Ads Buổi chiều nghi thức quyêntặng kết thúc. Đến tối, Thành ủy Kiến Nghiệp mở tiệc chiêu đãi ở nhàhàng Kiến Nghiệp, mời Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe, lãnh đạo cao tầng của Cẩm Hồ, cùng lãnh đạo các khoa của đại học Đông Hải, các họcgiả nhận được khen ngợi. Bí thư Thành ủy La Quân cùng thị trưởng TiếuMinh Kiến cũng có mặt.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân đều thiếu hứng thú, ngồi trong quán cơm ở ngõ Học Phủ hưởng thụ món cơm sườn sốt cà chua.
- Cậu cũng ăn cái này hả?
Hà Huyền bưng mâm đồ ăn đi qua, thấy mâm của Trương Khác cũng như của mình thì rất kinh ngạc.
- Ở đây không phải cơm sườn sốt cà ngon sao?
Trương Khác chỉ vào đồ ăn trên mâm của Diệp Kiến Bân, Phó Tuấn, còn có tài xế của Diệp Kiến Bân:
- Mỗi người bọn tôi đều giới thiệu phần cơm này...
Hà Huyền vĩnh viễn đều không ngờ được cơm ở đây là cô cường liệt giới thiệu cho Trương Khác.
- A.
Tô Nhất Đình chịu không nổi đảo tròng mắt, oán giận nói với Hà Huyền:
- Thật giống như bà tưởng mỹ thực thiên hạ chỉ có cơm sườn sốt cà ở đây...
Lại hỏi Trương Khác:
- Mấy ngày nay cậu vẫn lòng vòng ở Kiến Nghiệp, lẽ nào cậu không tính thi đại học hả?
Hứa Tư ở Kiến Nghiệp hết hai ngày, đợi Trần Thượng Nghĩa, Trần Tín Sinhtừ Hong Kong bay qua, cô liền trở về Hong Kong. Mấy ngày nay Trương Khác không có việc gì liền lang thang ở 1978, kéo cả Diệp Kiến Bân cũng nhưkhông có việc gì. Đối với học sinh cấp ba thông thường thì lúc này đangvào tháng 7, là thời gian chạy nước rút để thi vào đại học.
- À, chắc cũng vào được Đông Đại...
Thật là câu trả lời khiến người khác bất lực. Tô Nhất Đình bỏ mâm xuống, thở dài một hơi:
- Tôi vừa mới có chút lòng tin đối với xã hội này, cậu lại nói như vậy. Ài...
Trương Khác lặng lẽ cười, kéo bàn ăn qua bên mình, để Hà Huyền cũng đặt mâm xuống.
Tô Nhất Đình, Hà Huyền ăn xong cơm tối còn phải đến quán bar làm việc.Trương Khác bị Diệp Kiến Bân kéo đến đến đường Tân Thị thị sát cửa hàngKỳ Hạm.
Cửa hàng Kỳ Hạm nằm trên đường Tân Thị là khoản đầu tư lớn nhất củaThịnh Hâm trên lĩnh vực điện gia dụng. Do dự rất lâu, dưới sự giựt giâycủa Trương Khác, cuối cùng gom lại đầu tư từ các nơi khác, được ăn cảngã về không đổ hết tài chính trên 300 triệu vào cửa hàng Kỳ Hạm này.
Sự thực đã chứng minh tiềm lực của đường Tân Thị rất lớn. Doanh thutrong tháng thứ nhất khai trương của cửa hàng Kỳ Hạm đạt đến con sốkhủng khiếp 100 triệu, gần như ngang với tổng doanh thu cả năm của cửahàng ở vùng Chiết Giang, Thượng Hải.
Thành công quá lớn, ngay cả cao tầng của tập đoàn Thịnh Hâm cũng khôngrõ nguyên do. Nhưng Trương Khác lại không bất ngờ chút nào, chỉ cầntrong phạm vi tiêu thụ của cửa hàng không có đối thủ cạnh tranh, doanhthu hàng năm của Kỳ Hạm đột phá 1 tỷ cũng là bình thường. Xem ra tiềmlực tiêu thụ của đường Tân Thị vẫn còn đang từ từ phát huy.
Sau tết thường là mùa ế hàng của điện gia dụng, thường thì các cửa hàngđiện gia dụng ở chỗ này cũng sẽ dùng các biện pháp để đẩy mạnh tiêu thụ. Trong cửa hàng Kỳ Hạm vẫn còn đèn sáng, trong cửa hàng đều là nhữngngười bị hoạt động khuyến mãi của cửa hàng hấp dẫn.
Đối với việc quản lý kinh doanh cụ thể, Trương Khác thà rằng giấu dốt, nhưng Diệp Kiến Bân lại không ngừng cổ vũ y:
- Đưa ra chút kiến nghị đi, hiếm khi tới đây...
Thiệu Tâm Văn khoa trương mang tới một tờ giấy trắng, xếp nó thành tonhư lòng bàn tay, chuẩn bị vừa nghe vừa ghi lại. Trương Khác bất đắc dĩcười nói:
- Sao mang thứ buồn nôn ra thế hả?
Thiệu Tâm Văn cười ha ha một tiếng:
- Không phải là sợ không đủ kính trọng cậu sao?
Lại cất giấy bút đi, không đùa với Trương Khác nữa.
- Xong rồi chứ.
Trương Khác quay đầu lại nói với Diệp Kiến Bân:
- Muốn tôi cho ý kiến cũng được. Tôi nghĩ có chút vấn đề, có lẽ mọingười đang suy nghĩ, chỉ là đang do dự độ khó quá lớn có nên lập tức đilàm hay không. Dù sao thì tôi không có trách nhiệm nói lung tung, mọingười có thích nghe hay không.
- Nói đi, có cần tôi đi rửa tai hay không?
- Tôi cảm thấy trong cửa hàng thiếu một khu vực bán ĐTDĐ. Tuy nói ĐTDĐhàng nội địa còn chưa có, nhưng kiểu dáng của ĐTDĐ nhập khẩu cũng dầndần trở nên phong phú. Hình thức tiêu thụ ĐTDĐ của thị trường thông tinrất khó tạo ra nhãn hiệu tiêu thụ ở khu vực lớn, siêu thị ĐTDĐ chuyênnghiệp. Hoặc đưa ĐTDĐ vào siêu thị điện máy cũng là một xu thế. Cùng với mô phỏng theo người khác, không bằng để cho người khác mô phỏng theotụi anh...
- A!
Thiệu Tâm Văn nghe xong lời Trương Khác nói, bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
- Theo ý của cậu, quy mô cuối cùng sẽ lớn thế nào?
Diệp Kiến Bân tay vuốt cằm, họ đứng ở một góc cửa hàng Kỳ Hạm:
- Nếu so sánh với sản nghiệp đầu đĩa...
