Tiêu Thụy Dân trong lòng cực kỳ không muốn đi cùng với hai người họ, song nghĩ tới khả năng đây là an bài của Ái Đạt, chỉ đành chấp nhận.
Khác với các kiến trúc xung quanh, trước tòa nhà Ái Đạt có một vườn hoa nhỏ dày công chăm chút, một rừng cây sanh mướt đầy sức sống, dung hộp một cách hoàn mỹ với kiến trúc tường kính hiện đại, khiến cho tòa nhà 20 tầng này mang một phong thái hoàn toàn khác biệt.
Tổng bộ của Liên Tấn và Đông Hưng đều không ở Bắc Kinh, Tôn Chí Cương và Liêu Hồng Lôi lần đầu tiên tới tòa nhà Ái Đạt.
Phong thái Ái Đạt ở Thủ Đô thể hiện ra không chỉ là lắm tiền nhiều của, mà là sự tinh xảo, giống như khí chất sản phẩm của Ái Đạt.
Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông và Diêu Kiên đứng trước tòa nhà đón tiếp bọn họ, dù Ái Đạt ngay từ đầu đã tỏ thái độ không tiết lộ tin tức liên quan, nhưng vẫn có không ít phóng viên chầu chực sẵn ở đây, nhìn thấy những nhân vật lớn của bốn công ty xuất hiện, lập tức hưng phấn cầm máy ảnh kéo tới.
Bên phía Ái Đạt sớm đã có chuẩn bị trước, nhân viên công tác nhanh chóng đi ra yểm hộ ba người Tiêu Thụy Dân cùng nhân viên vào tòa nhà, ngăn không cho phóng viên tới gần.
Tôn Chí Cương và Liêu Hồng Lôi đều không lạ gì Trần Tín Sinh, dù sao hắn đã làm tổng giám đốc TI Trung Quốc 7 năm, có qua lại hoặc ít hoặc nhiều với doanh nghiệp điện tử lớn trong nước, có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực điển tử.
Tô Tân Đông được tính là nhân vật mới nổi, có thể nói là vì sự quật khởi của Ái Đạt mà vang danh thiên hạ, lúc này gia tài cũng tới trăm triệu.
Làm Tôn Chí Cương, Liêu Hồng Lôi tò mò nhất đương nhiên là người vẫn nấp trong bóng tối kia, nghe nói là thanh niên chưa tròn 20 tuổi.
Là người trung niên có quyền uy cực lớn trong địa bàn riêng, nếu không cần thiết, hai bọn họ thực sự không muốn tới ngồi ngang hàng với thanh niên kia, song hôm nay vội vàng tới đây, tựa hồ còn không có tư cách ngồi ngang hàng với người ta, trong lòng có chút thiếu tự nhiên.
Thang máy dừng ở tầng 20, bên ngoài thang máy không phải là những cửa phòng chi chít ở hành lang thường thấy ở công ty trong nước mà là một đải sảnh sáng rộng rãi có khi chiếm tới nửa diện tích của tầng này, văn phòng làm việc, phòng họp ở đầu bên kia của đại sảnh.
Mời ba người Tiêu Thụy Dân đợi chốc lát ở phòng tiếu khách, Tô Tân Đông đi ra ngoài, lúc sau quay lại, Trương Khác theo sau hắn đi vào.
Hai người Tôn Liêu đều biết đó chính là thanh niên đứng sau Ái Đạt, nên đều chú ý quan sát, thấy y có vẻ lười nhác, mặt trắng trẻo, đậm chất thư sinh, vóc người gầy gò nhưng đầy tinh lực.
Thực sự nếu không phải Tiêu Thụy Dân và Trần Tín Sinh đều đứng dậy, bọn họ sẽ không ngờ được đó là ông chủ thực sự của Ái Đạt.
Trương Khác liếc mắt nhìn ba người Tiêu Thụy Dân một lượt rồi mới mỉm cười nói:
- Tôi chẳng hề muốn ra mặt, chỉ sợ làm người khác nghi hoặc, hơn nữa Ái Đạt có ngày hôm nay cũng chỉ là khí vận tốt một chút, còn lại là công lao của đám lão Tô lão Trần cả. Có điều ba vị tổng giám đốc tới đây, nếu tôi còn trốn, chỉ sợ làm các vị hiểu lầm Cẩm Hồ lên mặt làm cao.
