Đêm đó —
Không sai, là ta đã quyết tâm từ nay phải trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng đâu phải là lập tức có thể coi mạng người như cỏ rác mà giẫm lên đi!? Cái tên Đường Mật lười biếng kia, thật vất vả mới có thể khiến hắn đứng lên khỏi giường, cứ tưởng hắn có cách gì hay ho giúp ta thần không biết quỷ không hay trà trộn vào Tam vương phủ, ai ngờ… hắn cư nhiên dùng cái chiêu mà mọi nhân vật phản diện trên phim truyền hình vẫn hay dùng – giết người diệt khẩu! Người chết, đương nhiên sẽ không thể cản đường hắn được.
“Dừng tay —” Ta là thay “Phạm Cửu Tiêu” tranh thiên hạ, chứ không phải thay hắn làm mấy việc xấu xa này!
Hoảng hồn nắm chặt lấy cổ tay Đường Mật, đôi mắt đảo qua mấy hạ nhân dưới đất vẫn chưa rõ sinh tử,hoàn hảo, ta liền nổi giận che đi sự sợ hãi:”Đường Mật, không được tổn thương nhân mệnh! Ta cũng không muốn từ nay về sau cùng tam ca trở mặt thành thù, không đội trời chung!” Hắn nghĩ ta thiên tân vạn khổ trà trộn vào đây để làm gì? Ám sát sao…
“Thật phiền phức, cứu người so với giết người còn khó hơn vạn lần…” Chán ghét buông tay, Đường Mật không hề cam tâm từ trong lòng móc ra một bình sứ men xanh nhỏ, hua hua mấy cái cho oai rồi mở nắp bình, lắc lắc một chút, cũng không ngửi thấy được mùi gì rõ rệt, rồi lại chợt nghe hắn giục:”Được rồi, ta đã làm dịu độc tính đi không ít, bọn hắn cùng lắm chỉ ngủ mấy canh giờ, khi tỉnh lại thì đau nhức khoảng một tháng thôi. Vậy được rồi chứ gì? Mau đi tìm Tam vương gia đi! Hanh hanh —”
“Chờ một chút! Ngươi không cùng ta đi sao?” Bị Đường Mật đẩy một cái, chân ta bước nhanh về phía trước, rồi quay lại, thấy con người kia vẫn đứng bất động, thì bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
“Ha hả, ta nhớ kỹ chỉ đáp ứng đưa Vương gia trà trộn vào Tam vương phủ mà thôi, cũng không đáp ứng sẽ đưa ngươi ra ngoài nga –”
Chớp đôi mắt mèo tham lam giảo hoạt, Đường Mật thản nhiên khoát tay áo, bỏ lại ta một mình mà nhảy lên bờ tường cao, ” Tuy rằng vẫn coi Vương gia như tri kỷ *, mà tri kỷ thì khả ngộ bất khả cầu [ chỉ có thể vô tình gặp chứ không thể cưỡng cầu ], hơn nữa, biểu hiện hôm nay của Vương gia cũng khiến ta rất thỏa mãn…Thế nhưng…”
* Ở đây bạn Đường Mật dùng từ “thiếp tâm đích chẩm biên nhân”, có nghĩa là bạn giường thân thiết, nhưng mà mình thấy không ổn, nên mạo muội dùng từ tri kỷ.
“Thế nhưng cái gì!?”
Hổn hển chạy đuổi tới chân tường, tên kia… Không phải là muốn vào phủ thì thu một lần phí, muốn ra phủ phải thêm một lần xuân tiêu nữa chứ? Hắn cũng không muốn về già phải trả giá cho những phóng túng lúc trẻ…
Bất quá, lúc này đây, đúng là ta đã xem thường Đường Mật mất rồi…
Thiếu chủ Đường gia quả thật rất thích thú với kỹ xảo của tên dâm long, nhưng thân là thiếu chủ, hắn luôn minh bạch thứ gì cần thiết thứ gì không, cho nên có thể chịu nhịn mà bảo toàn đại cục:”Vương gia a, kỳ thực ta cũng rất tán thành với Hình tiểu ca, lúc này đến tìm Tam vương gia, chẳng khác nào là tự chui đầu vào rọ. Bất quá, nếu Vương gia cứ khăng khăng như vậy, ta cũng muốn xem xem người đến phủ Tam vương gia có thể làm được trò trống gì, ha hả… Chỉ bất quá, tiến vào rồi, có ra được hay không đều phụ thuộc vào bản lĩnh của Vương gia a.”
Trong thoáng chốc, tự dưng, ta thấy từ trong mắt đối phương tỏa ra một tia băng lãnh đủ khiến kẻ khác rét run:”Nếu như tối nay, chỉ có một cái Tam vương phủ cũng không thể đi ra, thì ta thấy, thiên hạ của Phạm quốc này, Vương gia cũng chẳng cần tranh làm gì nữa, ha hả…”
“Ngươi — ”
Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân [ vật họp theo loài, người tụ theo nhóm], ở cùng một chỗ với tên dâm long này, thì chắc chắn cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Xem ra, Đường Mật đã có ý định, một ngày “Phạm Cửu Tiêu” thất thế, sẽ liền bỏ ngay cái liên minh này đi… Quả nhiên là hồ bằng cẩu hữu, gặp chuyện thì liền tan tác a.
Nhân phẩm cao hay thấp đúng là phải qua khảo nghiệm mới biết được. Đừng thấy bình thường Hình đại suất ca đối với ta thập phần nghiêm khắc, cái này không vừa mắt cái kia không vừa mắt, nhưng ta lại rất tin tưởng, lúc này đây, người sẽ không màng hiểm nguy cùng ta sát cánh chắc chắn sẽ là hắn.
Nhưng với điều kiện, trước khi đi ta phải báo cho chắn một tiếng đã…
Bị Đường Mật vô tình vô nghĩa vứt bỏ lại ở Tam vương phủ, không còn đường lui, lúc này cũng chỉ còn cách phá phủ trầm châu [ đập nồi dìm thuyền, nói chung là phá tung lên, không ăn được thì đạp đổ ], chỉ còn có một cách là tiếp tục đi tiếp thôi. Hoàn hảo là kí ức của “Phạm Cửu Tiêu” cũng không phải vô dụng, loáng thoáng hồi tưởng lại địa hình trong Tam vương phủ, ta cẩn cẩn dực dực bước qua bọn hạ nhân nằm la liệt trên mặt đất, theo thanh thạch tiểu lộ [ con đường nhỏ lát đá xanh? ] thẳng hướng hoa viên mà đi.
Trời đúng là không tuyệt đường người, phía trước cách không xa, quả nhiên đã nghe thấy tiếng đàn quen thuộc..
Tiếng đàn y như một con đường nhỏ quanh co âm u tĩnh mịch, khi thì du dương bất tận,khi thì vi vút thanh cao. Phạm Cửu Hâm ngồi đánh đàn, tựa như từ giữa cõi hỗn tạp mà ly khai, vô cùng nhàn đạm, đôi mày liễu giãn ra, mắt phượng khép hờ, trên môi phảng phất nét cười như có như không, người này, vừa như bỏ mặc mọi chuyện, vừa như biết rõ tất cả sự tình bên ngoài, kể cả chỉ là một trận gió thổi cỏ lay.
