- Xét từ thái độ của tỉnh trưởng Giang, tin đồn lần này hẳn là do phía Đổng Giản Niên một mình tung ra, bất kể chuyện có thành hay không, đều đả kích danh vọng của của thị trưởng, tiện cho ông ta nhanh chóng đứng vững chân ở Kiến Nghiệp, đồng thời lung lạc được một nhóm người, như thế sau này có tranh đấu với thị trưởng, ông ta không thua kém thị trưởng vì mình là người ngoài tới. Diêu Văn Thịnh phân tích:
- Nói rất có lý, nhưng mới chỉ là một con chim mà ông ta nhắm tới. Vương Duy Quân không chỉ con Diêu Văn thịnh là tâm phúc, còn coi là con cháu của mình, bắt đầu truyền nghề cho hắn: - Cậu chú ý tới lời Trương Khác nói không, sau khi Đổng Giản Niên liên hệ với tỉnh trưởng Giang mới bảo Tiết Minh Lâu liên hệ với cậu ấy. Tôi đoán chúng sáng hôm nay Đổng Giản Niên tới thăm dò thái độ của tỉnh trưởng Giang nhưng không thành công, ngược lại còn khiến cho tỉnh trưởng Giang bất mãn cho nên mới có cú điên thoại ấy... vì thế có thể nói tin đồn đó chủ yếu là để thăm dò thái độ của Giang Mẫn Chi, nếu ông ta có thành kiến với Cẩm Hồ, ít nhiều sẽ động lòng, sau này Đổng Giản Niên sẽ có thêm chỗ dựa để thường xuyên can thiệp vào của chính phủ, nhất là chuyện liên quan tới Cẩm Hồ. Nếu như không phải giữ hình tượng của cấp trên, Vương Duy Quân sẽ cười lớn: - Có điều hiện giờ xem ra Đổng Giản Niên vác đá đập chân mình rồi.
Diêu Văn Thịnh nghĩ tới một khá năng nữa: - Nếu Giang Mẫn Chi ủng hộ Đổng Giản Niên, vậy con chim thứ ba sẽ làm thị trưởng không thể chuyển chính lần này.
- Điều này thì không lo, dù sao trên tỉnh trưởng Giang cũng có bí thư Lý. Sau khi lên làm bí thư tỉnh ủy, ông ấy ít lên tiếng, nhưng trong địa bàn của mình, bất kỳ động tĩnh não cũng nắm trong tay ông ấy. Tôi đoán chừng chuyện này ông ấy ở bên cạnh nhìn thấy hết, quan trọng là ông ấy không bận tâm Đổng Giản Niên bày trò gì, ông ta quan tâm tới thái độ của tỉnh trưởng Gian hơn, nếu cần chắc chắn ông ấy sẽ lên tiếng cảnh cáo vào lúc quan trọng, có thể mới thể hiện được ảnh hưởng.
Diêu Văn Thịnh tuy thừa nhận năng lục và phẩm hạnh của Vương Duy Quân, nhưng trong lòng ít nhiều cho rằng ông ta thăng tiến nhanh như thế phần nào nhờ Cẩm Hồ, hiện nghe ông ta phân tích mới bội phục, đấu tranh quyền lực không phải những người sống phí hoài thời gian ở bộ ủy TW có thể hiểu được, mình gặp được cơ hội để tham gia, sẽ là vốn liếng cuộc sống quý giá.
Lúc này hắn chỉ muốn biết vẻ mặt Đổng Giản Niên sau khi biết tin sẽ ra sao.
Buổi chiếu ngày hôm đó Tiết Minh Lâu nhìn thấy Trương Khác dẫn một cô gái xinh đẹp vào văn phòng, cả hai mặc áo choàng màu sáng, cùng một kiểu khăn choàng, trông giống như một đôi tinh nhân, cô gái đó có thể nói là cô gái đẹp nhất mà hắn từng thấy, điều hiện giờ Tiết Minh Lâu không có nhã hứng thưởng thức vẻ đẹp của giai nhân, nhìn rõ mặt cô gái đó, hắn thầm giật mình.
Vội vàng pha trà cho hai người, mời bọn họ ngồi, Tiết Minh Lâu đi nhanh vào văn phòng Giang Mẫn Chi.
- Cái gì? Y đưa Hứa Tư tới gặp tôi? Giang Mẫn Chi rất bất ngờ, hơi nhíu mày lại, mặt sầm xuống, một lúc sau mới nói: - Vậy mời hai bọn họ vào.
