Đám Lý Tại Thù cũng chưa đi, mới nghe Tô Tân Đông nói thế tưởng tiếng Hán của mình kém nên nghe nhầm, Lý Hinh Dư tuy nghe được Tôn Tân Đông nhưng cô không quan tâm mấy tới chuyện thương nghiệp, chẳng tỏ ra ngạc nhiên mấy, chỉ vất vả né tránh người khác chen lấn chạm vào người.
Lý Tại Thù đương nhiên không nhìn thấu ý đồ của Ái Đạt, nhưng hắn có thể nhìn ra quyết định này sẽ gây ảnh hưởng lớn cỡ nào cho kế hoạch định sẵn của Samsung.
Gần như không thể thông qua kỹ thuật chế tạo di động hạng hai tiến vào thị trường nội địa kiếm lợi nữa, như vậy chỉ có thể trực tiếp dựa vào sản phẩm để chiếm thị trường, nhưng cái hạn ngạch chết tiết kia, cái tường lũy khốn kiếp kia hạn chế sản phẩm nước ngoài nhập vào nội địa quy mô lớn, huống hồ lúc này kỹ thuật chế tạo di động của Samsung cũng không có mấy ưu thế đặc biệt.
- Tên khốn kiếp chết tiệt, rốt cuộc y muốn chơi trò gì?
Lý Tại Thù áp giọng dùng tiếng Hàn nghiến răng nói:
- Đúng là khó hiểu.
Kim Nam Dũng bình tĩnh hơn:
- Tựa hồ bọn họ chẳng có lợi gì.. Giáo sư hướng dẫn của tôi còn phán đoán Cẩm Hồ có dã tâm thành doanh nghiệp cung cấp linh kiện di động trong nước, những doanh nghiệp như chúng ta bị thể chế lập chướng ngại hạn chế, trong hai năm tới không biết Cẩm Hồ kiếm được bao nhiêu lợi nhuận.. Đó là chuyện vươn tay ra là có, sao bọn họ lại tử bỏ?
- Chẳng lẽ bọn họ không thể ngay tử đầu hướng lên đỉnh kim tử tháp sao?
Dòng người xô đẩy, Lý Hinh Dư vẫn cố sức không để bị chạm vào, nhưng sao có thể tránh được, nghe hai người kia thảo luận nhịn không được xen vào một câu, cô biết từ trong lòng bọn họ khinh rẻ cái quốc gia này.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ái Đạt và Hương Tuyết Hải liên thủ, chỉ hai lượt báo giá đã chiếm lấy Tiêu Vương, làm Tiền Văn Đông cảm thấy hết sức uất hận, buổi sáng kết thúc đấu giá, gọi phó chủ nhiệm phòng tin tức quảng cáo Lâu Quân Tường tới quát tháo một hồi:
- Còn nói là trước đó đã tiến hành điều tra nghiên cứu tỉ mỉ, giá Tiêu Vương có thể lên tới 260 triệu các anh điều tra kiểu gì hả, toàn đám ăn không ngồi rồi.
Tiền Văn Đông tất nhiên không chịu thừa nhận mình bị Ái Đạt và Hương Tuyết Hải vờn trong lòng bàn tay, Lâu Quân Tường tất nhiên cũng không có gan chỉ ra do ông ta thất sách vô dụng, mãi sau khi xong hết tất cả rồi mới xem tư liệu của Hương Tuyết Hải.
Dù thế nào cũng đâu thể công khai chỉ trích Á Đạt, Hương Tuyết Hải quá giảo hoạt.
Không hiểu chuyện buổi sáng khiến bao nhiều người cười trộm, Tiền Văn Đông cực kỳ tức tối, nên gọi Lâu Quần Tường tới chửi bới một trận, hối hận vì đá Đàm Hi Tùng sang một bên cướp lấy chuyện này, lại nói:
- Cậu phụ trách ký hợp đồng với Hương Tuyết Hải, tất cả điều kiện ưu đãi thắt chặt vào, không thể để bọn chúng dùng giá bằng một nửa Khoa Vương lại hưởng thụ chính sách ưu đãi tương đương.
Tiền Văn Đông còn chưa nói dứt lời đã có nhân viên gõ cửa vào báo cáo quyết định kinh người Tô Tân Đông vừa công bố.
Vì thấy hiện trường quá chật, Tô Tân Đông muốn mượn chỗ của ĐTH TW mở cuộc họp báo.
