Đang vào mùa mưa, chập tối còn thấy sao trời lấp lánh, lúc này bầu trời đã bị mây mù bao phủ, ngẩng đầu lên nhìn có thể thấy bầu trời mờ mờ, còn tưởng mây mỏng như thế chẳng có mưa được, đi dọc theo hàng cây sam lớn bên đường, khi tới gần trung tâm hoạt động của công nhân viên thì nước mưa lộp độp rơi xuống.
Lúc đầu chỉ lác đác vài hạt, chớp mắt đã rào rào đổ xuống, Trương Khác và Lý Hinh Dư chạy vào hành lang trung tâm, mái hiên đã có nước tràn xuống rồi.
Áo sơ mi của Lý Hinh Dư dính nước mưa, dưới ánh đèn hành lang sáng tỏ, đường con mê đắm lập lờ hiện ra, cô đưa tay vén lọn tóc ướt dính trước trán ra sau, lộ ra khuôn mặt thanh xuân diễm lệ, trắng như một nắm tuyết, ngũ quan xinh đẹp mê người mà sống động.
Lý Hinh Dư nhón chân lên nhìn trời, vẫn có thể nhìn xuyên qua tầng mây, trăng sao ẩn sau đó, không biết trận mưa này sẽ kéo dài bao lâu, nói với Trương Khác: - Sớm biết thế đã lái xe về chung cư, anh xem, giờ bị kẹt ở đây rồi. Cô sống ở Kiến Nghiệp đã lâu, tiếng phổ thông nói chuẩn mực tròn trịa, còn mang theo chút âm mũi khiến xương khớp người ta nhũn ra, tuy miệng nói thế nhìn nhìn sắc mặt Lý Hinh Dư tựa hồ rất hưng phấn vì trận mưa bất ngờ này.
- Hay là chúng ta đội mưa về nhé. Trương Khác đoán ý cười hỏi:
- Không đâu, mưa to thế này, áo sẽ ướt hết mất. Lý Hinh Dư nói nhỏ, có vẻ không kiên quyết lắm.
Mấy đôi tình lữ mượn bóng tôi che dấu âu yếm với nhau ở gần lúc này đều tới hành lang trú mưa, mặc dù có người trong lòng bên cạnh, nhưng các chàng trai không giữ nổi ảnh mắt lén lén nhìn cơ thể nóng bỏng của Lý Hinh Dư, hận không thể đập một phát người bên cạnh nát thành thịt cho trôi xuống cống, thiên hạ thực sự có cô gái xinh đẹp tới nhường đó sao? Lại nhìn tên mặt trắng bên cạnh mỹ nhân, ăn vận bất phàm, tướng mạo anh tuấn chỉ là thứ yếu, khí độ nhàn nhã trấn định của người ta làm các chàng trai tự tin, mình không xứng làm tình địch của tên mặt trắng này.
Lý Hinh Dư có chút xấu hổ, mặt quay về hướng Trương Khác, lơ đi những ánh mắt thẫn thờ kia, cô nhận ra ánh mắt Trương Khác cũng có chút khác lạ, cúi đầu nhìn xuống, giờ mới phát hiện ra vừa rồi chạy không để ý một cái cúc bật ra, hai người đứng sát nhau, Trương Khác lại cao hơn cô một chút, cô còn nhìn thấy mép vú nõn nà cùng khe vú sâu thẳm của mình, Trương Khác tất nhiên càng nhìn rõ hơn.. Theo bản năng đưa tay nắm lấy cổ cáo, che đi cảnh xuân tuyệt diệu vô cùng đi, thẹn tới nóng hết cả người, cảm giác được da dẻ mình đỏ rực, lấy dũng khí nhìn Trương Khác một cái, y đang thu ánh mắt nhìn nhìn giọt mưa ngoài hành lang.
