Trở về Hải Châu, người quen quá nhiều, cho nên chỉ có thể đi một mình, Trương Khác không đành lòng để Hứa Tư ở lại như thế, hai người dính lấy nhau, cùng dọn dẹp nhà cửa, cùng ăn cơm trưa, Trương Khác mới rời ngõ Đan Tỉnh tới thành ủy.
Hôm qua Lương Quốc Hưng nói với Trương Khác rằng Tống Bồi Minh ám thị đưa ông vào thành ủy, nói về tư lịch thì Lương Quốc Hưng cũng miễn cưỡng đủ, nhưng đề bạt thế này Trương Khác cảm thấy hơi quá, gần đây Cẩm Hồ cũng không có kế hoạch có hành động lớn ở Hải Châu, Lương Quốc Hưng thì không có tham vọng lớn, con cái đều đã trưởng thành lập gia đình, tiền chẳng phải lo, ông không muốn tham gia vào vòng xoáy này. Cho nên Trương Khác định đi gặp Tống Bồi Minh giúp cậu từ chối.
Trên đường tới thành ủy, Trương Khác nhận được điện thoại của Diêu Văn Thịnh, đại cục ở Kiến Nghiệp được định đoạt, Tiêu Minh Kiến sau Tết sẽ tới trường đảng TW học tập, phía Văn Chu, đám Nghiêm Văn Giới và Lâm Tuyết chính thức có thêm tội danh giết người, lực lượng ủng hộ Nghiêm gia bắt đầu chùn bước. Nghe nói Nghiêm Văn Giới tự sát không thành, bất ngờ là Lâm Tuyết không hé răng một lời, Diêu Văn Thịnh nói theo thông tin phản hồi cô ta chỉ khóc và khóc, ánh mắt thất thần, vẻ đẹp và sự hết sức đáng thương, làm các điều tra viên kinh nghiệm cũng lúng túng, vụ án bắt đầu tiến triển chậm lại.
Chuyện Ngụy Đông Cường tự sát cũng tác động lên cái nhìn của Trương Khác về Lâm Tuyết, thái độ của y với Lâm Tuyết cũng không công bằng, y không thể đem chuyện Lâm Tuyết làm kiếp trước kết tội Lâm Tuyết ở kiếp này, Lâm Tuyết cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé vùng vẫy giữa cuộc đời mà thôi. Trương Khác đã tìm hiểu rất kỹ về thân thế của Lâm Tuyết, một cô gái mười tám đôi mươi, bị chồng của dì mình chiếm đoạt, người thân ruồng bỏ, chồng chưa cưới hủy hôn ước, nghe sao có phần giống cuộc đời Lưu Đình vợ Trương Dịch, có điều Lâm Tuyết không có may mắn như Lưu Đình, cũng không yếu đuối chỉ biết khóc chịu đựng như Lưu Đình, có điều lại đi vào con đường cực đoan trả thù đời, chơi đùa nam nhân, thực sự cô gái đáng thương nhiều hơn đáng giận.
Nếu có thể, Trương Khác không muốn Lâm Tuyết bị phán xử quá nặng, nhưng sau đó thì sao, trái tim Lâm Tuyết đã lạc lối, có lẽ với cô ta cuộc đời này chẳng còn gì đáng mong đợi nữa.
Còn đối với Hồ Tôn Khánh thiếu mối quan hệ thượng tầng mà nói, song quy mới chỉ là bước khởi đầu của ác mộng.
Ở Kiến Nghiệp cũng có bất ngờ, Hoàng Khắc Quần lên làm phó bí thư thành ủy, phó thị trưởng thường vụ thay thế Hồ Tôn Khánh, chứ không làm bí thư khu cao tân như La Quân an bài trước đó. Hoàng Khắc Quần là người của tiền bí thư thành ủy Đào Tấn, ông ta là người tiếp xúc với Trương Khác sớm nhất ở Kiến Nghiệp về kế hoạch Vườn Sồi, có điều về sau vì kế hoạch quá lớn, Vương Duy Quân thay thế ông ta, rất khó đoán thái độ của ông ta với Cẩm Hồ ra sao, nhưng chắc chắn khá xa cách Vương Duy Quân và Lý Viễn Hồ.
