Lưu Thành Vệ tâm tình hơi phức tạp, theo lối tư duy quen thuộc, sự nhiệt tình của Cẩm Hồ làm ông ta nghi ngờ, thoáng nghi ngờ này hiện lên trong mắt rồi dấu đi, trong lòng hơi xấu hổ, Cẩm Hồ ra sức giúp đỡ Trung Hải Du, nghi ngờ này không phải chút nào.
Ông ta biết trong tay thương vụ Cẩm Hồ có nguồn vốn lớn, lại có thể thông qua thương nhân người Hoa ĐNÁ phát hành trái phiếu công ty huy động vốn, nếu Cẩm Hồ dùng khoản tài chính đó mua trái phiếu của Trung Hải Du, có thể nói là cuộc mua bán gần như không có lãi, hơn nữa dùng khoản tài chính lớn như thế sẽ ảnh hưởng tới quy hoạch phát triển của thương vụ Cẩm Hồ, trầm ngầm một lúc hỏi: - Vì sao? Ngữ khí rất chân thành.
- Tôi đã hiểu được tầm quan trọng của việc huy động vốn lần này với Trung Hải Du với công nghiệp dầu lửa ngoài khai của quốc gia. Trương Khác trả lời: - Cẩm Hồ là cơ cấu thương nghiệp hóa, phải theo đuổi lợi nhuận, chúng tôi đã suy nghĩ nghiêm túc, mưu cầu lợi ích của Cẩm Hồ nếu có thể nhất trí với quốc gia, con đường trong tương lai càng xa hơn. Cẩm Hồ mua trái phiếu của Trung Hải Du không phải là vụ mua bán lỗ vốn, vả lại kế hoạch phát hành cổ phiếu cũng chưa chắc nhất định sẽ thất bại, tôi nghĩ có một phương án dự phòng thay thế, sẽ làm áp lực trên vai cao tầng Trung Hải Du nhẹ hơn, chúng ta đương nhiên vẫn tận dụng hết khả năng thúc đẩy phát hành cổ phiếu trên TTCK.
Diệp Kiến Bân cũng nói: - Chúng tôi đã liên hệ khẩn cấp với cao tầng Hải vận Nam Dương, nếu Trung Hải Du chấp nhận ưu tiên thuê bọn họ chở dầu, bọn họ có thể tham dự kế hoạch nhận mua trái phiếu này.
Phát hành trái phiếu công ty chỉ là kế hoạch thay thế vạn bất đắc dĩ, vì đánh tan băn khoăn của cao tầng Trung Hải Du, để bọn họ đồng ý cho Cẩm Hồ bày mưu hiến kế ở tầng cấp sâu hơn cho Trung Hải Du.
Hiện giới truyền thống chủ yếu nghi ngờ quyền kinh doanh lũng đoạn của Trung Hải Du bị phá vỡ, Trương Khác kiến nghị cao tầng Trung Hải Du trả lời có tính đàn hồi hơn một chút, ngoài ra hi vọng Trung Hải Du thúc qua ban nghành chủ quản là ủy ban thương mại có thái độ cứng rắn hơn ở quyền kinh doanh độc quyền.
Bàn bạc với đám Lưu Thành Vệ ở quán cà phê rất lâu, tìm hiểu thêm được khó khăn thực tế mà bọn họ gặp phải, đến tối cùng tới khách sạn Bán Đảo ăn cơm.
Trung Hải Du có thể nói là quốc xí có mức độ quốc tế hóa cao nhất, tầng quản lý công ty đều nói tiếng Anh lưu loạt, hình tượng cũng khác với đám quản lý đầu to bụng bự của quốc xí tầm thường, nhưng uống rượu dữ hơn một chút, rất nhiều người từng công tác trên giàn khoan ngoài biển, thường xuyên chịu đựng cô đơn, uống nhiều một chút cũng dễ hiểu, đám Diệp Kiến Bân, Trương Khác cũng khó tránh khỏi uống nhiều theo.
Những người khác không ở khách sạn Bán Đảo, Trương Khác phải đi tiễn, đưa Tôn Thượng Nghĩa lên xe, Trương Khác nhìn Diệp Kiến Bân sắc mặt đỏ hồng, có vài phần say, cười hỏi: - Có biết là mình phải về đâu không?