Mọi người bắt tay chào hỏi rồi ngồi xuống, chẳng vòng vo tốn thời giờ, đi thẳng vào chủ đề luôn.
Tôn Chí Cương lên tiếng:
- Buổi trưa chúng tôi báo cáo quyết định của Ái Đạt cho lãnh đạo trong bộ, các lãnh đạo đều rất phấn chấn. Việc nghiên cứu chế tạo điện thoại di động phòng nghiên cứu điện tử của chúng tôi bắt đầu từ năm 93, tới nay đã có một loạt thành quả, hiện thuộc sở hữu của Liên Tấn và Đông Hưng, buổi chiều trong bộ đã thảo luật quyết định lấy những kỹ thuật này ra giao lưu với Ái Đạt, bù đắp chỗ yếu đôi bên, cũng có thể đưa ra cho doanh nghiệp hai khu công nghiệp sử dụng.
Hành động này của bộ công nghiệp điện tử trừ muốn có được toàn bộ kỹ thuật công khai lần của Ái Đạt, còn muốn cùng chủ động tiến trình công khai kỹ thuật, tuy trong lòng Tiêu Thụy Dân rất coi thường kỹ thuật của Liên Tấn - Đông Hưng, nhưng không thể vạch mặt bọn họ được, phòng nghiên cứu kỹ thuật của bộ bưu điện cũng tích lũy được chút kỹ thuật di động nào đâu mà có tư cách coi thường người ta.
Tiêu Thụy Dân ngoài mặt vẫn tươi cười nói:
- Sự khảng khái của bộ điện tử làm người ta khâm phục, giao lưu bù đắp chỗ yếu cho nhau đúng là rất tốt. Kỹ thuật của Liên Tấn Đông Hưng đều là chỗ mạnh cả, chắc không cần lấy của Ái Đạt bề bù đắp, dù có chắc cũng không nhiều, không sợ các vị chê cười chứ kỹ thuật của Liên Tín hiện tại là con số 0, cho nên chúng tôi muốn toàn bộ kỹ thuật lần này Ái Đạt công khai.
Trong nụ cười của Tiêu Thụy dân giấu đao kiếm, Liêu Hồng Lôi không vừa:
- Kỹ thuật của Liên Tín có hơi kém một chút, nhưng chẳng phải còn tìm một xí nghiệp làm hộ sao? Liên Tín có thể tìm công ty đó mà bù đắp cho nhau...
Liêu Hồng Lôi cao lớn tráng kiện, chỉ nhìn bề ngoài dễ nhầm với hạng đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhưng mồm mép không kém cạnh ai.
Bộ Bưu Điện chỉ cấp bốn giấy phép, thị trường lớn như thế, cạnh tranh không mạnh, Đông Hưng, Liên Tấn còn có chút cốt khí, ít nhất lúc này không có ý cho doanh nghiệp khác dán mác của mình.
Trương Khác đương nhiên cũng chẳng thèm thứ kỹ thuật lạc hậu của Liên Tấn, Đông Hưng; y triệu tập cả ba người họ tới đây chính là hi vọng hai bên kiềm chế lẫn nhau, như thế Cẩm Hồ mới có khả năng nắm được quyền chủ đạo, vì thực ra bọn họ cũng không dám đắc tội với hai bộ kia, cho nên từ đầu đã có chút yếu thế.
Đương nhiên ba người kia ngầm ngáng chân nhau cũng không quên gây áp lực với Cẩm Hồ, Trương Khác khoanh tay nói:
- Chúng tôi đã nói rõ rồi, bộ phận kỹ thuật này chia sẻ ra sao sẽ có một cơ cấu chuyên môn phụ trách thẩm tra, điều kiện và quy định thẩm tra sẽ do cơ cấu này định ra. Liên Tấn, Đông Hưng nếu như đã sẵn lòng đem kỹ thuật ra chia sẻ tất nhiên có trách nhiệm tham gia cơ cấu, đương nhiên chúng tôi cũng hi vọng Liên Tín góp một phần sức lực cùng làm tốt công tác này.
