Trương Khác sẵn sàng lấy danh nghĩa tư nhân tài trợ khoảng chục vạn, có điều trong mắt Lương Văn Giang, do trang web chỉ là hứng thú của vài người bạn cùng nhau lập ra, chỉ hi vọng có công ty tài trợ, không muốn tạo thành gánh nặng cá nhân, hắn không rõ gia sản lúc này của Trương Khác, nên từ chối ý tốt của Trương Khác.
Trương Khác nói với hắn, muốn lấy danh nghĩa Ái Đạt tài trợ cũng được, nhưng thương nhân phải nói tới chữ lợi, bọn họ phải cho Ái Đạt thấy lợi ích việc tài trợ mới được.
Lương Văn Giang mặc dù là một trong số người sáng lập trang web Côn Đằng online, nhưng hắn và Đinh Xuân Kiến giống nhau, chuyên môn về kỹ thuật, còn vận hành trang web thì không có hứng thú gì, với mô hình doanh lợi của trang web không suy nghĩ tới mấy.
Ái Đạt có thể thu được lợi ích gì từ vụ tài trợ này, Lương Văn Giang không trả lời được.
Trương Khác bảo Đinh Hòe lấy danh nghĩa của công ty mời mấy người bạn kia của Lương Văn Giang tới, cho dù chuyện làm trang web không có kết quả gì, nhưng cuộc tiếp xúc thế này có lợi cho việc thu hút nhân tài kỹ thuật tới Ái Đạt làm việc, dù sao Hải Châu không phải là thành phố lớn, không thu hút được nhân tài đỉnh cấp trong nghành.
Sau lễ đính hôn của Lương Quân và Tôn Lệ, nhà cậu hai về trước, Lương Văn Giang cũng về trường học.
Trương Khác hiện giờ phải đặt tâm tư vào kỳ thi toàn quốc rồi, tới tận ngày 18 tháng 6 Lương Văn Giang cùng những người bạn đồng sáng lập Côn Đằng online một lần nữa ngồi tầu hỏa tới Hải Châu, đây là một thành phố làm hắn bất ngờ, quan trọng hơn thành phố này có đứa em họ là hắn cảm thấy không tin được.
Hắn chẳng biết giải thích với đám bạn ra sao, nên nói hàm hồ là chồng cô mình có đầu tư vào Ái Đạt, bọn họ có hứng thú với thứ mới mẻ, cái khác không nói.
Hải Châu tới năm 92 mới có ga tàu hỏa, quy mô rất nhỏ, hơn nữa lại xây dựng ở ngoại thành phía bắc, khu vực khá hoang vu, nói thực lần đầu Lương Văn Giang tới đây, nhìn ga tàu chật hẹp, bên ngoài hoang vắng, không khỏi có chút thất vọng.
Hiện giờ đám Mã Hướng Đông lần đầu tới Hải Châu cũng có cảm giác tương tự, đứng ở sân ga, nhìn thấy ruộng lúa xung quanh, đều hoài nghi khả năng của nhà đâu tư.
Mã Hướng Đông đùa:
- Chồng của cô cậu là kiểu thổ tài chủ phong kiến hả? Ban đầu tôi còn có chút kỳ vọng vào Ái Đạt, nhưng nhìn cảnh này tôi hoài nghi nơi đây có thể xuất hiện xí nghiệp ưu tú..
- Nơi này hơi hoang vu nhưng nội thành không tệ.
Lương Văn Giang cười gượng.
- Văn Giang, Hướng Đông.
Lương Văn Giang quay đầu lại, nhìn thấy Trương Khác và Đinh Xuân Kiến đứng ở cổng nhà ga, Đinh Xuân Kiến đang vẫy tay gọi họ, bên cạnh còn có hai người lúc ở Hải Châu hắn chưa có cơ hội làm quen là Phó Tuấn và Đỗ Phi.
Nhất Trung vì muốn để học sinh coi trọng kỳ thi toàn quốc, đặc biệt chuyển kỳ thi cuối năm tới gần khai giảng mới tiến hành, không có gánh nặng thi cuối năm nữa, Đỗ Phi mấy ngày qua suốt ngày lêu lổng theo Trương Khác.
Trương Khác nhìn ra vẻ thất vọng của đám bạn Lương Văn Giang, nhếch môi cười, đợi bọn họ rời khỏi sân ga, ngoài sân ga càng hoang vu, nơi này cách trung tâm thành phố tới 4 kilomet, trừ đường quốc lộ Bắc Quan rộng rãi ra thì gần như không nhìn thấy một kiến trúc thành thị nào.