Tuy rằng huyền âm đã trở nên trầm tịch [ im lặng ] sau một cái liếc mắt, mà cái liếc mắt kia, chỉ dừng trên khuôn mặt cứng ngắc của ta chỉ trong một thoáng như chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng, trong lòng ta bỗng nảy sinh một thứ ảo giác, rằng tất cả mọi việc xảy ra, đều không thể thoát được khỏi cặp pháp nhãn ấy, dường như nỗ lực của ta, sự cố gắng của mọi người, đều chìm trong đôi mắt sâu thẳm mà đạm mạc kia, mà tất cả, cũng chỉ như một vở hài kịch mà thôi, mọi mưu kế sách lược, cũng chỉ như múa rìu qua mắt thợ, hoàn toàn không đáng để hắn bỏ vào trong mắt… Ta từ lúc bắt đầu cuộc phân tranh, dường như đã được định sẵn vai diễn cùng kết cục rồi…
Cho nên mới nói… Ta rất ghét ánh mắt của Phạm Cửu Hâm… Đôi mắt hắc sắc như u đàm không đáy quá mức thâm trầm, khiến người ta cảm thấy mình quá mức nhỏ bé. Chỉ tiếc, ta không thể tìm ra ký ức về Tam vương phủ của “Phạm Cửu Tiêu”, bằng không, ta thực rất muốn xem xem, dâm long kia trước mặt vị ca ca thâm tàng bất lộ này, có giống như ta, cảm thấy sợ hãi e dè hay không?
Nếu giờ này khắc này, người đứng đây là “Phạm Cửu Tiêu”, thì có đúng hay không, ý tứ khinh miệt bay đầy trong gió của Phạm Cửu Hâm, sẽ giảm bớt đi?
Nếu giờ này khắc này, người muốn nói lý với hắn là “Phạm Cửu Tiêu”, thì Phạm Cửu Hâm có thể hay không để ý một chút, ít ra là sẽ ngẩng đầu lên nhìn qua chứ?
Nếu giờ này khắc này, kẻ đang ở bên cạnh hắn là “Phạm Cửu Tiêu”, kẻ một tay khống chế đại cục, chứ không phải một kẻ giết gà còn run tay như ta… Thì, Phạm Cửu Hâm sẽ vẫn có thể giữ vẻ đạm mạc chứ, hay trên tuấn dung kia, sẽ thoáng lên sự bàng hoàng bất an?
Ta biết Phạm Cửu Hâm khinh thường ta, thế nhưng hắn phải biết rằng, vào lúc ấy, giữa “Phạm Cửu Tiêu” và “Đồ Lâm”, lão thiên gia đã chọn Đồ Lâm ta…
“Uy, có muốn hay không cùng ta đánh cược một phen?” Đứng xem người khác phong nhã thật là mệt chết, dù sau cũng là tên đã lên dây, không thể cưỡng lại, vậy thì cứ thuận theo đi. Vén vạt trường bào, ta ngồi lên một chiếc ghế bằng đá, nhưng cũng không dám nhìn vào trong mắt Phạm Cửu Hâm. Một phần vì chột dạ, một phần vì muốn trả đũa lại sự ngạo mạn của đối phương.
Dạ phong lướt nhẹ, đình viện an tĩnh chỉ văng vẳng tiếng đàn đã dừng từ lâu, như một thứ ngôn ngữ không thể nào diễn tả.
Chờ đợi trong lo lắng, một khắc cũng dài tựa thế kỷ, cuối cùng, khi ta còn tưởng không nhẫn nổi nữa thì phía sau chợt phát ra thanh âm hời hợt, tựa hồ như chủ nhân nó đang cười:”Nga? Ngươi muốn cùng ta đánh cược cái gì? Ngươi… Có thể có cái gì mà cược với ta đây?”
Phạm Cửu Hâm đã mở miệng, tức là sự tình có thể chuyển biến, ta tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Lần thứ hai đưa tay lau mồ hôi, lúc này ta đều có thể khẳng định, mấy tên làm ngoại giao cũng chẳng phải hạng ăn không ngồi rồi. Chịu được áp lực như vậy, bọn họ cũng chẳng phải người nữa đi! Ta phát huy sở trường của sinh viên khoa văn, chính là tài điên đảo thị phi hỗn hào hắc bạch, đem tất cả mánh khóe thủ đoạn ra đối phó với tên ngụy hồ ly chân liệp nhân [ thợ săn ] Phạm quốc này. “Đánh cược, nếu như giang sơn Phạm quốc không rơi vào trong tay lão Lục thì sao?”
“Thế nào? Ngươi muốn cùng lão Lục tranh?” Phạm Cửu Hâm quẳng cho ta một ánh nhìn khinh bỉ, tựa hồ cũng không hề ngạc nhiên với cái quyết định vĩ đại mà ta nung nấu, nhưng bên cạnh đó, vẫn không thèm để ta vào mắt:”A… Đúng là… đối với người bình thường mà nói, giang sơn một nước quả thực có sức hấp dẫn lớn a…”
“Vậy nên, ngươi cho rằng ta thấy lợi tối mắt, si tâm vọng tưởng muốn làm hoàng đế?” Không cần đối phương trả lời, chỉ cần vẻ trầm mặc kia đã đủ cho biết tâm tư người kia rồi. Nói thật, bình tĩnh mà xét lại, ta thấy mình quả thực có điểm bị hoàn cảnh bức tới điên rồi, bất quá:”Kỳ thực, ta có làm hoàng đế hay không cũng không thể nói, nhưng, ta sẽ không nhượng vị trí kia cho Phạm Cửu Sùng.”
“Ngươi cho rằng ‘ngươi’ hiện tại có thể chống lại Lục đệ hay sao? Ha hả…”
“… Chỉ cần ngươi không nhúng tay vào, thì ta hoàn toàn tự tin là như thế.” Khuôn mặt băng lãnh trong thoáng chốc đã khiến nụ cười trào phúng của Phạm Cửu Hâm biến mất, tâm tình trở nên khẩn trương, đưa tay chụp lấy khuỷu tay gầy gò của nam tử trước mặt, rất khó mà tưởng được, cánh tay gầy yếu này đây, lại có thể ở trong bóng tối thao túng toàn bộ Phạm quốc…
“Nếu như hôm nay, người muốn thiên hạ là ngươi, Phạm Cửu Hâm, ta sẽ không hề có ý kiến, muốn ta lập tức đầu hàng, về quê làm ruộng an phận thủ thường cả đời ta cũng cam tâm. Thế nhưng, ngươi muốn ta đem thiên hạ Phạm quốc giao cho tên lang hổ lão Lục kia, thì xin lỗi, ta không thể trơ mắt nhìn bách tính rơi vào nước sôi lửa bỏng được!”
Không cần phải tìm trong ký ức của Phạm Cửu Tiêu, chỉ cần dựa vào lần tiếp xúc ít ỏi, ta cũng biết, cái tên Phạm Cửu Sùng mắt liên mày láo kia chắc chắn không phải là kẻ tốt đẹp gì. Chỉ là một Vương gia, nhưng xuất môn khoa trương không khác gì Thiên vương lão tử, đủ thấy người này cực thích xa hoa, nếu để hắn thắng thế, chắc chắn sẽ trở thành cơn ác mộng của dân chúng, hơn nữa, bản lĩnh thù dai cùng sự đê tiện của hắn cơ hồ không hề thua kém nhau, nếu một ngày hắn trở thành chủ tử, đừng nói là Hình Huân hay Tứ vương phủ, ngay cả Phạm Cửu Hâm cũng sẽ bị hắn qua sông đoạn cầu, đẩy vào hiểm cảnh.
Đối phương là một người khôn ngoan, chắc chắn không cần đến ta thay hắn tính toán thiệt hơn. Chỉ là, “Nếu ngươi không dự định tự mình xuất mã, vậy, giang sơn Phạm quốc này… Cấp cho ta sẽ hơn cấp cho hắn nhiều lắm! Ngươi…có muốn thử không?”