- Chỉ suy nghĩ đến thị trường quốc nội, trải qua 5,6 năm phát triển, quy mô ngành ĐTDĐ chắc cũng gấp 5 đến 10 lần ngành đầu đĩa...
Diệp Kiến Bân hít một hơi lạnh. Năm 97 thị trường đầu đĩa trải qua pháttriển mạnh, quy mô khoảng 10 tỷ. Mà năm 96 quy mô của thị trường ĐTDĐthậm chí không bằng một nửa thị trường đầu đĩa.
Không gian trưởng thành tương lai thực sự là không thể tưởng tượng, lẽnào Trương Khác tập trung toàn bộ lực lượng, kéo tất cả mọi người lênchiến xa Cẩm Hồ, cũng phải lấy được tấm giấy phép sản xuất ĐTDĐ từ BộBưu điện? Diệp Kiến Bân lại không hoài nghi phán đoán của Trương Khácđối với tương lai của ngành ĐTDĐ chút nào. Hắn vỗ vỗ vai Thiệu Tâm Văn:
- Hiện tại mở khu chuyên bán ĐTDĐ hơi khó. Hơi khó cũng phải làm...
Nghiên cứu và chế tạo ĐTDĐ, Thịnh Hâm không tham dự, cái đó để cho nhânsĩ chuyên nghiệp đi làm: tiêu thụ ĐTDĐ, nếu Thịnh Hâm không phân mộtchén canh, vậy quả thật có lỗi với bản thân...
Trương Khác vỗ vỗ vai Diệp Kiến Bân, cười nói:
- Chờ kiếm tiền đi, kiếm tiền này còn thanh thản hơn so với di dời nhà...
**********
Nói đến di dời nhà, sau khi tiệc chiêu đãi của Thành ủy Kiến Nghiệp chấm dứt, Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân đến nhà hàng Kiến Nghiệp hội hợpvới đám người Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Tôn Thượng Nghĩa.Vương Duy Quân cùng Diêu Văn Thịnh vẫn ở nhà hàng Kiến Nghiệp chưa đi,muốn chờ Trương Khác để nói chuyện thêm một chút.
Bởi vậy, ngày hôm nay cho dù đại cục sơ định rồi, không chỉ cao tầng của Cẩm Hồ tề tụ tại Kiến Nghiệp, ngay cả các chủ thầu xây dựng của kếhoạch Vườn Sồi cũng tề tụ đến Kiến Nghiệp -- Trương Tri Phi, Thái PhiQuyên trước thi trời tối mới chạy tới Kiến Nghiệp -- toàn bộ kế hoạchVườn Sồi đã đến giai đoạn thao tác thực tế rồi.
Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân đến nhà hàng Kiến Nghiệp, nói đến việc cải tạo ngõ Học Phủ. Trương Khác cùng Vương Duy Quân nói:
- Phần xây dựng cơ bản của kế hoạch Vườn Sồi là phải ủy thác Thế Kỷ CẩmHồ khai phát, sau khi Thế Kỷ Cẩm Hồ khai phát, Cẩm Hồ bỏ vốn mua về.Ngoại trừ công viên sáng nghiệp, trong kế hoạch Vườn Sồi còn bao gồm xây dựng vài khu nhà ở chung cư đầy đủ tiện nghi. Hy vọng có thể cung cấpnhà ở chất lượng tốt, giá thấp cho các nhân viên quản lý, kỹ thuật làmviệc ở Vườn Sồi. Tôi nghĩ hạng mục khu chung cư có thể kết hợp cải tạovới ngõ Học Phủ, khu nhà chung cư khai phát ra sẽ do Vườn Sồi mua vềtoàn bộ, hơn nữa xem như tài sản cố định của Vườn Sồi, chỉ cho nhân viên của viên khu thuê, không bán ra. Sau khi các cửa hàng ở ngõ Học Phủ dỡbỏ rồi xây lại, cũng áp dụng phương thức bồi thường dọn về nguyên địachỉ, bảo đảm lợi ích cho các hộ di dời. Tôi nghĩ như vậy có thể bảo đảmhạng mục rất nhanh tiến hành...
- Hả...
Đêm nay Thiệu Chí Cương uống hơi nhiều, mặt đỏ gay. Hắn nghe Trương Khác đề cập tới việc di dời ngõ Học Phủ phải thi hành phương thức bồi thường ưu đãi nhất cho các hộ di dời, liền tỉnh rượu hết nửa. Các cửa hàng ởngõ Học Phủ là địa ốc thương nghiệp phụ thuộc vào hạng mục Vườn Sồi khai phát ra, là một bộ phận phải do Thế Kỷ Cẩm Hồ tự mình tiêu hóa, trơ mắt nhìn miếng thịt bị dăm ba câu của Trương Khác cắt mất, sao hắn khôngđau lòng được?
- Sao thế?
Trương Khác nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thiệu Chí Cương:
- Có cái gì không thích hợp sao?
- À, như thế này! Cửa hàng hai tầng xây lại thành ba tầng, diện tíchtăng thêm, chi phí trợ cấp cho khai phát cũng không đủ, nói sâu xa hơnlà buôn bán không kiếm tiền.
Thiệu Chí Cương bị Trương Khác hỏi vậy, câm miệng không nói. Trương Tri Phi ở trước mặt Trương Khác không có cố kỵ gì mới nói:
- Tuy nhiên cũng không phải không có lợi, dù sao Thế Kỷ Cẩm Hồ mượn việc này là để nhảy đến thành phố lớn như Kiến Nghiệp...
Diệp Kiến Bân cũng nhìn ra, hắn càng không hi vọng ngõ Học Phủ ở trong tay người khác bị khiến cho chướng khí mù mịt, nói:
- Tôi nghĩ xử lý như thế, đối với trong thành phố cũng coi như một giao phó, bớt chút trở lực...
Vương Duy Quân cười ha ha một tiếng:
- Bí thư La, thị trưởng Tiêu đều đã mở miệng rồi, đều dành cho kế hoạchVườn Sồi những gì tiện lợi nhất. Nhưng Cẩm Hồ có thể hứa hẹn như thế,cũng quả thật có phong phạm của xí nghiệp lớn...
Thiệu Chí Cương có chút chán nản, miệng thịt đến miệng còn bị rơi mất,hắn cũng chỉ an ủi bản thân thế này: Ngõ Học Phủ vốn không nên xếp vàokế hoạch Vườn Sồi.
Vương Duy Quân cùng Diêu Văn Thịnh chỉ ngồi thêm chốc lát liền đứng dậycáo từ, tin tưởng nội bộ Cẩm Hồ còn có việc chưa thảo luận xong.
Tiễn Vương Duy Quân, Diêu Văn Thịnh đi khỏi, lại trở về nhà hàng Kiến Nghiệp. Cẩm Hồ đã bao cả tầng 1 của nhà hàng Kiến Nghiệp.
