Đào Hành Kiện từ Thâm Quyến về Huệ Sơn, vợ cũng không phải người Huệ Sơn, lần nữa rời đi không tạo thành nhiều rắc rối lắm cho hắn, người có năng lặc không phải lo cho tiền đồ của mình. Chỉ là hắn lo kết quả liên doanh kia, Trương Khác hỏi:
- Ông Đào không ngại tới Hong Kong làm việc chứ?
Mấy ngày qua ở cạnh Chu Tiểu Quân, nên được hắn kể cho nhiều điều về Trương Khác, Đào Hành Kiện cho rằng Trương Khác chỉ là người kế thừa tương lai của xí nghiệp gia tộc.
Bất kể địa vịa Trương Khác trong gia tộc quan trọng ra sao, Đào Hành Kiện không cho rằng một học sinh cao trung có thể quyết định sự vụ của xí nghiệp.
Hắn cũng nghĩ tới đến Ái Đạt làm việc, nhưng vấn đề này không phải bàn với Trương Khác là được, hơn nữa Ái Đạt có chi nhánh ở Hong Kong?
Trương Khác sẽ không để Đào Hành Kiện tới Ái Đạt công tác, thế có khác già khiêu khích chính phủ Huệ Sơn, cũng khiến người ta liên tưởng lung tung liệu có phải lời phê của Từ Học Bình có liên quan tới Ái Đạt, còn Hong Kong cách xa nội địa, có thể che trời vượt biển.
Đào Hành Kiện tinh thông tài vụ, có kinh nghiệm quản lý trung tầng xí nghiệp đầu tư nước ngoài, để hắn tới Việt Tú - Hong Kong là vô cùng thích hợp.
Trương Khác thấy hắn có vẻ ngần ngừ, hỏi:
- Ông Đào tới Hong Kong làm việc, vợ ông cũng có thể an bài công tác ở Thâm Quyến, ông không cần vội trả lời tôi, lần này tôi tới để mời ông Đào tới Hải Châu làm khách.
Ngữ khí chắc chắn của Trương Khác làm Đào Hành Kiện rất bất ngờ:
- Vợ tôi luôn muốn tới ĐH trung văn Hong Kong học, cô ấy theo tôi về Huệ Sơn đã rất thiệt thòi rồi, nhưng cậu có thể quyết định công việc trong xí nghiệp gia tộc sao?
- Đương nhiên là có.
Buổi trưa, Trương Khác mời Lý Giang Nghĩa ăn cơm, giới thiệu Chu Tiểu Quân, địa điểm là quán ăn gần chính phủ tỉnh.
Trên tỉnh, quan viên cấp chính xử rất tầm thường, cha của Chu Tiểu Quân giỏi lắm leo lên được chính xử rồi về hưu, nhưng cấp chính xử này của Lý Giang Nghĩa thì ngay thị trưởng cũng phải lấy lòng.
Mời Lý Giang Nghĩa ra ăn cơm chỉ là để cho Chu Tiểu Quân an tâm, quan trường chìm nổi, trừ người có ngộ tính đặc biệt ra ai chẳng phải qua vài lần lên xuống, Chu Tiểu Quân nếu có đủ kiên nhẫn, ở lại ủy ban thương mại cũng không phải không có ngày vén mây thấy trời.
Chuyện trong cơ quan xưa nay rất phức tạp, dù Chu Tiểu Quân rời ủy ban thương mại, cũng không có nghĩa một hai ngày là giải quyết được vấn đề.
Ăn cơm xong Lý Giang Nghĩa vội vàng rời đi, hắn ăn cơm cũng vội vội vàng vàng vì tranh thủ thời gian.
Chu Tiểu Quân cũng đi luôn, hắn sợ mình không ở cơ quan sẽ có kẻ chơi xấu.
Chỉ còn lại bốn người Trương Khác, Phó Tuấn, Đào Hành Kiện và Diệp Tiểu Bân.
- Ăn cơm ở chỗ này không làm cậu xót của được, các đảng viên đi hết rồi, chúng ta đi chỗ khác ăn cơm.
Diệp Kiến Bân không hề hay biết gì về chuyện Tiêu Vương, tốt xấu gì thì Thịnh Hâm cũng là tổng đại lý của Ái Đạt tại Hoa Đông, oán khí hắn tích lũy không phải dùng một bữa cơm là xua tan được.