Cho dù bung một cái cúc thì cũng chỉ mới cởi hai cúc thôi, chỉ là bầu ngực của cô vốn quá bắt mắt, càng trở nên lõa lộ khêu gợi, Lý Hinh Dư cố kiềm chế xấu hổ trong lòng, bỏ tay xuống, khe vú mê đắm lòng người xuất hiện, như con chim nhỏ nép bên cạnh Trương Khác, thấy y lại liếc mắt nhìn trộm, trong lòng dù có chút thẹn thùng, nhưng đa phần hưng phấn đắc ý.
Trung tâm hoạt động là một tòa kiến trúc giả cổ phong cách đình viện, hành lang quanh co, vườn tinh tế, bên trong còn có tiếng nhạc truyền ra, mấy đôi tình lữ trú mưa cùng thấy mưa không ngớt ngay được, nắm tay nhau đi vào trong, Lý Hinh Dư nghi hoặc nhìn Trương Khác, y không quen thuộc Đh Đông Hải lắm, thậm chí còn không biết chỗ này tên là gì: - Đây là đâu vậy?
- Mưa không tạnh ngay được đâu, mời cô nhảy một khúc nhé? Trương Khác mỉm cười hỏi:
- Thế sao? Nơi này có sàn nhảy? Lý Hinh Dư hơi ngạc nhiên, vẫn không dám khoác tay Trương Khác, chỉ nắm nhẹ ống tay áo y, háo hức theo Trương Khác vào trong.
Tuy nói là trung tâm hoạt động của công nhân viên, nhưng chẳng biết từ khi nào đã trở thảnh sàn nhảy phục vụ sinh viên, vé vào cửa cho hai người chỉ tốn 6 đồng.
Bên trong đa phần là sinh viên nam nữ, cũng không đảm bảo là không có thanh niên vào lừa gạt lữ sinh, đám Thời Học Bân mặc dù đã tốt nghiệp tiến một bước vào giai tầng cấp cao, nhưng cũng thích lẻn vào đây, các anh chàng đẹp trai của ĐH Đông Hải, những cô gái xinh đẹp của Học viện Âm nhạc, Đh Sư Phạm cũng thích vào đây chơi, do ở trong trường, nên không có chuyện bậy bạ lộn xộn ở sàn nhảy ngời xã hội.
Ánh sáng mờ mờ, chỉ đứng hơi xa một chút là không thấy mặt người, lúc này trong sàn nhảy có một đám đông đang nhảy bunny lưu hành những năm 2000, người nọ nắm tay người kia lại thành một vòng nhảy tưng tưng hết sức náo nhiệt. Âm thanh không thể gọi là quá tốt, đèn màu giữ sàn nhảy cũng không phải là quá đẹp, nhưng đủ kích động lòng người.
Trương Khác và Lý Hinh Dư vừa đi tới hàng ghế dài ngồi đợi thì khúc nhảy bunny đã kết thúc, Lý Hinh Dư liền đứng dậy, có vẻ mong đợi, có lẽ trong bóng tối, tính cách dễ xấu hổ của cô được che dấu, trở nên tích cực chủ động.
Một lúc sau, khúc nhạc waltz vang lên, Trương Khác ngẩng đầu nhìn đôi mắt tựa ánh sao đêm của Lý Hinh Dư, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trơn như ngọc: - Chúng ta đi khiêu vũ nào. Tay vịn lên vòng eo đầy xúc cảm của cô, đưa cô vào sàn nhảy.
Lý Hinh Dư múa nhẹ nhàng thành thạo, nhưng trong sàn người mới học nhảy quá nhiều, cứ vài bước lại có người va phải, chẳng mạnh lắm, chỉ là Lý Hinh Dư đang vừa hưng phấn vừa rụt rè, chạm phải một cái, lại dẫm lên chân người sau, theo bản năng tránh về phía trước, va vào lòng Trương Khác.
Mặc dù cơ thể hai người chỉ tiếp xúc một chút liền tách ra, Lý Hinh Dư lại tự biết ngực mình lớn thế nào, trực tiếp va vào lòng Trương Khác, tới bản thân cảm giác được lực đàn hồi đẩy lại, tách ra rồi chỗ đó còn cảm tháy tê tê, tay rõ ràng bị bàn tay Trương Khác nắm chặt hơn, tên eo còn có bàn tay lớn ấm áp đặt lên, làm cho trái tim thiếu nữ yếu ớt đập loạn lên, chẳng còn dám ngẩng đầu nhìn Trương Khác.