Trước tiên vì tránh rút dây động rừng, ở đây Kiến Nghiệp không chuẩn bịgì hết. Ngay cả nơi làm việc của kế hoạch Vườn Sồi cũng không chuẩn bị.Cty Lâm Nghiệp chật chội không có chỗ, cũng cách hồ Yến Quy hơi xa,không thích hợp tranh chỗ với Cty Lâm Nghiệp. Tuy nói xây dựng cơ bảngiai đoạn trước của Vườn Sồi đều sẽ ủy thác cho Thế Kỷ Cẩm Hồ khai phát, then chốt Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp cũng là một nghèo hai trắng,lúc này then chốt là phải kiếm được một nơi làm việc. Còn có là cùngtrong TP.Kiến Nghiệp kết luận kế hoạch Vườn Sồi, kéo một đội ngũ quađây.
Công tác chuẩn bị của Vườn Sồi cũng phải đồng thời triển khai, lúc nàyCẩm Hồ có hai hạng mục lớn, một là kế hoạch Vườn Sồi; một hạng mục ĐTDĐtín hiệu số. Cao tầng Cẩm Hồ đã tiến hành phân công: Đinh Hòe cùng TiêuTấn thành, Thành Hán Chương phụ trách bộ phận kỹ thuật của hai hạng mục. Trần Tín Sinh phụ trách giao tiếp ngoại vụ cùng lên kế hoạch tổng thểcủa hai hạng mục, Tô Tân Đông phụ trách việc xây dựng hai hạng mục, Thái Phi Quyên phụ trách tài vụ, quản lý mua sắm. Tổng ngạch đầu tư hiện nay của điện tử Ái Đạt cũng chưa đến 500 triệu, vẫn là lục tục trong hainăm đưa vào. Chu kỳ kiến thiết chân chính của giấy Tân Quang còn dài.Nhưng Cẩm Hồ muốn thoáng cái thao tác hai hạng mục trên 1 tỷ, quả thậtmang đến cho mọi người không ít áp lực. Việc tăng phát tịnh cấu thenchốt còn chưa thể bỏ xuống, bởi việc tăng phát tịnh cấu do Tôn ThượngNghĩa, Hứa Tư tổng thể phối hợp, dù sao cũng phải liên lụy rất nhiềutinh lực của mọi người.
- Chú, ở Kiến Nghiệp bên chú chuẩn bị an bài cho cháu người nào?
Trương Khác hỏi chú của y Trương Tri Phi, nhiệm vụ xây dựng cơ bản nhàxưởng bên Hải Châu dễ dàng hơn. Khu Khoa học công nghệ một mực khôngngừng xây dựng nhà xưởng dự phòng, hầu như đạt đến trình độ có hạng mụclà trực tiếp đưa vào thiết bị, bồi dưỡng công nhân. Nhưng nhiệm vụ xâydựng cơ bản của Vườn Sồi hơi nặng, nhưng Thế Kỷ Cẩm Hồ còn phải đồngthời thao tác hạng mục cải tạo hẻm Đan Tỉnh, bất kể đối với phương nào,lúc này mới cảm thấy được nhân thủ thiếu thốn:
- Có phải nên nói một tiếng với Thịnh Thanh, để Lương Quân từ Thâm Quyến trở về giúp bên chú chia sẻ một chút?
Từ khi điện tử Ái Đạt sáng lập, đám người Thịnh Thanh, Thiệu Chí Cương,Trương Tri Phi liền bắt đầu làm in sang đĩa. Lúc ban đầu là trực tiếpsản xuất, dưới sự thúc đẩy của Trương Khác, tập trung vào ngành ia sangđĩa. Còn tại Thâm Quyến thành lập hơn 10 công ty chế tác theo trình tựmẫu sẵn có, tính chất như phòng làm việc phần mềm. Thịnh Thanh, LươngQuân hai năm này hầu như toàn bộ tinh lực đều dồn vào Thâm Quyến. Nhữngcông ty này cũng dần dần đi vào quỹ đạo. Trương Khác hy vọng họ hoàntoàn rút khỏi nghiệp vụ quản lý của những phòng làm việc này, chỉ cùngnhững công ty này bảo trì quan hệ khống chế tài vụ nhất định.
Mặc dù nói quy mô ngành in sang đĩa trong nước sẽ tiến thêm một bước mởrộng, nhưng quốc gia tại phương diện quyền tài sản tri thức mỗi nămnghiêm khắc hơn. Trương Khác đây là muốn bọn Thịnh Thanh thoát ly khỏingành in sang lậu.
Trước khi đoàn thể quản lý thành lập, phần lớn những người nắm giữ cổphần sẽ trở thành người phụ trách của công ty. Thịnh Thanh và Lương Quân còn có một số thành viên chủ chốt nếu không muốn tiếp tục làm ở đâynữa, thì không cần phải tiếp tục ở lại Thâm Quyến.
Không ngoài Trương Khác dự liệu, chú y, Thiệu Chí Cương, Thịnh Thanhcũng lấy tên gọi của Thế Kỷ Cẩm Hồ cho công ty giải trí ăn uống, tinhlực của Thiệu Chí Cương chuyển dời đến khai phát địa ốc thương nghiệp.Đặc biệt sau tết, hạng mục cải tạo ngõ Đan Tỉnh đưa lên nhật trình.Thịnh Thanh ở lại Hải Châu tự mình nắm giữ việc quản lý phương diện ănuống giải trí -- đây vốn là điểm mạnh của hắn. Hai năm nay lại bôn ba ởhai nơi Thâm Quyến, Hong Kong, kiến thức được bổ sung thêm, còn kéo quamột nhóm phụ trách kinh doanh chỗ ăn chơi đại chúng hoá tại Hong Kong.Sự vụ bên Thâm Quyến dù sao không thể lập tức tuột tay, sau tết LươngQuân vẫn đi Thâm Quyến, Trương Khác liền muốn mượn cơ hội lần này triệtđể kéo Lương Quân trở về từ Thâm Quyến.
Trương Tri Phi nhìn Thiệu Chí Cương nói:
- Tôi thấy dù gọi Lương Quân trở về rồi, bên Thâm Quyến cũng chỉ cònchút công tác trên quản lý tài vụ. Đám dở hơi đó thấy cậu thì ai cũnggọi bằng cụ, tất cung tất kính, nhưng muốn họ không làm giả sổ sách làviệc không thể. Quản lý tài vụ, quản lý thế nào? Có tiền thu là tốt lắmrồi. Cũng chỉ mong ngày sau gặp lại, nể mặt chúng ta một chút...
Tuy nói in sang đĩa có lợi nhuận rất dày, nhưng sự tình khác của nội địa cũng từ từ cất bước. Nên buông tay thì buông tay, người không nên ômhết tiền vào lòng mình. Đây là lĩnh ngộ lớn nhất trong mấy năm nay hắnđi bên cạnh Trương Khác.
