- Chị có thấy em quá tham lam không? Qua trận mây mưa, Trương Khác vẫn thích thú mân mê ngực Địch Đan Thanh, chuyện giữa y và Tôn Tĩnh Mông ở buổi hôn lễ chắc là do Tạ Vãn Tình kể cho Hứa Tư, rồi Hứa Tư tới Perth kể cho Địch Đan Thanh.
- Cậu muốn biết cái nhìn của tôi về chuyện đó chứ gì? Địch Đan Thanh đoán được tâm ý của Trương Khác.
- Ừ.
- So với nói cậu háo sắc, so với việc nói cậu tham lam, chẳng bằng nói cậu mềm yếu không muốn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nào bị tổn thương... Trái tim cậu quá yếu đuối, còn chúng tôi lại quá ngốc nghếch, chỉ thế mà thôi.
-... Trương Khác không biết phải nói gì, y có trơ trẽn tới mấy cũng chẳng thể lấy đây làm cái cớ, nghe Địch Đan Thanh nói vậy chỉ biết nghe thế.
Địch Đan Thanh nói xong câu đó thì im lặng, cuộn mình như con mèo con nằm trong lòng y, cảm thụ hơi ấm trong người y, vừa rồi cô quá buông thả, tận tình rên siết, tận tình hưởng thụ, không biết cô bé Vệ Lan có nghe thấy không? Tình cảm của Vệ Lan với Trương Khác ra sao, Địch Đan Thanh hiểu rất rõ, danh nghĩa Vệ Lan còn là chị nuôi của Trương Khác, điều đó có lẽ làm chuyện khó khăn hơn một chút, quỹ tích cuộc đời của Vệ Lan thay đổi đều là vì Trương Khác, tới không thể tách rời được nữa, còn cả những cô gái kia Trần Phi Dung, Hà Huyền, Giang Đại Nhi, chẳng lẽ bọn họ có thể rời khỏi cuộc đời của Trương Khác sao?
Nhưng Địch Đan Thanh cảm thấy trong tim Trương Khác vẫn còn chỗ trống, có lẽ không lớn lắm, nhưng có thể làm người khác cảm thấy rõ ràng, thật là kỳ lạ, quá trình trưởng thành, thậm chí là lịch trình tình cảm của Trương Khác thế nào cô đều biết, sao có thể có chỗ trống?
Cùng lúc ấy trong gian phòng xa hoa, từ ghế sô pha, chăn đệm, đều mang màu quất hồng bắt mắt, một cơ thể nữ nhân trắng như tuyết nằm trên giường, hết sức ướt át, cánh môi hồng khẽ phát ra tiếng rên nóng bóng, cơ thể uốn éo, bày đủ tư thế gợi tình.
Trì Tá Tú Tàng lại chẳng hứng thú mây mưa lần nữa, hắn ngồi dậy mặc áo ngủ, cứ như chẳng hề thấy sự dụ hoặc trên giường, ngược lại còn sinh ra cảm giác căm ghét, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lý Hinh Dư, một ánh mắt, một nụ cười của cô thôi, dù hàng vạn nữ nhân cũng không sành bằng, hạng dung tục kia, hắn tùy tiện phất tay một cái có cả đống. Nghĩ tới đó, Trì Tá Tú Tàng cau mày, phất tay bảo nữ nhân kia biến đi cho khuất mắt, cô gái kia ánh mắt ai oán, nhưng chỉ biết ngậm miệng lại, ôm lấy y phục che đi cảnh xuất mê người ở trước ngực dưới bụng, đi chân trần rời khỏi phòng ngủ của Trì Tá Tú Tàng.
Trì Tá Tú Tàng đứng trước cửa sổ, nhìn mặt biển tối đen, đoán chừng kẻ kia cũng đang nằm trong lòng nữ nhân nào đó, thật đáng hận, tên đó là hạng phong lưu háo sắc, vậy mà nữ thần trong lòng hắn lại đem trái tim hiến dâng cho y, không biết Lý Hinh Dư có rên rỉ như con mèo cái khát tình trước mặt y như nữ nhân lúc nãy không... Hắn xua đi ý nghĩ đó, bởi nếu không hắn sẽ không kìm được phá nát căn phòng xa hoa này mất.