“Không sai! Nói rất hay, bất quá… ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta về giang sơn Phạm quốc đây? Ngươi cũng không phải tứ đệ của ta, ngươi…tự cho mình là cái gì?” Phạm Cửu Hâm chỉ một khắc đã đánh tan tự chủ cùng lý tính của ta. Bị ánh mắt khinh thường của hắn lướt qua, đại não dường như ngưng hoạt động trong giây lát, tay chân cũng trở nên thừa thãi.
“Ngươi –” Chờ đến lúc ta ý thức được trở lại, thì hai tay ta đã vô thức bóp lấy cái cổ gầy đến trơ xương của Phạm Cửu Hâm, chỉ cần dùng một chút lực, thì liệp nhân của Phạm quốc dễ dàng sẽ trở thành tử nhân mất.
“Thế nào? Thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu sao? A… Khụ khụ –” không biết Phạm Cửu Hâm đích thực không sợ chết, hay biết chắc chắn mình không thể chết được, mà hắn vẫn như cũ khí định thần nhàn, ngoại trừ lúc ta buông lỏng tay, liền quay sang một bên ho khan nửa ngày.
“Ta rất muốn biết, cái tên dâm… Ách, cái tên Phạm Cửu Tiêu kia có đúng hay không đã từng muốn giết ngươi.” Cắn chặt răng, cố gắng áp chế ý muốn giết người chưa bao giờ dâng lên trước đây, trừng mắt nhìn nam tử nửa nằm nửa ngồi tựa lên cây đàn, đột nhiên, ta phát hiện, nguyên lai Phạm Cửu Hâm ốm yếu thế kia, cư nhiên lại có một cỗ mị hoặc chết người. Như lúc này đây, từng lọn tóc đen nhánh rũ loạn trên vai, đôi hắc mâu sắc bén vì đau đớn mà toát ra vẻ bất lực, y sam có chút xộc xệch, để lộ ra phần da thịt trắng noãn như ngọc…
Lấy những gì ta biết về “Phạm Cửu Tiêu”, cái tên dâm long chưa bao giờ biết tiết tháo chắc chắn sẽ không vì đối phương là thân ca ca cùng chung huyết thống mà buông vuốt sói. Như là khẳng định điều ta đang nghĩ, bán ỷ dao cầm [ nửa dựa vào đàn ngọc ] mỹ nhân sau khi lấy lại một chút hơi sức, đưa tay chỉnh lại mái tóc đen, ngoái đầu lại, nhìn ta thâm trầm cười lạnh:” Có lẽ vậy đi… Bất quá, khác nhau ở chỗ, nơi hắn muốn giết ta không phải ở đây, mà là ở trên giường kia. A…”
“…” Nam nhân, vì sao lại có thể đối với đồng tính đồng loại, có cấu tạo sinh lý hoàn toàn tương đồng mà nảy sinh dục vọng được chứ? Nhìn Phạm Cửu Hâm trước mắt, rồi lại nhớ đến Đường Mật…
Ta nghĩ, có là thạch đầu thì cũng phải thông suốt rồi đi…
Kỳ thực, chỉ chỉ trích thượng nhân là không hề công bằng. Tục ngữ có câu, một cây làm chẳng nên non, kẻ mê hoặc người khác, tốt xấu gì cũng phải bị pháp luật ghép vào tội dụ dỗ xúi giục đi, đúng không?
Đương nhiên, cái lý luận nói trên chỉ áp dụng được với trường hợp ta bị Đường Mật dụ dỗ cùng bị Phạm Cửu Hâm mê hoặc, chứ đối với “Phạm Cửu Tiêu”, cái tên phẩm cách bại hoại vô tâm vô phế bại hoại nam tính sát thủ hoa tâm dâm long thì chẳng hề quan hệ, hắn là kẻ mà hoàn toàn hành động theo bản tính, động dục bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cái tên bị toàn dân phỉ nhổ, xã hội phê phán, là kẻ thù chung, mục đích công kích của toàn bộ dư luận cùng pháp luật… Ha! Chửi được một hồi thực là thoải mái…
Bất quá, lúc này không phải là lúc chửi cái tên dâm long kia. Ta không biết, Phạm Cửu Hâm nhắc tới từ “giường” là muốn cảnh cáo hay ám chỉ ta cái gì, thế nhưng, ta biết rõ một điều, cơ thể của tên dâm long này, chỉ với câu nói vừa rồi, mà đã như thêm xúc tác, sản sinh phản ứng!
Bằng chứng là, Phạm Cửu Hâm một giây trước vẫn còn nằm sấp trên đàn cười nhạt, giây tiếp theo đã bị ta áp đảo ở bên cạnh.
“Ngươi –” Rõ ràng là ta áp đảo đối phương, nhưng không hiểu sao, ta cũng chìm trong giận dữ. Phạm Cửu Hâm cái tên chết tiệt càng cười vân đạm phong thanh, dường như, vì người đang áp hắn là ta, nên biết chắc, ta sẽ không và cũng không dám làm gì hắn. Người này, ở trước mặt “Phạm Cửu Tiêu” thì nhẫn nhục chịu đựng, còn ở trước mặt ta thì lại trở thành thần thánh bất khả xâm phạm hay sao?
“Thế nào?” Vô tội nháy mắt, biểu tình của Phạm Cửu Hâm tuyệt không giống một kẻ yêu nghiệt hại người, “Ngươi nói ngươi cũng muốn tranh? Như vậy, ngươi biết kết quả sẽ thế nào không? Địa vị của Tứ đệ ta tại Phạm quốc là như thế nào? Hắn đã từng đối đầu với những ai? Ngươi nghĩ, ngươi có khả năng thay thế hắn hay không?” Hắn một câu một câu công kích ta, chính là, ngươi xứng thay thế hắn hay sao?
Hít sâu một hơi, ta thừa nhận, “Phạm Cửu Tiêu” không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt, mà chính là một đại nhân vật, một nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ.
Hắn ở Phạm quốc là một kẻ không ai dám đụng vào, hắn uy nghiêm cao cao tại thượng… Nhưng mấy thứ này, lại bị ta phá hư mất gần hết… Chỉ là, ta chưa từng nghĩ tới sẽ thay thế hắn, ta cũng không nghĩ có thể vượt qua, hay thậm chí chỉ là ngang bằng… Ta không muốn làm hắn… Hắn rất huy hoàng, rất kiêu ngạo, rất có khí chất trở thành thần tượng trong mắt người khác… nhưng đó là hắn, không phải ta.
Bất đắc dĩ thở dài, duy trì tư thế hai tay giữ lấy đối phương, chí ít là khi ta đang nói chuyện.
Hắn đưa mắt nhìn ta:”Thật đáng tiếc, ta ngay từ đầu không nghĩ tới là ngươi sẽ nhập vào thân thể tứ đệ, còn hắn thì biến mất, để lại một cục diện rối rắm như vậy.”
