Kỳ nghỉ đông qua đi, Tần Viêm trở về trường học, cuộc sống vẫn tiếp tục như mọi khi. Lại qua hai ngày, cuối cùng tới cuối tuần, ngày mười bốn tháng hai, ngày lễ tình nhân.
Chính là ngày này cùng Tần Viêm không một chút quan hệ, nhập học mới nửa năm, cậu hiện tại không thích nữ sinh nào, cũng không có ai chủ động đến bắt chuyện với cậu. Nữ sinh khoa ngoại ngữ hơi xinh đẹp một chút đều là mắt cao hơn đỉnh, suốt ngày bận việc… đối phó sự đeo đuổi của các nam sinh khoa khác. Ở một trường thiên về khoa học kỹ thuật tỉ lệ nam nữ là 7: 3 thế này, để nước phù sa chảy qua ruộng người ngoài không phải đáng chê cười sao?
Đáng thương Tần Viêm tuy rằng thân là sinh viên khoa ngoại ngữ, thế nhưng lại không hưởng sái được chút đào hoa nào.
Ở căn tin ăn cơm rồi quay về ký túc xá, Tần Viêm tắm rửa một chút, lúc đi ra thì Hạ Tiểu Xuyên đã ngủ dậy rời khỏi phòng, máy tính trên bàn vẫn mở. Ánh mắt cậu tùy ý lướt qua, chú ý tới bên cạnh máy tính của hắn đặt vật gì đó giống như khung hình, nhất thời tò mò cầm lên xem.
Là ảnh chụp hai người, Hạ Tiểu Xuyên thoạt nhìn còn không quá mười lăm mười sáu tuổi, mặc đồng phục học sinh trung học. Người đàn ông bên cạnh hắn trên mặt mang theo nét cười nhẹ nhàng, cùng Hạ Tiểu Xuyên sóng vai đứng. Hạ Tiểu Xuyên cười đến thực vui vẻ, Tần Viêm nhớ lại, tựa hồ chính mình còn chưa từng thấy qua Hạ Tiểu Xuyên tươi cười chân thành tha thiết đến như vậy.
Mặt sau ảnh chụp viết bốn chữ “Kỷ niệm sinh nhật”, cũng không biết là sinh nhật ai. Tần Viêm lại nhìn một hồi, cảm thấy người đàn ông kia thực quen mặt, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra hôm báo danh ở bờ hồ sen gặp một người hút thuốc ngẫu nhiên ho ra máu, chính là người trong ảnh này.
Như vậy… Là anh trai Hạ Tiểu Xuyên? Tần Viêm nhớ rõ người nọ nói em trai mình học ở trường này.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa, Tần Viêm giật mình, vội đem khung hình để lại chỗ cũ, tránh ra vài bước, tiếp đó Hạ Tiểu Xuyên bước vào. Hắn cầm một bó hoa hồng đỏ lớn được gói công phu, thuận tay đưa cho Tần Viêm, tay kia thì cầm di động, còn đang nói chuyện điện thoại. Tần Viêm nghe hắn nói với người bên kia là không có thời gian, cả buổi tối cũng không rảnh, ngữ khí rất lãnh đạm.
Tần Viêm đi qua giúp hắn đem hoa đặt trên bàn, nghĩ thầm chắc là của nữ sinh nào tặng đi? Quả nhiên là thế giới nam nữ bình đẳng, con gái cũng thật hào phóng, cư nhiên bỏ ra số tiền lớn như vậy —— mua một bó hoa hồng lớn thế này trong ngày lễ tình nhân cũng không phải rẻ đi?
Hơn nữa tựa hồ còn có người muốn hẹn Hạ Tiểu Xuyên, bị hắn cự tuyệt đi?
Nữ sinh kia thật đáng thương, không biết có phải là người tặng hoa hay không!
Hạ Tiểu Xuyên treo điện thoại, thấy Tần Viêm đem hoa đặt trên bàn mình, nhíu nhíu mày: “Bó hoa kia là của cậu, lúc tôi lên lầu đụng phải bạn học cùng khoa cậu, nói là chuyển cấp tốc, muốn tôi đưa cho cậu.”
Tần Viêm bị dọa nhảy dựng, của mình? Chuyển cấp tốc?
Trong bó hoa quả nhiên còn gắn theo một tấm card, Tần Viêm rút ra, nhìn thấy trên mặt viết:
“Bảo bối, đi học lại chưa? Sao vẫn không gọi điện thoại cho tôi?
Đừng giận dỗi tôi mà, buổi tối chờ điện thoại của tôi, ngoan.”
Ký tên là Tạ Kỳ
Tần Viêm cầm tấm card, cả người run rẩy… tức giận.
Cả kỳ nghỉ đông tới giờ Tạ Kỳ không có chút tin tức nào, đừng nói là gọi điện thoại, một tin nhắn ngắn cũng không có! Hiện tại gửi cho cậu bó hoa thì tính cái gì? Còn hỏi cậu như thế nào không gọi điện thoại —— Cậu gọi làm gì? Có cái gì để nói?
Lui một bước, được, coi như là tâm ý của Tạ Kỳ, chủ động đến giảng hòa —— nếu thế thì mấy dòng viết nhảm trên tấm card chết tiệt này tính là ý tứ gì?
Cái gì “Bảo bối” đã muốn làm Tần Viêm hộc máu, lại còn “Đừng giận dỗi tôi mà, buổi tối chờ điện thoại của tôi, ngoan.” làm cậu giận sôi lên.
Tạ Kỳ xem cậu là cái gì? Mẹ nó không phải xem như sủng vật chứ?!
Tần Viêm sạc đầy pin điện thoại, quyết tâm chờ Tạ Kỳ gọi điện tới liền mắng hắn cẩu huyết lâm đầu (1) —— còn bày trò lãng mạn này? Người Tần gia tôi không phải dễ dụ như vậy nha!
Đợi thẳng đến hơn mười một giờ đêm, Tạ Kỳ vẫn không gọi điện thoại lại.
Tần Viêm nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn là gọi vào dãy số kia, điện thoại vang nửa ngày mới kết nối, lại không ai nói chuyện, chỉ nghe truyền đến âm thanh nhao nhao ồn ào, không giống ở ký túc xá.
