- Chỉ cần bạn tóm được mình, mình có gan không nghe bạn chỉ huy sao? Hơn nữa nghe phương án của các bạn cũng hấp dẫn lắm, cho dù thường ngày không có thời gian, tới khi cắm trại mình cũng phải tham gia chứ.
Trương Khác cười khì:
- Mình bảo Phó Tuấn ngày mai đưa bạn về Tân Thái... Mình dặn anh ta rồi, bạn và di khi nào đi thì gọi điện cho anh ấy.
Cố Kiến Bình quay sang hỏi:
- Hai đứa nói cắm trại gì thế?
- Hoạt động nghĩ đông trường học tổ chức ạ...
Đường Thanh đem đầu đuôi câu chuyện kể một lượt.
Cổ Kiến Bình cười mắng:
- Làm vậy tốn kém bao nhiêu mới đủ, con làm loạn quá rồi đấy.
- Không sao ạ, số tiền này công ty tiêu cũng đáng ạ.
Trương Khác cười giải thích giúp Đường Thanh.
Lập nên một thương hiệu, ngoại trừ làm nó được biết tới rộng rãi, còn có vấn đề mỹ danh nữa, tạo nên một thương hiệu có tiếng tốt rất phức tạp, kỹ thuật tiên tiến, chất lượng phải đảm bảo, xí nghiệp có trách nhiệm xã hội cao độ trong mắt công chúng cũng là hạng mục quan trọng.
Nghe giải thích xong, Cố Kiến Bình tặc lưỡi nói với Lương Cách Trân:
- Tiêu tiền mà cũng phức tạp thật đấy, nhưng nếu đổi lại là tôi nói thế nào cũng không nỡ bỏ số tiền này ra.
Lương Cách Trân cười, bà cũng xót tiền lắm, hỏi:
- Nếu cả trường tham gia thì phải tiêu tốn mất bao nhiêu tiền?
- Không phải là tất cả tham gia đâu ạ, Nhất Trung gần 3000 học sinh cơ mà, thời gian gấp gáp như thế, con nghĩ chẳng ai tổ chức nổi, nên chừng tổ chức ba bốn trăm người thôi, tốn khoảng năm sáu chục vạn...
Trương Khác nhẩm tính sơ qua:
Lương Cách Trân chẳng biết gì chuyện cổ phần của Trương Khác ở Cẩm Hồ và Ái Đạt, chỉ biết con mình có tiền, nhưng nghe tới con số Trương Khác nói thì sợ líu lưỡi lại, cái căn nhà này cũng chỉ tốn kém nắm sáu chục vạn, bà đã thấy xa hoa lắm rồi, ai ngờ tài trợ ột hoạt động của trường học mà mất đứt cả căn nhà, không tiện hỏi Trương Khác xem kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ sợ con trai không chặt tay, làm tiền chảy đi hết.
Cố Kiến Bình cũng thầm tặc lưỡi, ít nhất đoán sơ được Ái Đạt kiếm được bao tiền.
Trốn tặng quà như trốn nợ, Đường Thanh và mẹ tạm thời chưa về nhà được, chỉ nói chuyện xuông thôi thì mất hứng, thêm vào Tạ Vãn Tình, thế là đủ một xới bạc rồi. Trương Mân ở bên cạnh phụng phịu nói nhỏ:
- Cháu cũng biết đánh bài...
Đáng tiếc là không ai để ý, lại còn bị Trương Khác gõ đầu một cái, không bao lâu sau thị bị mẹ lái xe tới đón về.
Trương Khác lên gác gọi điện cho chú, hỏi tình hình Thịnh Thanh và Lương Quân lập công ty ở Hong Kong ra sao, đồng thời nói với chú dịp Tết sẽ tới Hong Kong một chuến, có khả năng sẽ gặp Thịnh Thanh tại Thâm Quyến.
Trương Khác cúp điện thoại, xuống lầu xem Đường Thanh đánh bài.