Trương Khác tất nhiên hận không thể va chạm thêm nghìn lần, triệu lần, cảm giác êm êm mềm mềm đó làm tâm hồn người ta chao đảo, người rạo rực, tay ôm vòng mềm mại của cô chỉ muốn ôm cô vào lòng, ánh mắt chiếu xuống, nhìn khuôn mặt lay động lòng người của cô, hàng mi cong, chiếc mũi thẳng, nhất là cổ áo mở rộng, lộ ra khe vú chết người, còn mảng da thịt trắng mịn như ngọc trên bầu ngực tràn căng nhựa sống kia nữa, có tư vụ dụ hoặc không nói lên lời.
Lý Hinh Dư nhảy rất đẹp, chỉ là hai người chạm vào nhau mấy lần, gan nhỏ đi rất nhiều, chỉ dám nhảy thật nhẹ, người hơi lắc lư, cũng không đưa tay phải ra theo đúng tư thế tiêu chuẩn nữa, hai người nắm tay nhau, giống như đôi tình lữ đi bộ trong sàn nhảy. Khúc nhạc đã ngừng, Lý Hinh Dư rụt rè rút tay lại, đứng giữa sàn nhảy đợi khúc nhạc tiếp theo vang lên.
- Cô nhảy rất tốt.
- Thế à? Lý Hinh Dư mắt biển đổi không ngừng, thi thoảng ánh sáng quét qua khuôn mặt kiều mị thanh thần của cô: - Khi còn nhỏ tôi có học vũ đạo, có điều nhảy xã giao là do cha tôi dạy, mỗi lần tổ chức tiệc nhà đều có vũ hội, cha tôi đều dạy tôi nhảy... Anh nhảy cũng rất tốt.
Âm nhạc lại vang lên, là khúc nhạc bước chậm, chỉ là lúc bắt đầu không nghe thấy tiết tấu đệm, bên cạnh có một đôi nam nữ, nữ tay quấn quanh cổ nam, nam ôm chặt eo nữ, mặt hai người dán sát vào nhau. Trương Khác nghe ra là vũ khúc bốn bước, tay trái lười đưa ra nắm tay Lý Hinh Dư, hai ôm lấy vòng eo nhỏ của cô khẽ lắc lư cơ thể, cười nói: - Nhảy thế này cũng không tệ.
Trương Khác cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, vai được bàn tay của Lý Hinh Dư đặt lên, có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể cô, ngửi mùi hương mê người, tâm tư chìm đắm trong giấc mộng phiêu diêu.
- Cơ cấu nghiên cứu kinh tế của chúng tôi cũng chú ý tới Cẩm Hồ đầu tư vào màn hình LCD STN quá mực bình thường, còn tưởng các anh định tiến vào lĩnh vực LCD TFT...phán đoán này là tôi đưa ra đấy nhé, trên báo cáo tôi còn nói công ty Hydia LCD là đối tượng được các anh ưu tiên suy nghĩ tới, xem đi, phán đoán của tôi rất chính xác đấy. Lý Hinh Dư cao hứng reo lên, còn giải thích: - Thư của anh ngay ở màn hình, tôi bật máy lên đã thấy có điều tôi chỉ xem lướt qua... Không viết báo cáo cho công ty về phương diện này đâu.
- Không có gì. Trương Khác xua tay: - Cha cô trả lời thư chưa?
- Chưa. Lý Hinh Dư tiếc nuối nói: - Có lẽ hôm qua cha tôi nghỉ sớm, khi cha tôi không làm việc, tuyệt đối không động vào máy vi tính.
Lý Kiện Hi là người sống kín đáo, ít khi lộ diện trước giới truyền thông, mặc dù có thành tựu huy hoàng, nhưng trừ bất đắc dĩ, nếu không ông ta không nhận lời phỏng vấn của giới truyền thông, bên ngoài rất ít biết được về cuộc sống riêng của ông ta.