Ngẫm lại Cẩm Hồ, đối mặt với bao nhiêu lĩnh vực lợi nhuận dày đều tuyệtđối không tham, chỉ chuyên tâm vào hai ngành điện tử, tạo giấy. Nhữngthứ lặt vặt còn lại thì không chút do dự vứt bỏ.
Thiệu Chí Cương gật đầu:
- Có thể, để Lương Quân trở về, ủy khuất anh ta làm trợ thủ cho tôi thôi. Tôi cũng tiết kiệm chút sức lực.
Lúc ban đầu Lương Quân đến Hải Châu được đưa vào thực nghiệp Hồng Viễnrèn luyện, ba tháng chuyển một chức vụ, gần như quen thuộc hết tất cả sự vụ tương quan.
Lúc đó Trương Tri Phi cố gắng đào tạo người nối nghiệp, ngoại trừ LươngQuân, còn có Trương Dịch, con trai của anh hắn Trương Tri Vi. NhưngTrương Dịch không nên thân, bị Trương Tri Phi đuổi về Đông Xã. Sau khiTrương Dịch về Đông Xã liền tự mình mở công ty, số công khoản lấy từ Cục Dân tài của ông già hắn lại bị phía đối tác cuỗm đi.
Ads - Giám đốc mỹ nữ của địa ốc Tinh Điền ngã vào lòng tôi, nếu đúng là trùng hợp...
Trương Khác nói tới đây thì dừng lại, nụ cười trở nên tà mị, chế nhạo Lâm Tuyết:
- Tôi viết bảy con số, cô đi mua giúp tôi tờ xổ sổ, đảm bảo trúng sốđộc đắc ngay.. Giám đốc Lâm, hành động vừa rồi của cô khiến nam nhânnào cũng phải động lòng đấy, tiếc quá, tôi còn là trẻ con...
Đột nhiên có nữ nhân đi tới ngã vào lòng Trương Khác, Diệp Kiến Bân cònđịnh đứng dậy nâng cô ta lên, đến khi Trương Khác bóc trần thân phận của cô ta, mới ý thức được đây là vở kịch rẻ tiền do cô ta tự đạo diễn, hắn cũng đã nghe nói tới cô gái này, chỉ là chưa bao giờ tiếp xúc.
Nhìn ảnh cô ta từ hồ sơ hoặc trên báo ấn tượng không sâu sắc mấy.
Diệp Kiến Bân nghe tới đó không nhịn được phì cười, hắn chưa bao giờnghe thấy Trương Khác nói chuyện với một cô gái bằng một giọng chua caynhư vậy, tựa hồ y có oán hận rất sâu với cô ta.
Bị bóc trần thân phận, mặc dù xấu hổ, nhưng Lâm Băng vẫn nói được vàicâu đối phó cho qua, không ngờ ngay câu tiếp theo Trương Khác chẳng nểnang gì, làm cô ta bẽ mặt.
Người trong quán mặc dù không hiểu nội dung đối thoại của bọn họ, nhưngđều quay đầu sang xem náo nhiệt, khuôn mặt tuyệt mỹ của Lâm Băng giậntới biến dạng, định đáp trả nhưng thấy bộ mặt mong đợi của Trương Khácđành cắn chặt răng quay ngoắt đầu bỏ đi.
Trần Tĩnh bồi thêm một câu:
- Lâm tiểu thư, tôi đói rồi, không đi cùng cô nữa đâu...
Cô cũng muốn thoát khỏi Lâm Tuyết lắm rồi, đương nhiên chẳng đi an ủi cô ta làm gì.
- Ừm..
Lâm Tuyết không quay đầu lại, vẫn cố đè nén đáp một câu mới đi.
Trương Khác bảo Phó Tuấn nhích sang, y nhường ra một chỗ để Trần Tĩnh ngồi xuống:
- Ăn cơm đi, tôi giới thiệu món cơm rang sườn sốt cà cho cô nếm thử.
Diệp Kiến Bân nghe ngữ khí giữa Trương Khác và Trần Tĩnh thân thiết nhưbạn bè cảm thấy rất ngạc nhiên, thầm nghĩ tên nhóc này luôn được các côgái yêu thích, có hâm mộ cũng không nổi.
Nghe Trương Khác giới thiệu món cơm rang sườn, Diệp Kiến Bân cười khổ:
- Đừng nghe cậu ta, tôi cùng cậu ta tới đây năm lần ăn cơm rang sườnrồi, cậu ta toàn giới thiệu món ấy, tôi hoài nghi cậu ta nhìn trúng côđầu bếp xinh đẹp.
Trần Tĩnh nhoẻn miệng cười:
- Vậy tôi cũng thử xem...
Vẫy tay gọi món, đúng là nhìn thấy nữ đầu bếp xinh đẹp đằng sau song cửa.
Trương Khác hỏi:
- Sao cô lại đi với cô ta?
- Bổi sáng tôi uống cà phê ở gần Đông Phương Plaza thì gặp phải cô ta,cô ta dính như keo vậy, tôi còn định ăn xong trốn về Hải Châu cho xong...
Có điều cô lại tò mò vì sao Trương Khác lại cay nghiệt với Lâm Tuyết như vậy:
- Anh biết cô ta à?
- Biết một chút.
Trương Khác đợi Trần Tĩnh nói món ăn với phục vụ xong mới nói tiếp:
- Một nữ nhân thủ đoạn, lòng dạ chẳng khác gì Triệu Cẩm Vinh. Tôi chẳngthèm bắt nạt cô ta. Nữ nhân này sau lưng có chỗ dựa, nhưng không biết là ai, cô biết vì sao cô ta giở trò này không?
- À, hôm qua nghe nói thành ủy có ý đem hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ vào kế hoạch Vườn Sồi của Cẩm Hồ, chuyện nay chưa có quyết định cuối cùngphải không? Tôi còn nghe nói địa ốc Tinh Điển luôn hưng thú với việc cải tạo ngõ Học Phủ.
Trần Tĩnh nói thêm:
- Hôm qua cô ta đi cùng thư ký tỉnh trưởng Lý ăn cơm với chúng tôi.
- Ra là thế...
Trương Khác không cho rằng Cao Chân là chỗ dựa thực sự của Lâm Tuyết.
Trương Khác không biết Lâm Tuyết mấy, ấn tượng sâu nhất là vụ án phóng hỏa ngõ Học Phủ mùa đông năm .
Nữ nhân mà điên lên có thể khiến tất cả phải sởn gai ốc.
Khi đó ngõ Học Phủ đã bị đám lưu manh gây sự phá rối làm hỗn loạn tămtối, bị ép đóng cửa, một buổi sáng Trương Khác tới trường nhìn thấy ngõ Học Phủ bốc cháy ngùn ngụt, vội vàng chạy tới.
Tới nơi mấy cửa hàng giữa ngõ đã chìm vào trong biển lửa, thiết bị chữacháy của ngõ Học Phủ lạc hậu, đành đợi cứu hỏa tới, Trương Khác đứngdưới gốc cây Ngô Đông nhìn ngọn lửa, một nữ nhân mặc áo khoác nhung màuđen đứng sát y, cô ta xoay lưng hướng gió châm lửa hút thuốc, cô tanhìn đám lửa cháy với ánh mắt lạnh như băng.
