Cứ coi như thả lòng tâm tình đi nghỉ, Trương Khác lén lút ở Hải Châu ba ngày, đừng nói đám người Tống Bồi Minh, Đỗ Tiểu Sơn, cho dù là trong nội bộ Cẩm Hồ cũng không mấy ai biết được Trương Khác về Hải Châu, cho tới tận ngày 6 tháng 9 Trương Khác mới về Kiến Nghiệp.
Thừa lúc trời chiều ngả bóng, Trương Khác tới thẳng chỗ ở, bảo Phó Tuấn tùy tiện chuẩn bị cho chút thức ăn nhanh.
Mấy ngày qua từ liên hệ với người ngoài thông qua email cá nhân, thì ngay cả điện thoại Trương Khác cũng không nhận, hưởng thụ cuộc sống êm đềm bên Hứa Tư, cảm giác vô cùng tốt, nhưng vừa tới Kiến Nghiệp, nghĩ tới email công tác chắc chắn chật ních thư rồi, chẳng còn mấy tâm tình ung dung hưởng thụ thức ăn nữa, xe vừa vào tiểu khu thì thấy Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm từ trong tòa nhà đi ra.
- Hai người về từ bao giờ thế? Trương Khác xuống xe ngạc nhiên hỏi, chẳng ai nói với y là hai bọn họ về.
- Có liên hệ được với cậu đâu, mọi người đều nói cậu trốn mất không biết tiêu dao khoái hoạt ở nơi nào mất rồi. Mông Nhạc thân thiết đi tới đấm một cái vào vai Trương Khác: - Chúng tôi vừa xuống máy bay hơn một tiếng, hiệp nghị với Hải Túc cần đích thân tôi ký, nên nhân tiện về nước nghỉ ngơi.
- À... Trương Khác vuốt mũi nói lảng đi: - Hải Túc chấp nhận giá tôi đưa ra chứ?
- Đỗ Phi gọi điện cho tôi nói cậu đột nhiên thay đổi giá, khi đó tôi nghĩ, có phải cậu điên không? Hôm sau Đỗ Phi gọi điện tới nói Hải Túc chấp nhận giá đó, tôi lại nghĩ rốt cuộc là ai điên đây? Hải Túc hôm nay ngừng giao dịch chuẩn bị phát công bố. Mông Nhạc cảm khái: - Sau đó tôi và Đỗ Phi nhìn lại mới hiểu ra, cậu thì ngay từ đầu ăn chắc bọn chúng rồi... Đúng là chênh lệch, cậu không làm lão đại thì không còn lẽ trời nữa... Khoác vai Trương Khác muốn đi ra ngoài.
- Đi đâu thế?
- Hả, cậu không biết à? Mông Nhạc dừng lại: - Nói là tẩy trần cho cậu cũng được, chúc mừng thành công cũng được, bọn Đỗ Phi đang đợi ở Tiền Nguyên rồi.
Nghe Mông Nhạc nói như thế, Trương Khác tức thì đánh tan ý nghĩ định xử lý công việc, cùng hai bọn họ tới nhà hàng đồ tây Tiền Nguyên phía bắc ngõ Học Phủ.
Đám Đỗ Phi bảo cả một góc nhà hàng, bọn họ ghép những chiếc bàn nhỏ thành một hàng dài, hơn mười người ngồi vây xung quanh, từ Đỗ Phi, Lệnh Tiểu Yến, Chu Tiểu Quân, vợ chồng Tần Cương, Trần Phi Dung, Tô Nhất Đình, Hà Huyền, Thời Học Bân, Thi Tân Phi, Đổng Dược hoa còn có đám Mã Lực những người Trác Vực.
Mọi người nhiệt tình chào hỏi Trương Khác, ba têm Thời Học Bân, Thi Tân Phi, Đổng Dược Hoa càng khoa trương thấy Trương Khác xuất hiện ở cửa một cái là từ ghế nhảy dựng lên, từ xa đã vẫy tay với y: - Lão đại, hai ngày qua Lão Tần thổi anh lên tới bậc thần thánh rồi, lát nữa nhất định phải truyền thụ một ít cho anh em chúng tôi mở rộng tầm mắt....