Trương Khác vừa tính toán khả năng Hoàng Khắc Quần ngả về phía Giang Mẫn Chi gây ra biến số, vừa suy nghĩ dụng ý của Giang Mẫn Chi dùng nhân vật có thể tính là khá gần với Cẩm Hồ này. Có lẽ Giang Mẫn Chi không muốn có quan hệ quá căng với Cẩm Hồ, trừ khi Giang Mẫn Chi nắm được điểm yếu của Cẩm Hồ, Hoàng Khắc Quần sẽ không biến thành một Lưu Văn Đào khác.
Gặp được Tống Bồi Minh, Trương Khác nói ý tứ của cậu mình ra, Tống Bồi Minh cũng không muốn ép: - Lão Đỗ đi rồi, trên thường ủy cần phải có thêm một vài người bên ta mới được, Lý Nghĩa Giang vào thường ủy không thành vấn đề, lão Lương không có hứng thú thì khó kiếm người khác.
Cùng với việc Đường Học Khiêm, Đỗ Tiểu Sơn rời Hải Châu, lực lượng chính trị của Cẩm Hồ tại Hải Châu giảm đi không ít, có điều với bí thư thành ủy Tống Bồi Minh, thường vụ phó thị trưởng Lý Nghĩa Giang, cho dù tỉnh có phái thị trưởng nhảy dù xuống, Trương Khác chẳng lo.
Thấy Trương Khác không tiếp lời, Tống Bồi Minh đành lộ ý đồ: - Hạng mục LCD có thể chia cho Hải Châu một chén canh không? Sao có thể cho mỗi Kiến Nghiệp, Hải Châu là quê hương của cậu cơ mà! Ở ngoài bị ủy khuất, có thể về nhà bất kỳ lúc nào.
Xem ra Tống Bồi Minh nghe ngóng được chút gì đó rồi, Trương Khác không vòng vo: - Hạng mục bột giấy đã để lại cho Hải Châu rồi mà, làm người không nên quá tham. Hạng mục LCD còn chưa có quyết định cuối cùng, nếu kết hợp với chuỗi sản nghiệp, Hải Châu đúng là có không ít điều kiện thuận lợi... Thấy Tống Bồi Minh mắt mở to, Trương Khác mỉm cười: - Có điều chủ bài phải nắm chắc trong tay, tới cuối mới sinh hiệu quả lớn nhất, mong chú Tống hiểu cho.
Tống Bồi Minh ngả người ra phía sau, cửa lớn: - Cậu gọi tôi là chú thì khẳng định không có chuyện gì hay ho rồi. Dù sao trong lòng cậu có Hải Châu, có tôi là được rồi, cần phối hợp gì cứ lộ trước một ít, cho dù bảo tôi lên tỉnh ủy ăn vạ cũng được.
Năm nay là năm cuối cùng Vận chuyển Trường Giang rồi, từ nay về sau, nó không đơn thuần chỉ vận chuyển hành khách, mà theo mô hình mới du lịch và chở khách. Mặc dù lúc này dùng phương tiện vận chuyển của Trương Giang chẳng thoải mái mấy, nhưng Trương Khác vẫn định dung túng cho tâm lý hoài niệm của mình một chút, đi tàu thủy về Tân Vu, vốn định bảo Lương Quốc Hưng đi cùng, nhưng cậu y chẳng hứng thú với việc đi tàu thủy lắc lư trên sông, nên tự lái xe tới Tân Vu.