Sau khi xe cứu hỏa tới dấp lửa mới biết có người chết, rồi chuyện xônxao lên, sinh viên các trường xung quanh nổi giận gây chuyện, kết quảcuối cùng cũng chỉ là hạng mục ngõ Học Phủ bị dừng, không có một ai đứng ra chịu trách nhiệm.
Trương Khác khi ấy không biết cô gái xinh đẹp đứng nhìn hỏa hoạn với mình đó là ai.
Đến kiếp này chuyện thu thập tư liệu về địa ốc Tinh Điển quá đơn giảnrồi, xem ảnh Lâm Tuyết, trong chớp mắt y liền nhớ ra hôm hỏa hoạn đó.
Lần này Cẩm Hồ không xen ngang, hạng mục cải tạo ngõ Học Phủ sẽ rơi vàotay cô ta, xen ngang thì phải đắc tội với cô ta. Đắc tội thì đắc tội,một số việc cần phải làm, không ngại đắc tội với ai.
Lâm Tuyết sai lái xe đưa đồ Trần Tĩnh mua buổi sáng tới, có thể thấy côta chưa bị Trương Khác làm nổi giận mất lý trí, Trần Tĩnh đặt túi to túi nhỏ giữa cô và Trương Khác, Trương Khác liếc mắt nhìn trong một cái túi là quần lót ren mắt lưới.
Lần đầu gặp Trần Tĩnh thì đại khái cô vừa ở nước ngoài về, cô mặc váy da đen bó sát mông, tất lưới, gợi cảm vô cùng, sau này gặp lại quá nửa làcô mặc bộ đồ công sở kín đáo đoan trang, không ngờ bên trong bộ quần áo"kín cổng cao tường" kia vẫn là những thứ sexy.
Trần Tĩnh thấy mắt Trương Khác cứ đảo qua đảo lại túi đồ của mình, đưatay bóp miệng túi lại không cho y nhìn thứ bên trong, nhớ lại vừa rồi ycòn mặt dầy xưng là "trẻ con" với Lâm Tuyết, không nhịn được phì cười,lườm y một cái hỏi:
- Mấy ngày qua anh ở Kiến Nghiệp à? Hứa Tư đâu?
- À, cô ấy về Hong Khong rồi, tôi chẳng có việc gì nên lêu lổng ở đây.
- Anh ở đây làm đạo diễn phải không?
Trần Tĩnh chỉ TV treo ở góc quán, trong TV đưa tin Trần Tín Sinh vàVương Duy Quân ký hiệp nghị thư khai phát Vườn Sồi vào buổi sáng.
- Ha ha cũng phải.
Trương Khác cười vui vẻ:
- Nếu không tôi làm gì, tôi không thích làm diễn viên.
Trần Tĩnh hé môi cười, địa vị của Cẩm Hồ ở Đông Hải đã vượt qua ChínhThái rồi, ai ngờ Cẩm Hồ do thanh niên ăn mặc như học sinh, nụ cười lười nhác này một tay sáng lập nên, đột nhiên nhớ ra một chuyện:
- Anh có học đại học trong nước không?
- Có chứ.
Trương Khác chỉ về phía ĐH Đông Hải:
- Tôi vào đó, chứ vào Đh Sư phạm hay học viện âm nhạc thì ý đồ rõ ràng quá, không thích hợp.
Trần Tĩnh phì cười:
- Tử Gia hiện cũng đang miệt mài ôn thi vào Đh Đông Hải đấy, chẳng biết nó có nhớ anh chàng câm gặp trên đường cao tốc không?
Trương Khác chột dạ sờ mũi, y đã lĩnh giáo đủ bài học từ Tôn Tĩnh Mông để biết cô gái cá tính đặc biệt là sao rồi:
- Tạ Tử Gia định thi vào khoa nào? Tài chính kinh tế? Pháp luật.. Hay là tôi chuyển sang ĐH sư phạm vậy.
Trần Tĩnh ăn món cơm rang sườn khen không ngớt miệng, bọn họ vừa ăn vừanói chuyện nên rất chậm, đợi ăn xong thì người trong quán không cònnhiều nữa.
Trương Khác bảo Phó Tuấn đưa Trần Tĩnh về Hải Châu, rồi cũng ở nhà với vợ con luôn, ở đây có Mã Hải Long thay thế rồi.
Đợi Phó Tuấn đưa Trần Tĩnh đi rồi, Diệp Kiến Bân khoác vai Trương Khác tra khảo:
- Khai mau, dụ dỗ được vợ của Tạ Kiếm Nam lúc nào đó hả?
- Làm gì xấu xa như anh nói.
Trương Khác cười, phải thừa nhận Trần Tĩnh là cô gái xinh đẹp tốt tính,nhưng chẳng cần khai báo với Diệp Kiến Bân chuyện gặp gỡ Trần Tĩnh.
- Tôi xấu xa chỗ nào?
Diệp Kiến Bân cười hăng hắc:
- Người ta không đề phòng cậu chút nào, ngay chuyện ăn cơm với Cao Chântối qua cũng nói ra... Nhưng nói không chừng là cô gái thông minh,không muốn xen vào ân oán giữa cậu và Tạ gia, có điều quan hệ giữa cô ta và Tạ Kiếm Nam phải nói thế nào đây?
Đúng là hôm qua Tạ Hán Tĩnh, Tạ Kiếm Nam từ Hong Kong bay về, tối ăn cơm với Cao Chân là tin tức khá nhạy cảm.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ads Buổi chiều nghi thức quyêntặng kết thúc. Đến tối, Thành ủy Kiến Nghiệp mở tiệc chiêu đãi ở nhàhàng Kiến Nghiệp, mời Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe, lãnh đạo cao tầng của Cẩm Hồ, cùng lãnh đạo các khoa của đại học Đông Hải, các họcgiả nhận được khen ngợi. Bí thư Thành ủy La Quân cùng thị trưởng TiếuMinh Kiến cũng có mặt.
Trương Khác và Diệp Kiến Bân đều thiếu hứng thú, ngồi trong quán cơm ở ngõ Học Phủ hưởng thụ món cơm sườn sốt cà chua.
- Cậu cũng ăn cái này hả?
Hà Huyền bưng mâm đồ ăn đi qua, thấy mâm của Trương Khác cũng như của mình thì rất kinh ngạc.
- Ở đây không phải cơm sườn sốt cà ngon sao?
Trương Khác chỉ vào đồ ăn trên mâm của Diệp Kiến Bân, Phó Tuấn, còn có tài xế của Diệp Kiến Bân:
- Mỗi người bọn tôi đều giới thiệu phần cơm này...
