Từ khi tỉnh chính thức lập tổ điều tra liên hợp tiến hành điều tra Hải Túc, Hồ Tôn Khánh biết chuyện gay go to rồi, với tình hình khi đó của Hải Túc, đoán chừng khó tranh khỏi kiếp nạn, bản thân ông ta tuyệt đối không thoát khỏi liên quan. Hồ Tôn Khánh muốn bỏ trốn, nhưng cuối cùng không dũng khí vứt bỏ lại cơ sở gây dựng ở Kiến Nghiệp, cũng biết mình là một mục tiêu quá lớn, không khéo chưa qua được biên giới đã bị kẻ nào đó có dụng tâm tóm gọn.
Hồ Tôn Khánh hiểu bản thân không đi được, nhưng Hồ Kim Tinh có thể, là người đại diện của ông ta ở Hải Túc, rất nhiều chuyện lấy danh nghĩa Hồ Kim Tinh làm, một khi sự việc bại lộ, Hồ Kim Tinh nhất định bị liên lụy, Hồ Tôn Khánh không thể để độc đinh của Hồ gia bị tổn hại. Hơn nữa Hồ Kim Tinh còn trẻ, Hồ Tôn Khánh lo hắn không biết chừng mực, tới khi đó khai cả những chuyện không nên khai, không ai biết, lúc đó ông ta hết đường sống.
Thế nên Hồ Tôn Khánh ngầm an bài, cuối cùng trước khi bản thân bị song quy, đưa Hồ Kim Tinh tới Hong Kong, dặn dò hắn từ Hong Kong bay sang Canada, trong thời gian ngắn tuyệt đối không được về.
Nhưng đúng như Hồ Tôn Khánh lo lắng, Hồ Kim Tinh còn trẻ, làm sao cam tâm bản thân bỏ trốn như chó nhà tang, trong thời gian ở cùng Nghiêm Văn Giới, Lâm Tuyết. Hồ Kim Tinh đã biết rốt cuộc Trương Khác có thân phận gì, cũng biết cục diện khốn cùng của Hải Túc có liên quan gì tới y.
" Mày làm tao mất hết, tao không cam tâm, tao phải báo thù, tao nhất định phải báo thù, tao sẽ cho mày phải nếm mùi đau khổ."
Hồ Kim Tinh sớm đã biết Trần Phi Dung công tác ở Thương vụ Cẩm Hồ, hắn chờ đợi ở bên ngoài tòa nhà Cẩm Hồ nhiều lần, cuối cùng phát hiện ra được bóng dáng Trần Phi Dung, rồi thầm theo dõi, nắm bắt được nơi ở và quy luật sinh hoạt của Trần Phi Dung ở Hong Kong. Chỉ là ở Trần Phi Dung ở cùng Hà Huyền, bình thường rất ít khi ra ngoài hoặc ở nhà một mình, thường xuyên ở cùng Đường Thanh và Hà Huyền, mặc dù biết Đường Thanh mới là bạn gái chính thức của Trương Khác, nhưng với Hồ Kim Tinh mà nói, Trần Phi Dung là cô gái khiến hắn khuynh đảo ngay từ cái nhìn đầu tiên, là người tình trong mộng của hắn cho tới tận bây giờ, càng có sức hấp dẫn hơn.
Rất nhiều lần nấp trong bóng tối nhìn dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn và vóc dáng yêu kiều mê đắm của Trần Phi Dung, chính bản thân Hồ Kim Tinh cũng không biết mình ra tay với Trần Phi Dung là vì báo thù Trương Khác hay là vì một lần thỏa mãn khao khát của bản thân, thực sự làm chuyện đã làm vô số lần trong mơ với Trần Phi Dung.
Cho nên mãi không tìm ra được cơ hội ra tay, cũng biết bản thân ở lại Hong Kong là không an toàn, nhưng trong gần hai tháng qua, Hồ Kim Tinh vẫn cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi trong bóng tối.
