Vương Hải Túc cũng không lỗ mãng đến mức lập tức bỏ lại bên này, nhiệt tình qua bên kia, mà là tạm thời đè nén tâm tư muốn thử xem. Có lẽ trước tiên phải ứng phó hết bên này.
Huống chi Vương Hải Túc còn chưa rõ lắm Hồ Tôn Khánh coi trọng đứa cháu này thế nào. Làm tốt quan hệ với Hồ Kim Tinh, chưa hẳn có thể được Hồ Tôn Khánh thích, dụng tâm sẽ nhận được nghi vấn của Hồ Tôn Khánh cũng nói không chừng. Nói chung không thể vội vàng hành sự, phải chuẩn bị một phen mới được.
Trong lòng Hải Túc nghĩ như vậy, thái độ đối đãi với bên này liền phát sinh biến hóa vi diệu. Có lẽ bản thân hắn cũng không cảm thấy được. Những lời khiến người huyết mạch sôi sục của hắn liền bớt đi. Bữa tiệc rất nhanh kết thúc.
Nói đến thì Mông Nhạc, Đỗ Phi cũng không yên lòng việc ở tiệm Internet. Ngày đầu tiên tiệm kinh doanh, họ hận không thể mắt cũng không nháy mắt một chút nhìn chằm chằm vào nơi đó.
Trương Khác cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc trực tiếp quay về tiệm Internet, Vương Hải Túc cũng không đi theo, nói phải về công ty. Xe của hắn đậu ở bãi đỗ xe đầu ngõ, Tịch Nhược Lâm đưa hắn đi lấy xe.
Nhìn Tịch Nhược Lâm cùng Vương Hải Túc thần thái thân mật sóng vai rời đi, Mông Nhạc chán nản nhìn theo.
Trương Khác khe khẽ thở dài, nếu như nữ nhân mà mình thích thân thiết với nam nhân khác ở bên cạnh, tâm tình cũng sẽ không dễ chịu. Nam nhân thông thường ở loại chuyện này dễ bị coi thường, cũng dễ lý giải Mông Nhạc.
Trương Khác cùng Thời Học Bân một trái một phải ôm vai hắn, lôi hắn về tiệm Internet. Thời Học Bân còn không quên khuyên bảo hắn nghĩ thoáng một chút:
- Chân trời có chỗ nào không có cỏ thơm, tội gì phải tìm ở ĐH Đông Hải, ĐH Đông Hải vốn đã thiếu cỏ, năm nay gặt hái còn không tốt...
Trương Khác cũng vô tâm nở nụ cười, không quản nỗi đau trong lòng Mông Nhạc, đau quen rồi là được.
Phòng quản lý của tiệm Internet bố trí trên lầu hai, Mông Nhạc ở lại đại sảnh, Trương Khác cùng Đỗ Phi đến phòng quản lý nghỉ ngơi nói chuyện. Tôn Tĩnh Mông thấy được họ trở về, cũng không lên mạng nữa, đi đến hỏi Trương Khác lúc nào thì đi xem nhà.
Trương Khác phải đợi Lương Quân gọi điện thoại cho y, lúc này vẫn chưa vội.
Đỗ Phi hỏi Trương Khác:
- Mày nghĩ sao lại đi giới thiệu Hồ Kim Tinh tiếp xúc với Vương Hải Túc?
- Ha ha.
Trương Khác nở nụ cười, hai tay ôm gáy, nói:
- Dã tâm là thứ rất không ổn định. Nam nhân nếu không có thứ này, là hoàn toàn không được đâu...
Lại nghiêng đầu hỏi Tôn Tĩnh Mông:
- Nói như vậy có đúng không?
Tôn Tĩnh Mông tức giận lườm y:
- Sao tôi hiểu được? Con người anh cả ngày cứ nghĩ long nhong ở ĐH Đông Hải, lại còn trà trộn qua đây, mượn cơ hội hướng dẫn con gái lên mạng rồi sờ tay người ta. Anh có dã tâm thật đấy, mới buổi sáng đã chiếm tiện nghi của mấy người rồi? Có cần hướng dẫn tôi lên mạng luôn không?