Nơi này cũng không phải chỗ thích hợp đàm thợi, theo Diệp Kiến Bân lái xe tới con đường hẹp, vào quán cơm kiểu Nhật tên là quán bar Anh Đào, tường bên trong rải đầy nhung tơ màu đỏ, cởi giầy đi trên thảm, qua con đường hẹp, gian bên cạnh toàn tiếng người Nhật mời rượu nhau, vào gian phòng rèm che một nửa, bên trong toàn là nữ nhân mặc váy đen xinh đẹp, ánh sáng mờ ảo.
Diệp Kiến Bân dùng tiếng Nhật nói với một nữ nhân xinh đẹp chừng 28 tuổi, quán ăn hoặc quán bar kiểu Nhật đều có cô gái tinh thông tiếng Nhật, nhưng những cô gái có sự nhu thuận quyến rũ tận xương tủy này chỉ có văn hóa đặc thù của Nhật Bản mới có thể sinh ra được.
Nghe nội dung trao đổi của Diệp Kiến Bân với cô ta thì té ra cô gái xinh đẹp này là bà chủ, Diệp Kiến Bân còn bảo cô ta chọn mấy cô gái Nhật Bản chính tông tới tiếp rượu, Trương Khác chép miệng, bữa cơm này tốn không ít tiền rồi.
Đi vào phòng, Diệp Kiến Bân mới cười nói nhỏ:
- Cô gái tiếp rượu gần như đều từ Nhật qua, chỗ này thường chỉ tiếp đãi người Nhật Bản, cậu nói tiếng phổ thông đừng mong qua được cửa.
Nhân lúc các cô gái còn chưa vào phòng, liền nói tới chuyện Hương Tuyết Hải, Diệp Kiến Bân vỗ đùi khoái chí:
- Bọn Hàn làm gì có lòng tốt được, chỉ là trong nước hiện giờ sính ngoại, theo đuổi đầu tư nước ngoài, kỳ thị đầu tư trong nước.
Ngả người tới nói với Đào Hành Kiện:
- Huệ Sơn không có chỗ cho anh dung thân thì tới Thịnh Hâm chúng tôi, người Trương Khác nhìn trúng thì không thể tệ được.
Rồi bảo Trương Khác:
- Cậu phá sau lưng như thế là vô dụng, chính phủ địa phương một lòng mời gọi đầu tư nước ngoài, giám đốc nhà máy Hương Tuyết Hải cấp bậc gì, cùng lắm là ủy viên thành ủy, có làm Hương Tuyết Hải lớn mạnh đến đâu lương tháng cũng chỉ một hai nghìn, chẳng bằng liên doanh, kiếm chính tích lại có tiền đút túi. Lòng người hướng ngoại, miệng thịt béo bở này sớm muộn gì cũng vào miệng người Hàn thôi, trừ khi có bên thứ ba phá đám.
Trương Khác lắc đầu:
- Nếu cùng điều kiện, thì giữa nhà đầu tư nước ngoài và nhà đầu tư trong nước, chính phủ Huệ Sơn sẽ chọn nhà đầu tư nước ngoài, dù phía nước ngoài có điều kiện hà khắc hơn thì bọn họ vẫn cứ hùa theo. Nên bên phá đám thứ ba ngày ắt phải ở nước ngoài, mà nhà đầu tư nước ngoài thực sự chỉ nhìn trúng tích lũy kỹ thuật, công nhân lành nghề v..v..v.. Chứ không quan tâm tới thương hiệu Hương Tuyết Hải.
Diệp Kiến Bân tặc lưỡi:
- Đúng là khó thật, cái thương hiệu Hương Tuyết Hải này bị phế thật đáng tiếc.
Trương Khác tủm tỉm cười:
- Trong các nhà đầu tư nước ngoài thì Hong Kong và Thái Lan được ưa chuộng không kém gì Nhật và Hàn, nếu mượn được một xí nghiệp điện gia dụng có tên trên thị trường chứng khoán Hong Kong, có lẽ có thể phá đám được.
Diệp Kiến Bân chỉ mặt Trương Khác cười phá lên, có vẻ như sớm đoán được tâm tư Trương Khác không tử tế gì.
Hong Kong là một trong số vùng thương mại tự do nhất thế giới, thị trường chứng khoán Hong Kong có rất nhiều công ty vì kinh doanh không tốt rơi vào khốn cảnh, cổ phiếu giá khá thấp, khống chế một công ty như vậy không khó.
Có thể qua một công ty như thế mua Hương Tuyết Hải, Diệp Kiến Bân hỏi:
- Cậu có thời gian đi gom khoản tài chính khổng lồ đó không? Có điều cậu có suy nghĩ này có thể trao đổi với em gái của Tiểu Tĩnh, có lẽ có ích đấy.