“Ta cũng muốn biết làm sao mà ngươi chiếm được thân thể Phạm Cửu Tiêu.” Nheo nheo mắt, lười biếng dùng ánh nhìn như nhìn ma quỷ liếc một cái, không biết là do Phạm Cửu Hâm quá hiếu kỳ, hay là trí tưởng tượng của cổ nhân thật sự rất phong phú, làm cho người duy nhất biết thân phận của ta, Phạm Cửu Hâm, một người chưa từng xem qua phim truyền hình hay tiểu thuyết, mà ánh mắt lại như chất vấn ta, nào là ngươi là ai, ngươi có đúng hay không hại chết người nhà ta, cường ngạnh chiếm lấy thân thể hắn, ngươi có tin hay không ta tìm hòa thượng đạo sĩ đem ngươi đánh cho hôi phi yên diệt!…. A, quả nhiên, dâm long này không được lòng người mà. [ đoạn này bạn chém 😦 ]
“Ngươi nghe, ngươi cũng biết rồi, ta xuất thân thường nhân, chỉ là một tiểu hộ, tiểu thâu tiểu mạc, nhưng cũng chẳng bao giờ giết người phóng hỏa. Ta cũng không muốn tranh giành thiên hạ Phạm quốc với các ngươi, và quan trọng nhất, ta không thích áp nam nhân!” Đường Mật kia thì không tính. “Ta cũng rất muốn an phận thủ thường cả đời, ta làm Phạm Cửu Tiêu thì dân chúng cũng không có gì không hài lòng hết. Nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, một ngày, nếu đem quyền lực giao cho Lục đệ ngươi, sợ rằng toàn bộ dân chúng Phạm quốc sẽ chẳng có lấy một khắc yên ổn. Ta hiện tại không phải Phạm Cửu Tiêu, ta sẽ nhẫn, chỉ có thể nhẫn, nhưng nếu lúc này ta có năng lực, ta mới có thể ngăn cản Lục đệ ngươi ra tay ngư nhục [ coi người như thịt cá?] bách tính. Ta không có khả năng, thì cái gì cũng không thể làm, đó là bất đắc dĩ. Nhưng nếu có thể can thiệp mà không ngăn cản, thì đó chính là dung túng!” Tính thì như vậy, nhưng sự đối lập giữa dâm long cực độ xa hoa với Tam ca Phạm Cửu Hâm sinh sống tiết kiệm, cũng như nước với lửa vậy, không phải một chốc một lát là có thể giải quyết. Lúc này ta thật sự bội phục chính mình, tại thời điểm mấu chốt lại có thể hoàn toàn quên mất mà tự hỏi nhiều đến vậy, tam tuế khán tiểu thất tuế khán lão, trước ta bị nói là có bệnh cũng thật không oan uổng mà.
Không biết ta đang chìm đắm trong ký ức thời học sinh, Phạm Cửu Hâm tám phần mười đem cái trầm mặc của ta thành trầm thống [ đau xót bi thương ]. Nhíu mày, hắn rốt cục cũng quay sang đối diện với ta, hơi thở ấm áp bỗng chốc phả trên mặt:”Ngươi cho là nói như vậy, thì ta sẽ để ngươi – một ngoại nhân – cùng tranh với Lục đệ của ta hay sao? Thiên hạ Phạm quốc có thể loạn, nhưng dù loạn, cũng phải loạn trong tay của người Phạm gia.” … Lăn qua lăn lại nửa ngày, chỉ chốt được có một câu, cổ nhân đúng là cổ nhân, vẫn cố chấp với chuyện huyết thống cổ hủ.
“Ngươi yên tâm, ta nói rồi, điều ta quan tâm không phải là hôm nay có hạ hay không, mà là hạ trong tay ai kia. Huống hồ, thân thể này của Tứ đệ ngươi, vốn không để cho ta cơ hội có được con nối dòng…” Cái tên dâm long kia với chuyện nối dõi tông đường có hăng hái hay không thì ta không biết, nhưng ta biết rõ một điều, cơ thể này có thể nói là hoàn toàn không có phản ứng với nữ nhân…
Ai, ta trước đây chỉ là một tiểu dị tính luyến vô cùng bình thường, ra đường vơ đại cũng được môt nắm, cũng chẳng phải hòa thượng thánh nhân ăn chay niệm phật, mà là một người vẫn niên khinh lực tráng… Lão thiên gia không cho ta cơ hội với nữ nhân, lâu dần, trở nên có cảm giác với nam nhân là điều không thể tránh khỏi… Dù sao, nếu không thể cải biến hoàn cảnh, thì đành để hoàn cảnh cải biến mình vậy.
“Lời nói chỉ từ một phía, ngươi cho rằng ta sẽ tin?” Hồ ly chính là hồ ly, dù ta thành thật đến thế nào, thì hắn vẫn cứ hoài nghi như trước.
“Tin hay không tùy ngươi, chính thế nên ta mới hỏi ngươi có muốn đánh cược hay không.” Buông được Phạm Cửu Hâm, thực sự cần định lực rất lớn. Có điều ta không phải dâm long kia, ta có thể chế trụ được cái thú tính này:”Khuyết điểm của Phạm Cửu Sùng ra sao ngươi biết rất rõ, nhưng ưu điểm của ta ở nơi đâu ngươi còn không có cơ hội mà biết. Vì thế, sao không đánh cược một phen? Nếu như ngươi kiên trì muốn ở trong bóng tối, vậy thì, một ‘giả vương gia’ tư cách bất minh chẳng dễ khống chế hơn một Vương gia thực sự dã tâm bừng bừng truy danh trục lợi hay sao? Đúng không?”
“Ngươi nghĩ ta sẽ cược vào cán cờ không thể đoán trước kết cục như thế này sao?” Dường nhu có chút đăm chiêu, Phạm Cửu Hâm cười cười, giữ nguyên tư thế ngửa ra sau, ánh mắt hướng đến bầu trời đêm, thanh âm cũng có chút mờ mịt.
“Ngươi sẽ.” Giờ khắc này, ta cũng không biết tại sao lại có cảm giác thấu hiểu một phần nội tâm người kia:” Bởi vì… Tại Phạm quốc này, ngươi luôn khao khát giành được.. cho tới bây giờ, vẫn là phần lợi lớn nhất.”
“…”
Hắn không trả lời ta, ta cũng không biết phải nói cái gì nữa, vốn từ hoa mỹ trong bụng đã bị đem đi dùng hết sạch rồi. Đứng thẳng dậy phủi phủi vạt áo, có chút tiếc nuối đưa mắt nhìn đối phương, trong bóng đêm, tuấn nhan kia càng thêm phần tao nhã, ta tiêu sái bước nhanh đi, nhưng, khi đến gần thạch lộ, mới chợt nhận ra, đây chính là chỗ mà Đường Mật ban nãy hạ độc, nhưng nhìn kiểu gì cũng không ra, chỉ một lúc trước thôi, chỗ này còn là một đống người nằm ngang nằm dọc.
… Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, hiện tại, ta lần thứ hai khắc sâu cảm nhận, Tam vương phủ quả thực là một nơi long đàm hổ huyệt không cách nào xâm nhập.
“Uy, ngươi biết không?” Phạm Cửu Hâm không hề thông cảm cho tâm tình của ta, lúc này hận không thể mọc cánh bay ngay ra khỏi vương phủ, cư nhiên lần đầu tiên mở miệng bắt chuyện, hơn nữa, nội dung còn có thể khiến ta lập tức lăn đùng ra đất mà ngất xỉu:”Kỳ thực, Tứ đệ ta…là một đệ nhất nam nhân… Là ta… Năm ấy, cũng là ta câu dẫn hắn…”
“…” Ta van ngươi, loại sự tình này, ta thà cả đời không biết, may ra còn cảm thấy hạnh phúc!