Một văn kiện màu đỏ lặng lẽ nằm trên bàn làm việc góc phòng ngủ, trong đó có kết luận của cơ cấu tối cao tập đoàn Mitsui, kinh tế toàn cầu đối diện tình trạng sa sút, sản nghiệp sắt thép trong vòng năm năm không có dấu hiệu phục hồi, Cẩm Hồ đầu tư vào Tây Úc hoàn toàn dựa vào lợi nhuận ở lĩnh vực điện tử tiêu dùng cầm cự. Những đại cổ đông đứng đằng sau PHB Biliton và Rino tin to, đặc biệt là tập đoàn của Anh cho dù lo Cẩm Hồ sẽ thành đối thủ cạnh tranh mạnh, nhưng lúc này lại không muốn phiền phức, Phb Biliton chưa nói, quan trọng Rino Tinto do hai xí nghiệp khoáng sản lớn hợp thành, nội bộ cạnh tranh không ngớt, chẳng còn tinh lực đi đàn áp đối thủ cạnh tranh. Càng quan trọng hơn nữa, Cẩm Hồ xây mỏ, làm đường, làm cảng, mặc dù mỗi một mắt xích đều rất yếu ớt, nhưng nó là một hệ thống hoàn chỉnh, bọn họ không có chỗ nào để làm khó.
Mà lúc này muốn đàn áp Cẩm Hồ thì ngoài bỏ số tiền lớn ngoài mức tưởng tượng ra chỉ hi vọng sự vấn hành của Cẩm Hồ có vấn đề khiến cả hệ thống sụp đổ.
Với cái giá vận chuyển đường biển bay giờ, Cẩm Hồ đem quặng sắt được về Trung Quốc sẽ lỗ lớn, rất nhiều người mong Cẩm Hồ tự sập trước, cho nên khoanh tay ngồi nhìn.
Một lũ ngu xuẩn tầm nhìn hạn hẹp! Trì Tá Tú Tàng thầm chửi trong lòng.
Đứng đằng sau Cẩm Hồ là Trung Quốc, mặc dù rất nhiều người phán đoán chính phủ Trung Quốc không có thiện cảm gì với tập đoàn tư nhân không hoàn toàn nắm được, nhưng chính phủ Trung Quốc không phải hạng ngoan cố không cải tạo được. Lúc này chính phủ Trung Quốc còn chưa có năng lực lập nên một hệ thống xuất nhập tài nguyên hoàn chỉnh, không có nghĩ là bọn họ không có tính toán này. Cẩm Hồ mặc dù không bị chính phủ TQ khống chế hoàn toàn, nhưng vớ chính phủ TQ mà nói có còn hơn không, chưa nói tới ý nghĩa tượng trưng của nó, nếu Cẩm Hồ không cầm cự nổi, làm sao chính phủ TQ chịu khoanh tay ngồi nhìn? Đương nhiên cũng có khả năng chính phủ TQ thừa cơ chiếm lấy hệ thống khai thác vận chuyển khoáng sản này của Cẩm Hồ, nhưng với tập đoàn Nhật mà nói, kết quả này còn tồi tệ hơn.
Trì Tá Tú Tàng đứng bên cửa sổ suy nghĩ chốc lát rồi tới bàn làm việc tìm số điện thoại của Trung Thôn Dụ Chi ở Trung Quốc rồi gọi tới, Trung Thôn Dụ Chi hiện phụ trách toàn diện sự vụ của Sony tại Trung Quốc, cùng Tiểu Trạch Hùng tổng phụ trách của NEC là một trong số vài người Trì Tá Tú Tàng có thể dựa vào.
- Đám già khốn kiếp sẽ phải hối hận vì kết luận cuộc họp lần này... Trung Thôn Dụ Chi phát tiết bất mãn trong lòng:
"Đám già khốn kiếp" trong miệng Trung Thôn Dụ Chi chính là tầng tối cao nắm giữ tập đoàn, là người quản lý xí nghiệp thành viên, xí nghiệp Nhật Bản tuy vẫn là con quái vật lớn trên thế giới, nhưng có cảm giác già đi, ý chí tiến thú sắc bén không còn, Trì Tá Tú Tàng và Trung Thôn Dụ Chi thường đánh giá thế khi nói chuyện riêng.
