Lái xe về nhà chiêu đãi,Trần Phi Dung có chiếc xe đạp màu vàng sáng sớm đi qua để lại đó, Trương Khác nhớ ra muốn tiết kiệm sức thì không thể thiếu xe đạp được.
Trần Phi Dung dắt xe đạp cùng Trương Khác và Đỗ Phi về trường, khi điqua túc xá nữ, làm người ta ngạc nhiên là tám quả bóng bay vẫn cònnguyên, chỉ chữ hơi nhạt đi, nhưng vẫn nhận ra được, Trần Phi Dung nhoẻn miệng cười:
- Nếu mỗi lần qua Khổng Miếu mua mấy quả bóng về chắc chẳng bao lâu sẽ buộc kín chỗ này mất.
Lúc này người qua người lại, Trương Khác không có dũng khí chạy tới thảcho bóng bay đi, vẫy tay tạm biệt Trần Phi Dung, đợi cô về túc xá rồimới cùng Đỗ Phi rời đi.
- Oa, coi như thực sực bắt đầu cuộc đời học sinh rồi.
Trương Khác vươn vai, đứng ở trước sân tennis, nhìn hai cô gái mặc váyđánh bóng bên trong, mặc dù không phải là loại vãy ngắn cũn nhảy lên làlộ quần lót, chân cũng không đủ trắng, nhưng dù sao cũng là chân củathiếu nữ thanh xuân, Trương Khác vẫn cảm thấy tâm tình hết sức tốt đẹp,đang tính xem có nên gọi Tôn Tĩnh Mông tới chơi không thì nhớ ra mộtviệc, hỏi Đỗ Phi:
- Bọn mình sẽ sống ở đây bốn năm đấy, mày có kế hoạch gì chưa?
- Kế hoạch à?
Đỗ Phi trầm ngâm, đây không phải là đề tài nhẹ nhàng:
- Lần trước đi Hong Kong cảm thấy bị tác động mạnh mẽ, trước kia khôngphát hiện ra có chuyện gì mình không làm nổi, giờ cảm thấy không biếtmình làm được gì.
- Ha ha ha.
Trương Khác cười, đây không phải là biểu hiện của thiếu tự tin, mà là biểu hiện của trưởng thành:
- Có chuyện muốn nói với mày đây.
- Chuyện gì?
- Cổ phần phía Thâm Quyến tao thấy mày nên bỏ đi, đương nhiên, có bỏ hay không hoàn toàn ở mày.
Trương kia đám Thịnh Thanh làm đĩa lậu, Đỗ Phi đi theo tăng kiến thức,trên giang hồ có câu là kẻ thấy thì có phần, Thịnh Thanh miệng cũng nóicho hắn cổ phần.
Hai năm qua đám Thịnh Thanh ít nhất kiếm được từ nghề này 200 triệu, sốcổ phần đồng ý cho Đỗ Phi cũng rất lớn, Trương Khác muốn Đỗ Phi quênchuyện này đi càng có lợi cho hắn hơn.
- Ừ, trước kia không biết trời cao đất dầy, nghĩ số cổ phần đó mình đáng được hưởng, lúc này hiểu ra rồi, tao không nên nhận.
Đỗ Phi hai tay nắm vào nhau:
- Ba tao không dặn gì cả, chỉ nói một câu thứ không phải của mình không nên lấy.
Trương Khác vỗ vai Đỗ Phi, hắn nghĩ được thế là quá tốt rồi, một đôi nam nữ đi vào sân, y nhìn theo cặp đùi trắng khá thích mắt, nói:
- Tóm lại là mày muốn làm gì cũng được, tao cũng sẽ ủng hộ mày.
- Cũng phải định ra kế hoạch thương nghiệp chứ?
- Có cũng được, không có cũng được, tao cấp vốn riêng cho mày.
Trương Khác cười:
- Chẳng phải ai cũng lấy viết kế hoạch là mở đầu của sáng nghiệp, đương nhiên, có kế hoạch sẽ có ích lợi.
- Vậy tao cũng chẳng làm được chuyện gì lớn.
- Càng tốt, vậy tao càng lỗ ít lơn.