“Ngươi nói quả thực không sai…” Hắn vẫn không nhìn ta, cũng không có ý đứng lên, vẫn như cũ nằm ở bên đàn, tóc đen phô tán, vạt áo mở ra, chạm xuống đất, nhìn lên bầu trời cao:”Tứ đệ xác thực không phải là một thứ tốt, thế nhưng ta hiện tại… Cư nhiên có chút tưởng nhớ hắn…A…”
Không sai, là ta đã quyết tâm từ nay phải trở nên mạnh mẽ, nhưng cũng đâu phải là lập tức có thể coi mạng người như cỏ rác mà giẫm lên đi!? Cái tên Đường Mật lười biếng kia, thật vất vả mới có thể khiến hắn đứng lên khỏi giường, cứ tưởng hắn có cách gì hay ho giúp ta thần không biết quỷ không hay trà trộn vào Tam vương phủ, ai ngờ… hắn cư nhiên dùng cái chiêu mà mọi nhân vật phản diện trên phim truyền hình vẫn hay dùng – giết người diệt khẩu! Người chết, đương nhiên sẽ không thể cản đường hắn được.
“Dừng tay —” Ta là thay “Phạm Cửu Tiêu” tranh thiên hạ, chứ không phải thay hắn làm mấy việc xấu xa này!
Hoảng hồn nắm chặt lấy cổ tay Đường Mật, đôi mắt đảo qua mấy hạ nhân dưới đất vẫn chưa rõ sinh tử,hoàn hảo, ta liền nổi giận che đi sự sợ hãi:”Đường Mật, không được tổn thương nhân mệnh! Ta cũng không muốn từ nay về sau cùng tam ca trở mặt thành thù, không đội trời chung!” Hắn nghĩ ta thiên tân vạn khổ trà trộn vào đây để làm gì? Ám sát sao…
“Thật phiền phức, cứu người so với giết người còn khó hơn vạn lần…” Chán ghét buông tay, Đường Mật không hề cam tâm từ trong lòng móc ra một bình sứ men xanh nhỏ, hua hua mấy cái cho oai rồi mở nắp bình, lắc lắc một chút, cũng không ngửi thấy được mùi gì rõ rệt, rồi lại chợt nghe hắn giục:”Được rồi, ta đã làm dịu độc tính đi không ít, bọn hắn cùng lắm chỉ ngủ mấy canh giờ, khi tỉnh lại thì đau nhức khoảng một tháng thôi. Vậy được rồi chứ gì? Mau đi tìm Tam vương gia đi! Hanh hanh —”
“Chờ một chút! Ngươi không cùng ta đi sao?” Bị Đường Mật đẩy một cái, chân ta bước nhanh về phía trước, rồi quay lại, thấy con người kia vẫn đứng bất động, thì bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
“Ha hả, ta nhớ kỹ chỉ đáp ứng đưa Vương gia trà trộn vào Tam vương phủ mà thôi, cũng không đáp ứng sẽ đưa ngươi ra ngoài nga –”
Chớp đôi mắt mèo tham lam giảo hoạt, Đường Mật thản nhiên khoát tay áo, bỏ lại ta một mình mà nhảy lên bờ tường cao, ” Tuy rằng vẫn coi Vương gia như tri kỷ *, mà tri kỷ thì khả ngộ bất khả cầu [ chỉ có thể vô tình gặp chứ không thể cưỡng cầu ], hơn nữa, biểu hiện hôm nay của Vương gia cũng khiến ta rất thỏa mãn…Thế nhưng…”
* Ở đây bạn Đường Mật dùng từ “thiếp tâm đích chẩm biên nhân”, có nghĩa là bạn giường thân thiết, nhưng mà mình thấy không ổn, nên mạo muội dùng từ tri kỷ.
“Thế nhưng cái gì!?”
Hổn hển chạy đuổi tới chân tường, tên kia… Không phải là muốn vào phủ thì thu một lần phí, muốn ra phủ phải thêm một lần xuân tiêu nữa chứ? Hắn cũng không muốn về già phải trả giá cho những phóng túng lúc trẻ…
Bất quá, lúc này đây, đúng là ta đã xem thường Đường Mật mất rồi…
Thiếu chủ Đường gia quả thật rất thích thú với kỹ xảo của tên dâm long, nhưng thân là thiếu chủ, hắn luôn minh bạch thứ gì cần thiết thứ gì không, cho nên có thể chịu nhịn mà bảo toàn đại cục:”Vương gia a, kỳ thực ta cũng rất tán thành với Hình tiểu ca, lúc này đến tìm Tam vương gia, chẳng khác nào là tự chui đầu vào rọ. Bất quá, nếu Vương gia cứ khăng khăng như vậy, ta cũng muốn xem xem người đến phủ Tam vương gia có thể làm được trò trống gì, ha hả… Chỉ bất quá, tiến vào rồi, có ra được hay không đều phụ thuộc vào bản lĩnh của Vương gia a.”
Trong thoáng chốc, tự dưng, ta thấy từ trong mắt đối phương tỏa ra một tia băng lãnh đủ khiến kẻ khác rét run:”Nếu như tối nay, chỉ có một cái Tam vương phủ cũng không thể đi ra, thì ta thấy, thiên hạ của Phạm quốc này, Vương gia cũng chẳng cần tranh làm gì nữa, ha hả…”
“Ngươi — ”
Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân [ vật họp theo loài, người tụ theo nhóm], ở cùng một chỗ với tên dâm long này, thì chắc chắn cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì. Xem ra, Đường Mật đã có ý định, một ngày “Phạm Cửu Tiêu” thất thế, sẽ liền bỏ ngay cái liên minh này đi… Quả nhiên là hồ bằng cẩu hữu, gặp chuyện thì liền tan tác a.
Nhân phẩm cao hay thấp đúng là phải qua khảo nghiệm mới biết được. Đừng thấy bình thường Hình đại suất ca đối với ta thập phần nghiêm khắc, cái này không vừa mắt cái kia không vừa mắt, nhưng ta lại rất tin tưởng, lúc này đây, người sẽ không màng hiểm nguy cùng ta sát cánh chắc chắn sẽ là hắn.
Nhưng với điều kiện, trước khi đi ta phải báo cho chắn một tiếng đã…
Bị Đường Mật vô tình vô nghĩa vứt bỏ lại ở Tam vương phủ, không còn đường lui, lúc này cũng chỉ còn cách phá phủ trầm châu [ đập nồi dìm thuyền, nói chung là phá tung lên, không ăn được thì đạp đổ ], chỉ còn có một cách là tiếp tục đi tiếp thôi. Hoàn hảo là kí ức của “Phạm Cửu Tiêu” cũng không phải vô dụng, loáng thoáng hồi tưởng lại địa hình trong Tam vương phủ, ta cẩn cẩn dực dực bước qua bọn hạ nhân nằm la liệt trên mặt đất, theo thanh thạch tiểu lộ [ con đường nhỏ lát đá xanh? ] thẳng hướng hoa viên mà đi.
Trời đúng là không tuyệt đường người, phía trước cách không xa, quả nhiên đã nghe thấy tiếng đàn quen thuộc..
Tiếng đàn y như một con đường nhỏ quanh co âm u tĩnh mịch, khi thì du dương bất tận,khi thì vi vút thanh cao. Phạm Cửu Hâm ngồi đánh đàn, tựa như từ giữa cõi hỗn tạp mà ly khai, vô cùng nhàn đạm, đôi mày liễu giãn ra, mắt phượng khép hờ, trên môi phảng phất nét cười như có như không, người này, vừa như bỏ mặc mọi chuyện, vừa như biết rõ tất cả sự tình bên ngoài, kể cả chỉ là một trận gió thổi cỏ lay.