Diệp Kiến Bân mặc dù đại bộ phận thời gian ở trong nước, nhưng tổng bộ của thương vụ Cẩm Hồ đặt ở Hong Kong, một tháng có 2 tuần ở Hong Kong, cho dù là thế hắn không có chỗ ở cố định tài Hong Kong, Trương Khác hay trêu hắn thỏ đào ba hang, không sợ bị Đinh Văn Di tới đột kích bắt gian tại giường.
Diệp Kiến Bân nhìn Đường Thanh đứng ở đằng xa, nhớ ra một việc nói với Trương Khác: - Tĩnh Mông bảo chị cô ấy tìm tài liệu về trường ĐH Singapore, cậu có biết không?
Đường Thanh tuy đứng ở xa, nhưng Địch Đan Than ở ngay bên cạnh, Trương Khác sờ mũi, chỉ muốn đá cho hắn một phát lăn vào trong xe, nhưng mặt không thể để lộ ra, vừa mở cửa xe, nói át đi: - Kiếm thời gian cùng đi Úc, tôi cũng muốn tới Perth xem sao... Không đợi hắn trả lời đã đóng cửa xe lại, Địch Đan Thanh kéo Đường Thanh vào khách sạn trước.
Hơn một tháng nữa Tôn Tĩnh Mông tốt nghiệp, nếu chẳng phải vì Trương Khác, cô đã rời Học viện Âm nhạc du học lâu rồi, có lẽ sẽ không đi Singapore, nhưng chắc chắn không ở lại trong nước. Nhìn màn mưa bên ngoài, Trương Khác đút ta vào túi quần, nhớ tới khuôn mặt xinh tươi mà kiêu ngạo khiến người ta mê mẩn đó, chỉ có điều y không thể ích kỷ giữ Tôn Tĩnh Mông ở Kiến Nghiệp, ở 1978 làm con chim trong lồng son. Tuy Tôn Tĩnh Mông rất cá tính, nhưng ở sự nghiệp không có dã tâm như Tôn Tĩnh Hương, có điều cũng khó nói, như năm xưa Tôn Tĩnh Hương chẳng phải cam tâm ở 1978 bao năm đó sao, biết đâu Tôn Tĩnh Mông chỉ chưa tìm ra mục tiêu của đời mình, Trương Khác muốn đứng sau hỗ trợ và chúc phúc cho cô chứ không phải cản trợ.
Trương Khác cứ đứng trước mái hiên để mưa gió thổi vào mặt, tới khi người gác cửa bắt đầu lộ vẻ nghi hoặc mới vào khách sạn.
Trở về phòng, có mỗi Đường Thanh ở trong phòng khách, Địch Đan Thanh đã về phòng của mình rồi, Trương Khác nằm xuống ghế sô pha, day day trán, đúng là uống hơi nhiều, đầu có chút váng vất.
- Nước tắm pha xong rồi đấy, mình pha cho bạn cốc trà... Đường Thanh cầm cốc trà thủy tinh bốc khói nghi ngút đặt xuống bàn, rồi đưa tay lên miệng thổi phù phù.
- Sao rồi, có đau không? Trương Khác nắm lấy tay cô, nhìn ngón tay bị nóng tới đỏ lên.
- Không sao đâu, giúp bạn rót trà có bỏng một chút cũng được. Đường Thanh nhoẻn miệng cười:
Trương Khác ôm khuôn mặt cô, nhớ tới vừa rồi trên bàn tiệc cũng uống không ít rượu, cười nói: - Bạn còn say hơn mình, để mình phục vụ bạn mới đúng. Rồi đặt cô ngồi lên đùi.
Đường Thanh quay người lại, ôm lấy y nũng nịu nói: - Mình không say, đồ háo sắc đừng có mà lợi dụng.
Trương Khác nhìn đôi mắt ướt át mê ly của Đường Thanh, hàng mi dài rung rinh, gò má hồng rực nhìn mình tựa cười tựa không làm người ta mê say, da thịt lộ ra ngoài ửng hồng vì rượu, dáng vẻ khả ái đó khiến người mãi không chán, Trương Khác đưa tay kéo cổ váy áo của ô qua một bên, lộ ra hõm vai mờ mờ, xương quai xanh thanh mảnh, da thịt ấm áp mịn như ngọc, mang u hương độc đáo của thiếu nữ.