Trương Khác nói tới đây, Tôn Chí Cương, Liêu Hồng Lôi thầm hưng phấn, Tiêu Thụy Dân trong lòng không muốn lắm, như vậy Liên Tín định sẵn sẽ xếp cuối bốn công ty, ông ta sao cam tâm được? Đang định lên tiếng thì Trương Khác đổi giọng:
- Giám đốc Liêu vừa rồi chỉ ra vấn đề xí nghiệp khác làm thay Liên Tín, chúng tôi không có tư cách nhiều lời, chỉ cá nhân tôi cảm thấy, xí nghiệp này dán mác cho Gia Tín mà không có chút kỹ thuật nào sẽ không thích hợp, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng bất lợi với Liên Tín. Nên với công ty này tôi mong có thể mở một đặc quyền, cho sử dụng toàn bộ kỹ thuật công khai, giúp công ty này có kỹ thuật nhất định... Còn về các công ty dán mác khác, tôi thấy cũng xử lý như thế là thích hợp.
Trừ Cao Khoa Khoa Vương ra lúc này làm gì có công ty dán mác thứ hai, ý Trương Khác là chỉ cần công ty nào lấy được quyền dán mác, là có toàn bộ kỹ thuật, sao nghe cứ quai quái? Tiêu Thụy Dân nhất thời không hiểu ra.
- Phải chẳng Khác thiếu gia nói ngược rồi?
Tôn Chỉ Cương cũng hơi nghi hoặc:
- Hẳn phải là xí nghiệp có được toàn bộ kỹ thuật mới có tư cách dán mác làm thay chứ?
- Ồ, ý tôi là như thế hả?
Trương Khác xoa đầu cười:
- Có vẻ như bản thân tôi cũng không hiểu mình nói gì nữa rồi.
Trên đường quốc lộ tới rừng mai, một chiếc Mercedes màu đen đang phóng như bay, Tạ Ý nhìn du khách ngoài cửa sổ, có vẻ đông hơn mọi khi nhiều, dù Hương Tuyết Hải là cảnh đẹp nổi tiếng của Huệ Sơn, nhưng thực sự vào mùa thu cũng chẳng có gì đẹp:
- Hương Tuyết Hải đoạt được Tiêu Vương, ngay cả rừng mai cũng thơm lây, buổi sáng con còn nghe có người nói, may là không để ai đó tặng Hương Tuyết Hải cho người Hàn Quốc.
Nghe giọng của hắn xem chừng cũng có bất mãn với ai đó.
"Ai đó" tất nhiên là chỉ Chu Cẩn Du.
- À, lần này Hương Tuyết Hải chiếm lấy vinh quang, thế nào chẳng có lời ra vào, suy nghĩ của thành phố khi đó cũng không có gì không ổn.
Tạ Hán Tĩnh tuy có ý kiến với Chu gia, song địa vị của ông không thể tùy tiện thể hiện ra ngoài, chưa nói hết thì di động vang lên, cầm lên xem ngạc nhiên nói:
- Lạ chưa, con bé đó mà lại nhớ tới ba này.
- Chắc là nó gặp chuyện gì khó khăn rồi.
Tạ Ý cười, nhưng thấy cha nhận điện thoại sắc mặt dần trở nên nặng nề, đợi cúp điện thoại rồi, lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì vậy ba?
- Chúng ta đều dự liệu được Cẩm Hồ sẽ đưa Cao Khoa Khoa Vương vào kế hoạch, nhưng gạt Khoa Vương ra, song không ngờ tới mức này.
Tạ Hán Tính thở dài.
-...
Tạ Ý nghi hoặc, đâu nghiêm trọng thế, cùng lắm không tham thứ miễn phí này là được.
- Cao Khoa Khoa Vương sẽ được toàn bộ kỹ thuật của Cẩm Hồ.
Tạ Hán Tĩnh giải thích:
- Hơn nữa dưới sự đề xướng của Cầm Hồ, hành vi dán mác sẽ bị hạn chế, do Khoa Vương tiến vào trước, nên thành trường hợp đặc thù.
- Hả? Cẩm Hồ muốn gì, chế nhạo, trào phúng chúng ta sao?
Tạ Ý đương nhiên biết không có Cẩm Hồ, Cao Khoa Khoa Vương tuyệt đối không có ưu đãi này.
- Cao Khoa Khoa Vương còn thuê Lưu Minh Huy tự lập kênh tiêu thụ của mình...
Tạ Hán Tĩnh vỗ vai lái xe, bảo hắn dừng lại, ông ta và Tạ Ý đi trên con đường ven rừng mai tới trạch viện, vừa đi vừa nói:
- Trần gia muốn tiểu ma đầu chính thức đầu tư.
Tạ Ý thấy cha có vẻ khó xử, hỏi:
- Có gì không ổn ạ?
