Lúc này đám Trương Khác đang ngồi ăn ở nhà ăn Pháp ở ngay bên cạnh, kể chuyện giả câm trên đường cao tốc, mọi người cố áp tiếng cười để không làm ảnh hưởng tới người khác.
Vừa gọi món ăn xong thì di động rung lên, Trương Khác nhận máy liền nghe thấy Diệp Kiến Bân hưng phấn nói:
- Bộ trưởng tài chính Thái Lan tuyên bố từ chức qua đài truyền hình.
Vậy là chính phủ Thái Lan từ bỏ phản kháng rồi, không hiểu bao nhiêu người nghe thấy tin tức này áp chế tiếng reo hò.
Trương Khác gập điện thoại lại, muốn cùng Đường Thanh ăn khuya xong mớilên lầu, hai phút sau không nhịn được kéo khăn ăn trên cổ xuống, đưa vícho Đường Thanh:
- Bạn và Thịnh Hạ ăn xong mua hộ bọn mình y phục thay đổi nhé...
Kéo Đỗ Phi vội vàng rời khỏi nhà ăn, thấy Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia quanh quẩn bên ngoài, gật đầu mỉm cười, chân không hề dừng lại.
- Này..
Nghe thấy Tạ Tử Gia gọi, Trương Khác dừng bước, quay đầu lại nhìn hai giây, thấy cô ta không nói gì, liền vào thang máy.
- Người kiểu gì vậy chứ!
Tạ Tử Gia Tạ đại tiểu thư vốn tường Trương Khác sẽ đi tới đợi lúc đó mới nói, thấy thái độ hờ hững của Trương Khác, Tạ Tử Gia chỉ còn biếtnghiến răng tức tối trách móc.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
- Thị trường London có phản ứng gì với tin tức này?
Diệp Kiến Bân ra mở cửa, Trương Khác hỏi ngay:
- Chính phủ Thái Lan yêu cầu cơ cấu tài chính ngân hàng tiền dự trữchuẩn bị tỉ lệ nợ xấu lên tới 15%, bọn họ muốn tăng cường ổn định hệthống tài chính trong nước.
- Hiện còn làm những cái này, đúng là ngu xuẩn.
Nick Leeson không lấy tiếng phổ thông ra hành hạ bản thân nữa, dùng tiếng Anh nói:
- Bọn họ muốn hủy lòng tin của mọi người vào hệ thống tài chính Thái Lan thì có.. Bên phía London đã có phản ứng rồi, đồng Bạt bị bán tháo rấtlớn, tôi nghĩ các nhà đầu tư trong nước của Thái Lan nếu không muốn tổnthất vì đồng Bạt mất giá giữ vứt bò đồng Bạt để giữ giá trị các hiệp ước giao dịch... Có điều lượng giao dịch đồng Bạt ở thị trường London rấtít, phải xem tình hình phía Singapore.
Sở giao dịch quốc tế Singapore là thị trường giao dịch đồng Bạt chủ yếu nhất.
Trương Khác khoanh tay trước ngực, đứng nhìn bóng đêm rực rỡ bên ngoài cửa kính, môi hơi mím lại, im lặng không nói.
Tới thời khắc này, ngoại trừ quỹ đầu cơ chủ lực có lòng tin kiên địnhra, đám đầu cơ ngoại vi cũng xác định được phương hướng rồi, khi tất cảcùng hùng hổ ùa lên, những đồng minh của NH TW Thái Lan không chịu nổichính là lúc kết thúc cuộc chơi đầu tiên này.
Trương Khác cười nói:
- Sức chống cự lẫn ý chí của bọn họ đều rất yếu ớt, thương vị chúng ta tăng tới 40% nữa.
*** thương vị là tỉ lệ tài chính đầu tư thực có so với đầu tư thực tếcủa người đầu tư, ví dụ có 10 vạn dùng vào quỹ đầu tư, dùng 4 vạn mua cổ phiếu thì thượng vị là 40%.