Cuối cùng công sức không uổng phí, tối nay Hồ Kim Tinh thấy đã sắp 12 giờ mà Trần Phi Dung còn chưa về, đoán hôm nay chắc cô không về nữa, định ngày mai lại tiếp tục, chân đã bước được bước đầu tiên ra khỏi vị trí kín đáo hắn ẩn nấp theo dõi, chuẩn bị về chỗ ở thì nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen từ phía kia đường đi tới, đỗ lại ở cổng chung cư, Trần Phi Dung từ trên chiếc xe đó đẩy cửa đi ra.
Hồ Kim Tinh theo dõi Trần Phi Dung ở Hong Kong thời gian dài như thế, chẳng cần nhìn biển số Hồ Kim Tinh cũng biết đó là xe riêng của Trương Khác tại Hong Kong, thấy xe đi về phía mình, vội rụt người nấp sau đèn đường, tránh để người trong xe chú ý.
Nhìn chiếc Mercedes đi qua một con đường Hồ Kim Tinh mới yên tâm, từ bóng tôi đi ra tiến về phía cửa chung cư, nhớ lại vừa rồi Trần Phi Dung từ xe đi xuống, tựa hồ mặt đỏ lựng mang theo hưng phấn khác thường, trong lòng không khỏi nổi giận:" Chẳng lẽ ở cùng thằng khốn đó làm em vui vẻ như thế, lát nữa anh sẽ cho em biết vui vẻ thực sự là thế nào."
Nhìn thấy Hồ Kim Tinh, Trần Phi Dung sửng sốt một lúc mới tỉnh lại, thấy hắn cười lạnh, ánh mắt bất thiện và ngữ khí cợt nhả của hắn, làm Trần Phi Dung dự liệu được chuyện không ổn.
- Ngày mai tôi còn phải đi làm, nếu như anh có chuyện gì, để sáng mai chúng ta nói. Vì tránh chọc giận Hồ Kim Tinh, Trần Phi Dung kìm chế, nuốt những lời kiểu như "anh đã bị canh sát ra thông báo truy nã, mau đi đầu thú" vào lòng, đồng thời nỗ lực để sắc mặt thật bình thường từ chối yêu cầu của Hồ Kim Tinh, bình tĩnh kéo dài thời gian, tay đặt sau lưng len lén vươn ra, ấn lên cửa chuẩn bị thình lình đóng sập cửa lại.
- Đừng thiếu hiếu khách như thế, anh hiếm khi tới Hong Kong được một lần, lại đợi em muộn thế này, chúng ta cho dù không phải là bạn, cũng có tình bạn học chứ. Hồ Kim Tinh mặt mang vẻ trêu ghẹo, thấy đầu vai Trần Phi Dung hơi cử động, biết rằng cô có động tác nhỏ sau cửa, đúng lúc Trần Phi Dung đặt tay xoay nắm đấm cửa, chuẩn bị đóng cửa vào, hắn nhanh chân thò chân vào cửa, không cho cô đóng lại.
- Anh mau đi ra! Anh muốn làm cái gì? Tôi hô lên đấy. Cửa không đóng lại được, Hồ Kim Tinh dùng sức chen vào, Trần Phi Dung kinh hoàng vừa lùi vừa dọa nạt.
- Em cứ hô lên đi, anh biết nhà đối diện đi du lịch chưa về, em ở trên cao như thế, có hét lớn thế nào cũng không ai nghe thấy đâu, nơi này lại cách âm rất tốt. Hồ Kim Tinh trở tay đóng cửa lại, thấy Trần Phi Dung muốn gọi điện cầu cứu, liền giật đứt giây điện thoại trước.
" Mình thực sự không nên do dự, đáng lẽ phải giành thứ quý giá nhất cho người mình yêu thương." Nhìn Hồ Kim Tinh đắc ý cười gằn đi từng bước một về phía mình, Trần Phi Dùng lòng đầy hối hận, nghĩ tới ác mộng mình sắp phải đón nhận, không kìm được nước mắt.