Trương Khác không hiểu trao đổi với Tôn Tĩnh Mông có ích lợi gì, kỳ thực y không biết xuất thân gia đình hai chị em đó, trước kia chưa từng nghĩ tới tìm hiểu chuyện này.
Bà chủ xinh đẹp kia đẩy cửa đi vào, sau lưng cô ta là các cô gái tiếp rượu, không mặc kimono mà mặc váy dài màu đen, dung mạo xinh đẹp không nhiều, thậm chí không thể so sánh được với bà chù, nhưng hơn ở cái da dẻ trắng mịn, thái độ nhu thuận, không phóng đãng như các cô gái tam bồi thông thường, có vài phần hương vị văn hóa kỹ nghệ Nhật Bản...
*** Tam bồi hiện nay thường được hiểu: Ăn, múa, ngủ...
Rời quán bar Anh Đào, Trương Khác về thẳng Hải Châu, Đào Hành Kiện nhận lời mời cũng đi theo.
Trong quán bar Anh Đào, Trương Khác và Diệp Kiến bân thảo luận ý đồ thông qua công ty Hong Kong phá đám, Diệp Kiến Bân và Thịnh Hâm đều danh tiếng lấy lừng, nhưng Trương Khác có cư cách gì thảo luận vấn đề này?
Đào Hành Kiện nghĩ không ra, thậm chí nghi ngờ Chu Tiểu Quân nói Trương Khác là học sinh là nói dối, Trương Khác đâu có giống học sinh, nhưng Chu Tiểu Quân cũng đâu cần nói dối.
Trương Khác muốn mời Đào Hành Kiện tới Việt Tú Hong Kong nên ở trên xe liền giới thiệu một số tình hình:
- Ba tôi là thư ký trưởng chính phủ Hong Kong, Ái Đạt hiện nay bề ngoài bị một công ty ở Hong Kong gián tiếp khống chế cổ phần, nếu ông Đào đồng ý, tôi có thể quyết định đưa ông tới công ty Hong Kong đó nhậm chức...
Đào Hành Kiện không nói, trong lòng hắn có rất nhiều nghi vấn, song không biết có tiện hỏi ra không, từ khi Trương Khác chủ động tìm hắn, chủ động giúp ngăn chặn chuyện liên doanh. Mà phương án này ngừng lại do tỉnh trưởng trực tiếp can thiệp, nói thế tức là Từ Học Bình có quan hệ lợi ích mật thiết với bọn họ?
Hắn không dám hỏi nhiều, sợ biết nhiều cơ hội thoát thân cũng không có.
- Đúng đấy, bạn có được mấy lá gan chứ?
Đường Thanh kiêu ngạo ngẩng đầu lên, gò ngực xinh xắn khe khẽ nhô lên hụp xuống, cặp môi hồng nhẹ phả hương thơm, cơ thể mềm mại còn quấn lấy cánh tay y,.
Trương Khác không kìm được hôn một cái nữa, nhìn cặp mắt nhu mì đắm đuối, xuân tình lãng đãng, hàng mi rẻ quạt đang khẽ run run, Trương Khác như chưa đã thèm, chồm tới hôn thêm một cái thật dài, đưa lưỡi ra nhẹ nhàng tách cánh môi mềm, tìm kiếm chiếc lưỡi thơm tho.
Người Đường Thanh càng siết chặt lấy Trương Khác, Trương Khác ôm ngang người cô nàng, đặt lên người mình, tay rất tự nhiên đặt lên đồi ngực vun tròn, Đường Thanh run bắn người, mở đôi mắt khuynh đảo nhân thế, nhìn chằm chằm Trương Khác một lúc.
Trương Khác do dự không biết có nên rụt lưới về không, lần trước bị cô nàng cắn lưỡi chảy máu, làm y sợ không dám sờ ngực Đường Thanh nữa, nhưng không thường xuyên xoa bóp, làm sao ngực to lên được.
Đường Thanh chậm chậm khép mắt lại, để bàn thân chìm đắm trong hơi thở của Trương Khác, Trương Khác mừng thầm, đây là đột phá trọng đại, nhưng sờ cách một lớp áo, cảm giác sút giảm đi rất nhiều, đưa tay luồn qua áo ngoài, cách lớp áo nhung mỏng nắm lấy bầu ngực như chim câu của Đường Thanh, cảm thụ được nhịp tim đập rộn ràng của cô nàng, vừa định bóp một cái thì Đường Thanh mở mắt ra:
- Bạn xấu lắm.
Giọng nung nĩu, êm ru ngọt kim, nắm chặt tay Trương Khác không cho y làm bữa, cũng không cho y rút ra, ánh mắt đong đưa xao động, đôi môi mọng đỏ bị y hôn đến ướt mềm, dáng vẻ trông mỹ miều khôn tả, càng ngày càng có hương vị nữ nhân.
