Cẩm Hồ không đủ to để có tư cách đề xuất điều kiện hà khắc này với cự đầu trong nghành, nhưng với C-cube vừa tiến vào thị trường sản phẩm cả kênh tiêu thụ lẫn kinh nghiệm thị trường đều rất yếu, đối với Cẩm Hồ mà nói không phải phải là đối tác tốt nhất, Cẩm Hồ tìm C-Cube trước không phải là vì ba năm hợp tác vui vẻ chút đó mà là vì C-Cube có khả năng đồng ý điều kiện hà khắc của bọn họ nhất.
Ngải Mặc cảm thấy lúc vừa tới Kiến Nghiệp đã lộ ra C-Cube muốn tiến vào thị trường sản phẩm có chút sai lầm rồi.
Tô Tân Đông, Đinh Hòe đàm phán với Ti nhẹ nhàng hơn nhiều, MP3 vốn dùng kỹ thuật vi xử lý của TI phối hợp kỹ thuật giải mã âm tần của Cẩm Hồ khung cơ bản.
Tiêu điểm đàm phán chỉ là phân phối lợi ích công ty liên doanh ra sao.
Trương Khác không hề muốn chiếm quá nhiều lợi ích từ TI, thậm chí chủ động nhường ra một phần lợi ích, không có TI, Cẩm Hồ không có khả năng độc lập có được kỹ thuật, chỉ cần công ty liên doanh cùng trung tâm nghiên cứu ở Kiến Nghiệp là có thể được TI phải nhân viên kỹ thuật hỗ trợ.
Quá trình đám phán hai bên vui vẻ, chỉ cần đợi tổng bộ TI xác nhận.
Cẩm Hồ đạt thành hiệp nghị với TI, C-Cube càng trở nên bị động.
Được Trương Khác kéo tới hộp đêm phố Tân Thị uống rượu, Ngải Mặc vẫn mặt mày ủ rũ, không còn cả hứng thú chơi trò dụ dỗ các cô gài --- Các cô gái trong hộp đêm không cần phải dụ dỗ.
Ngải Mặc biết C-Cube đã bị ép vào một cái góc không thể xoay mình được rồi.
Cẩm Hồ và TI đạt thành hiệp nghị, tức là dây chuyền sản xuất quy mô đã chuẩn đầy đủ, không cần một tuần chip xử lý ở Dallas sẽ tới được Hải Châu, những linh phụ kiện khác đã chuẩn bị từ trước, đại khái chẳng cần tới 1 tiếng lắp ráp chiếc iplayr đầu tiên có thể phát ra tiếng nhạc du dương rồi, tối đa chưa tới một tuần iplayr sẽ xuát hiện ở thị trường Nhật Bản.
Thậm chí không cần một chiếc iplayr nào xuất hiện, chỉ cần Cẩm Hồ và TI phối hợp tuyên bố đưa ra sản phẩm mới, sẽ có vô số doanh nghiệp tới tìm hợp tác.
Vì mau chóng thu được lợi nhuận từ phần cứng, TI cũng muốn Cẩm Hồ đưa ra sản phẩm, như thế nếu Cẩm Hồ không quá tham lam, TI thậm chí lợi dụng ảnh hưởng của mình trong nghề hiệp trợ Cẩm Hồ phổ biến sản phẩm mới.
Sau khi Cẩm Hồ đạt thành hiệp nghị với TI, C-Cube phải đàm phán với một Cẩm Hồ có TI chống lưng đằng sau.
Căn bản là không có đường lựa chọn.
Ngải Mặc cảm thấy ly rượu trong tay hơi đắng, hỏi Trương Khác:
- Có phải rượu giả không, cảm thấy vị không đúng.
Trương Khác nhấp một ngụm, chép chép miệng, có gì không ổn đâu, với lại y cũng chẳng có nghiên cứu gì rượu tây, quay sang hỏi Diệp Kiến Bân:
- Anh thấy có gì khác thường không?
- Chắc là do lão Ngải đắng miệng rồi.
Diệp Kiến Bân vô tâm chọc vào nỗi đau của Ngải Mặc:
- Bao giờ Cẩm Hồ và TI công bố sản phẩm mới?
Trong tay hắn còn có một chiếc Iplayr, hiện Cẩm Hồ đã chính thức khởi đầu kế hoạch tuyên truyền thị trường, máy mẫu trở nên rất hiếm, muốn có thể phải đợi sản xuất dây chuyền.