Trương Khác cười giơ tay làm động tác muốn tát bay bọn họ quay về, trong chuyện này rất nhiều nội tình chỉ có thể để Đỗ Phi và Mông Nhạc được tiếp xúc, còn người khác như xem hoa trong sương mù.
Nhìn thấy Lâm Băng cũng có mặt, ngồi ở bên cạnh Mã Lực, Trương Khác không nghĩ nhiều, vì mọi người ngồi lộn xộn cả, thấy giữa Đỗ Phi và Tần Cương có chỗ trốn liền ngồi xuống, Tịch Nhược Lâm và Mông Nhạc cũng chia nhau ra ngồi.
- Còn tưởng mày hôm nay không về... Đỗ Phi rót rượu cho Trương Khác.
- Hà, may mà gặp Mông Nhạc, nếu không tao đã mua thức ăn nhanh về ăn rồi. Trương Khác không giải thích nguyên nhân y rời Kiến Nghiệp, ra nước ngoài là điện thoại không liên hệ được, y thường xuyên biến mất, cho nên bọn họ cũng quen rồi, đều nói không biết Trương Khác lôi cô bé nào đi tiêu diêu khoái hoạt.
Trần Phi Dung và Hà Huyền ngồi ở phía đối diện, Trương Khác kéo đĩa hoa quả trước mặt hai cô tới phía mình, hỏi: - Sao hai bạn cũng tới đây?
- Bọn họ còn định mời cả giám đốc Triệu tới ăn cơm, nhưng giám đốc Triệu không rảnh, nên bọn mình đi thay. Trần Phi Dung và Hà Huyền thời gian qua làm việc ở phòng hành chính thuộc trung tâm nghiên cứu kinh kế Cẩm Hồ, thực tập dưới tay Diệp Tiểu Đồng, cô nhận ra hành vi của Trương Khác mấy ngày qua có chút bất thường, hiện thấy Trương Khác tinh thần sáng láng xuất hiện trước mắt, cũng chỉ mỉm cười không hỏi gì.
Vườn Sồi nắm cổ phần của Sáng Vực không nhiều nữa, có điều tiệc mừng vẫn phải mời Triệu Tử Lâm.
Đám Đỗ Phi đều đã gọi món, phục vụ đưa menu tới cho Trương Khác, Tịch Nhược Lâm và Mông Nhạc, y gọi món thịt bò bít tết, rồi bảo Đỗ Phi: - Hải Túc còn phải mở cuộc họp cổ đông xét duyệt hiệp nghị thu mua này mới có hiệu quả, bọn mày mở tiệc bây giờ không sợ xôi hỏng bỏng không à?
- Hỏng thì hỏng, bất kể thế nào hôm nay cũng phải ăn một bữa thật vui. Đỗ Phi sảng khoái nói, vặt một quả nho cho vào mồm, không thèm bóc vỏ, chẳng thèm nhả hột, nhai nuốt hết luôn: - Tao hiểu ra rồi, dã tâm của bọn chúng lớn hơn chúng ta rất nhiều không lo bọn chúng tiếc số tiền nhỏ này.
Với Nghiêm gia bỏ ra thêm 100 triệu tài sản mà bọn chúng nhìn trúng không là cái gì, tài lực của Nghiêm gia còn lớn hơn trong tưởng tượng, bọn chúng đương nhiên không thỏa mãn với món lợi vài ba trăm triệu, sản nghiệp internet chẳng qua chỉ là một cái đòn bẩy trong mắt bọn chúng mà thôi, nhưng bọn chúng lại không có đủ thời gian và kiên nhẫn tự tạo nên một cái đòn bẩy.
Đám Đỗ Phi thì không cần quá quan tâm tới dã tâm của Nghiêm gia, Hải Túc sẵn lòng bỏ tiền mặt ra mua nghiệp vụ quán nét của Sáng Vực, bọn họ cầm được tiền trong tay là thành công lớn rồi.