Nick Leeson cũng có cùng quan điểm như vậy, song hắn phải xem ý kiến của Diệp Kiến Bân, hắn có một giao dịch viên tại New York, có thể giao dịch hiệp ước hiện hóa bằng đồng Bạt, nhưng thương vị tăng tới 40%, là mộtbiến số, cả thị trường đều đang bán đồng Bạt, trừ NH TW Thái Lan ra,hiếm có ai mua đồng Bạt nữa.
Chính phủ các quốc gia ĐNÁ đều có cảm giác nguy cơ môi hở răng lệnh, hạn chế cơ cấu tài chính trong nước đầu cơ giao dịch đồng Bạt, nhưng thếlực tư bản tài chính Âu Mỹ mới là kẻ đứng sau cơn bão tài chính này, đặc biệt là cơ cấu văn phòng ngân hàng Âu Mỹ đặt ở Singapore, trong tay nắm lượng lớn tiền tệ các nước ĐNÁ, làm lệnh hạn chế của chính phủ các nước ĐNÁ không thể có hiệu quả.
Diệp Kiến Bân gật đầu, lòng bàn tay hắn đã toát mồ hôi, tên nhóc TrươngKhác này trong tay có gần 4 tỷ HDK, căn bản không cần quan tâm được mất, nên ở đây ung dung cách sông xem lửa cháy, còn Diệp gia bọn họ thực sựmong mỏi có thể kiếm chác được trong vụ này, giải tỏa cơn khát tàichính.
Di động để trong túi rung lên, Diệp Kiến Bân giật mình, thấy mình quákhẩn trương, ngượng ngùng lấy di động ra, thấy điện thoại do Diệp TrănDân gọi tới, ra hiệu cho Trương Khác, rồi qua một bên nhận điện thoại.
- Chú Hai mời cậu tới.
Diệp Kiến Bân nghe điện thoại xong tới nói nhỏ với Trương Khác:
- Hay là bảo chú Hai tự qua?
Trương Khác làm gì có thể diện phiền Diệp Trăn Dân đích thân tới gặp, ytới Hong Kong cũng nên tới thăm Diệp Trăn Dân trước, nhưng bị Diệp KiếnBân sốt ruột kéo tới đây.
Trương Khác kéo Đỗ Phi ra khỏi phòng, trên đường gọi điện báo cho Đường Thanh.
Chỗ ở tạm thời của Diệp Trăn Dân ở Hong Kong là khu chung cư của vănphòng liên lạc TW trú tại Hong Kong, từ khách sạn Bán Đảo tới đó tiệnnhất là đi tầu điện ngầm.
So với lúc gặp nhau ở Bắc Kinh thì Diệp Trăn Dân gầy hơn một chút, nhưng mắt rất có tinh thần, ngoài cửa nói vài câu rồi lên thư phòng ở tầnghai, Đỗ Phi và thư ký của Diệp Trăn Dân đợi ở bên ngoài.
- Tin tức trên ĐTH Thái Lan các cháu biết cả rồi chứ?
Diệp Trăn Dân đóng cửa văn phòng lại, đứng trước giá sách nói:
- Chú vừa trao đổi điện thoại với ti trưởng ti tài chính, cụ quản lý tài chính Hong Kong, áp lực từ các phía rất lớn, các quỹ đầu cơ hùng hổ đổtới, lại có các thế lực chính trị Âu Mỹ đứng sau lưng dung túng, đồngBạt sẽ là ngòi nổ...
- Vâng bọn cháu xem rồi.
Giọng Trương Khác rất bình đạm:
- Kẻ đầu cơ tiền tệ nhắm chuẩn vào tỉ giá cố định của các nước ĐNÁ, hailần tấn công trước, NH TW Thái Lan miễn cưỡng chống lại được, nhưnglượng dự trữ ngoại hối của bọn họ đã tiêu hao một nửa, đợt tấn công nàysẽ càng dữ dội hơn, số ngoại hối còn lại của bọn họ không đủ duy trìthăng bằng tỉ giá, một khi bị ép thả nổi đồng Bạt, nó sẽ thành ngòi nổbùng phát nguy cơ tài chính ĐNÁ đã tích lũy từ lâu.