- Khụ.
Không biết thằng vô liêm sỉ nào của CLB Côn Trùng không có cốt khí như thế, dám đem sự tình này tùy tiện lấy ra huyền diệu, thấy ánh mắt Tôn Tĩnh Mông có vẻ khinh bỉ cùng xem thường, Trương Khác ho khan hai tiếng, bỏ qua câu hỏi này của cô, lại quay qua tiếp tục nói chuyện với Đỗ Phi:
- Dã tâm vô cùng bành trướng, là phúc hay họa cũng khó mà dự liệu được...
- Mày là muốn đưa cho bọn Hồ Tôn Khánh một quả địa lôi...
Đỗ Phi ngầm hiểu, cười lặng lẽ:
- Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, nếu họ thực sự là một loại người, nói không chừng còn phải cảm tạ công lao chỉ dẫn của mày nữa đấy...
- Chỉ sợ dã tâm của Vương Hải Túc còn chưa đủ lớn, làm xáo trộn cục diện không đủ lớn...
Khi Trương Khác nói như vậy, trên mặt không có vẻ lạnh lùng khi thực hiện âm mưu gì, lại còn cười rộ lên phơi phới. Tôn Tĩnh Mông trợn mắt nhìn một lúc, nghĩ một hồi, nhưng cũng sẽ không thừa nhận bị nụ cười của Trương Khác hấp dẫn, xem thường nói:
- Thần kinh...
Rồi xoay người lật xem quyển tạp chí trên bàn công tác.
Trong thế giới lạ lùng của quan trường, quy tắc phân loại người rất đơn giản, hoặc là trong vòng tròn, hoặc là ngoài vòng tròn, đơn giản mà lại thô bạo, với lại dính dáng cực lớn. Vương Hải Túc tự cho là nịnh bợ Hồ Kim Tinh để mượn con đường Hồ Tôn Khánh tiến thân vê sau.
Vương Hải Túc muốn đầu kỳ sở hảo, từ trong phạm vi phân công quản lý của Hồ Tôn Khánh để kiếm vài hợp đồng phần mềm béo bở, nhưng công ty phần mềm có phân lượng, càng có thể đầu kỳ sở hảo hơn, lại kinh doanh nhiều năm hơn tại Kiến Nghiệp có cả khối.
(Đầu kỳ sở hảo: đánh vào sở thích, tâm lý người khác)
Tuy nhiên dã tâm là một hạt giống có sinh mệnh lực rất mạnh, gặp phải đất đai nào cũng phát triển được. Ai biết được Vương Hải Túc cuối cùng có thể sẽ quấy ra một cục diện lớn hay không? Trương Khác nghĩ như vậy, cũng có chút chờ mong.
Cẩm Hồ tiến vào Kiến Nghiệp, động tác rất lớn, khi trở lại cũng không muốn trực tiếp làm quan trường Kiến Nghiệp quá xáo trộn. Nhưng lúc này ở trên một số phương diện lại không thể không làm một số chuẩn bị trước, miễn cho La Quân ngày nào đó đột nhiên điều đến nơi khác, Cẩm Hồ tại Kiến Nghiệp sẽ trở nên quá bị động.
Trương Khác suy nghĩ việc này, Đỗ Phi lại nghĩ đến một việc khác:
- Tao thấy Tịch học tỷ cùng ông họ Vương cũng không phải cùng đường, để họ Vương nhanh cất bước nhanh hơn, cũng dễ để cho giữa cổ và họ Vương sớm có quyết đoán...
- Tâm tư của tao cũng không xấu xa như mày đâu...
Trương Khác sẽ không thừa nhận y có loại tâm tư này, nếu không phải vì Mông Nhạc, y cũng sẽ không đi làm loại việc trợ giúp kiểu này, nhân tố từ nhiều phương diện đã thúc đẩy y gieo cái hạt giống này.
- À, được rồi. Mặc dù họ Vương đáng ghét, nhưng lời ổng nói cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý, mày cảm thấy tương lai của sản nghiệp phần mềm trong nước thế nào?