Trương Khác đẩy vai Đỗ Phi:
- Có điều nói đi cũng phải nói lại, tao đang tính lấy danh nghĩa Cẩm Hồtài trờ cho sinh viên tham gia kế hoạch thi tài sáng nghiệp, có thể sẽthí điểm từ Kiến Nghiệp... Cuộc thi tài này không liên quan tới việcmày muốn làm kia, cho mày tham dự cũng không thể để mày tham dự với thân phần người thi tài, nếu không với người khác mà nói là quá bất công.
- Vậy tao nên tham dự với phương thức nào?
- Cái này đừng hỏi tao, mày tự nghĩ đi.
Trương Khác trả lời vô trách nhiệm như thế, Đỗ Phi bực lắm.
Đường Thanh tới Hong Kong lúc 1 giờ chiều, bên kia người tiếp đón khôngít, trong điện thoại tiếng cười nói náo nhiệt, nghe được giọng nói êm ái của Đường Thanh, tâm tình không rõ trên trong lòng lắng hẳn xuống.
Hết giờ nghỉ trưa, sinh viên mới phải tập hợp ở thao trường chịu hànhhạ, thấy đám Ngụy Đông Cường, Tịch Nhược Lâm đang chỉ huy đội ngũ tậphợp, hai bọn họ chẳng thèm chào hỏi, đi tới văn phòng khóa tầng ba, vừađẩy cửa cửa vào thì thấy ngay Tạ Tử Gia.
Tạ Tử Gia ngạc nhiên nhìn chằm chằm một lúc mới nói:
- Tịch Nhược Lâm nói tới hai tên khốn kiếp chính là hai anh đấy hả?
- Cô ta nói thế à?
Trương Khác ngồi bên cửa sổ nhìn xuống sân, thấy Tịch Nhược Lan, ánh mắt xuyên qua áo cô ta, nhìn bầu ngực ưỡn lên, xem ra phải cỡ 36D, nghegiọng điệu cô ta qua điện thoại hôm qua thì bị tên nào đó đá rồi.
Khi bọn họ đi vào thị Tạ Tử Gia đang chống cằm nhìn mây trời, trước mặtcô ta có một chiếc PocketPc, Đỗ Phi nhìn thấy cái máy vi tính gần tườngđang mở, trò dò mìn chơi được một nửa, liền chạy tới chơi tiếp.
- Ê, này...
Tạ Tử Gia đặt cánh tay trơn như gốm lên bàn, người ngả tới nhìn Trương Khác:
- Sau này chúng ta là bạn phải không?
- Ừ, coi như vậy.
Trương Khác không hiểu nha đầu này nói gì:
- Tỉ giá đồng Bạt sẽ còn tiếp tục hạ xuống, có điều không còn mấy cơ hội cho đám thợ săn nữa, tiếp theo sẽ là Đài Loan hay Hàn Quốc?
- Hả?
Trương Khác tròn mắt, sao ngờ tới được vừa gặp mặt nha đầu này đã nóichuyện ấy, Đỗ Phi ở bên cạnh tay run lên, bom nổ đánh bùm, Trương Khácgiở ngốc:
- Không hiểu.
- Không muốn nói thì thôi.
Tạ Tử Gia hừ một tiếng, nhưng giọng mềm xuống:
- Chỉ thảo luận thôi cũng không được à?
- Không hiểu thì thảo luận làm sao? Cô nói gì thế?
Trương Khác giang tay ra, người thường tuyệt đối không nhìn ra sơ hở trên mặt y:
- Sao cô lại ở đây không tham gia quân huấn à?
- Chỉ các anh mới được phép bị bệnh à?
Xem ra Tạ Tử Gia đã biết khá nhiều từ Tịch Nhược Lâm rồi.
Trương Khác thấy đổi ngũ dưới lầu đang hành quân ra thao trường, nhắc Đỗ Phi một tiếng, hắn liền thoát trò chơi, xem tập san trên bàn.
Trừ tập san kỹ thuật ra, ĐH Đông Hải có hai loại tập san, một là báo ĐHĐông Hải, chính thức phát hành ra ngoài, có nhân viên chuyên trách. Mộtloại khác là báo hệ, báo khoa do cán bộ hội học sinh tổ chức phát hànhnội bộ.
Đám Ngụy Đông Cương đi vào, hắn vừa đi tới cửa thì máy nhắn tin bên hông vang lên, rõ ràng tỏ ra do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy máy nhắn tinra xem, rồi tới bàn làm việc nhấc điện thoại, tay cứng đờ ra đó.
