Rời khỏi thang máy, Diệp Kiến Bân gọi điện thoại tới, nói hắn và Tôn Tĩnh Hương đã xuống máy bay, Trương Khác tất nhiên đắc ý đem chuyện Tôn Tĩnh Mông làm vũ nữ cả chiều ra khoe khoang, nghe tiếng cười truyền cả ra ngoài điện thoại của Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Mông muốn cướp lấy điện thoại của Trương Khác, nhưng chẳng ai giúp cô.
Ăn tối xong, Trương Khác bàn chuyện trong phòng Tôn Thượng Nghĩa, đến khi Cát Minh Ngọc về, Tôn Thượng Nghĩa lại đem chuyện Tôn Tĩnh Mông ra kể một lần nữa, Cát Minh Ngọc ôm bụng cười:
- Nếu ông ngoại nó còn sống, biết chuyện này thế nào cũng nổi cơn lôi đình.
Cát Cảnh Thành qua đời, đại khái tất cả mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Hứa Tư gõ cửa nói:
- Đài Minh Châu đang phát tin, có nói tới chuyện buổi chiều.
Tôn Tĩnh Mông cướp lấy điều khiển không cho bật TV, Cát Minh Ngọc cố giành lấy từ trong tay con gái, muốn xem chuyện buổi chiều rốt cuộc thú vị thế nào, tiếc là bật được TV thì tin đã hết, hỏi Hứa Tư:
- Trên TV nói gì?
- Cháu còn nhớ tiêu đề thôi, là " trước Ảnh Loan Viên, cô gái nhà giàu hiến thân nghệ thuật vì quỹ tàn tật", nói không chừng ngày mai báo sẽ đăng tin.
Trương Khác hớn hở chỉ vào mũi mình:
- Có nói tới em không?
- Cậu căn bản chỉ là một cái đạo cụ, có tin tức nào đi giới thiệu một cái đạo cụ không?
Hứa Tư trêu:
Nghĩ cũng phải, dù khúc múa cuối cùng, mình cũng cơ bản là đứng im, kỹ thuật múa cao siêu của Tôn Tĩnh Mông mới là thứ chinh phục người khác.
- Anh hại tôi làm vũ nữ cả chiều còn chưa thỏa à, tiếp rượu tôi và Hứa Tư không được sao, anh có phải là đàn ông không?
Tôn Tĩnh Mông vừa kéo vừa đẩy Trương Khác, nhất định lôi y đi bằng được.
Trương Khác mời vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa đi cùng, ông ta lắc đầu:
- Đám trẻ các cháu chơi với nhau là được rồi, tôi quen ngủ đúng 10 giờ.
Tôn Tĩnh Mông vào thư phòng của cha cô, lấy hai chai rượu:
- Con mượn hai chai này.
Thấy dáng vẻ sót của của Tôn Thượng Nghĩa, Trương Khác mới nhìn nhãn rượu, không phải là những loại rượu danh tiếng bình thường, y cũng không hiểu tiếng tên Pháp của loại rượu này là gì, chỉ thấy hai chữ XO.
Tôn Thượng Nghĩa chuyển nhà ra khỏi đại trạch chỉ là làm ra thái độ thôi, đồ đạc không mang theo, có điều sách và rượu thì mời hẳn công ty vận chuyển chuyên nghiệp mang tới nơi này, hai chai rượu ấy chắc được ông ta cất giữa nhiều năm.
Có thứ rượu quý như vậy, Trương Khác không ngại chuốc say Tôn Tĩnh Mông, Tôn Thượng Nghĩa hơi do dự, hai chai rượu này ông định dành cho những ngày kỷ niệm đặc biệt mang ra uống, nên đứng lên định đi theo.
Tôn Tĩnh Mông hoàn toàn chẳng có ý thương hại cha:
- Ba, ba đừng có theo, ba là con ma rượu, ba mà tới thì bọn con còn uống được bao nhiêu?
Người cha đáng thương chỉ biết nhìn theo hai chai rượu quý một đi không trở lại, gian phòng của Hứa Tư chỉ có sảnh nhỏ, phòng ngủ rất rộng, ngoài ban công đặt bàn và mấy cái ghế tròn, ngồi đó có thể ngắm rừng dừa bên bờ biển, uống rượu trong phòng ngủ của Hứa Tư, không khí còn êm đềm hơn cả quán bar tầng thượng.
Mở âm nhạc du dương, tắt đèn trong phòng đi, ánh trắng tràn vào, người như tắm trong ánh sáng huyền ảo.