Qua một hồi lâu, giọng Tạ Kỳ mới truyền đến: “Phắc! Cậu làm sao?”
Tần Viêm ngây người một chút, nghĩ thầm sao lại là câu này? Vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghe được bên kia có thanh âm con gái mơ hồ truyền ra: “Tạ Kỳ, điện thoại của cậu.”
“Người nào bệnh thần kinh như vậy, muộn thế này còn gọi điện?” Tạ Kỳ lớn tiếng mắng, tựa hồ như uống rượu, giọng điệu cũng lớn, “Cậu là ai a?”
Tần Viêm nắm chặt di động, ngón tay trắng bệch, ngực như muốn nổ tung.
“Tạ Kỳ cậu nói đàng hoàng được hay không?” Vẫn là giọng nữ kia, nghe không rõ ràng, ngữ khí không nề hà, “Tự mình tiếp điện thoại đi! Còn muốn mình cầm cho cậu?”
Tần Viêm đột nhiên cúp máy, vung tay quăng điện thoại ra ngoài, rớt xuống ngoài ban công.
Hạ Tiểu Xuyên đang tựa vào ban công hút thuốc, đột nhiên phía sau “Ba” một tiếng giòn vang, dọa một cú sốc, quay lại thấy Tần Viêm sắc mặt xanh mét ngồi trên giường, vẫn không nhúc nhích.
Sau đó hắn cúi đầu thấy cạnh chân mình lăn lóc một cái điện thoại di động, pin cũng bị văng ra, rất là thê thảm.
Hạ Tiểu Xuyên trầm mặc một hồi, cúi người nhặt điện thoại lên, đi vào phòng, đặt trên bàn Tần Viêm. Quay sang rót cho cậu ly nước: “Cãi nhau với ai lại tức giận như vậy?”
Ở chung với nhau cũng nửa năm, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tần Viêm quan hệ coi như tốt. Hắn hiếm khi thấy Tần Viêm tính tình bộc phát như vậy. Tần Viêm thuộc loại tính cách cởi mở, rất ít khi vì sự tình gì mà luẩn quẩn trong lòng, có việc liền nói, cũng không hay cùng người khác phát sinh mâu thuẫn —— chẳng lẽ là cãi nhau với bạn gái?
Nhưng là cho tới giờ Tần Viêm chưa từng thừa nhận mình có bạn gái.
Tần Viêm chậm rãi khôi phục sắc mặt bình thường, uống chút nước, nhẹ giọng cám ơn: “Không có gì, một người bạn thôi.”
Hạ Tiểu Xuyên cũng không truy vấn, Tần Viêm không muốn nói, hơn nữa hắn cũng không có ý tò mò, bất quá hỏi một câu quan tâm một chút. Tức giận đến mức quăng cả điện thoại, sắc mặt khó coi như vậy, người bạn kia của Tần Viêm cũng không phải bạn bè bình thường đi!
Ánh mắt Tần Viêm chậm rãi rơi xuống bó hoa hồng đỏ chói kia, thấy sao cũng thực chói mắt. Trực giác muốn đem ném vào thùng rác, lại hung hăng dẫm lên để trút giận. Chính là Tần Viêm cùng hoa không thù không oán, đồ vật này nọ cũng không trêu chọc cậu, đại nam nhân làm loại hành động của tiểu cô nương này, không khỏi dọa người đi —— kia không phải làm cho Hạ Tiểu Xuyên chế giễu sao?
Dần dần bớt giận, Tần Viêm tự giễu cười rộ lên. Phát hỏa cái gì? Bất quá là đợi điện thoại không được, gọi lại thì gặp một người không quen biết nhận điện thoại thôi. Nếu đối phương không phải Tạ Kỳ, cậu nhiều nhất mắng một tiếng rồi cúp máy, cùng lắm thì ngày mai gọi lại.
Nhưng lại là người kia, có thể đem cậu tức giận thành cái dạng này.
Sau đó liền nhớ tới Tạ Kỳ lúc trước từng nói với cậu, “Cậu là gì của tôi? Là vợ tôi sao?”Tần Viêm nghĩ tôi thao! Bản thân còn thực xem mình là vợ hắn? Còn ném điện thoại… Mẹ nó mình đang ghen với ai?
Tỷ mỷ nhớ lại, cậu cùng Tạ Kỳ từ đầu tới giờ cũng không chuẩn bị tâm lý bắt đầu đoạn quan hệ yêu đương này. Tạ Kỳ nói thoải mái cậu liền cho là đúng, Tạ Kỳ nói này không phải biến thái cậu liền an tâm, Tạ Kỳ nói biến thái thì biến thái, dù sao người khác cũng không biết cậu gật đầu nghe theo —— Cuối cùng, Tạ Kỳ nói thích cậu cậu liền choáng váng.
Đúng sai phải trái tiền căn hậu quả hết thảy không kịp suy xét, liền như vậy bị Tạ Kỳ từng bước từng bước dây dưa. Tạ Kỳ đều không phải là ép buộc cậu, tựa như hắn nói, chúng ta hợp nhau, cùng một chỗ vui vẻ, không hơn. Nhìn thấu điểm này, liền càng thêm không có lý do gì nổi giận lớn như vậy.
Tần Viêm cười lạnh, mình không phải từ đầu đã hiểu rõ chuyện kia sao? Tổng yếu lưu lại một người thanh tỉnh, sự việc vẫn còn có thể cứu vãn. Này không phải cậu từng nói cho chính mình nghe sao?
Hạ Tiểu Xuyên đang ngồi chơi máy tính ở cái bàn phía trước. Cuối tuần hắn thường lên mạng chơi suốt đêm, vừa chơi vừa hút thuốc ra rả, một buổi tối có thể hút hết cả nửa gói. Tần Viêm ma xui quỷ khiến thế nào liền hướng hắn vươn tay: “Cho tôi một điếu đi.”
Hạ Tiểu Xuyên kinh ngạc nhìn cậu một chút rồi quăng gói thuốc lá qua. Tần Viêm rút ra một điếu, châm lửa, hít sâu một hơi. Hóa ra lần đầu tiên hút thuốc cũng chỉ như vậy, không có ho tới nửa chết nửa sống, hút hết một điếu, có chút vựng.