Tuy rằng huyền âm đã trở nên trầm tịch [ im lặng ] sau một cái liếc mắt, mà cái liếc mắt kia, chỉ dừng trên khuôn mặt cứng ngắc của ta chỉ trong một thoáng như chuồn chuồn lướt nước, thế nhưng, trong lòng ta bỗng nảy sinh một thứ ảo giác, rằng tất cả mọi việc xảy ra, đều không thể thoát được khỏi cặp pháp nhãn ấy, dường như nỗ lực của ta, sự cố gắng của mọi người, đều chìm trong đôi mắt sâu thẳm mà đạm mạc kia, mà tất cả, cũng chỉ như một vở hài kịch mà thôi, mọi mưu kế sách lược, cũng chỉ như múa rìu qua mắt thợ, hoàn toàn không đáng để hắn bỏ vào trong mắt… Ta từ lúc bắt đầu cuộc phân tranh, dường như đã được định sẵn vai diễn cùng kết cục rồi…
Cho nên mới nói… Ta rất ghét ánh mắt của Phạm Cửu Hâm… Đôi mắt hắc sắc như u đàm không đáy quá mức thâm trầm, khiến người ta cảm thấy mình quá mức nhỏ bé. Chỉ tiếc, ta không thể tìm ra ký ức về Tam vương phủ của “Phạm Cửu Tiêu”, bằng không, ta thực rất muốn xem xem, dâm long kia trước mặt vị ca ca thâm tàng bất lộ này, có giống như ta, cảm thấy sợ hãi e dè hay không?
Nếu giờ này khắc này, người đứng đây là “Phạm Cửu Tiêu”, thì có đúng hay không, ý tứ khinh miệt bay đầy trong gió của Phạm Cửu Hâm, sẽ giảm bớt đi?
Nếu giờ này khắc này, người muốn nói lý với hắn là “Phạm Cửu Tiêu”, thì Phạm Cửu Hâm có thể hay không để ý một chút, ít ra là sẽ ngẩng đầu lên nhìn qua chứ?
Nếu giờ này khắc này, kẻ đang ở bên cạnh hắn là “Phạm Cửu Tiêu”, kẻ một tay khống chế đại cục, chứ không phải một kẻ giết gà còn run tay như ta… Thì, Phạm Cửu Hâm sẽ vẫn có thể giữ vẻ đạm mạc chứ, hay trên tuấn dung kia, sẽ thoáng lên sự bàng hoàng bất an?
Ta biết Phạm Cửu Hâm khinh thường ta, thế nhưng hắn phải biết rằng, vào lúc ấy, giữa “Phạm Cửu Tiêu” và “Đồ Lâm”, lão thiên gia đã chọn Đồ Lâm ta…
“Uy, có muốn hay không cùng ta đánh cược một phen?” Đứng xem người khác phong nhã thật là mệt chết, dù sau cũng là tên đã lên dây, không thể cưỡng lại, vậy thì cứ thuận theo đi. Vén vạt trường bào, ta ngồi lên một chiếc ghế bằng đá, nhưng cũng không dám nhìn vào trong mắt Phạm Cửu Hâm. Một phần vì chột dạ, một phần vì muốn trả đũa lại sự ngạo mạn của đối phương.
Dạ phong lướt nhẹ, đình viện an tĩnh chỉ văng vẳng tiếng đàn đã dừng từ lâu, như một thứ ngôn ngữ không thể nào diễn tả.
Chờ đợi trong lo lắng, một khắc cũng dài tựa thế kỷ, cuối cùng, khi ta còn tưởng không nhẫn nổi nữa thì phía sau chợt phát ra thanh âm hời hợt, tựa hồ như chủ nhân nó đang cười:”Nga? Ngươi muốn cùng ta đánh cược cái gì? Ngươi… Có thể có cái gì mà cược với ta đây?”
Phạm Cửu Hâm đã mở miệng, tức là sự tình có thể chuyển biến, ta tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Lần thứ hai đưa tay lau mồ hôi, lúc này ta đều có thể khẳng định, mấy tên làm ngoại giao cũng chẳng phải hạng ăn không ngồi rồi. Chịu được áp lực như vậy, bọn họ cũng chẳng phải người nữa đi! Ta phát huy sở trường của sinh viên khoa văn, chính là tài điên đảo thị phi hỗn hào hắc bạch, đem tất cả mánh khóe thủ đoạn ra đối phó với tên ngụy hồ ly chân liệp nhân [ thợ săn ] Phạm quốc này. “Đánh cược, nếu như giang sơn Phạm quốc không rơi vào trong tay lão Lục thì sao?”
“Thế nào? Ngươi muốn cùng lão Lục tranh?” Phạm Cửu Hâm quẳng cho ta một ánh nhìn khinh bỉ, tựa hồ cũng không hề ngạc nhiên với cái quyết định vĩ đại mà ta nung nấu, nhưng bên cạnh đó, vẫn không thèm để ta vào mắt:”A… Đúng là… đối với người bình thường mà nói, giang sơn một nước quả thực có sức hấp dẫn lớn a…”
“Vậy nên, ngươi cho rằng ta thấy lợi tối mắt, si tâm vọng tưởng muốn làm hoàng đế?” Không cần đối phương trả lời, chỉ cần vẻ trầm mặc kia đã đủ cho biết tâm tư người kia rồi. Nói thật, bình tĩnh mà xét lại, ta thấy mình quả thực có điểm bị hoàn cảnh bức tới điên rồi, bất quá:”Kỳ thực, ta có làm hoàng đế hay không cũng không thể nói, nhưng, ta sẽ không nhượng vị trí kia cho Phạm Cửu Sùng.”
“Ngươi cho rằng ‘ngươi’ hiện tại có thể chống lại Lục đệ hay sao? Ha hả…”
“… Chỉ cần ngươi không nhúng tay vào, thì ta hoàn toàn tự tin là như thế.” Khuôn mặt băng lãnh trong thoáng chốc đã khiến nụ cười trào phúng của Phạm Cửu Hâm biến mất, tâm tình trở nên khẩn trương, đưa tay chụp lấy khuỷu tay gầy gò của nam tử trước mặt, rất khó mà tưởng được, cánh tay gầy yếu này đây, lại có thể ở trong bóng tối thao túng toàn bộ Phạm quốc…
“Nếu như hôm nay, người muốn thiên hạ là ngươi, Phạm Cửu Hâm, ta sẽ không hề có ý kiến, muốn ta lập tức đầu hàng, về quê làm ruộng an phận thủ thường cả đời ta cũng cam tâm. Thế nhưng, ngươi muốn ta đem thiên hạ Phạm quốc giao cho tên lang hổ lão Lục kia, thì xin lỗi, ta không thể trơ mắt nhìn bách tính rơi vào nước sôi lửa bỏng được!”
Không cần phải tìm trong ký ức của Phạm Cửu Tiêu, chỉ cần dựa vào lần tiếp xúc ít ỏi, ta cũng biết, cái tên Phạm Cửu Sùng mắt liên mày láo kia chắc chắn không phải là kẻ tốt đẹp gì. Chỉ là một Vương gia, nhưng xuất môn khoa trương không khác gì Thiên vương lão tử, đủ thấy người này cực thích xa hoa, nếu để hắn thắng thế, chắc chắn sẽ trở thành cơn ác mộng của dân chúng, hơn nữa, bản lĩnh thù dai cùng sự đê tiện của hắn cơ hồ không hề thua kém nhau, nếu một ngày hắn trở thành chủ tử, đừng nói là Hình Huân hay Tứ vương phủ, ngay cả Phạm Cửu Hâm cũng sẽ bị hắn qua sông đoạn cầu, đẩy vào hiểm cảnh.
Đối phương là một người khôn ngoan, chắc chắn không cần đến ta thay hắn tính toán thiệt hơn. Chỉ là, “Nếu ngươi không dự định tự mình xuất mã, vậy, giang sơn Phạm quốc này… Cấp cho ta sẽ hơn cấp cho hắn nhiều lắm! Ngươi…có muốn thử không?”