Trương Khác chống nạng đi lấy ly, đồ mờ chai, ba người ngồi xuống bên bàn.
- Nếu là ở nhà đó, xảy ra chuyện chiều nay, về nhà thế nào cũng bị chửi mắng té tát...
Tôn Tĩnh Mông cảm khái một câu, tiếp đó sắc mặt thay đổi, hung dữ nhìn Trương Khác:
- Đừng tưởng chuyện này thế là xong.
Trương Khác chắp tay vái, cợt nhả nói:
- Đánh cuộc phải chấp nhận, cô nhớ chứ, hôm nay tôi kiếm được nhiều tiền hơn cô, tôi có thể yêu cầu cô làm một việc nữa cơ đấy.
- Không công bằng, tôi thắng anh lại không có điều kiện gì.
- Ai bảo cô tự tin cho rằng mình không thể thua được.
Trương Khác ung dung nâng ly rượu lên mời:
- Nếu cô muốn quịt, tôi cũng chẳng làm gì nổi cô.
Tôn Tĩnh Mông cắn môi, còn dây dưa chủ đề này với Trương Khác thì cả đời cũng không đòi nợ được, cô chống tay lên bàn, người hơi ngả về phía trước, bầu vú dưới chiếc cổ trễ càng lộ ra hết sức khiêu khích, giữa hai ngọn đồi là khe sâu hút hồn:
- Cô bé buổi chiều là ai, nhìn không ra anh rất được các cô bé yêu thích đấy, vì nói chuyện với anh mà chịu bỏ ra 20 vạn.
- Tôi nói bao lần rồi, lần trước tới Hong Kong ngồi cạnh nhau mà thôi, chị Hứa Tư cũng biết đấy.
Hứa Tư mặc áo chun mỏng bó sát người, đường cong lả lướt gợi cảm không thua kém Tông Tĩnh Mông, cô cười kể chuyện Trương Khác ăn kem trên máy bay làm cô bé kia ghê tởm kể ra.
- Thế mà cũng được à?
Tôn Tĩnh Mông tròn mắt, ôm vai Hứa Tư cười:
- Thôi xong rồi, thế mà cũng làm cô bé đó thích, nhất định anh ta là tên công tử phong lưu biết làm các cô gái vừa yêu vừa hận.
Rồi lấy chân trần mềm như bông đá chân Trương Khác, y chỉ cảm thấy ngưa ngứa dễ chịu:
- Nói không chừng cô bé đó sẽ chủ động tới dạy anh tiếng Pháp đấy, anh chủ động một chút nhé, cô bé đo trong nhà tài sản cũng tới hàng tỷ đấy.
- Tôi mà cần dùng mặt kiếm cơm à?
Trương Khác bũi môi nói, lấy tay gạt cái chân bắt đầu không biết an phận của Tôn Tĩnh Mông ra.
Hứa Tư cười không ngớt, trên người Trương Khác là sự hòa trộn giữa sự ngây thơ và thành thục, quyền lực tài phú không làm tính cách y trở nên kiêu ngạo, mà khiến y thoát khỏi u ám thế tục, thêm tự nhiên siêu thoát, dù không thể thành người yêu, ở cùng y, cũng làm người ta nhận thấy y là người bạn khiến người ta vô cùng dễ chịu, đó chính chỗ chỗ có sức hút nhất của y.
Như Tôn Tĩnh Mông hùng hổ đanh đá là thế, nếu thực sự ghét Trương Khác, cô đã tránh xa rồi, chứ chẳng bám lấy y quấy rầy như vậy.
Ba người ngồi dưới ánh trăng uống rượu chuyện trò, chủ yếu là Tôn Tĩnh Mông thổ lộ những điều uất ục tủi hờn phải chịu đựng khi sống trong Cát gia đại trạch, chẳng trách tính cách cô như ngọn lửa nóng bỏng, nếu không nhờ ngọn lửa đó, chắc chắn cô đã bị vùi lấp dưới bóng tối lạnh lẽo trong căn nhà đó rồi.
Tôn Tĩnh Mông một mình uống gần hết một chai XO, say khướt rồi vẫn nằm gục trong lòng Hứa Tư kể trút u uất trong lòng ra, còn chạy về lấy album ảnh hai chịu em cô lật cho Trương Khác và Hứa Tư xem, một lúc sau ngủ trên đùi Hứa Tư.
Trương Khác và Hứa Tư hợp lực khiêng cô ta lên giường, Tôn Tĩnh Mông ngủ say tít, miệng còn chóp chép, Trương Khác chỉ biết cười, không sợ Tôn Tĩnh Mông tỉnh lại, ôm Hứa Tư vào lòng.
