Viện Trưởng ngâm nga “anh an hem em nhìn xem…” thoải mái nhàn nhã cầm lấy áo khoác trắng treo áo trên tường sau đó chậm rãi mặc trên người ông ta, thuận tiện xoay xoay cái mông của ông ta mấy cái, vuốt vuốt tóc hoa râm của ông ta, còn kém không có soi gương thôi, nhìn hai bên một chút, có phải lại đẹp trai hay không.
Tô Khả hóa đá tại chỗ, tay run sơ ý một chút nên đụng một cái ly của ông ta, một tiếng “loảng xoảng keng”, cái ly rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu lớn.
Cuối cùng Lão Viện Trưởng cũng nhìn thấy Tô Khả, ngón tay đầy nếp nhăn chỉ Tô Khả, dùng giọng nói vô cùng không thể tin nói với Tô Khả: “Tô Khả, cô! Cô!Cô!”
Cũng may cái ly kia không có vỡ. Tô Khả khom người xuống nhặt cá ly lên để lại chỗ, cười híp mắt nhìn Lão Viện Trưởng “Viện trưởng, hôm nay ông lại đẹp trai không ít nha.”
Lão Viện Trưởng sững sờ gật đầu một cái, sau đó sờ sờ tóc trắng nói với Tô Khả. “Ha ha, cô cũng cảm thấy như vậy à? Con tôi cũng nói tôi như vậy đó.”
Trong lòng Tô Khả: “__ ____ “
Dĩ nhiên, trên mặt, Tô Khả cười vô cùng rực rỡ, nói thế nào thì cô cũng đang cầu Lão Viện Trưởng cực phẩm keo kiệt muốn chết này.
“Đúng vậy, viện trưởng, gần đây nhìn mặt ông hồng hào, dáng vẻ như hoa đào muốn mở đấy.”
Lão Viện Trưởng vừa nghe, “ha ha ha _______” mà cười ra tiếng, miệng lộ ra hàm rang thiếu ba cái, sau đó ông lạp tức lấy tay che miệng, cười nửa ngày mới dừng lại, ra vẻ nghiêm túc nhưng giọng nói lại đầy vui sướng nói với Tô Khả: “Tô Khả, sao cô có thể cười viện trưởng của cô đây? Ha ha~” nói xong thì cười nhỏ mấy cái, có lẽ ông ta không nín nổi, sau đó tiếp tục nói. “ Thật sự là không ra gì mà. A ha ha”
Tô Khả nghe Lao nhăn nheo rống lên như bò mà chợt cảm thấy cúc hoa căng thẳng, thầm mắng mình là người đần độn, lại chụp mông ngựa của ông ta.
Cuối cùng Lão Viện Trưởng dừng cười lại, vẻ mặt vui sướng, sau đo muốn chất vấn xem tại sao Tô Khả ở phòng làm việc của ông ta, vấn đề này quên đến sau đầu rồi.
Lão Viện Trưởng đi tới chỗ ngồi của ông ta, Tô Khả cũng đứng lên trả lại vị trí cô chiếm cho Lão Viện Trưởng.
Lão Viện Trưởng đặt mông ngồi xuống, miệng còn ngân nga anh anh em em nhìn xem… ”, sửa sang lại ống đựng bút một chút, xử lý giấy tờ trên bàn một chút.
Đầu Tô Khả đầy vạch đen, chợt cảm thấy từng đợt sấm sét đánh thẳng vào đầu cô ________________
“Aiya, Tô Khả , sao cô còn không đi ra ngoài?”
Tô Khả “ ______________ ”
“ Cô tìm tôi có chuyện gì không ? ”
Ông ta nhìn ra à, Tô Khả muốn gào lên một tiếng với ông ta.
“ Viện Trưởng, lần này tôi tới là xin ông giúp tôi một việc lớn. ”
Vừa nghe, muốn giúp đỡ, mặt của Lão Viện Trưởng liền cứng ngắc, sắc mặt vô cùng khó coi, giọng điệu cũng không tốt. “ Tôi là một ông già, có thể có hơi sức đâu mà giúp cô. ”
Trong lòng Tô Khả mắng một cái : lão già quyền lực cực phẩm mà !