“Không sai! Nói rất hay, bất quá… ngươi có tư cách gì nói chuyện với ta về giang sơn Phạm quốc đây? Ngươi cũng không phải tứ đệ của ta, ngươi…tự cho mình là cái gì?” Phạm Cửu Hâm chỉ một khắc đã đánh tan tự chủ cùng lý tính của ta. Bị ánh mắt khinh thường của hắn lướt qua, đại não dường như ngưng hoạt động trong giây lát, tay chân cũng trở nên thừa thãi.
“Ngươi –” Chờ đến lúc ta ý thức được trở lại, thì hai tay ta đã vô thức bóp lấy cái cổ gầy đến trơ xương của Phạm Cửu Hâm, chỉ cần dùng một chút lực, thì liệp nhân của Phạm quốc dễ dàng sẽ trở thành tử nhân mất.
“Thế nào? Thẹn quá hóa giận muốn giết người diệt khẩu sao? A… Khụ khụ –” không biết Phạm Cửu Hâm đích thực không sợ chết, hay biết chắc chắn mình không thể chết được, mà hắn vẫn như cũ khí định thần nhàn, ngoại trừ lúc ta buông lỏng tay, liền quay sang một bên ho khan nửa ngày.
“Ta rất muốn biết, cái tên dâm… Ách, cái tên Phạm Cửu Tiêu kia có đúng hay không đã từng muốn giết ngươi.” Cắn chặt răng, cố gắng áp chế ý muốn giết người chưa bao giờ dâng lên trước đây, trừng mắt nhìn nam tử nửa nằm nửa ngồi tựa lên cây đàn, đột nhiên, ta phát hiện, nguyên lai Phạm Cửu Hâm ốm yếu thế kia, cư nhiên lại có một cỗ mị hoặc chết người. Như lúc này đây, từng lọn tóc đen nhánh rũ loạn trên vai, đôi hắc mâu sắc bén vì đau đớn mà toát ra vẻ bất lực, y sam có chút xộc xệch, để lộ ra phần da thịt trắng noãn như ngọc…
Lấy những gì ta biết về “Phạm Cửu Tiêu”, cái tên dâm long chưa bao giờ biết tiết tháo chắc chắn sẽ không vì đối phương là thân ca ca cùng chung huyết thống mà buông vuốt sói. Như là khẳng định điều ta đang nghĩ, bán ỷ dao cầm [ nửa dựa vào đàn ngọc ] mỹ nhân sau khi lấy lại một chút hơi sức, đưa tay chỉnh lại mái tóc đen, ngoái đầu lại, nhìn ta thâm trầm cười lạnh:” Có lẽ vậy đi… Bất quá, khác nhau ở chỗ, nơi hắn muốn giết ta không phải ở đây, mà là ở trên giường kia. A…”
“…” Nam nhân, vì sao lại có thể đối với đồng tính đồng loại, có cấu tạo sinh lý hoàn toàn tương đồng mà nảy sinh dục vọng được chứ? Nhìn Phạm Cửu Hâm trước mắt, rồi lại nhớ đến Đường Mật…
Ta nghĩ, có là thạch đầu thì cũng phải thông suốt rồi đi…
Kỳ thực, chỉ chỉ trích thượng nhân là không hề công bằng. Tục ngữ có câu, một cây làm chẳng nên non, kẻ mê hoặc người khác, tốt xấu gì cũng phải bị pháp luật ghép vào tội dụ dỗ xúi giục đi, đúng không?
Đương nhiên, cái lý luận nói trên chỉ áp dụng được với trường hợp ta bị Đường Mật dụ dỗ cùng bị Phạm Cửu Hâm mê hoặc, chứ đối với “Phạm Cửu Tiêu”, cái tên phẩm cách bại hoại vô tâm vô phế bại hoại nam tính sát thủ hoa tâm dâm long thì chẳng hề quan hệ, hắn là kẻ mà hoàn toàn hành động theo bản tính, động dục bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cái tên bị toàn dân phỉ nhổ, xã hội phê phán, là kẻ thù chung, mục đích công kích của toàn bộ dư luận cùng pháp luật… Ha! Chửi được một hồi thực là thoải mái…
Bất quá, lúc này không phải là lúc chửi cái tên dâm long kia. Ta không biết, Phạm Cửu Hâm nhắc tới từ “giường” là muốn cảnh cáo hay ám chỉ ta cái gì, thế nhưng, ta biết rõ một điều, cơ thể của tên dâm long này, chỉ với câu nói vừa rồi, mà đã như thêm xúc tác, sản sinh phản ứng!
Bằng chứng là, Phạm Cửu Hâm một giây trước vẫn còn nằm sấp trên đàn cười nhạt, giây tiếp theo đã bị ta áp đảo ở bên cạnh.
“Ngươi –” Rõ ràng là ta áp đảo đối phương, nhưng không hiểu sao, ta cũng chìm trong giận dữ. Phạm Cửu Hâm cái tên chết tiệt càng cười vân đạm phong thanh, dường như, vì người đang áp hắn là ta, nên biết chắc, ta sẽ không và cũng không dám làm gì hắn. Người này, ở trước mặt “Phạm Cửu Tiêu” thì nhẫn nhục chịu đựng, còn ở trước mặt ta thì lại trở thành thần thánh bất khả xâm phạm hay sao?
“Thế nào?” Vô tội nháy mắt, biểu tình của Phạm Cửu Hâm tuyệt không giống một kẻ yêu nghiệt hại người, “Ngươi nói ngươi cũng muốn tranh? Như vậy, ngươi biết kết quả sẽ thế nào không? Địa vị của Tứ đệ ta tại Phạm quốc là như thế nào? Hắn đã từng đối đầu với những ai? Ngươi nghĩ, ngươi có khả năng thay thế hắn hay không?” Hắn một câu một câu công kích ta, chính là, ngươi xứng thay thế hắn hay sao?
Hít sâu một hơi, ta thừa nhận, “Phạm Cửu Tiêu” không phải là một kẻ vô danh tiểu tốt, mà chính là một đại nhân vật, một nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ.
Hắn ở Phạm quốc là một kẻ không ai dám đụng vào, hắn uy nghiêm cao cao tại thượng… Nhưng mấy thứ này, lại bị ta phá hư mất gần hết… Chỉ là, ta chưa từng nghĩ tới sẽ thay thế hắn, ta cũng không nghĩ có thể vượt qua, hay thậm chí chỉ là ngang bằng… Ta không muốn làm hắn… Hắn rất huy hoàng, rất kiêu ngạo, rất có khí chất trở thành thần tượng trong mắt người khác… nhưng đó là hắn, không phải ta.
Bất đắc dĩ thở dài, duy trì tư thế hai tay giữ lấy đối phương, chí ít là khi ta đang nói chuyện.
Hắn đưa mắt nhìn ta:”Thật đáng tiếc, ta ngay từ đầu không nghĩ tới là ngươi sẽ nhập vào thân thể tứ đệ, còn hắn thì biến mất, để lại một cục diện rối rắm như vậy.”