So với uống rượu càng cảm thấy chóng mặt hơn.
Ánh mắt mờ mịt chuyển tới trên lưng Hạ Tiểu Xuyên, Tần Viêm bỗng nhiên mở miệng: “Anh đã từng quen biết yêu đương với ai chưa Hạ Tiểu Xuyên?”
Hạ Tiểu Xuyên ngậm thuốc, động tác cứng ngắc một chút. Tần Viêm đợi nửa ngày không thấy hắn trả lời, cũng hiểu được mình hỏi có chút ngớ ngẩn, đang chuẩn bị nằm xuống ngủ, đột nhiên nghe Hạ Tiểu Xuyên mở miệng: “Chưa quen biết yêu đương với ai, bất quá có yêu một người, rất nhiều năm.”
Tần Viêm mở to hai mắt nhìn: “Đó không phải là yêu sao?”
Hạ Tiểu Xuyên quay đầu, chậm rãi nở nụ cười: “Yêu? Hai người mới gọi là yêu đi? Một sương tình nguyện kia gọi là đơn phương!”
Một câu, giống như cảnh tỉnh, Tần Viêm á khẩu không trả lời được.
Cậu bị Tạ Kỳ kéo vào, cậu so với Tạ Kỳ đã sớm hiểu ra. Cậu thật tình nguyện cùng Tạ Kỳ cùng nhau, vô cùng tự nhiên, bất kể hậu quả, không suy nghĩ về tương lai, trải qua tuổi thanh xuân cùng hắn, hối hận, chán nản, cuối cùng cả hai lại không liên quan gì đến nhau.
Tần Viêm ngã xuống giường, thanh tỉnh chưa từng có, thống khoái chưa từng có.
Một sương tình nguyện… Kia gọi là đơn phương. Cố diễn tròn vai trên sân khấu như vậy làm gì?
Tần Viêm lại hút một điếu, cảm giác tốt hơn rất nhiều, thầm nghĩ chả trách nhiều người nghiện như vậy, sương khói lượn lờ giống như hết thảy đều đang nằm mơ.
Bất quá là cậu tỉnh lại trước.
Giữa trưa ngày hôm sau Tần Viêm nhận được điện thoại của Tạ Kỳ, khi đó cậu vừa ra khỏi thư viện, đang cân nhắc xem vào căn tin ăn cơm hay mua đại một hộp cơm hộp.
Lúc nhìn thấy dãy số kia, tuy khóe miệng kéo ra một tia cười lạnh, nhưng vẫn nhận điện thoại.
“Tôi tối qua ra ngoài chơi suốt đêm, uống đến say mèm, kết quả ngủ thẳng đến giờ mới dậy, ha ha.” Giọng điệu Tạ Kỳ thần thanh khí sảng, xem ra quả nhiên là thanh tỉnh, “Nhận được quà tặng của tôi trong ngày lễ tình nhân chưa?”
Tần Viêm bình tĩnh trả lời: “Nhận được rồi.”
“Cảm động đi? Sinh hoạt phí một tháng của tôi a! Cậu không biết bó hoa hôm qua cậu nhận mắc thế nào đâu… Lớn như vậy mới là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho người khác, bọn họ thật biết kiếm lời mà!” Tạ Kỳ nói đến cao hứng phấn chấn, “Không còn giận nữa đi?”
Tần Viêm nói: “Tôi khi nào thì giận cậu?”
Tạ Kỳ đáp: “Cậu còn giả bộ? Không tức giận sao vẫn không gọi điện thoại cho tôi? Thế nào cũng phải chờ tôi gọi cho cậu trước mới chịu? Được rồi đều là do tôi sai, đừng giận dỗi tôi nữa.”
Tần Viêm cười rộ lên, cậu thật sự phục Tạ Kỳ, rõ ràng không cảm thấy mình sai, vậy mà vẫn xin lỗi giải thích với cậu. Đem mấy lời dỗ dành con gái nói ra, giống như thể Tần Viêm đùa giỡn phải đợi hắn cúi đầu trước mới chịu.
Đáng tiếc cậu không cần loại cúi đầu này, hơn nữa Tạ Kỳ cũng không cần thiết phải làm như vậy.
“Tôi cho tới bây giờ không có giận cậu, cậu cũng không cần giải thích với tôi.” Tần Viêm thản nhiên nói.
Tạ Kỳ nhất thời không nói gì, Tần Viêm còn tưởng hắn chuẩn bị cúp điện thoại, đang muốn kết thúc cuộc gọi, Tạ Kỳ lại mở miệng: “Tôi không biết câu nói trong kỳ nghỉ đông kia rốt cuộc chọc cậu làm sao, tôi nghĩ qua lâu như vậy, cậu cũng phải nguôi giận đi? Tần Viêm, những việc có thể làm, thậm chí cả những việc tới bây giờ tôi chưa làm qua tôi đều đã làm, cậu có khi nào thấy tôi nhún nhường như vậy chưa? Cậu cần gì phải cố chấp với tôi như vậy? Lại nói, tôi cũng đã nhận lỗi với cậu trước, quà tặng cậu cũng nhận được, cậu còn muốn tôi thế nào? Cậu sao cứ làm khó tôi như vậy?”
Tần Viêm cảm thấy cậu cùng Tạ Kỳ không thể tiếp tục nổi nữa, cả hai hoàn toàn không hiểu ý nhau. Trái tim cậu mỏi mệt lắm rồi, cậu lười giải thích, cũng lười nghe Tạ Kỳ đối cậu chất vấn cùng hoài nghi. Hắn nghĩ cậu hẹp hòi, ghen tuông, tính tình khó chiều, vậy cứ để hắn nghĩ vậy đi, tiếp tục nói lại càng thêm rối rắm.
“Tôi chính là muốn làm khó như vậy, cũng không cần mấy việc cậu làm. Cậu mẹ nó muốn thế nào thì làm thế đó đi!” Sau đó Tần Viêm dứt khoát cúp máy.
Ánh sáng trên màn hình di động dần dần ảm đạm tắt đi. Tần Viêm đoán được Tạ Kỳ nhất định nổi trận lôi đình, giống như đó là một chuyện cực kỳ thú vị, cậu nhịn không được bật cười.