Ánh đèn chiều tới, lại một cỗ xe đi vào, Đường Thanh khinh hãi vội rời bờ mông tròn lẳn khỏi đùi Trương Khác, lúc hoảng hốt, tay ấn vào giữa hai chân Trương Khác, ngạc nhiên hỏi:
- Bạn giấu cái gì trong quần thế?
- Không có gì.
Đúng là một cô công chúa ngây thơ nuôi trong lồng kính mà, cái đó còn phải hỏi sao? Trương Khác xấu hổ kẹp chân lại, càng khiến Đường Thanh trở nên tò mò.
Cô nàng ương bướng thò tay vào trong túi quần Trương Khác nắn nắn:
- Sao trong túi bạn có cái gậy to thế, còn nong nóng...
Trương Khác "ừm" một tiếng, cực kỳ khoan khoái, lúc này y mong Đường Thanh càng ngây thơ càng tốt.
Tạ Vãn Tình từ trên xe xuống, cô vừa thấy Trương Khác và Đường Thanh âu yếm trong xe, thấy cả hai tách nhau ra rồi mới dẫn Chỉ Đồng đi tới, mở cửa trước xe, cười mắng:
- Hai đứa đừng làm hư trẻ con.
Cúi đầu xuống thấy Đường Thanh cho tay vào trong quần Trương Khác, nắm lấy chỗ nhô lên giữa hai chân, má phấn đỏ au, vội đưa tay che mắt Chỉ Đồng:
- Hai đứa đúng là không biết học cái hay...
"Á" Đường Thanh lúc này mới biết mình vừa ngây ngây ngô ngô nắm vào cái gì, vội vàng hất tay ra, không dám nhìn Tạ Vãn Tình nữa.
Giáo dục giới tính các thiếu nữ thập niên đúng là một con đường xa xôi vất vả, ý thức giới tính mới bắt đầu thức tỉnh, nhận thức về tình dục đa phần thụ động mơ hồ, chưa hề tiếp xúc với kiến thức tránh thai, thiếu nam thiếu nữ thi thoảng lén nếm trái cấm, song chẳng được hưởng thụ sung sướng thực sự, tiếp theo đó là sợ hãi mang thai dày vò.
Chẳng may có thái thật cũng rất ít người có thể bình tĩnh xử lý, khiến cho rất nhiều cô gái học tập xa nhà thường sinh con trong nhà vệ sinh.
Đường Thanh cơ thể dần dần phát triển, yểu điệu hết sức mê người, cho dù đôi khi Đường Thanh động tình sẵn sàng đợi ngắt hái, Trương Khác cũng không thể không kiềm chế khát vọng với cơ thể của cô: Đường Thanh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Trương Khác không ngờ cảnh xấu hổ đó để Tạ Vãn Tình nhìn thấy, cười lúng túng, thằng tiểu đệ hư hỏng còn không an phận nhô lên, y không tiện đứng dậy.
Tạ Vãn Tình cười ám muội, dắt tay Chỉ Đồng đi về phía nhà hàng.
- Chúng ta xuống xe thôi.
Trương Khác đợi cơ thể khôi phục lại bình thường, nhẹ nhàng gạt bàn tay che mặt của Đường Thanh ra:
- Chị Vãn Tình vào lâu rồi.
- Mình không xuống.
Đường Thanh dứt khoát không chịu, ánh hồng trên mặt không thể tan đi:
- Lát nữa thế nào cũng bị chị Vãn Tình trêu.
- Vậy cứ để chị ấy trêu đi, ai bảo bạn xàm sỡ mình như thế.
- Bạn còn nói được.
Trong mắt Đường Thanh như phủ một tầng sương mù, vươn bàn tay trắng trẻo khẽ véo Trương Khác:
- Bạn là đồ lưu manh.
- Mình là lưu manh.
Trương Khác vòng tay qua eo Đường Thanh ôm ngang cơ thể uyển chuyển của cô.
- Bế mình vào...
Đường Thanh quấn tay qua cổ Trương Khác, không chịu xuống.
Bãi đỗ xe đèn rất tối, gò má kiều mỹ của Đường Thanh còn đỏ hơn cả chiếc áo khoác đỏ chót, làm cô nàng càng thêm muôn phần quyến rũ, nhất là đôi mắt ngây thơ lại như lẳng lơ mời mọc, khiến khó có nam nhân nào từ chối được cô.
Chỉ cần Đường Thanh có gan, Trương Khác đương nhiên sẵn lòng bế cô vào thẳng phòng bao.