Phạm vi trung tâm Hải Châu vốn nhỏ, thêm vào hai năm qua phát triển về phía đông và nam, nên phía bắc càng lạc hậu.
Trương Khác cười nói:
- Nông thôn quê mùa, vừa rồi mọi người liệu có thảo luận Ái Đạt chỉ là một thổ tài chủ không vậy?
Lương Văn Quân cười xòa, giới thiệu đám Mã Hướng Đông cho Trương Khác
Trong những người sáng lập Côn Đằng online, Mã Hướng Đông và Lương Văn Quân là sinh viên, còn ba người còn lại là nghiên cứu sinh.
So với Lương Văn Giang thì Mã Hương Đông có năng lực tổ chức xuất sắc, điều này được Đinh Xuân Kiến khen không ngớt miệng, trước kia hắn tham gia vào việc lập trang web cũng là do cái lưỡi không xương của Mã Hướng Đông cổ động.
Trước kia Côn Đằng online thiên hướng về nơi tập trung của người yêu thích thể thao, tháng ba năm nay Yahoo chính thức lên sàn chứng khoán NASDAQ,, sáng tạo ra truyền kỳ của phố Wall, giao dịch cuồng nhiệt khiến bình quân mỗi tiếng tới sáu lần sang tay. Ngày hôm đó giá trị của Yahoo tăng lên tới hơn 800 triệu USD.
Sự thành công của Yahoo cổ vũ cực lớn sảng nghiệp internet trong nước, đó cũng là nguyên nhân trực tiếp nhất thúc đẩy lần nâng cấp mở rộng của Côn Đằng online lần này.
Trừ nâng cấp phần mềm thì thiết bị phần cứng cũng phải nâng cấp, hao phí lớn, mấy người bọn họ đi làm thêm kiếm không đủ, Mã Hướng Đông sắp tốt nghiệp rồi, để thuận tiện cho việc này còn chọn một phòng nghiên cứu điện tử ở Bắc Kinh, sau này tất cả tinh lực sẽ đặt lên Côn Đằng online.
Côn Đằng online đa phần thể hiện mộng tưởng cá nhân của Mã Hướng Đông về tương lai mạng internet, đám Lương Văn Giang được hắn mời tham gia việc phát triển kỹ thuật.
Do hạn chế về thời gian và kinh phí, lần nâng cấp mở rộng lần này của họ, chỉ phân chia nhóm tin tức và khả năng tùy chỉnh kho dữ liệu, còn ở phương diện vận hành kinh doanh thì chưa có kế hoạch cụ thể.
Trong mắt Trương Khác, Côn Đằng online tối đa phát triển thành chuyên trang thể thao, ít nhất vào năm 96, một trang web như thế chẳng có giá trị đầu tư.
Nhưng sau khi tiếp xúc với Mã Hướng Đông, mới biết hắn đã có khái niệm khá hoàn chỉnh về sản nghiệp internet, nhưng muốn thực sự hiện thực hóa thì không phải dùng thời gian nghiệp dư của mấy sinh viên đại học là có thể hoàn thành.
Mặc dù Trương Khác không hiểu rõ về thứ thuộc kỹ thuật, nhưng có tuổi đời online mười năm, làm có nhận thức rõ ràng về đặc sản nghiệp nghiệp internet đời một, đời hai mà người thời này chưa có.
Chưa nói tới cách tân kỹ thuật, trong ý tưởng của Mã Hướng Đôn, Côn Đằng online sẽ phát triển thành nền tảng truyền thông internet mới, đồng thời phục vụ các công năng thảo luận, e-mail, trò chơi.
Coi trọng tin tức là đặc trưng trọng yếu của cổng web, bất kể là thời kỳ đầu gom tài chính hay thời sau thu lợi, chỉ dựa vào quần thể thành viên sử dụng khổng lồ và lượng click chuột lớn, nó thể hiện sắc thái kinh tế của lán sóng internet.
Khác với Đinh Xuân Kiến và Lương Văn Giang suốt ngày chỉ biết chạy qua chạy lại giữa thư viện và phòng thí nghiệm, Mã Hướng Đông có có năng động và ngộ tính kiệt xuất về vận hành kinh doanh trang web vào thời đại này.