Mục đích Diệp Trăn Dân tới Hong Kong là để giúp chính phủ Hong Kong kháng cự lại tác động cuộc khủng hoảng này:
- Xem ra mọi người đều tin chắc thế cục này rồi, một miếng thịt béo bởnhư thế ai bỏ qua cho được, tiếc cho những quốc gia này mười năm phồnvinh bị hủy trong sớm tối.
- Đây là chuyện chẳng đặng đừng mà chú.
Diệp Kiến Bân nghe thế nhẹ nhàng hơn, cười khì:
- Nên quan tâm tới Hong Kong thì thực tế hơn.
Trương Khác tán đồng:
- Cổ phiếu, địa ốc cứ tăng mãi không xuống, giống như một thanh kiếm sắc treo lơ lửng, làm người ta rùng mình... Đám đầu cơ quốc tế kia tấncông Thái Lan chủ yếu nhắm vào đồng Bạt. Hong Kong có 80 tỷ USD dự trữngoại hối, tron nước có 120 tỷ USD, duy trì tỉ giá hiện nay của HKDkhông khó, các quỹ đầu kia không thể mơ tưởng triệt để đánh hạ được HKD, nhưng bọn chúng sẽ vờ tấn công HKD, đánh chủ yếu vào cổ phiếu HongKong, chính phủ Hong Kong đối phó cục thế này ra sao ạ?
- Cháu nói thử xem.
Diệp Trân Dăn biết đám cá mập say máu kia sau khi đánh chén xong cácnước ĐNÁ, chắc chắn không tha Hong Kong đang đỉnh điểm thịnh vượng.
- Trừ tiếp tục tăng cường dự trữ ngoại hối, giám sát hướng đi của tiềntệ, chú cho rằng cục quản lý tài chính càn chuẩn bị sẵn sàng dùng cácloại thủ đoạn tiến hành phản kích quỹ đầu cơ quốc tế, không thể để bọnchúng dày xéo Hong Kong một lượt xong mới chạy đi xin cục lập pháp quyền hỗ trợ..
- Ừm.
Diệp Trân Dân thái độ không rõ lắm, ông có cái khó của mình:
- Điều này cần thảo luận thêm.
Hong Kong sau khi trở về phải duy trì hệ thống kinh tế chính trị hiện có trong thời gian dài, duy trì nguyên tắc người Hong Kong, quản lý HongKong. Cho nên quyền hạn cục quản lý tài chính bị hạn chế nghiêm ngặt.
Diệp Trăn Dân phải dùng thân phận đặc thù để đi công tác, nhưng ngườiHong Kong chưa chắc đã hiểu cho khổ tâm của ông, tin tức một khi tiết lộ ra ngoài, nói không chừng văn phòng ngày mai sẽ bị đám người thị uy bao vây, chỉ trích chính phủ TW làm trái lời hứa để người Hong Kong quản lý Hong Kong.
Người Hong Kong trước kia bị người Anh áp chế không dám lên tiếng, saukhi trở về thành tự do, gặp chuyện gì cũng ra đường la hét, đây cũng làlẽ thường tình thôi.
Mây đen cơn bão tài chínhtàn phá khắp ĐNÁ, nhưng đám cá mập vẫn chưa chịu dừng tay, đám đầu cơtràn vào thị trường tài chính ngày càng đông, đã lâu lắm không có cơ hội tiệc tùng rồi, tất cả đều muốn tới chia một phần bữa ăn ngon lành.
Lúc này quỹ đầu tư của đám Trương Khác trở thành không đáng nhắc tới rồi.