Đỗ Phi nghiêm túc hỏi ý kiến của Trương Khác.
- Nói thế nào đây.
Trương Khác suy nghĩ một chút:
- Mượn Cẩm Hồ mà nói, vẫn đang vì sản phẩm của mình phát triển phần mềm cài đặt. Mấy năm sau, đầu tư vào phát triển phần mềm cũng vẫn duy trì ở mức cao. Thậm chí tao đã làm cho Vườn Sồi chuyên môn thành lập một tổ để đi phát triển nhân Linux. Cẩm Hồ xem phát triển phần mềm như kỹ thuật hạch tâm.
- Cuối cùng, bộ môn phát triển phần mềm sẽ là một trong những chi nhánh quan trọng nhất trong hệ thống nghiên cứu phát triển của Cẩm Hồ. Nhưng đầu tư của Cẩm Hồ đối với phát triển phần mềm tạm thời còn chưa phải vì thị trường bên ngoài, chủ yếu là vì thỏa mãn nhu cầu của bản thân. Mở rộng hơn một chút, cũng là thỏa mãn nhu cầu của các sản nghiệp tương quan -- Đây cũng là mục tiêu tương lai của Cẩm Hồ. Nhưng loại xí nghiệp lấy phát triển phần mềm để thỏa mãn tự thân của bản thân như Cẩm Hồ là không nên đi vào ngành phần mềm.
- Khoản đầu tư này cùng nhu cầu mặc dù sẽ càng lúc càng lớn, hơn nữa bộ phận phần mềm này phần lớn đi cùng với phần cứng, trên phương diện bảo hộ quyền tài sản tri thức có ưu thế tự nhiên. Nhưng khoản nhu cầu này, các công ty phần mềm bên ngoài rất khó nhúng tay vào... Đây chính là nhận thức của Cẩm Hồ đối với sự phát triển của ngành phần mềm tương lai. Về phần cái khác thì tự mày định giá đi.
Ngoại trừ hơn nhân viên chính thức, Vườn Sồi còn đưa đến thạc sĩ, bác sĩ lần đầu đón vào đang học nghiên cứu sinh vào khu thực nghiệm.
Ngồi trên sân thượng một lúc, Đường Thanh gọi điện thoại đến. Gần đây Trương Khác không có cơ hội đi Hong Kong, hai người muốn gặp mặt còn phải chờ tới đêm trước lễ Nôen đại học Hong Kong mới chính thức nghỉ, còn phải hơn ngày nữa không gặp mặt.
Trong điện thoại, Trương Khác nói muốn dẫn Đường Thanh đi Tân Vu nghỉ đông, toàn cảnh Đông Hải, mùa đông rất ẩm ướt khó chịu, chỉ có thời tiết mùa đông ở Tân Vu được Thiên Vân sơn bao phủ mới dễ chịu nhất, khí trời xuất hiện O độ trở xuống là khác thường.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Hứa Tư ngồi máy bay, giờ chiếu đến sân bay quốc tế Kiến Nghiệp.
Buổi chiều báo có mưa, bầu trời vẫn còn u ám, đợi đã lâu nhưng không có mưa rơi xuống, gió Bắc thổi tới, khí trời càng se lạnh, mùa đông ở Kiến Nghiệp càng đủ diện mạo.
Trương Khác đơn độc lái xe đến sân bay đón Hứa Tư, y có vẻ nôn nóng.
Khi Trương Khác chạy tới sân bay thì mới hơn giờ, liền dừng xe ở đường Lâm Ấm ngoài đường băng sân bay. Lúc này, bầu trời hôn ám, như đã vào đêm, đèn hai bên đường Lâm Ấm cũng đã sáng lên, Trương Khác an vị ở trong xe, nhìn điểm sáng lóe lên trên bầu trời đường băng ở sân bay xa xa.
Thấy thời gian đã đến, Trương Khác liền lái xe đến bãi đỗ xe ngoài phòng đón khách ở sân bay, sau đó gọi điện thoại cho Hứa Tư. Cuộc đầu tiên tắt máy, sau một lúc lâu, điện thoại của Hứa Tư rất nhanh kết nối.