Nhìn Trần Phi Dung kinh hoàng, Hồ Kim Tinh càng hả hê nhìn ngắm thân thể tuyệt trần của cô, thấy khóc như hoa đào trong mưa, nhưng khuôn mặt vẫn động lòng người, cổ áo đã cở một cái cúc, lộ ra làn da trắng như tuyết, đồi ngực nhìn nghiêng hết sức nảy nở, vòng eo nhỏ gọn, mùi u hương cơ thể thoang thoảng lẫn trong không khí, Hồ Kim Tinh như sắp bị lửa dục trong người thiêu cháy thành than, hai mắt đỏ rực lên như sói đói, tay phải vươn tới, hướng đến bầu ngực chưa một nam nhân nào đụng vào của Trần Phi Dung. Nhìn Trần Phi Dung từng bước lùi vào góc tường, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, không hề có chút ý chí phản kháng, Hồ Kim Tinh sinh tâm lý mèo vờn chuột, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, liếm môi chĩa vào ngực áo ướt nước, lập lờ hiện lên hình dạng áo lót bên trong, nuốt nước bọt nói: - Cởi áo ra.
-... Trần Phi Dung kinh động vô cùng, mặt trắng bệch.
Hồ Kim Tinh càng thêm phấn khích, vung vẩy con dao trong tay, liếm môi mắt không rời khuôn ngực mê đắm của Trần Phi Dung: - Cởi từng cái một, thật từ từ... em không muốn có thêm đau đớn phải không, khuôn mặt xinh đẹp của em nếu bị rạch vài cái thì thật đáng tiếc đấy, nào cởi đi, chậm thôi...
" Tu... Tu..." Tiếng rung nhè nhẹ trên bàn trà đột nhiên vang lên, có người gọi tới chiếc điện thoại Hoa thiếu nữ của Trần Phi Dung, vỏ máy màu ánh trăng nhá lên ánh đèn màu hồng, sau ba lần rung là tiếng hát Tuyết mùa đông trên biển của Giang Đại Nhi.
Kẻ đang có mưu đồ làm chuyện ác đột nhiên bị quấy rối, Hồ Kim Tinh hoảng hột quay lại, đợi phát hiện ra là di động của Trần Phi Dung, tức giận đi tới, nhìn thấy trên màn hình hiện thị cái tên "Trương Khác", lửa giận bùng lên trong lòng, cầm chiếc di động nhỏ nhắn ném mạnh xuống đất, nhìn chiếc di động vỡ nát thành từng mảnh, vỏ máy, mạch điện, pin bắn lung tung các góc, mới quay đầu lại, cố làm dáng vẻ quý tộc nói: - Xin lỗi nhé, làm hỏng mất di động của em rồi... Á...
"Choang!"
Hồ Kim Tinh quay đầu mới phát hiện ra không biết từ lúc nào Trần Phi Dung đã tới sau lưng minh, giơ cao chiếc lọ hoa gốm đập xuống, tích tức trướng khi bị đập ngất xỉu, Hồ Kim Tinh nghĩ không ngờ mình bị cô ta vờ không có sức phản khác lừa gạt mất, vì sao vừa rồi mình chậm chạp như thế, vì sao không mặc xác cái điện thoại kia, kiếp này không còn cơ hội đụng vào mỹ nữ động lòng người này nữa rồi.
Trần Ninh mím môi do dự, Trương Khác vén áo jacket lên vẫy vẫy trước mặt Trần Ninh: - Em xem đi, đằng sau không có đuôi sói xám đâu.
Trần Ninh phì cười, vỗ vai Trương Khác: - Đi thôi nào.
Tới chung cư Thanh Niên, đưa cho Trương Khác ít vật liệu, nói: - Tôi sai người mua giấy rồi, một lát nữa sẽ đưa tới cho cậu. Liếc mắt nhìn Trần Ninh, không nói thêm điều gì.
Trương Khác thầm thở dài, có nhiều chuyện khác xa kiếp trước rồi.
Vào chung cư, Trương Khác hỏi: - Em có muốn tham quan một chút không?
Trần Ninh sớm đã được nghe đồn về khu vườn trên không của Trương Khác rồi, gật đầu, cho dù được nghe kể trước, Trần Ninh vẫn thốt lên kinh ngạc không ngớt, tuy vẫn trong mùa đông giá lạnh, nhưng lọt vào tầm mắt là một màu xanh tươi mát, không hề nhận ra có chút tiêu điều nào của mùa đông. Trần Ninh đi qua chòi nghỉ, bước trên con đường nhỏ quanh co trải đá cuội trắng, ngẩng đầu lên nhìn qua thác nước nhỏ, đằng xa là đường nét lờ mờ của Yến Quy Sơn với ánh đèn lấm chấm, reo lên: - Không ngờ ngắm đèn ở đây lại mang một tình thú khác hẳn.
