Di động vang lên, Tôn Tĩnh Hương thấy số điện thoại của Diệp Kiến Bân, vẫy tay gọi Hứa Duy tới bảo cô phụ trách chuẩn bị tiệc mừng công, còn mình sang phòng khác gọi điện thoại cho Diệp Kiến Bân, đem chuyện làm người ta phẫn nộ tới cực điểm kể cho Diệp Kiến Bân nghe.
- Chắc chắn là Anh Vương Quốc Tế giở trò đằng sau. Tôn Tĩnh Hương suy đoán: - Lượng tiêu thụ đĩa của Đại Nhi liên tục đứng đầu hai lần, bọn chúng mới bày âm mưu này hủy diệt Đại Nhi.
- Hiện anh đang ở sân bay, hai tiếng rưỡi nữa sẽ tới Hong Kong, tới nơi rồi hẵng nói. Em bớt giận đã, đừng làm giận quá mà hại người, vui vẻ tham gia tiệc mừng công cùng mọi người đi. Diệp Kiến Bân an ủi Tôn Tĩnh Hương, lại cười nói: - Chẳng phải em nói Trương Khác bị cào mặt sao? Chỉ bằng vào điểm này, cậu ấy không khoanh tay đứng nhìn đâu.
- Em chẳng vì chuyện khốn kiếp đó mà giận cho hại mình. Tôn Tĩnh Hương cười: - Ài, tên tiểu tử Trương Khác đó cũng thật là, mọi người mồm mép là thế, dù gấp gáp thay y phục đến đâu cũng phải giải thích cho Đại Nhi trước chứ. Hiện để xảy ra chuyện này, mặt cậu ta bị cào như thế, làm mọi người rất ái ngại, em không biết có nên mời cậu ta tham gia tiệc mừng công hay không đây...
- Nhất định phải mời cậu ấy tham gia, mặt cậu ấy có bị phá hỏng cũng đáng đời, cậu ta trêu ghẹo tiểu cô nương làm khéo quá hóa vụng, còn trách ai được chứ? Diệp Kiến Bân cười có vẻ rất khoái chí: - Có lý do hay như thế không dùng lại trực tiếp cởi áo tiểu cô nương nhà người ta, giờ giải thích nhiều càng tệ, chắc cậu ta cũng không ngờ dì Lý chẳng thèm nghe giải thích đã xông vào cào cấu rồi, em nói xem có đáng không?
- Ồ. Tôn Tĩnh Hương vỡ lẽ, chẳng trách bị Lý Nguyệt Như cào mặt chỉ biết bỏ chạy bán sống bán chết, té ra là y có tật giật mình, phì cười: - Đám nam nhân thối bọn anh chẳng có kẻ nào tử tế.
Diệp Kiến Bân kêu oan: - Liên quan gì tới anh chứ?
- Không phải bọn anh là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đều có trái tim bỉ ổi à?
- Anh lên máy bay đây, không cãi nhau với em... Diệp Kiến Bân chịu thua cúp điện thoại.
Tôn Tĩnh Hương đứng trong phòng cho tới khi nụ cười trên mặt mình hoàn toàn biến mất mới đi ra, giục mọi người nhanh chân nhanh tay lên, thấy Giang Đại Nhi và cha mẹ cô không ở phòng nghỉ, hỏi Lệnh Tiểu Yến: - Đại Nhi đâu?
- Mặt Trương Khác khả năng bị thương rất nặng, lúc này đang ở phòng y tế xoa thuốc, Đại Nhi và cha mẹ tới xin lỗi rồi. Cảnh này rất xấu hổ, Lệnh Tiểu Yến không cùng hai cô bạn đi theo.
Tôn Tĩnh Mông đương nhiên không nói với bọn họ Trương Khác đáng đời lắm, chỉ hỏi Hứa Duy chuyện chuẩn bị phong bao ra sao rồi, mặc dù xảy ra chuyện không vui, tuyệt đại bộ phận nhân viên công tác vẫn làm việc chăm chỉ, không thể để cho bọn họ thất vọng.
Cửa phòng nghỉ mở ra, thấy cha mẹ Giang Đại Nhi đi vào, Tôn Tĩnh Hương ngớ người: Chẳng phải Lệnh Tiểu Yến nói bọn họ đi xin lỗi Trương khác sao?
- Đại Nhi đi mời Trương Khác... Lý Nguyệt Như giải thích qua...