-... Ưm... Ngứa lắm. Đường Thanh chịu không nổi hơi thở nóng bỏng của Trương Khác phả lên vai, ngọ nguậy trong lòng y, cho tới khi cánh môi hồng mềm mại Trương Khác lấp kín môi cô, còn tay y vờn bầu ngực săn mẩy mới chịu ngồi yên.
Trương Khác ôm cơ thể mềm mại nóng hổi của Đường Thanh vào phòng tắm, dần dần cởi váy của cô xuống, lồng ngực Đường Thanh mỗi lúc một phập phồng gấp gáp khó nhọc, nín thở nhìn áo lót ren trắng, bầu ngực nhấp nhô lên xuống mời gọi, chiếc rốn nhỏ tuyệt đẹp giữa chiếc bụng phẳng lỳ, chiếc quần lót cũng màu trắng, tuy kiểu dáng hơi bảo thủ che kín vùng địa đàng thần bí, nhưng càng đáng yêu, càng mê hoặc.
Trương Khác không kìm chế nổi nữa cởi hết cả áo lót quần lót của Đường Thành, đặt cơ thể thanh xuân kiều diễm vào trong bồn tắm, nuốt nước bọt đánh ực, dụ dỗ: - Cùng tắm nhé.
Đường Thanh nhìn dáng vẻ ngây dại của y, cười khúc khích đẩy đắc ý, nhưng vẫn e thẹn hất nước vào mặt Trương Khác không cho y vào. Trương Khác mặt dầy sấn tới, đưa tay ra ngừng vuốt ve trên thân thể như ngọc như ngà của cô, thành thục trêu ghẹo khiến xuân ý thiếu nữ dâng trào như thủy triều, hơi thở gấp gáp, xuân tình phơi phới lộ ra ánh mắt, nhân lúc cô mơ hồ, xoay người Đường Thanh lại đặt lên thành bồn tắm, mông chổng lên cao. Nhìn cặp mông phấn hồng tròn trịa gợi cảm cùng vòng eo nhỏ nhắn phối hợp thành đường cong tuyệt mỹ, lửa dục trong lòng Trương Khác bành trướng cực điểm, vuốt ve bờ mông cô, mạnh mẽ tiến vào, chỉ là Đường Thanh quá kích thích bởi tư thế này, cơ thể mẫn cảm cực độ, chỉ nhịp mấy chục cái nhanh chóng chịu thua, người nhũn ra trong bồn tắm không dám đứng lên nữa.
Đến khi gọi điện báo cho Hương Tuyết Hải, Đào Hạnh Kiện than khóc: - Diệp Tiểu Đồng mặc dù là phụ nữ có thai, nhưng còn dữ dội hơn cả nam nhân, cô ấy đi, công tác bên này lấy ai phụ trách?
Cò kè mặc cả mãi, cuối cùng quyết định điều hai nhân viên quản lý cơ cấu thị trường Ái Đạt tới Hương Tuyết Hải, Đào Hành Kiện mới miễn cưỡng để Diệp Tiểu Đồng đi.
Cẩm Hồ lúc này thiếu nhất là cao tầng quản lý, Địch Đan Thanh tới Perth, phải giật gấu vá vai bên nọ bên kia.
Lúc ăn sáng vốn đã hơi muộn, vừa ăn vừa bàn bạc, xong thì đã gần tới bữa trưa hẹn với Trương Thụ Hóa tổn lãnh sự của tổng lãnh sự quán Trung Quốc ở Perth rồi.
Trương Khác thay một bộ đồ tây màu xanh thẫm cùng Diệp Kiến Bân tới tổng lãnh sự quán, trước kia Diệp Kiến Bân đã tới Perth tiến hành khảo sát thương nghiệp hai lần, tiếp xúc qua với nhân vật ở các phương diện, do Perth có vị trí trọng yếu trên bản đồ kinh tế tương lai của Cẩm Hồ, Trương Khác cũng phải tới xem qua.
