- Thi thoảng ngồi tàu hỏa một chuyến cảm giác không tệ đâu, tôi gần như quên mất cảm giác này rồi.
Tạ Tử Gia không chịu an phận nhảy nhót qua lại trên con đường hẹp, từ lúc cô ta lên tàu chưa có một phút nào chịu ngồi yên, cứ như con nai con lần đầu khám phá thế giới, cô chỉ mặc chiếc áo dệt kim màu vàng nhạt, chiếc quần jean xanh, nổi bật vóc người thon thả đều đặn.
Trương Khác trống tay lên bàn gấp, khách trong toa này vừa lên xe đều chui vào phòng cả rồi, Trương Khác không tiện vào phòng hai cô gái, nên ngồi ở lối đi trò chuyện tán gẫu.
Nghe Trần Tĩnh kể tối hôm qua Tạ Kiếm Nam đã đi thành phố Kim Sơn, không biết là gặp cha mẹ hay là vì chuyện cơ sở chế tạo điện tử. Những người khác của Khoa Vương tham gia đại hội Tiêu Vương có người hôm nay lên đường, có người ngày mai cùng Tạ Kiếm Nam ngồi máy bay xuất phát từ Kim Sơn.
Loa trên nóc toa tàu rè rè, tiếng dương cầm mang theo chút u buồn thoang thoảng lan tỏa, làm người ta quên đi tiếng xình xịch của tàu hỏa.
Trần Tĩnh chống cằm chăm chú nhìn bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo có chút ưu tư, chiếc áo len trắng bó chặt người như khoe hết bầu ngực ngạo nghễ, vòng eo nhỏ xinh, vóc dáng mê người hơn Tạ Tử Gia non nớt nhiều, huống hồ phong vận quyến rũ nhu mì trên khuôn mặt kia cũng không phải điều Tạ Tử Gia lúc này có thể so bì.
Nghe thấy phòng bên cạnh có người dùng tiếng Hàn Quốc trò chuyện, Tạ Tử Gia nghiêng tai lắng nghe chốc lát rồi háy mắt với Trương Khác:
- Đúng là không phải oan gia không chạm trán, sao lúc lên tàu không gặp bọn họ nhỉ?
Khách ở toa giường mềm có thể lên tàu trước nửa tiếng, nhóm bọn họ bấm đúng giờ mới tới, không gặp nhau là bình thường.
Thời ấy phòng riêng cách âm rất kém, muốn làm chuyện gì gì đó hoặc nói lớn đều không được, cơ hội nghe giọng nói của Lý Hinh Dư không có nhiều, nhưng giọng nói êm ái trong trẻo đó nghe một lần là người ta khó quên, cứ nghe lại liên tưởng tới khuôn mặt thiên sứ và bộ ngực ma quỷ, là nam nhân bình thường đều có dục vọng lan tỏa trong lòng.
Có lẽ bọn họ cũng muốn cảm thụ sự nhàn tàn trên tàu hỏa.
Lý Hinh Dư mở cửa phòng ra, đúng lúc Trương Khác quay đầu lại, trong toa tàu khá nóng, áo khoác của Lý Hinh Dư đều để trong phòng, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi, nhìn thấy ánh mắt Trương Khác, lập tức lấy tay che đi bầu ngực.
Tạ Tử Gia phì cười, động tác của Lý Hinh Dư làm như ánh mắt của Trương Khác có thể lột hết áo của cô ta ra vậy.
Trần Tĩnh cũng mím môi cười, lườm Trương Khác mặt đầy vẻ vô tội, sóng mắt đong đưa quyến rũ vô hạn.
Trương Khác nhún vai dở khóc dở cười, chẳng lẽ ánh mắt mình thực sự khiến cô ta có cảm giác bị lột trần? Mặc dù vô tôi, nhưng y rất thích dáng vẻ đó của Lý Hinh Dư.
Lý Hinh Dư cũng vì động tác vô thức của mình mà đỏ mặt, không dám nhìn vào mắt Trương Khác, tay ôm trước ngực không biết phải làm sao, nên quay lại phòng hay đi về phòng mình.
Lý Hinh Dư đứng đờ ra ở cửa làm Lý Tại Thù thấy lạ, thò đầu ra thấy Tạ Tử Gia đang vất vả nhịn cười, hắn vốn định thân thiết chào hỏi thì nhìn thấy Trương Khác ngồi sau Tạ Tử Gia, lời ra nửa chừng thì nghẹn lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc.