Trương Khác an ủi: - Có khi cô đợi thêm một lúc sẽ thấy thư trả lời của cha cô đấy.
Lý Hinh Dư ngáp một cái, vẫn còn buồn ngủ lắm, chỉ là ngại ngủ trên giường của Trương Khác, cáo từ xuống lầu, Trương Khác tắt máy vi tính, leo lên giường ngủ bù thêm một giấc.
Trương Khác ngủ liền một lèo tới giờ mới dậy, lên BBS Đông Đại mới biết nam sinh kia phẫu thuật rất thành công, có để lại di chứng về sau không thì còn phải quan sát. Quá trình sự việc đã được điều tra rõ ràng, ĐH Đông Hải ra quyết định đuổi học du học sinh Hàn Quốc, còn xử lý thêm thì phải xem kết quả giám định thương tích của sinh viên bị đánh.
Do phía trường học xử lý việc này kịp thời quyết đoán, sinh viên không có nhiều tâm tình quá khích lắm, trong trường đã khôi phục lại sự yên bình thường ngày, chỉ có người đương sự vẫn tiếp tục vận lộn trong đau đớn, muốn giải quyết triệt để, phải đợi một thời gian nữa.
Với đám Đỗ Phi mà nói, thời gian tiếp theo là phải hoàn thành chỉnh hợp tài nguyên internet giữa Sáng Vực Đông Đại, Côn Đằng Online và Trác Vực, Sáng Vực Đông Đại bỏ ra triệu USD và % cổ phần mua nghiệp vụ tương quan của MICQ, phương án này nhanh chóng được BQT Côn Đằng Online thông qua.
Phương án này trừ làm cho Công Đằng Online tạm thời thực hiện được kinh doanh có lãi trước năm, trong mắt nhà đầu tư thành thục, lượng dư tài chính của Côn Đằng Online có thêm triệu USD càng có ý nghĩa quan trọng hơn.
Sáng Vực Đông Đại lợi dụng MICQ chỉnh hợp tài nguyên internet tốt hơn trong thời gian ngắn khó thấy được hiệu quả.
Kế hoạch Cẩm Hồ mua Hydia LCD sẽ lấy danh nghĩa công ty Hàn Quốc tiến hành, như thế sẽ tránh được rất nhiều rắc rối về pháp luật và trình tự, vi điều này Cẩm Hồ đầu tư vào công ty đăng ký ở Hàn Quốc triệu USD. Mặc dù nói danh nghĩa công ty con ở Hàn Quốc đưa ra đề nghị thu mua, nhưng chuyện này không phải xong ngay được, cho dù các đối thủ cạnh tranh như Samsung không thể cản trở được Cẩm Hồ mua Hydia LCD, nhưng cũng sẽ tìm đủ mọi cách trì hoãn thời gian, như thế mới phù hợp với lợi ích của bọn họ.
Trong chưa tới ngày tiếp theo của tháng , chỉ số Nasdaq luôn phập phù đi xuống, khái niệm cổ phiếu internet trên TTCK trong nước càng ngày càng thương tích nặng nề, áp lại lượng bán lớn như thế, Hoành Tín không những tiêu sạch số tiền dùng nâng giá cổ phiếu, không còn dũng khí điều động khoản tiền lớn nâng giá trước khi tình hình nghịch chuyển nữa, hai ngày cuối cùng của tháng , cổ phiếu của Hải Túc hết tiền cầm cực, liên tục tụt dốc.
Chỗ ở tạm thời của Nghiêm Văn Giới trong Nam Thúy Viên, sau nhà chính là một chiếc đình nhỏ, nói là đình, thực tế là không gian rộng dùng khung thép và cửa kinh tạo thành, nóc là một tấm kính vòng cung màu xanh lam, trừ mặt hướng về nhà chính còn ba mặt khác đều trong suốt, phía hồ không có gì cản trở, có thể nhìn thấy hết non xanh nước biếc của Yến Quy hồ. Góc tường có một ao rộng chừng ba bốn mét vuông, nuôi cá chép, bên cạnh là phiến đá cao chừng nửa người, không ngừng có nước chảy ra đổ xuống hồ, hình thành dòng thác nhỏ, còn có vài chỗ trồng mấy thứ cây thường thấy trong các đình viện như Ngọc Quế, Hải Đường...