- Bộ ngoại giao thiết lập tổng lãnh sự quán ở Perth năm , nhưng tổng nhân khẩu của Tây Úc chỉ có hơn triệu nên tổng lãnh sự quán ở đây không được chú ý lắm, ít qua lại thương nghiệp, có thể nói là nơi chắc có mầu mỡ gì, đổi lại nếu tôi tới đây làm tham tán kinh tế cũng coi là bị đầy đi biên cương... Trên xe Diệp Kiến Bân giới thiệu cho Trương Khác một số tình huống của tổng lãnh sự quán.
- Nói thế nào thì chúng ta đầu tư vào Tây Úc cũng được chút ủng hộ từ phía chính quyền. Trương Khác xem danh sách hội kiến, hỏi: - Tham tán kinh tế Hoàng Minh Sinh vốn là quan viên của ti kinh tế à?
- Đúng thế, ông ta nhiệt tình vô cùng, lần này Tĩnh Hương đi cùng nên không nói cho ông ta biết hành trình của chúng ta, nếu không cậu đừng mơ thoát khỏi ông ta được.
Hiện Diệp Trăn Dân là phó bộ trưởng thứ nhất bộ ngoại thương, phòng thương vụ của tổng lãnh sự quán nhận chỉ đạo trực tiếp của bộ ngoại thương, Cẩm Hồ muốn được việc ở Perth, không mượn chút oai hổ là không được.
Từ khách sạn tới tổng lãnh sự quán, đi qua khu dân cư người Hoa, thấy rất nhiều quán ăn Trung Quốc, nghe Diệp Kiến Bân giới thiệu, Hoa kiều đa phần làm việc ở quán ăn, nông trường và nhà máy, có số ít người thành công tham gia vào địa ốc, gia công hoa quả tươi cùng ẩm thực, ở Perth cũng có tổ chức Trung Hoa hội quán tương tự thương hội Hoa kiều, bữa trưa hôm nay cũng có đại biểu của họ tham gia.
Tổng lãnh sự quán là kiến trúc màu xám kiểu cũ, trông khá có tuổi rồi, nếu không có tấm biển kim loại treo trên tường, Trương Khác còn tưởng là một di tích lịch sử đại giáo đường, biển số xe của văn phòng Cẩm Hồ tại Perth không thể vào thẳng tổng lãnh sự quan, bọn họ xuống xe trước cổng.
Bên này đã có người đợi ở cửa, một người trung niên béo tốt mặt trắng, thấy Diệp Kiên Bân xuống xe, từ xa đã hết sức nhiệt tình đưa tay tới: - Giám đốc Diệp tới Perth hôm qua mà không báo cho tôi một tiếng, nếu để bộ trưởng Diệp biết còn tưởng chúng tôi thất lễ...
- Đây là tham tán Hoàng Minh Sinh... Diệp Kiến Bân giới thiệu cho Trương Khác.
Hoàng Minh Sinh ở Tây Úc tin tức hơi bế tắc, nhưng cũng biết có thể hợp tác với Diệp gia thì phải có chỗ dựa cấp tỉnh bộ, nhiệt thành bắt tay Trương Khác, thấy phía sau còn có hai cô gái xinh đẹp, chỉ chào hỏi, không đường đột bắt tay, rất chú ý lễ tiết.
Trương Khác nhìn người trung niên đi cùng Hoàng Minh Sinh, bắt tay xong đợi ông ta giới thiệu.
Hoàng Minh Sinh tất nhiên coi trọng Diệp Kiến Bân hơn, khoác tay hắn giới thiệu với người Trung niên kia: - Đây là tổng giám đốc Cổ Chí Nghị của công ty Trung Dã Úc Châu mà hai lần giám đốc Diệp tới Perth đều muốn gặp, giám đốc Cố lần này nghe nói giám đốc Diệp tới Perth, đặc biệt từ chối một hoạt động thương nghiệp quan trọng ở Melbourne...
- Đâu có hoạt động thượng nghiệp nào quan trọng hơn gặp mặt Khác thiếu gia, giám đốc Diệp... Cố Chí Nghị lại mỉm cười bắt tay với Trương Khác trước:
Hoàng Minh Sinh hơi sửng sốt: - Giám đốc Cố quen họ sao?