- Tháng 9, mạng di động thông tấn TQ sẽ thăng cấp toàn diện, Sony chuẩn bị ra sao? Trì Tá Tú Tàng càng quan tâm làm sao áp chế Cẩm Hồ hơn, tuy Cẩm Hồ đã có bóng dáng của một tập đoàn tài chính, nhưng lúc này còn rất yếu ớt, chủ yếu dựa vào sản nghiệp điện tử tiêu dùng chống đỡ, nếu đánh sập Ái Đạt, Cẩm Hồ sẽ tự tan rã. Đương nhiên Ái Đạt không yếu ớt như thế, ít nhất là ở lĩnh vực điện tử tiêu dùng.
Do Nhật Bản là thị trường di động lớn thứ ba thế giới, Sony dựa vào địa vị ở Nhật, lượng tiêu thụ di động toàn cầu vượt qua Ái Đạt, nhưng ở ngoài thị trường Nhật Bản thì Sony lại yếu thế hơn Ái Đạt. Đặc biệt ở thị trường di động thứ 4 thế giới là Trung Quốc, di động Ái Đạt chiếm thị phần rất cao, còn Sony không đáng kể, ở thị trưởng ĐNÁ, Ái Đạt cũng nhỉnh hơn Sony một chút.
Mạng thông tấn di động TQ từ tháng 9 sẽ toàn diện nâng cấp từ GMS tới GPMS, nâng cấp về kỹ thuật có nghĩa là công ty có tích trữ kỹ thuật hùng hậu càng chiếm ưu thế hơn, đây là thời cơ tốt để Sony vượt mặt Ái Đạt ở thị trường TQ, Ái Đạt tiến vào ngành nghiệp này có 3 năm, kỹ thuật tuyệt đối không thể so với Sony.
-... Trung Thôn Dụ Chi lại không thể nói gì, tuy hắn phụ trách sự vụ ở TQ, nhưng quyền lực có hạn, mà so với Samsung, tổng bộ Sony coi trọng và tốc độ phản ứng với thị trường TQ thấp hơn nhiều. Samsung sau thất bại ở thị trường di động TQ đã rút bài học sương máu, cơ cấu nghiên cứu thiết kế sản phẩm ở TQ đã hơn 2000 người, Sony còn chưa có một cơ cấu tương tự ra hồn ở Trung Quốc.
Thế nên với câu hỏi của Trì Tá Tú Tàng, Trung Thôn Dụ Chi khó trả lời được, hắn biết ở thị trường di động TQ, có thể gây áp lực với Ái Đạt là Samsung chứ không phải là Sony. Còn Sony đang đối diện với áp lực của Ái Đạt trên phạm vi toàn cầu.
Từ sự im lặng của Trung Thôn Dụ Chi, Trì Tá Tú Tàng thấy nhụt chí trong đó, hắn không trách người khác được, chẳng phải hắn cũng thế sao? Đám lão già kia quá tự cho mình là đúng rồi.
Trương Khác thì vắt chân chữ ngũ, lấy tài liệu trước mắt Tôn Tĩnh Mông lật xem, cầm bút làm ra vẻ viết viết lách lách trên đó, một lúc sau mới ngẩng đầu lên: - Họp đi, vừa rồi chẳng phải mọi người đang họp sao? Chúng ta họp tiếp.
Tôn Tĩnh Mông liếc nhìn tài liệu của mình, chỉ thấy trên đó Trương Khác viết:" Hôm qua anh nóng lòng về Kiến Nghiệp gặp em, nhưng trước khi tới sân bay bị người ta tóm lấy.. Gửi cho em bao nhiêu email, sao em không trả lời anh?"
Tôn Tĩnh Mông cướp lại tài liệu, giơ nắm đấm lên trước mặt Trương Khác: - Tôi đang giới thiệu kế hoạch với mọi người, anh lấy mất tài liệu, còn họp hành gì nữa?
