Tới đêm, mưa tạnh hẳn, mặt hồ phủ sương mông lung, cảnh sắc rất đẹp, vì chuyện chuyện của Trương Tri Vi mà tâm tình tốt đẹp giảm sút quá nửa.
Trương Khác và cha, chú ở hậu viện nói chuyện, còn mẹ, thím cùng Đường Thanh, Trương Mân đang hào hứng bàn chuyện trang trí nhà cửa, bỏ mặc ba nam nhân ở ngoài hít gió lạnh.
- Cảm giác hưởng thụ lãi lớn cũng không tệ.
Trương Tri Phi cảm khái nói:
- Còn hơn một tháng nữa là năm mới rồi, cháu có an bài gì không?
- Sản lượng tháng này sẽ phải tăng lên một nấc thang lớn, Ái Đạt đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nhưng còn chưa yên tâm về doanh nghiệp cung ứng phía dưới, cháu sẽ bỏ thời gian cùng Tô Tân Đông đi một chuyến.
Cơ sở công nghiệp điện tử ở Hải Châu không thể coi là sâu dầy, mặc dù Ái Đạt khiến rất nhiều doanh nghiệp cung ứng vào khu công nghiệp xây dựng nhà máy, nhưng hiện giờ cung ứng linh kiện vẫn dựa vào nhà máy trước kia.
Ngày hôm sau Trương Khác và Tô Tân Đông đi khảo sát nhà máy cung ứng linh liện phía dưới. Đi Cùng còn có phó trường phòng vật tư tên Tiêu Kim Nghĩa, là kỹ sư theo Đinh Hòe tới Hải Châu sớm nhất.
Những người bỏ Vạn Yến theo Đinh Hòe và Tô Tân Đông đều có năng lực không tệ, tất nhiên thôi người không có tài, không có dũng khí sao dám bỏ công việc thoải mái vốn có ra ngoài xông pha.
Phó Tuấn phải lái xe lên tỉnh thành đón Tạ Vãn Tình và Chỉ Đồng, nên Mã Hải Long lái xe cho bọn họ, không gọi thêm nhân viên công tác, chỉ có bốn bọn họ mặc thường phục đi khảo sát.
Trương Khác ở trên xe nói với Tiêu Kim Nghĩa:
- Hôm nay anh là nhân vật chính, tôi và lão Tô chỉ đi theo xem thôi..
Tiêu Kim Nghĩa toát mồ hôi lạnh, Trương Khác tuy ít tuổi, nhưng dù sao cũng là ông chủ, hôm nay đi kiểm tra không cho hắn đánh tiếng trước, chẳng may có gì sơ xuất vấn đề đều đổ lên đầu hắn.
Buổi sáng đi xem ba nhà máy, tình hình cơ bản là không tệ, buổi trưa nhận chiêu đãi của một nhà máy kim khí huyện Tân Nguyên, ăn trưa xong tới nhà máy đúc ngoại ô Tân Nguyên, ở cửa nhà máy nhìn thấy một chiếc Mitsubitshi đỏ chót đi vào trước bọn họ.
Trương Khác nhớ ở Hải Châu có Triệu Ti Minh có xe giống thế này, hiện hắn phải đang ở trại lao động giáo dưỡng, chẳng lẽ Triệu Cẩm Vinh đưa con ra nhanh như thế? Có tiền có quyền cũng là lợi thật, chẳng trách cái xã hội này ai cũng vắt óc nghĩ cách làm quan phát tài.
Đám Trương Khác đỗ xe ở cổng, qua bảo vệ liên hệ với người phụ trách nhà máy, không lâu sau một người trung niên người béo tốt mặt đỏ bừng bừng chạy ra.
- Đinh Văn Tường, ông chủ nhà máy đúc...
Tiêu Kim Nghĩa giới thiệu xong đẩy xe đi ra:
- Sao giám đốc Đinh lại chạy ra đây?
