Lúc này thấy mông của Lâm Tuyết vặn vẹo, té ra Hồ Kim Tinh lần tay từ đùi cô ta mò lên, cười thầm, cô ả này loại nam nhân nào cũng thích ứng được, Hồ Kim Tinh mặc áo rộng, nghĩ người khác không nhìn thấy hành động của mình, không ngờ trong xe có người.
- Lần trước là Trần Bỉnh Đức, lần này cũng là Trần Bỉnh Đức, trong này không có vấn đề mới là lạ... Lâm Tuyết nắm lấy tay Hồ Kim Tinh, không cho hắn sờ mó lung tung, vì Hồ Tôn Khánh ở một bên đang dùng đầu gối cọ vào đủi cô ta, nếu ông ta cũng đưa tay ra sờ, hai chú cháu nhà này tóm được tay nhau trên mông mình thì vui phải biết.
- Ai có thể sai phái Trần Bỉnh Đức? Hồ Tôn Khánh lẩm bẩm.
- Nghe bọn chúng kể cô gái kia khi xuống tàu hỏa dùng tiếng Hàn gọi điện, tiếng phổ thông không tiêu chuẩn, có lẽ là người Hàn Quốc... Hồ Kim Tinh nhớ lại: - Nghe bọn chúng miêu tả, cô gái Hàn Quốc đó hẳn cực đẹp.
Lâm Tuyệt đột nhiên đứng thẳng dậy, mông rời khỏi cửa sổ xe: - Có phải cô gái đó ngực rất to không?
Nghe tới đây Trương Khác biết hỏng rồi, không thể bịt tai Hứa Tư, lại không thể lái xe bỏ đi.
- Nếu bọn chúng quấy nhiễu người Hàn Quốc thật... Không đúng, thành phố không biết, Trần Bỉnh Đức nhiệt tình ra mặt cho người Hàn Quốc là sao? Nếu xảy ra sự kiện ngoại giao, hắn ta đâu thể dấu thành phố tự quyết. Hồ Tôn Khánh thấy chuyện này có nhiều chỗ không hợp lý.
- Cô gái kia là Lý Hinh Dư của Samsung, ra mặt thay cô ta không phải ai khác mà là thằng nhãi con của Cẩm Hồ... Có lẽ thằng nhãi đó nhìn thấy Kim Tinh có dính líu tới đám người Vương Kiến Lâm, muốn lợi dụng đối phó với thị trưởng Hồ ngài đấy... Lâm Tuyết tựa hồ rất kỵ nhắc tới tới tên "Trương Khác".
- Thằng đó à? Làm sao là y được? Hồ Tôn Khánh đương nhiên biết Lâm Tuyết đang khích bác.
- Nếu Lý Hinh Dư là nữ nhân của y thì sao? Tôi tận mắt nhìn thấy thằng nhãi đó bị Lý Tại Thù bắt gian tận giường. Lâm Tuyết khinh bỉ nói: - Thẳng nhóc đó là cái giống phong lưu, Cẩm Hồ và Samsung đấu đá nhau dữ dội, hai bên đã ở thế không đội trời chung, vậy mà y có thể đưa được báu vật của Samsung lên giường.
- Mọi người đang nói ai thế? Hồ Kim Tinh nghi hoặc hỏi:
- Những chuyện này cháu không hiểu đâu, từ giờ ngoan ngoãn cho chú, đừng có qua lại với hạng người không đàng hoàng ngoài xã hội. Hồ Tôn Khánh nghiêm khắc giáo huấn.
Không hiểu vì sao lần trước đánh nhau với Trì Tá Tú Tàng ở nhà Lý Hinh Dư lại bị Lâm Tuyết nhìn thấy, nhưng Lâm Tuyết nói thế, Trương Khác đúng là trăm miệng cũng không cãi nổi, quay đầu nhìn Hứa Tư, thấy cô cắn môi, vừa giận vừa hờn, làm người ta trông mà thương xót, Trương Khác thầm than:" Thật không nên nghe trộm người khác, báo ứng nhanh thật!"