Trương Khác lấy làm lạ, nếu muốn gọi điện thì cứ gọi đi, chả lẽ cố kỵtrong phòng không tiện? Không ngờ Ngụy Đông Cường do dự một lúc lại lấymáy nhắn tin ra xem, người quay đi che tầm nhìn của Trương Khác.
Trương Khác chỉ nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Tạ Tử Gia, hiểu rồi, thìra Ngụy Đông Cường không nhớ số điện thoại, song sĩ diện không muốnTrương Khác nhìn thấy chiếc máy nhắn tin của hắn.
Trương Khác khẽ mìm cười, vừa rồi Ngụy Đông Cường chỉ để lộ ra một gócmáy nhắn tin y cũng biết đó là sản phẩm thời kỳ đầu của Liên Tín, thịtrường không còn bán lâu nữa rồi, chắc là hàng second hand hắn mua lạitừ ai đó.
Có những chuyện người khác không để ý, mà chính bản thân người đó lại để trong lòng.
Ngụy Đông Cường gọi điện thoại xong rồi đi, trừ Tịch Nhược Lâm, hai trợ lý khác phải đi học.
Đại khái Tịch Nhược Lâm cũng biết lạnh lùng cỡ nào cũng không có tácdụng với Trương Khác, Đỗ Phi, có điều bản tính khiến cô ta không xuốngthang được, mặt vẫn bất thiện:
- Các cậu có biết viết bút lông không?
- Đều biết một chút.
Trương Khác trả lời, Đỗ Phi viết tốt hơn y, chủ yếu do mẹ hắn từ nhỏ épbiết, kiên trì tới tận cao trung. Trương Khác lúc nhỏ có luyện qua, xong bỏ lâu rồi, vào đại học một kỹ năng được ưa chuông nhất là biết viếtbáo chữ lớn, Trương Khác nghĩ hẳn không thành vấn đề.
- Vậy thì tốt.
Tịch Nhược Lâm hơi hòa hoãn hơn một chút:
- Lát nữa các cậu viết giúp vài tờ áp phích, tôi sẽ đưa các cậu tới nhàăn dán, sau này nhiệm vụ của các cậu là hỗ trợ công tác tuyên truyền,làm tờ họa báo quân huấn, thẩm duyệt tâm đắc quân huấn mỗi ngày, chọn ra những bài viết tâm đắc làm báo...
- Con người tôi dung tục lắm, chỉ thích khen ngợi nịnh bợ, còn phê bình phải lúc nào tâm tình đặc biệt khoan khoái mới nghe được một hai câu. Đương nhiên tôi vất vả rất lâu có được thứ khá đắc ý đó, càng không chấp nhận ý kiến phê bình, hậu quả nghiêm trọng hơn cả đánh thức tôi khi đang ngủ.
Tôn Tĩnh Mông ngáp dài đi ra ban công, ngồi xuống chiếc ghế còn lại:
- Được rồi, anh có thể nói ý kiến của mình rồi đấy.
- Cô ép tôi khen cô đấy à?
- Sao nào, cho anh cơ hội khen tôi, anh còn thấy ủy khuất à?
Tôn Tĩnh Mông vênh mặt lên, cô cảm thấy phải đích thân bố trí mới có cảm giác làm mình quyến luyến nó, nên không tìm thiết kế chuyên nghiệp, kéo Lệnh Tiểu Yến vừa học vừa làm, tốn bao lâu mới đưa ra được bản thảo, đột nhiên muốn nghe ý kiến của Trương Khác nên tới tìm y.
Bản thảo của Tôn Tĩnh Mông vô cùng nghiệp dư, nhưng vẫn làm Trương Khác hiểu được ý đồ của cô, chỉ không biết cô bé này có chấp nhận người khác chỉ tay dạy bảo mình không?
Trương Khác đổ một ấm nước đi đun, vừa rồi sợ đánh thức Tôn Tĩnh Mông nên không đun nước pha cà phê uống, nước sôi rồi, Tôn Tĩnh Mông hỏi:
- Để tôi pha cà phê cho anh nhé.
- Cô không cần pha cà phê, cô cần ngủ, có những thứ cần nhà thiết kế hoản thành, cô vất vả làm ra cả đống thứ này, nhưng thợ làm sao hiểu được.