Trương Khác nhìn thấy bọn họ ai nấy hưng phấn kích động, cười nói: - Thế này xem ra đợi Hải Túc đưa ra thông báo, tao phải tránh bọn mày xa xa một chút, khi đó bọn mấy ai ai cũng là phần tử sáng nghiệp tinh anh, ai ai cũng là người có tiền rồi, tao đứng cạnh bọn mày, chả khác gì bôi nhọ bọn mà y... Vợ Tần Cương rót lý rượu đưa tới, còn Thời Học Bân nghiện thuốc lá, bất kể đây là nhà hàng tây cũng lấy thuốc ra hút, nói với Thời Học Bân: - Hồi xưa tôi có một ước mơ, đợi khi nào có tiền rồi, tôi uống rượu cho thỏa, mẹ nó, muốn rượu trắng có rượu trắng, muốn rượu vang có rượu vang. Có thuốc lá phì phèo thoải mái... Lão Thời, giờ anh có tiền rồi, phải chia cho tôi hai điếu...
Trần Phi Dung vừa ngồi uống nước ngọt vừa hứng thú nghe Trương Khác trò chuyện mọi người, cảm giác nghe y nói chuyện lúc nào cũng dễ chịu, không ngờ Trương Khác đột nhiên cài vào một câu nói đùa, bị sặc nước, đúng là tức không được, cười cũng không được, lại không muốn có hành động quá thân mật với Trương Khác trước mặt mọi người... Hai năm qua, sản nghiệp quán net Kiến Nghiệp có bước phát triển dài, tổng số máy của chuỗi quán nét dưới cờ Sáng Vực có hơn 1 vạn chiếc, dự kiến lợi nhuận năm nay sẽ tới 25 triệu.
Đám Đỗ Phi, Trần Phi Dung còn ở trong trường, đám Mông Nhạc mới tốt nghiệp chẳng được bao lâu, ngay cả Lệnh Tiểu Yến cũng mới chỉ tốt nghiệp hai năm, một đám người trẻ tuổi làm nên sự nghiệp lớn như thế, cho dù giới truyền thông tuyên truyền thành kỳ tinh sáng nghiệp sinh viên cũng không phải là quá. Huống hồ nghiệp vụ chính của Sáng Vực hiện nay trừ kinh doanh quán nét, còn có bồi dưỡng nghiệp vụ internet.
Năm 99, tiêu điểm và đặc trưng dễ thấy của làn sóng công nghệ là tư bản hóa, chứng khoán hóa, sự thành công của Côn Đằng Online ở sàn giao dịch Nasdaq có ý nghĩa điển hình, Hải Túc mượn xác lên TTCK chẳng qua là hình ảnh thu nhỏ của bối cảnh đó mà thôi.
Mặc dù ở Sáng Vực đám sáng lập như Đỗ Phi, Mông Nhạc cùng quỹ sáng nghiệp Vườn Sồi năm 90% cổ phần, còn đám Lệnh Tiểu Yến, Thời Học Bân, Tần Cương chỉ nắm 10%, hơn nữa khi bán nghiệp vụ quán net đi, tuyệt đại bộ phận tài chính vẫn giữ lại để phục vụ sự phát triển sau này chứ không chia tiền, nhưng mọi người nghĩ thôi cũng thấy vui, ít nhất có thể tính toán tương đối chuẩn xác tài sản của mình là bao nhiêu rồi.
Đỗ Phi giải thích: - Tòa nhà này bộ phận chủ thể cao tới mét, thêm vào vài chục mét đỉnh tháp... Hiện chỉ là bản thảo, hơi đơn giản, cả tên cũng chưa có...
- Ha ha, Tiểu Đỗ cũng ủng hộ quan điểm của tôi nhé. Vương Duy Quân cười ha hả: - Tôi mong Cẩm Hồ có thể xây tòa nhà siêu cao tầng đứng đầu thành phố... Tôi và bí thư La đã thảo luận rồi, Cẩm Hồ có thể nới lỏng dự toán thêm một chút không, có thể mới các nhà thiết kế nổi tiếng hải ngoại cạnh tranh với nhau, cơ hội này không chỉ mở rộng ảnh hưởng của Kiến Nghiệp, cũng có thể mở rộng ảnh hưởng của Cẩm Hồ.
Vương Duy Quân đã nói thế rồi, Trương Khác chỉ biết nói: - Vậy thiết kế theo tiêu chuẩn . tỷ đi, khẩu trừ triệu tiền thiết kế, hẳn là có thể mời nhà thiết kế nổi tiếng thế giới tham gia cạnh tranh thiết kế rồi...