Hiện ở Hong Kong chỉ có chuốc say Tôn Tĩnh Mông hai người mới có thể âu yếm nhau chốc lát, Hứa Tư tửu lượng rất kém, Trương Khác cũng gần như uống cả bình....
Mơ mơ hồ hồ chẳng biết ngủ mất lúc nào, nửa đêm tỉnh lại, Hứa Tư nằm trogn lòng y, nhưng đằng sau còn có tấm thân mềm mại, cảm giác được hai bầu vú áp sát vào lưng mình, vừa êm vừa căng, sự đàn hồi đó làm người ta hồn sêu phách lạc, một cánh tay trắng như ngó sen ôm lấy hông y, mũi ngửi thấy hai mùi nữ nhân hoàn toàn khác biệt, hơi thở Hứa Tư mát dịu như ánh trắng bên ngoài, còn hơi thở Tôn Tĩnh Mông hết sức nóng bỏng.
Mặc dù trái ôm phải ấp, cả hai đều là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng Trương Khác không dám làm bậy chút nào, vì cô gái ôm cứng lấy y từ đằng sau kia là một khối thuốc nổ cực kỳ nguy hiểm.
Trương Khác cẩn thận cử động cứ như đang gỡ mìn, đầu tiên là tách lưng khỏi bầu vú căng tròn kia, sau đó hết sức nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay trắng mịn...
Đột nhiên Tôn Tĩnh Hương khẽ ưm một cái, Trương Khác giật nảy mình, tay giữ nguyên trạng không dám nhúc nhích chút nào, nhưng tay Tôn Tĩnh Mông thì không nó cựa quậy trượt xuống dưới....
Ơn chúa! Còn cách chỗ hiểm một chút nữa, lưng Trương Khác lấm tấm mồ hôi, lấy dũng khí quay đầu lại, đôi mắt Tôn Tĩnh Mông vẫn nhắm nghiền, vừa rồi chỉ là động tác vô thức.
Trương Khác còn nhớ trước khi say mình nằm trên đùi Hứa Tư, chẳng hiểu sao Hứa Tư lại kéo mình lên giường nằm cạnh quả bom chết người này...
Tôn Tĩnh Mông ngủ quá hỗn, mép váy đen cuốn lên tới tận eo, khoe hết bộ mông tròn trịa, cô mặc chiếc quần lót mắt lưới trắng muốt, hai màu đen trắng tương phản đã đủ cám dỗ rồi, đã thế cái quần lót mỏng tang kia còn còn nhìn thấy rõ cả mảng lông đen rậm rạp...
Mẹ tôi ơi! Chỉ nhìn một cái thôi thiếu chút nữa làm Trương Khác mất đi lý trí, tim muốn vọt ra khỏi lồng ngực, vội cẩn thận khéo mép váy xuống che đi, như thế không quá kích thích nữa, nhưng lại hết sức mê người, rất gợi trí tưởng tượng.
Ánh mắt lại chuyển sang tấm thân cuốn tròn của Hứa Tư, cảm giác cổ khô khốc mới đỡ hơn một chút, đưa tay ra vuốt gò má tuyệt mỹ của Hứa Tư, mái tóc đen nhánh che mất nửa khuôn mặt cô, hàng mi dài vẫn hiện vẻ đẹp yêu tinh đầy linh khí.
Bay về nội địa, Trương Khác quyết định đêm nay ở lại tỉnh thành, còn những người khác tiếp tục tới Hải Châu.
Hai ngày nữa Từ Học Bình hai ngày nữa tới Bắc Kinh nhậm chức rồi, cho nên Trương Khác mới vội trở về gặp ông, thay thế Từ Học Bình là phó tỉnh trưởng thường vụ Lý Viễn Hồ.
Lý Viễn Hồ hai năm trước điều từ vị trí bí thư thành ủy Huệ Sơn tới, ý của tổ chức là để ông ta thay thế tỉnh trưởng bấy giờ là Lý Văn Chinh, ai ngờ Lý Văn Chinh vì vấn đề của Đinh Hướng Sơn phải lui về, Từ Học Bình chen ngang lên làm tỉnh trưởng.
Chuyện này chắc chắn khiến Lý Viễn Hồ để bụng, nếu nói chuyện Từ Học Bình bị điều khỏi Đông Hải trước dự kiến không liên quan tới ông ta thì Trương Khác không tin.