“ Ai ui, viện trưởng đẹp trai, tôi tới đây là vì muốn xin nghỉ. ” Tô Khả cười hì hì nói.
Lão Viện Trưởng khẽ nhíu mày. “ Lại xin nghỉ ? ”
Tô Khả nói : “ Aiya, viện trưởng à, tôi xin nghỉ lúc nào chứ. ”
Viện Trưởng có một bản lĩnh chính là lựa chọn “ mất nghe ”, cái gì gọi là lựa chọn mất nghe ? Đó chính là đối với lời ông muốn nghe thì ông sẽ nghe rõ ràng, một chữ một từ cũng không rơi xuống đất mà ghi tạc trong đầu, đối với lời ông không muốn nghe thì có thao thao bất tuyệt nói hai trăm lần, ông cũng sẽ nói với người đó. “ Hả ? Hả ? Cô lặp lại lần nữa ? »
Cho nên giờ phút này, ông ta lựa chọn mất nghe, nói với Tô Khả : “Nhân viên của bệnh viên chúng ta không đủ, tại sao có thể tùy tiện xin nghỉ vậy ? Ba lạp ba lạp… »
Tô Khả thật sự muốn nói. “Con mẹ ông ! », nhưng vì sau này cô và thân thể bảo bối bình an nên nói lần nữa. “Viện trưởng, con tôi bị bệnh tim bẩm sinh, tôi dẫn bé đi khám bệnh. »
“Khám bênh ? Tới bệnh viện chúng ta không phải tốt sao, cô cũng không cần xin nghỉ. Thế nào, chẳng lẽ cô không định để cho con trai cô tới bệnh viện chúng ta khám bệnh ? Ôi trời ơi, cô là bác sĩ của bệnh viện chúng ta, tại sao có thể không tin tưởng kỹ thuật của bác sĩ bệnh viện chúng ta chứ ba lạp ba lạp.. »
Tô Khả rơi nước mắt đầy mắt, vội nói, “Viện trưởng, tôi đi ra ngoài trước, chuyện xin nghỉ chờ hôm nay tôi làm việc xong sẽ thảo luận với ông. ”Nói xong, cũng không nghe viện trưởng líu ríu, lập tức chạy ra khỏi phòng làm việc của ông ta.
Lau mồ hôi, Tô Khả vỗ vỗ trái tim nhỏ, không nhịn được nên nói là thằng cha viện trưởng này thật sự là quá lừa bịp rồi.
Trở về phòng làm việc của mình, Tô Khả mở cửa phòng làm việc ra thì chỉ thấy hai đồng nghiệp đã ngồi tại chỗ, một người chính là người phụ nữ thời kỳ mãn kinh ngày hôm qua gọi điện cho cô – Phương Ngọc Hoa, còn một người chính là đàn ông độc thân ba mươi mấy tuổi – Lưu La.
Phương Ngọc Hoa thấy cuối cùng Tô Khả cũng đến thì không nhịn được lầm bầm hai tiếng rồi lại nhìn gì đó trước mặt bà ấy. Mà con Lưu La thì gật đầu với Tô Khả một cái, lại cúi đầu xử lý tài liệu của anh ấy.
Tô Khả đi trở về bàn làm việc của cô, ngày hôm qua đồ đạc cô bỏ quên ở phòng làm việc còn chỉnh tề ở đây, sau đó Tô Khả thu xếp lại, ví tiền và chìa khóa vẫn còn.
Phương Ngọc Hoa đứng lên, giao một xấp giấy tờ cho Tô Khả. “Đưa đồ qua cho chủ nhiệm Lý nhanh một chút. ”
Tô Khả cũng không nói nhiều, dù sao đây là công việc của cô, vì vậy, Tô Khả cầm đồ thì đi tới phòng làm việc của chủ nhiệm Lý.
Chủ nhiệm Lý là người đàn ông trung niên hói đầu, có vẻ nịnh hót mọi người, nhưng ông ấy đối với Tô Khả lại không tệ, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Thẩm Đường, bởi vì dì họ của Thẩm Đường là vợ của ông ấy.