- Ồ.... Tôn Tĩnh Hương nghĩ cũng phải, dù sao chỉ là hiểu lầm thôi, để Giang Đại Nhi đi mời Trương Khác tham gia tiệc mừng công là được rồi, không cần quả bận lòng chuyện không vui này, tiếp đó lại nhìn thấy Đường Thanh và Thịnh Hạ đi vào, lại ngờ ra lần nữa: Đại Nhi một mình đi gặp Trương Khác sao?
- Trương Khác xử lý vết thương rồi sẽ tham gia, ít nhất không để mặt mình quá khó coi. Đường Thành mỉm cười nói.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trương khác lúc bôi thuốc không may để ít thuốc dính vào mắt, mắt xót vô cùng, nước mắt chảy dàn dùa, phải nhắm lại, nghe thấy có tiếng động, tưởng là Phó Tuấn, nói: - Lấy cho tôi ít giấy, thứ thuốc này có hại mắt không? Chưa nói hết câu đã cảm thấy có một ngón tay mịn màng chạm vào vết thương trên má.
Trương Khác mở mắt ra, thấy Giang Đại Nhi đứng trước mặt, nhe răng cười: - Thật là đáng tiếc, chẳng được nghe một bài nào cả, trong tiệc mừng công, Đại Nhi phải bồi thường cho tôi hai bài đấy...
- Đau không? Giang Đại Nhi đau lòng vuốt ve khuôn mặt bị cào xước xát: - Tôi tới xin lỗi thay mẹ tôi...
- Xin lỗi gì chứ, hơn nữa tôi cũng chẳng thiệt. Trương Khác cợt nhả, hi vọng chuyện này nhẹ nhàng qua đi như tế, không cần để trong lòng, không ngờ Giang Đại Nhi đưa hai tay ra ôm mặt y, còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì cánh môi hồng nhuận mềm mại của cô đã áp xuống.
Trương Khác chưa bị ai hôn trộm như thế, cứ ngơ ngơ như thằng ngốc, đợi tỉnh lại thì Giang Đại Nhi đang đứng sang một bên nói: - Cậu không cần mẹ tôi xin lỗi thì tôi xin lỗi... À phải chuyện cái quốc kỳ Indo, nói một câu là rõ rồi, sao khi ấy cậu không giải thích.
"Choang... Trương Khác còn chưa hoàn hồn, bị câu này của Giang Đại Nhi làm ngã lăn quay ra đất, thuốc men rơi vãi lung tung.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Lúc đấy làm sao mà giải thích được chứ? Nói với cô ấy chiếc áo in quốc kỳ Indo là âm mưu hủy diệt cô ấy, vậy tiếp theo cô ấy còn làm sao hát được nữa. Trương Khác vẫn còn bồi hồi vì nụ hôn của Giang Đại Nhi, miệng dứt khoát không thừa nhận động cơ của mình không thuần khiết.
Bất kể Trương Khác giải thích thế nào thì Diệp Kiến Bân cũng không tin: - Té ra cậu trực tiếp cởi áo cô ấy thì không có ảnh hưởng gì à?
- Muốn vạch trần chân tướng phải đợi tới buổi biểu diễn kết thúc, vừa định lừa cô ấy nói mặc áo sơ mi của tôi lên biểu diễn hiệu quả càng tốt hơn thì mẹ cô ấy đã nhào bổ tới... Trương Khác chỉ mặt: - Anh xem này, mặc dù tôi không dựa vào nó kiếm cơm, nhưng bị hủy mất cũng rất đáng tiếc.
Trương Khác ở lại phòng y tế xử lý vết thương cho tới tận khi xết cào xưng đỏ trên mặt tan đi, trông có vẻ không quá bắt mắt nữa mới thong thả tới tụ họp cùng Diệp Kiến Bân từ Kim Sơn bay sang, không vội tham gia tiệc mừng công.
Lúc này ở khách sạn Bán Đảo tổ chức tiệc mừng công có ý đồ thương nghiệp trong đó, mời phóng viên tới phỏng vấn chụp ảnh, tuyên bố buổi biểu diễn thu được thành công chưa từng có, còn mời một số fan hâm mộ may mắn tham gia bữa tiệc. Chính vì xuất hiện âm mưu như tối nay cho nên tiệc mừng công các phải mời giới truyền thông tới tuyên truyền.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân tất nhiên không tới đó.
Tiệc mừng công thực sự tổ chức ở Ảnh Loan Viên, vì nó Tôn Tĩnh Hương đã bao một gian phòng xa hoa trong clb riêng của Ảnh Loan Viên trước một ngày.