- Ở trong nước tuyên bố tin tức ảnh hưởng tương đối yếu, chắc sẽ chọn bừa một ngày rồi tổ chức họp báo, thời gian cụ thể cũng chẳng biết đám Trần Tín Sinh đã quyết định chưa.
Trương Khác thuận miệng nói.
- Điều kiện cầu đưa ra đã vượt quá phạm vi quyền lực công ty cấp cho tôi.
Ngải Mặc oán thán Trương Khác không nể tình nghĩa:
- Phải xem phía công ty quyết định ra sao, đám đó trước giờ làm ăn rất lề mề.
Trương Khác cười thoải mái:
- Không vội, thời kỳ đầu thị trường rất nhỏ, sản lượng Cẩm Hồ lại lớn, có thể lấy một phần hỗ trợ, như thế C-Cube có thêm nhiều thời gian chuẩn bị sản xuất. Đấy, phía chúng tôi chu đáo thế còn gì.
Ngải Mặc chỉ còn biết cười khổ, chơi trò tình cảm với Trương Khác là vô ích, mình tới Kiến Nghiệp chẳng được việc gì, chỉ khiến đám rảnh rỗi ở công ty xem thường.
Diệp Kiến Bân không để ý tới dáng vẻ đau khổ của Ngải Mặc, hỏi Cẩm Hồ:
- Cẩm Hồ định vị thị trường cho iplayr thế nào?
- Tải ca phúc trên mạng, đưa từ máy vi tính vào Iplayr mang theo bên mình, thong thả bước đi trên phố nghe nhạc, chẳng lẽ anh không thấy nó sẽ thành phong cách đi dầu xã hội sao?
Trước Khác đáp, chỉ cần nắm trúng cách thức tiêu thụ và định vị đúng thị trường, công việc cụ thể Trương Khác không hỏi kỹ, nếu không nuôi cả đám tinh anh làm gì?
Diệp Kiến Bân gật đầu:
- Tiếc là phố biến Iplayr phụ thuộc sự phổ cập mạng internet, không biết tới bao giờ mới thành trào lưu trong nước.
- Chắc là tầm ba bốn năm..
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~
Ngày 06 tháng 1 năm 1998, Cẩm Hồ và TI mở cuộc họp báo về sản phẩm DMP ( digital music player), hôm đó cách ngày Delfassy và Ngải Mặc tới Kiến Nghiệp 10 ngày, một ngày trước đó C-Cube cũng bị ép chấp nhận tất cả các điều kiện của Cẩm Hồ, Ngải Mặc đại biểu ký hiệp nghị hợp tác, có đường quyền sản xuất, tiêu thụ DMP ở Bắc Mỹ.
Cẩm Hồ và TI liên hợp thành lập công ty mới tiếp tục nghiên cứu đưa DMP ra toàn cầu, C-cube là một trong số đối tác.
Vốn phóng viên canh ở khách sạn Hilton đợi tin tức mới của Cẩm Hồ rất nhiều, cuộc họp báo này Cẩm Hồ không chuẩn bị gì đặc biệt, làm phóng viên nghĩ rằng là cuộc họp báo thường lệ sau khi kết thúc một ngày đàm phán, người phụ trách tin tức ba công ty đem giấy chuẩn bị sẵn đọc xong chẳng ở lại nghe phóng viên đặt câu hỏi đã rời đi.
Đã mười ngày rồi, tin tức ba công ty đưa ra rất hữu hạn, giới truyền thông đối với cái gọi là DMP không rõ ràng lắm.
Truyền thông trong nước càng chờ đợi TI đưa ra thiện chí với hạng mục tinh viên, trước đó tin tức từ khu cao tân tiết lộ ra BQT của Trung Tinh Vi Tâm đã tiếp xúc với đoàn người Delfassy, ai cũng nghĩ rằng đây mới là trọng điểm của cuộc đàm phán lần này.
Nên ai cũng nghĩ cuộc đàm phán sẽ còn kéo dài.
Cho tới tận khi nhân viên Cẩm Hồ ở cuộc họp báo nói ngày mai Delfassy và Ngải Mặc sẽ trở về nước, các phóng viên mới ý thức được nội dung cuộc họp bào hôm nay là thành quả trọng yếu nhất của cuộc đàm phán lần này.