Cố Chí Nghị giải thích: - Trong nước nếu có may mắn quen Khác thiếu gia, hoặc là nhân vật lẫy lừng trên thương trường, hoặc là quan viên cấp cáp chính trường, tôi cũng chỉ được nghe nói thôi.
Cty Trung Dã Úc Châu là chi nhánh của Cty xuất nhập khẩu luyện kim TQ, Cố Chí Nghị có cấp bậc hành chính còn cao hơn tổng lãnh sự Trương Thụ Hòa.
Tây Úc mỗi năm cung cấp cho Trung Quốc hơn vạn tấn quặng sắt, vì thế Trung Dã ( tập đoàn luyện kim TQ) mới lập cơ cấp tương quan phụ trách ở Úc, đáng tiếc bước tiến quan trọng đầu tiên năm này đình trệ ở đó bao năm...
Trương Khác quan sát kỹ càng Cố Chí Nghị, trước đó y đã có tư liệu tỉ mỉ về Cố Chỉ Nghị, tuổi với bối cảnh trong nước lên được vị trí này cũng xem như là có năng lực, cho dù Trung Dã không có ý định tiến thêm một bước bố cục tài nguyên khoáng sản ở Úc, Trương Khác cũng muốn thúc đẩy nó sản lượng quặng sắt từ vạn tấn hiện nay lên vạn tấn.
Hoàng Minh Sinh thấy Cố Chí Nghị mặt tỏ ra ngưỡng mộ Trương Khác, còn Trương Khác thản nhiên tiếp nhận, trong lòng hết sức kỳ quái, nhưng không tiện hỏi
Cố Chí Nghị đoán được nghi hoặc của Hoàng Minh Sinh, nói: - Tham tán Hoàng vừa rồi còn nói với tôi những chỗ tuyệt diệu sau khi thành lập khoáng nghiệp Hoa Hi, vậy ông có biết người sáng lập Hoa Hi là ai không?
- Không phải Trung Dã các vị à? Hoàng Minh Sinh hỏi lại:
Cố Chí Nghị cười, nói với Trương Khác, Diệp Kiến Bân: - Trung Dã đúng là được thơm lây từ Cẩm Hồ không ít, người ngoài không biết Cẩm Hồ mới là nơi sáng lập thực sự của Hoa Hi.
Trương Khác cười: - Hưởng lợi ích mới là thực tế, còn chuyện bề ngoài, chúng tôi không để ý lắm.
Cố Chí Nghị quay sang Hoàng Minh Sinh: - Một số chuyện không để giới truyền thông tuyên truyền, thực tế Cẩm Hồ là một trong số cổ đông chủ yếu của Hoa Hi, thành lập Hoa Hi do Cẩm Hồ để xướng trước tiên, Trung Dã chẳng qua là chỉ đệm bóng vào lưới thôi.
Diệp Kiến Bân cũng có thể tính là một nửa fan hâm mộ của bóng đá, thậm chí còn đề xuất tài trợ một đội bóng, Trương Khác nói với hắn là thà tài trợ bóng đá nữ chứ không tài trợ bóng đá nam, Dệp Kiến Bân đành thôi.
Tin tức của Hoàng Minh Sinh đúng là hơi bế tắc, từ năm tới Perth làm tham tán kinh tế tới này chẳng về nước mấy, mà thương nghiệp qua lại giữa Perth và trong nước lại chẳng có là bao, hiện công tác ông ta làm nhiều nhất là tham gia hoạt động người Hoa đương địa, hiểu biết kinh tế trong nước thậm chí chẳng bằng nhân viên quản lý của công ty hải ngoại. Thậm chí còn nghĩ Thịnh Hâm và Cẩm Hồ hoàn toàn chẳng liên quan gì tới nhau.
Thương vụ Cẩm Hồ lớn cỡ nào ông ta không biết, chỉ cần biết Diệp Kiến Bân là cháu ruột phó bộ trưởng Diệp Trăn Dân là đủ.