Một lát sau Thịnh Thanh gọi điện tới, thì ra hắn định về Hải Châu trong hai ngày tới, nghe nói Trương Khác định đi Hong Kong, liền gọi điện thoại tới hỏi. Trương Khác không nói nhiều, chỉ bảo cụ thể phải tới Thâm Quyến mới nói được, liền kết thúc cuộc trò chuyện.
- Sao thế, vài ngày nữa thôi là Tết rồi, con còn chạy tới Hong Kong làm cái gì?
Lương Cách Trân nghe được nội dung cú điện thoại, hỏi:
- Dạ, có vài chuyện cần xử lý.
Nói lời này Trương Khác liếc mắt nhìn Đường Thanh, chắc cô biết chuyện Hứa Tư đi Hong Kong qua Trần Phi Dung, Đường Thanh cũng nhìn lại y, vẻ mặt không có gì đặc biệt, Trương Khác giả dối nói:
- Nếu chẳng phải Thanh Thanh tổ chức cắm trại, con còn định đưa bạn ấy đi chơi cùng...
Đường Thanh lườm y một cái, ngọt nhạt nói:
- Sau này thế nào chẳng có thời gian....
Trương Khác ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tới mười giờ ba mươi, Chu Văn Bân chở Đường Học Khiêm và Trương Tri Hành tới, Đường Học Khiêm vào nhà cười khổ nói:
- Chúng tôi cũng tới tị nạn đây...
Trương Khác nhìn ra ngoài, thấy không phải là xe số hai của thành ủy, trốn tặng quà mà không khác gì trốn đặc vụ theo dỗi.
Lương Cách Trân đứng dậy định đi pha trà, Đường Học Khiêm ngăn lại:
- Mọi người cứ chơi bài đi, trà nước chúng tôi tự phục vụ được.
Nói thế chứ cuối cùng đương nhiên Trương Khác đi pha cà phê.
Uống cà phê xong, cả nhà Đường Học Khiêm trở về, Trương Tri Hành hỏi con:
- Con ngủ ở đâu?
- Con ngủ đâu chả được.
Trương Khác cười hỏi lại:
- Ba có đảm bảo cửa nhà mình có người đang đợi không mới là vấn đề.
Cuối năm nay Trương Tri Hành cũng chẳng thoải mái hơn Đường Học Khiêm, mô hình của Cty cổ phần Hải Châu rất thành công, đặc biệt thành lập khu công nghiệp dệt Bắc Quan chuyển ba nhà máy dệt vào đó, chẳng những không tiêu tốn của thành phố lấy một xu, còn thông qua vận hành thương nghiệp hóa đất đai ba nhà máy kia, kiếm được 300 triệu, đó là một thành tích cực kỳ dễ nể.
Đem nhà máy chuyển khỏi thành phố, vay tiền xây nhà máy mới, không tính giá trị đất đai của nhà máy cũ, giá trị tài sản nhà máy mới thường không cao, đặc biệt là sản nghiệp của các xí nghiệp cỡ nhỏ thuộc thành phố, hoàn toàn có thể thông qua phương thức tầng quản lý nắm cổ phần để bán cho họ, còn Cty cổ phần Hải Châu rút ra, tập trung nguồn lực phát triển xí nghiệp tầm trung có tiềm lực, cứ thế cải thiện được chất lượng của tài sản quốc hữu.
Đương nhiên xí nghiệp trung và lớn cũng thi hành cách tầng quản lý nắm cổ phần, nhưng do tài sản các xí nghiệp này đều khá lớn, mà số tiền tầng quản lý rất hữu hạn, cho nên tuyệt đại bộ phận cổ phần vẫn nắm trong tay Cty cổ phần Hải Châu, không chỉ đề phòng tài sản quốc hữu thất thoát, còn có thể hữu hiệu tập trung nguồn lực nâng đỡ các xí nghiệp trọng điểm, đợi xí nghiệp trọng điểm đi vào quỹ đạo chính quy có thể suy tính tới từng bước đưa các xí nghiệp đó lên thị trường chứng khoán.
