Mông Nhạc bị mọi người trêu một trận, thấy Trương Khác tới, liền kiếm cơ bàn việc theo y chui vào một góc, Chu Hiểu Lộ là cô bé mới lớn, chuyện gì cũng tò mò, chạy ra sau sau quầy bar cùng Điền Hà học pha rượu từ Tô Nhất Đinh.
- Có phải sau này muốn dụ dỗ tiểu minh tính thì phải lấy lòng cô trước không? Thời Học Bân không thay đổi được thói mồm mép, ngồi xuống một cái lấy chuyện Tôn Minh Mông gia nhập Thế Kỷ Hoa Âm ra đùa.
Tôn Tĩnh Mông nhìn hắn một cái với vẻ khinh bỉ, không thèm trả lời.
- Thế Kỷ Hoa Âm mặc dù chưa có động tác gì lớn, nhưng có điều tôi muốn làm lớn mảng này. Trương Khác nhàn nhã ngồi xuống nói:
- Mục tiêu phát triển của Thế Kỷ Hoa Âm là gì, đừng nói xa quá, chỉ nói mười năm tới thôi. Mông Nhạc hứng thú hỏi:
- Đương nhiên với môi trường internet miễn phí là hàng đầu như hiện này, còn lâu mới tới lúc nói chuyện bản quyền, nếu dự toán thương vụ Cẩm Hồ có dư, tôi luôn tính có nên thành lập một phim trường ở Tân Vu hay không? Trừ phát triển điện ảnh, âm nhạc còn có thể bồi dưỡng nghệ sĩ. Trương Khác nói qua nói một số kỳ vọng của y với Thế Kỷ Hoa Âm.
- Nếu xây một thành phố điện ảnh cỡ lớn, chẳng phải để Thế Kỷ Cẩm Hồ làm thỉ tốt hơn à? Đỗ Phi thắc mắc:
- Phim ảnh làm tốt hay không, không phải một công ty điện ảnh có thể đảm bảo, tao muốn đốt ít tiền, để Thế Kỷ Hoa Âm dẫn đầu, còn Thế Kỷ Cẩm Hồ chỉ phối hợp thôi. Trương Khác nhún vai.
- Vậy cậu muốn đầu tư bao nhiêu tiền? Đám Thời Học Bân nghe Trương Khác nói mắt sáng cả lên, dù sao tài sản của Trương Khác đã nhiều tới mức có thể tùy tiện "đốt tiền", kỳ vọng y có thể làm nên tác phẩm hoành tráng.
- Cái này phải xem dự toán bên phía thương vụ Cẩm Hồ đã. Trương Khác trầm ngâm: - Cho dù mở đầu có mục tiêu xa rộng thì cơm phải ăn từng miếng một, tiền kỳ đầu tư chỉ vào hạng mục cơ sở, nếu có kịch bản hay, nay nay cũng có khả năng chế tác phim thương nghiệp.
Trình độ chế tác phim ảnh trong nước thô sơ là vì đầu tư hữu hạn, nước ngoài hơi chút là bộ phim bom tấn trăm triệu, trong nước còn chưa có phim điện ảnh nào đầu tư quá 100 triệu tệ. Đầu tư xây dựng thành phố điện ảnh cũng có thể tăng cường tài nguyên du lịch cho Tân Vu, nếu thực sự có thể biến Tân Vu thành Hollywood của Trung Quốc, ý nghĩa với Tân Vu càng không tầm thường.
Tuy nói giao thành phố điện ảnh cho Thế Kỷ Hoa Âm phụ trách, nhưng dù sao bên đó thiếu người lèo lái, Tôn Tĩnh Hương hiện giờ dù có tinh lực thì cũng chỉ đủ để quản lý nghiệp vụ thường nhật, giao cho Thiệu Chí Cương phụ trách thì không sợ thành phố điện ảnh không đủ xinh đẹp, nhưng nếu muốn chế tác bộ phim trình độ cao, phải có đội ngũ chuyên nghiệp trình độ cao.
Thế Kỷ Hoa Âm nhân thủ có hạn, đội ngũ mới dù thuê bên ngoài thì cũng phải có thành viên cốt cán làm khung trước, Trương Khác suy nghĩ nói: - Phía bọn mày cũng phái vài người tới hỗ trợ chút chứ?