Trước kia khi xây tòa biệt thự này, Vương Hải Túc đã thèm rồi, nhưng Nghiêm Văn Giới đi qua nhìn một cái nói:" Chỗ này được", thế là nó thành chỗ ở của hắn.
Chẳng phải là vấn đề bao nhiêu tiền mà Vương Hải Túc biết tòa biệt thự này không thuộc về mình.
Đứng ở nơi này nhìn án đèn trên dưới đan xen chằng chịt phía bờ hồ đối diện, qua nửa là ánh đèn của Yến Viên, Vườn Sồi, Chung cư Thanh niên... Đằng sau ánh đèn phồn hoa chính là Cẩm Hồ đang như mặt trời giữa trưa.
Có tin đồn nói lần đầu tiên Nghiêm Văn Giới gặp Trương Khác ở ngõ Học Phủ liền nói với y:" Cậu sẽ nhớ kỹ tôi." Lúc đó nghe thì có hào khí lắm, còn bây giờ chắc Nghiêm Văn Giới sẽ không tùy tiện nhắc tới với người khác về câu nói này nữa.
Hành động đầu tiên của Hoành Tín lấn sân sang tỉnh Đông Hải là thôn tính địa ốc Cẩm Thành, được sự phối hợp của Tinh Điển và Tạ gia, thêm vào mấy năm qua kinh tế Hải Châu phát triển vô cùng thần tốc, nhu cầu với đất thương nghiệp cao, Hoành Tín rất thuận lợi, riêng hạng mục này Hoành Tín kiếm được hơn triệu là thành tích chưa từng có của Hoành Tín.
Cho dù cổ phiếu của Hải Túc mất nửa giá, xuống còn đồng một cổ phiếu, lợi nhuận của Hoành Tín và Tinh Điển đứng đằng sau vẫn rất khả quan.
Hai lần phát hành cổ phiếu định hướng với giá tỷ đồng, tính ra mỗi cổ phiếu có giá đồng, vẫn còn lãi tới gần triệu, Hoành Tín ở đằng sau dùng tới triệu đưa vào thị trường đẩy giá cổ phiếu Hải Túc lên, cho dù cố phiếu lại tụt xuống, nhưng còn lãi tới hơn triệu nữa. Trước kia khi mua xác cũng chỉ tốn vài chục triệu, tính thêm đầu tư vào Hải Túc và cũng chỉ tới triệu đồng, mặc dù bộ phận cổ phần pháp nhân này không thể lưu thông trên TTCK, nhưng tính giá trị thị trường vẫn đạt tới con số khổng lồ tỷ.
Trước kia lập hạng mục sản nghiệp phần mềm, Hồ Tôn Khánh chiếm cổ phần ở Hải Túc, sau khi Hải Túc mượn xác lên TTCK, Hồ Tôn Khánh phải lui ra, cụ thể Hoành Tín và Tinh Điển phải trả bao nhiêu tiền sau lưng thì Vương Hải Túc không biết.
Vương Hải Túc âm thầm tính toán hai năm qua Hoành Tín, Tinh Điền đầu tư vào Hải Túc cả trong sáng và ngoài tối chắc phải chừng tỷ, số cổ phiếu khống chế trong tay bọn chúng lúc này phải giá trị . tỷ, nói thế nào cũng không thể xem là thất bại, nhưng Vương Hải Túc nhìn thấy vẻ mặt thất bại rõ ràng của Nghiêm Văn Giới.
Từ bỏ kháng cự, toàn bộ kế hoạch định sẵn đều không thể chấp hành, vậy là thất bại sao?
Nếu yêu cầu theo tiêu chuẩn hà khắc đó, thì Hải Túc đúng là một sự thất bại?