Trương Khác ầm lấy ấm nước, lại hỏi:
- Có cần ngủ một chút nữa không, còn sớm mà.
Tư thế ngủ tĩnh mịch của cô bé này làm người ta động lòng hết sức.
- Không cần.
Tôn Tĩnh Mông chợp mắt một lúc, đôi mắt có thần trở lại, nửa người trên nhoài ra trên bàn, cổ áo trễ lộ ra một phần bầu vú và mép áo lót, cô thấy động tác Trương Khác pha cà phê rất hay, nói:
- Nhưng trước đó tìm mấy công ty thiết kế căn bản không hiểu được ý đồ của người ta, lại còn cứ muốn phát huy kiến giải của mình, bị tôi đuổi hết rồi... Chúng tôi vất vả làm ra bản thảo, cuối cùng vẫn nhờ công ty thiết kế không phải uổng à?
- Tôi đề nghị thế này.
Trương Khác đặt cốc cà phê xuống bàn:
- Nếu muốn không phải suy nghĩ vấn đề chi phí kinh doanh, cô nên lấy trước tiền sinh hoạt vài năm từ chỗ ba cô, mua lấy quán bar, nếu không mỗi tháng thua lỗ rất là khó coi...
- Ồ.
Tôn Tĩnh Mông vỗ cái trán sáng bóng:
- Đúng là suy nghĩ của ông chú trung niên.
- Gì, kiến nghị của tôi liên quan gì tới ông chú trung niên?
Trương Khác bất mãn hỏi:
- Cái thứ như chi phí chẳng phải điều các ông chú trung niên hay nghĩ à?
Tôn Tĩnh Mông người bò nhoài ra trên bàn, ngẩng đầu nhìn Trương Khác:
- Sau này tôi gọi anh là chú...
Nói xong tự cười khúc khích, bầu vú rung rinh trong hết sức thích mắt.
Tôn Tĩnh Mông chú ý tới ánh mắt của Trương Khác, đỏ mặt nắm cổ áo che đi, nếu đổi lại là trước kia, cô ta còn kéo xuống thêm cho Trương Khác thèm, miệng vẫn cứng như cũ:
- Chỉ có các ông chú trung niên mới có ánh mắt thô bỉ như anh.
Trương Khác mượn hơi nóng của tách cà phê che ánh mắt nhìn trộm của mình, nghĩ cô ta nói cũng đúng, kiếp trước mình đã già khù rồi, giờ chẳng thể có tâm hồn thiếu niên thuần khiết bình thường, đại khái chỉ có ông chú trung niên mới đủ vô sỉ, đủ bỉ ổi nhìn xuân sắc cô ta thi thoảng lộ ra.
Tôn Tĩnh Mông hưng phấn chạy về phòng ngủ, lấy túi sách ra, vẫy vẫy một tờ chi phiếu trước mặt Trương Khác:
- Còn nói không phải ông chú trung niên nữa thôi, suy nghĩ y như ba tôi! Xem đi, đây là phí sinh hoạt năm của tôi.
Trương Khác cầm lấy xem, vạn trong ba năm, đúng là rất dư dả:
- Cất kỹ đi, gió thổi bay đi bây giờ, tôi không nhặt cho cô đâu.
Trả lại chi phiếu cho cô ta:
- Bỏ đi tiền thuê phòng rồi, nếu vẫn không có lãi, chẳng phải cô chết đói ngoài đường à?
- Anh sẽ không nhìn tôi chết đói phải không?
Tôn Tĩnh Mông đưa tay vén tóc, chăm chú nhìn Trương Khác, ánh mắt chứa tình cảm khác thường.
Trương Khác hơi chột dạ sờ mũi, cười che giấu rung động trong lòng:
- Tới khi đó hãy nói.
Không thể gọi là bản thảo, chỉ có thể nói là mơ ước của Tôn Tĩnh Mông về , Trương Khác không muốn sửa đổi, chỉ nhắc tới vài chỗ cô không nghĩ tới, như thế mới có phong cách cá nhân, mới có cái vị mê người của nó.
Buổi trưa Đỗ Phi cùng Thi Xuân Phong trở về, thấy Tôn Tĩnh Mông với Trương Khác đang chụm đầu bàn tán, nói:
- Mày nghĩ ra chủ ý quá tồi, mấy bà già quản lý nhìn cái biết ngay anh Thi là đồ giả mạo, làm gì có sinh viên mới nào già quắt như thế? Chưa tới giờ đã bị đuổi về..