Tiền Văn Đông và Lâu Quân Tường không hiểu Ái Đạt làm trò gì, đưa mặt nhìn nhau, Lâu Quân Tường thấy lãnh đạo còn chưa nguôi giận, kiến nghị:
- Đâu cần cấp Ái Đạt ưu đãi gì, nếu ai cũng chạy tới nói một câu mượn chỗ là mượn chỗ được thì chúng ta thành cái gì?
Tiền Văn Đông lần này không trách Lâu Quân Tường, nhưng lại nói:
- Cậu mau đi an bài..
Lâu Quân Tướng ngớ người, một lúc sau mới hiểu ra, một tin tức mang tính oanh động như thế phòng thời sự khẳng định sẽ tích cực theo sát, phó giám đốc Triệu Tiến Dũng phân quản bên đó có mâu thuẫn không phải chỉ ngày một ngày hai với Tiền Văn Đông, bên này ngang nghiên làm khó Ái Đạt không phải để người ta nắm thóp à? Vả lại Ái Đạt cũng đâu phải hạng dễ chơi.
Lâu Quân Tường hối hận vừa rồi nói lỡ lời, thấy Tiền Văn Đông không có ý trách móc mới hơi yên tâm, chắc cũng biết mình không có ý xấu.
~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Đth TW lấy hội trường lớn nhất ra dùng cho đại hội Tiêu Vương rồi, nhưng lúc này an bài cho cả phóng viên truyền thông khác vào, ĐTH TW tất nhiên không dám độc quyền lũng đoạn tin tức khiến tất cả chĩa mũi giáo vào mình.
Vì đưa tin Tiêu Vương, số phóng viên còn đông hơn cả số đại biểu doanh nghiệp, nên vào hội trường không còn đủ chỗ ngồi nữa, đành phải đứng tham gia cuộc họp báo ngắn này.
Trần Tín Sinh đại biểu cho Ái Đạt nói ngắn gọn:
- Hôm nay, tôi đại biểu tập đoàn Ái Đạt trịnh trọng tuyên bố một quyết định: Chúng tôi sẽ đem kỹ thuật chế tạo ĐTDD cơ sở làm nên chiếc i18, chia sẻ với doanh nghiệp chỉ định đặc biệt trong khu công nghiệp điện tử Hải Châu, khu cao tân Hành lang số Kiến Nghiệp. Doanh nghiệp chỉ định đặc biệt là doanh nghiệp có đầu tư xây dựng sản xuất hoặc nghiên cứu làm chủ thể trong khu. Vì tránh kỹ thuật này bị lạm dụng, chúng tôi sẽ có chỉ định, không phải là vì thu lợi, kỹ thuật này không chia sẽ cho doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, còn với xí nghiệp trong nước nỗ lực tiến vào lĩnh vực tương quan chúng tôi sẽ nới lỏng giới hạn. Tập đoàn Ái Đạt trịnh trọng hứa, chúng tôi sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu lợi ích sở hữu tri thức vào với các xí nghiệp được cấp quyền. Chúng tôi hi vọng có thể cùng thành lập một cơ cấu chuyên môn thẩm duyệt tất cả các đơn xin phép, xuất phát từ suy nghĩ thể hiện Ái Đạt quyết tâm không mưu lợi từ chuyện này, cơ cấu này do Ái Đạt cùng đại biểu chính phủ hai khu công nghiệp cùng thẩm hạch...
Còn chưa nói xong phía dưới đã có một loạt người giơ tay xin hỏi, Trần Tín Sinh không cho bọn họ cơ hội đưa ra câu hỏi nói ngay:
- Hôm nay chúng tôi chỉ mong nhờ các bạn phóng viên công bố quyết định này ra, lát nữa sẽ có bảng liệt kê danh sách kỹ thuật công bố...
Xem đồng hồ:
- Chiếm dụng thời gian bữa trưa của mọi người thế này thật áy náy. Ngoài ra Ái Đạt hôm nay là khách cũng không thể lấn chủ, trước đại hội nhà phân phối ở Hải Châu, chúng tôi sẽ công bố cụ thể... Hôm nay không làm lỡ thời gian của mọi người nữa.
"Đm" trong đầu vô số người ở dưới hiện lên cái từ này, một câu cũng không cho hỏi, thế chẳng phải hành hạ người ta sao?
Ai cũng muốn biết dụng tâm của Ái đạt là gì, 50 triệu USD đâu phải đùa, đột nhiên đem ra dùng chung, nếu không phải điên, nhất định có kế hoạch lớn hơn nữa.