Sau đó cậu nhét điện thoại vào túi, xoay người đi vào căn tin.
Tần Viêm đoán không sai, Tạ Kỳ quả nhiên bạo nộ rồi.
Tâm tình của hắn vốn vẫn tốt, kỳ nghỉ đông lần đó sau khi cùng Tần Viêm chia tay, đi Thanh Đảo chơi một chuyến, rất là tận hứng, ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ nếu Tần Viêm ở đây thì tốt rồi. Chính là nhìn xem Tần Viêm như vậy, mặt mày cứng ngắc, nói chuyện cũng không dễ nghe, đến đây cũng là mất hứng đi? Tạ Kỳ không kiên nhẫn nhất chính là đi dỗ dành người khác, trước kia ở cùng Triệu Tinh cũng vậy, cô càng giận dỗi Tạ Kỳ càng chạy xa, cũng lười nhiều lời, lạnh nhạt với cô bốn năm ngày cô mới biết điều. Như vậy lặp lại vài lần, Triệu Tinh cũng biết Tạ Kỳ không thuộc loại mấy tên con trai hay nhỏ giọng mềm mại dỗ dành mình, tính tình tiểu thư cũng chậm chậm thu liễm bớt, đúng là bị Tạ Kỳ chỉnh lại. Cho nên Tạ Kỳ vẫn không gọi điện thoại cho Tần Viêm, thứ nhất là vì thể diện, thứ hai hắn thật sự không biết mình có lỗi lớn gì, bất quá nói sai một câu, giận nhiều lắm cũng qua hai mươi ngày rồi, cũng nên hết giận đi? Chính là chờ trái chờ phải, vẫn không chờ được Tần Viêm chủ động gọi cho hắn. Tạ Kỳ rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, Tần Viêm cùng Triệu Tinh bất đồng, cậu ta tính tình vốn bướng bỉnh cứng đầu —— trước kia hờ hững với hắn như người qua đường nhiều năm như vậy, hắn còn không rút ra được bài học sao?
Tạ Kỳ cũng không phải người có nhiều sáng ý, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lễ tình nhân này thực không tồi. Vì thế đem tiền kiếm được chạy tới tiệm hoa mua một bó hoa hồng lớn, cấp tốc chuyển đến cho Tần Viêm, trong lòng nghĩ tôi đều làm đến mức này, cậu cũng nên vừa lòng đi? Vốn là nghĩ muốn rèn sắt khi còn nóng, buổi tối liền gọi điện thoại cho Tần Viêm, ai biết phòng bọn họ nói đã hẹn với một nhóm nữ sinh phòng khác củng cố quan hệ hữu nghị vào ngày lễ tình nhân, kiên quyết lôi hắn ra ngoài. Tạ Kỳ uống nhiều, náo loạn suốt đêm, sớm đem chuyện gọi điện thoại cho Tần Viêm quăng lên chín tầng mây. Tỉnh lại mới nhớ tới Tần Viêm, vội vàng gọi lại, ai biết giảng hòa không thành, Tần Viêm lạnh lùng như khối băng, không nửa phần cảm động, còn cúp điện thoại của hắn.
Tạ Kỳ nghĩ tôi thao! Nếu Tần Viêm là nữ, hắn đã sớm một cước đạp bay —— Bày đặt làm cao cái gì? Không có cậu lão tử sống không nổi chắc?
Chính là hắn đối với Tần Viêm nói không được những lời này, Tần Viêm tức giận khiến hắn bực bội, hắn cũng không có biện pháp đối với cậu giống như Triệu Tinh, cười lạnh một tiếng quay đầu bước đi.
Hắn luyến tiếc.
Tạ Kỳ không gọi điện thoại lại, dựa vào góc tường chậm rãi trượt ngồi xuống. Lấy mặt nóng dán vào mông lạnh (2) là chuyện hắn làm không được. Hắn không hiểu Tần Viêm thế nào liền thay đổi như vậy, kỳ nghỉ lễ mười một quan hệ bọn họ vẫn còn tốt lắm, mình làm sao trong lúc vô ý lại nói một câu lực sát thương lớn như vậy? Hắn nghĩ không có khả năng Tần Viêm không muốn tiếp tục với hắn đi.
Câu nói cuối cùng kia của Tần Viêm thật đúng là mẹ nó tuyệt (3), không lưu một chút đường sống, Tạ Kỳ quen biết cậu nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe cậu nói qua điều gì như thế.
Sự tình tới giờ lại muốn phủi chạy lấy người?
Cậu ta dám?!
Tạ Kỳ vừa tức vừa giận vừa vội, lại đi cúi đầu xin lỗi hắn làm không được, chẳng may làm không tốt Tần Viêm liền thật sự từ nay về sau mặc kệ hắn. Tạ Kỳ nghĩ sao có thể như vậy được? Mình biết rõ là cậu ta thích mình mà ——
“Tạ Kỳ cậu đang làm gì vậy? Không phải nói cùng mình ra ngoài sao?” Nữ sinh nghe đồn là bạn gái Tạ Kỳ, hoa khôi giảng đường khoa bọn họ, từ xa chạy tới, “Mình vẫn chờ điện thoại của cậu, cậu sao lại ngồi xổm ở nơi này ngẩn người?”
Tạ Kỳ một bụng đầy hỏa “Xoát” một cái bị châm bùng lên, mẹ nó nếu không bởi vì cô, lão tử cùng Tần Viêm sao lại nháo đến bế tắc như vậy?
Hắn đứng lên lạnh lùng nói: “Tôi khi nào thì nói đi ra ngoài với cô?”
Cô gái kia trả lời: “Đêm qua a… Lúc cậu uống rượu ấy.”
Tạ Kỳ cười rộ lên: “Xem ra tôi là uống say, hoàn toàn không nhớ rõ.” Sau đó xoay người tiêu sái rời đi, không thèm liếc cô một cái.