Hà Huyền vĩnh viễn đều không ngờ được cơm ở đây là cô cường liệt giới thiệu cho Trương Khác.
- A.
Tô Nhất Đình chịu không nổi đảo tròng mắt, oán giận nói với Hà Huyền:
- Thật giống như bà tưởng mỹ thực thiên hạ chỉ có cơm sườn sốt cà ở đây...
Lại hỏi Trương Khác:
- Mấy ngày nay cậu vẫn lòng vòng ở Kiến Nghiệp, lẽ nào cậu không tính thi đại học hả?
Hứa Tư ở Kiến Nghiệp hết hai ngày, đợi Trần Thượng Nghĩa, Trần Tín Sinhtừ Hong Kong bay qua, cô liền trở về Hong Kong. Mấy ngày nay Trương Khác không có việc gì liền lang thang ở 1978, kéo cả Diệp Kiến Bân cũng nhưkhông có việc gì. Đối với học sinh cấp ba thông thường thì lúc này đangvào tháng 7, là thời gian chạy nước rút để thi vào đại học.
- À, chắc cũng vào được Đông Đại...
Thật là câu trả lời khiến người khác bất lực. Tô Nhất Đình bỏ mâm xuống, thở dài một hơi:
- Tôi vừa mới có chút lòng tin đối với xã hội này, cậu lại nói như vậy. Ài...
Trương Khác lặng lẽ cười, kéo bàn ăn qua bên mình, để Hà Huyền cũng đặt mâm xuống.
Tô Nhất Đình, Hà Huyền ăn xong cơm tối còn phải đến quán bar làm việc.Trương Khác bị Diệp Kiến Bân kéo đến đến đường Tân Thị thị sát cửa hàngKỳ Hạm.
Cửa hàng Kỳ Hạm nằm trên đường Tân Thị là khoản đầu tư lớn nhất củaThịnh Hâm trên lĩnh vực điện gia dụng. Do dự rất lâu, dưới sự giựt giâycủa Trương Khác, cuối cùng gom lại đầu tư từ các nơi khác, được ăn cảngã về không đổ hết tài chính trên 300 triệu vào cửa hàng Kỳ Hạm này.
Sự thực đã chứng minh tiềm lực của đường Tân Thị rất lớn. Doanh thutrong tháng thứ nhất khai trương của cửa hàng Kỳ Hạm đạt đến con sốkhủng khiếp 100 triệu, gần như ngang với tổng doanh thu cả năm của cửahàng ở vùng Chiết Giang, Thượng Hải.
Thành công quá lớn, ngay cả cao tầng của tập đoàn Thịnh Hâm cũng khôngrõ nguyên do. Nhưng Trương Khác lại không bất ngờ chút nào, chỉ cầntrong phạm vi tiêu thụ của cửa hàng không có đối thủ cạnh tranh, doanhthu hàng năm của Kỳ Hạm đột phá 1 tỷ cũng là bình thường. Xem ra tiềmlực tiêu thụ của đường Tân Thị vẫn còn đang từ từ phát huy.
Sau tết thường là mùa ế hàng của điện gia dụng, thường thì các cửa hàngđiện gia dụng ở chỗ này cũng sẽ dùng các biện pháp để đẩy mạnh tiêu thụ. Trong cửa hàng Kỳ Hạm vẫn còn đèn sáng, trong cửa hàng đều là nhữngngười bị hoạt động khuyến mãi của cửa hàng hấp dẫn.
Đối với việc quản lý kinh doanh cụ thể, Trương Khác thà rằng giấu dốt, nhưng Diệp Kiến Bân lại không ngừng cổ vũ y:
- Đưa ra chút kiến nghị đi, hiếm khi tới đây...
Thiệu Tâm Văn khoa trương mang tới một tờ giấy trắng, xếp nó thành tonhư lòng bàn tay, chuẩn bị vừa nghe vừa ghi lại. Trương Khác bất đắc dĩcười nói:
- Sao mang thứ buồn nôn ra thế hả?
Thiệu Tâm Văn cười ha ha một tiếng:
- Không phải là sợ không đủ kính trọng cậu sao?
Lại cất giấy bút đi, không đùa với Trương Khác nữa.
- Xong rồi chứ.
Trương Khác quay đầu lại nói với Diệp Kiến Bân:
- Muốn tôi cho ý kiến cũng được. Tôi nghĩ có chút vấn đề, có lẽ mọingười đang suy nghĩ, chỉ là đang do dự độ khó quá lớn có nên lập tức đilàm hay không. Dù sao thì tôi không có trách nhiệm nói lung tung, mọingười có thích nghe hay không.
- Nói đi, có cần tôi đi rửa tai hay không?
- Tôi cảm thấy trong cửa hàng thiếu một khu vực bán ĐTDĐ. Tuy nói ĐTDĐhàng nội địa còn chưa có, nhưng kiểu dáng của ĐTDĐ nhập khẩu cũng dầndần trở nên phong phú. Hình thức tiêu thụ ĐTDĐ của thị trường thông tinrất khó tạo ra nhãn hiệu tiêu thụ ở khu vực lớn, siêu thị ĐTDĐ chuyênnghiệp. Hoặc đưa ĐTDĐ vào siêu thị điện máy cũng là một xu thế. Cùng với mô phỏng theo người khác, không bằng để cho người khác mô phỏng theotụi anh...
- A!
Thiệu Tâm Văn nghe xong lời Trương Khác nói, bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.
- Theo ý của cậu, quy mô cuối cùng sẽ lớn thế nào?
Diệp Kiến Bân tay vuốt cằm, họ đứng ở một góc cửa hàng Kỳ Hạm:
- Nếu so sánh với sản nghiệp đầu đĩa...
- Chỉ suy nghĩ đến thị trường quốc nội, trải qua 5,6 năm phát triển, quy mô ngành ĐTDĐ chắc cũng gấp 5 đến 10 lần ngành đầu đĩa...
Diệp Kiến Bân hít một hơi lạnh. Năm 97 thị trường đầu đĩa trải qua pháttriển mạnh, quy mô khoảng 10 tỷ. Mà năm 96 quy mô của thị trường ĐTDĐthậm chí không bằng một nửa thị trường đầu đĩa.
Không gian trưởng thành tương lai thực sự là không thể tưởng tượng, lẽnào Trương Khác tập trung toàn bộ lực lượng, kéo tất cả mọi người lênchiến xa Cẩm Hồ, cũng phải lấy được tấm giấy phép sản xuất ĐTDĐ từ BộBưu điện? Diệp Kiến Bân lại không hoài nghi phán đoán của Trương Khácđối với tương lai của ngành ĐTDĐ chút nào. Hắn vỗ vỗ vai Thiệu Tâm Văn:
- Hiện tại mở khu chuyên bán ĐTDĐ hơi khó. Hơi khó cũng phải làm...
