Lương Quân là do Trương Tri Phi phái tới Perth để phụ trách xây dựng hải đảo, đồng thời vì Hoành Viễn tham gia xây dựng chuối sản nghiệp quặng sắt của Cẩm Hồ. Mặc dù đường sắt, đường bộ, hải cảng chủ yếu là do xí nghiệp lớn có kinh nghiệm trong nước như Xây dựng Trung Quốc đảm nhận, nhưng từ Suối Thánh Đản tới bến tàu Hadalan vẫn có khá nhiều kiến trúc hỗ trợ đủ cho Hoành Viễn bận rộn ở Tây Úc.
- Trang thiết bị và kiến trúc chủ thể trên ba hòn đảo sẽ kết thúc vào cuối tháng, chỉnh thể sẽ xong vào chừng tháng năm tháng sáu, đại khái là trước lễ tốt nghiệp của cậu. Bữa cơm hôm qua chỉ nói chuyện gia đình, hôm nay Lương Quân mới cáo cáo công tác với Trương Khác.
- Thời gian thế là ổn, tháng sáu có lẽ đợt quặng sắt đầu tiên sẽ được khai thác, chỉ là tới khi ấy còn phải bảo vệ luận văn tốt nghiệp, nếu thời gian mà trùng vào nhau thì đau đầu.
Nhìn thấy Trương Khác ôm đầu tựa hồ đau khổ không biết phải lựa chọn thế nào, Lương Quân không khỏi buồn cười, chỉ có đứa em họ này của hắn mới phải đau đầu so sánh chuyện thi tốt nghiệp với đại sự hàng đầu như mỏ quặng Suối Thánh Đàn thuận lợi đi vào sản xuất.
Bữa tiệc tối được tổ chức ở trong quán ăn tại lãnh sự quán Trung Quốc, nhìn thấy trong đám đông đón tiếp ngoài cổng lãnh sự quán có tổng lãnh sự Trương Thụ Hòa, tham tán kinh tế Hoàng Minh Sinh, tổng giám đốc chi nhánh Trung Dã tại Perth là Cố Chí Nghị xúm quanh một người trung niên cao gầy, biết ngay đó là người đứng đầu Trung Dã, tổng giám đốc kiêm bí thư đảng Lưu Trường Trì.
- Nghe người khác kể mà không sao hình dung được phong thái của Khác thiếu gia, hôm nay được gặp mới hiểu một số thứ đúng là không thể dùng lời diễn tả. Lưu Trường Trì nhìn thấy Trương Khác, liền chủ động xuống thềm nghênh đón.
Trương Khác đi nhanh tới vài bước, đưa tay ra bắt tay Lưu Trường Trì: - Để giám đốc Lưu phải vất vả tới Perth, thực sự khiến tôi hết sức áy náy.
- Nên mà, nên mà, hơn nữa mùa này ở Perth, không thể nói là vất vả được, ha ha ha. Từ tiếng cười của Lưu Trường Trì lộ ra tính cách hào sảng của người phương bắc.
Thức ăn toàn là sơn hào hải vị, rượu cũng toàn vang lâu năm, nhưng bất kể chủ hay khách đều không đặt tâm tư vào đó, sau một lượt chúc rượu, mọi người nói vài câu chuyện xã giao, coi như kết thúc bữa tiệc tẩy trần cho Lưu Trường Trì.
Sau bữa tiệc chỉ có vài người đi vào một gian phòng nhỏ, bắt đầu đàm phán việc hợp tác hai bên.
- Buổi chiều tôi đã tới khu mỏ quặng ở Suối Thánh Đản rồi, so với tưởng tượng trước kia còn tốt hơn nhiều, khi ở Bắc Kinh nghe tin tức, đúng là chỉ thấy rất bất ngờ về quyết định của Cẩm Hồ. Lưu Trường Trì nhìn Cố Chí Nghị, trong ánh mắt mang theo sự tán thưởng và khẳng định.
- Vội vàng đem cổ phần chuyển nhượng đi, kỳ thực tôi còn cảm thấy sợ người ta hiểu lầm. Trương Khác mặt làm ra vẻ buồn khổ vì không được người khác hiểu.