- Nên mà, nên mà, trưởng phòng Tiêu mà báo trước nửa tiếng, tôi trải thảm đỏ tới tận cổng chính.
Trương Khác và Tô Tân Đông cười, đúng là người làm ăn khéo đưa đẩy, Đinh Văn Tường vào xe, thấy bên trong đã có hai người ngồi, cười niềm nở:
- Thôi tôi chạy ở ngoài giảm béo vậy, không chen vào chèn ép khách quý nữa.
- Được rồi, lên xe đi, đây là tổng giám đốc Tô của chúng tôi.
Tiêu Kim Nghĩa đưa tay đẩy Đinh Văn Tương vào xe.
Điện tử Ái Đạt chỉ có một tổng giám đốc Tô, vẻ mặt Đinh Văn Tường tức thì trở nên phong phủ, không biết biểu thị nhiệt tình thế nào mới đủ, ngồi khép mình một góc, sợ ép Tô Tân Đông ngồi giữa.
Xe đi thẳng tới trước tòa nhà văn phòng của nhà máy, trừ chiếc xe màu đó còn có một chiếc Santana đỗ ở trước tòa nhà văn phòng.
Trương Khác và Tô Tân đông liếc nhìn hai cỗ xe kia, Đinh Văn Tường trán rịn mồ hôi, hai người bọn họ nhìn thấy nhưng không nói gì.
Vào phòng khách xoa hoa, Đinh Văn Tường gọi một cô gái xinh đẹp tóc ngắn mang tài liệu nhà máy tới, cô gái đó là trợ thủ của Đinh Văn Tường, nhưng làm việc rất lóng ngóng, đưa tài liệu tới tây Trương Khác, bị ánh mắt Trương Khác nhìn một lúc hoảng lên đánh đổ cả chén nước trước mặt y.
May Trương Khác né kịp thời nước không bắn lên quần, cô gái đó mặt đỏ dừ, vội đi lấy khăn lau khô nước trên bàn.
Trương Khác và Tô Tân Đông nhìn nhau đầy thâm ý, cô gái này làm gì có năng lực làm trợ lý, Đinh Văn Tường rất tinh, nhìn ra bọn họ hiểu sai, vội giải thích:
- Đây là con anh tôi, vừa tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp, sống ở quê, chưa thấy anh chàng đẹp trai bao giờ nên ngại. Không sợ nói chuyện xấu trong nhà chứ, vợ tôi bảo trợ lý giám đốc đại biểu cho hình tượng công ty, không được dùng các cô gái xấu.
Đinh Văn Tường nói rất kín đáo, mọi người hiểu ý bật cười, nhà nào chẳng có cái khó riêng.
Cô gái kia không ngốc, chỉ là chưa biết cách xử xự trầm ổn bình tĩnh, nhìn năm nam nhân trong phòng cười quái dị, xấu hổ đứng một bên, không biết phải hóa giải ra sao.
- Trưởng phòng Tiêu có danh thiếp của tôi rồi...
Đinh Văn Tường lấy danh thiếp phát cho từng người, tới Trương Khác thì hỏi:
- Vị này là?
- Tôi là trợ lý tổng giám đốc Tô.
Trương Khác đáp.
Trợ lý tổng giám đốc và thư ký là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, trợ lý của Tô Tân Đông thì địa vị không kém Tiêu Kim Nghĩa, còn thư ký thuần túy chỉ là nhân viên văn thư trong phòng giám đốc, đương nhiên nếu nói tới thư ký thực sự.
Đám Trương Khác qua đây không phải là để xem tư liệu, đề xuất muốn xuống nhà xưởng, Đinh Văn Tường cố tìm cách lảng đi, Trương Khác cười:
- Hôm nay nhà máy còn tiếp đãi khách khác phải không, trong đó rất có thể là bạn cũ của tôi, tới phân xưởng tiện chào hỏi luôn.
Đinh Văn Tường biết không giấu được, cười gượng:
- Người của tập đoàn Cẩm Thành.