Tất nhiên trong những nhân vật quật khởi sau này của internet, Trương Khác không nhìn thấy bóng dáng của Mã Hướng Đông, thời đại này, gặp thời là điều rất quan trọng, có tài hoa đặc biệt, chỉ có nghĩa là có cơ sở để có công việc không tệ, muốn thành nhân vật công chúng cả thế giới chú ý còn phải cần cơ duyên mới được.
Từ ga tầu tới trung tâm nghiên cứu, chỉ nói chuyện một buổi sáng, Trương Khác liền quyết định đầu tư vào Côn Đằng online, y nói với đám Mã Hướng Đông:
- Nếu mọi người có thể phát triển Côn Đằng online thành trang web kiểu Yahoo như ý tưởng của mọi người thì tôi có thể đầu tư...
- Lấy Yahoo làm mục tiêu sao?
Mã Hướng Đông nghi hoặc hỏi:
- Hiện giờ lấy Yahoo là mục tiêu.
Trương Khác ngồi đó nói bình tĩnh, không thể nói với bọn họ cổng thông tin chỉ là nấc thang đầu tiên trong sản nghiệp internet, cùng với sự phát triển của kỹ thuật, Yahoo hiện nay còn có không gian phát triển rất lớn.
- Nhưng mà...
Mã Hướng Đông do dự, giao lưu ngắn ngủi như vậy, hắn không chắc Trương Khác có ý thức được mức độ khó khăn của việc lập nên nền tảng web có tính tổng hợp như vậy không:
- Muốn làm được một nền tàng web như thế, không phải là công việc bình thường.
Trương Khác cười:
- Sao thế không có chút niềm tin nào vào Ái Đạt à? Tôi hay dở gì cũng là một trong số nhà đầu tư chủ yếu của Ái Đạt.
Người ta không tin chỉ đành trách mình tuổi còn quá ít thôi, Trương Khác mỉm cười trực tiếp tung ra cú đấm quyết định:
- 500 vạn, có thể trong nửa năm lập nên bộ khung kỹ thuật của trang web không?
- 500 vạn?
Mã Hương Đông giật nảy mình, đó là con số hắn không nghĩ tới dù trong giấc mơ, mắt nhìn sang Đinh Xuân Kiến, xác định xem mình có nghe nhầm không.
Công tác của Lương Cách Trân còn điều tới Tân Vu sớm hơn Trương Tri Hành một bước, khi tỉnh thảo luận vấn đề điều chức của Trương Tri Hành, bà đã được cho cục kiểm nghiệm giám sát chất lượng Tân Vu mượn, do đích thân Giang Thượng Nguyên bí thư thành ủy Tân Vu an bài, xem ra người tin tức linh thông nhiều lắm.
Trương Tri Hành tới tận ngày tháng mới được Hà Văn Tòng phó trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy tháp tùng tới Tân Vu nhậm chức, ngày tháng Trương Khác mới tới Tân Vu.
- Trên thành phố có cuộc họp, ba con chưa chắc đã về ăn tối.
Ở trên xe Lương Cách Trân nhất định muốn soi ra chỗ không thỏa đáng trên y phục của con rồi chỉnh lại:
- Bảo ngày tới, sao giờ con mới tới?
- Đột xuất phải tới Hong Kong ạ, thực nghiệp Gia Tín có báo cáo giữa năm, cho nên con phải tham gia, nếu không con tới sớm rồi.
Cha mẹ y đã thống nhất không xen vào chuyện công ty, Trương Khác chỉ nói qua tình hình.
- Nhân lúc Tiểu Thanh nghỉ hè, mẹ cũng định dì Cố con tới Hong Kong chơi, con có bỏ thời gian ra được không?
- Chỉ cần mọi người có thời gian, con đương nhiên cũng có thời gian.
Ở loại vấn đề đại thị phi này, Trương Khác tuyệt đối không do dự, có điều vẫn nhắc mẹ một câu:
- Mẹ vừa mới tới Tân Vu nhậm chức đã muốn xin nghỉ đi chơi, liệu có thích hợp không?
- Cục giám sát chất lượng ẹ nghị một tháng, nói là để an bài thật thỏa đáng cho sinh hoạt của phó thị trưởng Trương.
Lương Cách Trân học theo ngữ khí của ai đó, rồi phì cười:
- Ba con là người gặp sao yên vậy, tối cho ba con một cái lều có cũng đặt lưng xuống một cái là ngủ tới tận trời sáng, có gì mà cần an bài chứ, một tháng này mẹ chưa biết phải tiên tốn ra sao đây.