Quy hoạch phát triển tiền kỳ của Thế Kỷ Hoa Âm đều thảo luận trước kia hết rồi, trọng điểm cuộc họp này liên quan đến tiết mục thi tài của Tôn Tĩnh Mông, cô mất một tháng soạn ra kế hoạch này. Trương Khác không phát biểu ý kiến gì, cuộc họp cơ bản thông qua, phương án tiến vào giai đoạn chuẩn bị.
Do trong nước còn chưa cho phép cơ cấu tư nhân đầu tư vào chương trình TV, cho nên tiết mục thi tài này phải hợp tác với ĐTH địa phương hoặc TW mới có thể tiến hành.
Khi kết thúc cuộc họp, Trương Khác không chú ý bị Tôn Tĩnh Mông nhéo cho một cái, mặc dù đau chảy nước mắt, bề ngoài vẫn tỏ ra không có việc gì, bà cô này khó ở gì đây? Hay là tới ngày đó rồi, trong tất cả những nữ nhân của y, cô nàng này khó chiều nhất.
Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Trương Á Bình trước buổi trưa đều tề tụ ở Kiến Nghiệp, do buổi chiều Đinh Hòe, Trương Á Bình buổi chiều đều có chuyện phải rời Kiến Nghiệp, nên mọi người vừa ăn trưa vừa bàn việc.
Hôm qua Tôn Chí Cương tới thăm truyền đạt rất nhiều tin tức, bất kể ông ta đã quyết liệt với Cát Kiến Đức chưa, chỉ cần Cẩm Hồ hợp tác với Liên Tấn, với lòng dạ hẹp hòi của Cát Kiến Đức, ắt sẽ không dung ông ta nữa.
Tôn Chí Cương là người thông minh, hẳn phải biết lựa chọn như thế nào.
Trương Khác hẹn mọi người tới đây thảo luận làm sao giúp Liên Tấn một tay.
Tới chiều, Trần Tín Sinh và Tô Tân Đông cho dù không vội rời Kiến Nghiệp cũng làm không hết việc, còn Trương Khác và Diệp Kiến Bân nhàn nhã tới ngõ Học Phủ tìm quán cà phê uống trà.
- Lão già họ Cát này đúng là ngứa mắt, nếu có cơ hội lật nhào lão ta thì không nên do dự. Diệp Kiến Bân kiến nghị:
- Một con bọ chét mà thôi, mấy năm qua lão ta có uy hiếp nổi Cẩm Hồ không? Có điều con bọ chét này cứ nhảy qua nhảy lại trước mắt dù sao cũng khiến người ta khó chịu. Trương Khác cười: - Tình thế nửa cuối năm nay đã nhìn ra được bảy tám phần rồi, bất kể Tôn Chí Cương có lựa chọn ra sao, Cát Kiến Đức muốn ngồi vững ở cái ghế chưởng môn nhân của điện tử Hoa Hạ sẽ phải tốn chút tâm huyết.
- Cậu định cho con bọ chét nhảy thêm một thời gian nữa?
- Đuổi lão ta đi bây giờ thì cái tội thành tích Hoa Hạ năm nay trượt dốc sẽ do ai gánh? Trương Khác cười khẽ, y biết rõ lượng tồn kho của Liên Tấn và Đông Hưng năm nay có thể dẫn tới thua lỗ: - Muốn lão ta cuốn xéo cũng phải để lão ta gánh theo cái tội này.
Diệp Kiến Bân nhìn Trương Khác lắc đầu: - Nếu Cát Kiến Đức mà biết cậu suốt ngày tính kế, đặt bẫy lão ta thì lão ta chẳng có lấy một ngày yên giấc.
- Nước sau lưng lão ta rất đục, anh có biết quan hệ giữa lão ta và Lâm Tuyết ra sao không?
- Mấy tin tức này hiện giờ tôi chẳng được nghe mấy nữa, bọn họ có quan hệ gì? Diệp Kiến Bân hỏi lại:
- Tôi cũng chỉ nghe đồn thôi, Lâm Tuyết là cháu gái vợ lão ta, Cát Kiến Đức mười năm trước tới Kiến Nghiệp nhậm chức, vợ lão ta không theo được, lại lo lão ta ăn vụng lung tung, nên phái Lâm Tuyết tới làm giúp việc để giám thị.
Diệp Kiến Bân cười lớn: - Làm thế khác gì đem mỡ tới miệng mèo?