Dù Triệu Cẩm Vinh cũng còn chưa biết ai giở trò sau lưng mình, người ngoài càng không nhìn ra, Đinh Văn Tường nếu không có gì giấu diếm, đã chẳng né tránh như vậy, dù sao cùng là xí nghiệp lớn ở Hải Châu, gặp nhau suốt ngày.
Sắc mặt Tô Tân Đông trở nên nghiêm túc, xem ra Cẩm Thành cũng muốn vào thị trường đầu đĩa.
Khu Thành Nam đã có năm xí nghiệp chuẩn bị làm đầu đĩa, nhưng thực lực không mạnh, thủ đoạn vơ tiền của nhà tiêu thụ không phải ai cũng mô phỏng Ái Đạt được. Hiện giờ Cẩm Thành đại khái là kẻ cạnh tranh tiềm tàng có thực lực nhất.
Trương Khác thản nhiên vỗ vai Tô Tân Đông, ý bảo hắn đừng nhìn vấn đề quá nghiêm trọng, nói:
- Xuống phân xưởng xem một chút đi.
Sắc mặt Đinh Văn Tường rất tệ, ông ta biết Ái Đạt có ba bốn nhà máy cung ứng linh kiện, mặc dù nhà máy bọn họ là chủ yếu, nhưng có thể bị gạt bỏ bất kỳ lúc nào.
Khi hai nhóm người gặp nhau ở phân xưởng, Triệu Ti Minh thấy Trương Khác, theo bản năng lùi lại, những nghĩ không cần phài lùi bước, liền lấy can đảm đi tới một bước.
Trương Khác nhếch mép hỏi:
- Sao được ra khỏi trại giáo dưỡng sớm thế? Tưởng nửa năm nữa mới gặp mày cơ đấy.
Cách xe như thế vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ đám Triệu Ti Minh, chắc nhà máy Tân Nguyên chiêu đãi rất tốt:
- Nghe nói nhà mày định lập hạng mục đầu đĩa? Thứ này phát tài nhanh hơn đi rỡ nhà của người ta đấy.
Bị vào trại giáo dưỡng chắc là cú ngã đầu tiên trong đời Triệu Ti Minh, không ai dám nhắc tới trước mặt hắn, nhưng Trương Khác ngang nhiên chọc vào nỗi đau của hắn, Triệu Ti Minh tuy hận tím ruột, nhưng không dám đốp chát lại.
Dưới tập đoàn Cẩm Thành cũng có nhà máy điện tử, lần này tới đây do giám đốc nhà máy đó là chủ đạo, đưa Triệu Ti Minh theo cùng là do Triệu Cẩm Vinh muốn hắn mở mang kiến thức.
Viên giám đốc nhận ra Tô Tân Đông, biết với nhà máy đúc này thì Ái Đạt quan trọng hơn xa bọn chúng, lúc này nếu bắt Đinh Văn Tường lựa chọn, có khả năng bị Đinh Văn Tường đuổi khỏi nhà máy. Thấy Triệu Ti Minh và người trẻ tuổi cạnh Tô Tân Đông tựa hồ có xung đột, vội giật áo y, nhắc nhở đừng làm hỏng chuyện.
Triệu Ti Minh đương nhiên không có gan đối đầu với Trương Khác, cố làm ra vẻ để không quá khó coi thôi, bị viên giám đốc kia giật áo, chút khí thế liền mất hết, chẳng nói chẳng rằng, cắm mặt ra ngoài, lúc này mới thấy mất mặt, bất chấp cả trút giận người của nhà máy đúc tháp tùng, quát vị giám đốc kia:
- Giật giật cái gì, Cẩm Thành chúng ta định làm đầu đĩa đấy, chẳng lẽ phải tránh bọn chúng sao?
- Mấy hôm trước chẳng phải em xem tạp trí của Volvo sao? Vừa vặn Volvo đưa ra xe thể thao bốn cánh đầu tiên, chị liền nhờ bạn học ở Châu Âu đặt một chiếc.