Hồ Kim Tinh và Trần Dũng vào siêu thị mua đồ, Hồ Tôn Khánh và Lâm Tuyết quay về xe, Trương Khác không rõ bọn chúng ở trong siêu thị bao lâu, vòng xe đi tới siêu thị khác.
- Nhìn đi, ai cũng biết cậu là giống phong lưu rồi. Hứa Tư nghiêng người sang, giọng mang chút ai oán: - Buổi tối tôi còn nhìn thấy Lý Hinh Dư, Đan Thanh nói cậu là tên hỗn thế ma vương, có thể nuốt cả trái tim lẫn linh hồn nữ nhân vào bụng không để lại chút nào. Đưa tay ra véo tai y: - Có đúng vậy không hả?
- Lần trước chẳng qua chỉ uống nhiều một chút, say trong phòng cô ấy... Trương Khác cũng cảm thấy lời giải thích của mình rất yếu ớt, kế hoạch phong lưu đêm nay coi như đổ bể rồi...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hứa Tư muốn đi mua đồ ăn sáng về, Trương Khác giữ tay cô nói: - Cùng tới ngõ Học Phủ ăn đi, không cần phiền phức như thế... Rửa mặt xong, không đi xe, mà cùng Hứa Tư thong thả đi bộ tới cửa ngõ tìm một quán ăn sáng.
Ăn sáng xong, Hứa Tư vào xe của Địch Đan Thanh tới trung tâm nghiên cứu kinh tế, buổi chiều Trương Khác còn thi một môn, thi xong môn này, kỳ nghỉ coi như chính thức bắt đầu.
Trương Khác còn tưởng cho dù Hồ Tôn Khánh biết mình đứng đằng sau hành động đả kích tội phạm này sẽ không để lại hậu họa gì, đáng tiếc hiện thực không được như ý. Trước khi bào phòng thi, Trương Khác nhận được điện thoại của Dư Khánh Lâm, mới hay tin Tiền Quế Hoa và Ngô Ái Dân hôm qua rời đoàn khảo sát ở London, tiếp đó không rõ tung tích, theo lịch trình định sẵn thì hôm nay bọn chúng phải quay về nước.
Đứng trước phòng thi, Trương Khác hít sâu một hơi, giờ mới thấy không khí buổi sáng lạnh khác thường, quan viên trong thời gian ra nước ngoài khảo sát sợ tội bỏ trốn nếu bị giới truyền thông phát hiện nhất định là chuyện chấn động toàn quốc, ảnh hưởng chính trị không nhỏ.
Trương Khác hiểu vì sao cú điện thoại này là Dư Khánh Lâm gọi chứ không phải là Trần Bỉnh Đức. Tiền Quế Hoa, Ngô Ái Dân bỏ trốn, bất kể là do ai đứng sau bắn tin, thì Trương Chí là quyết định đột ngột thêm hai bọn chúng danh sách đoàn khảo sát sẽ bị hoài nghi, dù giải thích rõ ràng thì ảnh hưởng chính trị lớn như vậy cần có người đứng ra gánh trách nhiệm. Nếu như không bắt được kẻ đằng sau bắn tin, chỉ có Trương Chí phải gánh tội này, Dư Khánh Lâm không thấy mình có thể bảo vệ được Trương Chí nên mới quyết định gọi điện cho Trương Khác.
Tuy có vài lần gặp mặt, nhưng chưa bao giờ chính thức nói chuyện, nhưng nếu như Trương Chí vì Cẩm Hồ mới bị liên lụy, không thể tùy tiện hi sinh được, Trương Khác bảo Đỗ Phi: - Mày nói giúp với Thôi Úc Mạn hộ tao một tiếng, môn này tới học kỳ sau tao thi... Rồi gọi điện bảo Phó Tuấn lái xe tới đón.