- Vậy thì tới Hong Kong chơi vài ngày vậy.
Trương Khác đành nói.
Nơi ở tạm thời chính phủ Tân Vu an bài là nhà khách chiêu đãi của chính phủ, cho dù kinh tế Tân Vu trông qua có vẻ lạc hậu hơn Hải Châu từ tới năm, nhưng nhà khách chính phủ chẳng hề thua kém nhà khách Văn Sơn của Hải Châu.
Cửa vào u tĩnh nằm ở nơi giao cắt giữa đường Thanh Niên và đường Thành Hà, bên đường là rừng cây xanh tươi rậm rạp, xe đi dưới con đường rợp bóng cây, nhìn qua thân cây, có thể nhìn thấy sông Hạ Lý như phủ một lớp vàng óng ánh dưới ánh mặt trời, hoàn cành của nhà khách vô cùng trang nhã tĩnh lặng, đại khái ở Tân Vu không tìm được chỗ ở nào thích hợp hơn ở đây nữa, nhưng rốt cuộc đây vẫn là là nhà khách.
- Dì Lương... Dì tới về sớm thế ạ?
Xe dừng lại, Lương Cách Trân xuống trước, Trương Khác giúp Phó Tuấn lấy hành lý ra, nghe tiếng quay đầu lại, thấy một cô gái mặc váy liền màu vàng đi tới. Cô gái đó trông rất hoạt bát, liếc mắt qua va li trong tay Trương Khác:
- Anh là Trương Khác phải không? Chúng ta làm quen nhé, tôi tên Vệ Lan, sinh hoạt của anh ở nơi này tạm thời hay giao cho tôi.
"Một phục vụ viên của nhà khách, thế này có quá xinh đẹp không?" Trương Khác nghĩ thầm, nhìn Vệ Lan tuổi chừng - , trông có thấy dấu vết trang điểm, đường nét tinh tế, làn da lộ dưới ánh mặt trời trông hết sức non mềm, vóc người thanh thoát, bầu ngực hơi nhỏ nhưng vun tròn, nụ cười trông hết sức thuần khiết thân thiện.
Trương Khác đưa va ly cho cô sách, nhìn cô đi phía trước, eo nhỏ lay động, như dương liễu rũ xuống mặt hồ, còn cả cặp chân nhỏ không có chỗ nào để chê trách, cô không đi tất, chân trần sáng bóng dẫm lên xăng đan xanh, cực kỳ thu hút ánh mắt nam nhân.
Đi vào tòa nhà, ở quầy phục vụ có hai cô gái nữa tới chào hỏi, mặc dù không tươi đẹp như Vệ Lan, nhưng đều trên tiêu chuẩn thông thường, người ta thường nói muốn ngắm mỹ nữ cứ tới nhà khách chính phủ, thật chẳng sai chút nào.
Có điều so với nhà khách Vãn Sơn ở Hải Châu, các cô gái ở nơi này còn xinh đẹp hơn.
Ngẫm lại thì cũng chẳng có gì là lạ, Hải Châu chẳng những kinh tế phát triển hơn Tân Vu mà giáo dục cũng tốt hơn, các cô gái xinh đẹp có nhiều hướng đi để chọn hơn, còn Tân Vu kinh tế lạc hậu, được làm phục vụ viên ở nhà khách chính phủ là công việc tốt lắm rồi, đại khái chính phủ cũng nhân thế lấy điều kiện thi sắc đẹp để chọn phục vụ.
Trương Khác vốn nghĩ thi thoảng tới Tân Vu một chuyến là được rồi, giờ xem ra sau này phải tới thường xuyên hơn mới được.
Đặt hành lý xuống, Trương Khác vặn mình cho đỡ mỏi, hỏi mẹ:
- Thời gian còn sớm, con định tới Tiểu Giang ngắm nghía chút, đi lên đê thế nào mẹ?
- Mẹ cũng không rõ, hôm qua mẹ mới tới một lần, không nhớ đường lắm.
- Thời gian này nước sông đẹp nhất đấy.
Vệ Lan ở trong phòng trải ga giường cho Trương Khác, nghe thấy lời đối thoại bên ngoài, đi ra nói:
- Anh phải chuẩn bị đủ thời gian để thưởng thức đấy, lát nữa tôi sẽ vẽ đường cho.
Nơi ở nhà khách an bài, ngoại trừ hai gian phòng ngủ còn có phòng khách, nhà bếp, cảm giác như ở trong nhà vậy; Phó Tuấn có an bài khác.