Trương Khác vỗ đầu, cười:
- Cám ơn chị Vãn Tình, có điều nếu biết chị sẽ tặng xe cho em thì em đã xem tạp chí của Lamborghini rồi.
- Lamborghini.
Lương Cách Trân nhẩm lại một lần:
- Đó là xe gì?
Tạ Vãn Tình cười nhìn Trương Khác, trong ánh mắt thoáng qua một thứ tình cảm không thể thể hiện trước mặt Lương Cách Trân, giọng nhỏ nhẹ:
- Em sẽ không thích loại xe đó.
Với tính cách của Trương Khác đúng là không thể lái chiếc Lamborghini tạo hình cực phong cách ra ngoài, cũng không thể thể hiện tốc độ lên tới km trên giờ của nó trên đường cao tốc.
Gặp hai tai nạn xe cộ rồi, với Trương Khác mà nói, tính năng an toàn là quan trọng nhất, chỉ có điều Volvo trước chiếc S có rất ít xe bắt mắt, Trương Khác ném chìa khó xe y lái tới ẹ, nói:
- Mẹ vừa lấy bằng lái phải không? Lát nữa mẹ tự lái xe về, con và chị Vãn Tình đi thử xe mới, nói không chừng sẽ cùng chị Vãn Tình uống rượu mừng sinh nhật bên ngoài.
- Muộn thế này rồi còn thử xe uống rượu cái g..
Lương Cách Trân chưa nói xong Trương Khác đã kéo tay Tạ Vãn Tình ra ngoài, chỉ biết lắc đầu, lại không dám một mình lái xe về, gọi điện cho chồng tới đón. Kỳ thực nhà mới đã bố trí tàm tạm rồi, buổi tối có thể ở lại, nhưng phải chọn ngày mới có thể chính thức vào ở.
Tạ Vãn Tình giúp Trương Khác cắm chìa khóa vào ổ, Trương Khác vặn chìa, nghe tiếng xe khởi động khe khẽ, ngửi mùi da thuộc mới, xoay vô lăng lái xe khỏi Tân Cẩm Viên.
Đêm đông giá rét, dù còn chưa khuya lắm nhưng trên đường đã không còn người đi, chỉ có tiếng động cơ xe êm êm, Trương Khác cháy xe lên đường Thành Sơn tăng tốc lên, S không nổi bật ở tốc độ, nhưng cũng lên tới được km/h, rất hợp ý Trương Khác.
- Cám ơn chị Vãn Tình.
Trương Khác dừng xe bên lề đường, đỗ dưới một cột đèn đường đã hỏng, ánh đèn từ xa chiếu tới rất mờ, Trương Khác hỏi:
- Có cần em cho chị mượn vai một lúc không?
Tạ Vãn Tình hé môi cười ôn nhu không nói, nhích người về phía Trương Khác, dựa lên vai y.
Trương Khác mở cửa trên nóc xe ra, điều chỉnh chỗ ngồi thấp xuống, hai người ngả người nằm song song, có thể ngắm ánh trăng trong mát bên người, hai cơ thể dựa vào nhau, không cảm thấy lạnh.
Đã quen với ánh sáng yếu, Trương Khác quay sang nhìn nhìn khuôn mặt kiều diễm của Tạ Vãn Tình, cô mặc chiếc áo xanh ngọc trẻ trung hơn rất nhiều, trong tươi trẻ chứa quyến rũ thành thục, như quả đào chín mọng, chỉ nhìn đủ giải cơn khát.
Cảm giác được Trương Khác nhìn mình, Tạ Vãn Tình cũng quay đầu sang, đôi mắt sáng chứa tình cảm êm dịu, không hề có tình dục bừng bừng thiêu đốt, trong đáy lòng chứa đầy cảm giác ôn nhu khó nói thành lời, giống như chút sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng.