Giang Mẫn Chi giao chuyện liên hệ với Cẩm Hồ cho Lục Văn Phu phụ trách, cùng việc thông Tiết Minh Lâu tỏ thái độ với sự kiện tin đồn vừa qua. Trương Khác nhìn ra thái độ không đem thành kiến cá nhân vào trong công việc, còn việc riêng giữa y và Giang Mẫn Chi, Giang gia không xen vào. Giang Mẫn Chi có lẽ cảm thấy như thế đủ làm Trương Khác yên tâm rồi, ông ta chỉ không biết được tình cảm Trương Khác dành cho Hứa Tư.
- Cậu muốn tôi tiến cử Hứa Tư tiểu thư thành ủy viên chính hiệp tỉnh? Giang Mẫn Chi cố trấn áp lửa giận, lạnh lùng hỏi.
- Hứa Tư tiểu thư là người đầu tư cho quỹ y học lớn nhất trong nước, chị ấy có một số kiến giải cá nhân về cải cách chế độ y tế trong nước, hi vọng có thể góp ý cho chính phủ, mong được tỉnh trưởng Giang giúp đỡ. Trương Khác mỉm cười, mắt nhìn thẳng vào Giang Mẫn Chi, ông đã vươn tay ra thì đừng tưởng dễ dàng rụt lại như thế, Trương Khác bày rõ tâm tư của mình trước mặt Giang Mẫn Chi.
- Vậy sao?! Xin nghe tâm đắc của Hứa tiểu thư, nếu đúng, tôi tất nhiên sẽ tiến cử. Giang Mẫn Chi ngả lưng vào ghế sô pha, không nhịn được lên tiếng mỉa mai:
Có điều Trương Khác không bận tâm, nhìn Hứa Tư khuyến khích, Hứa Tư không dám nhìn Trương Khác, bắt đầu giảng giải với Giang Mẫn Chi kế hoạch mới của cô về quỹ y học. Quỹ y học của Hứa Tư ban đầu vốn chủ yếu là hỗ trợ nghiên cứu bệnh nan y và mua máy móc liên quan, nhưng sau sự kiện đầu năm, quyết định gia tăng đầu tư, đồng thời cung cấp viện trợ kinh tế cho những người bệnh nặng hoặc mãn tính.
- Hiện giờ cải cách y tế quốc gia còn chưa bao trùm được hết tới tất cả người dân, đối với một gia đình bình thường, một căn bệnh nặng có thể khiến người ta táng gia bại sản, có một người bệnh mãn tính đủ khiến người nhà và thân thích không chịu nổi giánh nặng. Cho nên tôi muốn cung cấp một số viện trợ khẩn cấp cho những gia đình như thế, cho họ vay 70 - 80 % chi phí.
Giang Mẫn Chi lúc nà mới chủ ý: - Cho vay?
- Đúng vậy, tài chính của quỹ luôn có hạn, so với người cần chữa trị chỉ là muối bỏ biển. Cho vay có thể làm quỹ y học vận hành khỏe mạnh lâu dài. Quỹ không có năng lực kiểm định từng khoản tiền, cho nên chỉ cho vay nhiều nhất là 90% chi phí, là hi vọng gia định người bệnh có thể giúp quỹ khống chế chi tiêu, đương nhiên quỹ không phải cơ cấu tài chính, cho vay không lấy lãi, còn kỳ hạn cũng chiếu theo tình hình gia đình bệnh nhân ra hạn, 20 -30 năm cũng được. Hứa Tư tiếp tục giải thích:
Nói ra trong lòng Hứa Tư cũng có chút khổ sở, nếu năm xưa cô có thể vay được khoản tiền như thế, rất nhiều chuyện sẽ không xảy ra, có điều như thế cô cũng không gặp được Trương Khác, Hứa Tư quay đầu lại nhìn y, cười vừa ngọt ngào, Trương Khác cũng nắm nhẹ lấy tay cô.
Giang Mẫn Chi không chú ý tới động tác nhỏ giữa hai người bọn họ, có thể nhìn ra kế hoạch này không phải chỉ là cái cớ đối phó tới đây dằn mặt mình, điều này làm trong lòng Giang Mẫn Chi dễ chịu hơn, ông ta không phải là người không hiểu nỗi khổ của nhân gian, ông ta hiểu đây là kế hoạch tạo phúc cho hàng vạn nhà. Nếu như Hứa Tư chủ trì quỹ này, cái danh ủy viên chính hiệp là hoàn toàn xứng đáng, mình ra tay trước, không thể trách người ta, hít sâu một hơi để hoàn toàn bình tĩnh lại, Giang Mẫn Chi hỏi: - Quỹ này có quy mô lớn chừng nào?