Đối với Trương Khác mà nói lại thành gặp họa được phúc, tưởng phải cô đơn buồn tẻ suốt chặng đường, không ngờ tối về nói ra, Tạ Vãn Tình lại rất thích thú, Tạ Vãn Tình lúc nhỏ ở Tân Thái, lớn lên học ở Thượng Hải, rồi sang Anh, tính ra có 6 - 7 đi tàu thủy, nên nghe Trương Khác kẻ, sinh lòng hoài niệm, cô vốn định sáng mai lên Kiến Nghiệp có chuyện xử lý, tiện thể đi cùng Trương Khác luôn.
Gần Tết rồi, cho nên Tạ Vãn Tình không mua được vé thượng hạng, ngó nghiêng không thấy người quen, chạy thẳng vào khoang hạng nhất của Trương Khác. Điều kiện gian phòng này không tệ, trừ một chiếc giường đôi, còn có hai chiếc ghế sô pha đơn và chiếc bàn nhỏ, nhìn ra ngoài cửa, nước sông cuồn cuộn, sắc núi hai bên bờ dần dần hiện ra, bóng tối phủ xuống, đem phong cảnh xa gần thành bức tranh sơn thủy thủy mặc.
Trương Khác và Tạ Vãn Tình nắm tay nhau ngồi bên giường, không nói gì cả, tới khi trời tối đen không còn nhìn thấy gì nữa mới thu ánh mắt lại nhìn nhau cười, cuộc đời có tri kỷ như thế làm bạn, coi như sống không uổng nữa rồi.
Hai người mang theo chút đồ ăn vặt, gọi thêm hai món ăn, cùng hưởng thụ bữa rối hạnh phúc, rồi ôm nhau nằm trên giường, Trương Khác ngằm trên đùi Tạ Vãn Tình, một tay nắm tay cô, tay luồn vào trong tay phục ôm eo, kể biến hóa chính cục ở Kiến Nghiệp.
- Em lo à? Tạ Vãn Tình bị hơi thở bóng hổi của Trương Khác phả vào bụng dưới làm người ngứa ngáy, gắng trấn định hỏi: - Phát triển chậm một chút cũng không sao cả, Cẩm Hồ ngày nay không phải một tỉnh trưởng có thể dễ dàng lật đổ nữa.
- Thời gian không đợi người, cái khác còn được, sản nghiệp LCD đầu tư lớn, kỹ thuật thay đổi nhanh, Cẩm Hồ vất vả lắm mới có thể chen vào, em muốn ổn định một chút chứ, nhưng chỉ sợ để lỡ thời cơ. Tay Trương Khác mơn chớn quanh chiếc bụng nhỏ của Tạ Vãn Tình, miệng vẫn nói: - Thái độ Giang Mẫn Chi không rõ ràng, ông ta mà chọc giận em, em sẽ lôi nó sang Giang Nam.
Tạ Vãn Tình thích nhất dáng vẻ tự tin lại mang chút trẻ con của Trương Khác, bất gác động tình, tay lùa vào tóc Trương Khác, khẽ vuốt ve: - Mấy xí nghiệp TV màu của Đông Hải năm ngoái đều thua lỗ, không biết bọn họ có nhìn ra tiền cảnh của sản nghiệp này chưa?
Thì ra mình bị tính kế sẵn rồi, thảo nào ánh mắt dì Cố hôm đó nhìn mình lại lạ như vậy, thì ra là nhìn mình như con thú bị rơi vào bẫy do và và mẹ mình giăng ra, dù trong lòng đã đồng ý, nhưng Trương Khác muốn đóng kịch xem hai bà mẹ còn trò gì nữa, vờ xấu hổ nói: - Mẹ, con và Tiểu Thanh còn nhỏ mà, đâu cần vội như thế, đợi tốt nghiệp vài năm rồi hẵng tính cũng đâu muộn.