Đương nhiên, chuyện khoáng nghiệp Hoa Hi thì Hoàng Minh Sinh cũng biết, báo nội bộ Tân Hoa xã cho đăng tình hỉnh chỉnh hợp sản nghiệp đất hiếm Trung Quốc.
Sau khi thành lập Hoa Hi, TW chỉ định Trung Dã liên hợp sản nghiệp đất hiếm địa phương, tiến hành chỉnh hợp sản nghiệp đất hiếm, định thành lập hai tập đoàn công nghiệp đất hiếm nam bắc để hoàn thành bố cục lũng đoạn sản nghiệp đất hiếm.
Còn tuyên truyền ra bên ngoài, Cẩm Hồ bị cố ý bỏ quên.
Lĩnh vực sản nghiệp năng lượng và tài nguyên cơ sở trong nước hoặc hoàn toàn đóng kín chỉ có vốn quốc hữu tiến vào, hoặc hạn chế mở cửa với vốn phi công hữu, không thể chỉ mở cửa cho một doanh nghiệp dân doanh. Quá trình tham gia kinh doanh Hoa Hi lại hết sức phức tạp, đặc thù, đương nhiên không thể công bố cho công chúng.
Hoàng Minh Sinh cũng biết tính chất không tầm thường của Hoa Hi, thầm nghĩ như vậy Cẩm Hồ phải có chỗ dựa không tầm thường. Ông ta theo thói quen nghĩ mọi việc theo mối quan hệ, suy tính xem Diệp Trăn Dân có năng lực làm được điều này hay không?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lưu Thành Vệ tâm tình hơi phức tạp, theo lối tư duy quen thuộc, sự nhiệt tình của Cẩm Hồ làm ông ta nghi ngờ, thoáng nghi ngờ này hiện lên trong mắt rồi dấu đi, trong lòng hơi xấu hổ, Cẩm Hồ ra sức giúp đỡ Trung Hải Du, nghi ngờ này không phải chút nào.
Ông ta biết trong tay thương vụ Cẩm Hồ có nguồn vốn lớn, lại có thể thông qua thương nhân người Hoa ĐNÁ phát hành trái phiếu công ty huy động vốn, nếu Cẩm Hồ dùng khoản tài chính đó mua trái phiếu của Trung Hải Du, có thể nói là cuộc mua bán gần như không có lãi, hơn nữa dùng khoản tài chính lớn như thế sẽ ảnh hưởng tới quy hoạch phát triển của thương vụ Cẩm Hồ, trầm ngầm một lúc hỏi: - Vì sao? Ngữ khí rất chân thành.
- Tôi đã hiểu được tầm quan trọng của việc huy động vốn lần này với Trung Hải Du với công nghiệp dầu lửa ngoài khai của quốc gia. Trương Khác trả lời: - Cẩm Hồ là cơ cấu thương nghiệp hóa, phải theo đuổi lợi nhuận, chúng tôi đã suy nghĩ nghiêm túc, mưu cầu lợi ích của Cẩm Hồ nếu có thể nhất trí với quốc gia, con đường trong tương lai càng xa hơn. Cẩm Hồ mua trái phiếu của Trung Hải Du không phải là vụ mua bán lỗ vốn, vả lại kế hoạch phát hành cổ phiếu cũng chưa chắc nhất định sẽ thất bại, tôi nghĩ có một phương án dự phòng thay thế, sẽ làm áp lực trên vai cao tầng Trung Hải Du nhẹ hơn, chúng ta đương nhiên vẫn tận dụng hết khả năng thúc đẩy phát hành cổ phiếu trên TTCK.
Diệp Kiến Bân cũng nói: - Chúng tôi đã liên hệ khẩn cấp với cao tầng Hải vận Nam Dương, nếu Trung Hải Du chấp nhận ưu tiên thuê bọn họ chở dầu, bọn họ có thể tham dự kế hoạch nhận mua trái phiếu này.
Phát hành trái phiếu công ty chỉ là kế hoạch thay thế vạn bất đắc dĩ, vì đánh tan băn khoăn của cao tầng Trung Hải Du, để bọn họ đồng ý cho Cẩm Hồ bày mưu hiến kế ở tầng cấp sâu hơn cho Trung Hải Du.