- Năm nay dự kiến đầu tư 300 triệu, trong đó 70% là dùng tài trợ cho bệnh nhân, sau này có thể tăng thêm, toàn bộ tiền chia hoa hồng của tôi ở Cẩm Hồ sẽ đưa vào đó, những người khác... Hứa Tư nhìn Trương Khác: - Người khác cũng sẽ quyên góp hàng năm...
Dù trong lòng không thoải mái gì, Giang Mẫn Chi vẫn phải nói: - Tốt, đây là chuyện rất tốt, tôi phải cám ơn Hứa tiểu thư, không biết quỹ này có thể để sở vệ sinh và sở dân chính hiệp trợ quản lý không?
Trương Khác cười, điều kiện của Giang Mẫn Chi hoàn toàn trong dự liệu, Hứa Tư cũng trả lời theo kế hoạch: - Chuyện này tôi cầu mà chẳng được, quỹ sẽ do hội đồng quản lý, sở dân chính và vệ sinh có thể phái lãnh đạo tới đảm nhận ủy viên hội đồng.
Giang Mẫn Chi cuối cùng cũng mỉm cười: - Được, vậy mời Hứa tiểu thư đưa ra kế hoạch cụ thể, bên phía chính hiệp, tôi sẽ tiến cử ở cuộc họp thưởng ủy lần sau.
Ba người trò chuyện thêm một lúc, Trương Khác mới đem chuyện đặt cơ sở chế tạo LCD ở Tân Thái, Giang Mẫn Chi không nói gì, đối với ông ta mà nói hạng mục này ở Tân Thái còn tốt hơn ở Kiến Nghiệp, vì dù sao Kiến Nghiệp chịu sự lãnh đạo kép của tỉnh lần TW, chỉ cần hạng mục này đặt trong tỉnh Đông Hải là ông ta thở phào rồi, đồng thời cũng thầm thở dài, Đổng Giản Niên chuyến này thảm rồi...
- Không ngờ Trương Khác là kẻ si tình. Từ đầu tới cuối sự kiện này Tiết Minh Lâu chỉ nghe Giang Mẫn Chi bình luận như thế, không nói gì hành vi của Trương Khác, càng không nói gì tới Đổng Giản Niên.
Cả đêm bình an vô sự, khi ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, một trong hai người trên giường có một người tỉnh lại trước.
- Mẹ, để Xảo Trinh ngủ thêm một lúc nữa đi.. Trong lúc mơ ngủ Lý Hinh Dư thấy có người bóp mũi mình, chưa muốn dậy, trong tiềm thức vẫn cho rằng đang ngủ trong nhà tại Seoul, làm nũng muốn ngủ nướng.
Không đúng.... Hôm qua mình tới Trung Quốc, tới Kiến Nghiệp rồi cơ mà? Không chỉ tới Kiến Nghiệp mà còn tới phòng anh ấy... Lý Hinh Dư choàng tỉnh, mở to hai mắt.
Nhìn thấy đôi mắt đã khôi phục tinh thần như thường ngày, tay y còn đang bóp mũi mình, Lý Hinh Dư xấu hổ cắn môi, lắc đầu thoát khỏi hai ngón tay của y. Lý Hinh Dư muốn hỏi Trương Khác ngủ thế nào, còn cảm nữa không để di chuyển sự chú ý của y cho mình bớt xấu hổ, nhưng nhận ra mình mình đang nằm sát bên cạnh y, người còn cuộn tròn như đứa bé chui vào lòng y, Lý Hinh Dư thẹn tới mặt đỏ lựng, muốn nhích người rời khỏi cái lồng ngực ấm áp làm người ta lưu luyến, nhưng bị Trương Khác đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ, chầm chậm kéo cô vào lòng.
Qua lớp váy ngủ bằng lụa mỏng, Trương Khác cảm thụ được cơ thể Lý Hinh Dư đang khe khẽ run rẩy, bầu ngực cực lớn càng rung rinh dữ dội, từng đợt sóng xung kích tấn công Trương Khác, tựa hồ biết Lý Hinh Dư lo lắng mình làm gì, Trương Khác thầm cười khổ:" Cho dù em có lòng anh cũng chẳng có sức."