Đợi tới lúc phóng viên nhớ ra hỏi DMP thì đại biểu ba phía tham gia đàm phán đã rời khách sạn Hilton rồi, lúc này phóng viên mới nghiêm túc thảo luận DMP là cái gì.
Rất nhiều phóng viên còn chẳng hiểu DMP là viết tắc của cái gì thì làm sao mà hiểu được ý nghĩa của nó?
Khi ánh tịch dương sát núi Hợp Hoan thì có bốn chiếc xe thương vụ nuối đuôi nhau đi vào chung cư Thanh Niên, bảo vệ hôm nay được tăng thêm vài người đề phòng phóng viên nhạy bén trà trộn vào.
Trương Khác quyết định mở tiệc ở nhà mời Delfassy và Ngải Mặc trước khi bọn họ về nước.
Nhìn mấy chiếc xe đi vào Đường Thanh ít nhiều có chút bất an, thấy Trương Khác đang ngoẹo đầu suy nghĩ, hỏi:
- Đang nghĩ gì mà cười thô bỉ thế?
- Hả, thô bỉ lắm à? Có nghĩ gì đâu, bảo bạn đoán một câu đố thôi.
Trương Khác ôm lấy eo Đường Thanh:
- Đoán cái gì?
Đường Thanh tròn mắt.
- Trắng trơn tròn vểnh căng mềm mịn, bạn nói những từ này hình dung cái gì?
- Háo sắc!
Đường Thanh đỏ măt, thấy tay y còn lần xuống mông mình, hung dữ nhéo y một cái đau điếng:
- Đầu óc toàn là cái thứ xấu xa, không được, mình ở cùng bạn sẽ trở nên không thuần khiết mất.
- Bạn vốn đã không thuần khiết rồi, nghĩ đi đâu thế? Mình nói tới bánh trôi mà.
Trương Khác cười ha hả:
Đường Thanh bị trêu ghẹo không chịu, nhất định phải nhéo Trương Khác, y né trai né phải, thiếu chút nữa ngã xuống ghế sô pha, giải thích:
- Mình đang nghĩ tối nay chuẩn bị thêm vài món ăn đặc sắc của Trung Quốc, đang tưởng tượng bộ dạng Delfassy và Ngải Mặc cầm đũa gắp bánh trôi trơn tuột nó ra làm sao...
Triệu Bằng chạy lên báo Trần Tín Sinh đã đưa đoàn người Delfassy, Ngài Mặc vào thang máy, đôi tiểu tình nhân mới chịu ngừng trêu đùa, tới phòng khách chuẩn bị đón tiếp.
- Tìm hắn làm gì cho hắn lên mặt, không đi.
Đỗ Phi thái độ rất rõ ràng, mặc cho Ngụy Đông Cường muốn làm gì thì làm, cho dù giấy có xử phạt đuổi học có dán ra cũng sẽ khiến Ngụy Đông Cường nuốt vào miệng, hơn nữa lãnh đạo trường đầu óc không mù quáng như họ Ngụy, chí ít cũng phải tìm người đương sự tìm hiểu tình hình.
Lệnh Tiểu Yến nhìn Trương Khác không nói gì, cô chỉ lo cho Lâm Băng, nghĩ hay khuyên Lâm Băng bỏ họ Ngụy đó càng thực tế hơn.
- Cũng không thể ngồi yên đây không làm gì cả.
Lục Thiên Hựu sốt ruột, hắn không rõ tình thế, chỉ lo phòng giáo vụ công bố xử phạt thì không thể vãn hồi được nữa:
- Tới phòng giáo vụ giải thích đi, không thể để họ nghe lời một phía của chủ nhiệm Ngụy được.
- Nếu mày thực sự lo Thẩm Tiêu bị khai trừ thì mày nên chủ động tới đó khai nhận trước khi thi mày đổi chỗ cho Trương Khác để gian lận, chắc chắn trường học không đuổi mày đâu.
Đỗ Phi chẳng ưa gì Lục Thiên Hựu, nói thẳng luôn:
- Các người...
Lục Thiên Hựu tức lắm, nhưng không làm gì nổi Đỗ Phi, ấm ức bỏ đi.