Làm mọi người bất ngờ là Lý Tại Thù không nhào tới đấm đá mà khom mình xin lỗi:
- Xin lỗi, trước đó chúng tôi đã mạo phạm.
Nắm vai Lý Hinh Dư kéo vào phòng.
Trương Khác ưỡn thẳng lưng, gật đầu không nói gì, thấy Lý Hinh Dư trước khi vào phòng ánh mắt còn có thần thái khác lạ, hẳn là hôm qua đã biết thân phận của mình từ Lý Tại Thù.
- Nhìn cái vẻ nghiêm túc của anh, hình như hai người Hàn Quốc đó xông tới tóm lấy anh đánh một trận mới là bình thượng vậy.
Trần Tĩnh đưa cánh tay trắng đỡ trán, nghĩ chắc Lý Tại Thù chắc không ngờ rằng cuốn sách Trương Khác đang nghiêm trang ngồi đọc lại là Lộc Đỉnh Ký.
- Ừm.
Trương Khác đặt quyển truyện lên bàn:
- Đối thủ càng bình tĩnh càng làm người ta đau đầu... Nếu hắn thực sự là người lịch sự lễ độ thì đã xin lỗi ở đồn cảnh sát rồi.
Trần Tĩnh gật đầu, người Lý Kiện Hi chọn đưa tới thị trường Trung Quốc mà Samsung hết sức coi trọng đương nhiên không phải là hạng tầm thường:
- Anh ta có thái độ như thế cũng là một lời khẳng định với thành tự của Cẩm Hồ.
Trương Khác đang định đáp lời Trần Tĩnh thì Tạ Tự Gia ghé tới nhìn vào mắt y.
Trương Khác quay đầu đi né tránh.
Tạ Tử Gia than:
- Không biết một ánh mắt thế nào mới khiến người ta có cảm giác bị lộ sạch đồ? Xem ra chữ trên những quả bóng ở trước KTX nữ là đúng rồi.
Trần Tĩnh nhịn cười không nổi, cô cũng đã nghe Tạ Tử Gia kể chuyện những quả bóng ở trước KTX nữ rồi, tay bịt miệng, tay ôm bụng, chỉ sợ quá buông thả làm cho Lý Hinh Dư trong phòng nghe thấy thành quá thất lễ, khuôn mặt trắng trẻo vì nhịn cười mà đỏ dừ.
Trương Khác không biết lấy gì chống đỡ:
- À, không còn sớm nữa, tôi về phòng ngủ đây...
Không thể ở lại đây cho một cô bé non nớt quỷ quái, một cô gái nửa thục nữ trêu ghẹo được, Trương Khác cầm sách chuồn về phòng.
Đám Lý Tại Thù lúc này đi Bắc Kinh đương nhiên là vì tham gia đại hội Tiêu Vương lần thứ 4, có gặp nhau cũng bình thường, Trương Khác bật đèn nóc toa lên, lấy một cái gối đệm lưng, đọc đoạn miêu tả Vi tước gia trêu chọc tiểu quẩn chúa Mộc Kiếm Bình trong cung.
Nghe thấy phòng sát bên mở ra, giọng nói trong mềm mại của Lý Hinh Dư vang lên, đang chúc ngủ ngon, đối tượng là Kim Nam Dũng, không biết quan hệ giữa hai người đó là gì, vì sao mấy năm sau đi du học Nhật Bản rồi tự sát.
Đêm ngủ lại lần nữa mơ thấy chi tiết Lý Hinh Dư tự sát, Trương Khác giật mình bừng tình, đầu và vào vách, xoa xoa cái trái đau buốt.
Lý Hinh Dư tự sát được truyền thông đăng tin tường tận, cô buộc giây vào vòi nước, thòng vào cổ, quỳ trong bồn tắm, chết không hề chống cự.
Thời gian đó trang tin trên mạng đua nhau theo dõi tin về cái chết của Lý Hinh Dư, cho dù không quan tâm lắm tới tin tức kiểu này, song tin đập vào mặt nên cũng có xem, song không rõ ràng như giấc mơ vừa rồi.
Loa quảng bá trên tàu đã ngừng phát, chỉ còn nghe tiếng bánh xe nghiến trên đường ray, bên ngoài là bóng đêm tĩnh mịch, đang ở một vùng nông thôn nào đó, đất trời phủ lớp sương khói mờ nhạt.
Trương Khác cứ ngồi ngây ra, đầu óc trống rống, một mỹ nữ như vậy tự tử đúng vào lúc tuổi hoa rực rỡ, là nam nhân đều cảm thấy tiếc nuối.