- Ừ, chuyện diễn ra không có gì nằm ngoại dự liệu, mấy năm qua chúng ta cũng chỉ thấy Lâm Tuyết dùng cơ thể để dựa vào bóng mát của Cát Kiến Đức, có điều lạ cái là thời kỳ đầu cô ta sáng lập Tinh Điển rất vất vả, chứ không theo Cát Kiến Đức về Bắc Kinh lợi dụng quyền lực của lão ta vơ tiền, có lẽ khi xưa có uẩn khúc khác nữa.
- Bất kể khi xưa có uẩn khúc gì, cậu cứ nhìn việc cô ta làm những năm qua là đủ. Diệp Kiến Bân chẳng có chút thương xót nào với Lâm Tuyết: - Ý cậu là lúc này Lâm Tuyết sẽ bám lấy Cát Kiến Đức để giải quyết nguy cơ trước mắt?
- Có khả năng. Trương Khác gật đầu:
~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~
Trung tuần tháng , hơi nóng ở Kiến Nghiệp đã giảm chút ít, buổi trưa đi bộ trong sân trường, bị nắng chiếu trên đầu, mũi vẫn rịn mồ hôi.
Tân sinh viên đã nhập học, học kỳ này có / tân sinh viên được an bài ở trường mới bên kia sông, ở bên trường cũ chỉ có gần tân sinh viên tham gia quân huấn.
Trương Khác đứng lại xem tân sinh viên huấn luyện ở thao trường, nhớ lại cảm thụ quân huấn kiếp trước, Đỗ Phi ở bên cạnh hơi hối hận nói: - Đáng lẽ bọn mình nên tham gia quân huấn, coi như một loại trải nghiệm cuộc đời, giờ thấy thiếu thiếu cái gì đó, không được hoàn chỉnh.
Ba năm trước vào Đh Đông Hải, Đỗ Phi bị bạn xấu rủ rê, sau đó bận làm quán nét với Mông Nhạc, nên không tham gia quân huấn.
Thấy hắn đứng nói không sợ đau lưng, Trương Khác cười đểu: - Tao nghĩ hiện mày xin trường cho quân huấn chắc trường không từ chối đâu, có cần tao nói giúp một tiếng không?
- Bỏ đi, bỏ đi, tao nói cho oai thế thôi, ai dám coi là thật tao trở mặt ngay. Đỗ Phi cười hì hì, lại nhớ ra một chuyện, cảm khái nói: - Nghe bảo trong đám tân sinh viên có nhân vật rất ghê gớm, đúng là Trường Giang sóng sau sô sóng trước, đợt sóng trước bọn mình sắp chết trên bãi cát rồi.
- Ồ, nhân vật nào mà khiến mày cảm khái thế? Trương Khác bật cười: - Nơi này là địa bàn của chúng ta, có con rồng nhỏ nào qua đây cũng phải cúi đầu xuống, mày hay dở gì thì cũng là nha nội rồi, nó dám ngông, mày dạy cho nó ngoan ngoãn...
Đỗ Phi háy mắt nói: - Người ta là nha nội cấp phó quốc đấy, tao không dám lấy trứng chọi đá.
- Đã thấy chưa? Trương Khác nhìn ra thao trường:
- Tao mới chỉ nghe nói thôi, rảnh rỗi đâu mà đi gặp nó, thằng Xuân Minh thích thú với mấy chuyện loại này, có điều có càng hứng thú với cô em xinh tươi trong đám tân sinh viên hơn. Tuy nói Đỗ Phi giúp Chu Hiểu Lộ chuyển tới trường trung học nghệ thuật trực thuộc Học viện Âm nhạc học, song còn hứng thú với loại đề tài này: - Nó là tân sinh viên ở đây, nói không chừng trốn vào đâu đó hóng mát rồi, mặt trời thế này, ai mà muốn ra thao trường nghe người ta sai bảo.
Tiêu Xuân Minh là bạn cùng lớp thời cao trung của Trương Khác và Đỗ Phi.
