Máy bay từ Hong Kong tới Singapore mất ba tiếng, Trương Khác tắm rửa xong, ăn hết đĩa xủi cảo mới rời khỏi chung cư, Singapore phạt rất nặng chuyện lái xe sau khi uống bia rượu, trước sau tết Tây, cảnh sát Singapore càng kiểm tra nghiêm ngặt chuyện này, Tôn Tĩnh Mông đã uống bốn năm chai bia rồi, không dám lái xe nữa, nếu bị cảnh sát bắt được, sau này khỏi nghĩ tới chuyện lái xe ở Singapore nữa.
Hai người bọn họ bắt xe taxi tới khách sạn Trương Khác ở, tụ họp với đám Phó Tuấn, rồi mới ra sân bay đón Tôn Thượng Nghĩa.
Trung Tinh Vi Tâm thu mua nhà máy tinh viên 0.25 micron của Chartered, đàm phán đa phương tiến hành bí mật, cơ bản ý kiến các bên đạt thành nhất trí, một miếng bánh lớn như vậy, Cẩm Hồ không hề muốn nuốt một mình, với cách cục kinh tế hiện nay, cục diện nhiều bên cùng có lợi không phải khó tưởng tượng.
Lần này Trương Khác tới Singapore chủ yếu là tham gia cuộc đàm phán cuối cùng, nếu không phát sinh vấn đề mới, lần này có thể chính thức ký hiệp nghị đồng thời công bố với bên ngoài.
Đại biểu của Trung Tinh Vi Tâm, TI cùng đại biểu tập đoàn Vân Nguyên ngày mai mới tới Singapore, Trương Khác lấy cái cớ sáng mai tham quan tập đoàn cửa càng Singapore đến trước một ngày, chuyện phối hợp với phía Singapore xây cảng Đông Sơn trước giờ do Tôn Thượng Nghĩa liên lạc, cho nên ông cũng phải tới trước.
Đón được Tôn Thượng Nghĩa về khách sạn thì đã là 4 giờ, cùng ăn khuya xong, Tôn Tĩnh Mông tất nhiên cũng ở lại khách sạn.
Sáng sớm Quách Tùng Duyên dùng máy bay riêng tới Singapore ăn sáng với Trương Khác và Tôn Thượng Nghĩa.
Từ Kuala Lumpur đi xe tới Singapore cũng chỉ mất vài ba tiếng đồng hồ, đối với người có máy bay riêng như Quách Tùng Duyên mà nói, tới đây cũng chỉ như rời nhà đến văn phòng làm việc vậy.
Tôn Tĩnh Mông không muốn tham gia bất kỳ hoạt động thương nghiệp nào, từ rất sớm đã rời khách sạn đi học rồi.
Ngồi trên tầng thượng của khách sạn Fullerton, có thể nhìn thấy con sông Singapore đắm chìm trong ánh sáng ngày mới, sự phồn hoa của đắt nước nhỏ bé này, tựa hồ đều hội tụ quanh con sông đó.
- Singapore toàn lực phát triển nghiệp du lịch, khắp nơi là đủ các loại khách sạn, nhà hàng, có điều nói tới vẻ đẹp kiến trúc, đại khái chỉ có tòa nhà chính phủ và tòa án là có thể so với khách sạn Fullerton, nơi này từng là tổng cục bưu chính của Singapore... Quách Tùng Duyên giới thiệu cho Trương Khác lịch sử lâu đời của khách sạn y đang ở.
Hôm qua trong chung cư cùng Tôn Tĩnh Mông thác loạn rất lâu, sau đó đi đón Tôn Thượng Nghĩa, Trương Khác chưa có thời gian cảm thụ vẻ đẹp cổ điển của Fullerton, Fullerton là khách sạn mang tính tiêu chí của Singapore, phía Singapore an bài bọn họ ở đây, hiển nhiên cũng hết sức để tâm.
- Khi tôi vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại của ngài Lý Hiển Thành thành viên BQT của Temasek, ông ấy sẽ bỏ thời gian ra dẫn chúng ta đi tham quan tập đoàn cửa cảng... Quách Tùng Duyên quay về việc chính:
- Ồ... Trương Khác chẳng hỏi vì sao phía Singapore lại đột nhiên nâng cao quy cách tiếp đãi, ánh mắt Tôn Thượng Nghĩa trở nên nghi hoặc.