Hiện giới truyền thống chủ yếu nghi ngờ quyền kinh doanh lũng đoạn của Trung Hải Du bị phá vỡ, Trương Khác kiến nghị cao tầng Trung Hải Du trả lời có tính đàn hồi hơn một chút, ngoài ra hi vọng Trung Hải Du thúc qua ban nghành chủ quản là ủy ban thương mại có thái độ cứng rắn hơn ở quyền kinh doanh độc quyền.
Bàn bạc với đám Lưu Thành Vệ ở quán cà phê rất lâu, tìm hiểu thêm được khó khăn thực tế mà bọn họ gặp phải, đến tối cùng tới khách sạn Bán Đảo ăn cơm.
Trung Hải Du có thể nói là quốc xí có mức độ quốc tế hóa cao nhất, tầng quản lý công ty đều nói tiếng Anh lưu loạt, hình tượng cũng khác với đám quản lý đầu to bụng bự của quốc xí tầm thường, nhưng uống rượu dữ hơn một chút, rất nhiều người từng công tác trên giàn khoan ngoài biển, thường xuyên chịu đựng cô đơn, uống nhiều một chút cũng dễ hiểu, đám Diệp Kiến Bân, Trương Khác cũng khó tránh khỏi uống nhiều theo.
Những người khác không ở khách sạn Bán Đảo, Trương Khác phải đi tiễn, đưa Tôn Thượng Nghĩa lên xe, Trương Khác nhìn Diệp Kiến Bân sắc mặt đỏ hồng, có vài phần say, cười hỏi: - Có biết là mình phải về đâu không?
Diệp Kiến Bân mặc dù đại bộ phận thời gian ở trong nước, nhưng tổng bộ của thương vụ Cẩm Hồ đặt ở Hong Kong, một tháng có 2 tuần ở Hong Kong, cho dù là thế hắn không có chỗ ở cố định tài Hong Kong, Trương Khác hay trêu hắn thỏ đào ba hang, không sợ bị Đinh Văn Di tới đột kích bắt gian tại giường.
Diệp Kiến Bân nhìn Đường Thanh đứng ở đằng xa, nhớ ra một việc nói với Trương Khác: - Tĩnh Mông bảo chị cô ấy tìm tài liệu về trường ĐH Singapore, cậu có biết không?
Đường Thanh tuy đứng ở xa, nhưng Địch Đan Than ở ngay bên cạnh, Trương Khác sờ mũi, chỉ muốn đá cho hắn một phát lăn vào trong xe, nhưng mặt không thể để lộ ra, vừa mở cửa xe, nói át đi: - Kiếm thời gian cùng đi Úc, tôi cũng muốn tới Perth xem sao... Không đợi hắn trả lời đã đóng cửa xe lại, Địch Đan Thanh kéo Đường Thanh vào khách sạn trước.
Hơn một tháng nữa Tôn Tĩnh Mông tốt nghiệp, nếu chẳng phải vì Trương Khác, cô đã rời Học viện Âm nhạc du học lâu rồi, có lẽ sẽ không đi Singapore, nhưng chắc chắn không ở lại trong nước. Nhìn màn mưa bên ngoài, Trương Khác đút ta vào túi quần, nhớ tới khuôn mặt xinh tươi mà kiêu ngạo khiến người ta mê mẩn đó, chỉ có điều y không thể ích kỷ giữ Tôn Tĩnh Mông ở Kiến Nghiệp, ở 1978 làm con chim trong lồng son. Tuy Tôn Tĩnh Mông rất cá tính, nhưng ở sự nghiệp không có dã tâm như Tôn Tĩnh Hương, có điều cũng khó nói, như năm xưa Tôn Tĩnh Hương chẳng phải cam tâm ở 1978 bao năm đó sao, biết đâu Tôn Tĩnh Mông chỉ chưa tìm ra mục tiêu của đời mình, Trương Khác muốn đứng sau hỗ trợ và chúc phúc cho cô chứ không phải cản trợ.
Trương Khác cứ đứng trước mái hiên để mưa gió thổi vào mặt, tới khi người gác cửa bắt đầu lộ vẻ nghi hoặc mới vào khách sạn.