Thượng tuần tháng tám, Trương Khác ở lại Hải Châu, chuyện gặp phải khách sạn Bán Đảo dẫu sao cũng không thể tính là vui vẻ, nên ở nhà cùng vớiĐường Thanh.
Trần Phi Dung cũng về nhà trong kỳ nghỉ, cho nên đa phần thời gian là cả ba cùng ở bên nhau.
Vườn bách thảo đã có quy mô sơ bộ, trường quốc tế Hải Dụ học kỳ này cũng chính thức khai trường, Chỉ Đồng, Tích Dung, Tích Vũ và con cái củanhân viên cao cấp trong Cẩm Hồ là những học sinh đầu tiên.
Trương Khác suốt ngày ở bên hai cô gái, có điều theo sau là ba cái đuôi, không vứt bỏ được, y cảm thấy mình như lạc vào vương quốc nữ nhân rồi.
Tới khi Đường Thanh thuận lợi thông qua cuộc phỏng vấn của nhân viênchiêu sinh Đh Hong Kong, Trương Khác một lần nữa tới Hong Kong, Đỗ Phisố khổ bị vứt ở đó suốt.
Lúc này thành tích thi tốt nghiệp cùng danh sách trúng tuyển khoa chínhquy trọng điểm đều đã có, thành tích của lớp y xem như vẫn ổn định pháthuy truyền thống trước nay.
Không có gì bất ngờ Lý Quý, Tiêu Xuân Minh và Hứa Nhược Hồng đều trúngtuyển vào ĐH Đông Hải khoa văn, còn có cả một nam sinh nữa thường ngàyrất trầm mặc vào khoa ngoại ngữ -- Tới giờ Trương Khác vẫn không biếttên.
Đỗ Phi tuy thiếu mất điểm, nhưng vẫn được đỗ vớt, với hắn mà nói, đâylà thành tích hài lòng được rồi, vì chỉ cần lấy được giấy báo trungtuyển cả ĐH Đông Hải mang về nhà ăn nói với mẹ hắn là xong.
Thêm vào Trương Khác "làm người ta kinh ngạc", và hai học sinh nữa,tổng cộng Nhất Trung có tám học sinh ban văn trúng tuyển vào ĐH ĐôngHải.
Bạn bè trong lớp Trương Khác tới Kiến Nghiệp học gần một nửa, đây làthời gian đám học sinh tung hê tất cả chơi bời nhảy múa, Đỗ Phi lại bịTrương Khác ném ở Hong Kong.
Đỗ Tiểu Sơn vừa mới điều tới thành ủy làm trưởng phòng tổ chức cũng chẳng hỏi han gì tới.
Ngày tháng , Trương Khác quay lại Hong Kong, thời khắc dữ dội nhấtcủa cơn bão đã quét qua ĐNÁ, nhưng dư âm của nó vẫn còn, đám đầu cơkhông hề có ý bỏ qua những gì sót lại, đám người tham lam này tựa hồ còn muốn ăn cả thịt lẫn xương.
Trùng hợp cùng Tạ Kiếm Nam, Lưu Minh Huy, Tạ Chiêm ngồi cùng một chuyến bay của hàng không Đông Phương tới Hong Kong.
Nhìn thấy Tạ Kiếm Nam, Tạ Chiêm tiều tụy xách cặp hồ sơ đi qua khoangthương vụ, Trương Khác chẳng hề có ý chào hỏi, hai kẻ này sắc mặt càngâm trầm, Lưu Minh Huy cúi gằm mặt không dám nhìn Trương Khác.
Ngồi cạnh Trương Khác là Lại Tề Xuân, người thay thế vị trí của Lưu Minh Huy, một nữ tướng tiêu thụ giàu kinh nghiệm, trước kia khi Lưu Minh Huy nhảy sang Khoa Vương còn dụ dỗ cô đi theo, nhưng bị Lại Tề Xuân thẳngthừng từ chối.
Tình cảnh nào Lưu Minh Huy chỉ có nước cúi đầu ủ rũ đi qua mà thôi.