- Cẩm Hồ... Không không, khí độ của Khác thiếu gia không thể lấy tư duy người thường ra lý giải, giống như sự việc hiệp hội xúc tiến kỹ thuật di động lần này, người ngoài chỉ nhìn thấy một quan viên cấp tỉnh bộ ngã bệnh mà không nhìn thấy sự kiện này có ảnh hưởng thế nào với oàn bộ sản nghiệp di động sản xuất trong nước. Lưu Trường Trì lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối:
Trương Khác đắc ý đưa mắt Địch Đan Thanh ngồi bên, bị cô đáp lại bằng một cái lườm, tựa hồ hiểu ý tứ y muốn nói:" Chị xem, trước mắt chẳng phải có một người sáng suốt sao?"
- Trước mặt giám đốc Lưu, Cẩm Hồ chẳng nói dối được, cẩm Hồ được lãnh sự quán và Trung Dã hộ trợ, phát triển ở Tây Úc hơn một năm, nhưng so với Rio Tinto và PHB Biliton chưa là cái gì. Cẩm Hồ cần xí nghiệp có thực lực như Trung Dã trợ giúp, chút ý đồ trẻ con này của tôi tin rằng sớm bị tuệ nhãn của giám đốc Lưu nhìn ra. Chuẩn bị hợp tác lâu dài, Trương Khác không che dấu thế yếu của Cẩm Hồ.
- Có thể nhìn ra chỗ yếu của mình không khó, nhưng có khí phách thừa nhận, từ bỏ lợi ích lớn, có tầm nhìn như thế, chỉ có thể là Khác thiếu gia.
Trương Khác nghe mà sởn gai ốc, đó là nguyên nhân y không thích tiếp xúc nhiều với các quan viên, có điều nghe Lưu Trường Trì nói thế, biết sau khi ông ta khảo sát tình hìn mỏ quặng và con số liên quan, nghi ngờ lớn nhất của Trung Dã đã bị loại bỏ.
- Mặc dù hiện giờ quặng sắt đang tăng giá, nhưng không ai dự đoán được cuối cùng nó sẽ tăng tới mức giá nào, lần chuyển nhượng cổ phần lần này phải cân nhắc kỹ hơn, tới giờ chúng ta đã đầu tư gần 1 tỷ, 40% cổ phần không thể tính với giá 400 triệu chứ? Trên đường về, Địch Đan Thanh cố ý lên chiếc xe khác, Lương Quân ngồi cùng xe với Trương Khác.
- Em mà làm như thế thì thành nhà từ thiện rồi, 20% cổ phần định chuyển nhượng cho Trung Dã sẽ có giá 500 triệu USD, 10% cho thương nhân người Hoa ĐNÁ và 10% có thế lực Tây Úc cũng sẽ có giá tương tự, sau này theo nhu cầu tăng vốn đầu tư. Trương Khác tính toán trong chừng 1 năm, tăng giá trị tới trên 50% cũng là cuộc mua bán không tệ, không chỉ giải quyết được nhu cầu vốn cho cơ sở sản xuất LCD mà quan trọng hơn là có thêm được một đồng minh.
- Có thể mời người thân của Trương Thụ Hòa, Hoàng Minh Sinh tới khu mỏ giúp đỡ. Khi xuống xe, Trương Khác lại bảo:
Sau khi Lưu Trường Trì đi rồi, Trương Khác nhận được lời mời của gia tộc Joyce tới tiểu trấn Suối Thánh Khê nghỉ ngơi, nhân vật trùng hưng gia tộc, nghị sĩ Joyce cũng về quê.
- Xem ra ngày mai hoạt động giao lưu sẽ rất kịch liệt, tối nay phải nghỉ ngơi cho đầy đủ mới được. Nhìn thấy người làm của gia tộc Joyce đặc biệt đưa trang phục tới, Trương Khác cười xấu với Địch Đan Thanh.
- Á! Trời vừa mới tối đã lại muốn làm gì đấy, vừa nói phải nghỉ ngơi đầy đủ mà. Thấy Trương Khác xoay người đóng cửa vào, Địch Đan thanh như con dê tội nghiệp lạc lối.
- Muốn nghỉ ngơi đầy đủ thì phải ngủ sớm chứ làm gì, ngủ sớm dậy sớm mới khỏe được. Trương Khác ôm lấy vòng eo đẫy đà mềm mại của Địch Đan Thanh, kéo vào lòng, khẽ liếm vành tai non mềm của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau Trương Khác và Địch Đan Thanh thay y phục mới từ đầu tới chân, nhìn thấy người làm đã đợi sẵn, dắt hai con ngựa cao lớn được đeo yên thắng cương đầy đủ đứng ở viện.