Đáp án mọi người muốn biết nhất không được tiết lộ.
Như vậy làm sao có ai chịu rời đi? Đth TW vì buổi chiều tiếp tục tiến hành đấu giá, phái người hiệp trợ đám Trần Tín Sinh rút lui từ lối đi riêng của bọn họ.
Đương nhiên bọn họ cũng không phải dễ đối phó, rời khỏi hội trường liền "bắt cóc" đám Trần Tín Sinh tới phòng thời sự.
Thấy Trần Tín Sinh đi rồi, những người khác đều tản đi, định đợi buổi chiều Ái Đạt tham gia đấu giá "trút giận" cũng chưa muộn.
Nhưng cũng có người không đi, bọn họ thấy thanh niên đứng sau tất cả kia chưa đi, phải tóm được y, moi bí mật trong miệng y ra để thỏa mãn tò mò.
Đám Tạ Kiếm Nam, Tiêu Thụy Dân đều canh ở cửa hội trường, kẻ duy nhất mặc đồ thể thao trong đám đông ăn mặc trang trọng rất bắt mắt, Trương Khác đang được đám Phó Tuấn tháp tùng chầm chậm theo dòng người di chuyển ra ngoài hội trường.
Biết những lời tối hôm qua Trương Khác nói không phải đặc biệt nhắm vào Khoa Vương, tâm tư Trần Tĩnh đột nhiên trở nên phức tạp, có chút thất vọng, càng kích động hơn, tò mò hơn.
Tạ Tử Gia tới hiện giờ chỉ nói đúng một câu:
- Tên này điên rồi, có điều em thích.
Khi nói câu đó anh mắt tiểu ma đầu sáng rực, đầy phấn khích.
Úc Bình rất ít nói, nhớ lại lời Trần Tĩnh, Tạ Tử Gia nói lúc mình xuống máy bay, té ra bọn họ đã biết từ trước rồi.
Tạ Kiếm Nam muốn đi, nhưng không cam tâm, quyết định này ảnh hưởng lớn tới kế hoạch xây dựng cơ sở công nghiệp điện tử ở Kim Sơn, nhưng ảnh hưởng ra sao chưa nói ngay được.
Tiêu Thụy Dân giật mình, mục đích thành lập cái cơ cấu này của Trương Khác quả nhiên không đơn thuần, lời của y nghe ngược lại chính là muốn hạn chế công ty dán mác vào trong cơ cấu này, thế chẳng phải nó thành tính chất hiệp hội ước thúc cả nghành nghề? Ít nhất sau này xí nghiệp lấy được quyền dán mác trừ phi không sử dụng kỹ thuật liên quan, nếu không sẽ bị nó kiềm chế.
Tiêu Thụy Dân không muốn xí nghiệp khác sẻ dụng nhãn mác của mình, vì nó có khả năng hủy cả căn cơ của Liên Tín, nhưng quyền lại nằm trong bộ không phải trong tay ông ta.
Đương nhiên điều kiện này tương tối có lợi cho Liên Tín, ít ra thì nếu Cao Khoa Khoa Vương phát triển lên, Liên Tín không chỉ thu được phí dùng nhãn mác cao, mà coi như còn lấy lại chút thể diện cho bộ bưu điện, nhất là thể diện rất quan trọng với các vị quan lão gia.
Trương Khác cười nói tiếp:
- Hiếm khi nào mọi người ngồi lại cùng với nhau thế này, điều kiện gì cũng có thể nói thoải mái, hưởng quyền lợi thì phải có nghĩa phụ thực hiện. Rốt cuộc làm sao không để kỹ thuật bị lợi dụng khá là phức tạp, nếu các vị nào không tham gia, sẽ vất vả hơn một chút, nhưng công tác vẫn có thể triển khai được.
Lời của y đã rõ rồi, không đáp ứng điều kiện thì sẽ phải bị người ta thẩm tra chứ không phải cùng thẩm tra người ta nữa, muốn có được toàn bộ kỹ thuật càng không thể.
Vậy là bắt đầu từ ngày mùng , cao tầng bốn công ty liên tục hai ngày liền gặp nhau ở tòa nhà Ái Đạt, lần nào cũng lái xe thẳng tới trước đại sảnh, lại trực tiếp đón người ở cửa đưa đi, không cho phóng viên cơ hội phỏng vấn.