Trương Khác ngạc nhiên:
- Sao anh không về tìm tôi.
- Sợ quấy rầy hai người.
Thi Xuân Phong có quay về, nhưng thấy hai bọn họ "tinh tứ" ở ban công nên thôi.
- Tôi và anh có gì mà quấy rầy.
Tôn Tĩnh Mông muốn chối bỏ liên quan.
- Thôi, cô không giải thích, người ta cũng chỉ coi cô như rễ hành.
Trương Khác đùa, Tôn Tĩnh Mông vừa rồi vào phòng tắm rửa ráy, còn bện hai bím tóc nhỏ, Trương Khác cầm tóc cô ta dựng lên làm rễ hành, bị cô ta đét vào tay.
Nói ra hôm báo danh Thẩm Tiêu cũng bện tóc như thế, song đáng yêu hơn Tôn Tĩnh Mông nhiều.
Trương Khác lại hỏi Thi Xuân Phong xem sách ở đâu, làm sao Đỗ Phi tìm được?
- Giàn nho ngoài thư viện rất hợp đọc sách, thời điểm này có mấy sinh viên mới tới đó, nên nào nhìn ra ngay.
Đỗ Phi trả lời.
Buổi trưa tới nhà ăn nhân viên ăn cơm, gọi Mã Hải Long tới bào hắn an bài văn phòng chỗ ở cho Thi Xuân Phòng.
Tôn Tĩnh Mông tìm Trương Khác còn có một mục đích, là nhờ y đưa đi gặp người của Thế Kỷ Cẩm Hồ mua lấy quán bar.
- Cần tôi hạ mình đi một chuyến à? Chi phí ít nhất vài ba chục vạn mới đủ.
Trương Khác không muốn nhúc nhích, định gọi điện thoại bảo Lương Quân tới lấy chi phiếu làm việc này.
Tôn Tĩnh Mông là con gái Tôn Thượng Nghĩa, cho dù Trương Khác không ra mặt thì Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng không bẫy cô ta, Tôn Tĩnh Mông sẽ còn được xử lý như trường hợp đặc biệt vì Thiệu Chí Cương đang định cổ động Tôn Thượng Nghĩa vào Thế Kỷ Cẩm Hồ mà lại.
Trương Khác chẳng muốn quản những chuyện này, nhưng bị Tôn Tĩnh Mông kéo tới tận nơi xem.
Đêm hôm qua mưa rất to, đến sáng vẫn còn lất phất, chiều đã tạnh rồi, song thao trường khắp nơi đọng nước, các sinh viên mới đều đang quét dọn vệ sinh.
Buổi chiều Đỗ Phi không cần tới văn phòng khóa nên cũng đi theo Trương Khác, đạp xe tới chỉ mất ba bốn phút.
Đi qua một quán game, Đỗ Phi phanh xe lại, nói:
- Cả hai đi trước đi, lát nữa tao tìm.
- Trẻ con mê chơi game nhiều thật đấy.
Tôn Tĩnh Mông tưởng Đỗ Phi thèm chơi game nên đỗ lại.
Trương Khác chẳng muốn bận tâm Đỗ Phi muốn làm cái gì, chở Tôn Tĩnh Mông tới ngõ Học Phủ, chỉ là bị Tôn Tĩnh Mông tóm chặt mép sau áo, cổ bị thít khó chịu, nói:
- Hay tôi cho cô mượn eo để ôm?
- Anh đừng mơ.
Tôn Tĩnh Mông tuy nói thế, nhưng hai tay vẫn ôm lấy hông Trương Khác, cách lớp áo mỏng manh, có thể cảm nhận, da thịt ấm áp, Tôn Tĩnh Mông thấy linh hồn hơi phiêu diêu.
Lương Quân nhận được điện thoại đợi bọn họ ở cửa ngõ, Lệnh Tiểu Yến cũng có mặt.
Ban công trong ngõ đang được trang hoàng, mặt tiền Tôn Tĩnh Mông nhìn trúng ở giữa ngõ, phải đội mũ an toàn mới vào được.