Trương Khác điều chỉnh mũ cưỡi ngựa màu trắng, nhìn trang phục cưỡi ngựa theo tiêu chuẩn an toàn quốc tế trên người, áo trắng, quần bó đen cùng với giày ống cao, với roi ngựa đúng chuẩn mực, cũng oai phong ra phết.
- Bây giờ mặc chuyên nghiệp thế này, nếu tý nữa cưỡi ngựa không ra sao thì bẽ mặt, thật ra em thích cưỡi một loại ngựa khác hơn. Trương Khác quay đầu lại nhìn Địch Đan Thanh, trang phục cưỡi ngựa nữ làm cô vốn lộng lẫy quyến rũ càng thêm vài phần hào khí, nổi bật đường cong lả lướt đáng kiêu ngạo của cô.
Địch Đan Thanh mặc kệ Trương Khác nói năng bậy bạ, đi tới nhận lấy giây cương trong tay người làm, châm trái dẫm lên bàn đạp, chân phải đạp mạnh một cái, người nhẹ nhàng như chim én, ngồi vững vàng trên yên ngựa, toàn bộ một loạt động tác khéo léo gọn gàng, con ngựa gần như không hề nhúc nhích.
Trương Khác có nghe Địch Đan Thanh kể sau khi cô tới Tây Úc mới thi thoảng cưỡi ngựa, giờ nhìn thấy cô lên ngựa dễ dàng như thế, lòng yên tâm hẳn, nhận lấy cương của con ngựa đen, chuẩn bị bắt chước cô lên ngựa.
Ai ngờ tay vừa dùng lực bám vào yên ngựa, chân phải mới đạp đất, con ngựa đen lắc người, chân phải Trương Khác không vượt qua lưng ngựa được, chỉ có cái mông lên yên, hai chân còn ở một phía, chân trái kẹt vào bàn đạp, chân phải lắc lư.
Nhìn thấy Trương Khác được hai người làm bên đẩy bên kéo mới khó khăn ngồi được lên ngựa, mũ áo xộc xệch, trán ứa mồ hôi, Địch Đan Thanh cười gập mình lên lưng ngựa, hối hận vừa rồi không mang theo máy quay.
Từ Perth không có chuyến bay trực tiếp tới Seoul, nên phải chuyển máy bay ở Sydney, khi tới sân bay Sydney ăn sáng, Trương Khác nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân.
- Perth hiện là thời gian nghỉ mát tốt trong năm, biển xanh cát trắng, lại hoa thơm cỏ lạ nhiều như mây, cậu không làm đảo chủ vui quên đường về, định cư luôn ở đó chứ? Diệp Kiên Bân cười hả trêu.
- Perth có nhiều hoa thơm cỏ lạ đến đâu cũng sao nhiều bằng hoa cỏ nhà anh Diệp. Trương Khác gật đầu với Lý Hinh Dư và Phó Tuấn, bảo họ ăn trước, không cần đợi y.
Lúc này câu chuyện cười liên quan tới vườn cây nhà họ Diệp đã lan truyền khắp nơi, Diệp Kiến Bân chỉ biết cười khổ, sau này thanh danh của mình gắn liền với vườn cây rồi.
- Cậu hẳn đã biết biến động nhân sự của Hoa Hạ, chuyến này cậu ép nhảy ra một con hổ rồi đấy. Nghe giọng Diệp Kiến Bân chẳng có vẻ gì là lo lắng, ngược lại còn có chút đùa cợt.
- Tôi cũng đang đau đầu đây, khi ở Bắc Kinh sớm đã dự liệu được thế nào cũng ép cho một con hổ nhảy ra chỉ không phải chỉ là một bầy sói, chỉ là không ngờ động tác ở bên trên nhảy như thế. Trương Khác vỗ trán, biết biến động nhân sự nhanh như thế đoán chừng Cảnh Trọng Dương ở đằng sau ra sức không ít, cho dù hiện giờ thái độ của ông ta với Cẩm Hồ đã có thay đổi ít nhiều, nhưng nhân vật như ông ta, luôn mong quốc xĩ có biểu hiện xuất sắc hơn: - Sau này tới Kiến Nghiệp tôi không dám đi gặp Đinh Hòe nữa, sợ bị ông ấy chửi là đồ phá gia chi tử.