Trương Khác liên hệ với thư ký của La Quân, rồi tới thẳng văn phòng của ông ta, khi gõ cửa loáng thoáng nghe thấy La Quân lớn tiếng quát Trương Chí: - Khu nam rõ ràng biết Tiền Quế Hoa có vấn đề, nhưng không quyết đoán có biện pháp xử lý, lại đưa bọn chúng ra nước ngoài, để bọn chúng có cơ hội bỏ trốn, trách nhiệm này đồng chí định gánh vác thế nào đây?
Trương Khác gõ cửa, Trần Bình Đức ra mở, không khí trong phòng u ám như trời sắp mưa.
La Quân ngồi sau bàn, sắc mặt nghiêm trọng, thấy Trương Khác đi vào, do dự một lúc mới đứng dậy mời y ngồi xuống ghế sô pha.
- Gây thêm phiền phức cho thành phố rồi. Trương Khác thấy mặt La Quân đanh lại, mỉm cười giải thích: - Trước tết Dương Lịch tôi từ Bắc Kinh ngồi tàu hỏa về Kiến Nghiệp, trên tàu hỏa gặp tiểu thư Lý Hinh Dư của Samsung, tiểu thư Lý Hinh Dư vì đột xuất quyết định về Kiến Nghiệp, nên phải chung phòng với người khác, buối tối bị quấy rối, tuy Samsung và Cẩm Hồ đấu đá với nhau, nhưng chuyện này tôi không thể khoanh tay ngồi nhìn, liền mời cảnh sát ra mặt ngăn cản. Không ngờ đối phương bám lấy không tha, khi chúng tôi xuống tàu còn giật dây đồn cảnh sát Tân Mai Viên tới bắt chúng tôi, xét thấy việc này xử lý không thỏa đáng hoặc để kéo dài sẽ tạo thành ảnh hưởng quốc tế ác liệt, tôi trực tiếp cầu cứu cục Trưởng Trần... Nhưng không muốn gây thêm áp lực cho cục trưởng Trần, nên không nói rõ thân phận người bị quấy rối, hiện tới giải thích cho bí thư biết.
- Ồ, chuyện này cục trưởng Trần không báo cáo với tôi. Mặt La Quân dãn ra một chút, so với chuyện đau đầu lúc này, nếu thành tranh cãi ngoại giao, rắc rối càng lớn hơn, bảo Trần Bỉnh Đức: - Lát nữa đồng chí bổ xung điểm này vào.
Trương Khác đề nghị: - Nếu cần tôi có thể mời tiểu thư Lý Hinh Dư tới cục bổ xung lời khai.
La Quân trầm ngâm một lúc nói: - Chuyện lấy lời khai đã làm phiền Lý tiểu thư lắm rồi, cục công an nên phải người đi một chuyến, nhất định phải chú ý thái độ.
Trần Bỉnh Đức rời văn phòng La Quân, không biết để ai ra mặt thì thích hợp, nhớ ra phó chi cục trưởng chi cục công an khu cao tân là Hà Kỳ Vân có quan hệ mật thiết với Cẩm Hồ, hẳn sẽ phối hợp tốt với Cẩm Hồ lấy lời khai.
Biến đổi này của Bộ Thông tin sẽ tạo thành trùng kích lớn thế nào đối với Cẩm Hồ, sẽ tạo thành trùng kích lớn thế nào đối với thị trường ĐTDĐ trong nước, Cẩm Hồ nên áp dụng sách lược thị trường thế nào, còn phải xem trung tâm nghiên cứu kinh tế cùng tập đoàn Ái Đạt liên hợp làm ra đánh giá cụ thể.
- Những số liệu thống kê của chúng ta hiển nhiên không thể qua mắt được các quan viên ngoan cố của Bộ Thông tin, họ không hy vọng thấy được Cẩm Hồ nhất chi độc tú, giờ thì đã phóng to cái lỗ hổng này ra rồi. Địch Đan Thanh đang ở trung tâm nghiên cứu kinh tế, cô lại hỏi: - Hứa Tư đâu?