- Sau khi tốt nghiệp con và Tiểu Thanh tính cả tuổi mụ đã là , rồi, không phải là nhỏ nữa, hai đứa sớm kết hôn, sớm sinh con, mẹ và dì Cố hiện giờ sức khỏe còn tốt, có thể giúp hai đứa trông con. Nói tới đó Lương Cách Trân làm bộ bất hạnh than: - Với con thì mẹ và cha con đã không còn tâm tư và lạc thú nuôi dạy con cái từ lâu rồi, chẳng lẽ con không nghĩ nên sớm sinh con cái để đền bù sự hụt hẫng của đôi vợ chồng già cô đơn này à? Ngoài ra bà nội con cũng rất muốn có chắt bế. Tựa hồ quên sạch việc Trương Dịch đã có con.
- Yêu cầu này là của mẹ con, ba bận việc, chưa tính tới chuyện đó. Trương Tri Hành vội gạt bỏ liên can ở chuyện sinh con.
Lương Cách Trân lườm chồng, tựa hồ trách ông sao vào giờ phút quan trọng lại đi ngược lại nguyên tắc thống nhất trận tuyến nhất trí đối ngoại, lại quay sang con trai, dụ khị: - Sớm sinh con cũng có lợi cho Tiểu Thanh, tuổi nó còn trẻ, khôi phục nhanh, không ảnh hưởng tới công việc, mẹ tính thế cũng là vì hai đứa. Dừng một lúc bồi thêm một câu: - Đương nhiên, sau này muốn sinh đứa thứ hai, thứ ba cũng được, trong nước không cho sinh thì ra Hong Kong, dù sao Tiểu Thanh làm việc ở Hong Kong, rất tiện.
- Ba đã nghe chưa, nếu theo lời mẹ, con mà không nghe lời là bất trung với Trương gia, bất hiếu với cha mẹ, không quan tâm tới Tiểu Thanh, thành kẻ cực ác rồi. Trương Khác cười thầm, không biết mẹ mình có phải soạn ra giấy trước rồi học thuộc lòng không, cố tình nói ba lăng nhăng, vờ như chuyển đề tài, lừa mẹ tưởng là mình không chịu.
- Đừng có đánh trống lảng. Lương Cách Trân quả nhiên mắc bẫy, trước đó bà chuẩn bị rất đầy đủ, phân tích tỉ mỉ phong cách và đặc điểm tác chiến của kẻ địch, "quỷ kế" của Trương Khác bị bà nhìn ra ngay, nhìn bộ mặt nhăn nhó vì nhịn cười của Trương Khác càng hiểu lầm: - Nhìn vẻ mặt của con có vẻ rất không muốn, chẳng lẽ con không hài lòng về Tiểu Thanh, có suy nghĩ khác.
Thấy kế trong kế đã thành công, Trương Khác như bị mẹ phát hiện kế dương đông kích tây, vội làm bộ xua tay nói: - Tuyệt đối không, con rất hài lòng về Tiểu Thanh, không có suy nghĩ gì khác.
- Không có thì tốt, dù sao sớm muộn cũng phải kết hôn, muộn không bằng sớm, con cái sớm muộn cũng phải sinh, sinh muộn không bằng sinh sớm. Thấy kẻ địch bị đánh trúng chỗ yếu, khí thế đã xuống, Lương Cách Trân bắt đầu thế công tư tưởng mềm dẻo.
Trương Khác cúi gằm mặt xuống, nhịn cười đến khổ, theo hiểu biết của y về mẹ mình, theo đường lối chiến lược "trừ ác tận gốc, giặc cùng phải đuổi", nhất định sẽ còn lấy ra mấy thứ giấy tờ kiểu như giấy đảm bảo bắt mình ký, gian nan lắm mới nói được: - Mẹ nói đúng, con biết mẹ làm thế vì tốt cho bọn con, tất cả con nghe theo an bài của mẹ.
- Nếu con đã nói nghe mẹ thì mẹ có cái này, con ký trước đi. Y như rằng Lương Cách Trân mò trong túi ra một tờ giấy gấp gọn gàng, trải ra trên bàn, chữ in chi chít đầy một trang, chỉ để chỗ trống cho Trương Khác ký tên.