Tô Khả để đồ xuống, chủ nhiệm Lý cũng chỉ nói lần sau chú ý, về phương diện hủy bỏ tiền thường là bởi vì liên quan đến Lão Viện Trưởng cho nên không có cách nào thay đổi, sau đó mới để Tô Khả rời đi.
Tô Khả ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Lý đi tới phòng làm việc của cô, đột nhiên mí mắt giật lên.
Ngẩng đầu lên thì mới phát hiện, bên ngoài phòng làm việc của cô có một người đàn ông mặc quân trang đang dựa vào tường, thân thể hơi nghiêng, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời nên có một vầng sáng ấm áp.
Giống như là có cảm ứng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp dồn ép cô.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của anh lóe lên một tia sáng. Thẳng tắp nhìn Tô Khả, giống như muốn bước vào linh hồn của cô.
Còn Tô Khả sợ muốn tè ra, không chút suy nghĩ, xoay người co cẳng muốn chạy. Mới chạy vài bước thì nhìn thấy bức tường xanh biếc chắn trước mặt. Đường cùng có phải hay không!
Tô Khả có loại kích động ngã xuống đất giả chết, trời muốn tiêu diệt cô mà. Cô thật cẩn thận, thật cẩn thận trốn anh, hơn nữa, khoảng thời gian này, anh là bộ đội đặc chủng thì không phải nên ở doanh trại sao! Vì sao vẫn chạy tới đây! Lật bàn!
Dĩ nhiên, không đợi đến khi Tô Khả chạy đến "đường cùng" thì cổ áo của cô đã bị người phía sau xách lấy.
"Còn muốn chạy?" Ba chữ đơn giản, giọng lên cao, bộ dáng có một chút đùa giỡn lại làm trong lòng Tô Khả run sợ .
Tô Khả quay đầu, nhìn vẻ mặt có chút lạnh nhạt của Tô Cẩm Niên, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nên nói với anh, "Hắc, Cẩm Niên, đã lâu không gặp."
"Đã lâu là bao lâu?" Giọng nói Tô Cẩm Niên vẫn thú vị đùa giỡn, "Hửm?"
Mặt của anh từ từ tới gần mặt của Tô Khả, chóp mũi chạm chóp mũi, hoi thở giao nhau, các kiểu mập mờ. Còn ngón trỏ của anh lại vuốt ve môi của Tô Khả hết lần này đến lần khác, cho đến khi môi Tô Khả có màu đỏ tươi, hấp dẫn giống như thạch trái cây.
Tô Khả không biết làm gì nữa, cô và anh, sao bây giờ lại biến thành cái bộ dáng này?
Tô Cẩm Niên tiếp tục hỏi Tô Khả, âm thanh rất trầm, giống như hút toàn bộ cái vắng vẻ bốn phía qua đây. Anh nói, "Khả Khả, em nói với anh đi, đã lâu, là bao lâu?"
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe âm thâm cây kim thêu rơi xuống. Tô Khả nhìn đôi mắt sâu tối của Tô Cẩm Niên, rất lâu không nói, bầu không khí bốn phía giống như ngưng trệ.
"Năm năm."
Giọng nói của Tô Khả mang theo một tia buồn bã, vốn là vẻ mặt còn cười thì lần này đã trở nên cô đơn, trong nháy mắt giữa hai đầu mày ngưng lại vẻ đau thương, nhìn đôi mắt Tô Cẩm Niên cũng có một chút đau lòng.
"Em cũng biết là năm năm!" Tô Cẩm Niên hỏi, nét mặt đau đớn, "Âm thầm biến mất năm năm! Tô Khả, Tô Khả! Em có biết năm năm dài bao nhiêu không? Năm năm, có hơn một ngàn tám trăm ngày, mỗi một phút, mỗi một giây, anh đều nhớ em, nhưng em trốn tránh anh, em trốn tránh anh. . . . . ."
Giọng nói của Tô Cẩm Niên từ từ hạ xuống, trong mắt không tan được đau buồn, "Em tránh anh còn chưa tính, thậm chí còn gửi giấy thỏa thuận li hôn cho anh, Tô Khả, em có biết anh rất khó chịu."