Trương Khác nối được điện thoại, đồng thời cũng thấy được Hứa Tư mong nhớ ngày đêm xuất hiện trên bậc thang ở phòng đón khách. Hứa Tư mặc áo gió màu tím nhạt, quần jean màu cà phê cùng với đôi giày cao gót màu đen, làm nổi bật vóc người cao gầy cân xứng, dung nhan kiều diễm.
Cô đứng ở nơi đó tìm kiếm xe của Trương Khác đậu ở đâu. Diện mạo phong tình như vậy tự nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người, nếu không có sự tồn tại của Chu Dật cùng một trợ thủ khác, chỉ sợ đã có mấy anh tây trang giày da, áo mũ chỉnh tề đi qua đưa danh thiếp rồi.
Hứa Tư bước vào xe. Nhẹ giọng có phần nôn nóng ôm cô vào lòng, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp như muốn ăn mòn tâm hồn người, nhẹ giọng hỏi:
- Có nhớ em không?
Hứa Tư không nói gì, chỉ dùng hết sức lực toàn thân nắm lấy lòng bàn tay Trương Khác, muốn đem nỗi tưởng niệm đau khổ vì kiềm nén đã lâu, tại giờ khắc này phát tiết ra hết. Qua một hồi lâu cô mới buông tay ra, ngồi vào vị trí phó lái, hỏi:
- Đợi lâu chưa?
- Buổi chiều không có tâm sự làm gì hết, nhưng vẫn chịu đến giờ chiều mới đến đây. Sau khi đến sân bay liền cảm giác được như được ở cùng với chị, không cảm thấy như đang đợi. Vừa thấy máy bay, em liền nghĩ, có thể chị đang ở trên máy bay này. Cảm giác rất kỳ lạ
Trương Khác xoay người lại, giúp Hứa Tư thắt dây an toàn, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên trán Hứa Tư một cái.
- Thật thích nghe lời đường mật của cậu...
Hứa Tư ôm chặt lấy thắt lưng Trương Khác, chỉ mấy lời đơn giản, cũng khiến nàng nghe mà động tình không kiềm chế.
Thế Kỷ Cẩm Hồ cũng phái ra xe tới đón nhóm Hứa Tư, Chu Dật cùng một trợ lý khác của Hứa Tư thì ngồi xe về nội thành. Trương Khác đơn độc lái xe chở Hứa Tư về nội thành.
Khi vừa đến dưới chân núi Yến Quy thì trời tí tách đổ mưa. Hai bên đường Kiến Nghiệp trồng rất nhiều ngô đồng, mặc dù trời đã vào thu, cành lá vẫn chưa có lác đác rơi. Trên lộ trình Lâm Ấm, trời càng có vẻ mờ tối.
- Căn nhà bên hồ em vẫn chưa qua đó, trước tiên chị dẫn em qua đó đi?
Trương Khác nắm lấy bàn tay mềm mại của Hứa Tư, đặt lên đùi vuốt ve.
Căn nhà ven hồ, từ kiến thiết đến trang hoàng đều là Hứa Tư tự mình thiết kế. Tháng , Hứa Tư còn cố ý vì việc trang hoàng chạy về Kiến Nghiệp hai lần. Đáng tiếc hai lần đó, Trương Khác một lần tại Bắc Kinh, một lần tại Hải Châu, chưa lần nào có thể chạy về Kiến Nghiệp.
Suy nghĩ một chút, từ lần gặp mặt trước, mới hơn thời gian hơn một tháng, thật giống như đã lâu không gặp. Hứa Tư đẩy mặt Trương Khác đang nhìn mình ra đằng trước, để y chuyên tâm lái xe, còn mình thì dán mắt nhìn vào tiểu nam nhân đã làm mình ngày nhớ đêm mong.
- À, hai ngày trước, chị đi dạo phố ở Trung Hoàn gặp phải Đường Thanh, Thịnh Hạ. Có né tránh rồi, chỉ không biết cổ có thấy được không...