Trương Khác ngồi xuống chòi nghỉ: - Vậy lát nữa chúng ta thả đèn ở đây nhé?
Trần Ninh chạy vào chòi nghỉ, Trương Khác chỉ dần cho cô giúp mình dùng giây đồng làm đáy đèn Khổng Minh, đợi kết xong đáy đèn thứ nhất thì Phó Tuấn đã mang giấy tới, cả hai hào hứng cắt giấy dèn đèn, làm một cái đèn Khổng Minh thật lớn. Có kinh nghiệm lần đầu, Trần Ninh bắt đầu tự làm, đợi cô làm xong chiếc đèn của mình, Trương Khác đã làm xong hai cái, Trần Ninh cười: - Vừa khéo mỗi người hai nguyện vọng.
Trương Khác dẫn Trần Ninh đi tới bên ao nước, đốt nến giữa đáy đèn, nắm lấy sợi giây, nhìn Trần Ninh: - Em chuẩn bị ước xong chưa? Sắp bay rồi đấy.
Trần Ninh gật đầu, đèn Khổng Minh chầm chậm bay lên, Trần Ninh chắp tay lại nhìn theo chiếc đèn, lòng thầm cầu nguyện, vẻ mặt trông vô cùng chăm chú, đợi bốn chiếc đèn thả hết, cô mới thở dài: - Tiếc quá, chỉ được hai nguyện vọng.
- Không sao. Trương Khác thấy lúc này Trần Ninh hơi trẻ con: - Chúng ta làm thêm hai cái nữa.
Trần Ninh lắc đầu: - Em không muốn quá tham lam chỉ cần ông trời thỏa mãn hai tâm nguyện của em là được rồi.
~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~
- Tào ca, sao lại đi như thế? Tên đó rốt cuộc có lai lịch thế nào? Giang Đào theo ở sau lưng Tào Hổ, hết sức khó hiểu vì sao vừa rồi tên kia chỉ đi ra nói vài câu, vị lão đại quen ngông nghênh của mình như biến thành một con người khác, không nói gì dẫn bọn chúng bỏ đi. Hành vi khác thường của Tào Hổ làm Giang Đào nghĩ mãi không hiểu, cho nên không ngừng truy hỏi:
- Câm mồm! Mày thì biết cái gì? Giang Đào hỏi mấy lần liền làm Tào Hổ điên tiết quay đầu lại quát, nhưng không muốn nói cho Giang Đào biết nguyên nhân đằng sau.
Tào Hổ đúng là kiêu ngạo, vì hắn có vốn để kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo không có nghĩa là hắn không hiểu rõ tình thế, là tên ngốc không biết suy nghĩ. Ngược lại Tào Hổ từ nhỏ được hoàn cảnh gia đình hun đúc, cho nên sớm hiểu được một số chuyện đấu tranh chính trị và thương trường, từ chỗ cha mẹ và tân thích, hắn sớm hiểu một mặt khác của xã hội.
Cho nên có lần Tào Hổ làm như vờ vô tình hỏi bí thư thành ủy Kiến Nghiệp khóa sau là ai, để Tiết Minh Lâu sau này không dám xem thường hắn. Tào Hồ kiêu ngạo trừ bối cảnh gia đình ra, hắn có nhãn quang và tư tưởng trưởng thành sớm hơn đám bạn cùng tuổi, vì thế hắn xem thường đám bạn ngu xuẩn ấu trĩ.