Tạ Vãn Tình rất thích cảm giác này, cô không phải lo ngọn lửa tình dục bừng cháy không áp chế nổi sẽ thiêu đốt tất cả những gì cô đang có.
Trương Khác đưa tay ra, lót dưới cổ Tạ Vãn Tình, để cô gối đầu lên tay, ngửi hương thơm dễ chịu tỏa ra từ trên tóc cô, không hỏi ý loạn tình mê, quay mặt cô sang, hôn nhẹ lên cánh môi đỏ mọng.
- Ba mẹ em chẳng quan tâm tới sinh nhật em, em chưa bao giờ nhận được một món quà sinh nhật đúng nghĩa.
- Vậy mỗi năm chị sẽ tặng cho em một món quà sinh nhật.
Tạ Vãn Tình ngửi mùi nam nhân nồng nồng của Trương Khác, hơi thở hơi loạn, đặt tay lên ngực y, cảm thụ tim y đang đập mạnh mẽ, nói:
- Người khác đều nhớ sinh nhật lịch âm của em, vậy chị chuyên môn nhớ lịch dương nhé.
Thời tiết thật kỳ quái, chập tối trời lất phất tuyết, sau giờ tối, tuyết ngừng lại, ánh trăng trong mát chiếu xuống như đêm rằm.
Trương Khác nhìn ngắm Tạ Vãn Tình, nhìn cánh mỏng kiều diễm ướt át, càngnhìn càng mỹ lệ, không khỏi trong lòng ngứa ngáy, muốn làm chuyện gì đó với cô, luồn tay vào trong áo khoác Tạ Vãn Tình, ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, cơ thể thành thục của Tạ Vãn Tình nhờ chăm tập luyện vẫn giữ trạng thái cực kỳ hoàn mỹ, đầy đặn đầy nhục cảm, da non mịn, nhưng thiếu nữ chăng thể vì được.
Trương Khác khẽ khẽ cù cô, Tạ Vãn Tình chẳng cảm thấy ngứa, mà là cảm giác khác lặng lẽ bùng lên, cô chưa bao giờ thấy cơ thể mình lại mẫn cảm như thế, không kìm được quay sang vùi mặt vào dưới cổ y, cảm thụ bàn tay y vuốt ve cơ thể mình, cảm thụ ngực mình vẫn thật tròn căng, cảm thụ eo mình vẫn thật thon gọn, da mình vẫn còn mịn màng, đặt tay y cách y phục đặt lên ngực mình... Đã nói làm hồng nhan tri kỷ, không cho bàn tay y mò xuống dưới.
Di động chớp sáng, Trương Khác nhìn màn hình, là số Hong Kong, thè lưới nói với Tạ Vãn Tình:
- Điện thoại của Hứa Tư.
Rút cánh tay bị Tạ Vãn Tình nằm tới phát tê, ấn núi nghe:
-... Ừ, Hải Châu có tuyết, nhưng ngừng rồi, trăng đẹp lắp...Chị đã chuẩn bị xong chưa... Máy bay ngày mai mấy giờ... Được em sẽ tới tỉnh thành đón chị, chị Vãn Tình mua cho em một chiếc xe mới... A, chị cũng đặc biệt lên phố chọn quà cho em, tốt quá, em vừa khóc lóc kể lể với chị Vãn Tình chẳng ai quan tâm tới sinh nhật.. Chị cũng chuyên môn nhớ sinh nhật dương lịch của em à...
Trương Khác vỗ tán, một chữ "cũng" làm lộ Tạ Vãn Tình, quay sang nhìn Tạ Vãn Tình, cô giống đứa bé, người cuộn lại, chắp hai tay đặt dưới má làm gối, Trương Khác đưa điện thoại cho cô.
Tạ Vãn Tình lắc đầu, cô không có dũng khí nói chuyện với Hứa Tư vào lúc này, cho dù ở bên cạnh Tạ Vãn Tình, y vẫn nhớ Hứa Tư da diết, hỏi hết chuyện này tới chuyện khác, tới khi tay cứng đờ vì lạnh mới chịu cúp điện thoại.