Anh chỉ chỉ trái tim của anh, "Khả Khả, em nói cho anh biết, rốt cuộc chỗ nào anh không tốt, nói cho anh biết, có được không. . . . . ."
Tô Khả bị Tô Cẩm Niên làm nghẹn đến nửa chữ cũng nói không ra, mắt to long lanh chỉ thấy Tô Cẩm Niên, đặt tay anh lên ngực của cô, "Cẩm Niên, em không qua được. . . . . . Em không qua được, thật sự. . . . . . Đừng ép em. . . . . ."
Tô Cẩm Niên trầm mặc, nhiệt độ lòng bàn tay của cô còn truyền đến trái tim đang đập.
"Cẩm Niên, mỗi lần nghĩ đến anh thì tôi không tự chủ mà nghĩ đến mẹ." Nước mắt Tô Khả lại chảy xuống, giọng nói run rẩy, lời nói có chút không mạch lạc, "Cẩm Niên, thật sự là tôi không đi qua cái hố trong lòng . . . . . Em nghĩ tất cả đều là vì tôi, bởi vì em là một người cố chấp mà hại mẹ của em mất đi sinh mạng. . . . . ."
"Khả Khả, rốt cuộc em đang suy nghĩ gì!" Tô Cẩm Niên lau nước mắt Tô Khả.
"Anh không hiểu, Cẩm Niên! Mỗi lần em vừa nghĩ tới mẹ là vì em mà chết thì trong lòng em liền đau. Nếu như không phải là vì cứu em, nếu như không phải là lúc em ở cục cảnh sát lại gọi điện thoại kêu mẹ đến. . . . . . Mẹ sẽ không chết."
"Khả Khả. . . . . ."
"Anh nhất định không biết, câu nói sau cùng mẹ nói với em, đến bây giờ em cũng không dám nói với bố, mẹ nói với bố, ‘ thật xin lỗi, mẹ. . . . . . ’ cứ bốn chữ như vậy, mà em biết, nhất định mẹ muốn nói với bố là ‘ em yêu anh’. Cũng bởi vì em. . . . . ."
Tô Cẩm Niên ôm chặt cơ thể Tô Khả. Tô Khả nói tiếp, "Nếu như không phải bởi vì em quá liều mạng đuổi theo anh, nếu như không phải bởi vì em cố chấp không buông. . . . . . Nếu như anh không yêu em, nếu như em không là người gây sự với Trịnh Duyệt. . . . . . Hay hoặc là, ban đầu em nghe anh khuyên, phá con đi, hay hoặc là ban đầu em không cố không hiểu ý mẹ anh. . . . . . Hay hoặc là. . . . . ."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi!" Tô Cẩm Niên chưa bao giờ biết thì ra là trong lòng của cô có nhiều lo âu như vậy. Thì ra đây mới là nguyên nhân mà ngày đó cô nói với anh là "Cẩm Niên, em yêu không dậy nổi nữa". . . . . .
Anh lặp đi lặp lại nhấn mạnh ba chữ này, nhưng mà những từ này yếu ớt bất lực biết bao.
Tô Khả cười cười, sắc mặt tái nhợt, đôi tay cũng kiên định đẩy Tô Cẩm Niên ra, "Cho nên, chúng ta như vậy, rất tốt, thật sự."
Tô Cẩm Niên không lên tiếng, cứ tham lam nhìn Tô Khả như vậy.
Tô Khả dùng tay nắm mạch tuệ trên vai anh, "Anh xem, chúng ta tách ra rồi, sự nghiệp của anh cũng thành công, em cũng được an tâm. . . . . ." (mạch tuệ chắc chỉ một cọng lúa trên quân hàm của anh)
Tô Cẩm Niên cúi người hôn cái miệng nhỏ nhắn đang nói liên tục của Tô Khả, trăn trở, sức lực vuốt vẻ rất lớn, dường như muốn đem nhớ nhung năm năm và tất cả đau khổ trút xuống nụ hôn này.
Ánh nắng ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng chiếu ngững tia nắng vàng rực lên hành lang.