- Hả? Mọi người ngớ ra, Vương Duy Quân há mồm một lúc mới nói: - Thế mà cậu còn kêu nghèo.
- Bí thư Vương chẳng phải muốn đề cao ảnh hưởng của thành phố, ảnh hưởng của Cẩm Hồ sao? Trương Khác cười hăng hắc:
Tần Cương chỉ thấy triệu tiền thiết kế hơi nhiều, dù sao hắn cũng không phải là người trong nghề, chẳng biết tiền thiết kế phải bao nhiêu mới thích hợp.
Thiệu Chí Cương lắc đầu than: - Với hạng mục này, chỉ triệu đủ để phòng thiết kế trong nước đánh nhau vỡ đầu, còn phòng thiết kế cao cấp nhất quốc tế báo giá cao nhất chỉ chừng triệu thôi...
- Một tòa nhà hơn mét, ở Châu Á chẳng gây nên được ảnh hưởng gì... Trương Khác cười: - Có thể mời cả viện thiết kế trong nước tham gia, trăng ở nước ngoài chưa chắc đã tròn hơn trăng Trung Quốc.
Trương Khác chẳng hứng thú lắm với kiến trúc siêu cao tầng, và lại khi thẩm duyệt cũng dài, có thể vỡ đất khởi công trong vòng hai năm được coi là thuận lợi rồi. Cho dù đám Vương Duy Quân, La Quân có cấp thiết tới đâu đi chăng nữa thì thời gian thẩm duyệt phương án và đưa ra thiết kế cũng không thể ít hơn một năm, thực sự xây xong đi vào sử dụng, gần phải ba năm sau rồi, chẳng có tác dụng lắm với việc hỏa giải tình hình đất dùng làm văn phòng eo hẹp của Cẩm Hồ lúc này.
Một phương diện khác là chu kỳ xây dựng kéo dài, . tỷ đầu tư phân tán ra ba năm hoặc dài hơn, với lưu lượng tài chính lúc này của Cẩm Hồ cũng chẳng phải là áp lực lắm, nhất là thời gian đầu hơn một năm thẩm duyệt, tài chính chiếm dụng rất hữu hạn.
Tính tới bố cục sản nghiệp lâu dài của Cẩm Hồ, có một tòa nhà tổng bộ thật oai cũng phù hợp với ý nguyện của cao tầng Cẩm Hồ.
Trương Khác cũng biết đám quan viên La Quân, Vương Duy quân thực sự quan tâm không phải tòa nhà này cao bao nhiêu, mà ảnh hưởng lớn cỡ nào.
Con mắt thẩm mỹ của người trong nước đối với kiến trúc hơi hạn hẹp, tựa hồ cho rằng kiến trúc cao nhất mới tính là kiến trúc đẹp nhất, cái cảnh những tòa nhà cao tầng san sát nhau mới thể hiện khí độ của thành phố. Chính trong bối cảnh nhận thức này, thành phố và khu cao tân đều gửi gắm hi vọng vào Cẩm Hồ có thể xây một tòa nhà cao tầng chọc trời thực sự.
Trương Khác không tán đồng con mắt thẩm mỹ này, nhưng y chẳng đi thuyết phục thành phố thay đổi quan niệm của nó, dù sao đám La Quân cũng chỉ quan tâm tới sức ảnh hưởng, Cẩm Hồ bỏ ra triệu thuê nhà thiết kế danh tiếng nhất cạnh tranh, đủ tạo thành ảnh hưởng hơn hơn toàn nhà trên mét, như thế về phương án thiết kế có nhiều lựa chọn hơn.
Trương Khác mở miệng nói muốn bỏ ra triệu tiền thiết kế làm những người khác vô cùng kinh ngạc, nhưng Vương Duy Quân thì hớn hở ra mặt, vậy là ông ta hoàn thành vượt yêu cầu của La Quân rồi, cùng Diêu Quân đi trước không ở lại ăn tối.