Khi người kia đứng ra lên tiếng giải vây cho Trần Ninh, Tào Hổ lập tức nhớ ra mình đã nhìn thấy khuôn mặt đó rồi, biết y chính là Trương Khác. Tên Trương Khác này hẳn cũng nhận ra mình, khi đó ở nhà bác Giang, mình và y còn đối mắt với nhau mấy lần, chắc chắn hắn phải biết là ai, cho dù khi đó không biết thì hiện giờ cũng phải biết rồi. Dù khi đó y không biết thì hiện giờ phải biết phần nào rồi, dù sao cậu mình làm bí thư thành ủy Kiến Nghiệp, trong cơ quan chính phủ có ai không muốn leo lên trên, muốn thân cận với cậu mình, làm sao không biết cậu mình có đứa cháu ngoại học ở Đh Đông Hải. Tên này hôm đó nhiệt tình mang tài liệu tới cho bác Giang, chẳng lẽ còn có thể ngoại lệ? Nhưng không phải y làm chân chạy vặt cho cho chính phủ sao? Thế nào lại xuất hiện ở trong trường? Y biết thân phận bối cảnh của mình rồi, vì sao dám nói chuyện với mình như thế, đám người đi theo kia hẳn là vệ sĩ, có lẽ thân phận y cũng không tầm thường?
Hắn cũng loáng thoáng nghe nói trong trường Đh Đông Hải có một tên hoàn khố ngông nghênh không kém ở mấy khóa trước tên Trương Khác, chỉ là loại công tử địa phương này hắn chẳng coi vào mắt, nên chẳng quan tâm, tới hôm nay mới kết hợp lại, chẳng lẽ hai tên Trương Khác đó là một?
Tào Hổ đầy một bụng nghi vấn, lại hơi hiểu đời có chút tính toán, thấy đám người Phó Tuấn đi lên chặn lại, hắn nhận ra ngay có điều bất thường, liền thu lại sự càn quấy vốn có, dẫn đám đàn em bỏ đi.
Tên đường về Tào Hổ mấy lần muốn lấy di động muốn hỏi cậu xem tên Trương Khác kia rốt cuộc là ai? Nhưng nghĩ kể chuyện này với mình mà nói chẳng có gì vẻ vang cả, nghĩ một hồi liền bấm số của Giang Mi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay Trương Khác phải tới Hải Châu tham gia nghi thức khởi công hạng mục bột giấy, nên dậy từ rất sớm, tính lên xe ngủ bù không ngờ bị Đỗ Phi phá rối:
- Trương Khác, mày dậy chưa đấy? Không đợi trả lời, Đỗ Phi đã hâm mộ nói: - Nghe đồn mày tán được hoa khôi mới rồi.
Trương Khác ngái ngủ bực mình nói: - Mày ở tận nhà mà cũng biết chuyện này nữa à, nghe đâu ra đấy?
- Tất nhiên là đám Học Bân kể cho tao rồi, Khác thiếu gia vừa ra tay, lập tức xử lý được nha nội cấp phó quốc, đưa mỹ nhân đi. Chuyện oanh động như vậy cơ mà, có tới ba người gọi điện cho tao kể chuyện này, nghe nói tới khi KTX sắp tắt đèn mới đưa người ta về hả? Giọng của Đỗ Phi rất bỉ ổi:
Nghe Đỗ Phi nói thế, Trương Khác có chút lo cho Trần Ninh, nhớ ra một người: - Mày thân với La Tuyền không?
- Sao? Thấy hoa khôi khó nuốt quá định chuyển mục tiêu à?
- Cút. Trương Khác bị Đỗ Phi làm tức xì khói: - Tao nhớ bọn họ là bạn học, định nhờ La Tuyền giúp tao chiếu cố cho cô ấy, tao lo Tào Hổ có thể làm chuyện gì đó. Hôm qua Trương Khác đã dặn Phó Tuấn phái hai vệ sĩ ngầm bảo vệ Trần Ninh, từ sau sự kiện Hồ Kim Tinh, y càng chú ý an toàn cho những người thân cận, còn muốn lập một đội vệ sĩ nữ càng tốt, có điều nếu có người thân cận ở bên cạnh sẽ tốt hơn một chút.
La Tuyền là bạn cùng lớp với Trương Khác và Đỗ Phi, nhưng trượt tốt nghiệp, thi lại một năm, kiếp trước có tình cảm với Trương Khác, trong chiều mưa thi tốt nghiệp Trương Khác còn đưa La Tuyền về nhà và đưa cho cô một tấm danh thiếp. Đỗ Phi luôn giữ liên hệ mật thiết với bạn học cũ, nhất là bạn học vào được Đh Đông Hải.