Cô biết hai ngày nay Trương Khác cùng Hứa Tư đều ở Huệ Sơn, dòng đời phức tạp, nhận thức sâu sắc đối với nhân tính, Địch Đan Thanh đương nhiên sẽ không giống như những phụ nữ thông thường dây dưa trên tình cảm cá nhân không thoát ra được. Cùng Trương Khác, hưởng thụ niềm vui của tình yêu có thể là quan trọng nhất, ngoại trừ Trương Khác, cô thà rằng cô độc bảo vệ nhân sinh của mình, tự nhiên không có tâm tư độc chiếm gì, chỉ là tiện nghi cho Trương Khác thôi.
- Chị ấy đến công trường thư viện rồi...
Trương Khác nói, y gác tay trên trán, Bộ thông tin làm ra quyết định như vậy, xem ra vẫn là Cẩm Hồ chói mắt quá. Bộ thông tin cũng thấy được ba xí nghiệp ĐTDĐ dưới cờ điện tử Hoa Hạ liên hợp lại cũng không có hy vọng áp chế được Cẩm Hồ. Xé toang lỗ hổng, để cho càng nhiều xí nghiệp quốc hữu tiến vào lĩnh vực này, không thể nghi ngờ là biện pháp duy nhất lúc này các quan viên có chủ nghĩa khuynh hướng lũng đoạn quốc hữu có thể áp dụng.
Bộ trưởng Bộ thông tin Cảnh Trùng Dương không có khúc mắc gì với Cẩm Hồ cũng, làm như vậy cũng không phải tận lực muốn chèn ép Cẩm Hồ, nhưng hắn rất coi trọng quan hệ địa vị tương đối của thể chế kinh tế công hữu cùng phi công hữu trong bộ ngành. Thấy được cửa hàng ĐTDĐ quốc hữu ở thị trường trong nước có địa vị yếu như vậy, Trương Khác nghĩ thầm bản thân cũng có thể nghĩ đến hắn sẽ nhịn không được mà ra tay giúp chút sức.
- A... Địch Đan Thanh thấy Trương Khác khẽ nhíu mày, nghĩ thầm y vẫn còn đang đau đầu vì biến hóa này của Bộ Thông tin, cô thay y phân tích: - Tôi lo lắng lỗ hổng của Bộ Thông tin thoáng cái phóng lớn như vậy, vàng thau lẫn lộn là một mặt, mà tiêu chuẩn cùng thể chế của sản nghiệp ĐTDĐ còn chưa có thành lập, thị trường hỗn loạn cũng là điều không khó dự kiến...
- Ừm.
Trương Khác gật đầu: - Điều quan trọng nhất, khi các cửa hàng ĐTDĐ trong nước tranh nhau tiến lên, sẽ tạo thành trùng kích rất lớn đối với thị phần thị trường của các cửa hàng ĐTDĐ ngoại tư -- tôi không lo lắng cạnh tranh đến từ trong nước. Ở trên thị trường ĐTDĐ, cạnh tranh giữa trận doanh nội ngoại tư mới là chủ yếu, bất kể trên cơ sở kỹ thuật hay là thiết kế cùng phát triển sản phẩm, chúng ta còn rất khó đấu với các cửa hàng ĐTDĐ ngoại tư...
------------------- Khi trời sắp nhá nhem tối, Trương Khác lái xe chở Địch Đan Thanh đến công trường phía bắc ngõ Học Phủ.
Thượng tuần tháng , Trương Khác quyết định quyên góp xây dựng thư viện đơn thể lớn nhất nước nằm ở bắc môn đại học Đông Hải, hạ tuần tháng bản thiết kế thông qua xét duyệt liền phá thổ động công, lúc này mới thượng tuần tháng , công trình móng cọc đã hoàn thành. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đứng ở ven đường, nhìn không thấy bóng dáng Hứa Tư đâu, khi nhìn xuống, trong rãnh xi măng cách đá bọc vỉa hè bảy tám mét dựng lên chi chít cây thép, giống như bờ sông vào đầu xuân mọc đầy lau sậy non.