Trương Khác tiễn bọn họ ra tận cửa thang máy, nhìn bảng hiện thị đi xuống, cười bất lực nói với Thiệu Chí Cương: - Xây nhà cao tầng - mét, ở Kiến Nghiệp là chưa từng có, nhưng ở trong nước hoặc ở Châu Á, căn bản không là cái gì, chẳng thể nói tới sức ảnh hưởng, nhưng trong những tòa nhà đua nhau tranh giành vị trí cao nhất toàn cầu cao nhất khu vực, lịch sử kiến trúc không phải là không tìm thấy tác phẩm kinh điển...
- Té ra anh là một người cao thượng, một người thuần túy, một người có đạo đức, một người thoát khỏi sở thích rẻ tiền hả? Diệp Tiểu Đồng trêu ghẹo Trương Khác: - Có điều chỉ nghĩ xây nhà cao bao nhiêu thì đúng là chẳng hứng thú gì.
- Tâm Văn chắc là tới rồi, cô mau chuẩn bị tan ca đi, cô là phụ nữ có thai, tôi không đấu khẩu với phụ nữ có thai... Trương Khác đẩy Diệp Tiểu Đổng về văn phòng, nhìn thấy Hà Huyền thực tập ở đây từ văn phòng đi ra, trông dáng vẻ của cô chắc là chuẩn bị đi về, Trương Khác liền rủ cô đi ăn tối cùng.
Hà Huyền biết Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm sắp về Mỹ, muốn ăn cơm cùng mọi người, liền đi kéo Trần Phi Dung ra.
Trương Khác còn muốn tranh thủ thời gian nói thêm vài câu để hắn hiểu thấu ý tứ của mình: - Tòa nhà Phổ Đông Kim Mậu được xưng là tòa nhà cao nhất Trung Quốc và mới xây xong, chúng ta không nên tranh giành vô vị xây tòa nhà cao hơn làm gì... Lời nói và hành động của chúng ta phải nhất trí...
- Hơi khó hiểu. Thiệu Chí Cương hỏi: - Phía thành phố phải ứng phó, điều này tôi hiểu, khi thiết kế thực tế thì chúng ta tự chủ trương, cái này ít nhiều có vẻ ngoài nghe trong chống. Không biết làm sao mới có thể nhất trí, hay là tôi hiểu lầm ý cậu.
Đỗ Phi ở bên cạnh cười vô lương tâm, Hà Huyền và Trần Phi Dung mím môi cười.
Đám Tần Cương, Thời Học Bân nhìn thấy trong cả quá trình quyết sách, Trương Khác nắm vị trí chủ đạo, đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt chứng kiến Trương Khác xử lý công việc của Cẩm Hồ, trong lòng hiểu ra ít nhiều, vì thế càng kinh ngạc, vì thế nên lúc này càng không nói gì.
- Tôi không nói cái đó. Trương Khác giải thích: - La Quân, Vương Duy Quân có tâm tư gì tôi lại chẳng hiểu sao? Bọn họ chỉ cần đạt được ý nguyện của mình, chúng ta muốn làm gì thì làm. Tôi đang nghĩ tòa nhà này xây dựng ra sao, đồng thời phải suy nghĩ khai thác, thiết kế sản phẩm của Ái Đạt thế nào, phát hiện ra hai bên có điểm chung: Chỉ nhấn mạnh ưu thế kỹ thuật sản phẩm sẽ dễ dang bị người đằng sau vượt qua, xây dựng chỉ biết xây thật cao quá vô vị, chỉ có thiết kế kinh điển là người khác phải học theo, phải mô phỏng, người đi đầu luôn được ghi nhớ...
Thiệu Chí Cương chống cằm suy nghĩ, hắn đúng là chưa bao giờ suy xét vấn đề này ở tầm cao như thế, Cẩm Hồ muốn đem một số thứ mang tính lý niệm thẩm thấu vào văn hóa xí nghiệp của Cẩm Hồ.
- Không nên hạn chế quá nghiêm khắc về diện tích, chiều cao tòa nhà thầm chí là dự toán cũng có thể thương lượng được. Trương Khác nói rõ hơn: - Đợi khi xây xong, làm sao chúng ta phải có được cảm thụ trực quan " đơn giản, thời thượng, cuộc sống" tương tự sản chúng ta phát triển...