Rất lâu, rời môi.
Bờ môi là vài tia ái muội màu bạc, dưới ánh mặt trời màu vàng lóe sáng rồi tắt đi.
Ánh mắt anh thâm tình.
Nước mắt trên mặt của cô không ngừng rơi.
Anh đưa tay, nhiều lần muốn lau khô nước mắt của cô.
Cô không nói, nước mắt cũng không ngừng trượt xuống…
Anh lau đi, cô chảy xuống.
Hồi lâu, cô nói, “Tô Cẩm Niên, đủ rồi! Thật đấy!”
Anh không nói, vẫn cố chấp lau nước mắt thay cô.
Cô gạt tay anh ra, “Anh xem, anh không ở đây năm năm, mặc dù em sẽ đau khổi, em sẽ khó chịu, em sẽ bi thương, em sẽ nhớ nhung, nhưng mà em sẽ không khóc. Nhưng anh vừa tới thì em liền đau, em đau đến chỉ có thể chảy nước mắt đề phát tiết, giống người nhu nhược. Mà em không muốn làm người nhu nhược, cho nên Cẩm Niên, anh giúp em hoàn thành có được hay không?”
Anh mím môi, không trả lời, ánh mắt cũng si ngốc nhìn cô.
Cô bị ánh mắt sáng quắc của anh ép lui ba bước, “Tô Cẩm Niên, em đã nói rất rõ ràng. Em và anh, nhất định không thể ở cùng nhau. Nói chua xót một chút thì cũng chỉ có thể trách giữa chúng ta là có duyên không phận, cả hai có tình nhưng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ thì không hẳn là không thể.”
“Khả Khả…” Rốt cuộc anh cũng lên tiếng, ánh mắt quá chăm chú nhìn cô, “Khả Khả, anh sẽ không đồng ý.”
“Anh!” Tô Khả lau khô nước mắt, nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, “Anh muốn như thế nào đây! Có phải muốn mạng sống của bố em cũng phải đền luôn thì anh mới can tâm hay không!”
Vẻ mặt Tô Cẩm Niên xám xịt, ánh mắt kiên định “Khả Khả, tin tưởng anh, anh sẽ không. Nhất định sẽ không xảy ra chuyện như vật nữa!”
“Thật xin lỗi, em không đánh cuộc nổi.”
Tô Cẩm Niên tiến lên một bước, vươn tay ra muốn ôm chặt cô trong ngực thì lại bị cô khó khăn tránh ra, đôi mắt anh ảm đạm, đau đớn trong lòng căng ra tùng mảng lớn, “Trịnh Duyệt, đã đền tội rồi.”
Tô Khả mím môi không nói.
Tô Cẩm Niên tiếp tục nói, “Ngày em rời đi thì Trịnh Duyệt đền tội rồi. Khả Khả.”
Trong lòng Tô Khả rõ ràng chuyện này, bởi vì một lần gọi điện cho bố của cô thì bố cô đã nói với cô rồi, Cẩm Niên làm sao để bắt Trịnh Duyệt phải đền tội.
Bố cô nói, khi đó hai người Cẩm Niên và Lạc Phong, vì lấy được bằng chứng phạm tội của Trịnh Duyệt nên đã làm rất nhiều chuyện, vì thế, thậm chí Cẩm Niên còn sử dụng quân pháp.
Ngày Tô Khả rời đi thì Tô Cẩm Niên liền đưa bằng chứng phạm tội mà anh tìm được tới tòa án quân sự.
Chứng cứ phạm tội chính là một đoạn ghi âm, bên trong là Trịnh Duyệt và Vương Phẩm nói một câu: “Anh nói xem cái tên XXX (tài xế gây chuyện) sao lại ngu ngốc đạp mạnh cần ga đụng chết người vậy hả?”
Chỉ câu này thì đủ để định Trịnh Duyệt tội tử hình.
Nhưng mà lấy được những lời này cũng là trăm cay nghìn đắng rồi.