- Mày đúng là lòi mặt chuột rồi. Đỗ Phi gãi đầu, Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm trở về, áp lực của Sáng Vực Đông Đại bớt đi một chút, hắn thực sự không muốn rút mất một ai, chỉ lả không có sự lưu động tầng quản lý chiều ngang này, các xí nghiệp thành viên của Cẩm Hồ không thể gắn kết mật thiết với nhau: - Mày nhìn trúng ai thì nói phứt ra đi.
- Hai ngày nữa tao tới Tân Vu, để Tần Cương theo tao một chuyến. Bởi vì chuyện liên quan tới Tân Vu, công tác tiền kỳ Trương Khác không thể không đích thân tham dự.
- Được. Đỗ Phi đồng ý nhanh gọn: - Lão Tần đi rồi, vậy phụ trách phía trường học để Lệnh Tiểu Yến phụ trách nhé.
- Ừ. Trường học mặc dù hiện là nguồn thu nhập chủ yếu của Sáng Vực Đông Đại, nhưng mảng này tiềm lực thị trường có hạn, Tần Cương lại là nhân tài mặt kỹ thuật, hắn muốn có tiến triển lớn về mặt quản lý, Sáng Vực Đông Đại là nơi đậm tính kỹ thuật không hợp với hắn, để hắn sớm ngày nhảy ra ngoài cũng tốt.
Đa phần học sinh đã rời trường, buổi tối ngõ Học Phủ vẫn tấp nhập, phồn hoa thể hiện ở cả góc tối ánh đèn không chiếu tới.
Tôn Tĩnh Mông buối sáng xuất phát từ Hong Kong, tới tối đã hơi mệt, về nghỉ cùng Trần Phi Dung, Chu Hiểu Lộ. Trương Khác chẳng thể nói căn hộ tầng thượng luôn giữ phòng cho hai cô, ở lại uống rượu tiếp với đám Đỗ Phi, Mông Nhạc, còn gọi điện thoại bảo Tần Cương tới.
Hai năm qua Tần Cương đặt tinh lực vào việc khai thác thị trường dạy máy vi tính trong tỉnh, không còn đảm nhận bất kỳ chức vụ nào trong trường nữa, Đh Đông Hải không muốn quá rạch ròi với Cẩm Hồ, không điều quan hệ nhân sự của Tần Cương ra khỏi trường, thậm chí một số phúc lợi còn không quên hắn, chí ít trên danh nghĩa Tần Cương là tổng giám đốc do ĐH Đông Hải phái sang Sáng Vực Đông Đại. Đương nhiên không có nhân tố này cũng chẳng sao, chưa nói Thôi Quốc Hằng cùng một nhóm học giả của học viện thương mại được trợ cấp từ TT nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ, mỗi năm khoản quyên góp xây dựng cho ĐH Đông Hải cũng khiến các trường học khác thèm thuồng.
Một năm học đã kết thúc, năm học mới sắp bắt đầu, một đợi tài trợ mới của Cẩm Hồ với Đh Đông Hải lại bắt đầu, Tần Cương vừa nhìn thấy Trương Khác câu đầu tiên là: - Phương án tài trợ năm nay có chưa? Rất nhiều người tìm tôi thăm dò, tôi chả biết nói gì với bọn họ.
- Phương án vừa thảo luận xong. Trương Khác đáp: - Không khác mấy so với năm ngoái.
Tần Cương không hỏi thêm, quay sang Đỗ Phi: - Muộn thế này còn gọi điện thoại bảo tôi tới không phải vì mời tôi uống rượu chứ?
Trương Khác nói chuyện điều hắn sang Thế Kỳ Hoa Âm: - Thế Kỷ Hoa Âm muốn làm lớn, dựa theo cách làm nhất quán của chúng ta, theo hướng công tác nhân tài. Phương án tài trợ lần này mặc dù không tính mấy trường nghệ thuật như Học viện Âm nhạc bên trong, có điều bên Thế Kỷ Hoa Âm còn có dự toán thêm, năm nay có thể làm chút cơ sở.
Thời Học Bân hâm mộ nói: - Oa, nếu sớm biết có việc sướng như thế tôi đã quy thuận Tôn nhị tiểu thư rồi, tới Học viện Âm nhạc phát tiền vinh quang nhường nào, lãnh đạo trường thế nào chẳng phái mấy hoa khôi mời cơm để bày tỏ lòng thành.
- Nếu lãnh đạo Học viện Âm nhạc trọn trúng Tả Tiểu Thanh thì sao? Đỗ Phi lấy bạn gái Thời Học Bân ra trêu.