Trước đó chỉ an bài một phó giám đốc của tập đoàn cửa cảng Singapore tháp tùng, Lý Hiển Thành là thành viên hạch tâm gia tộc Lý thị Singapore, là quan viên cao cấp bộ tài chính Singapore, là một trong số người quyết sách của tập đoàn Temasek. Cẩm Hồ mặc dù đã cắm rễ rất sâu ở nội địa, nhưng ở trong tập đoàn tài chính lớn Châu Á, Cẩm Hồ vẫn chỉ là nhân vật họ hạng ba, an bài Lý Hiển Thành tháp tùng, ít nhiều làm người ta bất ngờ.
Trương Khác cũng chẳng vì thế mà cảm thấy vinh hạnh, y nhíu mày, thà nhận được quy cách tiếp đãi bình thường còn hơn, chẳng phải đau đầu suy nghĩ nguyên nhân Lý Hiển Thành ra mặt tiếp đãi.
Trong lúc ăn sáng, Quách Tùng Duyên nhận được cú điện thoại, báo: - Ngài Lý Hiển Thành tới sớm hơn chúng ta dự liệu...
- Ài... Trương Khác thở dài, ăn sáng cũng chẳng được yên thân, chuyện tiếp đãi quy cách cao này càng ít càng tốt, nghĩ thế nhưng không thể không bỏ dụng cụ ăn xuống, theo Quách Tùng Duyên ra ngoài đón để biểu thị tôn trọng.
Lý Hiển Thành chừng 40 tuổi, vóc người tầm trung, mặc gầy gò, trán tóc thưa thớt, là thành viên hạch tâm của Lý thị, tướng mạo ông ta hơi giống người được dân Singapore coi là người cha của đất nước, với một người ở vị trí cao, tuổi tác thế này là khá trẻ.
Trương Khác bắt tay ông ta, nghe Quách Tùng Quyên giới thiệu hai bên, thầm tính phải hàn huyên thế nào, Lý Hiển Thành đã nói: - Tôi luôn muốn tận mắt thấy anh hùng đã sáng lập lên Cẩm Hồ, đêm hôm qua mới về Singapore, không gọi điện trước mà lỗ mãng đến đây, hi vọng không quá đường đột..
- Đâu có. Trương Khác cười: - Phải do tôi tới bái phỏng mới đúng.
Quách Tùng Duyên và Lý Hiển Thành quan hệ khá thân mật, liền mời ăn sáng cùng.
Mặc dù nhìn vào bảng phú hào thương nhân người Hoa không thấy cái tên Lý thị Singapore đâu, nhưng không một gia tộc nào dám đứng ra tuyên bố mình có thực lực kinh tế, ảnh hưởng lớn hơn bọn họ trong giới thương nhân người Hoa.
Quan hệ giữa Singapore và nội địa lúc này có vẻ như trong tuần trăng mật, nhưng thực chất chỉ được cái vẻ ngoài, điều này liên quan lớn tới dã tâm của gia tộc Lý thị. Sau khi kinh tế nội địa quật khởi, dần dần hình thế thế nước lớn, địa vị chính trị của gia tộc Lý thị trong giới thương nhân người Hoa càng suy yếu, khá tránh hỏi hụt hẫng, thêm vào đó Singapore cách xa đại lục, diện tích đã nhỏ lại bị các đảo Nam Dương bao vây, lựa chọn chính trị rất ít, đợi tuần trăng mật qua đi, quan hệ hai bên sẽ trở nên lãnh đạm.
Lúc này Cẩm Hồ không thể mất đi ủng hộ của phía Singapore, bất kể là việc xây cảng đảo Đông Sơn hay nhà máy tinh viên, đều cần hỗ trợ kỹ thuật, tài chính của Singapore, nhưng quan hệ Trung - Sing tương lai có khả năng lãnh đạm, Cẩm Hồ phải tránh phía Singapore thẩm thấu quá sâu. Xuất phát từ suy tính này, trừ qua lại thương nghiệp bình thường, Trương Khác không muốn có quan hệ tư nhân với thành viên gia tộc Lý thị, cho nên tuy thi thoảng có bay qua Singapore, nhưng y rất ít khi ở lại.
Lý Hiển Thành dùng dao dĩa rất ưu nhã, cười nói: - Đối với lần hợp tác này, chúng tôi đã chuẩn bị một phương án bổ xung, chỉ là lúc này xem ra không hợp thời cơ nữa, tôi rất mong được kết bạn với Khác thiếu gia, nên nghĩ giao lưu riêng tư một chút cũng không sao.