Ban đầu, Thẩm Đường điều tra được chuyện này Vương Phẩm thoát không khói liên quan, mà mọi người đều biết Vương Phẩm ái mộ Trịnh Duyệt. Cho nên mọi người tìm hiểu nguồn gốc, chia làm hai ngả hành động, bên này Tô Cẩm Niên “ôm cây đợi thỏ” để lấy được chứng cứ phạm tội, vì thế sử dụng vũ khí bí mật tối cao của quân đội – có chức năng ghi âm kiêm máy nghe lén.
Còn Doãn Lạc Phong cử người thẩm vấn người nhà của XXX, từng bước uy hiếp.
Có lẽ Trịnh Duyệt vẫn bị cái chết của mẹ Tô Khả làm cho phiền lòng, lại hết sức cảm thấy chuyện này cùng Vương Phẩm: “Anh nói xem cái tên XXX (tài xế gây chuyện) sao lại ngu ngốc đạp mạnh cần ga đụng chết người vậy hả?”
Cứ một câu nói như vật mà Tô Cẩm Niên cảm thấy trên đó cũng đáng giá cho dù sắp đối mặt với xử phạt nghiêm khắc của quân đội nhưng anh cũng không hối hận. Mà công tác tư tưởng của Doãn Lạc Phong bên kia cũng không kém, dù sao nhân dân, chỗ nào có kinh doanh mà bị “gian thường” Doãn Lạc Phong một dọa một hù thì rất nhanh nhận tội.
Trịnh Duyệt bị mang đến tòa án quân sự, khi chứng cớ đưa ra thì cô có là bông hoa của quân đội thì cũng không thể không nhận tội, còn đối mặt với trừng phạt còn nghiêm trọng hơn. Không chỉ bí đá ra khỏi quân tịch, tước đảng viên, còn bị đưa vào phòng giam trực tuyên án tù có thời hạn tám năm. Cho dù như thế thì tuổi thanh xuân của cô ta cũng chon theo ở bên trong, nhà họ Trịnh cũng vì vật mà hổ thẹn. Ông cụ Trịnh giận đến nhồi máu cơ tim, cũng may là cấp cứu kịp thời, nhưng vì vậy bị bán thân bất toại.
Mà Vương Phẩm là đồng bọn nên cũng bị phán quyết ba năm tù giam có thời hạn, đây là hậu quả cho hành động của nhà họ Vương.
Trừng trị Trịnh Duyệt, hiển nhiên còn có một người khác là Hoàng Nghê Thường.
Cũng may cô ta không có nguy hại đến tính mạng gì, dĩ nhiên, đây là trên mặt nổi, Hoàng Nghê Thường ngầm tính quá mức kín đáo nên đúng là Cẩm Niên bọn anh không có tra được gì.
Nhưng chính là cô ta làm những chuyện ngu xuẩn trên mặt nổi kia cũng làm cho Cẩm Niên và Doãn Lạc Phong tức không thôi, bởi vì nếu không phải cô ta thì Tô Khả không thể nào biết tin mẹ của cô sớm như vậy, tự không có khả năng đau lòng muốn chết như thế.
Cho nên bản lĩnh “trả miếng” của bọn anh vừa xuất ra thì cô ta đã “mai danh ẩn tích.” ( không xuất hiện nữa).
Một người phụ nữ, nhất là một người phụ nữ đang làm minh tinh thì sợ nhất chính là xuất hiện tin tình cảm, hơn nữa tin tức này còn là tiêu cực.
Cho nên Doãn Lạc Phong liền vận dụng giao thiệp trong tay anh, dùng số tiền lớn mua lại số hình chụp bí mật của cô ta ở nước Mỹ, dĩ nhiên trong này còn có một số video XO của cô ta và bạn trai cô ta. Tại ngày Tô Khả rời đi thì Doãn Lạc Phong phát các loại hình video ở các trang mạng lớn và trên diễn đàn, trong nháy mắt, lượng xem vào đã quá một trăm triệu, từ đó danh tiếng Hoàng Nghê Thường rơi xuống như đậu phụ phơi khô.
Fan của cô ta tức giận không thôi, bởi vì thật sự không có nghĩ đến nữ minh tinh họ thích lại là người như vậy, quá ghê tởm, dĩ nhiên cũng có nói đây là cuộc sống riêng tư của người ta, họ chỉ cần chú ý thực lực của cô ta.. đủ loại bình luận. Nhưng rất nhanh liền bị Doãn Lạc Phong mời thủy quân làm chìm.