Hứa Tư lo lắng nói đến việc mấy ngày trước gặp được Đường Thanh ở Hong Kong.
- Ặc...
Trương Khác nghĩ thầm, loại sự tình này nếu không phải nhìn thấy mặt, ai cũng sẽ không nhắc với mình, đêm hôm qua khi gọi điện thoại cho Đường Thanh, cũng không nghe được trong giọng nói của cô có gì khác thường, cũng không thể khẳng định rằng Đường Thanh không thấy được Hứa Tư.
Cô nàng này tâm tư linh xảo, dè dặt như vậy càng khiến người khác thương tiếc, lúc này lại muốn an ủi nỗi bất an của Hứa Tư trước, Trương Khác vừa cười vừa nói:
- Không sao, mấy người bọn chị, cùng lắm thì cứ để em nợ thịt trả bằng thịt...
- Nói bậy cái gì vậy?
Hứa Tư ngượng ngùng khẽ véo Trương Khác một cái, lại chợt nghe ra lỗi ngôn ngữ của Trương Khác:
- Vừa rồi cậu nói mấy người? Mấy người là mấy người? Ngoại trừ Đường Thanh, chị Vãn Tình, còn có ai nữa?
Trương Khác lộp bộp trong lòng, lòng của phụ nữ quả thật không phải mẫn cảm bình thường, lần này chỉ sợ không thể dẫn Hứa Tư đến rồi. Trương Khác còn đang nghĩ ngợi phải giải thích rõ thế nào thì Hứa Tư cười duyên nói:
- Tròng mắt đừng chuyển lung tung, cẩn thận lái xe, chị không quản đứa hoa tâm như cậu đâu, đừng có chọc Đường Thanh đau lòng là được.
Vòng qua núi Yến Quy, Trương Khác men theo hồ chạy về hướng căn nhà nhỏ ven hồ.
Căn nhà này nằm ở trong bóng cây trước hồ, phía Nam khu sáng nghiệp, trên địa thế dính liền với khu sáng nghiệp, tuy nhiên chỉ có con đường nhựa vắng vẻ nằm giữa hai khu sáng nghiệp đi thông vào, hai bên đường trồng cây sồi cao to.
Bởi vì nơi này không thường có người ở, ga ra ra vào không có thiết bị cảm ứng, Hứa Tư cầm chìa khóa xuống xe mở cửa ga ra rồi lái xe vào. Bên trong gara cũng có cửa đi thông đình viện.
Mưa càng rơi càng lớn, cũng tiện cho hai người trốn ở trong phòng nhìn cảnh mưa rơi phất phơ trên mặt hồ. Hứa Tư đi mở cửa Gara, Trương Khác xách theo đồ ăn thức uống đã chuẩn bị trong cốp xe, đi theo Hứa Tư vào đình viện.
Căn nhà này chiếm diện tích không lớn, trước đình như một bước tranh miêu tả tỉ mỉ lâm viên, trong cơn mưa bụi tĩnh lặng mà mơ màng, đầm nước xanh thẳm đón lấy hạt mưa làm mặt nước bập bềnh vô số gợn sóng, chiếm hơn phân nửa trước đình.
Hứa Tư cũng thích nước cùng thực vật xanh tươi, phía tây trước đình có một gian trà thất bằng trúc, con đường đá hoa màu xám khảm hoa văn, nối liền ban công, phòng trà, cửa đình viện trước phòng cùng với đài ngắm cảnh sát bên đầm nước. Tường viện bằng gỗ sam tròn thẳng tắp đan lại, đầu mùa đông, bò lác đác dây leo xanh, trong phòng trà còn có một giá xích đu bằng inox, mắc bằng dây nho.
Đẩy ra cánh cửa thủy tinh điêu khắc ô gỗ, đi vào đại sảnh, đại sảnh không nhiễm một hạt bụi, không hề có hơi thở của con người đã từng sống qua. Hứa Tư hít một hơi thật sâu, hình như muốn hít cả mùi của Trương Khác vào trong phổi.