Vừa rời khỏi bãi đỗ xe, tới chỗ sáng đèn, quả nhiên Đường Thanh giãy dụa đòi xuống, nhưng tay vẫn ôm chặt cánh tay Trương Khác, cảm giác ấm áp ngọt ngào làm Đường Thanh như đi trong mộng.
- Trương Khác và Đường Thanh đúng là xứng đôi, nhưng chỉ e thị trưởng Đường không nỡ đem con gái cho tên tiểu tử này hưởng lợi...
Tống Bồi Minh thấy Đường Thanh nép người bên Trương Khác đi vào, cười nói:
- Không muốn thì làm được gì, Tiểu Khác nó chiều Thanh Thanh hư rồi, hiện giờ về nhà cãi lại, toàn Trương Khác thế này Trương Khác thế kia, nó không nghĩ lại xem, ít nhiều gì thì người làm ba này khó khăn lắm mới nuôi được nó tới mười sáu tuổi, còn phải tiếp tục nuôi nó đi học đại học đến khi tốt nghiệp...
Đường Học Khiêm nói rất đau khổ, làm mọi người cười rộ lên, Đường Thanh càng cúi gằm mặt không dám nhìn ai nữa.
Chỉ Đồng hưng phấn vẫy tay gọi Đường Thanh, cô đành ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh Tạ Vãn Tình, thấy nụ cười như có như không của Tạ Vãn Tình, mặt nóng tới mức rán trứng được.
Cố Kiến Bình cũng góp vui:
- Tiểu Khác cũng lắm trò, lại đem sinh nhật Thanh Thanh ra báo giá, chúng tôi đều không xem thời sự, anh Đường về nhà còn nói sao cảm giác cái số này rất kỳ quái, nha đầu điên này nghe con số đó lúc khóc lúc cười, như ma nhập vậy, vui sướng hơn cả so với chúng tôi tặng nó một vạn món quả, chỉ là báo giá cao hơn người thứ hai nhiều như vậy có thiệt quá không? Vãn Tình sao cũng để Tiểu Khác làm bừa như vậy?
Đường Học Khiêm, Cố Kiến Bình mới ban đầu chỉ biết Trương Khác có tham dự vào chuyện của Ái Đạt, tới khi Trương Khác đem sinh nhật Đường Thanh làm tiền bỏ thầu chiếm được Tiêu Vương, mới ý thức được tầm quan trọng của Trương Khác ở Ái Đạt.
Trong phòng bao không có người ngoài, nhà họ Đường, nhà họ Trương, lúc này Tống Bồi Minh cũng không tính là người ngoài nữa.
Tạ Vãn Tình cười:
- Đó đều là chuyện Tiểu Khác có thể tự quyết định, hơn nữa con số chỉ là để ĐTH TW tuyên truyền ra bên ngoài thôi, sẽ có bồi thường ở phần khác...
Báo cao hơn người đứng thứ hai gần vạn, chỉ nghĩ thôi đã thấy xót của, Cố Kiến Bình nghe Tạ Vãn Tình giải thích xong mới thoải mái lại:
- Ra là như thế, hại tôi lo lắng uổng công một hồi, tôi cứ thấy lạ, Tiểu Khác sao đột nhiên lại làm ra động tĩnh lớn như vậy.
- Cũng không phải là đột nhiên, khai phát sản phẩm tốn mất nửa năm rồi, hiện giờ chỉ là cần quảng cáo cho sản phẩm có tiếng, nhờ bí thư Tống giúp đỡ rất nhiều, còn tôi chỉ tới cuối mới đến chia nồi canh này.
Tạ Vãn Tình nói thêm:
- Chuyện làm ăn, có người sinh ra đã biết, như Tiểu Khác vậy, tôi thì hoàn toàn mù tịt, cứ nghĩ có vạn rồi rồi thì còn đi làm ăn gì nữa.
Cố Kiến Bình tính toán:
- Một năm vạn, không phải mỗi ngày tặng cho ĐTH TW một chiếc Santana à?
- Một chiếc Santana cũng không tới vạn.
Tống Bồi Minh nói tiếp.
- Nhưng mà đắt sắt ra miếng.
Trương Khác duỗi người nói:
- Hiện giờ mỗi ngày cháu đưa vào ĐTH TW một cái Santana, nhưng lái ra một cái Audi đấy.
- Cách Trân suốt ngày lo Tiểu Khác học tập như vậy không đỗ được đại học thì sao?
Cố Kiến Bình quay đầu sang nhìn Lương Cách Trân:
- Giờ chị yên tâm rồi nhé.