Thời đó xí nghiệp dân doanh mà muốn lên thị trường chứng khoán thì khó hơn lên trời, nhưng với xí nghiệp quốc hữu thì dễ dàng hơn.
Đương nhiên thôi bất kể là nhu cầu chính trị hay thực lòng muốn phát triển kinh tế, mỗi địa phương đều trọng điểm nâng đỡ vài xí nghiệp, chỉ khi nào quốc xĩ quá nát thì chính phủ mới nghĩ tới xí nghiệp dân doanh.
Ái Đạt và Cẩm Hồ muốn lên thị trường chứng khoán trong nước không khó, xong Trương Khác chẳng thèm kiếm tiền từ thị trường chứng khoán trong nước, hoạn ngạch hữu hạn của địa phương để dành cho xí nghiệp khác ở Hải Châu cạnh tranh với nhau.
Hiện giờ Ái Đạt có tiếng tăm lớn nhất Hải Châu, nhưng thực lực tài sản hùng hậu nhất là Cty cổ phần Hải Châu, trong mắt những giám đốc quản đốc xí nghiệp dưới, thì Trương Tri Hành là ông trời của bọn họ, năm hết tết đến thế nào cũng tìm mọi cách đưa đút, tới lúc này đám đầu não ở thành phố mới thình lình phát hiện ra, chủ tịch hội đồng quản trị, tổng giám đốc Cty cổ phần Hải Châu mới là vị trí béo bở thực sự ở Hải Châu.
Đáng tiếc lúc này Cty cổ phần Hải Châu hoàn toàn nắm trong tay Trương Tri Hành rồi, muốn thành tích có thành tích, muốn năng lực có năng lực, muốn chỗ dựa có chỗ dựa, trừ khi ông muốn nhường ra thì kẻ khác đừng mơ tưởng tới nó, xong cái ghế tổng giám đốc của Lý Minh Học có kẻ thèm thuồng nhắm vào.
Lý Minh học xuất thân trí thức, nhưng ông ta chẳng phải là đảng viên, chẳng phải xử trưởng khoa trưởng gì cả, thế là thành cái gai trong mắt nhiều kẻ, ngay cả Chu Phú Minh cũng hỏi tới chuyện này, chẳng phải là Chu Phú Minh muốn cài người mình vào, mà chí muốn đưa Lý Minh Học vào biên chế cán bộ.
Với sức ảnh hưởng về học thuật, cùng với năng lực quản lý mà Lý Minh Học thể hiện trong một năm qua, phá cách thăng lên phó xử, thậm chí là chính xử cũng không có tranh luận lắm, dù sao trong đội ngũ cán bộ cần tỉ lệ nhân sĩ vô đảng phái nhất định, còn được cái danh tôn trọng nhân tài, tôn trọng trí thức.
Theo Trương Khác, với cách cải cách hệ thống quốc xĩ này, phải để chính phủ không đảm nhận vai trò quản lý trực tiếp nữa, mà giữ đúng bổn phận cổ đông.
Cho Lý Minh Học cái hàm chính phó xử chỉ kéo lùi cách tân mà Cty cổ phần Hổ Châu đang nỗ lực, may là Lý Minh Học không ham mê quan chức, có cớ cho Đường Học Khiêm từ chối thiện chí hiếm có của Chu Phú Minh.
- Tôi làm gì có tiền lớn như thế mà ném vào, nếu có đã tới thẳng cầu Tứ Phượng rồi.
Trần Kỳ lắc đầu:
- Cho dù có làm quán ăn ở đó, người ta lái xe tới ăn cơm cũng chẳng có chỗ đỗ xe...
- Cầu Tứ Phượng không còn chỗ nữa đâu, đất đai xung quanh trung tâm ẩm thực không nhiều, bị người ta đặt hết rồi, giờ anh có tiền cũng chẳng tới lượt...