Có mâu thuẫn mới cần có chính trị, chiếu cố tới cảm thụ của Từ Học Bình, Trương Khác chưa bao giờ chủ động tiếp xúc với Lý Viễn Hồ, lúc này tới lấy lòng có chút giống mất bò mới lo làm chuồng, làm thế trong mắt Đào Tấn sẽ thành kẻ quá vụ lợi, chính trị không cho phép lấy lòng các phía một cách thái quá.
Giữa thập niên , thế lực tư bản trong nước phải sống giữa khe hở của các thế lực chính trị, đó là sự thực không thể khác.
Lý Viễn Hồ tuổi mới trên , truyền thông bên ngoài khi đánh giá về các nhân vật chính trị trong nước liệt ông ta và thế lực chính trị đời mới.
Mặc dù Đào Tấn ở Đông Hải chức cao quyền trọng, nhưng năm tháng không tha người, năm nay Đào Tấn đã , hai năm nữa bất kể ông ta có thể nhảy lên TW hay không thì chức bí thư tỉnh ủy cũng sẽ rơi vào người khác.
Có điều Lý Viễn Hồ còn chưa đủ tư cách hai năm sau thay thế Đào Tấn, nói như thế Từ Học Bình đúng là làm ông ta trễ mất hai năm, oán hận càng thêm sâu.
Nha khí tượng dự báo nói đem nay tuyết sẽ rơi, đằng xa đèn đường băng lập lòe, máy bay lên xuống có hơi mơ hồ, Lý Nghĩa Giang tới đón Trương Khác.
Lý Nghĩa Giang tới Hải Châu làm phó bí thư khu ủy, khu trưởng khu Thành Nam đã được định đoạt, đợi sau khi Từ Học Bình rời Đông Hải, hắn sẽ tới Hải Châu nhậm chức.
- Thành phố muốn lấy ba trấn, hai khu công nghiệp của khu Thành Nam ra để lập khu khai phát cấp tỉnh à?
Lý Giang Nghĩa hỏi:
- À, hình như là có ý này.
Trương Khác thu ánh mắt khỏi khung cảnh âm u bên ngoài cửa sổ:
- Chưa xác định cuối cùng, anh Lý đã quan tâm tới chuyện Hải Châu rồi cơ à?
- Thì cũng phải tìm hiểu một chút chứ, nếu không khi triển khai công tác sẽ bị động. Đới Văn Tiến là người như thế nào? Sao không tranh với thành phố? Bản thảo quy hoạch khu nội thành của thành phố đưa Tây Sa Điền vào khu Tây Thành, làm khu Thành Nam bị nhỏ đi một một khối rồi....
Lý Giang Nghĩa hơi cau mày:
- Đới Văn Tiến thì tôi cũng chưa tiếp xúc qua, nghe nói khi làm việc ở huyện Tân Liên rất có phương pháp.
Lý Nghĩa Giang tới khu Thành Nam không được làm bí thư khu ủy mà chỉ được làm khu trưởng, tâm lý có chút hụt hẫng.
Lúc này Lý Nghĩa Giang nói tới chuyện đó, Trương Khác hiểu tâm tư của hắn, chưa nói Trương Khác cũng mong đưa ba trấn Tân Kiều, Tượng Sơn, Ích Long tách ra kinh doanh độc lập, hiện Lý Nghĩa Giang còn chưa tới Hải Châu đã vội tranh cái này là quá gấp rồi, Trương Khác không thể nói gì, chỉ ậm ừ ứng phó rồi chuyển sang chủ đề khác.
Huyện Tân Liên là một huyện mọi phương diện đều xếp bét Hải Châu, Đới Văn Tiến tới làm bí thư ky ủy Thành Nam, căn bản không có mấy tư cách phát biểu, chứ chẳng phải tính cách hắn mềm yếu bị người ta bắt nạt.
Đây là những chuyện xảy ra trong thời gian Trương Khác ở Hong Kong.
Ở Tân Mai Uyển ăn cơm, Từ Học Bình nói nhiều nhất tới chuyện kinh tế, hạng mục thép liên hợp thành công, lập nên cơ sở sản xuất sắt thép thuộc top trong nước, nhưng không thay đổi được cục diện sản xuất sắt thép phân tán trong tỉnh, rồi tăng tốc kiến thiết mạng lưới giao thông trong tỉnh, điều chỉnh kết cấu sản nghiệp v..v..v..
Từ Học Bình nói rất nhiều, sở dĩ ông nói chiều như thế là lo Lý Viễn Hồ sau khi thay vị trí của ông, sẽ làm theo hướng hoàn toàn khác.