- Vậy thị phải phái thêm ba mỹ nữ cấp hoa khôi nữa, Tả Tiểu Thanh tính là người của chúng ta rồi.
Tần Cương chẳng để ý Thời Học Bân ở bên chen ngang đùa cợt, hỏi Trương Khác dự toàn ước chừng bao nhiêu.
- Bên Học viện Âm nhạc có chừng 20 triệu, hiện Hoa Âm không có nhiều tài chính lắm, có điều ít tiền quá chưa chắc làm người ta coi trọng. Ngoài ra trên tỉnh đang có ý sát nhập Học viện Âm nhạc và Học viện nghệ thuật, có điều vấn đề là ai sát nhập vào ai, cả hai đều không chịu nhượng bộ, nên thành bế tắc. Tôi đang tính, hay là cố ý bỏ quên Học viện nghệ thuật, nâng tiền tài trợ cho Học viện Âm nhạc lên 30 triệu. Trương Khác gõ bàn nói:
- Chiêu này của cậu quá hiểm. Mông Nhạc cười lớn: - Thế chẳng phải ép Học viện Nghệ thuật nhượng bộ à?
Đh Đông Hải là đại học tổng hợp hàng đầu trong nước, mỗi năm được TW và tỉnh cấp cho khoảng 200 triệu, còn trường nghệ thuật cấp tỉnh được hỗ trợ tài chính rất ít. Học viện Âm nhạc năm ngoái vì xây tòa nhà mà phải đi cầu hết ông nọ bà kia, tỉnh cấp cho 12 triệu, làm bọn họ phải bán đi mạnh đất gần tường mới gom đủ 40 triệu xây dựng. Mỗi năm Học viện Âm Nhạc thu các loại học phí được chưa tới 80 triệu, nếu Cẩm Hồ một lần tài trợ cho 30 triệu, dứt khoát làm lãnh đạo trong trường sướng tới mất ngủ vài ngày. Học viện nghệ thuật cũng thiếu tiền, thấy Học viện Âm nhạc có được tài nguyên lớn bên ngoài như thế, việc sát nhập sẽ ít lực cản hơn nhiều.
Trương Khác chẳng bận tâm ai sát nhập vào ai, chỉ muốn diệt chủ nghĩa bè phái, để công tác tiến hành thuận lợi thôi.
Cố Hiểu Mai nhận được điện thoại của Trương Tri Hành, bảo bà ta tới khu tập thể thành ủy, lúc này bảo thành phố mang sẽ tới đón chẳng bằng ra ngoài tiểu khu bắt xe, liền cầm túi sách lên, bảo chồng một tiếng rồi đi.
Xuống lầu thấy Trần Dục đi qua, sắc mặt bất thường, liền gọi: - Này, anh từ Kiến Nghiệp về bao giờ thế? Tiểu Ninh và Vu Trúc nhà tôi đâu?
- Vu Trúc không gọi điện báo cho nhà à? Mùa hè này bọn nó ở lại Kiến Nghiệp, do Tiểu Ninh muốn ở lại trường, cho nên Vu Trúc ở lại cùng con bé.
- Kết quả kiểm tra ra sao? Cố Hiểu Mai quan tâm hỏi:
- Kết quả hội chẩn còn chưa có. Trần Dục ủ rũ nhìn mây trôi trên trời: - Các chuyên gia quân y viện tỉnh không thể đưa ra được phương án chữa trị, chỉ kiến nghị trị liệu duy trì.
- Đừng lo quá, y học đang phát triển rất nhanh, lúc này khó giải quyết, chứ một hai năm nữa trở tay một cái là xong thôi. Cố Hiểu Mai an ủi, bảo Trần Dục sang nói chuyện với chồng mình.
- Cô đi đâu đấy? Trần Dục là người lạc quan, thần sắc phấn chấn hơn, thấy Cố Hiểu Mai dáng vẻ vội vàng, không thấy có xe của thành phố tới đón liền hỏi.
Có ai ngờ được Cố Hiểu Mai lại bay cao trên quan trường như thế, hơn một năm trước thôi chỉ là cán bộ thành đoàn không ai biết tới, giờ đã là phó thị trưởng rồi, Trần Dục ngoài vui mừng cho cô bạn thanh mai trúc mã, cũng cảm thấy Cố Hiểu Mai quá may mắn.