Đội bóng quốc gia hôm qua bị thua 3 - 0 đã muối mặt rời Hong Kong vào đêm qua rồi, từ chiều hôm qua đã xuất hiện bài báo chửi mắng dữ dội, Trương Khác thấy để người trong nước thất vọng sớm với đội tuyển quốc gia sớm một ngày có lẽ còn nhìn thấy chút hi vọng.
Ước chừng bữa tiệc thương nghiệp ở khách sạn Bán Đảo sắp kết thúc, Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân ngồi trong xe tán phét, đợi cùng mọi người về Ảnh Loan Viên.
Di động của Diệp Kiến Bân vang lên, hắn nhận điện rồi quay đầu nhìn về phía cửa khách sạn, nói: - Bọn họ ra rồi...
Trương Khác nhìn sang, một đám đông từ khách sạn đi ra, Giang Đại Nhi dung nhan lỗng lẫy trong bộ váy đầm màu hoa hồng, vẫn bị rất nhiều phóng viên vây quanh, ánh đèn flash chớp liên hồi, cho dù vất vẻ suốt cả ngày, buổi diễn lại cực tốn thể lực nhưng đối diện với ống kính vẫn giữ nụ cười ngọt ngào. Trương Khác nhận ra nụ cười của cô hơi gượng gạo, thầm nghĩ làm minh tinh thật lả khổ, ngón tay bất giác sờ lên môi, nhớ lại xúc cảm tuyệt vời khi đó.
Giang Đại Nhi và cha mẹ cùng ba cô bạn lên mấy chiếc xe thương vụ đợi bên đường, nhân viên công tác thì ai vào xe người nấy trở về, Tôn Tĩnh Hương, Đường Thanh, Thịnh Hạ thì chui vào xe Diệp Kiến Bân.
Có Đường Thanh ở đây, Tôn Tĩnh Hương không trêu Trương Khác, nhìn vết thương trên mặt y nói: - Không nghiêm trọng lắm, làm tôi lo chết đi được, hiện giờ cậu là cành vàng lá ngọc, cái mặt cậu đáng giá hơn mặt Giang Đại Nhi, ai mà bồi thường nổi chứ?
Là một trong ba nhà cung ứng Flash Memory hàng đầu, kỹ thuật này phát triển tới giai đoạn nào, tất nhiên Samsung nắm rất rõ.
Lúc này giá một chiếc Iplayr cả Cẩm Hồ bán tại Bắc Mỹ có giá USD, nếu giá giảm xuống tới USD, cũng không lỗ.
Cẩm Hồ nắm quyền chủ động khá lớn, Cẩm Hồ có thể giảm mạnh giá tiêu thụ Iplayr, kích thích thị trường phần cứng tăng trưởng, hi sinh lợi nhuận phần cứng để Âm nhạc toàn cầu có không gian tăng trưởng lớn hơn, giá cổ phiếu của Âm nhạc toàn cầu tất nhiên sẽ thuyền lên theo theo nước.
Các doanh nghiệp sản xuất máy nghe nhạc số, trong đó bao gồm cả Samsung trong đó đều không hi vọng giá phần cứng giảm mạnh để tăng trưởng thị trường, trong thời gian ngắn không thể lấy số lượng bù lại lợi nhuận đáng có, hơn nữa trong giao dịch của Cẩm Hồ của Iplayr còn cả cấp quyền kỹ thuật Iplayr, có nghĩa là một khi Cẩm Hồ và Microsoft đạt thành hiệp nghị, thị trường phần cứng Iplayr lại xuất hiện thêm một con cá mập lớn tới tranh ăn.
Mặc dù Microsof còn chưa thể hiện khả năng ở thị trường phần cứng, nhưng trên toàn thế giới có doanh nghiệp điện tử tiêu dùng nào xem thường sự khuếch trương của Microsoft.
Mọi quyền chủ động đều nắm trong tay Cẩm Hồ, Samsung, Toshiba, C-Cube đều chăm chăm nhìn vào Cẩm Hồ, xem Cẩm Hồ cân nhắc lợi ích ra sao.
Dù thế nào Toshiba và C-Cube còn đỡ một chút, bọn họ có cổ phần ở Âm nhạc toàn cầu, ít nhất tổn thất lợi nhuận ở phần cứng, có thể bù đắp bằng giá trị cổ phần tăng lên.
Kim Nam Dung đứng suy ngẫm về những điểm mấu chốt trong vụ này, vậy là chỉ có Samsung thành đứa con không mẹ, tổn thất lớn từ lợi nhuận tiêu thụ phần cứng mà chẳng có cái gì bù vào.