Mà vì vậy nên sự nghiệp của Hoàng Nghê Thường chưa gượng dậy nổi.
Mà Tô Cẩm Niên còn tìm kiếm rõ ràng những hoạt động ngầm của bố ta những năm gần đây, với phương thức bí mật đã giao cho trung tâm kiếm tra kỉ luật, vốn còn có thể thăng chức thành chủ tịch Hoàng thì nháy mắt bị quy tắc kép, trước khi chết cũng không hiểu rõ cuối cùng là xảy ra chuyện gì.
Mà cũng thân cận nhà họ Hoàng là nhà họ Tô Khả, cũng chính là nhà của Tô Cẩm Niên thì cũng không trốn thoát vận mệnh bị kiếm tra. Cũng may bố mẹ Tô Cẩm Niên không có làm chuyện gì quá giới hạn mà vi phạm pháp luật nên rất nhanh đã thả trở lại. (Tiêu Tam và “mặt trắng nhỏ” không có bị tra được, coi như tra được, cũng không tính là vi phạm quá nặng, dù sao công và tư vẫn phải là phân rõ ràng.)
Nhanh như vậy được thả ra thì nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì quan hệ chính trị rắc rồi khó gỡ bên trong.
Tô Sĩ Minh gọi điện cho Tô Cẩm Niên, chỉ nói ba chữ: “Được, được, được!”
Tất nhiên, Tô Cẩm Niên hiểu ý bố anh, bởi vì tất cả đều là anh làm con mà tố cáo.
Anh cũng khó chịu, cũng đành chịu, nhưng là đổi lại là không thẹn với lương tâm!
Còn Tần Phí laị không nói một lời, lần này cũng không tranh cãi với Tô Cẩm Niên, chủ là phải tận tay lên trên nộp đơn xin giải ngũ, thông thường nhân viên làm đến nước muốn giải ngũ thì căn bản là không mấy người nhưng Tần Phi lui, cuối cùng gửi một tin nhắn: “Cẩm Niên, mẹ không dồn ép con nữa.”
Ý hòa thuận rất rõ ràng nhưng Tô Cẩm Niên lại từ chối.
Bởi vì từ lúc bà bắt đầu xuống tay với Tô Khả, bắt đầu xuống tay với đứa bé trong bụng Tô Khả, từ lúc bà bắt đầu xuống tay tính toán với chính anh thì trong lòng của anh không có ý định tha thứ cho bà. Hơn nữa từ giây phút anh ra khỏi nhà họ Tô Khả, anh cũng không còn định trở lại cái nhà kia nữa, cho nên anh từ chối.
Dù sao vẫn là những việc nhỏ không đáng kể, bố của Tô Khả nói với cô cực rõ ràng, Tô Khả cũng rõ ràng, hơn nữa là trong lòng chua xót. Bởi vì một người là cô mà làm liên lụy tới nhiều người như vậy.
Nếu như cô không dây dưa với Cẩm Niên, Trịnh Duyệt cũng sẽ không hối hận cô, cũng sẽ không cố ý đạo diễn một vụ tai nạn xe cộ, hại chết mẹ của cô.
Nếu như cô không dây dưa Cẩm Niên, Hoàng Nghê Thường cũng sẽ không “diễu võ giương oai” đối với cô, rơi vào mất hết danh dự, bởi vì cô ta vốn là thần tượng của cô, có lẽ cô còn có thể tiếp tục nghe cô ta hát lên nhạc…
Nếu như cô không dây dưa Cẩm Niên, quan hệ của Tần Phi và Cẩm Niên cũng sẽ không cứng đờ lại cứng ngắc, rơi vào “mẹ con trở mặt thành thù”, thậm chí địa vị xuống dốc không phanh.
Bây giờ ba người phụ nữ rơi vào nông nỗi đó, công không thông cảm một chút nào. Bởi vì cô hận bọn họ. Nhưng cô hận ba người phụ nữ kia thì đồng thời cũng hận mình.