Thư viện thiết kế dưới mắt đất hai tầng, trên mặt đất sáu tầng, diện tích tổng kiến trúc là hơn m², là thư viện đơn thể có diện tích lớn nhất nước.
Công trình móng cọc một khi kết thúc, công trình chủ thể khi tiến hành sẽ rất nhanh chóng, chỉ cần đưa vào đầy đủ nhân lực, thậm chí không đến một tháng, kiến trúc chủ thể có thể đứng lên được, có thể bảo đảm trước kỳ nghỉ hè, công trình trang thiết bị cũng hoàn thành.
Kiến trúc chủ thể cùng trang thiết bị phí dụng sẽ không quá cao, đưa vào triệu xem như đủ rồi. Then chốt là đầu tư vào hệ thống số hóa, cùng với các phương diện sách báo, tư liệu càng khổng lồ hơn. Bởi đặc trưng quần thể mở của thư viện, bãi đỗ xe tầng hai dưới đất đã mở rộng bãi đỗ xe đạp với mức độ lớn nhất, tầng một dưới đất lấy phục vụ thương nghiệp là chủ, từ tầng một đến tầng ba trên mặt đất chủ yếu là khu đọc tổng hợp cùng điện tử, tập san của các bộ môn, tầng bốn dến tầng sáu chủ yếu là khu mượn đọc cùng sưu tập.
Sau khi thư viện xây lên, cùng với tám thư viện của các trường đại học phụ cận hình thành quần thể thư viện với quy mô lớn nhất toàn quốc.
Đại học Đông Hải vì thuận tiện cho sinh viên trong trường lợi dụng tài nguyên công cộng của thư viện Ái Đạt, kế hoạch xây thêm một cổng trường ở phía nam thư viện Ái Đạt, thậm chí muốn đưa vào triệu cải tạo hoàn cảnh của khu vực tiếp giáp với thư viện Ái Đạt, muốn nơi đây trở thành vườn trường đại học có quang cảnh hấp dẫn nhất Kiến Nghiệp.
Trong số các trường đại học cao đẳng ở Kiến Nghiệp, đại học Đông Hải nhận được sự giúp đỡ của Cẩm Hồ với mức độ lớn nhất.
Vì giúp một nhóm trường đại học cùng ngành học trọng điểm có thể được chú trọng bồi dưỡng, căn cứ vào các vấn đề nhân tài cùng kiến thiết kinh tế quốc gia, phát triển Khoa học Công nghệ, năm trung ương khởi động "Công trình ", hướng tới thế kỷ , tập trung lực lượng các phương diện, trọng điểm kiến thiết khoảng trường đại học cùng ngành học trọng điểm.
Đại học Đông Hải xem như trường giữ vị trí đầu trong công trình , năm nhận được ngân sách của công trình do tài chính TW và tỉnh tài trợ mới triệu, trong đó dùng cho phát triển ngành học là triệu.
Trừ điều đó ra, đại học Đông Hải cùng Chính phủ TP.Kiến Nghiệp tại khu nam hồ Yến Quy thành lập khu sáng nghiệp Khoa học Công nghệ Đông Hải, Quỹ đầu tư mạo hiểm Vườn Sồi đưa vào triệu để xúc tiến khu sáng nghiệp phát triển, xúc tiến đại học Đông Hải phát triển ngành nghề hóa.
Mặt khác, Vườn Sồi còn cùng đại học Đông Hải tại các lĩnh vực chuyên nghiệp như công trình thông tin, công trình tài liệu, công trình vi điện tử thành lập một nhóm phòng thí nghiệm liên hợp, tài chính đưa vào cũng gần triệu.
Ngoại trừ tại các bộ môn tương quan toàn diện phổ biến chế độ song đạo sư, Vườn Sồi còn có một nhóm khoa học gia nhận được đại học Đông Hải mướn đảm nhiệm giáo sư giảng dạy.