- Hứa Tư cũng nhớ sinh nhật dương lịch của em à?
Tạ Vãn Tình nhỏ giọng nói:
- Vậy chị không tranh với cô ấy nữa, sau này em mừng sinh nhật với Hứa Tư ấy.
- Đúng thế, có điều chị ấy nói về rồi sẽ cùng chị tổ chức sinh nhật bù cho em.
Trương Khác nắm tay Tạ Vãn Tình:
- Thường ngày chẳng ai chú ý, đột nhiên thành nhất vật trung tâm làm em không quen.
- Đồ ranh ma, chẳng biết sau này còn bao nhiêu thiếu nữ giúp em tổ chức sinh nhật.
Tạ Vãn Tình nghĩ, có lẽ Hứa Tư đoán ra được quan hệ giữa cô và Trương Khác, như cô nhìn ra quan hệ giữa Hứa Tư và Trương Khác vậy, đó là điều khó tránh khỏi, hơn một năm qua, cô rất thân với Hứa Tư, chắc tâm tư của mình cũng lọt vào mắt Hứa Tư rồi, chẳng biết Hứa Tư nghĩ gì, Tạ Vãn Tình thấy má hổi, bùi ngùi nói:
- Nếu quá nhiều người chị không tham gia đâu.
Trương Khác gãi đầu, nhớ sinh nhật đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học, lúc đó còn ở tỉnh thành chưa về Hải Châu làm việc, Đỗ Phi kiến nghị y mời hết bạn gái từ khi lên đại học tới, Trương Khác tưởng tượng khung cảnh quá tráng liệt nên thôi. Quay về năm , định một lòng sống thành thực, ai ngờ vẫn gây ra lắm khoản nợ tình như thế.
Tạ Vãn Tình cho tay vào áo khoác Trương Khác sưởi ấm, thì thầm nói:
- Em đó, quá hấp dẫn, chỉ cần các cô gái lớn gan một chút sẽ không kìm được muốn quyến rũ em.
Nghe Tạ Vãn Tình nói thế, Trương Khác nhớ tới Tôn Tĩnh Mông, cô gái đáo để đó y không dám chủ động trêu ghẹo vào, phong lưu cũng đành, nợ phong lưu thì rất đau đầu.
Trước đó Trước Khác nói muốn tìm nhà đầu tư Hong Kong phá liên doanh của SamSung và Hương Tuyết Hải, Diệp Kiến Bân bảo y có thể tìm Tôn Tĩnh Mông trao đổi. Trương Khác tất nhiên không tìm Tôn Tĩnh Mông, nhưng chú ý nghe ngóng bối cảnh của cô ta.
Nhà họ Tôn và tập đoàn Gia Tín Hong Kong có quan hệ rất mật thiết, Tôn Thượng Nghĩa cha của chị em Tôn Tĩnh Mông là phó tổng giám đốc của tập đoàn Gia Tín, nhưng thực sự có quan hệ là mẹ của Tôn Tĩnh Mông là con gái Cát Cảnh Thành chủ tịch tập đoàn Gia Tín.
Tập đoàn Gia Tín khống chế Cty thực nghiệp Gia Tín là xí nghiệp chế tạo điện tử gia dụng lớn nhất Hong Kong, nhưng mấy năm qua, xí nghiệp điện tử trong nước quật khởi, điện tử Nhật Hàn cực kỳ hưng thịnh, thị trường Hong Kong qua chật hẹp, thực nghiệp Gia Tín so với công ty mẹ tập đoàn Gia Tín đúng là khác nhau như trời với đất.
Thật không ngờ Tôn Tĩnh Hương có xuất thân tốt như vậy lại cam tâm âm thầm đứng sau lưng Diệp Kiến Bân, hành vi của nữ nhân không thể dùng lý trí mà phân tích được.