Nghiên cứu và chế tạo ĐTDĐ, Thịnh Hâm không tham dự, cái đó để cho nhânsĩ chuyên nghiệp đi làm: tiêu thụ ĐTDĐ, nếu Thịnh Hâm không phân mộtchén canh, vậy quả thật có lỗi với bản thân...
Trương Khác vỗ vỗ vai Diệp Kiến Bân, cười nói:
- Chờ kiếm tiền đi, kiếm tiền này còn thanh thản hơn so với di dời nhà...
**********
Nói đến di dời nhà, sau khi tiệc chiêu đãi của Thành ủy Kiến Nghiệp chấm dứt, Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân đến nhà hàng Kiến Nghiệp hội hợpvới đám người Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông, Đinh Hòe, Tôn Thượng Nghĩa.Vương Duy Quân cùng Diêu Văn Thịnh vẫn ở nhà hàng Kiến Nghiệp chưa đi,muốn chờ Trương Khác để nói chuyện thêm một chút.
Bởi vậy, ngày hôm nay cho dù đại cục sơ định rồi, không chỉ cao tầng của Cẩm Hồ tề tụ tại Kiến Nghiệp, ngay cả các chủ thầu xây dựng của kếhoạch Vườn Sồi cũng tề tụ đến Kiến Nghiệp -- Trương Tri Phi, Thái PhiQuyên trước thi trời tối mới chạy tới Kiến Nghiệp -- toàn bộ kế hoạchVườn Sồi đã đến giai đoạn thao tác thực tế rồi.
Trương Khác cùng Diệp Kiến Bân đến nhà hàng Kiến Nghiệp, nói đến việc cải tạo ngõ Học Phủ. Trương Khác cùng Vương Duy Quân nói:
- Phần xây dựng cơ bản của kế hoạch Vườn Sồi là phải ủy thác Thế Kỷ CẩmHồ khai phát, sau khi Thế Kỷ Cẩm Hồ khai phát, Cẩm Hồ bỏ vốn mua về.Ngoại trừ công viên sáng nghiệp, trong kế hoạch Vườn Sồi còn bao gồm xây dựng vài khu nhà ở chung cư đầy đủ tiện nghi. Hy vọng có thể cung cấpnhà ở chất lượng tốt, giá thấp cho các nhân viên quản lý, kỹ thuật làmviệc ở Vườn Sồi. Tôi nghĩ hạng mục khu chung cư có thể kết hợp cải tạovới ngõ Học Phủ, khu nhà chung cư khai phát ra sẽ do Vườn Sồi mua vềtoàn bộ, hơn nữa xem như tài sản cố định của Vườn Sồi, chỉ cho nhân viên của viên khu thuê, không bán ra. Sau khi các cửa hàng ở ngõ Học Phủ dỡbỏ rồi xây lại, cũng áp dụng phương thức bồi thường dọn về nguyên địachỉ, bảo đảm lợi ích cho các hộ di dời. Tôi nghĩ như vậy có thể bảo đảmhạng mục rất nhanh tiến hành...
- Hả...
Đêm nay Thiệu Chí Cương uống hơi nhiều, mặt đỏ gay. Hắn nghe Trương Khác đề cập tới việc di dời ngõ Học Phủ phải thi hành phương thức bồi thường ưu đãi nhất cho các hộ di dời, liền tỉnh rượu hết nửa. Các cửa hàng ởngõ Học Phủ là địa ốc thương nghiệp phụ thuộc vào hạng mục Vườn Sồi khai phát ra, là một bộ phận phải do Thế Kỷ Cẩm Hồ tự mình tiêu hóa, trơ mắt nhìn miếng thịt bị dăm ba câu của Trương Khác cắt mất, sao hắn khôngđau lòng được?
- Sao thế?
Trương Khác nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thiệu Chí Cương:
- Có cái gì không thích hợp sao?
- À, như thế này! Cửa hàng hai tầng xây lại thành ba tầng, diện tíchtăng thêm, chi phí trợ cấp cho khai phát cũng không đủ, nói sâu xa hơnlà buôn bán không kiếm tiền.
Thiệu Chí Cương bị Trương Khác hỏi vậy, câm miệng không nói. Trương Tri Phi ở trước mặt Trương Khác không có cố kỵ gì mới nói:
- Tuy nhiên cũng không phải không có lợi, dù sao Thế Kỷ Cẩm Hồ mượn việc này là để nhảy đến thành phố lớn như Kiến Nghiệp...
Diệp Kiến Bân cũng nhìn ra, hắn càng không hi vọng ngõ Học Phủ ở trong tay người khác bị khiến cho chướng khí mù mịt, nói:
- Tôi nghĩ xử lý như thế, đối với trong thành phố cũng coi như một giao phó, bớt chút trở lực...
Vương Duy Quân cười ha ha một tiếng:
- Bí thư La, thị trưởng Tiêu đều đã mở miệng rồi, đều dành cho kế hoạchVườn Sồi những gì tiện lợi nhất. Nhưng Cẩm Hồ có thể hứa hẹn như thế,cũng quả thật có phong phạm của xí nghiệp lớn...
Thiệu Chí Cương có chút chán nản, miệng thịt đến miệng còn bị rơi mất,hắn cũng chỉ an ủi bản thân thế này: Ngõ Học Phủ vốn không nên xếp vàokế hoạch Vườn Sồi.
Vương Duy Quân cùng Diêu Văn Thịnh chỉ ngồi thêm chốc lát liền đứng dậycáo từ, tin tưởng nội bộ Cẩm Hồ còn có việc chưa thảo luận xong.
Tiễn Vương Duy Quân, Diêu Văn Thịnh đi khỏi, lại trở về nhà hàng Kiến Nghiệp. Cẩm Hồ đã bao cả tầng 1 của nhà hàng Kiến Nghiệp.
Trước tiên vì tránh rút dây động rừng, ở đây Kiến Nghiệp không chuẩn bịgì hết. Ngay cả nơi làm việc của kế hoạch Vườn Sồi cũng không chuẩn bị.Cty Lâm Nghiệp chật chội không có chỗ, cũng cách hồ Yến Quy hơi xa,không thích hợp tranh chỗ với Cty Lâm Nghiệp. Tuy nói xây dựng cơ bảngiai đoạn trước của Vườn Sồi đều sẽ ủy thác cho Thế Kỷ Cẩm Hồ khai phát, then chốt Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp cũng là một nghèo hai trắng,lúc này then chốt là phải kiếm được một nơi làm việc. Còn có là cùngtrong TP.Kiến Nghiệp kết luận kế hoạch Vườn Sồi, kéo một đội ngũ quađây.