- Lần này về con còn chưa gặp thím Vệ, con tới thăm thím ấy đi, mọi người thong thả ăn. Nói xong không đợi mẹ ngăn cản, Trương Khác co cẳng chạy vội ra khỏi cửa.
- Tiểu Khác, đợi đã, ký xong cái này rồi đi.
Trương Khác chạy như có lửa đốt đít, không lên xe, chạy một lèo ra khỏi tiểu khu, nhìn phía sau không có truy binh mới ôm bụng cười.
- Em đừng đuổi nữa, Tiểu Khác nó lớn rồi, nó tự có chừng mực. Thấy vợ cầm giấy muốn đuổi theo, Trương Tri Hành gọi lại.
- Có chừng mực, nó mà có chừng mực ở phương diện này thì hôm nay em đã chẳng phải ép nó như thế. Thấy chiêu trí mạng của mình bị chống ngăn cản, Lương Cách Trân trút hết giận lên đầu chồng: - Em đã bảo anh rồi, đừng để có quá nhiều nữ nhân vây quanh Tiểu Khác, anh cứ nói nó biết xử lý ra sao, vì nó Đan Thanh sẵn sàng hi sinh tính mạng, chẳng lẽ lại không có quan hệ kia với nó, trước đó nó còn cùng du học sinh có tai tiếng gì đó, lại còn Phi Dung suốt ngày ở bên nó, lại còn...
Thấy vợ muốn giơ ngón tay ra đếm nhân số, Trương Tri Hành dở khóc dở cười: - Quan hệ này quan hệ kia cái gì, em nghe mấy cái tin đó ở đâu ra?
- Loại chuyện này nam nhân các anh không hiểu đâu, giữa nữ nhân với nhau tin tức luôn truyền đi nhanh nhất. Lương Cách Trân lườm chồng rồi lẩm bẩm: - Đan Thanh trao cả trái tim cho Tiểu Khác rồi, ngoài Tiểu Thanh ra thì em rất vừa ý Phi Dung, xinh đẹp lại dịu dàng, nếu mà... Thật đáng tiếc, nếu ở xã hội cũ, để Tiểu Khác lấy cả về là mọi người cùng vui rồi, anh nói xem mỗi ngày đều có mấy cô con dâu tới vấn an, không tệ chút nào.
Thấy vợ chìm vào suy nghĩ lung tung, Trương Tri Hành lẩm bẩm: - Một vợ cùng quá đủ rồi, thêm vài người thì không mệt chết cũng phiền chết.
Thật không biết mấy bà mẹ thường ngày ở nhà bàn tính cái gì, bày cả trò khế ước bán thân bắt mình ký, cũng cho thấy thường ngày mẹ mình tuy không nói, nhưng chuyện mình ở ngoài cũng biết không ít, cho nên mới không yên tâm như thế. Trương Khác lắc đầu cười gọi điện cho Tạ Vãn Tình, nghe Trương Khác nói tới chuyện kết hôn, Tạ Vãn Tình còn cười vỗ về lại y, cuộc hôn nhân này đối với mọi người đều là chuyện tốt, để mỗi người an tâm hơn. Bất kể là bản thân Tạ Vãn Tình, Hứa Tư, Trần Tĩnh hay Địch Đan Thanh đều không có ý kết hôn với Trương Khác, Tôn Tĩnh Mông không để ý tới danh phận, chỉ có Lý Hinh Dư vì Trương Khác mà quyết liệt với gia đình, gần như hoàn toàn phụ thuộc vào Trương Khác, Trương Khác càng phải có trách nhiệm chiếu cố cho Lý Hinh Dư nhiều hơn.