Chu Phục từng là giám đốc nhà máy Tân Quang, cho nên tất nhiên là hiểu tình hình cầu Tứ Phượng nhất nói:
- Tiền Môn phát triển hướng về phía đông về phía nam là thu thế lớn, tôi thấy làm quán ăn ở ngõ Đan Tỉnh rất có tiền đồ..
Trần Kỳ hơi động lòng rồi, nói:
- Ngõ Đan Tình toàn là các đại trạch viện, cho dù không cần lo tiền trang hoàng cũng không đủ tài chính đầu tư ột quán ăn lớn như thế.
Lưu Phân cười duyên dáng dụ dỗ:
- Giám đốc Chu cổ động lão Trần nhà tôi làm quán ăn lớn, hay là anh giúp chúng tôi suy tính vấn đề tài chính đi... Tôi thấy anh rất tham ăn, hay là anh tham gia cổ phần nhé? Văn Bân cũng góp phần đi...
Chu Phục sớm nghe ra ý của Trương Khác, ngõ Đan Tỉnh quá nửa là không giải tỏa nữa, Tiền Nhai được mở rộng, tòa nhà Phủ Thiên lại sắp hoàn thành, ngõ Đan Tỉnh nói không chừng lại thành một cầu Tứ Phượng thứ hai.
Đại phú nhờ thiên bẩm, tiểu phú dựa cần cù, làm ăn lớn như Trương Khác thì Chu Phục theo không nổi, nhưng ông ta có chút tiềm lực đầu tư nhỏ.
Có điều hiện ông ta lo là, trước mặt ông chủ lộ ra tâm tư đầu tư vào nghề phụ có thích hợp không, huống hồ công ty đang tính mua nhà máy Tân Quang, ông ta cũng có thể nắm cổ phần.
Nếu Lưu Phân không nhắc tới chuyện này thì Chu Phục tuyệt đối không chủ động nói ra, ông ta đưa mắt nhìn Trương Khác, thấy y chỉ bình đạm, không có thái độ gì lớn.
Bất kể là ai, đều muốn yêu cầu cấp dưới toàn tâm toàn ý vào sự nghiệp của công ty, nhưng vấn đề tài sản cá nhân sử dụng ra sao Trương Khác không hỏi tới.
Chu Phục do dự nói:
- Có thể suy tính...
- Còn suy tính cái gì nữa.
Lưu Phân nói luôn:
- Người có đầu óc kinh tế như giám đốc Chu, chẳng lẽ lại lấy tiền lương gửi vào ngân hàng hưởng lợi tức sao?
Phải nói Lưu Phân rất khéo mồm còn biết tận dụng ưu thế của bản thân, có nam nhân nào chịu nổi lời nửa khen ngợi nửa khích bác như thế từ một người phụ nữ xinh đẹp?
Cẩm Hổ năm vừa qua đạt lợi nhuận vạn, gần một nửa là do nhà máy Tân Quang công hiến, phương án thưởng đã được xác định, công nhân phổ thông cuối năm thống nhất được thưởng thêm hai tháng lương, nhân viên quản lý trung tầng trở lên cũng ngả về cho nhà máy Tân Quang, Chu Phục được thưởng gần vạn đồng.
Một số việc cần phải tranh thủ ngay, Lưu Phân tính cách khá trực tiếp, trên bữa tiệc cứ bám lấy Chu Phục đòi quyết việc này, Chu Phục thấy Trương Khác không có phản ứng đặc biệt, ngập ngừng đồng ý.
Ăn tối xong, nhân lúc mọi người đầy đủ, quyết định tới ngõ Đan Tỉnh xem vị trí.
Hứa Hồng Bá kéo Chu Phục vào xe Trương Khác, còn chỗ trống ở ghế phụ, Trương Khác thò đầu ra hỏi Trần Phi Dung:
- Ngồi xe mình nhé?