Trương Khác lẩm bẩm trong bụng:" Biết không hợp thời thì đừng nói ra." Mặt thì giữ nụ cười ôn hòa: - Có cơ hội học tập tiền bối, là vinh hạnh của tôi.
- Trung Tinh Vi Tâm muốn mua một nhà máy tinh viên của Chartered, còn muốn xây một nhà máy cao cấp hơn hoàn thành bố cục sản nghiệp, là đại cổ đông số một, Cẩm Hồ ít nhất phải gánh nghĩa vụ góp vốn khoảng 1.4 tỷ USD... Lý Hiển Thành lúc nói chuyện có thói quen xoa tái trán sắp hói của mình: - Khi đó chúng tôi không nghĩ tới Cẩm Hồ có thể kiếm được lượng lớn tài chính từ Microsoft và Côn Đằng Online, chie nghĩ Cẩm Hồ là xí nghiệp người Hoa xuất sắc nhất những năm qua, là ngôi sao sáng trong thương người Ho, Temasek không thể khoanh tay ngồi nhìn khi Cẩm Hồ rơi vào khó khăn, cho nên chúng tôi soạn ra một phương án để giảm bớt áp lực cho Cẩm Hồ. Hiện ra hoàn toàn không hợp thời nữa...
Cái gọi là phương án bổ xung đại khái là Temasek đầu tư vào xí nghiệp hạch tâm của Cẩm Hồ, sau đó do xí nghiệp đó hoàn thanh nhiệm vụ đầu tư với TTVT.
Cùng với Cty đầu tư Chính phủ Singapore, Temasek là một trong số hai tập đoàn đầu tư thần bí nhất của Singapore, rất ít khi công bố tài liệu tài chính ra bên ngoài, Trương Khác ước chừng mấy năm qua Singapore đầu tư vào nội địa khoảng 150 tỷ tới 200 tỷ HKD.
Nếu cho phép Temasek thẩm thấu, Cẩm Hồ sau này không cần quá lo về vấn đề tài chính nữa.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Thanh vội đưa tay lên môi làm động tác im lặng, đóng cửa thật chặt, mới thở phào, một tay chống hông, một tay giấu sau lưng, hung dữ trợn mắt lên: - Bị tên tiểu lưu manh bạn hại chết rồi.
Trương Khác vừa định hỏi mình hại cô nàng thế nào thì thấy Đường Thanh ném một cái hộp tới, né sang bên tránh, thấy một hộp Jissbon rơi vào bồn rửa mặt, Đường Thanh vẫn hung ác nói: - Mẹ mình nói, bạn không mang cái thứ này vào thì không cho bạn động vào mình... Bạn nói xem mẹ mình sắp thành bà lão rồi còn rãnh rỗi suy nghĩ mấy chuyện này làm gì?
- Oa, mẹ vợ muôn năm! Trương Khác hưng phấn vung tay hoan hô, thì ra vừa rồi mẹ vợ mình gọi cô vợ nhỏ của mình ra để dặn việc này, nhìn Đường Thanh xòe móng vuốt định nhào bổ tới, vội nắm lấy cổ tay trắng muốt của cô, ôm vào lòng: - Mình cảm thấy bà lão nhà bạn rất tuyệt vời, tốt hơn mẹ mình nhiều, sau này mình nhất định phải hiếu thuận với mẹ bạn hơn mẹ mình, Rồi nhặt hộp Jissbon lên, giơ trước mặt Đường Thanh: - Lát nữa chúng ta dùng mấy cái?
- Muốn chết à? Một cái cũng không được dùng, nếu không thế nào cũng bị cười chết. Đường Thanh cướp lấy cái hộp, lại hung dữ nhéo Trương Khác một cái, vùng thoát khỏi tay y chạy ra ngoài: - Buổi sáng mình còn phải len lén trở về phòng.
- Á, đừng tàn nhẫn với mình như thế.
Trương Khác vội vàng lau sạch mặt định đi ra thì Đường Thanh kêu khẽ: - Đứng lại!
- Hả?
- Quay người lại.
- Bạn định về phòng thật sao, mình hứa sẽ ngủ thật ngoan không động chân động tay gì hết. Trương Khác chỉ tay lên trời thề thốt:
Đường Thanh bực dọc dậm chân: - Bảo quay đi thì quay đi, lắm mồm làm gì?