- Mày nghiêm túc rồi à? Đỗ Phi không đùa nữa: - Được, tao sẽ bảo với La Tuyền một tiếng, có điều mày không muốn gặp cô ấy à? Năm xưa mày có ý với người ta mà.
Trương Khác cúp máy luôn, không nghe Đỗ Phi trêu chọc nữa.
Cẩm Hồ lần này dự toán đầu tư vào hạng mục bột giấy ở Hải Châu gần ty, được coi là khoản đầu tư đơn lẻ vào lĩnh vực lớn nhất từ trước tới nay.
Không chỉ các nhân vật vai vế liên quan của tỉnh thành tham gia nghi thức khởi công này, ngay cả TW cũng phái hai lãnh đạo cấp bộ tới, Tống Bồi Minh mặt mày hưng phấn, không ngừng chạy qua chạy lại nghênh đón các lãnh đạo tỉnh và TW mà chẳng cảm thấy mệt chút nào, hôm nay là ngày vẻ vang nhất từ khi lên làm bí thư thành ủy đến nay.
Trương Khác đứng cạnh Tương Vi, giống như người bàng quan, thấy Tống Bồi Minh bận rộn chào hỏi lãnh đạo, tự như vô ý hỏi: - Sao quầng mắt bí thư Tống lại thâm thế kia, tôi đoán chắc đêm qua không ngủ, chị Tương nghĩ sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Từ khi tỉnh chính thức lập tổ điều tra liên hợp tiến hành điều tra Hải Túc, Hồ Tôn Khánh biết chuyện gay go to rồi, với tình hình khi đó của Hải Túc, đoán chừng khó tranh khỏi kiếp nạn, bản thân ông ta tuyệt đối không thoát khỏi liên quan. Hồ Tôn Khánh muốn bỏ trốn, nhưng cuối cùng không dũng khí vứt bỏ lại cơ sở gây dựng ở Kiến Nghiệp, cũng biết mình là một mục tiêu quá lớn, không khéo chưa qua được biên giới đã bị kẻ nào đó có dụng tâm tóm gọn.
Hồ Tôn Khánh hiểu bản thân không đi được, nhưng Hồ Kim Tinh có thể, là người đại diện của ông ta ở Hải Túc, rất nhiều chuyện lấy danh nghĩa Hồ Kim Tinh làm, một khi sự việc bại lộ, Hồ Kim Tinh nhất định bị liên lụy, Hồ Tôn Khánh không thể để độc đinh của Hồ gia bị tổn hại. Hơn nữa Hồ Kim Tinh còn trẻ, Hồ Tôn Khánh lo hắn không biết chừng mực, tới khi đó khai cả những chuyện không nên khai, không ai biết, lúc đó ông ta hết đường sống.
Thế nên Hồ Tôn Khánh ngầm an bài, cuối cùng trước khi bản thân bị song quy, đưa Hồ Kim Tinh tới Hong Kong, dặn dò hắn từ Hong Kong bay sang Canada, trong thời gian ngắn tuyệt đối không được về.
Nhưng đúng như Hồ Tôn Khánh lo lắng, Hồ Kim Tinh còn trẻ, làm sao cam tâm bản thân bỏ trốn như chó nhà tang, trong thời gian ở cùng Nghiêm Văn Giới, Lâm Tuyết. Hồ Kim Tinh đã biết rốt cuộc Trương Khác có thân phận gì, cũng biết cục diện khốn cùng của Hải Túc có liên quan gì tới y.
" Mày làm tao mất hết, tao không cam tâm, tao phải báo thù, tao nhất định phải báo thù, tao sẽ cho mày phải nếm mùi đau khổ."
Hồ Kim Tinh sớm đã biết Trần Phi Dung công tác ở Thương vụ Cẩm Hồ, hắn chờ đợi ở bên ngoài tòa nhà Cẩm Hồ nhiều lần, cuối cùng phát hiện ra được bóng dáng Trần Phi Dung, rồi thầm theo dõi, nắm bắt được nơi ở và quy luật sinh hoạt của Trần Phi Dung ở Hong Kong. Chỉ là ở Trần Phi Dung ở cùng Hà Huyền, bình thường rất ít khi ra ngoài hoặc ở nhà một mình, thường xuyên ở cùng Đường Thanh và Hà Huyền, mặc dù biết Đường Thanh mới là bạn gái chính thức của Trương Khác, nhưng với Hồ Kim Tinh mà nói, Trần Phi Dung là cô gái khiến hắn khuynh đảo ngay từ cái nhìn đầu tiên, là người tình trong mộng của hắn cho tới tận bây giờ, càng có sức hấp dẫn hơn.