Nguy cơ kinh tế Thái Lam từ trung tuần tháng sáu đã bắt đầu xuất hiệnđiềm báo, tới tháng bảy đột nhiên lan khắp ĐNÁ, căn bản không cho KhoaVương thời gian điều chỉnh nghiệp vụ, nên tổn thất nặng nề, đương nhiênbọn chúng đã thành công đem đa phần tổn thất chuyển lên đầu cha con CátMinh Tín.
Nhưng Khoa Vương đã cảm thụ được áp lực tồn kho, tháng lượng tiêu thụđầu đĩa của Khoa Vương ở ĐNÁ giảm % cho với tháng , đó còn chưa tínhhàng tồn trong tay các nhà phân phối.
Trong lòng Tạ Kiếm Nam đương nhiên rất buồn bực, uất ức vì cắt giảm chitiêu phải ngồi khoang thường, càng buồn bực hơn là đúng chuyến bay vớiTrương Khác.
Mặc dù ngày tháng điện tử Ái Đạt phát tin tức điều chỉnh nghiệp vụĐNÁ, nhưng thực chất từ tháng đã bắt đầu điều chỉnh rồi, giải quyếthàng tồn kho, từ chối tăng nhận thêm đơn đặt hàng, thậm chí dứt khoátvứt bỏ thị trường Indonesia.
Khoa Vương thêm một lần nữa mất đi lòng tin đối kháng với điện tử ÁiĐạt, cho dù điện tử Ái Đạt thực sự có làm sao chăng nữa thì trong tàikhoản của Cẩm Hồ vẫn còn tỷ nằm yên đó.
Mặc dù Cẩm Hồ chẳng hề có ý dẫm đạp bọn chúng, nhưng phải nhìn chân người khác, lòng ai dễ chịu cho được.
Lại Tề Xuân ngồi ở sát đường đi, không nhịn được quay đầu lại nhìn tớikhi ba người kia đi qua khoang thương vụ, khẽ buông một tiếng thở dài.
Hiện giờ cô vẫn còn nhớ những lời hùng hồn khi Lưu Minh Huy xúi mình bỏsang Khoa Vương, giờ những lời đó đã thành trò cười, Lưu Minh Huy lànguyên lão sáng lập điện tử Ái Đạt, nếu không rời khỏi Cẩm Hồ thì cấpbậc quản lý cao tầng như hắn, trong lần tăng cổ phiếu sát nhập này ítnhất cũng được hai ba trăm vạn cổ phần.
- Tình cảnh hiện giờ của Khoa Vương có chút khó khăn hả?
Thấy Lại Tề Xuân quay đầu nhìn, Trương Khác thuận miệng hỏi:
- Vâng...
Lại Tề Xuân lập tức thần kinh căn lên, thầm nghĩ vừa rồi mình quay đầunhìn bị ông chủ nhìn thấy rồi sao? Thực ra đi cùng ông chủ áp lực rấtlớn, không hiểu lúc nào sẽ bị hỏi bất ngờ một câu, phản ứng chậm chútthôi, có khi bị ông chủ cảm thấy mình cầm lương không xứng với năng lực, cô cẩn thận lựa chọn câu từ nói:
- Nửa năm qua Khoa Vương đầu tư ở ĐNÁ lớn như vậy, nên áp lực rất lớn!Cái khác chưa nói, tiền tệ ở ĐNÁ mất giá mạnh, vì giá không thể tăng lên cho nên thương phẩm tiêu thụ nơi đó mất giá theo, đồng Bạt mất giá %, mỗi chiếc đầu đĩa tiêu thụ ở đó thực tế mất đi % giá. Hiện giờ lợinhuận bình quân mỗi một chiếu đầu đĩa chưa được %, thực chất mỗi chiếc đầu đĩa bán ra là bọn họ bán lỗ. Vận hành lỗ vốn thế này, khả năng bọnhọ sẽ lựa chọn triệt để vứt bỏ thị trường ĐNÁ.