Lấy thuốc lá từ trong túi ra, vừa ra ngoài thì vừa khéo thấy Lý Hinh Dư cũng khoác áo đi ra, Trương Khác giơ bao thuốc lá lên, tránh cô hiểu lầm mình theo đuôi.
Nhà vệ sinh và khu hút thuốc đều đặt ở giữa hai toa tàu, thấy Lý Hinh Dư đi vào nhà vệ sinh, Trương Khác đứng ở khu hút thuốc, nghe tiếng nước chảy róc róc, một lúc sau Lý Hinh Dư mặt đỏ như gấc chín đi ra, chắc hẳn hối hận cho dù có thất lễ cũng phải đợi một lúc nữa mới vào nhà vệ sinh, chắc cũng không ngờ nhà vệ sinh trong tàu ở Trung Quốc không có vòi nước che đi tiếng động kích thích nam nhân kia.
- Này..
Trương Hinh Dư nhả khỏi trong miệng ra, gọi Lý Hinh Dư đang vội vã đi về phòng:
- Nghe nói cô thích văn hóa Trung Quốc?
- Ừm..
Bắt chuyện với một cô gái Hàn Quốc có cái hay này, không lo họ nghe một câu đã tránh đi.
Mặc dù Lý Hinh Dư không muốn nói chuyện với Trương Khác, nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn đứng đợi cho Trương Khác nói hết.
- Samsung coi Trung Quốc là thị trường trọng yếu tới khai thác, song lại không đủ tôn trọng văn hóa Trung Quốc, ít nhiều làm người ta nuối tiếc...
Trương Khác vỗ trán:
- Tôi có một cuốn sách được người Trung Quốc coi là thánh kinh, hẳn có ích cho việc học văn hóa Trung Quốc của cô..
Không đợi cho Lý Hinh Dư từ chối, Trương Khác về phòng lấy tập 1 của Lộc Đỉnh Ký đưa cho cô:
- Tiếng Trung của cô rất tốc, đọc quyển sách này hẳn không vất vả đâu.
Tiêu Vương đầu tiên Khổng Phủ Yến mất hào quang Tiêu Vương nhiệt độ thị trường dần giảm xuống, Tiêu Vương thứ hai Ái Đạt vẫn cứ phong quang vô hạn, Tiêu Vương thứ ba Khoa Vương chẳng được hưởng thụ một năm phong quang đã rơi vào bóng tối thua lỗ.
Kết cục khác nhau của ba Tiêu Vương khiến công chúng và giới truyền thông phải nghĩ lại về khái niệm Tiêu Vương, một số học giả dần nhận thức được thương hiệu mở rộng quá nhanh khiến mắt xích sản xuất, quản lý, lưu thông vật tư lỏng lẻo nghiêm trọng, đem nguy hại lâu dài cho doanh nghiệp.
Bất kể thế nào đại hội Tiêu Vương lại một lần nữa mở màn náo nhiệt, đại biểu doanh nghiệp tham gia vẫn đông nghịt, quy mô còn lớn hơn lần trước, ngay cả khi báo danh tham gia đã phải sơ tuyển.
Trần Tĩnh, Tạ Kiếm Nam đeo kính râm từ trong xe đi xuống, phóng viên lập tức bám lấy đưa ra những câu hỏi cay độc chói tai như pháo liên châu, phải dùng kính râm che bớt biểu hiện trên mặt.
Tạ Tử Gia, Úc Bình đánh xe thêm một vòng mới vào, hiển nhiên không muốn bị phóng viên vây ở cổng.
Cao tầng Khoa Vương có biện pháp gì với khoản thua lỗ lớn? Nếu tiếp tục thua lỗ sẽ làm sao? Khoa Vương có hối hận vì sách lược năm ngoái?
Đúng là những câu hỏi làm người ta không dễ chịu nhưng không thể không kiên nhẫn giải thích, chẳng phải là giải thích với giới truyền thông mà thông qua họ giải thích với nhà phân phối, thua lỗ là do nguyên nhân hoàn cảnh bên ngoài, Khoa Vương có năng lực xoay chuyển tình thế vào năm sau.
Tới tận khi Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông xuất hiện thì sự chú ý của phóng viên mới bị hút sang đó, Trần Tĩnh kín đáo lau mồ hôi, nghĩ Trương Khác để Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông đích thân ra mặt đại khái là muốn thể hiện tự tin Ái Đạt đoạt Tiêu Vương lần này.
Không thấy Trương Khác cũng như người của Hương Tuyết Hải, hẳn là bọn họ thừa lúc phóng viên không chú ý đã lặng lẽ vào hội trường rồi.