Lục Thiên Hựu ra ngoài, vẫn lo trường học xử phạt Thẩm Tiêu thì vãn hồi lại không kịp nữa, nhưng đầu óc ù ù không nghĩ ra cách giải quyết, hay là làm như Đỗ Phi nói, không chừng viện trưởng Thôi nể quan hệ với cha mình sẽ xử nhẹ Thẩm Tiêu? Song lại lo như thế khiến trong nhà biết bản thân bị ảnh hưởng.
Lục Thiên Hựu lòng rối loạn, đi tới một hàng tạp hóa, do dự mãi quyết định gọi điện cho cha thăm dò rồi mới quyết.
Khi điện thoại di động vang lên thì Lục Văn Phu đang báo cáo công tác với Lý Viễn Hồ, Lý Viễn Hồ bảo ông ta nhận điện thoại trước, chỉ đi vài bước tới bên cửa sổ, nghe thấy giọng con trai định bảo hắn đợi lúc nữa gọi lại.
- Đứa bạn học lần trước con nói với ba buổi sáng thi con đổi chỗ với cậu ta, cậu ta bị bắt vì gian lận, con có thể cũng bị trường xử phạt.
Lục Thiên Hựu sợ để lâu trường ra quyết định hỏng việc, nói vội vàng:
- Hả? Con nói Trương Khác à?
Lục Văn Phu giật mình, buột miệng nói ra tên Trương Khác, thấy Lý Viễn Hồ quay mặt nhìn sang, liền nói to hơn cho ông ta nghe:
- Con nói bạn học tên Trương Khác của con bị trường học coi là gian lận thi cử và bắt rồi?
Lục Thiên Hựu không hiểu sao ba mình cố ý nói to tên Trương Khác lên:
- Vâng, là cậu ta, trước khi thi con đổi chỗ với cậu ấy, cậu ấy bị bắt gian lận, con nói trước để ba mẹ mà nghe được thì đừng trách con.
- Con nói con và Trương Khác đổi chỗ, cậu ta bị coi là gian lận bị bắt?
Lục Văn Phu lặp lại một lần nữa, vì chỉ cần là chuyện liên quan tới Trương Khác bất kể là lớn hay nhỏ thì Lý Viễn Hồ đều rất quan tâm.
- Hình như cậu ấy cũng nhìn trộm bài của một bạn nữ.
Lục Thiên Hựu sao hiểu tâm tư của cha, chỉ nói như đã tính toán:
- Có điều bạn nữ ngồi bàn trước rất oan uổng, trường học định đuổi hai bọn họ.
Lục Văn Phu chớp mắt đoán được tám chín phần sự việc, Trương Khác tất nhiên không cần xúi Lục Thiên Hựu gọi điện cho ông ta, con ông ta cũng ngứa mắt với tác phong hoàn khố của Trương Khác, gọi điện thoại chắc chắn là vì cô bé kia rồi.
Một nhân vật như Trương Khác lại còn để cho cô bé vô tội liên lụy? Con mình quá quan tâm sinh loạn thôi, thầm nghĩ Thiên Hựu lớn rồi, không biết cô bé kia nhân phẩm ra sao, bậc làm cha làm mẹ, tất nhiên suy nghĩ đầu tiên là như thế.
Lục Văn Phu chỉ nói:
- Ba biết rồi, nếu trường thực sự phạt con, con phải nghiêm túc kiểm điểm, hối cái.
Cúp điện thoại, Lục Văn Phu cười khổ:
- Tỉnh trưởng, buổi sáng Trương Khác đi thi nhìn trộm bài của bạn học bàn trên, trường học nói sẽ xử lý nghiêm túc... Ha ha, không biết xử lý nghiêm túc thế nào.
- Ài, chú nhóc này cũng gian lận à?
Lý Viễn Hồ phất tay cười.
Lục Văn Phu đột nhiên nhận ra nụ cười của Lý Viễn Hồ hết sức thoải mái, hơi ngẩn ra, trước kia nhắc tới tên Trương Khác là ông ta cảm nhận được sự nặng nề trên khuôn mặt vị tỉnh trưởng này.
Quan hệ với Cẩm Hồ nhìn bề ngoài có vẻ hòa hoãn rồi, thực chất thần kinh mọi người đều căng như dây đàn, lúc này cười nhẹ nhõm vì biết Trương Khác cũng gian lận sao?