(1) Cẩu huyết lâm đầu: Mắng té tát, mắng xối xả
(2) Mặt nóng dán vào mông lạnh: Ý nói người ta không để ý mà mình cứ dính tới
(3) Tuyệt: cự tuyệt, cắt đứt
Chính là ngày này cùng Tần Viêm không một chút quan hệ, nhập học mới nửa năm, cậu hiện tại không thích nữ sinh nào, cũng không có ai chủ động đến bắt chuyện với cậu. Nữ sinh khoa ngoại ngữ hơi xinh đẹp một chút đều là mắt cao hơn đỉnh, suốt ngày bận việc… đối phó sự đeo đuổi của các nam sinh khoa khác. Ở một trường thiên về khoa học kỹ thuật tỉ lệ nam nữ là 7: 3 thế này, để nước phù sa chảy qua ruộng người ngoài không phải đáng chê cười sao?
Đáng thương Tần Viêm tuy rằng thân là sinh viên khoa ngoại ngữ, thế nhưng lại không hưởng sái được chút đào hoa nào.
Ở căn tin ăn cơm rồi quay về ký túc xá, Tần Viêm tắm rửa một chút, lúc đi ra thì Hạ Tiểu Xuyên đã ngủ dậy rời khỏi phòng, máy tính trên bàn vẫn mở. Ánh mắt cậu tùy ý lướt qua, chú ý tới bên cạnh máy tính của hắn đặt vật gì đó giống như khung hình, nhất thời tò mò cầm lên xem.
Là ảnh chụp hai người, Hạ Tiểu Xuyên thoạt nhìn còn không quá mười lăm mười sáu tuổi, mặc đồng phục học sinh trung học. Người đàn ông bên cạnh hắn trên mặt mang theo nét cười nhẹ nhàng, cùng Hạ Tiểu Xuyên sóng vai đứng. Hạ Tiểu Xuyên cười đến thực vui vẻ, Tần Viêm nhớ lại, tựa hồ chính mình còn chưa từng thấy qua Hạ Tiểu Xuyên tươi cười chân thành tha thiết đến như vậy.
Mặt sau ảnh chụp viết bốn chữ “Kỷ niệm sinh nhật”, cũng không biết là sinh nhật ai. Tần Viêm lại nhìn một hồi, cảm thấy người đàn ông kia thực quen mặt, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra hôm báo danh ở bờ hồ sen gặp một người hút thuốc ngẫu nhiên ho ra máu, chính là người trong ảnh này.
Như vậy… Là anh trai Hạ Tiểu Xuyên? Tần Viêm nhớ rõ người nọ nói em trai mình học ở trường này.
Ngoài cửa truyền đến âm thanh mở khóa, Tần Viêm giật mình, vội đem khung hình để lại chỗ cũ, tránh ra vài bước, tiếp đó Hạ Tiểu Xuyên bước vào. Hắn cầm một bó hoa hồng đỏ lớn được gói công phu, thuận tay đưa cho Tần Viêm, tay kia thì cầm di động, còn đang nói chuyện điện thoại. Tần Viêm nghe hắn nói với người bên kia là không có thời gian, cả buổi tối cũng không rảnh, ngữ khí rất lãnh đạm.
Tần Viêm đi qua giúp hắn đem hoa đặt trên bàn, nghĩ thầm chắc là của nữ sinh nào tặng đi? Quả nhiên là thế giới nam nữ bình đẳng, con gái cũng thật hào phóng, cư nhiên bỏ ra số tiền lớn như vậy —— mua một bó hoa hồng lớn thế này trong ngày lễ tình nhân cũng không phải rẻ đi?
Hơn nữa tựa hồ còn có người muốn hẹn Hạ Tiểu Xuyên, bị hắn cự tuyệt đi?
Nữ sinh kia thật đáng thương, không biết có phải là người tặng hoa hay không!
Hạ Tiểu Xuyên treo điện thoại, thấy Tần Viêm đem hoa đặt trên bàn mình, nhíu nhíu mày: “Bó hoa kia là của cậu, lúc tôi lên lầu đụng phải bạn học cùng khoa cậu, nói là chuyển cấp tốc, muốn tôi đưa cho cậu.”
Tần Viêm bị dọa nhảy dựng, của mình? Chuyển cấp tốc?
Trong bó hoa quả nhiên còn gắn theo một tấm card, Tần Viêm rút ra, nhìn thấy trên mặt viết:
“Bảo bối, đi học lại chưa? Sao vẫn không gọi điện thoại cho tôi?
Đừng giận dỗi tôi mà, buổi tối chờ điện thoại của tôi, ngoan.”
Ký tên là Tạ Kỳ
Tần Viêm cầm tấm card, cả người run rẩy… tức giận.
Cả kỳ nghỉ đông tới giờ Tạ Kỳ không có chút tin tức nào, đừng nói là gọi điện thoại, một tin nhắn ngắn cũng không có! Hiện tại gửi cho cậu bó hoa thì tính cái gì? Còn hỏi cậu như thế nào không gọi điện thoại —— Cậu gọi làm gì? Có cái gì để nói?
Lui một bước, được, coi như là tâm ý của Tạ Kỳ, chủ động đến giảng hòa —— nếu thế thì mấy dòng viết nhảm trên tấm card chết tiệt này tính là ý tứ gì?
Cái gì “Bảo bối” đã muốn làm Tần Viêm hộc máu, lại còn “Đừng giận dỗi tôi mà, buổi tối chờ điện thoại của tôi, ngoan.” làm cậu giận sôi lên.
Tạ Kỳ xem cậu là cái gì? Mẹ nó không phải xem như sủng vật chứ?!
Tần Viêm sạc đầy pin điện thoại, quyết tâm chờ Tạ Kỳ gọi điện tới liền mắng hắn cẩu huyết lâm đầu (1) —— còn bày trò lãng mạn này? Người Tần gia tôi không phải dễ dụ như vậy nha!
Đợi thẳng đến hơn mười một giờ đêm, Tạ Kỳ vẫn không gọi điện thoại lại.
Tần Viêm nhẫn nhịn, rốt cuộc vẫn là gọi vào dãy số kia, điện thoại vang nửa ngày mới kết nối, lại không ai nói chuyện, chỉ nghe truyền đến âm thanh nhao nhao ồn ào, không giống ở ký túc xá.
Qua một hồi lâu, giọng Tạ Kỳ mới truyền đến: “Phắc! Cậu làm sao?”