Đại biểu của Samsung, Sony tới cũng được phóng viên nhiệt tình quan tâm, đám Trần Tĩnh mới thoát thân vào được hội trường.
Đi vào hội trường không cho phép phóng viên ra vào, cả người được thả lỏng, Tạ Tử Gia và Úc Bình không bị phóng viên đã vào từ trước rồi.
Phương thức vẫn như năm ngoái, đầu tiên các doanh nghiệp có ý muốn cạnh tranh quảng cáo trong khoảng thời gian hoàng kim trước tiên đấu giá kín, chọn ra doanh nghiệp trả giá cao nhất, tiếp đó đấu giá công khai.
Ái Đạt và Hương Tuyết Hải đều lọt vào vòng trong không làm Trần Tĩnh ngạc nhiên chút nào, cô biết Ái Đạt sẽ yểm hộ của Hương Tuyết Hải đoạt Tiêu Vương lần này, đó là phân tích của Tạ Tử Gia, cô tin vào đầu óc thiên tài đó.
đại biểu doanh nghiệp đi vào khu vực chính giữ hội trường tham gia cạnh tranh công khai.
Tô Tân Đông đại biểu Ái Đạt ngồi hàng sau cùng, Đào Hành Kiện đại biểu Hương Tuyết Hải ngồi hàng đầu tiên, hai người bọn họ ngồi cách xa như thế làm Trần Tĩnh không hiểu vì sao?
Tạ Tử Gia chọc hông Trần Tĩnh, cô quay đầu nhìn lại thì thấy lúc này Trương Khác mới xuất hiện, không ngờ lại còn mặc đồ thể thao, thở hồng hộc, trán ướt mồ hôi, hình như vừa chạy bộ tới.
- Bọn họ chơi trò gì thế?
Tạ Tử Gia hỏi nhỏ Trần Tĩnh:
- Tô Tân Đông ngồi đằng sau, phải chăng muốn các đại biểu khác phải quay đầu lại quan sát sắc mặt ông ta, vì thế phân tán chú ý?
- Cẩm Hồ cũng phải chơi trò kỹ xảo vặt này!
Tạ Kiếm Nam nói một câu, không hẳn châm chọc hay coi thường.
Vì câu nói hôm qua, Trần Tĩnh nhìn thấy Trương Khác đi vào, trái tim không chịu nghe lời đập loạn cả lên, cảm giác mà cô đã rất lâu rồi, thấy mình thật vô dụng, Trần Tĩnh cưỡng ép mình không quay đầu lại nhìn y.
Tiền Văn Đông chủ trì đấu giá công khai, giá thấp nhất là triệu, ít hơn năm ngoái, Trần Tĩnh tâm tư rối loạn, căn bản chẳng nghe rõ Tiền Văn Đông đang nói gì, chỉ nghe thấy gần như ngay sau khi ông ta công bố giá thấp nhất Tô Tân Đông giơ biển hô:
- triệu.
Toàn hội trường náo động, không ít đại biểu đứng dậy nhìn Tô Tân Đông ngồi ở trong góc, ngay cả Tiền Tân Đông trên bục cũng luống cuống, chắc chắn ông ta không ngờ lần đầu báo giá đã vọt lên gấp lần.
Những doanh nghiệp có ý cạnh tranh Tiêu Vương thấy Ái Đạt khí thế hùng hồ như quyết chiếm lấy Tiêu Vương, đều không khỏi do dự.
Song cái giá triệu vẫn chấp nhận được, bọn họ không cam tâm để Ái Đạt đoạt Tiêu Vương dễ như thế, tâm tình rất phức tạp, tiếc rằng thời gian cho bọn họ suy nghĩ quá ngắn.
Tiền Văn Đông đứng trên bục, sau hai lần hô giá, trán ông ta toát mồ hôi rồi, nhìn thấy các doanh nghiệp khác lo trước sợ sau, nếu Tiêu Vương bị Ái Đạt đoạt được như vậy thì lần này ông ta ra chủ trì đấu giá chẳng phải thành trò cười?
Tất cả thủ đoạn trước đó dày công chuẩn bị đều không dùng được, ông ta hận không thể ném việc này cho người khác, thế mới biết đứng ngoài nhìn thì vị trí này bắt mắt thế nào, nổi bật thế nào, chỉ khi đứng vào mới biết đó tuyệt đối không phải cảm giác để hưởng thụ.