Trở về phòng, có mỗi Đường Thanh ở trong phòng khách, Địch Đan Thanh đã về phòng của mình rồi, Trương Khác nằm xuống ghế sô pha, day day trán, đúng là uống hơi nhiều, đầu có chút váng vất.
- Nước tắm pha xong rồi đấy, mình pha cho bạn cốc trà... Đường Thanh cầm cốc trà thủy tinh bốc khói nghi ngút đặt xuống bàn, rồi đưa tay lên miệng thổi phù phù.
- Sao rồi, có đau không? Trương Khác nắm lấy tay cô, nhìn ngón tay bị nóng tới đỏ lên.
- Không sao đâu, giúp bạn rót trà có bỏng một chút cũng được. Đường Thanh nhoẻn miệng cười:
Trương Khác ôm khuôn mặt cô, nhớ tới vừa rồi trên bàn tiệc cũng uống không ít rượu, cười nói: - Bạn còn say hơn mình, để mình phục vụ bạn mới đúng. Rồi đặt cô ngồi lên đùi.
Đường Thanh quay người lại, ôm lấy y nũng nịu nói: - Mình không say, đồ háo sắc đừng có mà lợi dụng.
Trương Khác nhìn đôi mắt ướt át mê ly của Đường Thanh, hàng mi dài rung rinh, gò má hồng rực nhìn mình tựa cười tựa không làm người ta mê say, da thịt lộ ra ngoài ửng hồng vì rượu, dáng vẻ khả ái đó khiến người mãi không chán, Trương Khác đưa tay kéo cổ váy áo của ô qua một bên, lộ ra hõm vai mờ mờ, xương quai xanh thanh mảnh, da thịt ấm áp mịn như ngọc, mang u hương độc đáo của thiếu nữ.
-... Ưm... Ngứa lắm. Đường Thanh chịu không nổi hơi thở nóng bỏng của Trương Khác phả lên vai, ngọ nguậy trong lòng y, cho tới khi cánh môi hồng mềm mại Trương Khác lấp kín môi cô, còn tay y vờn bầu ngực săn mẩy mới chịu ngồi yên.
Trương Khác ôm cơ thể mềm mại nóng hổi của Đường Thanh vào phòng tắm, dần dần cởi váy của cô xuống, lồng ngực Đường Thanh mỗi lúc một phập phồng gấp gáp khó nhọc, nín thở nhìn áo lót ren trắng, bầu ngực nhấp nhô lên xuống mời gọi, chiếc rốn nhỏ tuyệt đẹp giữa chiếc bụng phẳng lỳ, chiếc quần lót cũng màu trắng, tuy kiểu dáng hơi bảo thủ che kín vùng địa đàng thần bí, nhưng càng đáng yêu, càng mê hoặc.
Trương Khác không kìm chế nổi nữa cởi hết cả áo lót quần lót của Đường Thành, đặt cơ thể thanh xuân kiều diễm vào trong bồn tắm, nuốt nước bọt đánh ực, dụ dỗ: - Cùng tắm nhé.
Đường Thanh nhìn dáng vẻ ngây dại của y, cười khúc khích đẩy đắc ý, nhưng vẫn e thẹn hất nước vào mặt Trương Khác không cho y vào. Trương Khác mặt dầy sấn tới, đưa tay ra ngừng vuốt ve trên thân thể như ngọc như ngà của cô, thành thục trêu ghẹo khiến xuân ý thiếu nữ dâng trào như thủy triều, hơi thở gấp gáp, xuân tình phơi phới lộ ra ánh mắt, nhân lúc cô mơ hồ, xoay người Đường Thanh lại đặt lên thành bồn tắm, mông chổng lên cao. Nhìn cặp mông phấn hồng tròn trịa gợi cảm cùng vòng eo nhỏ nhắn phối hợp thành đường cong tuyệt mỹ, lửa dục trong lòng Trương Khác bành trướng cực điểm, vuốt ve bờ mông cô, mạnh mẽ tiến vào, chỉ là Đường Thanh quá kích thích bởi tư thế này, cơ thể mẫn cảm cực độ, chỉ nhịp mấy chục cái nhanh chóng chịu thua, người nhũn ra trong bồn tắm không dám đứng lên nữa.