Công tác chuẩn bị của Vườn Sồi cũng phải đồng thời triển khai, lúc nàyCẩm Hồ có hai hạng mục lớn, một là kế hoạch Vườn Sồi; một hạng mục ĐTDĐtín hiệu số. Cao tầng Cẩm Hồ đã tiến hành phân công: Đinh Hòe cùng TiêuTấn thành, Thành Hán Chương phụ trách bộ phận kỹ thuật của hai hạng mục. Trần Tín Sinh phụ trách giao tiếp ngoại vụ cùng lên kế hoạch tổng thểcủa hai hạng mục, Tô Tân Đông phụ trách việc xây dựng hai hạng mục, Thái Phi Quyên phụ trách tài vụ, quản lý mua sắm. Tổng ngạch đầu tư hiện nay của điện tử Ái Đạt cũng chưa đến 500 triệu, vẫn là lục tục trong hainăm đưa vào. Chu kỳ kiến thiết chân chính của giấy Tân Quang còn dài.Nhưng Cẩm Hồ muốn thoáng cái thao tác hai hạng mục trên 1 tỷ, quả thậtmang đến cho mọi người không ít áp lực. Việc tăng phát tịnh cấu thenchốt còn chưa thể bỏ xuống, bởi việc tăng phát tịnh cấu do Tôn ThượngNghĩa, Hứa Tư tổng thể phối hợp, dù sao cũng phải liên lụy rất nhiềutinh lực của mọi người.
- Chú, ở Kiến Nghiệp bên chú chuẩn bị an bài cho cháu người nào?
Trương Khác hỏi chú của y Trương Tri Phi, nhiệm vụ xây dựng cơ bản nhàxưởng bên Hải Châu dễ dàng hơn. Khu Khoa học công nghệ một mực khôngngừng xây dựng nhà xưởng dự phòng, hầu như đạt đến trình độ có hạng mụclà trực tiếp đưa vào thiết bị, bồi dưỡng công nhân. Nhưng nhiệm vụ xâydựng cơ bản của Vườn Sồi hơi nặng, nhưng Thế Kỷ Cẩm Hồ còn phải đồngthời thao tác hạng mục cải tạo hẻm Đan Tỉnh, bất kể đối với phương nào,lúc này mới cảm thấy được nhân thủ thiếu thốn:
- Có phải nên nói một tiếng với Thịnh Thanh, để Lương Quân từ Thâm Quyến trở về giúp bên chú chia sẻ một chút?
Từ khi điện tử Ái Đạt sáng lập, đám người Thịnh Thanh, Thiệu Chí Cương,Trương Tri Phi liền bắt đầu làm in sang đĩa. Lúc ban đầu là trực tiếpsản xuất, dưới sự thúc đẩy của Trương Khác, tập trung vào ngành ia sangđĩa. Còn tại Thâm Quyến thành lập hơn 10 công ty chế tác theo trình tựmẫu sẵn có, tính chất như phòng làm việc phần mềm. Thịnh Thanh, LươngQuân hai năm này hầu như toàn bộ tinh lực đều dồn vào Thâm Quyến. Nhữngcông ty này cũng dần dần đi vào quỹ đạo. Trương Khác hy vọng họ hoàntoàn rút khỏi nghiệp vụ quản lý của những phòng làm việc này, chỉ cùngnhững công ty này bảo trì quan hệ khống chế tài vụ nhất định.
Mặc dù nói quy mô ngành in sang đĩa trong nước sẽ tiến thêm một bước mởrộng, nhưng quốc gia tại phương diện quyền tài sản tri thức mỗi nămnghiêm khắc hơn. Trương Khác đây là muốn bọn Thịnh Thanh thoát ly khỏingành in sang lậu.
Trước khi đoàn thể quản lý thành lập, phần lớn những người nắm giữ cổphần sẽ trở thành người phụ trách của công ty. Thịnh Thanh và Lương Quân còn có một số thành viên chủ chốt nếu không muốn tiếp tục làm ở đâynữa, thì không cần phải tiếp tục ở lại Thâm Quyến.
Không ngoài Trương Khác dự liệu, chú y, Thiệu Chí Cương, Thịnh Thanhcũng lấy tên gọi của Thế Kỷ Cẩm Hồ cho công ty giải trí ăn uống, tinhlực của Thiệu Chí Cương chuyển dời đến khai phát địa ốc thương nghiệp.Đặc biệt sau tết, hạng mục cải tạo ngõ Đan Tỉnh đưa lên nhật trình.Thịnh Thanh ở lại Hải Châu tự mình nắm giữ việc quản lý phương diện ănuống giải trí -- đây vốn là điểm mạnh của hắn. Hai năm nay lại bôn ba ởhai nơi Thâm Quyến, Hong Kong, kiến thức được bổ sung thêm, còn kéo quamột nhóm phụ trách kinh doanh chỗ ăn chơi đại chúng hoá tại Hong Kong.Sự vụ bên Thâm Quyến dù sao không thể lập tức tuột tay, sau tết LươngQuân vẫn đi Thâm Quyến, Trương Khác liền muốn mượn cơ hội lần này triệtđể kéo Lương Quân trở về từ Thâm Quyến.
Trương Tri Phi nhìn Thiệu Chí Cương nói:
- Tôi thấy dù gọi Lương Quân trở về rồi, bên Thâm Quyến cũng chỉ cònchút công tác trên quản lý tài vụ. Đám dở hơi đó thấy cậu thì ai cũnggọi bằng cụ, tất cung tất kính, nhưng muốn họ không làm giả sổ sách làviệc không thể. Quản lý tài vụ, quản lý thế nào? Có tiền thu là tốt lắmrồi. Cũng chỉ mong ngày sau gặp lại, nể mặt chúng ta một chút...
Tuy nói in sang đĩa có lợi nhuận rất dày, nhưng sự tình khác của nội địa cũng từ từ cất bước. Nên buông tay thì buông tay, người không nên ômhết tiền vào lòng mình. Đây là lĩnh ngộ lớn nhất trong mấy năm nay hắnđi bên cạnh Trương Khác.
Ngẫm lại Cẩm Hồ, đối mặt với bao nhiêu lĩnh vực lợi nhuận dày đều tuyệtđối không tham, chỉ chuyên tâm vào hai ngành điện tử, tạo giấy. Nhữngthứ lặt vặt còn lại thì không chút do dự vứt bỏ.
Thiệu Chí Cương gật đầu:
- Có thể, để Lương Quân trở về, ủy khuất anh ta làm trợ thủ cho tôi thôi. Tôi cũng tiết kiệm chút sức lực.
Lúc ban đầu Lương Quân đến Hải Châu được đưa vào thực nghiệp Hồng Viễnrèn luyện, ba tháng chuyển một chức vụ, gần như quen thuộc hết tất cả sự vụ tương quan.
Lúc đó Trương Tri Phi cố gắng đào tạo người nối nghiệp, ngoại trừ LươngQuân, còn có Trương Dịch, con trai của anh hắn Trương Tri Vi. NhưngTrương Dịch không nên thân, bị Trương Tri Phi đuổi về Đông Xã. Sau khiTrương Dịch về Đông Xã liền tự mình mở công ty, số công khoản lấy từ Cục Dân tài của ông già hắn lại bị phía đối tác cuỗm đi.