Tần Viêm ngây người một chút, nghĩ thầm sao lại là câu này? Vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghe được bên kia có thanh âm con gái mơ hồ truyền ra: “Tạ Kỳ, điện thoại của cậu.”
“Người nào bệnh thần kinh như vậy, muộn thế này còn gọi điện?” Tạ Kỳ lớn tiếng mắng, tựa hồ như uống rượu, giọng điệu cũng lớn, “Cậu là ai a?”
Tần Viêm nắm chặt di động, ngón tay trắng bệch, ngực như muốn nổ tung.
“Tạ Kỳ cậu nói đàng hoàng được hay không?” Vẫn là giọng nữ kia, nghe không rõ ràng, ngữ khí không nề hà, “Tự mình tiếp điện thoại đi! Còn muốn mình cầm cho cậu?”
Tần Viêm đột nhiên cúp máy, vung tay quăng điện thoại ra ngoài, rớt xuống ngoài ban công.
Hạ Tiểu Xuyên đang tựa vào ban công hút thuốc, đột nhiên phía sau “Ba” một tiếng giòn vang, dọa một cú sốc, quay lại thấy Tần Viêm sắc mặt xanh mét ngồi trên giường, vẫn không nhúc nhích.
Sau đó hắn cúi đầu thấy cạnh chân mình lăn lóc một cái điện thoại di động, pin cũng bị văng ra, rất là thê thảm.
Hạ Tiểu Xuyên trầm mặc một hồi, cúi người nhặt điện thoại lên, đi vào phòng, đặt trên bàn Tần Viêm. Quay sang rót cho cậu ly nước: “Cãi nhau với ai lại tức giận như vậy?”
Ở chung với nhau cũng nửa năm, Hạ Tiểu Xuyên cùng Tần Viêm quan hệ coi như tốt. Hắn hiếm khi thấy Tần Viêm tính tình bộc phát như vậy. Tần Viêm thuộc loại tính cách cởi mở, rất ít khi vì sự tình gì mà luẩn quẩn trong lòng, có việc liền nói, cũng không hay cùng người khác phát sinh mâu thuẫn —— chẳng lẽ là cãi nhau với bạn gái?
Nhưng là cho tới giờ Tần Viêm chưa từng thừa nhận mình có bạn gái.
Tần Viêm chậm rãi khôi phục sắc mặt bình thường, uống chút nước, nhẹ giọng cám ơn: “Không có gì, một người bạn thôi.”
Hạ Tiểu Xuyên cũng không truy vấn, Tần Viêm không muốn nói, hơn nữa hắn cũng không có ý tò mò, bất quá hỏi một câu quan tâm một chút. Tức giận đến mức quăng cả điện thoại, sắc mặt khó coi như vậy, người bạn kia của Tần Viêm cũng không phải bạn bè bình thường đi!
Ánh mắt Tần Viêm chậm rãi rơi xuống bó hoa hồng đỏ chói kia, thấy sao cũng thực chói mắt. Trực giác muốn đem ném vào thùng rác, lại hung hăng dẫm lên để trút giận. Chính là Tần Viêm cùng hoa không thù không oán, đồ vật này nọ cũng không trêu chọc cậu, đại nam nhân làm loại hành động của tiểu cô nương này, không khỏi dọa người đi —— kia không phải làm cho Hạ Tiểu Xuyên chế giễu sao?
Dần dần bớt giận, Tần Viêm tự giễu cười rộ lên. Phát hỏa cái gì? Bất quá là đợi điện thoại không được, gọi lại thì gặp một người không quen biết nhận điện thoại thôi. Nếu đối phương không phải Tạ Kỳ, cậu nhiều nhất mắng một tiếng rồi cúp máy, cùng lắm thì ngày mai gọi lại.
Nhưng lại là người kia, có thể đem cậu tức giận thành cái dạng này.
Sau đó liền nhớ tới Tạ Kỳ lúc trước từng nói với cậu, “Cậu là gì của tôi? Là vợ tôi sao?”Tần Viêm nghĩ tôi thao! Bản thân còn thực xem mình là vợ hắn? Còn ném điện thoại… Mẹ nó mình đang ghen với ai?
Tỷ mỷ nhớ lại, cậu cùng Tạ Kỳ từ đầu tới giờ cũng không chuẩn bị tâm lý bắt đầu đoạn quan hệ yêu đương này. Tạ Kỳ nói thoải mái cậu liền cho là đúng, Tạ Kỳ nói này không phải biến thái cậu liền an tâm, Tạ Kỳ nói biến thái thì biến thái, dù sao người khác cũng không biết cậu gật đầu nghe theo —— Cuối cùng, Tạ Kỳ nói thích cậu cậu liền choáng váng.
Đúng sai phải trái tiền căn hậu quả hết thảy không kịp suy xét, liền như vậy bị Tạ Kỳ từng bước từng bước dây dưa. Tạ Kỳ đều không phải là ép buộc cậu, tựa như hắn nói, chúng ta hợp nhau, cùng một chỗ vui vẻ, không hơn. Nhìn thấu điểm này, liền càng thêm không có lý do gì nổi giận lớn như vậy.
Tần Viêm cười lạnh, mình không phải từ đầu đã hiểu rõ chuyện kia sao? Tổng yếu lưu lại một người thanh tỉnh, sự việc vẫn còn có thể cứu vãn. Này không phải cậu từng nói cho chính mình nghe sao?
Hạ Tiểu Xuyên đang ngồi chơi máy tính ở cái bàn phía trước. Cuối tuần hắn thường lên mạng chơi suốt đêm, vừa chơi vừa hút thuốc ra rả, một buổi tối có thể hút hết cả nửa gói. Tần Viêm ma xui quỷ khiến thế nào liền hướng hắn vươn tay: “Cho tôi một điếu đi.”
Hạ Tiểu Xuyên kinh ngạc nhìn cậu một chút rồi quăng gói thuốc lá qua. Tần Viêm rút ra một điếu, châm lửa, hít sâu một hơi. Hóa ra lần đầu tiên hút thuốc cũng chỉ như vậy, không có ho tới nửa chết nửa sống, hút hết một điếu, có chút vựng.