- Ha ha ha.
Trương Khác cười rất bất lương, trước kia chính y lừa cho Khoa Vương nỗlực khai thác thị trường ĐNÁ, lúc này lại nói những lời châm chọc thìthành quá nhỏ nhen rồi.
Điện tử Ái Đạt ở ĐNÁ tuy nói là dùng USD kết toán với nhà phân phối,nhưng sau khi tiền tệ các nước ĐNÁ liên tục mất giá, cũng phải hạ giátương ứng, đảm bảo cho nhà phân phối và nhà máy ở Phillillips, Malaysiacó chút lợi nhuận duy trì nghiệp vụ.
Chỉ riêng thị trường Thái Lan, tổn thất thỉ giá gần %, điện tử Ái Đạttất nhiên không thể trợ cấp % cho các nhà phân phối được, song giảmgiá xuống %, tương đương gánh vác / tổn thất tỉ giá, lại giảm bớtlượng tồn kho trước hai tháng, cho nên cơn bão tài chính hoành hành, nhà phân phối của điện tử Ái Đạt so với nhà phân phối của doanh nghiệp đầuđĩa khác sống rất thoải mái.
Thắt lưng buộc bụng đem so với người lúc nào cũng ở mép bờ phá sản đúng là thoải mái rồi.
Tạ Kiếm Nam biết hết tình hình của điện tử Ái Đạt, từ lúc nhìn thấyTrương Khác ung dang ngồi ở khoang thương vụ, hắn không nói câu nào, lúc máy bay hạ cánh, hắn cố ý nấn ná tránh chạm mặt Trương Khác.
Từng có thời hắn chìm trong lời tán dương "thiên tài thiếu niên" "kỳ tích thị trường", nay nhắc tới thành trò hề cho người ta.
Tạ Chiêm, Lưu Minh Huy tựa hồ cũng có tâm tư như Tạ Kiếm Nam, nên khi ba người đứng ở chỗ lấy hành lý thì nhìn thấy đoàn người Trương Khác đãlàm xong thủ tục đi ra đại sảnh.
Tựa hồ như có cảm ứng, Trương Khác quay đầu lại mỉm cười với bọn họ, chỉ là nụ cười chỉ đeo trên khóe miệng, bất kể thế nào đều không thể khiếnngười ta coi là lời chào hỏi thiện chí.
Tạ Chiêm tức tối chỉ muốn ném ngay cái va li vào mặt y:
- Nhục, cho dù có cắt giảm chi tiêu cũng không cần phải ngồi khoang thường chứ!
- Được rồi.
Tạ Kiếm Nam giọng bình tĩnh:
- Cho dù có ngồi ở khoang thương vụ, trong lòng anh có dễ chịu hay không?
Lúc này hắn đã nhìn thấy Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia đứng ở đại sảnh.
Tạ Chiêm không nói gì, đúng là ngồi cùng với Trương Khác cùng một khoang càng thêm áp lực.
Bên kia có Diệp Kiến Bân và Đỗ Phi tới đón, nhìn thấy Trần Tĩnh, TrươngKhác hiểu cho hoàn cảnh của cô, chỉ gật đầu cười rồi rời đi, không dừnglại nói chuyện.
Trần Tĩnh cũng chỉ cười ngượng ngập, rất miễn cưỡng, chẳng phải là côoán hận gì y, chỉ là sợ nụ cười của mình lọt vào mắt đám Tạ Kiếm Nam sẽkhông hay lắm.
Tình cảnh điện tử Ái Đạt và Khoa Vương hiện giờ trái ngược nhau, một nụcười thân thiết, chắc chắn trong mắt người khác là không thích hợp.
Nhưng khi Trương Khác quay đầu đi, Trần Tĩnh lại cảm thấy hơi hối hận, thầm nghĩ mìm cười có quá gượng gạo không?