Nhiều loại điều kiện liên hợp thúc đẩy, nội bộ đại học Đông Hải cho rằng lay động địa vị của Thanh Hoa tại công trình vi điện tử, máy tính, công trình phần mềm, công trình tin tức cũng không phải là mộng tưởng không thể đạt được. Đại học Đông Hải thậm chí cũng có thể hùng hồn cho rằng thư viện Ái Đạt là xây vì ĐH Đông Hải, dù sao sau khi thư viện Ái Đạt xây lên, chỉ cách khu vực KTX ĐH Đông Hải có một bước, sau đó tân đại môn xây lên, sinh viên ĐH Đông Hải đến thư viện Ái Đạt còn tiện hơn rất nhiều so với đến thư viện trường.
Đương nhiên, Cẩm Hồ giúp đỡ nhiều như vậy đối với ĐH Đông Hải, đại học Đông Hải cũng không phải là không có bánh ít đi, bánh quy lại, trong kế hoạch thông báo tuyển dụng khổng lồ của Cẩm Hồ vào năm , đại học Đông Hải đã cung cấp cho Cẩm Hồ sinh viên tốt nghiệp ưu tú.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc này thấy mông của Lâm Tuyết vặn vẹo, té ra Hồ Kim Tinh lần tay từ đùi cô ta mò lên, cười thầm, cô ả này loại nam nhân nào cũng thích ứng được, Hồ Kim Tinh mặc áo rộng, nghĩ người khác không nhìn thấy hành động của mình, không ngờ trong xe có người.
- Lần trước là Trần Bỉnh Đức, lần này cũng là Trần Bỉnh Đức, trong này không có vấn đề mới là lạ... Lâm Tuyết nắm lấy tay Hồ Kim Tinh, không cho hắn sờ mó lung tung, vì Hồ Tôn Khánh ở một bên đang dùng đầu gối cọ vào đủi cô ta, nếu ông ta cũng đưa tay ra sờ, hai chú cháu nhà này tóm được tay nhau trên mông mình thì vui phải biết.
- Ai có thể sai phái Trần Bỉnh Đức? Hồ Tôn Khánh lẩm bẩm.
- Nghe bọn chúng kể cô gái kia khi xuống tàu hỏa dùng tiếng Hàn gọi điện, tiếng phổ thông không tiêu chuẩn, có lẽ là người Hàn Quốc... Hồ Kim Tinh nhớ lại: - Nghe bọn chúng miêu tả, cô gái Hàn Quốc đó hẳn cực đẹp.
Lâm Tuyệt đột nhiên đứng thẳng dậy, mông rời khỏi cửa sổ xe: - Có phải cô gái đó ngực rất to không?
Nghe tới đây Trương Khác biết hỏng rồi, không thể bịt tai Hứa Tư, lại không thể lái xe bỏ đi.
- Nếu bọn chúng quấy nhiễu người Hàn Quốc thật... Không đúng, thành phố không biết, Trần Bỉnh Đức nhiệt tình ra mặt cho người Hàn Quốc là sao? Nếu xảy ra sự kiện ngoại giao, hắn ta đâu thể dấu thành phố tự quyết. Hồ Tôn Khánh thấy chuyện này có nhiều chỗ không hợp lý.
- Cô gái kia là Lý Hinh Dư của Samsung, ra mặt thay cô ta không phải ai khác mà là thằng nhãi con của Cẩm Hồ... Có lẽ thằng nhãi đó nhìn thấy Kim Tinh có dính líu tới đám người Vương Kiến Lâm, muốn lợi dụng đối phó với thị trưởng Hồ ngài đấy... Lâm Tuyết tựa hồ rất kỵ nhắc tới tới tên "Trương Khác".
- Thằng đó à? Làm sao là y được? Hồ Tôn Khánh đương nhiên biết Lâm Tuyết đang khích bác.
- Nếu Lý Hinh Dư là nữ nhân của y thì sao? Tôi tận mắt nhìn thấy thằng nhãi đó bị Lý Tại Thù bắt gian tận giường. Lâm Tuyết khinh bỉ nói: - Thẳng nhóc đó là cái giống phong lưu, Cẩm Hồ và Samsung đấu đá nhau dữ dội, hai bên đã ở thế không đội trời chung, vậy mà y có thể đưa được báu vật của Samsung lên giường.