Đáng chết! Tất cả vì hôm trước Cẩm Hồ yêu cầu mong có nhân vật trọng lượng hơn chủ trì cạnh tranh Tiêu Vương.
Tiền Văn Đông bị dày vò, các đại biểu doanh nghiệp cũng bị dày vò, cái giá này có thể chấp nhận được, nhưng đoán không ra giới hạn Ái Đạt là gì, lại sợ lúc này cạnh tranh quá kịch liệt đẩy giá bình quân đoạn còn lại trong khoảng thời gian hoàng kim đẩy lên, kết cục chỉ ĐTH TW có lợi.
Hay là bỏ Tiêu Vương, mọi người cùng hòa bình phân chia các đoạn thời gian khác?
Sự quật khởi của Ái Đạt chỉ vẻn vẹn ở trong sản nghiệp đầu đĩa nhỏ xíu thôi, các đại biểu ngồi ở khu đấu giá công khai này có ai không phải doanh nghiệp thứ nhất thứ hai trong sản nghiệp của mình, ai cam tâm từ bỏ cơ hội một năm mới có một lần để thành Tiêu Vương vạn vạn người chú ý.
- triệu!
Trước khi Tiền Văn Đông hô giá lần thứ ba, Đào Hành Kiện giơ biển.
Mọi người không chấn động mà lại nhẹ nhõm hẳn, phảng phất bỏ đi được tảng đá đè lên ngực, cuối cùng cũng có doanh nghiệp nhảy ra cạnh tranh với Ái Đạt rồi, bắt đầu xem xem rốt cuộc là doanh nghiệp giơ biển số là doanh nghiệp nào.
Hương Tuyết Hải!
Cái tên không xa lạ, một xí nghiệp chế tạo điện tử gia dụng từng sánh ngang Thanh Đảo Hải Nhĩ, nhưng sau năm đã đi xuống rồi, bị Thanh Đảo Hải Nhi bỏ quá xa.
Đó là ấn tượng đầu tiên của mọi người, mấy năm qua Hương Tuyết Hải không có hành động gì lớn bắt mắt, trong danh sách xí nghiệp không có nhiều tư liệu liên quan.
Có người mơ hồ đoán Hương Tuyết Hải và Ái Đạt có liên quan, nhưng thời gian rất ngắn không cho bọn họ nghĩ sâu hơn.
Hương Tuyết Hải chỉ tăng thêm triệu, mọi người nghĩ cái giá này hẳn còn kém xa giới hạn của Ái Đạt, cứ tạm xem tiếp ra sao đã.
Tiền Văn Đông liên tục hai lần hô giá, các đại biểu khác quay lại nhìn phản ứng của Tô Tân Đông...
- Quả nhiên là thế.
Tạ Kiếm Nam cau mày phân tích nhỏ:
- Những doanh nghiệp khác đều tuyên truyền rầm rộ vì đại hội Tiêu Vương này, Hương Tuyết Hải lại im hơi lặng tiếng để lạc hướng sự chú y của bọn họ... Đth TW sao lại để một phó giám đốc không quen nghiệp vụ lên chủ trì cạnh tranh? Nếu là một chủ nhiệm của phòng tin tức quảng cáo, người đó sẽ chỉ ngay ra quan hệ giữa Ái Đạt và Cẩm Hồ, cho dù không có doanh nghiệp đầu đĩa khác phá đám, thì cũng có người không để Hương Tuyết Hải nhẹ nhàng như vậy, giờ thì muộn quá rồi.
Tạ Tử Gia khinh bỉ nói:
- Các lãnh đạo mỗi ngày không uống rượu với thư ký thì chỉ đạo công tác cho các nữ diễn viên, thời gian đâu mà xem tư liệu các doanh nghiệp.
Trần Tĩnh giật tay áo Tự Tử Gia, nhắc cô chú ý thân phận con gái, những lời này sao bô bô nói ra như thế được?
Tích tắc đó, Tô Tân Đông cầm biển lên nhìn Tiền Văn Đông, không một đại biểu nào nghi ngờ hắn sẽ giơ biển báo một cái giá áp đảo nữa, mặc dù động tác đó hơi chậm chạp, tới khi tiếng gõ búa vang lên mọi người mới giật mình tỉnh lại.
Vậy là Tiêu Vương chỉ qua hai lần hô giá đã lọt vào tay Hương Tuyết Hải.
Tạ Tử Gia chẳng thèm che miệng, ngáp dài nói:
- Toàn một lũ ngốc, nhạt nhẽo, vậy mà nghe chị kể năm ngoái hay lắm, biết thế này em đã chẳng đến đây.