So với uống rượu càng cảm thấy chóng mặt hơn.
Ánh mắt mờ mịt chuyển tới trên lưng Hạ Tiểu Xuyên, Tần Viêm bỗng nhiên mở miệng: “Anh đã từng quen biết yêu đương với ai chưa Hạ Tiểu Xuyên?”
Hạ Tiểu Xuyên ngậm thuốc, động tác cứng ngắc một chút. Tần Viêm đợi nửa ngày không thấy hắn trả lời, cũng hiểu được mình hỏi có chút ngớ ngẩn, đang chuẩn bị nằm xuống ngủ, đột nhiên nghe Hạ Tiểu Xuyên mở miệng: “Chưa quen biết yêu đương với ai, bất quá có yêu một người, rất nhiều năm.”
Tần Viêm mở to hai mắt nhìn: “Đó không phải là yêu sao?”
Hạ Tiểu Xuyên quay đầu, chậm rãi nở nụ cười: “Yêu? Hai người mới gọi là yêu đi? Một sương tình nguyện kia gọi là đơn phương!”
Một câu, giống như cảnh tỉnh, Tần Viêm á khẩu không trả lời được.
Cậu bị Tạ Kỳ kéo vào, cậu so với Tạ Kỳ đã sớm hiểu ra. Cậu thật tình nguyện cùng Tạ Kỳ cùng nhau, vô cùng tự nhiên, bất kể hậu quả, không suy nghĩ về tương lai, trải qua tuổi thanh xuân cùng hắn, hối hận, chán nản, cuối cùng cả hai lại không liên quan gì đến nhau.
Tần Viêm ngã xuống giường, thanh tỉnh chưa từng có, thống khoái chưa từng có.
Một sương tình nguyện… Kia gọi là đơn phương. Cố diễn tròn vai trên sân khấu như vậy làm gì?
Tần Viêm lại hút một điếu, cảm giác tốt hơn rất nhiều, thầm nghĩ chả trách nhiều người nghiện như vậy, sương khói lượn lờ giống như hết thảy đều đang nằm mơ.
Bất quá là cậu tỉnh lại trước.
Giữa trưa ngày hôm sau Tần Viêm nhận được điện thoại của Tạ Kỳ, khi đó cậu vừa ra khỏi thư viện, đang cân nhắc xem vào căn tin ăn cơm hay mua đại một hộp cơm hộp.
Lúc nhìn thấy dãy số kia, tuy khóe miệng kéo ra một tia cười lạnh, nhưng vẫn nhận điện thoại.
“Tôi tối qua ra ngoài chơi suốt đêm, uống đến say mèm, kết quả ngủ thẳng đến giờ mới dậy, ha ha.” Giọng điệu Tạ Kỳ thần thanh khí sảng, xem ra quả nhiên là thanh tỉnh, “Nhận được quà tặng của tôi trong ngày lễ tình nhân chưa?”
Tần Viêm bình tĩnh trả lời: “Nhận được rồi.”
“Cảm động đi? Sinh hoạt phí một tháng của tôi a! Cậu không biết bó hoa hôm qua cậu nhận mắc thế nào đâu… Lớn như vậy mới là lần đầu tiên tôi tặng hoa cho người khác, bọn họ thật biết kiếm lời mà!” Tạ Kỳ nói đến cao hứng phấn chấn, “Không còn giận nữa đi?”
Tần Viêm nói: “Tôi khi nào thì giận cậu?”
Tạ Kỳ đáp: “Cậu còn giả bộ? Không tức giận sao vẫn không gọi điện thoại cho tôi? Thế nào cũng phải chờ tôi gọi cho cậu trước mới chịu? Được rồi đều là do tôi sai, đừng giận dỗi tôi nữa.”
Tần Viêm cười rộ lên, cậu thật sự phục Tạ Kỳ, rõ ràng không cảm thấy mình sai, vậy mà vẫn xin lỗi giải thích với cậu. Đem mấy lời dỗ dành con gái nói ra, giống như thể Tần Viêm đùa giỡn phải đợi hắn cúi đầu trước mới chịu.
Đáng tiếc cậu không cần loại cúi đầu này, hơn nữa Tạ Kỳ cũng không cần thiết phải làm như vậy.
“Tôi cho tới bây giờ không có giận cậu, cậu cũng không cần giải thích với tôi.” Tần Viêm thản nhiên nói.
Tạ Kỳ nhất thời không nói gì, Tần Viêm còn tưởng hắn chuẩn bị cúp điện thoại, đang muốn kết thúc cuộc gọi, Tạ Kỳ lại mở miệng: “Tôi không biết câu nói trong kỳ nghỉ đông kia rốt cuộc chọc cậu làm sao, tôi nghĩ qua lâu như vậy, cậu cũng phải nguôi giận đi? Tần Viêm, những việc có thể làm, thậm chí cả những việc tới bây giờ tôi chưa làm qua tôi đều đã làm, cậu có khi nào thấy tôi nhún nhường như vậy chưa? Cậu cần gì phải cố chấp với tôi như vậy? Lại nói, tôi cũng đã nhận lỗi với cậu trước, quà tặng cậu cũng nhận được, cậu còn muốn tôi thế nào? Cậu sao cứ làm khó tôi như vậy?”
Tần Viêm cảm thấy cậu cùng Tạ Kỳ không thể tiếp tục nổi nữa, cả hai hoàn toàn không hiểu ý nhau. Trái tim cậu mỏi mệt lắm rồi, cậu lười giải thích, cũng lười nghe Tạ Kỳ đối cậu chất vấn cùng hoài nghi. Hắn nghĩ cậu hẹp hòi, ghen tuông, tính tình khó chiều, vậy cứ để hắn nghĩ vậy đi, tiếp tục nói lại càng thêm rối rắm.
“Tôi chính là muốn làm khó như vậy, cũng không cần mấy việc cậu làm. Cậu mẹ nó muốn thế nào thì làm thế đó đi!” Sau đó Tần Viêm dứt khoát cúp máy.
Ánh sáng trên màn hình di động dần dần ảm đạm tắt đi. Tần Viêm đoán được Tạ Kỳ nhất định nổi trận lôi đình, giống như đó là một chuyện cực kỳ thú vị, cậu nhịn không được bật cười.