- Ha ha ha... Diệp Kiến Bân cười lớn. - Đúng là làm người ta hơi đáng lo, nhưng đi bước này, Cẩm Hồ đã thực sự ngồi lên đỉnh cao của Kim Tự Tháp rồi. Nghĩ mấy tháng sau tuyệt đại đa số mặt sau di động sản xuất trong nước đều có tiêu chí " Idea Inside", Diệp Kiến Bân không kìm được hưng phấn.
- Cây to đón gió lớn, thực ra tôi không muốn ngồi lên chiếc ghế này. Trương Khác nhìn đồng hồ trên tường nhà ăn, sắp tới giờ rồi: - Còn chuyện gì khác không? Tôi sắp lên máy bay rồi.
- Mấy ngày trước Khâu Diệu Tổ chủ tịch ngân hàng Hoa Liên Singapore tỏ ra có hứng thú với việc Cẩm Hồ đầu tư vào ngân hàng bọn họ, muốn hỏi thời gian tới cậu có thể qua Hong Kong một chuyến gặp ông ấy không? Diệp Kiến Bân tranh thủ hỏi nhanh:
- Tôi phải tới Hàn Quốc giải quyết một số chuyện, sau đó mới tới Hong Kong được, anh và cha vợ anh bàn chuyện này đi, Cẩm Hồ không cần khống chế cổ phần, chỉ cần - %, đảm bảo chúng ta có sức ảnh hưởng tương đối là được.
giờ phút, chuyến bay từ Sedney sang Seoul cất cánh, sau gần giờ bay, giờ chiều ngày hôm đó, bọn họ tới được sân bay quốc tế Seoul.
Lúc này trời đã tới hẳn, trừ trên máy bay đã nhìn thấy ánh đèn lung linh của một trong những thành phố phồn hoa nhất Châu Á.
Mặc dù trước khi lên máy bay đã chuẩn bị sẵn trang phục mùa đông, nhưng bước ra khỏi máy bay, Trương Khác bị gió lạnh ập tới làm run lên cầm cập, quay đầu lại nhìn Lý Hinh Dư bọc mình trong áo len trắng cao cổ, trông như con búp bê, nhất thời chưa thích ứng được với khí hậu làm gò má hồng hào, càng khiến người đối diện nhìn vào cảm thấy dễ chịu.
- Đừng lo, anh đã liên hệ với nhà em trước rồi, nếu khi đó vẫn bị ném ra khỏi cửa, anh sẽ ngã xuống đất trước làm đệm cho em. Trương Khác khẽ vỗ má Hinh Dư trấn an:
- Người nhà em không bao giờ vô lễ như vậy đâu. Lý Hinh Dư lườm trước khác một cái, nhưng trong lòng hết sức ấm áp, đột nhiên khẽ hô lên: - Á! Sao lại là anh Tại Thù tới đón chúng ta, anh liên hệ với anh ấy trước à?
Lý Tại Thù nghe thấy tình hình của điện tử Hoa Hạ, lập tức hiểu ra chuyện có biến hóa là do kết quả của chuyến đi tới Bắc Kinh sau tết dương lịch của Trương Khác, bí mật gặp mặt người của Liên Tấn - Liên Tín, nực cười cho Trí Tá Tú Tàng khi đó còn khinh miệt nói đó là sự kết minh của đám tàn binh bại tướng không làm nên trò trống gì. Hắn tuy sớm nhận ra sự việc không phải tầm thường, nhưng không ngờ tên tổng giám đốc vô dụng Cát Kiến Đức lại trực tiếp kéo ngã ngựa, điện tử Hoa Hạ tiến hành chỉnh đốn cải tổ, lạp có được cấp quyền kỹ thuật mới nhất của Cẩm Hồ. Như thế thị trường di động của Trung Quốc sắp có thay đổi mang tính căn bản, các cự đầu di động Âu Mỹ và Nhật trước đó muốn ỷ vào ưu thế kỹ thuật sau khi nâng cấp mạng đánh bật hết doanh nghiệp di động TQ chiếm lĩnh thị trường, giờ đối phó với kẻ địch còn mạnh hơn trước đó.
" Đối với người có nhãn quang và khí phách, cháu có thể không thích, nhưng tuyệt đối phải tôn trọng, không làm được điều này, cháu mãi mãi không thể trở thành một người tương tự." Câu nói đó của hội trưởng vẫn còn vang bên tai, nhìn Trương Khác và Lý Hinh Dư từ chỗ băng chuyền lấy hành lý đi ra, Lý Tại Thù đi tới hơi khom người chào: - Hoan nghênh tới Seoul.