Tuy vậy phóng viên chầu chực dưới tòa nhà Ái Đạt ngày một nhiều, dù không có chút tin tức nào tiết lộ cũng không ảnh hưởng chút nào tới sức tưởng tượng của họ, dựa vào đó là đủ viết những bài báo tuyệt vời rồi.
Các đại biểu doanh nghiệp tham gia đại hội Tiêu Vương cũng không vội rời khỏi Bắc Kinh, đặc biệt là xí nghiệp điện tử có kỹ thuật tương quan càng phái người ở lại chờ tin.
Hiện sản nghiệp di động rốt cuộc ẩn chứa lợi nhuận bao nhiêu không phải là bí mật không thể thăm dò, mỗi năm có hàng trăm doanh nghiệp vì có được giấy phép sản xuất di động mà bày trăm phương ngàn kế.
Tới năm nay, bộ bưu điện không trì hoãn được mới phát ra bốn giấy phép, cục diện vẫn là sư nhiều cháo ít.
Những doanh nghiệp khác bị cái ngọi là "ngưỡng cửa kỹ thuật" chặn bên ngoài, nhưng thực sự có điều kiện kỹ thuật chỉ có Ái Đạt mà thôi, những xí nghiệp khác tất nhiên bụng đầy oán trách, nhưng trách thì trách, tường lũy thể chế lập nên không phải lấy oán hận là có thể xông qua được.
Tuyên bố ngắn gọn kia kỳ thực đẩy bộ bưu điện, bộ điện tử vào hoàn cảnh khá ví diệu.
Doanh nghiệp kía dưới bộ điện tử tuyệt đại đa số có thực lực kỹ thuật lập hạng mục di động, Ái Đạt công khai kỹ thuật, doanh nghiệp bộ điện tử đều có khả năng tiêu hóa, tất nhiên là hưởng lợi nhất.
Bộ bưu điện không muốn cấp quá nhiều giấy phép, nếu được bọn họ thà mong Ái Đạt đừng công khai kỹ thuật này còn hơn, song chưa ngốc tới mức công khai chỉ trích Ái Đạt, những những thế còn phải khen ngợi hành vi của Ái Đạt xúc tiến sản nghiệp trong nước.
Ái Đạt nói đề phòng kỹ thuật tương quan bị lạm dụng cần thành lập cơ cấu thẩm tra, tới đây chưa có gì quá đáng, nhưng để làm điều kiện tham gia, hạn chế ba công ty kia cho công ty khác dùng nhãn mác, thậm chí đem cả quyền lực cấp sử dụng nhãn mác vào cơ câu thì hơn quá rồi, vì đây là quyền lực chỉ bộ bưu điện mới có.
Nhưng bộ bưu điện dung túng Cao Khoa Khoa Vương, thực tế là đã bỏ quyền này cho Đông Hưng, Ái Đạt, Liên Tấn rồi, nếu thu hồi lại, chẳng khác gì tự tát vào mặt.
Chấp nhận điều này có thể hạn chế cấp quyền toàn bộ kỹ thuật xuất hiện, cũng đề phòng xí nghiệp bộ điện tử có được kỹ thuật chạy tới đòi giấy phép, chính là điều bộ bưu điện không muốn thấy nhất.
Bộ bưu điện thảo luận rất lâu, cuối cùng chấp nhận ủy ban thẩm tra có quyền lực cho công ty khác dán mác, nhưng yêu cầu ủy ban thẩm tra ngoài đại biểu chính phủ ra, phải thêm vào đại biểu bộ bưu điện, đồng thời hạn chế Ái Đạt có quyền lực đặc thù trong uy ban thẩm tra.
Cao tầng bốn công ty liên tục thảo luận hai ngày, đến ngày thứ ba Dịch Vân Phi và Hồ Vi Nghị phó bộ trưởng bộ điện tử cùng xuất hiện tại tòa nhà Ái Đạt, lòng hiếu kỳ của mọi người bị khơi lên cực điểm, ai cũng nghĩ hôm nay có kết luận rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~
Sau khi đại hội Tiêu Vương kết thúc, Tạ Kiếm Nam và Úc Bình về Hải Châu trước, Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia ở lại, bọn họ đoán sẽ có rất ít doanh nghiệp được cấp quyền toàn bộ kỹ thuật, nhưng họ ngàn vạn lần không ngờ tới, cái Cao Khoa Khoa Vương có được nhiều hơn so với tưởng tượng của họ rất nhiều.