Qua phê chuẩn của BQT, của đại hội cổ đông, của ủy bán chứng giám, phương án phát hành cổ phiếu công khai giới hạn mỗi cố phiếu là đồng, sau khi Hoành Tín từ bỏ kháng cự, cổ phiếu Hải Túc tụt giá liên tục, chỉ còn đồng một cổ phiếu, muốn trong vòng tháng còn lại làm cổ phiếu tăng giá trở lại đạt điều kiện phát hành công khai, trừ khi tình thế cơ bản được nghịch chuyển.
- Xem ra phải kinh doanh thật tốt Hải Túc rồi... Ngiêm Văn Giới đứng dậy châm một điều thuốc.
Vương Hải Túc hiểu rất rõ hắn muốn nói cái gì.
Trước đó tất cả thao tác đều dựa trên tiền đề là phát hành cổ phiếu công khai, chỉ yêu cầu Hải Túc trong thời gian ngắn nhất, đạt tới quy mô lớn nhất, leo hạng trên bảng xếp hạng nghènh nghiệp, giống như dùng thuốc kích thích, yêu cầu trong thời gian ngắn có sức bộc phát lớn nhất, căn bản không nghĩ tới vấn đề phát triển lâu dài.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đang vào mùa mưa, chập tối còn thấy sao trời lấp lánh, lúc này bầu trời đã bị mây mù bao phủ, ngẩng đầu lên nhìn có thể thấy bầu trời mờ mờ, còn tưởng mây mỏng như thế chẳng có mưa được, đi dọc theo hàng cây sam lớn bên đường, khi tới gần trung tâm hoạt động của công nhân viên thì nước mưa lộp độp rơi xuống.
Lúc đầu chỉ lác đác vài hạt, chớp mắt đã rào rào đổ xuống, Trương Khác và Lý Hinh Dư chạy vào hành lang trung tâm, mái hiên đã có nước tràn xuống rồi.
Áo sơ mi của Lý Hinh Dư dính nước mưa, dưới ánh đèn hành lang sáng tỏ, đường con mê đắm lập lờ hiện ra, cô đưa tay vén lọn tóc ướt dính trước trán ra sau, lộ ra khuôn mặt thanh xuân diễm lệ, trắng như một nắm tuyết, ngũ quan xinh đẹp mê người mà sống động.
Lý Hinh Dư nhón chân lên nhìn trời, vẫn có thể nhìn xuyên qua tầng mây, trăng sao ẩn sau đó, không biết trận mưa này sẽ kéo dài bao lâu, nói với Trương Khác: - Sớm biết thế đã lái xe về chung cư, anh xem, giờ bị kẹt ở đây rồi. Cô sống ở Kiến Nghiệp đã lâu, tiếng phổ thông nói chuẩn mực tròn trịa, còn mang theo chút âm mũi khiến xương khớp người ta nhũn ra, tuy miệng nói thế nhìn nhìn sắc mặt Lý Hinh Dư tựa hồ rất hưng phấn vì trận mưa bất ngờ này.
- Hay là chúng ta đội mưa về nhé. Trương Khác đoán ý cười hỏi:
- Không đâu, mưa to thế này, áo sẽ ướt hết mất. Lý Hinh Dư nói nhỏ, có vẻ không kiên quyết lắm.
Mấy đôi tình lữ mượn bóng tôi che dấu âu yếm với nhau ở gần lúc này đều tới hành lang trú mưa, mặc dù có người trong lòng bên cạnh, nhưng các chàng trai không giữ nổi ảnh mắt lén lén nhìn cơ thể nóng bỏng của Lý Hinh Dư, hận không thể đập một phát người bên cạnh nát thành thịt cho trôi xuống cống, thiên hạ thực sự có cô gái xinh đẹp tới nhường đó sao? Lại nhìn tên mặt trắng bên cạnh mỹ nhân, ăn vận bất phàm, tướng mạo anh tuấn chỉ là thứ yếu, khí độ nhàn nhã trấn định của người ta làm các chàng trai tự tin, mình không xứng làm tình địch của tên mặt trắng này.