Trần Phi Dung do dự một chút, rồi vào xe Thi Vệ Trung.
Trương Khác búng tay cái tách, y biết Trần Phi Dung sẽ chẳng ngồi xe mình, nếu là trước kia cô sẽ quay ngoắt đi ngay, do dự là tiến bộ lớn lắm rồi. Hứa Duy cũng theo Trần Phi Dung ngồi xe của cậu cô, Trương Khác có cớ kéo Hứa Tư lên xe mình.
- Nếu chẳng phải trời lạnh, ăn cơm xong, đi tới đó rất được...
Hứa Hồng Bá uống không ít rượu, lờ đờ càu nhàu.
Chu Phục hơi lo lắng không biết thái độ Trương Khác ra sao, cũng không chắc ngõ Đan Tỉnh có giải tỏa hay không, vừa rồi không tiện hỏi, vừa vào xe, cẩn thận hỏi nhỏ:
- Khác thiếu gia, ngõ Đan Tình có giải tỏa không?
- Ai mà đảm bảo được?
Trương Khác thản nhiên nhún vai:
- Tôi chỉ thấy nếu giải tỏa thì tiếc quá, mấy trạch viện đó toàn là do tôi mua hết.
- Hả?
Chu Phục trố mắt, ông ta không ngờ người nào đó mà Hứa Hồng Bá nói là Trương Khác:
- Vậy tôi xen vào không thích hợp lắm.
- Có gì không thích hợp, tôi không mua mấy trạch viện đó ọi người mở quán ăn, đó là chuyện hoàn toàn khác, thuần túy thấy giải tỏa ngõ Đan Tình thì quá phí, nên muốn làm gì đó. Vì không muốn mọi người nghĩ nhiều nên không nói ra thôi.
Chu Phục tin lời Trương Khác thực sự không muốn nơi này bị giải tỏa, vì với thiên phú thương nghiệp của Trương Khác, đầu tư tiền vào nơi khác tuyệt đối lãi nhiều hơn đầu tư vào trạch viện cổ nhiều.
Còn nếu như Trương Khác chỉ mua một trạch viện trang hoàng cho nhà Trần Kỳ mở quán ăn, Chu Phục đương nhiên sẽ cho rằng y có ý với cô con gái đẹp như hoa của Trần Kỳ, có điều hôm nay thấy quen hệ giữa Trương Khác và Trần Phi Dung rất lạnh nhạt.
Chu Phục nhớ lại một năm trước, Trần Phi Dung nổi giận ném gãy kẹp tóc, liền bật cười: Xem ra đúng là chuyện hiểu lầm đẹp.
Trương Khác lái xe theo sau xe của Chu Văn Bân, Thi Vệ Trung chớp mắt cái đã tới cửa ngõ Đan Tỉnh.
Từ cửa ngõ đi vào, nhà thứ hai là quán cờ Trương Khác mua, tốc độ tu sửa khá nhanh, một tháng đã nhìn thấy được thành quả, gạch xanh ngói uốn, rường cột trạm trổ, thấp thoáng không khí lịch sử lắng đọng. Chỉ mội tội riêng phí nhân công thôi đã cao hơn so với việc tu sửa nhà thường mấy lần, nếu không bỏ vào đây chừng nửa năm công sức khó mà làm hoàn mỹ được.
Ngoài quán cờ ra, Trương Khác còn mua hai trạch viện khác được xây từ thời đầu dân quốc.
Ban đầu hai trạch viện này mua với danh nghĩa của Cẩm Hồ, về sau Trương Khác không muốn xảy ra tranh chấp lằng nhằng với tập đoàn Chính Thái, đã trực tiếp chuyển sang công ty Việt Tú, đã nhờ Thiệu Chí Cương tìm người thiết kế cải tạo rất lâu rồi, hiện sắp hoàn thành. Tối nay tới xem chính là hai trạch viện này.