Cố Hiểu Mai biết mình thăng tiến nhanh chóng là nhờ Trương Khác, đó cũng là điều bà luôn nghi hoặc. Trương Tri Hành gọi tới, Cố Hiểu Mai không thể trì hoãn quá lâu, nói qua: - Hiếm có được ngày cuối tuần rảnh rỗi, định nghỉ ngơi chút lại nhận được điện thoại của thị trưởng Trương bảo tôi tới khu tập thể thành ủy, không nói với anh nữa, tôi đi trước đây.
Cố Hiểu Mai tới khu tập thể thành ủy mới biết hôm nay Trương Khác hôm nay về Tân Vu, mấy ngày trước bà ta được nghe Trần Ninh kể Trương Khác cùng nữ nhân xinh đẹp nói chuyện trong trường học vì Trần Ninh tới chào mà giật minh ngã xuống hồ, nhìn thấy mặt Trương Khác là lại tưởng tượng ra cảnh tức cười đó, nhịn lắm mới không cười ra tiếng, chú ý thấy trong nhà Trương Tri Hành còn có những người khách khác, Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước cũng có mặt.
- Thị trưởng Cố tới rồi. Trương Tri Hành vui vẻ chào: - Mảnh đất tây nam Thiên Vân Sơn tới bờ đông Tiểu Giang trước kia được thành phố quy hoạch làm khu động vật hoang dã, hạng mục này mãi chưa được thực thi, vả lại Huệ Sơn và Kiến Nghiệp đều có vườn bách thú lớn. Tân Vu xây thêm một cái không thể phát huy được ưu thế, Thế Kỷ Hoa Âm muốn xây một phim trường lớn, có thể kiêm tính chất hạng mục du lịch, gọi cô tới đây, là để cô đại biểu cho thành phố....
Hạng mục thành phố điện ảnh phía bên Cẩm Hồ giai đoạn tiền kỳ do Tiết Thạch làm chủ, Tôn Tĩnh Mông và Tần Cương phối hợp, bọn họ đửng dậy, do Trương Tri Hành giới thiệu cho Cố Hiểu Mai.
Từ sau khi chính thức đảm nhận phó thị trưởng vào trung tuần tháng , Cố Hiểu Mai cho rằng mình vào ban lãnh đạo chính phủ thánh phố hẳn là vì hoàn cảnh đề cao địa vị cán bộ phụ nữ, đã chuẩn bị sẵn sàng phân quản hội phụ nữ, tôn giáo... Hay dở gì cũng là phó tỉnh trưởng. Không ngờ rằng điều chỉnh công tác, bà ta được phân quản văn phòng chính phủ, lại còn phụ trách hiệp trợ Trương Tri Hành phân quản công tác trọng yếu nhất của Tân Vu hiện nay là khai phát và đầu tư sản nghiệp du lịch.
Cố Hiểu Mai thấy Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước cười ha hả, không thấy có bất kỳ ý kiến gì với việc này, thầm nghĩ bọn họ hẳn là sớm biết chuyện này rồi.
Người Tân Vu biết rõ nhất về Trương gia đại khái là nhận định Thế Kỷ Cẩm Hồ là xí nghiệp của Trương Gia, Cố Hiểu Mai lần đầu tiên nghe tới Thể Kỷ Hoa Âm, nhìn thấy Lương Cách Trân gọi Trần Phi Dung vào bếp pha lấy trà nước cho mọi người, thầm nghĩ cô gái này chẳng phải đã tốt nghiệp rồi sao, thế nào còn tới Tân Vu? Lần này lại không nghe nói Đường Thanh cùng tới Tân Vu, cô gái này chẳng lẽ cũng được Trương gia chấp nhận luôn rồi, thật kỳ lạ.
Tới khi Trần Phi Dung bê trà nước lên chia cho mọi người rồi ngồi xuống bên Tôn Tĩnh Mông nghe bọn họ nói chuyện, Cố Hiểu Mai mới nghĩ ra khả năng Trần Phi Dung tốt nghiệp xong liền trực tiếp vào xí nghiệp gia tộc Trương gia làm việc.
Tôn Tĩnh Mông dung mạo xinh đẹp quyến rũ, vóc dáng chuẩn mực làm Cố Hiểu Mai ban đầu không nhận ra được so với Trần Phi Dung ai đẹp hơn, chỉ là khí chất hai cố gái hoàn toàn khác biệt. Cố Hiểu Mai chú ý thấy khi Trương Khác lên lầu, cô trợ lý đặc của tổng giám đốc Thế Kỷ Hoa Âm đó nhìn theo, có vẻ như chẳng muốn ngồi lại đây bàn công việc lắm.