“Ta cũng muốn biết làm sao mà ngươi chiếm được thân thể Phạm Cửu Tiêu.” Nheo nheo mắt, lười biếng dùng ánh nhìn như nhìn ma quỷ liếc một cái, không biết là do Phạm Cửu Hâm quá hiếu kỳ, hay là trí tưởng tượng của cổ nhân thật sự rất phong phú, làm cho người duy nhất biết thân phận của ta, Phạm Cửu Hâm, một người chưa từng xem qua phim truyền hình hay tiểu thuyết, mà ánh mắt lại như chất vấn ta, nào là ngươi là ai, ngươi có đúng hay không hại chết người nhà ta, cường ngạnh chiếm lấy thân thể hắn, ngươi có tin hay không ta tìm hòa thượng đạo sĩ đem ngươi đánh cho hôi phi yên diệt!…. A, quả nhiên, dâm long này không được lòng người mà. [ đoạn này bạn chém 😦 ]
“Ngươi nghe, ngươi cũng biết rồi, ta xuất thân thường nhân, chỉ là một tiểu hộ, tiểu thâu tiểu mạc, nhưng cũng chẳng bao giờ giết người phóng hỏa. Ta cũng không muốn tranh giành thiên hạ Phạm quốc với các ngươi, và quan trọng nhất, ta không thích áp nam nhân!” Đường Mật kia thì không tính. “Ta cũng rất muốn an phận thủ thường cả đời, ta làm Phạm Cửu Tiêu thì dân chúng cũng không có gì không hài lòng hết. Nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, một ngày, nếu đem quyền lực giao cho Lục đệ ngươi, sợ rằng toàn bộ dân chúng Phạm quốc sẽ chẳng có lấy một khắc yên ổn. Ta hiện tại không phải Phạm Cửu Tiêu, ta sẽ nhẫn, chỉ có thể nhẫn, nhưng nếu lúc này ta có năng lực, ta mới có thể ngăn cản Lục đệ ngươi ra tay ngư nhục [ coi người như thịt cá?] bách tính. Ta không có khả năng, thì cái gì cũng không thể làm, đó là bất đắc dĩ. Nhưng nếu có thể can thiệp mà không ngăn cản, thì đó chính là dung túng!” Tính thì như vậy, nhưng sự đối lập giữa dâm long cực độ xa hoa với Tam ca Phạm Cửu Hâm sinh sống tiết kiệm, cũng như nước với lửa vậy, không phải một chốc một lát là có thể giải quyết. Lúc này ta thật sự bội phục chính mình, tại thời điểm mấu chốt lại có thể hoàn toàn quên mất mà tự hỏi nhiều đến vậy, tam tuế khán tiểu thất tuế khán lão, trước ta bị nói là có bệnh cũng thật không oan uổng mà.
Không biết ta đang chìm đắm trong ký ức thời học sinh, Phạm Cửu Hâm tám phần mười đem cái trầm mặc của ta thành trầm thống [ đau xót bi thương ]. Nhíu mày, hắn rốt cục cũng quay sang đối diện với ta, hơi thở ấm áp bỗng chốc phả trên mặt:”Ngươi cho là nói như vậy, thì ta sẽ để ngươi – một ngoại nhân – cùng tranh với Lục đệ của ta hay sao? Thiên hạ Phạm quốc có thể loạn, nhưng dù loạn, cũng phải loạn trong tay của người Phạm gia.” … Lăn qua lăn lại nửa ngày, chỉ chốt được có một câu, cổ nhân đúng là cổ nhân, vẫn cố chấp với chuyện huyết thống cổ hủ.
“Ngươi yên tâm, ta nói rồi, điều ta quan tâm không phải là hôm nay có hạ hay không, mà là hạ trong tay ai kia. Huống hồ, thân thể này của Tứ đệ ngươi, vốn không để cho ta cơ hội có được con nối dòng…” Cái tên dâm long kia với chuyện nối dõi tông đường có hăng hái hay không thì ta không biết, nhưng ta biết rõ một điều, cơ thể này có thể nói là hoàn toàn không có phản ứng với nữ nhân…
Ai, ta trước đây chỉ là một tiểu dị tính luyến vô cùng bình thường, ra đường vơ đại cũng được môt nắm, cũng chẳng phải hòa thượng thánh nhân ăn chay niệm phật, mà là một người vẫn niên khinh lực tráng… Lão thiên gia không cho ta cơ hội với nữ nhân, lâu dần, trở nên có cảm giác với nam nhân là điều không thể tránh khỏi… Dù sao, nếu không thể cải biến hoàn cảnh, thì đành để hoàn cảnh cải biến mình vậy.
“Lời nói chỉ từ một phía, ngươi cho rằng ta sẽ tin?” Hồ ly chính là hồ ly, dù ta thành thật đến thế nào, thì hắn vẫn cứ hoài nghi như trước.
“Tin hay không tùy ngươi, chính thế nên ta mới hỏi ngươi có muốn đánh cược hay không.” Buông được Phạm Cửu Hâm, thực sự cần định lực rất lớn. Có điều ta không phải dâm long kia, ta có thể chế trụ được cái thú tính này:”Khuyết điểm của Phạm Cửu Sùng ra sao ngươi biết rất rõ, nhưng ưu điểm của ta ở nơi đâu ngươi còn không có cơ hội mà biết. Vì thế, sao không đánh cược một phen? Nếu như ngươi kiên trì muốn ở trong bóng tối, vậy thì, một ‘giả vương gia’ tư cách bất minh chẳng dễ khống chế hơn một Vương gia thực sự dã tâm bừng bừng truy danh trục lợi hay sao? Đúng không?”
“Ngươi nghĩ ta sẽ cược vào cán cờ không thể đoán trước kết cục như thế này sao?” Dường nhu có chút đăm chiêu, Phạm Cửu Hâm cười cười, giữ nguyên tư thế ngửa ra sau, ánh mắt hướng đến bầu trời đêm, thanh âm cũng có chút mờ mịt.
“Ngươi sẽ.” Giờ khắc này, ta cũng không biết tại sao lại có cảm giác thấu hiểu một phần nội tâm người kia:” Bởi vì… Tại Phạm quốc này, ngươi luôn khao khát giành được.. cho tới bây giờ, vẫn là phần lợi lớn nhất.”
“…”
Hắn không trả lời ta, ta cũng không biết phải nói cái gì nữa, vốn từ hoa mỹ trong bụng đã bị đem đi dùng hết sạch rồi. Đứng thẳng dậy phủi phủi vạt áo, có chút tiếc nuối đưa mắt nhìn đối phương, trong bóng đêm, tuấn nhan kia càng thêm phần tao nhã, ta tiêu sái bước nhanh đi, nhưng, khi đến gần thạch lộ, mới chợt nhận ra, đây chính là chỗ mà Đường Mật ban nãy hạ độc, nhưng nhìn kiểu gì cũng không ra, chỉ một lúc trước thôi, chỗ này còn là một đống người nằm ngang nằm dọc.
… Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, hiện tại, ta lần thứ hai khắc sâu cảm nhận, Tam vương phủ quả thực là một nơi long đàm hổ huyệt không cách nào xâm nhập.
“Uy, ngươi biết không?” Phạm Cửu Hâm không hề thông cảm cho tâm tình của ta, lúc này hận không thể mọc cánh bay ngay ra khỏi vương phủ, cư nhiên lần đầu tiên mở miệng bắt chuyện, hơn nữa, nội dung còn có thể khiến ta lập tức lăn đùng ra đất mà ngất xỉu:”Kỳ thực, Tứ đệ ta…là một đệ nhất nam nhân… Là ta… Năm ấy, cũng là ta câu dẫn hắn…”
“…” Ta van ngươi, loại sự tình này, ta thà cả đời không biết, may ra còn cảm thấy hạnh phúc!
“Ngươi nói quả thực không sai…” Hắn vẫn không nhìn ta, cũng không có ý đứng lên, vẫn như cũ nằm ở bên đàn, tóc đen phô tán, vạt áo mở ra, chạm xuống đất, nhìn lên bầu trời cao:”Tứ đệ xác thực không phải là một thứ tốt, thế nhưng ta hiện tại… Cư nhiên có chút tưởng nhớ hắn…A…”