- Mọi người đang nói ai thế? Hồ Kim Tinh nghi hoặc hỏi:
- Những chuyện này cháu không hiểu đâu, từ giờ ngoan ngoãn cho chú, đừng có qua lại với hạng người không đàng hoàng ngoài xã hội. Hồ Tôn Khánh nghiêm khắc giáo huấn.
Không hiểu vì sao lần trước đánh nhau với Trì Tá Tú Tàng ở nhà Lý Hinh Dư lại bị Lâm Tuyết nhìn thấy, nhưng Lâm Tuyết nói thế, Trương Khác đúng là trăm miệng cũng không cãi nổi, quay đầu nhìn Hứa Tư, thấy cô cắn môi, vừa giận vừa hờn, làm người ta trông mà thương xót, Trương Khác thầm than:" Thật không nên nghe trộm người khác, báo ứng nhanh thật!"
Hồ Kim Tinh và Trần Dũng vào siêu thị mua đồ, Hồ Tôn Khánh và Lâm Tuyết quay về xe, Trương Khác không rõ bọn chúng ở trong siêu thị bao lâu, vòng xe đi tới siêu thị khác.
- Nhìn đi, ai cũng biết cậu là giống phong lưu rồi. Hứa Tư nghiêng người sang, giọng mang chút ai oán: - Buổi tối tôi còn nhìn thấy Lý Hinh Dư, Đan Thanh nói cậu là tên hỗn thế ma vương, có thể nuốt cả trái tim lẫn linh hồn nữ nhân vào bụng không để lại chút nào. Đưa tay ra véo tai y: - Có đúng vậy không hả?
- Lần trước chẳng qua chỉ uống nhiều một chút, say trong phòng cô ấy... Trương Khác cũng cảm thấy lời giải thích của mình rất yếu ớt, kế hoạch phong lưu đêm nay coi như đổ bể rồi...
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hứa Tư muốn đi mua đồ ăn sáng về, Trương Khác giữ tay cô nói: - Cùng tới ngõ Học Phủ ăn đi, không cần phiền phức như thế... Rửa mặt xong, không đi xe, mà cùng Hứa Tư thong thả đi bộ tới cửa ngõ tìm một quán ăn sáng.
Ăn sáng xong, Hứa Tư vào xe của Địch Đan Thanh tới trung tâm nghiên cứu kinh tế, buổi chiều Trương Khác còn thi một môn, thi xong môn này, kỳ nghỉ coi như chính thức bắt đầu.
Trương Khác còn tưởng cho dù Hồ Tôn Khánh biết mình đứng đằng sau hành động đả kích tội phạm này sẽ không để lại hậu họa gì, đáng tiếc hiện thực không được như ý. Trước khi bào phòng thi, Trương Khác nhận được điện thoại của Dư Khánh Lâm, mới hay tin Tiền Quế Hoa và Ngô Ái Dân hôm qua rời đoàn khảo sát ở London, tiếp đó không rõ tung tích, theo lịch trình định sẵn thì hôm nay bọn chúng phải quay về nước.
Đứng trước phòng thi, Trương Khác hít sâu một hơi, giờ mới thấy không khí buổi sáng lạnh khác thường, quan viên trong thời gian ra nước ngoài khảo sát sợ tội bỏ trốn nếu bị giới truyền thông phát hiện nhất định là chuyện chấn động toàn quốc, ảnh hưởng chính trị không nhỏ.
Trương Khác hiểu vì sao cú điện thoại này là Dư Khánh Lâm gọi chứ không phải là Trần Bỉnh Đức. Tiền Quế Hoa, Ngô Ái Dân bỏ trốn, bất kể là do ai đứng sau bắn tin, thì Trương Chí là quyết định đột ngột thêm hai bọn chúng danh sách đoàn khảo sát sẽ bị hoài nghi, dù giải thích rõ ràng thì ảnh hưởng chính trị lớn như vậy cần có người đứng ra gánh trách nhiệm. Nếu như không bắt được kẻ đằng sau bắn tin, chỉ có Trương Chí phải gánh tội này, Dư Khánh Lâm không thấy mình có thể bảo vệ được Trương Chí nên mới quyết định gọi điện cho Trương Khác.