Bởi vì tham muốn của cô mới khiến cho chuyện rơi vào tình cảnh như thể đây là suy nghĩ vô cùng mâu thuẫn, suy cho cugf vẫn là bởi vì nỗi đau đớn nhất là trong lòng cô ___ mẹ của cô mất, cô đã không thể nghe được một tiếng. “Khả Khả, đồ ngốc…”
Đây là ma thuật sợ hãi, cô nhảy không ra chỉ có thể “chùn chân bó gối”, không rời khỏi phạm vi của mình.
Lúc này, Tô Cẩm Niên đang nói với cô, cô giơ tay đóng chặt những mong chờ của anh.
“Cẩm Niên, mặc kệ như thế nào giữa chúng ta đã qua, chỉ có thể đã qua.”
Theo gió, theo nước chảy, theo mây, theo sướng mù..
Thế giới rộng lớn, bầu trời thay đổi trong cái chớp mắt nhưng thủy chung không trở về như ngày trước được, cho nên Cẩm Niên, chúng ta, cứ như vậy thôi…
Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả , lấy tay của cô xuống, nắm trong lòng bàn tay.
“Khả Khả, em cũng nói, đã qua, chỉ có thể đã qua.”
Tô Cẩm Niên nói khiến Tô Khả sững sờ, chớp mắt. Tô Khả hiểu được, cười khổ một tiếng, “Cẩm Niên, em nói rồi, đừng ép em”
Tô Cẩm Niên nói: “Khả Khả, anh không ép em. Thật đấy, anh chỉ cầu xin em để anh canh giữ ở bên cạnh em, anh chỉ cầu xin em đừng lại chơi trò biến mất với anh…”
“Em làm không được.”Tô Khả chớp mắt, hốc mắt có chút dấu vết ẩm ướt, vốn là nước mắt đã dừng thì lại có khuynh hướng chảy xuống, cô chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trần nhà phía trên và ánh đèn mờ nhạt ____”
“Khả Khả…”
Tô Khả kéo khóe miệng lên, “Thật đấy.”
Bây giờ cô thật giống như “thân đang bị vây trong thành”, cô không được ra mà người khác cũng vào không được. Cô không muốn đi ra ngoài mà người khác cũng đừng hòng đi vào trong…
Cô đang khó chịu vì mẹ của qua đời, vì bố cô mất đi mẹ mà đau lòng, mà áy náy. Cô dùng hạnh phúc mất đi của cô để trừng phạt cô, có lẽ, đây là đã cho mọi việc lời giải thích tốt nhất.
Cho nên cô không muốn Tô Cẩm Niên tới phá hỏng nội tâm anh bình của cô, cho dù cái an bình này là cô trốn tránh mà có được thì cô cũng không cho phép Tô Cẩm Niên phá hỏng.
Ngày lẳng lặng trôi đi trước mặt ha người, chia anh và cô thành hai khu vực, anh sáng, cô tối, phân biệt rõ ràng.
Tô Khả hít hít mũi, nghiêng đâu, “Em còn muốn làm việc, không tiếp được rồi.”
Nói xong thì xoay người, ép buộc mình không nhìn lại Tô Cẩm Niên một cái nào, lướt qua anh ____
Anh kéo tay của cô, không để cho cô bước thêm một bước nào.
Anh nói. “Khả Khả, em vẫn là người phụ nữ dung cảm.”
Cô trầm mặc. “Dũng sĩ có dung cảm thì cũng sẽ bởi vì vết thương chồng chất mà nhát gan không bước về trước nữa.”
Anh nói, “Khả Khả, anh không thể không có em.”
Cô xoay người, đột nhiên cười tươi như hoa.
Cô nói. “Cẩm Niên, em cũng đã từng cho rằng em không thể không có anh, nhưng sự thật đã chứng minh là mười tám năm trước đây không có anh thì cuộc sống vẫn thật tốt, năm năm sau này không có anh, cuộc sống vẫn thật tốt đấy.”
“……”
“Cho nên, cho tới bây giờ trên thế giới này cũng không có người nào không thể rời bỏ người nào.”