Qua một năm nỗ lực, lượng tiêu thụ Iplayr toàn cầu của Samsung vượt qua C-Cube đứng vào vị trí thứ ba có tác dụng gì? Khi Cẩm Hồ dung hợp mô hình tiêu thụ phần cứng và mạng, Samsung chỉ chú tâm vào phần cứng, đã định sẵn bọn họ vĩnh viễn ở vào địa vị bị động.
Lý Tại Thù đột nhiên quay đầu lại, Kim Nam Dũng giật nảy mình, thấy mắt hắn sáng lên, quên cả hỏi hắn nảy ra ý tưởng gì.
- Chuyện Microsoft tiến vào chúng ta không thể ngăn cản được nữa, so với hệ họ hợp tác với Cẩm Hồ, vì sao chúng ta không chủ động một chút. Lý Tại Thù nói đầy khí phách, siết chặt nắm đấm đấm vào bàn tay còn lại, nhìn quy mô thị trường của Iplayr mỗi ngày một lớn, cảm giác sợi giây thừng Cẩm Hồ thắt trên cổ càng ngày càng chặt.
- Phục chế Âm nhạc toàn cầu sao? Kim Nam Dũng hỏi lại.
- Mặc dù có hơi khó khăn, nhưng thế nào cũng tốt hơn chúng ta bị Cẩm Hồ siết cổ, Microsoft bị Cẩm Hồ bắt chẹt triệu. Lý Tại Thù nói chắc chắn.
- Nếu chúng ta hợp tác với Microsoft, Cẩm Hồ liền chủ động giảm giá với Microsoft thì sao? Kim Nam Dũng liếc nhìn Lý Hinh Dư.
Lý Hinh Dư mím môi không nói chuyện, cô chỉ vờ suy nghĩ để không khí không quá gượng gạo.
- Cẩm Hồ mà chủ động giảm giá, với chúng ta mà nói chỉ có lợi mà không có hại. Lý Tại Thù càng nói càng tự tin: - Lợi nhuận từ chuyển nhượng cổ phần giảm thiểu, Cẩm Hồ sẽ không thể giảm lợi nhuận tiêu thụ phần cứng quá nhiều, sẽ phải hoãn lại quá trình giảm giá Iplayr. Khiến Cẩm Hồ thu được ít tiền hơn, nói thế nào cũng không phải là một chuyện xấu.
Kim Nam Dũng cảm thấy Lý Tại Thù nói rất có lý, nhưng chuyện như thế thì quá đơn giản, chẳng lẽ Cẩm Hồ khi ra giá cao thế, không suy tính tới khả năng chọc giận Microsoft khiến bọn họ thừa cơ sao? Những thứ nghĩ không thấu thì đành chịu, chỉ có thể căn cứ vào tình hình phán đoán sự việc, hơn nữa bọn họ cũng chỉ có thể đề xuất ý kiến với tổng bộ, tổng bộ có tiếp nhận hay không là chuyện khác, tổng bộ mà tiếp nhận, quá nửa cũng sẽ do công ty ở Mỹ chấp hành.
Kim Nam Dung chỉ thắc mặc không biết Trì Tá Tú Tàng có suy nghĩ gì về việc này?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trì Tá Tú Tàng cũng đang ở Kiến Nghiệp, hắn được mời tới tham gia lễ hoàn công công trình chủ thể NEC Hoa Hạ tại kiến nghiệp.
Thị trường tinh viên Châu Á còn chưa tới lúc hồi sinh, trừ số ít nhà máy tinh viên có thể no bụng, như NEC ngay nhà máy ở Nhật sản năng còn dư thừa tất nhiên không phân chia nghiệp vụ cho phía bên này, đại đa số mọi người đều cho rằng NEC Hoa Hạ nên tạm hoãn đi vào sản xuất tránh thua lỗ lớn.
Trì Tá Tú Tàng vốn không muốn xuất hiện trong buổi lễ này, nhưng nếu hắn không ra mặt cổ vũ cho NEC Hoa Hạ, không biết nó sẽ còn bị Trung Tinh Vi Tâm áp chế tới mức độ nào.
Hắn nhận được tin tức, chính quyền Mỹ cũng hi vọng sớm thúc đẩy Trung Quốc gia nhập WTO để đạt thành hiệp nghị Trung Mỹ, chính quyền Mỹ hi vọng Trung Quốc có nhượng bộ nhiều hơn trong vệc mở cửa thị trường nội địa, vì rất có khả năng bọn họ nới lỏng tiêu chuẩn TI chuyển nhượng kỹ thuật cho Trung Tinh Vi Tâm.