Hứa Hồng Bá dẫn mọi người vào một trạch viện, Trương Khác nói:
- Thầy Hứa bảo còn có một tòa trạch viện đằng sau cũng sửa xong phải không? Mọi người cứ xem ở đây đi, cháu và chị Hứa Tư xem trạch viện kia...
Hứa Hồng Bá thoáng ngạc nhiên, rồi mỉm cười đưa chìa khóa cho Trương Khác:
- Đợi lát nữa gặp nhau ở đầu ngõ nhé....
Trương Khác bình thường cũng chỉ cho phép thăm quan trạch viện này, còn trạch viện đằng sau, từ khi sửa xong không có người ngoài được vào xem.
Hứa Duy kéo tay Trần Phi Dung nói:
- Có gì cổ quái rồi, chúng ta cũng đi xem...
Trạch viện đằng sau là nơi hẹn hò của Trương Khác và Hứa Tư, chỗ riêng tư như vậy, Trương Khác tất nhiên không muốn thành nơi cho người ngoài vào tham quan, có điều Hứa Duy muốn đi theo, không thể nói không được.
Hứa Hồng Bá dẫn nhóm Trần Kỳ tham quan trạch viện phía trước, Trước Khác và ba cô gái tiếp tục đi vào trong ngõ. Hứa Tư đi sau Trương Khác, mặt nóng bừng, may dưới đêm trăng, không sợ bị Hứa Duy và Trần Phi Dung nhìn ra điều gì khác thường.
Bởi vì muốn cải tạo thành nhà thoải mái cho sinh hoạt, cho nên không tuân theo nguyên tắc cũ, từ ngoài nhìn vào, viện tử không khác gì trước kia.
Cổng cao hẹp làm bằng đá xanh, đi vào mới phát hiện ra khác biệt lớn, đáng lẽ vào cửa là một cái sân, thì lúc này đã dùng kính chắn để lại con đường đá hoa cương dẫn tới nơi ở, chính giữa giếng trời là một ao nước xanh trong vắt, khi ánh trăng chiếu vào đó, tỏa ánh sáng trong mắt, bốn xung quanh giếng trời trồng trúc xanh biêng biếc, trông hết sức thích mắt.
Chỗ ở theo kiến trúc ban đầu trong phòng thiếu ánh mặt trời, lúc này tường đã cải tạo hết thành tường kính, nhưng mỗi tấm kính đều giữ nguyên kích thước bằng các ô cửa sổ nhỏ, mà ngăn cách nó vẫn là song cửa sổ trạm hoa theo kiểu Trung Hoa cổ điển, nên giữ được phong cách thời dân quốc, ánh trắng chiếu qua cửa kính rải xuống nền nhà lát đá hoa, trông rất trang nhã.
Hứa Tư không ngờ tòa trạch viện xập xệ cũ nát sau khi cải tạo tràn ngập linh khí như thế, thấy Trương Khác quay đầu lại nhìn mình, ánh mắt ẩn chứa nụ cười, rõ ràng đang hỏi: Chị có hài lòng không?
Hậu viện cũng được sửa thành ao nước nhỏ có thác nước đổ vào, dây leo phủ kín tường, còn có một khu nghỉ chân riêng, vô cùng yên tĩnh, riêng tư.
Tầng hai vốn có hai gian phòng ngủ, một sân phơi, một gian vẫn làm phòng ngủ, chỉ là tường hoàn toàn sửa thành ô cửa kính, bên ngoài là cây đại thụ chọc trời, lúc này bóng cây lay động trông đầy ý thơ, ba mặt sân phơi tăng thêm tường gỗ cao chừng nửa người, vừa không phá hỏng không khí hài hòa với thiên nhiên, lại giữ được sự kín đáo của phòng ngủ, còn gian kia đã sửa thành phòng tắm, vừa đi vào gây ấn tượng mạnh bởi thiết kế cong tinh tế hiện đại, dùng đã granit làm sàn cực kỳ sang trọng.