Lương Quân rất chu đáo, còn mời cả một nhà thiết kế của công ty nội thất có nghiệp vụ với Thế Kỷ Cẩm Hồ tới góp ý, thế là cơ bản không còn việc gì của Trương Khác, để hai cô gái làm người ta đau đầu mang ý tưởng cổ quái kia đi hành hạ nhà thiết kế, Lương Quân dẫn Trương Khác tới công trường chung cư Thanh Niên.
Dự toán xây dựng chung cư thanh niên rất cao, chỉ riêng mỗi khoản cáp quang đã có chi phí kinh người, ĐH Đông Hải cuối cùng chỉ dám xin Thế Kỷ Cẩm Hồ hai căn nhà cho giáo viên ở.
Trương Khác yêu cầu chung cư công nhân phải có đặc trưng của nhà thông minh, tiếc là hệ thống kiểu này trong nước rất kém, Trương Khác cũng không thể phân một phần lực lượng kỹ thuật của Cẩm Hồ ra làm chuyện này, nếu không sẽ ảnh hưởng tới phát triển của Cẩm Hồ.
Kinh doanh đa nguyên hóa là cần thiết, nhưng không thể vì thể dàn mỏng nguồn lực kỹ thuật, quản lý, tài chính có hạn.
Chính điều này làm rất nhiều doanh nghiệp đi theo hướng đa nguyên hóa bị đổ bể, đại khái sau khi có được thành công bước đầu, tự tin bành trường vô hạn, cho rằng làm gì cần một quyết sách đúng là có thể khai thác thêm được một con đường tài phú.
Đi dạo một vòng, Trương Khác và Lương Quân cùng tới chô Tôn Tĩnh Mông, Đỗ Phi cũng đã có mặt.
Thấy Đỗ Phi nhíu mày, buổi trưa hắn còn không hứng thú với việc trang hoàng , lúc này lại nhiệt tình thảo luận với đám Tôn Tĩnh Mông, Trương Khác hỏi:
- Mày bị con gì cắn mà thay đổi lớn vậy.
- Đâu có.
- Có hay không thì mày tự soi gương là biết.
Thấy Đỗ Phi không muốn nói trước mặt người khác, Trương Khác không hỏi nữa.
Tới tận nơi xem xong, Tôn Tĩnh Mông đem một vài chuyện cụ thể ném cho Lệnh Tiểu Yến xử lý.
Trương Khác và Đỗ Phi muốn về trường đánh tennis, Tôn Tĩnh Mông không có chỗ đốt thời gian, tất nhiên là đi theo, Trương Khác đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng rất muốn nhìn cảnh nóng bỏng Tôn Tĩnh Mông mặc váy đánh cầu, tất nhiên không chịu chở cô về túc xá nữ thay y phục.
Tôn Tĩnh Mông theo Trương Khác về chung cư nghiên cứu sinh, cướp lấy áo sơ mi của Trương Khác mặc, mép áo che tới đầu gối, quần sooc thể thao của Trương Khác tuy rất rộng nhưng Tôn Tĩnh Mông mặc vẫn chưa quá gối, thành ra so mới mặc váy còn gợi liên tưởng hơn, cảm giác sau chiếc áo sơ mi không có gì cả.
Khuôn mặt thuần khiết xen lẫn lả lơi hoang dại của Tôn Tĩnh Mông, cùng trang phục đó khiến dọc đường thu hút không biết bao ánh mắt, còn có không ít nam sinh đứng ngoài lưới sắt nhìn vào, Tôn Tĩnh Mông trừng mắt với Trương Khác, rồi chạy tới sân cách xa lối đi:
- Y như nhau.
- Liên quan gì tới tôi.
Trương Khác đưa vợt cho Đỗ Phi, để hắn đánh trước.
- Mày nói xem mở quán ở ngõ Học Phủ thì thế nào?
Đỗ Phi đột nhiên hỏi:
Trương Khác chưa kịp trả lời thì Tôn Tĩnh Mông đã đợi tới rốt ruột, kêu lớn:
- Có đánh không đây, hai anh làm cái trò gì đấy hả?
Đỗ Phi đành đi tới, có gì về phòng nói sau cũng không muộn, Trương Khác ngồi xuống ghế nhựa bên sân, nhìn cặp chân nhỏ sáng bóng của Tôn Tĩnh Mông không ngừng chớp lên trước mắt.