Đây là cục diện mà các doanh nghiệp điện tử Nhật Bản, Đài Loan, Hàn Quốc không muốn nhìn thấy.
Một khi việc chuyển nhượng kỹ thuật qua được sự thẩm tra của chính quyền Mỹ, trình độ chế tạo của Trung Tinh Vi Tâm trong thời gian ngắn tăng thêm hai bậc, mà Cẩm Hồ đứng sau mấy năm qua có tốc độ trưởng thành kinh người như thế, gần như có thể khẳng định, một khi chuyện chuyển nhượng kỹ thuật này được thông qua, sẽ ảnh hưởng toàn bộ sản nghiệp điện tử ở Châu Á. Một số cơ sở sản nghiệp của Nhật Bản, Hàn Quốc, Đài Lan bị ép phải di chuyển sang có chi phí lao động thấp hơn, nguồn nhân lực phong phú hơn, như Trung Quốc, Việt Nam...
Bất kể là góc độ hiện thực hay là ân oán cá nhân, Trì Tá Tú Tàng đều muốn thúc đẩy NEC Hoa Hạ đi vào sản xuất.
Nec Hoa Hạ có lỗ hay không hắn cũng chẳng quan tâm, phía Nhật đâu phải gánh tổn thật gì, nếu NEC Hoa Hạ thua lỗ, Trung Tĩnh Vi Tâm lãi lớn, hắn cũng chẳng lo nó bị Cẩm Hồ thôn tính, vì hắn hiểu quan viên Trung Quốc, vì thể diện bọn họ nhất định bắt NEC Hoa Hạ cầm cự, nói cho cùng có thua lỗ cũng có phải là đám quan viên đó móc túi ra bù đâu, thiệt hại là của người dân Trung Quốc.
Mang cái thâm tư như thế, Trì Tá Tú Tàng phô trương tới tham gia lễ hoàn công, còn kéo cả một vài nhân vật trọng yếu của NEC tới, nhiệt tình điều hòa giữa các bên, để NEC hứa sẽ đưa một số đơn đặt hàng của NEC cho NEC Hoa Hạ, thế nào cũng phải để chúng nếm được chút mật ngọt.
Trước khi lên máy bay tới Kiến Nghiệp thì Trì Tá Tú Tàng mới hay tin về đề nghị tham lam của Cẩm Hồ với Microsoft, lúc đó hắn sững sờ, không hiểu vì sao Cẩm Hồ dám nói ra cái giá đó, tới Kiến Nghiệp hai ngày, tập trung nguồn tin các nơi lại, mới làm rõ ràng được.
Chính vì đã hiểu rõ cho nên mới càng đau đầu, lúc tham gia lễ điển của NEC Hoa Hạ, mặc dù Trì Tá Tú Tàng miệng cười, nhưng mày nhíu chặt.
năm qua, thị trường máy nghe nhạc cầm tay luôn là thiên hạ của xí nghiệp điện tử Nhật, tính tổng số máy mà Sony tiêu thụ được trên toàn cầu cho tới nay đã gần triệu chiếc.
Sony có thể leo lên ngai vàng sản nghiệp điện tử tiêu dùng toàn cầu là nhờ cống hiến cực lớn của máy nghe nhạc cầm tay.
Trước khi Cẩm Hồ đưa ra Iplayr, xí nghiệp điện tử Nhật Bản chưa bao giờ suy tính tới khả năng một doanh nghiệp nào nước ngoài có thể xen vào thị trường này, đầu năm , khi Cẩm Hồ đưa Iplayr vào thị trường Nhật, trừ Toshiba, tất cả doanh nghiệp Nhật đều không thèm để ý.
Toshiba kết minh với Cẩm Hồ cũng chẳng làm bọn họ thay đổi thái độ, tới cuối năm , khi tổng lượng tiêu thụ Iplayr ở Bắc Mỹ vượt qua MD, các xí nghiệp Nhật mới cuống lên.
Iplayr có thể quật khởi nhanh chóng, có liên quan tới việc tải được âm nhạc miễn phí trên mạng, Sony và các doanh nghiệp khác nhìn rõ điều này, nên muốn ra tay từ phương diện đó để vãn hồi cục diện.
Thông báo tin buồn, thứ mình về quê ăn đám cưới, nên hôm đó không có truyện, cái gì mình nợ, Changshan sẽ trả