Rất nhiều lần nấp trong bóng tối nhìn dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn và vóc dáng yêu kiều mê đắm của Trần Phi Dung, chính bản thân Hồ Kim Tinh cũng không biết mình ra tay với Trần Phi Dung là vì báo thù Trương Khác hay là vì một lần thỏa mãn khao khát của bản thân, thực sự làm chuyện đã làm vô số lần trong mơ với Trần Phi Dung.
Cho nên mãi không tìm ra được cơ hội ra tay, cũng biết bản thân ở lại Hong Kong là không an toàn, nhưng trong gần hai tháng qua, Hồ Kim Tinh vẫn cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi trong bóng tối.
Cuối cùng công sức không uổng phí, tối nay Hồ Kim Tinh thấy đã sắp 12 giờ mà Trần Phi Dung còn chưa về, đoán hôm nay chắc cô không về nữa, định ngày mai lại tiếp tục, chân đã bước được bước đầu tiên ra khỏi vị trí kín đáo hắn ẩn nấp theo dõi, chuẩn bị về chỗ ở thì nhìn thấy một chiếc Mercedes màu đen từ phía kia đường đi tới, đỗ lại ở cổng chung cư, Trần Phi Dung từ trên chiếc xe đó đẩy cửa đi ra.
Hồ Kim Tinh theo dõi Trần Phi Dung ở Hong Kong thời gian dài như thế, chẳng cần nhìn biển số Hồ Kim Tinh cũng biết đó là xe riêng của Trương Khác tại Hong Kong, thấy xe đi về phía mình, vội rụt người nấp sau đèn đường, tránh để người trong xe chú ý.
Nhìn chiếc Mercedes đi qua một con đường Hồ Kim Tinh mới yên tâm, từ bóng tôi đi ra tiến về phía cửa chung cư, nhớ lại vừa rồi Trần Phi Dung từ xe đi xuống, tựa hồ mặt đỏ lựng mang theo hưng phấn khác thường, trong lòng không khỏi nổi giận:" Chẳng lẽ ở cùng thằng khốn đó làm em vui vẻ như thế, lát nữa anh sẽ cho em biết vui vẻ thực sự là thế nào."
Nhìn thấy Hồ Kim Tinh, Trần Phi Dung sửng sốt một lúc mới tỉnh lại, thấy hắn cười lạnh, ánh mắt bất thiện và ngữ khí cợt nhả của hắn, làm Trần Phi Dung dự liệu được chuyện không ổn.
- Ngày mai tôi còn phải đi làm, nếu như anh có chuyện gì, để sáng mai chúng ta nói. Vì tránh chọc giận Hồ Kim Tinh, Trần Phi Dung kìm chế, nuốt những lời kiểu như "anh đã bị canh sát ra thông báo truy nã, mau đi đầu thú" vào lòng, đồng thời nỗ lực để sắc mặt thật bình thường từ chối yêu cầu của Hồ Kim Tinh, bình tĩnh kéo dài thời gian, tay đặt sau lưng len lén vươn ra, ấn lên cửa chuẩn bị thình lình đóng sập cửa lại.
- Đừng thiếu hiếu khách như thế, anh hiếm khi tới Hong Kong được một lần, lại đợi em muộn thế này, chúng ta cho dù không phải là bạn, cũng có tình bạn học chứ. Hồ Kim Tinh mặt mang vẻ trêu ghẹo, thấy đầu vai Trần Phi Dung hơi cử động, biết rằng cô có động tác nhỏ sau cửa, đúng lúc Trần Phi Dung đặt tay xoay nắm đấm cửa, chuẩn bị đóng cửa vào, hắn nhanh chân thò chân vào cửa, không cho cô đóng lại.
- Anh mau đi ra! Anh muốn làm cái gì? Tôi hô lên đấy. Cửa không đóng lại được, Hồ Kim Tinh dùng sức chen vào, Trần Phi Dung kinh hoàng vừa lùi vừa dọa nạt.