Đó là điều rất có khả năng, người kế nhiệm tựa hồ cho rằng nếu làm theo đường lối của người tiền nhiệm, cho dù có hiệu quả, đại bộ phận công lao cũng quy vào người tiền nhiệm, cho nên người kế nhiệm luôn trung thành thể hiện tinh thần "khai thác đường lối, sáng tạo cái mới".
Từ Học Bình có lo lắng này là hết sức bình thường, chẳng qua không nói rõ mà thôi, Trương Khác chẳng thể làm gì nổi, những chuyện này y chưa thể xen vào được.
Rời Tân Mai Uyển thì sắp đêm giờ rồi, trước khi về biệt thự ở Sư Tử Viên, Trương Khác muốn tới bar một chút, trong thời gian ở Hong Kong, Trương Khác nghĩ quan hệ với Tôn Tĩnh Mông đã được cải thiện phần nào rồi, trong đêm âm trầm thế này, lại vừa bàn chuyện nặng nề, chẳng biết khi nào mới ngủ được, tới quán bar uống rượu là lựa chọn không tệ.
Xe tới ngõ Học Phủ, Trương Khác xuống xe mới phát hiện trời đã đổ tuyết, trước đó ở trong xe y luông nghĩ một việc:" Bác Từ đi rồi, thế cục sẽ trở nên phức tạp thế nào đây?"
Trương Khác hỏi Phó Tuấn:
- Thầy Hứa ở đâu?
Phó Tuấn không chỉ làm vệ sĩ kiêm lái xe, còn dần dần gánh vác vai trò trợ thủ, động tĩnh nhân sự của Cẩm Hồ, Phó Tuấn luôn giúp Trương Khác chú ý.
Phó Tuấn thời cao trung thành tích học tập xuất sắc, chỉ vì nhà nghèo nên mới vào quân đội, về sau Lý Minh Du bị làm nhục, hắn xách dao đi trả thù rồi vào tù, ra tù không tìm được công việc phải theo Thịnh Thanh.
Trương Khác còn hỏi Lý Minh Du bọn họ có phải yêu nhau từ thời cao trung không, Lý Minh Du cười kể Phó Tuấn ở trường vừa ngốc vừa ngây thơ, tới khi nhập quân ngủ mới viết thư qua lại, đa phần còn viết chuyện học tập.
Có lần Trương Khác tới nhà Phó Tuấn ăn cơm, đúng lúc Lý Minh Du đang dọn dẹp nhà cửa, thấy được thư tình Phó Tuấn gửi cho Lý Minh Du, nội dung toàn là kiểu hỏi đáp, lại còn viết rất trang trọng "bạn Lý Minh Du", làm người ta cứ tưởng viết vào thời cách mạng văn hóa.
- Mấy ngày trước nghe nói thầy Hứa lên núi gặp mưa bị cảm, về tỉnh thành nghỉ ngơi.
- Ồ, thầy Hứa ở tỉnh thành à, muộn thế này thôi vậy, mai đi thăm thầy.
Tuyết rơi vào cổ, lạnh tê tái, Trương Khác dựng cổ áo lên đi vào ngõ Học Phủ, Phó Tuấn đi tìm chỗ đỗ xe.
Cuối học kỳ rồi, đêm ở ngõ Học Phủ náo nhiệt hơn thường ngày một chút, một số sinh viên quen tới gần kỳ thi mới thức khuya ôn bài ra ngõ Học Phủ mua đồ ăn.
Lúc này trong túc xá trường chưa có điều hòa, mùa đông ở Kiến Nghiệp vừa lạnh vừa ẩm thấp, đêm khua lạnh giá, thực sự chẳng có chỗ nào ôn bà thích hợp hơn quán cà phê, quán bar âm nhạc du dương nữa, khoảng thời gian này ở quán bar cũng không bật nhạc huyên náo.
Những cô gái sinh đẹp ở học viện âm nhạc đại khí là quần thế sinh ý thức tiểu tư sản sớm nhất thành phố này, đại học Sư phạm cũng không tụt hậu quá nhiều, còn Đh Đông Hải danh tiếng lại hơi quê mùa một chút.
Các đại mỹ nữ của học viện âm nhạc, Đh Sư phạm không hứng thú lắm với các chàng sinh viên nghèo của ĐH Đông Hải, nhưng đừng buồn, khi tốt nghiệp vào xã hội, những tinh anh bọn họ lại được lọt vào mắt xanh của các cô.