- Ặc... Thiệu Chí Cương gật đầu, cười: - Thì ra vừa rồi cậu chị nói bậy bạ với Vương Duy Quân, cái gì mà mà vuông vuông vức vức, thiết kế sao tiết kiệm... Làm theo ý này của cậu, tôi chẳng biết tiêu sao cho hết . tỷ...
- Là tòa nhà tổng bộ, với nhân viên Cẩm Hồ mà nói, thế nào cũng có rất nhiều ý nghĩa tinh thần. Trương Khác cười lớn: - Thôi, tôi nói nhiều rồi, anh đừng khai tôi ra là được.
- Có cần đem phương án thiết kế kinh điển vuông vức cắm thêm cái tháp nhọn cao vút của cậu phát cho các tổng giám đốc thảo luận không, nói không chừng có trên phiếu thông qua đấy, rất là kinh điển... Diệp Tiểu Đồng rất thích trêu Trương Khác:
Hà Huyền và Trần Phi Dung cười rất quỷ dị, Trương Khác không hiểu nổi hai thiếu nữ và một phụ nữ có thai ở cùng nhau có bao nhiêu chuyện không đứng đắn để nói, đề làm, bị trêu ghẹo cũng mặt dày coi như không có gì xảy ra.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cứ coi như thả lòng tâm tình đi nghỉ, Trương Khác lén lút ở Hải Châu ba ngày, đừng nói đám người Tống Bồi Minh, Đỗ Tiểu Sơn, cho dù là trong nội bộ Cẩm Hồ cũng không mấy ai biết được Trương Khác về Hải Châu, cho tới tận ngày 6 tháng 9 Trương Khác mới về Kiến Nghiệp.
Thừa lúc trời chiều ngả bóng, Trương Khác tới thẳng chỗ ở, bảo Phó Tuấn tùy tiện chuẩn bị cho chút thức ăn nhanh.
Mấy ngày qua từ liên hệ với người ngoài thông qua email cá nhân, thì ngay cả điện thoại Trương Khác cũng không nhận, hưởng thụ cuộc sống êm đềm bên Hứa Tư, cảm giác vô cùng tốt, nhưng vừa tới Kiến Nghiệp, nghĩ tới email công tác chắc chắn chật ních thư rồi, chẳng còn mấy tâm tình ung dung hưởng thụ thức ăn nữa, xe vừa vào tiểu khu thì thấy Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm từ trong tòa nhà đi ra.
- Hai người về từ bao giờ thế? Trương Khác xuống xe ngạc nhiên hỏi, chẳng ai nói với y là hai bọn họ về.
- Có liên hệ được với cậu đâu, mọi người đều nói cậu trốn mất không biết tiêu dao khoái hoạt ở nơi nào mất rồi. Mông Nhạc thân thiết đi tới đấm một cái vào vai Trương Khác: - Chúng tôi vừa xuống máy bay hơn một tiếng, hiệp nghị với Hải Túc cần đích thân tôi ký, nên nhân tiện về nước nghỉ ngơi.
- À... Trương Khác vuốt mũi nói lảng đi: - Hải Túc chấp nhận giá tôi đưa ra chứ?
- Đỗ Phi gọi điện cho tôi nói cậu đột nhiên thay đổi giá, khi đó tôi nghĩ, có phải cậu điên không? Hôm sau Đỗ Phi gọi điện tới nói Hải Túc chấp nhận giá đó, tôi lại nghĩ rốt cuộc là ai điên đây? Hải Túc hôm nay ngừng giao dịch chuẩn bị phát công bố. Mông Nhạc cảm khái: - Sau đó tôi và Đỗ Phi nhìn lại mới hiểu ra, cậu thì ngay từ đầu ăn chắc bọn chúng rồi... Đúng là chênh lệch, cậu không làm lão đại thì không còn lẽ trời nữa... Khoác vai Trương Khác muốn đi ra ngoài.
- Đi đâu thế?
- Hả, cậu không biết à? Mông Nhạc dừng lại: - Nói là tẩy trần cho cậu cũng được, chúc mừng thành công cũng được, bọn Đỗ Phi đang đợi ở Tiền Nguyên rồi.
Nghe Mông Nhạc nói như thế, Trương Khác tức thì đánh tan ý nghĩ định xử lý công việc, cùng hai bọn họ tới nhà hàng đồ tây Tiền Nguyên phía bắc ngõ Học Phủ.