Khi Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia tới tòa nhà Ái Đạt thì phòng khách nơi này đã chật kín người, hai vị phó bộ trưởng đã rời đi, trước khi đi còn tổ chức một cuộc họp báo đơn giản, mặc dù không tiết lộ nội dung cụ thể, nhưng có thể đoán ra bốn công ty kia đã hình thành ý kiến thống nhất về biện pháp cấp quyền sử dụng kỹ thuật rồi.
- Cái tên này đúng là biết làm người ta hồi hộp.
Tạ Tử Gia hai ngày qua hồi hộp suốt, nên nói câu này răng nghiến lại, nếu cấp quyền kỹ thuật do bốn công ty quyết định thì Cao Khoa Khoa Vương còn có thể được hưởng thụ đặc quyền không? Qua mấy ngày không có động tĩnh gì, chính cô cũng có chút dao động rồi.
Trần Tĩnh chỉ cười, cô càng thích thấy khí độ như thế của Cẩm Hồ hơn.
Ba người Tiêu Thụy Dân nối nhau rời khỏi tòa nhà Ái Đạt, các phóng viên cùng đại biểu doanh nghiệp cũng rời đi, Trần Tĩnh do dự không biết có nên tìm Trương Khác không, Tô Tân Đông nhìn thấy bọn họ trước, mời lên lầu.
Ở đại sảnh tầng , Trương Khác thấy hai cô gái liền cười đùa:
- Còn tưởng hai cô một về Kiến Nghiệp, một về Hải Châu rồi cơ, sao thế, hay là lại định để tôi mời cùng ngồi tàu hỏa về?
- Lời anh nói tối ngày mùng có còn tính không đấy hả?
Tạ Tử Gia không vòng vo, hỏi thẳng luôn.
Trương Khác thấy lông mày Tạ Tử Gia dựng ngược lên, chẳng thấy đáng sợ gì, mà còn đáng yêu như con mèo nhỏ tức giận, mỉm cười mời hai cô gái vào văn phòng tạm thời của y, đưa cho Trần Tĩnh một bản tài liệu:
- Đây là ý kiến thống nhất do bốn công ty hình thành sáng nay, mặc dù là bản sao thôi, nhưng không để các cô mang đi được.
Trần Tĩnh nhận lấy tài liệu, cùng Tạ Tử Gia ngồi xuống ghế sô pha xem thật kỹ, Trương Khác đích thân đi pha cà phê cho họ.
Càng lật xem về sau Trần Tĩnh càng kinh ngạc, càng hoang mang.
Căn cứ vào yêu cầu của hội nghị, doanh nghiệp có được giấy phép nếu cần có thể đem sản xuất và nghiên cứu cho doanh nghiệp có trên hai năm kinh nghiệm làm thay.
Điều này làm các doanh nghiệp dán mác xuất hiện quy mô lớn trì hoãn tới sau năm , Cao Khoa Khoa Vương trên thực tế là xí nghiệp duy nhất có tư cách này, cũng là xí nghiệp duy nhất không cần thông qua thẩm tra sẽ có được toàn bộ kỹ thuật ủy quyền, điều này chẳng khác gì cho Cao Khoa Khoa Vương giấy phép sản xuất di động thứ năm.
Trương Khác bê cà phê vào đặt lên bàn mời hai cô gái.
- Không phải anh có ý đồ với Trần Tĩnh đấy chứ hả?
Tạ Tử Gia ngờ vực nhìn Trương Khác chằm chằm:
Trương Khác vừa mới uống ngụm cà phê, tức thì bị sặc, một nửa phun lại cốc, một nửa phun lên tay áo, nha đầu điên này đúng là không nói những lời làm người ta hết hồn không chịu yên.
Trương Khác luống cuống quay người đặt cốc cà phê lên bàn làm việc, lau ống tay áo, buồn cười hỏi:
- Các cô cho rằng tôi có ý đồ gì?
Thấy Trương Khác thảm hại như thế, Trần Tính mím miệng nhịn cười, ánh mắt chưa chút xấu hổ, làn da trắng nhuộm màu hống, cô gái đang độ xuân sắc rực rỡ mang dáng vẻ này đúng là giết người không cần gươm dao, đưa tay ra sau nhéo lưng Tạ Tử Gia, không cho cô bé nói linh tinh.
Tạ Tử Gia cười giảo hoạt, trong mắt cô, động cơ của Trương Khác rất đáng hoài nghi.