Thấy Trương Khác và Đỗ Phi lúc này còn hứng thú với chuyện tranh đấu trong trường, Chu Du đứng bên cạnh chỉ biết lắc đầu, hắn cũng có nghe tới tân sinh viên mới vào Đh Đông Hải kia, là cháu trai của Tào Binh ủy viên quốc vụ viện, do con cháu quan viên TW thường học ở Bắc Kinh, ra ngoại tỉnh học hết sức ít ỏi, nên chuyện này lan truyền khắp nơi, chỉ là thời gian qua Trương Khác chú ý tới phương diện khác, nên chẳng ai nói với y.
Đương nhiên, nếu chẳng phải Đỗ Phi nói đùa nhắc tới thì cũng chẳng ai cố ý nói chuyện này với Trương Khác, mấy năm qua, lãnh đạo TW yêu cầu rất nghiêm khắc với con cháu, ngược lại đám nha nội địa phương trời cao hoàng đế xa lại coi trời bằng vung. Tuy Tào Binh xưa nay có tiếng tăm khá tốt, cháu trai ông ta tới Đh Đông Hải đọc sách, đáng chú ý lắm sao? Vả lại trước mặt Tào Bình, Trương Khác cũng chẳng phải hạ mình, cần gì chú ý tới cháu ông ta.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Chị có thấy em quá tham lam không? Qua trận mây mưa, Trương Khác vẫn thích thú mân mê ngực Địch Đan Thanh, chuyện giữa y và Tôn Tĩnh Mông ở buổi hôn lễ chắc là do Tạ Vãn Tình kể cho Hứa Tư, rồi Hứa Tư tới Perth kể cho Địch Đan Thanh.
- Cậu muốn biết cái nhìn của tôi về chuyện đó chứ gì? Địch Đan Thanh đoán được tâm ý của Trương Khác.
- Ừ.
- So với nói cậu háo sắc, so với việc nói cậu tham lam, chẳng bằng nói cậu mềm yếu không muốn nhìn thấy một cô gái xinh đẹp nào bị tổn thương... Trái tim cậu quá yếu đuối, còn chúng tôi lại quá ngốc nghếch, chỉ thế mà thôi.
-... Trương Khác không biết phải nói gì, y có trơ trẽn tới mấy cũng chẳng thể lấy đây làm cái cớ, nghe Địch Đan Thanh nói vậy chỉ biết nghe thế.
Địch Đan Thanh nói xong câu đó thì im lặng, cuộn mình như con mèo con nằm trong lòng y, cảm thụ hơi ấm trong người y, vừa rồi cô quá buông thả, tận tình rên siết, tận tình hưởng thụ, không biết cô bé Vệ Lan có nghe thấy không? Tình cảm của Vệ Lan với Trương Khác ra sao, Địch Đan Thanh hiểu rất rõ, danh nghĩa Vệ Lan còn là chị nuôi của Trương Khác, điều đó có lẽ làm chuyện khó khăn hơn một chút, quỹ tích cuộc đời của Vệ Lan thay đổi đều là vì Trương Khác, tới không thể tách rời được nữa, còn cả những cô gái kia Trần Phi Dung, Hà Huyền, Giang Đại Nhi, chẳng lẽ bọn họ có thể rời khỏi cuộc đời của Trương Khác sao?
Nhưng Địch Đan Thanh cảm thấy trong tim Trương Khác vẫn còn chỗ trống, có lẽ không lớn lắm, nhưng có thể làm người khác cảm thấy rõ ràng, thật là kỳ lạ, quá trình trưởng thành, thậm chí là lịch trình tình cảm của Trương Khác thế nào cô đều biết, sao có thể có chỗ trống?
Cùng lúc ấy trong gian phòng xa hoa, từ ghế sô pha, chăn đệm, đều mang màu quất hồng bắt mắt, một cơ thể nữ nhân trắng như tuyết nằm trên giường, hết sức ướt át, cánh môi hồng khẽ phát ra tiếng rên nóng bóng, cơ thể uốn éo, bày đủ tư thế gợi tình.