Đám Đỗ Phi bảo cả một góc nhà hàng, bọn họ ghép những chiếc bàn nhỏ thành một hàng dài, hơn mười người ngồi vây xung quanh, từ Đỗ Phi, Lệnh Tiểu Yến, Chu Tiểu Quân, vợ chồng Tần Cương, Trần Phi Dung, Tô Nhất Đình, Hà Huyền, Thời Học Bân, Thi Tân Phi, Đổng Dược hoa còn có đám Mã Lực những người Trác Vực.
Mọi người nhiệt tình chào hỏi Trương Khác, ba têm Thời Học Bân, Thi Tân Phi, Đổng Dược Hoa càng khoa trương thấy Trương Khác xuất hiện ở cửa một cái là từ ghế nhảy dựng lên, từ xa đã vẫy tay với y: - Lão đại, hai ngày qua Lão Tần thổi anh lên tới bậc thần thánh rồi, lát nữa nhất định phải truyền thụ một ít cho anh em chúng tôi mở rộng tầm mắt....
Trương Khác cười giơ tay làm động tác muốn tát bay bọn họ quay về, trong chuyện này rất nhiều nội tình chỉ có thể để Đỗ Phi và Mông Nhạc được tiếp xúc, còn người khác như xem hoa trong sương mù.
Nhìn thấy Lâm Băng cũng có mặt, ngồi ở bên cạnh Mã Lực, Trương Khác không nghĩ nhiều, vì mọi người ngồi lộn xộn cả, thấy giữa Đỗ Phi và Tần Cương có chỗ trốn liền ngồi xuống, Tịch Nhược Lâm và Mông Nhạc cũng chia nhau ra ngồi.
- Còn tưởng mày hôm nay không về... Đỗ Phi rót rượu cho Trương Khác.
- Hà, may mà gặp Mông Nhạc, nếu không tao đã mua thức ăn nhanh về ăn rồi. Trương Khác không giải thích nguyên nhân y rời Kiến Nghiệp, ra nước ngoài là điện thoại không liên hệ được, y thường xuyên biến mất, cho nên bọn họ cũng quen rồi, đều nói không biết Trương Khác lôi cô bé nào đi tiêu diêu khoái hoạt.
Trần Phi Dung và Hà Huyền ngồi ở phía đối diện, Trương Khác kéo đĩa hoa quả trước mặt hai cô tới phía mình, hỏi: - Sao hai bạn cũng tới đây?
- Bọn họ còn định mời cả giám đốc Triệu tới ăn cơm, nhưng giám đốc Triệu không rảnh, nên bọn mình đi thay. Trần Phi Dung và Hà Huyền thời gian qua làm việc ở phòng hành chính thuộc trung tâm nghiên cứu kinh kế Cẩm Hồ, thực tập dưới tay Diệp Tiểu Đồng, cô nhận ra hành vi của Trương Khác mấy ngày qua có chút bất thường, hiện thấy Trương Khác tinh thần sáng láng xuất hiện trước mắt, cũng chỉ mỉm cười không hỏi gì.
Vườn Sồi nắm cổ phần của Sáng Vực không nhiều nữa, có điều tiệc mừng vẫn phải mời Triệu Tử Lâm.
Đám Đỗ Phi đều đã gọi món, phục vụ đưa menu tới cho Trương Khác, Tịch Nhược Lâm và Mông Nhạc, y gọi món thịt bò bít tết, rồi bảo Đỗ Phi: - Hải Túc còn phải mở cuộc họp cổ đông xét duyệt hiệp nghị thu mua này mới có hiệu quả, bọn mày mở tiệc bây giờ không sợ xôi hỏng bỏng không à?
- Hỏng thì hỏng, bất kể thế nào hôm nay cũng phải ăn một bữa thật vui. Đỗ Phi sảng khoái nói, vặt một quả nho cho vào mồm, không thèm bóc vỏ, chẳng thèm nhả hột, nhai nuốt hết luôn: - Tao hiểu ra rồi, dã tâm của bọn chúng lớn hơn chúng ta rất nhiều không lo bọn chúng tiếc số tiền nhỏ này.