Trương Khác đẩy cửa vào , người đang rét run vì lạnh vào căn phòng ấm áp như mùa xuân, tức thì dễ chịu hơn nhiều, trong quán bar không nhiều người lắm, tiếng nhạc êm dịu truyền vào tai, Tôn Tĩnh Mông vẽ mắt tím đậm đang ngồi sau quầy bar đọc sách, Trương Khác cầm lấy xem, trố mắt ra nhìn, không ngờ là cuốn "Lý luận kinh tế học Xã hội chủ nghĩa", trả lại lại cho Tôn Tĩnh Mông:
- Sinh viên khoa vũ đạo học viện âm nhạc phải học cái này à?
- Giật cả mình, anh học làm trộm à?
Tôn Tĩnh Mông vỗ ngực:
- Anh về khi nào thế, cái chân thứ ba của anh đâu?
Biết Tôn Tĩnh Mông hỏi tới cái nạng, nhưng Trương Khác lại liên tượng tới cái khác, có điều trêu ghẹo cô ta chưa chắc có kết cục tốt đẹp, ngồi xuống trước quầy bar, nói:
- Lấy rượu của anh Diệp ra uống trộm đi... Có điều số rượu cô uống trộm trước đó không được tính lên tôi nhé.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôn Tĩnh Mông trợn mắt uy hiếp:
- Anh dám nói à?
Trương Khác giơ tay đầu hàng:
- Tôi không nói.
Rời khỏi thang máy, Diệp Kiến Bân gọi điện thoại tới, nói hắn và Tôn Tĩnh Hương đã xuống máy bay, Trương Khác tất nhiên đắc ý đem chuyện Tôn Tĩnh Mông làm vũ nữ cả chiều ra khoe khoang, nghe tiếng cười truyền cả ra ngoài điện thoại của Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Mông muốn cướp lấy điện thoại của Trương Khác, nhưng chẳng ai giúp cô.
Ăn tối xong, Trương Khác bàn chuyện trong phòng Tôn Thượng Nghĩa, đến khi Cát Minh Ngọc về, Tôn Thượng Nghĩa lại đem chuyện Tôn Tĩnh Mông ra kể một lần nữa, Cát Minh Ngọc ôm bụng cười:
- Nếu ông ngoại nó còn sống, biết chuyện này thế nào cũng nổi cơn lôi đình.
Cát Cảnh Thành qua đời, đại khái tất cả mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Hứa Tư gõ cửa nói:
- Đài Minh Châu đang phát tin, có nói tới chuyện buổi chiều.
Tôn Tĩnh Mông cướp lấy điều khiển không cho bật TV, Cát Minh Ngọc cố giành lấy từ trong tay con gái, muốn xem chuyện buổi chiều rốt cuộc thú vị thế nào, tiếc là bật được TV thì tin đã hết, hỏi Hứa Tư:
- Trên TV nói gì?
- Cháu còn nhớ tiêu đề thôi, là " trước Ảnh Loan Viên, cô gái nhà giàu hiến thân nghệ thuật vì quỹ tàn tật", nói không chừng ngày mai báo sẽ đăng tin.
Trương Khác hớn hở chỉ vào mũi mình:
- Có nói tới em không?
- Cậu căn bản chỉ là một cái đạo cụ, có tin tức nào đi giới thiệu một cái đạo cụ không?
Hứa Tư trêu:
Nghĩ cũng phải, dù khúc múa cuối cùng, mình cũng cơ bản là đứng im, kỹ thuật múa cao siêu của Tôn Tĩnh Mông mới là thứ chinh phục người khác.
- Anh hại tôi làm vũ nữ cả chiều còn chưa thỏa à, tiếp rượu tôi và Hứa Tư không được sao, anh có phải là đàn ông không?
Tôn Tĩnh Mông vừa kéo vừa đẩy Trương Khác, nhất định lôi y đi bằng được.
Trương Khác mời vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa đi cùng, ông ta lắc đầu:
- Đám trẻ các cháu chơi với nhau là được rồi, tôi quen ngủ đúng 10 giờ.
Tôn Tĩnh Mông vào thư phòng của cha cô, lấy hai chai rượu:
- Con mượn hai chai này.
Thấy dáng vẻ sót của của Tôn Thượng Nghĩa, Trương Khác mới nhìn nhãn rượu, không phải là những loại rượu danh tiếng bình thường, y cũng không hiểu tiếng tên Pháp của loại rượu này là gì, chỉ thấy hai chữ XO.
Tôn Thượng Nghĩa chuyển nhà ra khỏi đại trạch chỉ là làm ra thái độ thôi, đồ đạc không mang theo, có điều sách và rượu thì mời hẳn công ty vận chuyển chuyên nghiệp mang tới nơi này, hai chai rượu ấy chắc được ông ta cất giữa nhiều năm.