Trần Tĩnh và Tạ Tử Gia rất thân thiết, đây là chuyện thường thôi.
- Con nghĩ xem nếu để chú ba con và Chu gia biết chuyện sẽ có cảm tưởng gì?
Tạ Hán Tĩnh nhíu chặt mày.
Khoa Vương bị châm chọc đau đớn, Tạ Tử Gia lại chạy vào chia món lợi khổng lồ đó, dù ai cũng biết Tạ Tử Gia ngang bướng không ai cản được, nhưng dù sao thân sơ khác biệt, tâm tư cũng sẽ không giống nhau.
- Cơ hội như thế không thể bỏ được.
Tạ Ý trầm ngâm:
- Hôm nay nói thẳng luôn đi ba, chúng ta đâu có tính toán riêng gì, Tử Gia chưa bao giờ chịu người khác quản lý, ai chẳng biết.
- Nếu bọn họ đề xuất số tiền đó lấy từ quỹ gia tộc thì làm sao?
Tạ Hán Tĩnh hỏi:
- Lần này tài chính Cao Khoa Khoa Vương dùng chưa chắc là con số nhỏ, chút tiền của Tử Gia trong quỹ gia tộc sao đủ dùng?
Tạ Ý hoài nghi mình nói như thế có lòng riêng trong đó:
- Nếu lấy tiền từ quỹ gia tộc ra, Trần gia chưa chắc đã chấp nhận, có cơ hội này là do quan hệ riêng giữa Tử Gia và Trần Tĩnh, liên quan gì tới nhà mình.
- Bọn họ chưa chắc đã nghĩ như thế, nếu Cao Khoa Khoa Vương nhân cơ hội này vượt qua Khoa Vương, bọn họ càng có ý kiến, Hải Thái lại cho mượn kênh tiêu thụ, nói không chừng trong lòng bọn họ đã có khúc mắc rồi...
Tạ Hán Tĩnh lắc đầu:
- Ba hoài nghi kẻ đó tính tới được cái khó xử của chúng ta, nhưng miếng mồi lớn như vậy, con nói có nên đớp hay không?
-...
Tạ Ý nhún vai:
- Con vẫn nói câu đó, Tử Gia chưa bao giờ chịu người khác quản lý, ai chẳng biết.
- Con nghĩ thế thật à?
- Không thể để cho Chu gia bọn họ ép chúng ta làm gì thì chúng ta phải làm thế.
Tạ Ý tức tối nói:
- Chẳng phải thời gian qua Vãn Sơn rất gần gũi với bọn họ sao? Họ muốn ép buộc ba con mình.
Hai cha con Tạ Hán Tĩnh mất không ít thời gian mới tới nơi, trưa ăn cơm, ông ta vờ vô ý nói tới chuyện Tạ Tử Gia đầu tư vào Cao Khoa Khoa Vương, nhưng không hề nói tới chuyện ưu đãi.
Đúng như dự liệu, Tạ Hán Minh cau mày, tuy chỉ trong tích tắc, nhưng muốn thoát khỏi mắt của Tạ Hán Tĩnh là rất khó.
Tạ Hán Tĩnh trao đổi ánh mắt với Chu Cẩn Tỳ, bất kể nói thế nào Chính Thái và Đại Nhã đã bằng mặt không bằng lòng rồi, Trần gia chấp nhận Tạ Tử Gia lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư, nhưng không chấp nhận Chính Thái, khác biệt rất rõ.
Tạ Hán Tĩnh vừa gắp thức ăn vừa thong thả nói:
- Tử Gia học đại học rồi, năm xưa Kiến Nam cũng sáng nghiệp khi học đại học, nên ủng hộ, em thấy có thể lấy thêm tiền trong quỹ gia tộc đặc biệt hỗ trợ nó.
- Ài, Tử Gia trước kia đầu cơ có chút tiền, có mấy trăm vạn thì phải, sớm bị nó lấy đi dùng rồi, lúc này mới thông báo một tiếng, làm người ta dở khóc dở cười mà chẳng làm gì nổi nó.
Tạ Ý nói lời hai cha con họ đã thương lượng trước:
- Chú ba, hay là chú giúp ba cháu quản giáo nó? Cứ để thế này nó không còn coi ai ra gì nữa.
Mặc kể sắc mặt người khác biển đổi cứ gắp thức ăn tự nhiên.
Tạ Hán Tĩnh cười khổ:
- Con nhóc đó, từ nhỏ đã thích tự quyết, chẳng biết có bị cha con Trần gia hợp nhau hãm hại không?