Với Nghiêm gia bỏ ra thêm 100 triệu tài sản mà bọn chúng nhìn trúng không là cái gì, tài lực của Nghiêm gia còn lớn hơn trong tưởng tượng, bọn chúng đương nhiên không thỏa mãn với món lợi vài ba trăm triệu, sản nghiệp internet chẳng qua chỉ là một cái đòn bẩy trong mắt bọn chúng mà thôi, nhưng bọn chúng lại không có đủ thời gian và kiên nhẫn tự tạo nên một cái đòn bẩy.
Đám Đỗ Phi thì không cần quá quan tâm tới dã tâm của Nghiêm gia, Hải Túc sẵn lòng bỏ tiền mặt ra mua nghiệp vụ quán nét của Sáng Vực, bọn họ cầm được tiền trong tay là thành công lớn rồi.
Trương Khác nhìn thấy bọn họ ai nấy hưng phấn kích động, cười nói: - Thế này xem ra đợi Hải Túc đưa ra thông báo, tao phải tránh bọn mày xa xa một chút, khi đó bọn mấy ai ai cũng là phần tử sáng nghiệp tinh anh, ai ai cũng là người có tiền rồi, tao đứng cạnh bọn mày, chả khác gì bôi nhọ bọn mà y... Vợ Tần Cương rót lý rượu đưa tới, còn Thời Học Bân nghiện thuốc lá, bất kể đây là nhà hàng tây cũng lấy thuốc ra hút, nói với Thời Học Bân: - Hồi xưa tôi có một ước mơ, đợi khi nào có tiền rồi, tôi uống rượu cho thỏa, mẹ nó, muốn rượu trắng có rượu trắng, muốn rượu vang có rượu vang. Có thuốc lá phì phèo thoải mái... Lão Thời, giờ anh có tiền rồi, phải chia cho tôi hai điếu...
Trần Phi Dung vừa ngồi uống nước ngọt vừa hứng thú nghe Trương Khác trò chuyện mọi người, cảm giác nghe y nói chuyện lúc nào cũng dễ chịu, không ngờ Trương Khác đột nhiên cài vào một câu nói đùa, bị sặc nước, đúng là tức không được, cười cũng không được, lại không muốn có hành động quá thân mật với Trương Khác trước mặt mọi người... Hai năm qua, sản nghiệp quán net Kiến Nghiệp có bước phát triển dài, tổng số máy của chuỗi quán nét dưới cờ Sáng Vực có hơn 1 vạn chiếc, dự kiến lợi nhuận năm nay sẽ tới 25 triệu.
Đám Đỗ Phi, Trần Phi Dung còn ở trong trường, đám Mông Nhạc mới tốt nghiệp chẳng được bao lâu, ngay cả Lệnh Tiểu Yến cũng mới chỉ tốt nghiệp hai năm, một đám người trẻ tuổi làm nên sự nghiệp lớn như thế, cho dù giới truyền thông tuyên truyền thành kỳ tinh sáng nghiệp sinh viên cũng không phải là quá. Huống hồ nghiệp vụ chính của Sáng Vực hiện nay trừ kinh doanh quán nét, còn có bồi dưỡng nghiệp vụ internet.
Năm 99, tiêu điểm và đặc trưng dễ thấy của làn sóng công nghệ là tư bản hóa, chứng khoán hóa, sự thành công của Côn Đằng Online ở sàn giao dịch Nasdaq có ý nghĩa điển hình, Hải Túc mượn xác lên TTCK chẳng qua là hình ảnh thu nhỏ của bối cảnh đó mà thôi.
Mặc dù ở Sáng Vực đám sáng lập như Đỗ Phi, Mông Nhạc cùng quỹ sáng nghiệp Vườn Sồi năm 90% cổ phần, còn đám Lệnh Tiểu Yến, Thời Học Bân, Tần Cương chỉ nắm 10%, hơn nữa khi bán nghiệp vụ quán net đi, tuyệt đại bộ phận tài chính vẫn giữ lại để phục vụ sự phát triển sau này chứ không chia tiền, nhưng mọi người nghĩ thôi cũng thấy vui, ít nhất có thể tính toán tương đối chuẩn xác tài sản của mình là bao nhiêu rồi.