Có thứ rượu quý như vậy, Trương Khác không ngại chuốc say Tôn Tĩnh Mông, Tôn Thượng Nghĩa hơi do dự, hai chai rượu này ông định dành cho những ngày kỷ niệm đặc biệt mang ra uống, nên đứng lên định đi theo.
Tôn Tĩnh Mông hoàn toàn chẳng có ý thương hại cha:
- Ba, ba đừng có theo, ba là con ma rượu, ba mà tới thì bọn con còn uống được bao nhiêu?
Người cha đáng thương chỉ biết nhìn theo hai chai rượu quý một đi không trở lại, gian phòng của Hứa Tư chỉ có sảnh nhỏ, phòng ngủ rất rộng, ngoài ban công đặt bàn và mấy cái ghế tròn, ngồi đó có thể ngắm rừng dừa bên bờ biển, uống rượu trong phòng ngủ của Hứa Tư, không khí còn êm đềm hơn cả quán bar tầng thượng.
Mở âm nhạc du dương, tắt đèn trong phòng đi, ánh trắng tràn vào, người như tắm trong ánh sáng huyền ảo.
Trương Khác chống nạng đi lấy ly, đồ mờ chai, ba người ngồi xuống bên bàn.
- Nếu là ở nhà đó, xảy ra chuyện chiều nay, về nhà thế nào cũng bị chửi mắng té tát...
Tôn Tĩnh Mông cảm khái một câu, tiếp đó sắc mặt thay đổi, hung dữ nhìn Trương Khác:
- Đừng tưởng chuyện này thế là xong.
Trương Khác chắp tay vái, cợt nhả nói:
- Đánh cuộc phải chấp nhận, cô nhớ chứ, hôm nay tôi kiếm được nhiều tiền hơn cô, tôi có thể yêu cầu cô làm một việc nữa cơ đấy.
- Không công bằng, tôi thắng anh lại không có điều kiện gì.
- Ai bảo cô tự tin cho rằng mình không thể thua được.
Trương Khác ung dung nâng ly rượu lên mời:
- Nếu cô muốn quịt, tôi cũng chẳng làm gì nổi cô.
Tôn Tĩnh Mông cắn môi, còn dây dưa chủ đề này với Trương Khác thì cả đời cũng không đòi nợ được, cô chống tay lên bàn, người hơi ngả về phía trước, bầu vú dưới chiếc cổ trễ càng lộ ra hết sức khiêu khích, giữa hai ngọn đồi là khe sâu hút hồn:
- Cô bé buổi chiều là ai, nhìn không ra anh rất được các cô bé yêu thích đấy, vì nói chuyện với anh mà chịu bỏ ra 20 vạn.
- Tôi nói bao lần rồi, lần trước tới Hong Kong ngồi cạnh nhau mà thôi, chị Hứa Tư cũng biết đấy.
Hứa Tư mặc áo chun mỏng bó sát người, đường cong lả lướt gợi cảm không thua kém Tông Tĩnh Mông, cô cười kể chuyện Trương Khác ăn kem trên máy bay làm cô bé kia ghê tởm kể ra.
- Thế mà cũng được à?
Tôn Tĩnh Mông tròn mắt, ôm vai Hứa Tư cười:
- Thôi xong rồi, thế mà cũng làm cô bé đó thích, nhất định anh ta là tên công tử phong lưu biết làm các cô gái vừa yêu vừa hận.
Rồi lấy chân trần mềm như bông đá chân Trương Khác, y chỉ cảm thấy ngưa ngứa dễ chịu:
- Nói không chừng cô bé đó sẽ chủ động tới dạy anh tiếng Pháp đấy, anh chủ động một chút nhé, cô bé đo trong nhà tài sản cũng tới hàng tỷ đấy.
- Tôi mà cần dùng mặt kiếm cơm à?
Trương Khác bũi môi nói, lấy tay gạt cái chân bắt đầu không biết an phận của Tôn Tĩnh Mông ra.
Hứa Tư cười không ngớt, trên người Trương Khác là sự hòa trộn giữa sự ngây thơ và thành thục, quyền lực tài phú không làm tính cách y trở nên kiêu ngạo, mà khiến y thoát khỏi u ám thế tục, thêm tự nhiên siêu thoát, dù không thể thành người yêu, ở cùng y, cũng làm người ta nhận thấy y là người bạn khiến người ta vô cùng dễ chịu, đó chính chỗ chỗ có sức hút nhất của y.