Trương Khác nhè nhẹ vuốt ve sống lưng Lý Hinh Dư, nói vào bên cái tai nhỏ nóng như phát sốt: - Cám ơn em hôm qua chăm sóc cho anh.
Không có chuyện xảy ra như trong tưởng tượng, Lý Hinh Dư trấn tĩnh lại, trong lòng không khỏi có chút hụt hẫng, nhưng mau chóng bị sự quan tâm thay thế.
- Hình như không còn sốt nữa, bác sĩ nói chỉ cần qua đêm hạ sốt rồi, uống thêm mấy lần thuốc là không sao. Lý Hinh Dư ngoan ngoãn như con mèo nhỏ nằm trong lòng Trương Khác, đưa tay sờ trán Trương Khác, giọng lộ vẻ mừng rỡ, thế nhưng nhìn khuôn mặt Trương Khác vẫn có chút tiều tụy, Lý Hinh Dư ôm lấy mặt y đau lòng nói: - Có phải gần đây làm việc vất vả quá không, nếu áp lực lớn quá phải nghỉ ngơi một thời gian mới được.
Trương Khác mặt mũi nào mà nói làm việc vất vả, đêm hôm kia y công tác trên một cái giường khác quá mệt thì có, lúc này chỉ có thể thuận theo ý của Lý Hinh Dư gật đầu ứng phó, lại lo cô hỏi sâu hơn, liền di chuyển chủ đề: - Lần này tới Kiến Nghiệp là do em lựa chọn, hay do trong nhà an bài.
Để bàn tay ngọc ngà nhỏ nhắn cả Lý Hinh Dư vuốt ve mặt, Trương Khác nhích người tách khỏi thứ hung khí kia một chút, nếu không tuyệt đối không thể trấn áp được thú tính đang trổi dậy trong người.
- Cha em bảo, em có thể lựa chọn con đường mình muốn đi, nhưng là một phần tử trong gia tộc, phải xứng đáng với trách nhiệm của mình. Lý Hinh Dư nhìn chăm chú vào mắt Trương Khác, như tìm kiếm bóng dáng mình trong đó.
- Cho nên em chọn cùng Lý Tại Thù về Kiến Nghiệp à? Trương Khác nắm tay đưa tới trước miệng cô, dùng giọng điệu của phóng viên hỏi: - Xin hỏi tiểu thư Lý Hinh Dư, hiện giờ chức vụ của cô trong công ty Samsung Trung Quốc là gì?
Lý Hinh Dư phối hợp với Trương Khác lém lỉnh giới thiệu công việc mới của mình: - Khụ, vì tôi không có kinh nghiệm công tác, cho nên trước tiên làm từ chức trợ lý nghiên cứu của viện nghiên cứu Samsung Trung Quốc, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.
Thấy giai nhân ngoan ngoãn phối hợp với mình như thế, Trương Khác không kìm được hôn chụt lên trán cô: - Khi nào chính thức tới báo danh?
- Ba ngày sau tới viện nghiên cứu báo danh, sau này cần phải ở chung cư do công ty an bài thống nhất giống như nhân viên bình thường khác: Lý Hinh Dư lòng ngọt ngào cảm thụ nụ hôn trên trán, giọng nói có chút nuối tiếc, tiếc sau này không thể thường xuyên gặp người yêu được.
- Vì để hiểu Samsung hơn, sau này anh có kế hoạch thường xuyên tới chỗ em thăm dò tình hình, em sẽ không đuổi anh đi chứ? Giai nhân buồn, Trương Khác tất nhiên phải tỏ thái độ.
Lý Hinh Dư không trả lời, chỉ ôm mặt Trương khác, chủ động hôn lên môi y, đỏ mặt cẩn thận dùng hai tay che ngực chui ra khỏi chăn, nhặt áo choàng ngủ dưới đất lên.
Lúc cô xoay người sắp choàng áo lên người, dưới ánh mặt trời rực rỡ mùa xuân, chiếc váy ngủ lụa mỏng bị ánh sáng cuyên qua, chẳng khác gì không mặc y phúc, làm Trương Khác nằm trên giường nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Hai quả bóng nước non mềm trắng như tuyết lay động theo bước chân, chiếc quần lót trắng tinh có riềm hình hoa hồng, giữa hai cặp đùi miên man là vùng đất kỳ diệu dụ hoặc nhô lên, cùng con lạch thiên nhiên chạy dọc qua.