Dọc đường ăn một bữa cơm thật ngon kiểu Hàn, xe đi thẳng tới cổng lớn nhà họ Lý tại Hán Nam Động.
Trước cửa rất yên tĩnh, không một ai ra tiếp đón, một lúc sau cổng lớn chầm chậm mở ra, chiếc xe màu đen lặng lẽ đi vào.
Trên xe Trương Khác quan sát đình viện kiểu viên lâm này, nương theo ánh đèn từ nhà hắt ra, có thể nhìn thấy hai bên đường là thảm cỏ, góc tường có một mảnh rừng trúc, bên trên phủ lớp tuyết tắng chưa tan hết.
Cuối cùng xe dừng lại, Lý Hinh Dư nhìn cha mẹ đứng dưới mái hiên, hai mắt đỏ hoe, khi xuống xe, giọt nước mắt long lanh rốt cuộc cũng rơi xuống.
- Ba.. Mẹ... Nhìn khuôn mặt cha thêm già nua, tóc mai thêm vài sợi bạc, khuôn mặt mẹ đầy lo lắng đôi mắt thì sưng lên vì khóc, Lý Hinh Dư đi tới bậc thềm, quỳ sụp xuống sàn mặt đất băng giá, muốn nói gì đó nhưng thương cảm làm cổ họng nghẹn lại, bờ vai nhỏ run lên, nước mắt tuôn lã chã làm ướt cả mặt đất.
Lý Kiện Hi nhìn con gái quỳ dưới đất khóc không ra tiếng, mặc trái tim được tôi rèn sắt đá lúc này cũng bị một thứ gọi là tình thân đánh vỡ.
- Đưa Xảo Trinh về phòng, hôm nay nó ngồi máy bay cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm. Khóe miệng Lý Kiện Hi giật giật mấy cái, không biết phải nói gì với con gái, quay đầu sang bảo vợ.
Nghe chồng nói thế, mẹ Lý Hinh Dư mặt ướt đẫm nước mắt lúc này mới dám đỡ con gái đứng dậy ôm vào lòng.
Trương Khác lúc này không thích hợp có hành động gì, đứng nhìn hai mẹ con Lý Hinh Dư ôm nhau khóc thút thít, tới khi Lý Kiện Hi đưa tay ra mời, khẽ gật đầu với mẹ con Lý Hinh Dư, cùng Lý Tại Thù bước lên thềm, cởi giày ra vào phòng trà.
Phòng trà rộng rãi được quét dọn sạch bong không có một hạt bụi, bên trong ngoại trừ một cái bàn trà nhỏ, một bộ dụng cụ pha trà, một cái lò nhỏ thì hoàn toàn không có thứ gì khác.
Ba người ngồi vây quanh bàn trà, Lý Tại Thù lấy nước được đun sôi rửa chén trà xinh xảo nhỏ nhắn, sau đó đổ nước trà lần thứ nhất đi, pha nước trà thứ hai, rót trà đầy bảy phần vào cốc của ba người, hơi nóng lượn lờ bay lên, hương trà thơm ngát lan tỏa khắp phòng, làm lòng người khoan khoái.
- Xuất phát từ suy nghĩ gì khiến cậu sẵn lòng nâng đỡ đối thủ trong nước có khả năng uy hiếp mình? Giọng Lý Kiện Hi với Trương Khác vẫn khô khốc như cũ, nhưng mời y ngồi uống trà cùng là một thay đổi rất lớn.
Người trước mặt không chỉ là bậc tiền bối trong nghề mà Trương Khác khâm phục lại còn là cha của cô gái y yêu, trước kia vì nhiều nguyên nhân thái độ của trước kia đôi lúc không đúng mực, lúc này Trương Khác cung kính trả lời: - Cẩm Hồ không muốn làm một kẻ theo chủ nghĩa dân tộc bài ngoại, nhưng cũng hi vọng quốc gia của mình có một nhóm xí nghiệp ưu tú, để ở trên một võ dài bình đẳng, cùng cạnh tranh, cùng trưởng thành với xí nghiệp ưu tú nước ngoài, đó là điều có lợi cho người khác, có lợi với bản thân, cuối cùng đều có lợi.