Nói chuyện mới công ty này là công ty Giang Đại Nhi và Tống Uyển Bội ký hợp đồng, Cố Hiểu Mai coi như mới có nhận thức trực quan về công ty này.
- Thế Kỷ Hoa Âm có hai kịch bản đang cân nhắc, một về anh hùng dân tộc Nhạc Phi, hiện có một số luận điệu quái dị, cái gì mà vì lợi ích đoàn kết dân tộc, cái từ anh hùng dân tộc không còn phù hợp với thời đại nữa, cá nhân tôi khuynh hướng về đề tài này. Nhưng không phải cá nhân tôi nghĩ sao là được, còn phải tìm được đạo diễn thích hợp, còn phải trao đổi với ban nghành chủ quản.
- Nếu kịch bản Nhạc Phi không thể quay thì quay một bộ phim về Nhiếp Chính thích khách thời chiến quốc. Thời gian quay kế hoạch là hai năm, ngoại trừ đầu tư xây dựng trung tâm chế tác điện ảnh nếu quay phim Nhạc Phi thì xây tòa thành thời Tống trước, nếu quay phim Nhiếp Chính thì xây dựng tòa thành chiến quốc. Trong thư phòng, Trương Khác nói với Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước một số cái nhìn của y: - Hạng mục du lịch phải khai phát tổng hợp mới thu được lợi ích lớn nhất, thành phố điện ảnh có thể xúc tiến tài nguyên du lịch tây nam Thiên Vân Sơn. Vì tỵ hiểm, Cẩm Hồ tham thế nào cũng không thể vét bạc trên đất Tân Vu, những hạng mục khách sạn, khu nghỉ dưỡng, nhà ở xung quanh hạng mục thành phố điện ảnh, chúng tôi không dính dáng gì. Nhưng để thành phố điện ảnh phát huy tốt nhất lợi ích kinh tế của nó, thì phải cùng các công ty khác tiến hành quy hoạch.
Lưu Tước gật gù hỏi: - Toàn bộ hạng mục rốt cuộc có quy mô thế nào?
- Tôi kiến nghị thành phố nắm hết km vuông đất phía tây nam Thiên Vân Sơn, sau khi giai đoạn đầu hạng mục thành phố điện ảnh hoàn thiện, xem có thể xin quốc gia cho xây dựng khu điện ảnh cấp quốc gia, đó là phương hương.
Trương Tri Hành trầm ngâm: - Đất thì không thành vấn đề, quan trọng là đầu tư lượng tài chính nhiều như thế, tài chính Cẩm Hồ có eo hẹp lắm không?
Giang Thượng Nguyên, Lưu Tước cũng quan tâm tới vấn đề này, nhưng không tiện hỏi thẳng.
- Giấy Tân Quang có một phần cổ phần trực tiếp ở trong tay thương vụ Cẩm Hồ, sau khi giấy Tân Quang lên TTCK, số cổ phần đó có thể thị trường hóa, chúng tôi đã đàm phán xong xuôi hiệp nghị với HSBC, cung tấp khoản vay tín dụng - tỷ HKD, có thể tiêu pha một hồi. Trương Khác thoải mái nói:
Giang Thượng Nghĩa tặc lưỡi: - Vốn hải ngoại đúng là sung túc, Tân Quang lên TTCk huy động -, lại có thể lấy cổ phần thế chấp vay được tỷ, tổng hạn nghạch khoản vay Tân Vu năm nay mới tỷ...
- Chuyện Tân Quang lên TTCK đã chắc chắn rồi chứ? Trương Tri Hành lo lắng hỏi: - Thời gian qua không khí TTCK quá ngột ngạt.
- Không sao đâu ba, sản nghiệp mới như internet tuy ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng sản nghiệp truyền thông không ảnh hưởng gì, hiệp nghị với HSBC và Quốc Dụ đã ký xong, công tác phát hành không mấy liên quan tới phía bọn hon nữa, chuyện phải làm là ngày kia tới Hong Kong tham gia tiệc mừng công thôi.
Giang Thượng Nguyên hỏi tới: - Vậy hạng mục bột giấy cuối cùng đã có khả năng rồi?
Trương Khác gật đầu: - Công tác chuẩn bị làm bao năm, sẽ tranh thủ khởi công trước Tết, hạng mục này sẽ khoảng tỷ.
Lưu Tước hâm mộ nói: - Riêng một hạng mục đã bằng mục tiêu năm của Tân Vu rồi, ài, muốn hâm mộ cũng không được.
Hết