May mà trời lạnh không máu mũi chảy ra cả lít rồi, còn tự khen bản thân định lực tốt, chuyện nên xảy ra thì sớm muộn cũng xảy ra thôi, nóng lòng cũng vô ích, muốn nắm được thời cơ cần kỹ thuật và vận may nhất định, thực ra là đang tự an ủi bản thân hôm qua bất lực.
Lý Hinh Dư lấy y phục trong vali ra, tắm rửa thay y phục xong làm hai suất điểm tâm đơn giản.
Cơn sốt đã giảm, Trương Khác không thể lười biếng nằm lỳ trên giường nữa, đi tắm nước nóng trước, mặc y phục đi ra cảm thấy tinh thần khôi phục rất nhiều rồi.
Ăn sáng xong, Lý Hinh Dư phải ra ngoài đi bái phỏng một số cao tầng Samsung Trung Quốc, tuy ba ngày nữa mới chính thức báo danh, nhưng là nhân viên mới do tổng bộ phái đến, dù sao lúc này thân phận của cô không còn giống như lúc đi du học nữa.
Trong chưa đầy hai tiếng Lý Hinh Dư ra ngoài, Trương Khác nhận được điện thoại của Hứa Tư, biết sáng nay cô đã tới Kiến Nghiệp, vừa tới Bệnh viện nhân dân tỉnh bàn kế hoạch mới của quỹ y tế, đang tới căn nhà gỗ bên hồ chỉnh đốn một ít tài liệu, một giờ chiều sẽ bay sang Hong Kong.
Trương Khác thầm hô may mắn, ít nhất tới giờ cuộc đời y bị chia cắt không tệ, hiếm xảy ra sự kiện các cô gái chạm mặt nhau.
Tới nhà gỗ bên hồ, Trương Khác vào phòng, Hứa Tư đang ngồi trước bàn đọc tài liệu.
Thấy Trương Khác ngồi xuống phía đối diện mình, Hứa Tư gấp tài liệu lại, thuận tay đặt lên bàn, đứng dậy đi tới bên Trương Khác, quan sát mặt hắn có vẻ không khỏe lắm, lo lắng hỏi: - Người không khỏe ở đâu à?
- Mấy ngày trước em bị cảm nhẹ, bác sĩ đã tới khám, giờ gần khỏi rồi. Trương Khác kéo Hứa Tư vào lòng, ngửi mùi thơm trên tóc cô: - Chị tới Bệnh viện nhân dân tỉnh, kế hoạch mới có vấn đề gì không?
- Không có, mọi việc đều thuận lợi, chủ yếu tôi tới gặp viện trưởng Ngụy vì việc khác... Hứa Tư chỉ tài liệu trên bàn giải thích: - Quỹ đã hỗ trợ bệnh viện xây dựng một phòng thực nghiệm ngoại khoa tim não, viện trưởng Ngụy nhắc tới một bệnh nhân đặc biệt, đã trị liệu một thời gian nhưng không có hiệu quả, cần một số thiết bị để phẫu thuật mới có khả năng khỏi bệnh, cho nên ông ấy viết một báo cáo, trình bày cụ thế tình hình cụ thể của người bệnh, cùng chi phí và trang thiết bị cần thiết.
- Vị viện trưởng Ngụy đó đúng là người có y đức, làm việc cũng chu đáo. Trương Khác liếc mắt qua báo cáo đóng ngoài bằng nhựa dẻo trắng, đoán vị viện trưởng này chắc đi du học bên Tây về, người bình thường không làm báo cáo đẹp như thế.
- A.. Phải rồi, bệnh nhân này người Tân Vu, coi như là đồng hương với cậu, nói không chừng cậu quen cô bé xinh đẹp ấy. Hứa Tư trêu Trương Khác:
- Vậy chị để tài liệu ở lại đây, em rảnh sẽ xem, nếu như đúng là quen thật thì gọi là có duyên rồi. Trương Khác đưa tay sờ báo cáo: - Chiều chị đi Hong Kong rồi, giờ chúng ta cùng đi ăn cơm nhé..
Trương Khác cùng Hứa Tư rời căn nhà gỗ, đóng cửa lại, bản báo cáo làm bằng giấy A lặng lẽ nằm đó, không biết bao giờ mới được mở ra đọc...