Chu Cẩn Tỳ không lên tiếng, dù thế nào cũng là chuyện của Tạ gia, đương nhiên ông ta không ngờ Cao Khoa Khoa Vương có địa vị đặc thù, thấy cha con Tạ Hán Tĩnh nói thành chuyện đã rồi, không muốn tranh chấp gì hêm, chả lẽ bảo Hải Thái bóp nghẹt đường tiêu thụ của Cao Khoa Khoa Vương.
Tạ Kiếm Nam có chút nghi vấn, nhưng hôm nay tụ họp là để thảo luận điều chỉnh chuyện ở Kim Sơn ra sao để tận dụng tốt nguồn lực của Samsung, nên giấu kín nghi vấn trong lòng.
~~~~~~oo~~~~~~~~~~~
Trương Khác vừa về tới Kiến Nghiệp thì bị Diêu Văn Thịnh lôi đi gặp La Quân, chưa tới văn phòng bí thư thành ủy thì nhận được điện thoại của Cao Chân, nói Lý Viễn Hồ muốn gặp y.
La Quân dù sao cũng phải tôn trọng Lý Viễn Hồ, nghe Trương Khác nói tình hình xong cũng không đắn đo gì, cùng Trương Khác tới chính phủ tỉnh.
Quyết định lớn gan của Cẩm Hồ chưa biết có ảnh hưởng ra sao với tương lai của chính Cẩm Hồ, nhưng với Kiến Nghiệp, với tỉnh Đông Hải thì đã thấy được hiệu quả tức thì, mấy ngày qua số xí nghiệp đăng ký vào khu cao tân không kể siết, thậm chí có xí nghiệp nóng vội đã bắt đầu đầu tư vào công ty đăng ký rồi.
Trước khi La Quân và Trương Khác tới, Lý Viễn Hồ chắp tay sau lưng nhìn bóng cây lay động bên ngoài.
Lý Viễn Hồ đã hiểu lựa chọn hợp tác với Cẩm Hồ mới phù hợp với tiền đồ chính trị của mình, lần này Cẩm Hồ lại gây oanh động lớn ở Bắc Kinh, thực sự làm người ta bất ngờ trong vui sướng.
Cao Chân gõ cửa đi vào nói xe của La Quân và Trương Khác đã tới bãi đỗ, Lục Văn Phu xuống nghênh đón, mặc dù Cao Chân rất ngứa mắt với Trương Khác, nhưng giờ đây không dám tùy tiện lộ ra chút bất mãn nào với Cẩm Hồ.
Hắn dựa vào cái gì mà bất mãn với Cẩm Hồ? Hai bên làm gì có nghiệp vụ qua lại, Lý Viễn Hồ đâu phải ngốc, dù trước khi nói có nghiền ngẫm kỹ cũng chưa chắc qua được mắt ông ta.
- Bộ ủy ban có không ít xí nghiệp ở Kiến Nghiệp, Cẩm Hồ làm một đống giấy chồng trước mặt tôi rồi, ài rồi cả xí nghiệp địa phương nữa tới xin xỏ suốt, nhưng tôi áp xuống hết, không thể để chuyện phiền toái này quấy nhiễu quyết sách của Cẩm Hồ.
La Quân và đi vừa nói với Trương Khác.
Lục Văn Phu cười thầm, nếu thực sự không muốn quấy nhiễu quyết sách của Cẩm Hồ thì cần gì nhắc tới chuyện này, chẳng lẽ đường đường bí thư thành ủy còn phải khoe công sao?
Trương Khác mỉm cười:
- Cũng không ảnh hưởng tới Cẩm Hồ, tất cả mọi việc giao cho ủy ban thẩm tra chấp hành, những chuyện này đợi gặp tỉnh trưởng Lý rồi sẽ giải thích tỉ mỉ, nói ở đây thế nào cũng mất cả tiếng...
Lý Viễn Hồ vẫn dùng văn phòng phó tỉnh trưởng cũ của mình, chỉ tấm biển ngoài là thay đổi, mời La Quân và Trương Khác ngồi xuống, hàn huyên qua loa rồi nói:
- Danh sách kỹ thuật Cẩm Hồ công bố tôi đã mời chuyên gia xem qua, bọn họ đều rất tán thưởng, tôi muốn biết Cẩm Hồ đã có phương án công khai kỹ thuật cụ thể chưa?