Trì Tá Tú Tàng lại chẳng hứng thú mây mưa lần nữa, hắn ngồi dậy mặc áo ngủ, cứ như chẳng hề thấy sự dụ hoặc trên giường, ngược lại còn sinh ra cảm giác căm ghét, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Lý Hinh Dư, một ánh mắt, một nụ cười của cô thôi, dù hàng vạn nữ nhân cũng không sành bằng, hạng dung tục kia, hắn tùy tiện phất tay một cái có cả đống. Nghĩ tới đó, Trì Tá Tú Tàng cau mày, phất tay bảo nữ nhân kia biến đi cho khuất mắt, cô gái kia ánh mắt ai oán, nhưng chỉ biết ngậm miệng lại, ôm lấy y phục che đi cảnh xuất mê người ở trước ngực dưới bụng, đi chân trần rời khỏi phòng ngủ của Trì Tá Tú Tàng.
Trì Tá Tú Tàng đứng trước cửa sổ, nhìn mặt biển tối đen, đoán chừng kẻ kia cũng đang nằm trong lòng nữ nhân nào đó, thật đáng hận, tên đó là hạng phong lưu háo sắc, vậy mà nữ thần trong lòng hắn lại đem trái tim hiến dâng cho y, không biết Lý Hinh Dư có rên rỉ như con mèo cái khát tình trước mặt y như nữ nhân lúc nãy không... Hắn xua đi ý nghĩ đó, bởi nếu không hắn sẽ không kìm được phá nát căn phòng xa hoa này mất.
Một văn kiện màu đỏ lặng lẽ nằm trên bàn làm việc góc phòng ngủ, trong đó có kết luận của cơ cấu tối cao tập đoàn Mitsui, kinh tế toàn cầu đối diện tình trạng sa sút, sản nghiệp sắt thép trong vòng năm năm không có dấu hiệu phục hồi, Cẩm Hồ đầu tư vào Tây Úc hoàn toàn dựa vào lợi nhuận ở lĩnh vực điện tử tiêu dùng cầm cự. Những đại cổ đông đứng đằng sau PHB Biliton và Rino tin to, đặc biệt là tập đoàn của Anh cho dù lo Cẩm Hồ sẽ thành đối thủ cạnh tranh mạnh, nhưng lúc này lại không muốn phiền phức, Phb Biliton chưa nói, quan trọng Rino Tinto do hai xí nghiệp khoáng sản lớn hợp thành, nội bộ cạnh tranh không ngớt, chẳng còn tinh lực đi đàn áp đối thủ cạnh tranh. Càng quan trọng hơn nữa, Cẩm Hồ xây mỏ, làm đường, làm cảng, mặc dù mỗi một mắt xích đều rất yếu ớt, nhưng nó là một hệ thống hoàn chỉnh, bọn họ không có chỗ nào để làm khó.
Mà lúc này muốn đàn áp Cẩm Hồ thì ngoài bỏ số tiền lớn ngoài mức tưởng tượng ra chỉ hi vọng sự vấn hành của Cẩm Hồ có vấn đề khiến cả hệ thống sụp đổ.
Với cái giá vận chuyển đường biển bay giờ, Cẩm Hồ đem quặng sắt được về Trung Quốc sẽ lỗ lớn, rất nhiều người mong Cẩm Hồ tự sập trước, cho nên khoanh tay ngồi nhìn.
Một lũ ngu xuẩn tầm nhìn hạn hẹp! Trì Tá Tú Tàng thầm chửi trong lòng.
Đứng đằng sau Cẩm Hồ là Trung Quốc, mặc dù rất nhiều người phán đoán chính phủ Trung Quốc không có thiện cảm gì với tập đoàn tư nhân không hoàn toàn nắm được, nhưng chính phủ Trung Quốc không phải hạng ngoan cố không cải tạo được. Lúc này chính phủ Trung Quốc còn chưa có năng lực lập nên một hệ thống xuất nhập tài nguyên hoàn chỉnh, không có nghĩ là bọn họ không có tính toán này. Cẩm Hồ mặc dù không bị chính phủ TQ khống chế hoàn toàn, nhưng vớ chính phủ TQ mà nói có còn hơn không, chưa nói tới ý nghĩa tượng trưng của nó, nếu Cẩm Hồ không cầm cự nổi, làm sao chính phủ TQ chịu khoanh tay ngồi nhìn? Đương nhiên cũng có khả năng chính phủ TQ thừa cơ chiếm lấy hệ thống khai thác vận chuyển khoáng sản này của Cẩm Hồ, nhưng với tập đoàn Nhật mà nói, kết quả này còn tồi tệ hơn.