- Em cứ hô lên đi, anh biết nhà đối diện đi du lịch chưa về, em ở trên cao như thế, có hét lớn thế nào cũng không ai nghe thấy đâu, nơi này lại cách âm rất tốt. Hồ Kim Tinh trở tay đóng cửa lại, thấy Trần Phi Dung muốn gọi điện cầu cứu, liền giật đứt giây điện thoại trước.
" Mình thực sự không nên do dự, đáng lẽ phải giành thứ quý giá nhất cho người mình yêu thương." Nhìn Hồ Kim Tinh đắc ý cười gằn đi từng bước một về phía mình, Trần Phi Dùng lòng đầy hối hận, nghĩ tới ác mộng mình sắp phải đón nhận, không kìm được nước mắt.
Nhìn Trần Phi Dung kinh hoàng, Hồ Kim Tinh càng hả hê nhìn ngắm thân thể tuyệt trần của cô, thấy khóc như hoa đào trong mưa, nhưng khuôn mặt vẫn động lòng người, cổ áo đã cở một cái cúc, lộ ra làn da trắng như tuyết, đồi ngực nhìn nghiêng hết sức nảy nở, vòng eo nhỏ gọn, mùi u hương cơ thể thoang thoảng lẫn trong không khí, Hồ Kim Tinh như sắp bị lửa dục trong người thiêu cháy thành than, hai mắt đỏ rực lên như sói đói, tay phải vươn tới, hướng đến bầu ngực chưa một nam nhân nào đụng vào của Trần Phi Dung. Nhìn Trần Phi Dung từng bước lùi vào góc tường, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp, không hề có chút ý chí phản kháng, Hồ Kim Tinh sinh tâm lý mèo vờn chuột, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, liếm môi chĩa vào ngực áo ướt nước, lập lờ hiện lên hình dạng áo lót bên trong, nuốt nước bọt nói: - Cởi áo ra.
-... Trần Phi Dung kinh động vô cùng, mặt trắng bệch.
Hồ Kim Tinh càng thêm phấn khích, vung vẩy con dao trong tay, liếm môi mắt không rời khuôn ngực mê đắm của Trần Phi Dung: - Cởi từng cái một, thật từ từ... em không muốn có thêm đau đớn phải không, khuôn mặt xinh đẹp của em nếu bị rạch vài cái thì thật đáng tiếc đấy, nào cởi đi, chậm thôi...
" Tu... Tu..." Tiếng rung nhè nhẹ trên bàn trà đột nhiên vang lên, có người gọi tới chiếc điện thoại Hoa thiếu nữ của Trần Phi Dung, vỏ máy màu ánh trăng nhá lên ánh đèn màu hồng, sau ba lần rung là tiếng hát Tuyết mùa đông trên biển của Giang Đại Nhi.
Kẻ đang có mưu đồ làm chuyện ác đột nhiên bị quấy rối, Hồ Kim Tinh hoảng hột quay lại, đợi phát hiện ra là di động của Trần Phi Dung, tức giận đi tới, nhìn thấy trên màn hình hiện thị cái tên "Trương Khác", lửa giận bùng lên trong lòng, cầm chiếc di động nhỏ nhắn ném mạnh xuống đất, nhìn chiếc di động vỡ nát thành từng mảnh, vỏ máy, mạch điện, pin bắn lung tung các góc, mới quay đầu lại, cố làm dáng vẻ quý tộc nói: - Xin lỗi nhé, làm hỏng mất di động của em rồi... Á...
"Choang!"
Hồ Kim Tinh quay đầu mới phát hiện ra không biết từ lúc nào Trần Phi Dung đã tới sau lưng minh, giơ cao chiếc lọ hoa gốm đập xuống, tích tức trướng khi bị đập ngất xỉu, Hồ Kim Tinh nghĩ không ngờ mình bị cô ta vờ không có sức phản khác lừa gạt mất, vì sao vừa rồi mình chậm chạp như thế, vì sao không mặc xác cái điện thoại kia, kiếp này không còn cơ hội đụng vào mỹ nữ động lòng người này nữa rồi.