- Được, được mình quay đi...
Trương Khác không biết cô nàng này bày trò gì, vừa rồi chỉ nói cho vui thôi, thừa biết Đường Thanh không quay về phòng nữa, hồi hộp quay đầu đi. Nghe tiếng cởi y phục sột soạt khe khẽ, tim Trương Khác nảy tưng tưng, không phải chứ? Cô vợ nhỏ của mình trở nên táo bạo như thế từ khi nào thế!
- Được rồi, giờ thì quay lại...
Nghe giọng Đường Thanh có chút xấu hổ gọi, Trương Khác vội vàng quay ngoắt lại, tức thì mồm há hốc, tí nữa trật quai hàm, té ra cô nàng về phòng không phải chỉ để lấy mỗi “áo mưa”.
Chỉ thấy Đường Thanh mặc một bộ trang phục cực kỳ gợi cảm, một chiếc áo đen bó sát người, trước ngực lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết, khe ngực ẩn hiện mời gọi cám dỗ, ánh mắt Trương Khác hơi dừng lại rồi đi xuống dưới, chiếc rốn xinh lộ cả ra ngoài, rồi tiếp đó là chiếc quần lót cũng màu đen, ánh mắt y như đình trệ ở đó, nhưng còn chưa hết nối quần lót còn có sợi tua nối với chiếc tất lụa cũng màu đen nốt, đùi ngọc ẩn hiện dưới lớp tất lụa tràn ngập vẻ đẹp thần bí, tràn ngập mị lực hoang dã, tràn ngập phong tình vô hạn, hoàn toàn khác với cô thường ngày.
Trương Khác há hốc mồm, đứng chết cứng tại chỗ, Đường Thanh rất đẹp, hiển nhiên. Bộ y phục này cực kỳ khiêu khích nam nhân, không cần phải bàn cãi, điều làm Trương Khác động lòng nhất là điều cô bé ấy dám làm vì mình.. Gần hai mươi năm ký ức bên nhau thình lình ùn ùn kéo về, ngọt ngọt ngào ngào, nhõng nhõng nhẽo nhẽo, khóc khóc cười cười, cô bé ấy từ nhỏ lớn lên bên y, tự nhiên như không khí, đến khi không còn nữa, mới hiểu được không khí ấy quan trọng nhường nào. Cô bé ấy hết sức thông minh, hết sức nhạy cảm, biết hết tất cả nhưng cứ vờ hồ đồ, sùng bái yêu thương y, dù miệng nói những lời hờn dỗi, dù nước mắt có chảy ướt má, nhưng trong lòng thực sự không một lời oán trách, chỉ mong cả đời bên y.
Trương Khác chợt nhận ra, với cô bé ấy, chữ "yêu" nói bao lần cũng không đủ.
- Mình có đẹp không? Đường Thanh thích nhìn bộ dạng si si ngốc ngốc đó của Trương Khác, hỏi với chút kiêu ngạo:
- Đẹp chết người. Trương Khác chưa hết sửng sốt, từ từ đi lại gần Đường Thanh.
- Có đẹp bằng chị Hứa Tư không?
- Đẹp nhất trên đời. Trương Khác nín thở nói:
- Lừa quỷ ấy, câu này nói với bao nhiêu cô gái rồi?
Trương Khác ngẩng đầu nhìn cô, bờ môi hơi vểnh lên, vẻ mặt tựa hờn tựa vui, kiều mỵ thấu tận xương tủy, đến giờ y mới thực sự hiểu được thế nào là thần hồn điên đảo: - Thế này sợ không đủ mất....
- Cái gì không đủ? Đường Thanh mở to đôi mắt ngây thơ hỏi: - Á, đồ đại sắc lang... Đã bảo không được dùng. Rồi cúi xuống nhặt lấy Jissbon, xấu hổ nhào lên giường, xoay tấm lưng trắng mịn về phía y.
Trương Khác vội vàng lột sạch bản thân, nín thở ngồi xuống giường, nhẹ nhàng kéo chiếc quần lót xuống, lộ ra cặp mông tròn lẳn trắng phau phau uốn lượn lượn lên xuống nhịp nhàng, Trương Khác đưa tay nhẹ mơn chớn da mịn màng nõn nà khiến người ta không kìm nổi những ý nghĩ xấu xa ấy, hỏi: - Sao lại mua bộ đồ này?