- Có phải sau cảm thấy sau này còn trêu hoa ghẹo nguyệt sẽ thêm áp lực tâm lý không? Em đó, đôi khi phải học cách từ chối, đều tại em mà đám bọn chị mới lún vào không rút ra được. Em là đồ ma quỷ trộm trái tim của người ta. Cuối cùng Tạ Vãn Tình dịu dàng cảnh cáo, vì Đường Thanh cũng là vì bản thân mình:
Đặt điện thoại xuống, lời khuyên nửa đùa nửa thật của Tạ Vãn Tình vẫn còn vang vọng bên tai, từ nay về sau mình thực sự có thể tu tâm dưỡng tĩnh sao? Trương Khác cười tự trào, kiếp trướng phóng túng quen rồi, cho nên kiếp này tính cách y có hơi tùy tiện, đối với cô gái bình thường còn đỡ, nhưng với mấy cô gái phong tư có một không hai bên cạnh, làm y không kìm nổi muốn yêu thương.
Thực sự sắp kết hôn rồi sao, sống hai kiếp, đây mới là lần đầu tiên.
Kết hôn, tức là trách nhiệm, cái gì khác chưa nói, những sự kiện như hoa hồng quảng trường, hay như "bông hoa Hàn Quốc và người tình Trung Quốc", sẽ không thể diễn ra được nữa, vì như thế là không tôn trọng Đường Thanh.
Cũng không thể buộc dép cho cô gái trong mưa nữa...
Khuôn mặt Trần Ninh hiện ra trong đầu, Trần Ninh, đó là cô gái duy nhất kiếp trước muốn lấy làm vợ, trái tim Trương Khác nhói đau, mười mấy năm trôi qua rồi, nỗi đau vẫn rõ ràng như thế. Tim Trương Khác siết lại từng chút một, chua xót chảy ra, thấm đẫm lồng ngực, chảy ra ngoài mắt, y siết chặt tay hàng rào sắt tiểu khu, tưởng chừng nếu không làm thế, người sẽ sụp đổ, không khí tựa hồ trở nên loãng hơn, đầu óc dần trở nên trống rỗng.
Không biết quá bao nhiêu, Trương Khác đứng thẳng dậy, lao đi, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: "Tiểu Ninh! Anh muốn gặp em!" Lúc này đường phố trống không, Trương Khác chạy một hơi tới thẳng tiểu khu Tân Áp
Ngẩng đầu nhìn khu chung cư nơi Trần Ninh sống, lúc này hai chân Trương Khác như bị đóng đinh xuống dưới đất, trong đầu đủ các loại ý nghĩ liên tục đánh nhau:" Tìm cô ấy làm gì? Cuộc đời của cô ấy là ở bên Vu Trúc, mình chẳng qua chỉ là người chen ngang thôi. Cướp cô ấy lại, mình không thể thiếu cô ấy, mình không muốn mãi mãi đứng từ xa nhìn cô ấy. Cướp cô ấy lại làm gì, nói với cô ấy mình có thể chia một phần trái tim cho cô ấy sao..."
Rất lâu sau, Trương Khác ngửa đầu hít sâu một hơi, nhẹ nhẹ thở ra rồi quay lại, duyên đã hết, hãy để nó trôi đi theo gió vậy.
Đúng lúc Trương Khác bước đi, đột nhiên một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên sau lưng: - A... Sao lại là anh?
Thế nào? hôm nay đã hay chưa, mấy hôm trước chỉ là phần đệm để nối thôi, thực ra ban đầu mình định kết ở đoạn này, chỉ cần search google kiếm bài thơ ướt át về định mệnh là có cái kết mở được rồi, mãi tới dịch hết phần tác giả mới muốn cái kết trọn vẹn hoàn mỹ.
Cơ bản mình đã xong chương cuối cùng, chỉ chỉnh lại một số chi tiết, một điều duy nhất là kết cục của Lâm Tuyết mình không biết phải xử lý thế nào, cuối truyện tác giả đột nhiên hé lộ quá khứ của Lâm Tuyết, thêm cái chết của Ngụy Đông Cường chắc phải có ý đồ khác...
Tiếp tục nghĩ