Trì Tá Tú Tàng đứng bên cửa sổ suy nghĩ chốc lát rồi tới bàn làm việc tìm số điện thoại của Trung Thôn Dụ Chi ở Trung Quốc rồi gọi tới, Trung Thôn Dụ Chi hiện phụ trách toàn diện sự vụ của Sony tại Trung Quốc, cùng Tiểu Trạch Hùng tổng phụ trách của NEC là một trong số vài người Trì Tá Tú Tàng có thể dựa vào.
- Đám già khốn kiếp sẽ phải hối hận vì kết luận cuộc họp lần này... Trung Thôn Dụ Chi phát tiết bất mãn trong lòng:
"Đám già khốn kiếp" trong miệng Trung Thôn Dụ Chi chính là tầng tối cao nắm giữ tập đoàn, là người quản lý xí nghiệp thành viên, xí nghiệp Nhật Bản tuy vẫn là con quái vật lớn trên thế giới, nhưng có cảm giác già đi, ý chí tiến thú sắc bén không còn, Trì Tá Tú Tàng và Trung Thôn Dụ Chi thường đánh giá thế khi nói chuyện riêng.
- Tháng 9, mạng di động thông tấn TQ sẽ thăng cấp toàn diện, Sony chuẩn bị ra sao? Trì Tá Tú Tàng càng quan tâm làm sao áp chế Cẩm Hồ hơn, tuy Cẩm Hồ đã có bóng dáng của một tập đoàn tài chính, nhưng lúc này còn rất yếu ớt, chủ yếu dựa vào sản nghiệp điện tử tiêu dùng chống đỡ, nếu đánh sập Ái Đạt, Cẩm Hồ sẽ tự tan rã. Đương nhiên Ái Đạt không yếu ớt như thế, ít nhất là ở lĩnh vực điện tử tiêu dùng.
Do Nhật Bản là thị trường di động lớn thứ ba thế giới, Sony dựa vào địa vị ở Nhật, lượng tiêu thụ di động toàn cầu vượt qua Ái Đạt, nhưng ở ngoài thị trường Nhật Bản thì Sony lại yếu thế hơn Ái Đạt. Đặc biệt ở thị trường di động thứ 4 thế giới là Trung Quốc, di động Ái Đạt chiếm thị phần rất cao, còn Sony không đáng kể, ở thị trưởng ĐNÁ, Ái Đạt cũng nhỉnh hơn Sony một chút.
Mạng thông tấn di động TQ từ tháng 9 sẽ toàn diện nâng cấp từ GMS tới GPMS, nâng cấp về kỹ thuật có nghĩa là công ty có tích trữ kỹ thuật hùng hậu càng chiếm ưu thế hơn, đây là thời cơ tốt để Sony vượt mặt Ái Đạt ở thị trường TQ, Ái Đạt tiến vào ngành nghiệp này có 3 năm, kỹ thuật tuyệt đối không thể so với Sony.
-... Trung Thôn Dụ Chi lại không thể nói gì, tuy hắn phụ trách sự vụ ở TQ, nhưng quyền lực có hạn, mà so với Samsung, tổng bộ Sony coi trọng và tốc độ phản ứng với thị trường TQ thấp hơn nhiều. Samsung sau thất bại ở thị trường di động TQ đã rút bài học sương máu, cơ cấu nghiên cứu thiết kế sản phẩm ở TQ đã hơn 2000 người, Sony còn chưa có một cơ cấu tương tự ra hồn ở Trung Quốc.
Thế nên với câu hỏi của Trì Tá Tú Tàng, Trung Thôn Dụ Chi khó trả lời được, hắn biết ở thị trường di động TQ, có thể gây áp lực với Ái Đạt là Samsung chứ không phải là Sony. Còn Sony đang đối diện với áp lực của Ái Đạt trên phạm vi toàn cầu.
Từ sự im lặng của Trung Thôn Dụ Chi, Trì Tá Tú Tàng thấy nhụt chí trong đó, hắn không trách người khác được, chẳng phải hắn cũng thế sao? Đám lão già kia quá tự cho mình là đúng rồi.