Lý Hinh Dư có chút xấu hổ, mặt quay về hướng Trương Khác, lơ đi những ánh mắt thẫn thờ kia, cô nhận ra ánh mắt Trương Khác cũng có chút khác lạ, cúi đầu nhìn xuống, giờ mới phát hiện ra vừa rồi chạy không để ý một cái cúc bật ra, hai người đứng sát nhau, Trương Khác lại cao hơn cô một chút, cô còn nhìn thấy mép vú nõn nà cùng khe vú sâu thẳm của mình, Trương Khác tất nhiên càng nhìn rõ hơn.. Theo bản năng đưa tay nắm lấy cổ cáo, che đi cảnh xuân tuyệt diệu vô cùng đi, thẹn tới nóng hết cả người, cảm giác được da dẻ mình đỏ rực, lấy dũng khí nhìn Trương Khác một cái, y đang thu ánh mắt nhìn nhìn giọt mưa ngoài hành lang.
Cho dù bung một cái cúc thì cũng chỉ mới cởi hai cúc thôi, chỉ là bầu ngực của cô vốn quá bắt mắt, càng trở nên lõa lộ khêu gợi, Lý Hinh Dư cố kiềm chế xấu hổ trong lòng, bỏ tay xuống, khe vú mê đắm lòng người xuất hiện, như con chim nhỏ nép bên cạnh Trương Khác, thấy y lại liếc mắt nhìn trộm, trong lòng dù có chút thẹn thùng, nhưng đa phần hưng phấn đắc ý.
Trung tâm hoạt động là một tòa kiến trúc giả cổ phong cách đình viện, hành lang quanh co, vườn tinh tế, bên trong còn có tiếng nhạc truyền ra, mấy đôi tình lữ trú mưa cùng thấy mưa không ngớt ngay được, nắm tay nhau đi vào trong, Lý Hinh Dư nghi hoặc nhìn Trương Khác, y không quen thuộc Đh Đông Hải lắm, thậm chí còn không biết chỗ này tên là gì: - Đây là đâu vậy?
- Mưa không tạnh ngay được đâu, mời cô nhảy một khúc nhé? Trương Khác mỉm cười hỏi:
- Thế sao? Nơi này có sàn nhảy? Lý Hinh Dư hơi ngạc nhiên, vẫn không dám khoác tay Trương Khác, chỉ nắm nhẹ ống tay áo y, háo hức theo Trương Khác vào trong.
Tuy nói là trung tâm hoạt động của công nhân viên, nhưng chẳng biết từ khi nào đã trở thảnh sàn nhảy phục vụ sinh viên, vé vào cửa cho hai người chỉ tốn 6 đồng.
Bên trong đa phần là sinh viên nam nữ, cũng không đảm bảo là không có thanh niên vào lừa gạt lữ sinh, đám Thời Học Bân mặc dù đã tốt nghiệp tiến một bước vào giai tầng cấp cao, nhưng cũng thích lẻn vào đây, các anh chàng đẹp trai của ĐH Đông Hải, những cô gái xinh đẹp của Học viện Âm nhạc, Đh Sư Phạm cũng thích vào đây chơi, do ở trong trường, nên không có chuyện bậy bạ lộn xộn ở sàn nhảy ngời xã hội.
Ánh sáng mờ mờ, chỉ đứng hơi xa một chút là không thấy mặt người, lúc này trong sàn nhảy có một đám đông đang nhảy bunny lưu hành những năm 2000, người nọ nắm tay người kia lại thành một vòng nhảy tưng tưng hết sức náo nhiệt. Âm thanh không thể gọi là quá tốt, đèn màu giữ sàn nhảy cũng không phải là quá đẹp, nhưng đủ kích động lòng người.
Trương Khác và Lý Hinh Dư vừa đi tới hàng ghế dài ngồi đợi thì khúc nhảy bunny đã kết thúc, Lý Hinh Dư liền đứng dậy, có vẻ mong đợi, có lẽ trong bóng tối, tính cách dễ xấu hổ của cô được che dấu, trở nên tích cực chủ động.