Tuy có vài lần gặp mặt, nhưng chưa bao giờ chính thức nói chuyện, nhưng nếu như Trương Chí vì Cẩm Hồ mới bị liên lụy, không thể tùy tiện hi sinh được, Trương Khác bảo Đỗ Phi: - Mày nói giúp với Thôi Úc Mạn hộ tao một tiếng, môn này tới học kỳ sau tao thi... Rồi gọi điện bảo Phó Tuấn lái xe tới đón.
Trương Khác liên hệ với thư ký của La Quân, rồi tới thẳng văn phòng của ông ta, khi gõ cửa loáng thoáng nghe thấy La Quân lớn tiếng quát Trương Chí: - Khu nam rõ ràng biết Tiền Quế Hoa có vấn đề, nhưng không quyết đoán có biện pháp xử lý, lại đưa bọn chúng ra nước ngoài, để bọn chúng có cơ hội bỏ trốn, trách nhiệm này đồng chí định gánh vác thế nào đây?
Trương Khác gõ cửa, Trần Bình Đức ra mở, không khí trong phòng u ám như trời sắp mưa.
La Quân ngồi sau bàn, sắc mặt nghiêm trọng, thấy Trương Khác đi vào, do dự một lúc mới đứng dậy mời y ngồi xuống ghế sô pha.
- Gây thêm phiền phức cho thành phố rồi. Trương Khác thấy mặt La Quân đanh lại, mỉm cười giải thích: - Trước tết Dương Lịch tôi từ Bắc Kinh ngồi tàu hỏa về Kiến Nghiệp, trên tàu hỏa gặp tiểu thư Lý Hinh Dư của Samsung, tiểu thư Lý Hinh Dư vì đột xuất quyết định về Kiến Nghiệp, nên phải chung phòng với người khác, buối tối bị quấy rối, tuy Samsung và Cẩm Hồ đấu đá với nhau, nhưng chuyện này tôi không thể khoanh tay ngồi nhìn, liền mời cảnh sát ra mặt ngăn cản. Không ngờ đối phương bám lấy không tha, khi chúng tôi xuống tàu còn giật dây đồn cảnh sát Tân Mai Viên tới bắt chúng tôi, xét thấy việc này xử lý không thỏa đáng hoặc để kéo dài sẽ tạo thành ảnh hưởng quốc tế ác liệt, tôi trực tiếp cầu cứu cục Trưởng Trần... Nhưng không muốn gây thêm áp lực cho cục trưởng Trần, nên không nói rõ thân phận người bị quấy rối, hiện tới giải thích cho bí thư biết.
- Ồ, chuyện này cục trưởng Trần không báo cáo với tôi. Mặt La Quân dãn ra một chút, so với chuyện đau đầu lúc này, nếu thành tranh cãi ngoại giao, rắc rối càng lớn hơn, bảo Trần Bỉnh Đức: - Lát nữa đồng chí bổ xung điểm này vào.
Trương Khác đề nghị: - Nếu cần tôi có thể mời tiểu thư Lý Hinh Dư tới cục bổ xung lời khai.
La Quân trầm ngâm một lúc nói: - Chuyện lấy lời khai đã làm phiền Lý tiểu thư lắm rồi, cục công an nên phải người đi một chuyến, nhất định phải chú ý thái độ.
Trần Bỉnh Đức rời văn phòng La Quân, không biết để ai ra mặt thì thích hợp, nhớ ra phó chi cục trưởng chi cục công an khu cao tân là Hà Kỳ Vân có quan hệ mật thiết với Cẩm Hồ, hẳn sẽ phối hợp tốt với Cẩm Hồ lấy lời khai.