Như Tôn Tĩnh Mông hùng hổ đanh đá là thế, nếu thực sự ghét Trương Khác, cô đã tránh xa rồi, chứ chẳng bám lấy y quấy rầy như vậy.
Ba người ngồi dưới ánh trăng uống rượu chuyện trò, chủ yếu là Tôn Tĩnh Mông thổ lộ những điều uất ục tủi hờn phải chịu đựng khi sống trong Cát gia đại trạch, chẳng trách tính cách cô như ngọn lửa nóng bỏng, nếu không nhờ ngọn lửa đó, chắc chắn cô đã bị vùi lấp dưới bóng tối lạnh lẽo trong căn nhà đó rồi.
Tôn Tĩnh Mông một mình uống gần hết một chai XO, say khướt rồi vẫn nằm gục trong lòng Hứa Tư kể trút u uất trong lòng ra, còn chạy về lấy album ảnh hai chịu em cô lật cho Trương Khác và Hứa Tư xem, một lúc sau ngủ trên đùi Hứa Tư.
Trương Khác và Hứa Tư hợp lực khiêng cô ta lên giường, Tôn Tĩnh Mông ngủ say tít, miệng còn chóp chép, Trương Khác chỉ biết cười, không sợ Tôn Tĩnh Mông tỉnh lại, ôm Hứa Tư vào lòng.
Hiện ở Hong Kong chỉ có chuốc say Tôn Tĩnh Mông hai người mới có thể âu yếm nhau chốc lát, Hứa Tư tửu lượng rất kém, Trương Khác cũng gần như uống cả bình....
Mơ mơ hồ hồ chẳng biết ngủ mất lúc nào, nửa đêm tỉnh lại, Hứa Tư nằm trogn lòng y, nhưng đằng sau còn có tấm thân mềm mại, cảm giác được hai bầu vú áp sát vào lưng mình, vừa êm vừa căng, sự đàn hồi đó làm người ta hồn sêu phách lạc, một cánh tay trắng như ngó sen ôm lấy hông y, mũi ngửi thấy hai mùi nữ nhân hoàn toàn khác biệt, hơi thở Hứa Tư mát dịu như ánh trắng bên ngoài, còn hơi thở Tôn Tĩnh Mông hết sức nóng bỏng.
Mặc dù trái ôm phải ấp, cả hai đều là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng Trương Khác không dám làm bậy chút nào, vì cô gái ôm cứng lấy y từ đằng sau kia là một khối thuốc nổ cực kỳ nguy hiểm.
Trương Khác cẩn thận cử động cứ như đang gỡ mìn, đầu tiên là tách lưng khỏi bầu vú căng tròn kia, sau đó hết sức nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay trắng mịn...
Đột nhiên Tôn Tĩnh Hương khẽ ưm một cái, Trương Khác giật nảy mình, tay giữ nguyên trạng không dám nhúc nhích chút nào, nhưng tay Tôn Tĩnh Mông thì không nó cựa quậy trượt xuống dưới....
Ơn chúa! Còn cách chỗ hiểm một chút nữa, lưng Trương Khác lấm tấm mồ hôi, lấy dũng khí quay đầu lại, đôi mắt Tôn Tĩnh Mông vẫn nhắm nghiền, vừa rồi chỉ là động tác vô thức.
Trương Khác còn nhớ trước khi say mình nằm trên đùi Hứa Tư, chẳng hiểu sao Hứa Tư lại kéo mình lên giường nằm cạnh quả bom chết người này...
Tôn Tĩnh Mông ngủ quá hỗn, mép váy đen cuốn lên tới tận eo, khoe hết bộ mông tròn trịa, cô mặc chiếc quần lót mắt lưới trắng muốt, hai màu đen trắng tương phản đã đủ cám dỗ rồi, đã thế cái quần lót mỏng tang kia còn còn nhìn thấy rõ cả mảng lông đen rậm rạp...
Mẹ tôi ơi! Chỉ nhìn một cái thôi thiếu chút nữa làm Trương Khác mất đi lý trí, tim muốn vọt ra khỏi lồng ngực, vội cẩn thận khéo mép váy xuống che đi, như thế không quá kích thích nữa, nhưng lại hết sức mê người, rất gợi trí tưởng tượng.
Ánh mắt lại chuyển sang tấm thân cuốn tròn của Hứa Tư, cảm giác cổ khô khốc mới đỡ hơn một chút, đưa tay ra vuốt gò má tuyệt mỹ của Hứa Tư, mái tóc đen nhánh che mất nửa khuôn mặt cô, hàng mi dài vẫn hiện vẻ đẹp yêu tinh đầy linh khí.