Đường Thanh không quay lại, còn ngượng ngùng ôm lấy gò má nỏng hổi của mình, lí nhí nói: - Thịnh Hạ mua cho mình... bảo mình làm thế để bạn khỏi bị con yêu tinh khác bắt mất...
Nói thế là Trương Khác hiểu rồi, không ngờ cô nàng Thịnh Hạ bề ngoài tỏ ra lãnh đạm lại lắm tró như thế, không biết đôi gian phu dâm phụ ấy có chơi mấy trò kích thích như roi da, ngựa gỗ, nến chảy không? Cười hăng hắc: - Con yêu tinh nào chưa biết, nhưng mình bị con yêu tinh bạn bắt mất hồn rồi…
Đường Thanh xấu hổ không dám hoan ái với Trương Khác dưới ánh đèn, nhưng bị Trương Khác đè xuống dưới người, không thể tắt đèn, kéo lấy gối che mặt. Qua khe hở nhỏ, Trương Khác nhìn thấy đôi mắt mỹ lệ thâm tình nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau một lúc, lại xấu hổ nhắm lại, vừa ngây thơ lại quyến rũ, khuôn mặt ấy làm làm Trương Khác nhìn say mê. Đại khái cảm giác được Trương Khác si mê nhìn mình quá lâu, Đường Thanh nhân lúc y không chú ý xấu hổ vươn tay ra tắt đèn đi, thấy Trương Khác muốn bật đèn lên, tư chi như con bạch tuộc cuốn chặt lấy.
- Có đẹp bằng chị Hứa Tư không? Đường Thanh thỏ thẻ hỏi lại câu lúc nãy, trong mắt cô Hứa Tư là cô gái đẹp nhất trên đời.
- Hiện giờ bạn đẹp hơn cô ấy.
- Lừa ma ấy. Đường Thanh cười rúc rích, càng siết chặt lấy cơ thể Trương khác hơn, nhất quyết không cho y bật đèn.
Cho dù hai tay phải lần mò trong đêm tối, chỉ cần chạm vào đùi ngọc non mềm trơn mịn, u hương cơ thể đủ kích thích tình dục bừng cháy, người trẻ tuổi chẳng cần nhiều động tác mào đầu, mỗi nụ hôn đủ làm cơ thể tình dục dào dạt, Trương Khác vừa cuốn lấy đôi môi Đường Thanh, vừa tách cặp đùi tròn dưới ánh sáng mờ tối càng trở nên trắng như tuyết gác lên vai mình...
~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~
Cho dù buổi sáng Đường Thanh có lén lút trở về phòng mình thì lúc lên xe tới sân bay liên tục ngáp dài đã bán đứng cô nàng.
Tạ Vãn Tình còn bận việc, lần này không thể cùng ba tiểu nha đầu đi Perth được, chỉ có Đường Thanh, Phó Tuấn và Lý Minh Dư đi cùng, chuyển máy bay ở Hong Kong tới Perth tự có Địch Đan Thanh an bài, không cần phải lo lắng gì, Chu Thục Huệ thì quyến luyến cháu, cảm thấy cái quốc gia kia như cách mười vạn tám ngàn dặm vậy, nhìn Chỉ Đồng đi vào cổng an ninh, không kìm được nước mắt.
Tạ Vãn Tình ôm vai bà nói: - Nếu mẹ không nỡ xa Chỉ Đồng thì đi cùng nó tới Perth ở vài ngày, bên này trời băng giá, nghe nói lại là thời gian đẹp nhất trong năm ở Perth, mẹ bị viêm khớp, mùa đông tới nam bán cầu là tốt nhất.
- Giờ mẹ làm gì có cái phúc đó, muốn nghỉ ngơi cũng phải đợi ông nội Chỉ Đồng nghỉ đã rồi hẵng tính, Chỉ Đồng đi chơi mẹ chẳng có gì phải lo, chỉ là không nỡ xa nó. Chu Thục Huệ chưa lau khô nước mắt đã cười, hỏi: - Hôm nay con về Hải Châu à?
- giờ có máy bay tới Kiến Nghiệp, con tiễn Tiểu Khác lên máy bay rồi tới Kiến Nghiệp. Tạ Vãn Tình trả lời, đợi tiễn Chu Thục Huệ, Cố Kiến Bình rời sân bay, cô cùng Trương Khác quay lại mua thêm một vé máy bay đi Bắc Kinh.
Thiên Nga Đen