Trương Khác cười lấy lòng:
- Chị Vệ đưa chúng tôi đi được không, chúng tôi mù đường cả.
Y nóng lòng tới đê sông chẳng phải muốn ngắm cảnh mặt nước rải đầy ráng chiều, mà là trong trận lũ năm , đê vệ thành Tân Vu đột nhân sụp đổ, mấy trăm dân công và quân cảnh đang kháng lũ trên bờ đê bị nước lũ cuốn trôi, khi đó hai mươi chiếc xe quân dụng ở gần đê cũng bị cuốn mất, nước lũ cuồn cuộn đổ vào thành phố, tạo thành tổn thất cực lớn không thể bù đắp.
Cả hệ thống đê phòng lũ Tiểu Giang thì chỗ ở Tân Vu là yếu nhất.
Lời mời bất ngờ làm Vệ Lan ngạc nhiên mất một lúc mới nói:
- Tôi đang làm việc không thể tùy tiện rời nhà khách được.
- Không thể tùy tiện đi đâu?
Cửa phòng khép hờ bị người ta mở từ bên ngoài, Trương Khác thấy cha và một người trung niên cao lớn đi vào, theo sau còn có mấy người, trong đó có một cô gái - trông rất bắt mắt, Trương Khác không khỏi nghĩ tới Trần Ninh, Tân Vu đúng là nơi sản sinh ra mỹ nữ.
- Chào bí thư giang, thị trưởng Trương, giám đốc Địch...
Đột nhiên các nhân vật lớn của Tân Vu chen nhau vào phòng làm Vệ Lan hơi luống cuống, rối rít khom mình chào.
- Có phải là vừa tới Tân Vu muốn ngắm cảnh sắc Tiểu Giang, nhưng không tìm được người dẫn đường không?
Mắt Giang Thượng Nguyên đảo một vòng trên mặt Vệ Lan, vẫn cười rất tự nhiên:
- Tiểu Vệ, giao cho cô một nhiệm vụ, mấy ngày này theo công tử của thị trưởng Trương, giới thiệu cảnh đẹp của Tân Vu chúng ta.
- Vâng..
Vệ Lan lý nhí đáp, có vẻ không tình nguyện lắm.
Giang Thượng Nguyên đưa bàn tay rộng ra với Trương Khác:
- Hoan nghênh tới Tân Vu, tôi là Giang Thượng Nguyên.
- Chào bác Giang ạ.
Trương Khác hơi khom người, dùng hai tay bắt tay ông ta, bất kể ông ta có rõ thông tin về mình không, nhưng lần này tới đây không phải để khoa khoang.
Giang Thượng Nguyên cười ha hả:
- Tôi và ba cháu tương giao ngang hàng, một tiếng bác Giang này miễn cưỡng nhận được.
- Không phải anh ở lại thành phố họp sao?
Lương Cách Trân hỏi chồng:
- Họp đêm họp ngày, họp bao giờ mới xong?
Giang Thượng Nguyên bề ngoài có vẻ là người rất sôi nổi, đáp hộ:
- Hiếm khi Trương Khác tới được Tân Vu, Tân Vu đâu thể không hiểu tỉnh lý như thế.
Trương Khác cảm thấy như bị ảo giác: "Chẳng lẽ mình quen ông ta trước kia nhưng quên mất". Giang Thượng Nguyên niềm nở với người lạ như thế, lại khiến người ta không sinh cảm giác ghét bỏ, thủ đoạn xã giao đáng gọi là inh.
Theo cùng ông ta có Tiền Văn Quý thư ký trưởng thành ủy, Thành Ích thư ký riêng của Giang Thượng Nguyên, cô gái cực kỳ xinh đẹp quyến rũ kia là Địch Đan Thanh, tổng giám đốc nhà khách chính phủ.
Hàn huyên một lúc, Giang Thượng Nguyên cáo từ:
- Không ánh hưởng tới mọi người đoàn viên nữa, mai tôi lại tới mời mọi người ăn cơm.
Trương Tri Hành khách sáo nói:
- Phải do chúng tôi mời bí thư, cảm tạ sự chiếu cố mấy ngày qua mới đúng, sau này con mong bí thư không thấy tôi gây thêm phiền phức...
- Kệ...
Giang Thượng Nguyên vung mạnh tay, đầy khí thế lãnh đạo:
- Ai mời ai cũng thế, thường ăn cơm với nhau là được.