Sau đó cậu nhét điện thoại vào túi, xoay người đi vào căn tin.
Tần Viêm đoán không sai, Tạ Kỳ quả nhiên bạo nộ rồi.
Tâm tình của hắn vốn vẫn tốt, kỳ nghỉ đông lần đó sau khi cùng Tần Viêm chia tay, đi Thanh Đảo chơi một chuyến, rất là tận hứng, ngẫu nhiên cũng sẽ nghĩ nếu Tần Viêm ở đây thì tốt rồi. Chính là nhìn xem Tần Viêm như vậy, mặt mày cứng ngắc, nói chuyện cũng không dễ nghe, đến đây cũng là mất hứng đi? Tạ Kỳ không kiên nhẫn nhất chính là đi dỗ dành người khác, trước kia ở cùng Triệu Tinh cũng vậy, cô càng giận dỗi Tạ Kỳ càng chạy xa, cũng lười nhiều lời, lạnh nhạt với cô bốn năm ngày cô mới biết điều. Như vậy lặp lại vài lần, Triệu Tinh cũng biết Tạ Kỳ không thuộc loại mấy tên con trai hay nhỏ giọng mềm mại dỗ dành mình, tính tình tiểu thư cũng chậm chậm thu liễm bớt, đúng là bị Tạ Kỳ chỉnh lại. Cho nên Tạ Kỳ vẫn không gọi điện thoại cho Tần Viêm, thứ nhất là vì thể diện, thứ hai hắn thật sự không biết mình có lỗi lớn gì, bất quá nói sai một câu, giận nhiều lắm cũng qua hai mươi ngày rồi, cũng nên hết giận đi? Chính là chờ trái chờ phải, vẫn không chờ được Tần Viêm chủ động gọi cho hắn. Tạ Kỳ rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, Tần Viêm cùng Triệu Tinh bất đồng, cậu ta tính tình vốn bướng bỉnh cứng đầu —— trước kia hờ hững với hắn như người qua đường nhiều năm như vậy, hắn còn không rút ra được bài học sao?
Tạ Kỳ cũng không phải người có nhiều sáng ý, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lễ tình nhân này thực không tồi. Vì thế đem tiền kiếm được chạy tới tiệm hoa mua một bó hoa hồng lớn, cấp tốc chuyển đến cho Tần Viêm, trong lòng nghĩ tôi đều làm đến mức này, cậu cũng nên vừa lòng đi? Vốn là nghĩ muốn rèn sắt khi còn nóng, buổi tối liền gọi điện thoại cho Tần Viêm, ai biết phòng bọn họ nói đã hẹn với một nhóm nữ sinh phòng khác củng cố quan hệ hữu nghị vào ngày lễ tình nhân, kiên quyết lôi hắn ra ngoài. Tạ Kỳ uống nhiều, náo loạn suốt đêm, sớm đem chuyện gọi điện thoại cho Tần Viêm quăng lên chín tầng mây. Tỉnh lại mới nhớ tới Tần Viêm, vội vàng gọi lại, ai biết giảng hòa không thành, Tần Viêm lạnh lùng như khối băng, không nửa phần cảm động, còn cúp điện thoại của hắn.
Tạ Kỳ nghĩ tôi thao! Nếu Tần Viêm là nữ, hắn đã sớm một cước đạp bay —— Bày đặt làm cao cái gì? Không có cậu lão tử sống không nổi chắc?
Chính là hắn đối với Tần Viêm nói không được những lời này, Tần Viêm tức giận khiến hắn bực bội, hắn cũng không có biện pháp đối với cậu giống như Triệu Tinh, cười lạnh một tiếng quay đầu bước đi.
Hắn luyến tiếc.
Tạ Kỳ không gọi điện thoại lại, dựa vào góc tường chậm rãi trượt ngồi xuống. Lấy mặt nóng dán vào mông lạnh (2) là chuyện hắn làm không được. Hắn không hiểu Tần Viêm thế nào liền thay đổi như vậy, kỳ nghỉ lễ mười một quan hệ bọn họ vẫn còn tốt lắm, mình làm sao trong lúc vô ý lại nói một câu lực sát thương lớn như vậy? Hắn nghĩ không có khả năng Tần Viêm không muốn tiếp tục với hắn đi.
Câu nói cuối cùng kia của Tần Viêm thật đúng là mẹ nó tuyệt (3), không lưu một chút đường sống, Tạ Kỳ quen biết cậu nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe cậu nói qua điều gì như thế.
Sự tình tới giờ lại muốn phủi chạy lấy người?
Cậu ta dám?!
Tạ Kỳ vừa tức vừa giận vừa vội, lại đi cúi đầu xin lỗi hắn làm không được, chẳng may làm không tốt Tần Viêm liền thật sự từ nay về sau mặc kệ hắn. Tạ Kỳ nghĩ sao có thể như vậy được? Mình biết rõ là cậu ta thích mình mà ——
“Tạ Kỳ cậu đang làm gì vậy? Không phải nói cùng mình ra ngoài sao?” Nữ sinh nghe đồn là bạn gái Tạ Kỳ, hoa khôi giảng đường khoa bọn họ, từ xa chạy tới, “Mình vẫn chờ điện thoại của cậu, cậu sao lại ngồi xổm ở nơi này ngẩn người?”
Tạ Kỳ một bụng đầy hỏa “Xoát” một cái bị châm bùng lên, mẹ nó nếu không bởi vì cô, lão tử cùng Tần Viêm sao lại nháo đến bế tắc như vậy?
Hắn đứng lên lạnh lùng nói: “Tôi khi nào thì nói đi ra ngoài với cô?”
Cô gái kia trả lời: “Đêm qua a… Lúc cậu uống rượu ấy.”
Tạ Kỳ cười rộ lên: “Xem ra tôi là uống say, hoàn toàn không nhớ rõ.” Sau đó xoay người tiêu sái rời đi, không thèm liếc cô một cái.
(1) Cẩu huyết lâm đầu: Mắng té tát, mắng xối xả
(2) Mặt nóng dán vào mông lạnh: Ý nói người ta không để ý mà mình cứ dính tới
(3) Tuyệt: cự tuyệt, cắt đứt