Một lúc sau, khúc nhạc waltz vang lên, Trương Khác ngẩng đầu nhìn đôi mắt tựa ánh sao đêm của Lý Hinh Dư, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trơn như ngọc: - Chúng ta đi khiêu vũ nào. Tay vịn lên vòng eo đầy xúc cảm của cô, đưa cô vào sàn nhảy.
Lý Hinh Dư múa nhẹ nhàng thành thạo, nhưng trong sàn người mới học nhảy quá nhiều, cứ vài bước lại có người va phải, chẳng mạnh lắm, chỉ là Lý Hinh Dư đang vừa hưng phấn vừa rụt rè, chạm phải một cái, lại dẫm lên chân người sau, theo bản năng tránh về phía trước, va vào lòng Trương Khác.
Mặc dù cơ thể hai người chỉ tiếp xúc một chút liền tách ra, Lý Hinh Dư lại tự biết ngực mình lớn thế nào, trực tiếp va vào lòng Trương Khác, tới bản thân cảm giác được lực đàn hồi đẩy lại, tách ra rồi chỗ đó còn cảm tháy tê tê, tay rõ ràng bị bàn tay Trương Khác nắm chặt hơn, tên eo còn có bàn tay lớn ấm áp đặt lên, làm cho trái tim thiếu nữ yếu ớt đập loạn lên, chẳng còn dám ngẩng đầu nhìn Trương Khác.
Trương Khác tất nhiên hận không thể va chạm thêm nghìn lần, triệu lần, cảm giác êm êm mềm mềm đó làm tâm hồn người ta chao đảo, người rạo rực, tay ôm vòng mềm mại của cô chỉ muốn ôm cô vào lòng, ánh mắt chiếu xuống, nhìn khuôn mặt lay động lòng người của cô, hàng mi cong, chiếc mũi thẳng, nhất là cổ áo mở rộng, lộ ra khe vú chết người, còn mảng da thịt trắng mịn như ngọc trên bầu ngực tràn căng nhựa sống kia nữa, có tư vụ dụ hoặc không nói lên lời.
Lý Hinh Dư nhảy rất đẹp, chỉ là hai người chạm vào nhau mấy lần, gan nhỏ đi rất nhiều, chỉ dám nhảy thật nhẹ, người hơi lắc lư, cũng không đưa tay phải ra theo đúng tư thế tiêu chuẩn nữa, hai người nắm tay nhau, giống như đôi tình lữ đi bộ trong sàn nhảy. Khúc nhạc đã ngừng, Lý Hinh Dư rụt rè rút tay lại, đứng giữa sàn nhảy đợi khúc nhạc tiếp theo vang lên.
- Cô nhảy rất tốt.
- Thế à? Lý Hinh Dư mắt biển đổi không ngừng, thi thoảng ánh sáng quét qua khuôn mặt kiều mị thanh thần của cô: - Khi còn nhỏ tôi có học vũ đạo, có điều nhảy xã giao là do cha tôi dạy, mỗi lần tổ chức tiệc nhà đều có vũ hội, cha tôi đều dạy tôi nhảy... Anh nhảy cũng rất tốt.
Âm nhạc lại vang lên, là khúc nhạc bước chậm, chỉ là lúc bắt đầu không nghe thấy tiết tấu đệm, bên cạnh có một đôi nam nữ, nữ tay quấn quanh cổ nam, nam ôm chặt eo nữ, mặt hai người dán sát vào nhau. Trương Khác nghe ra là vũ khúc bốn bước, tay trái lười đưa ra nắm tay Lý Hinh Dư, hai ôm lấy vòng eo nhỏ của cô khẽ lắc lư cơ thể, cười nói: - Nhảy thế này cũng không tệ.
Trương Khác cũng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, vai được bàn tay của Lý Hinh Dư đặt lên, có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể cô, ngửi mùi hương mê người, tâm tư chìm đắm trong giấc mộng phiêu diêu.