Không ngờ Lý Viễn Hồ vì một chuyện nhỏ không thể nhỏ hơn lại buông lỏng đề phòng với ai đó.
Lý Viễn Hồ nhẹ nhõm, Lục Văn Phu cũng nhẹ nhõm, tiếp tục báo cáo công tác, xong việc định rời đi thì bị Lý Viễn Hồ gọi lại.
- Ừm, anh nói xem nếu Trương Khác bị trường học đuổi thật rồi liệu cậu ta có nghiêm túc ngồi trong văn phòng bàn việc cùng những đồng chí trung niên như chúng ta không?
Lý Viễn Hồ cười nói:
- Bỏ đi, tôi cũng đau đầu nếu thấy bộ dạng cậu ta như thế, nghe nói anh và viện trưởng của cậu ta là bạn học à? Rắc rối nhỏ này anh giúp cậu ta giải quyết đi, cứ để cậu ta trốn trong trường đóng giả hoàn khố, như thế mọi người thoải mái hơn.
- Cẩm Hồ đang rối bù công việc còn phải đối phó với thi cử, đúng là làm khó cậu ta. Lại còn định gian lận qua ải, xem ra cậu ta rất thích cuộc sống ở Đh Đông Hải.
Lục Văn Phu gật đầu:
- Vậy tôi gọi điện cho bạn học...
Lý Viễn Hồ không ngờ chủ động muốn giúp Trương Khác giải quyết chuyện dễ như trở bàn tay này, đây là hành động trước kia quyết không thể có.
~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thôi Quốc Hằng nhận được điện thoại của Lục Văn Phu, nghe một lúc còn tưởng ông ta lo chuyện Lục Thiên Hựu đổi chỗ:
- Anh cũng làm quá rồi, tôi thực sự không biết việc này, dù có cũng đâu tới mức xử phạt cháu nó.
- Nếu xử phạt thì phải xử phạt tất cả, không thể bên trọng bên khinh, nếu không Thiên Hựu sẽ thành thói quen xấu.
Lục Văn Phu nghiêm túc nói.
Nghe thế Thôi Quốc Hằng mới hiểu ra ý đồ thực sự của cuộc điện thoại này, ngồi thẳng dậy, nắm chặt điện thoại hỏi:
- Lần trước là thị trưởng Hồ ra mặt giúp cậu ta giải quyết rắc rối, lần này phiền tới đại giá của anh, nể tình bạn học của chúng ta, anh có thể cho tôi biết chàng trai Trương Khác này rốt cuộc là vị đại thần nào không?
- Cái này anh cứ dũng cảm phát huy trí tưởng tượng đi, tất cả đều có manh mối, chỉ là một số sự thực khiến người ta khó tin mà thôi, chúng tôi có kỷ luật, không thể nói bừa được.
Lục Văn Phu biết bên trên phong tỏa loại tin tức này rất nghiêm, dù trong dân gian lan truyền cũng không phải là điều bên trên muốn thấy, nên cả bạn thân cũng không nói ra được.
- Anh nghiêm túc quá, từ thời đại học đã thế, làm cháu nó không hoạt bát được.
Thôi Quốc Hằng không muốn đoán cho đau đầu, tay gõ lên bàn, có cú điện thoại này là hắn biết phải xử lý ra sao rồi:
- Tôi chỉ làm theo lời anh thôi nhé, anh đừng trách tôi cho cháu nó một cái cảnh cáo.
- Không trách, Thiên Hựu lát nữa khả năng còn tới tìm anh chủ động kiểm điểm, anh nghiêm mặt giáo huấn nó một trận cho tôi.
Lục Văn Phu còn chưa nói xong thì Thôi Quốc Hằng nghe thấy có người gõ cửa văn phòng, liền gọi vào, thấy Lục Thiên Hựu, vẫy tay nói:
- Thiên Hựu, mau vào đây, thập thò ngoài cửa làm gì?
Lời này cũng là nói cho Lục Văn Phu nghe, cúp điện thoại bảo Lục Thiên Hựu ngồi xuống, thấy trong tay hắn còn có giấy kiểm điểm, nghĩ:" Đúng là thằng bé khờ, bị cha bán đứng mà không biết."
Thôi Quốc Hằng nói hai ba câu đuổi Lục Thiên Hựu đi, cầm bản kiểm điểm tới tìm trường phòng giáo vụ Trần Lộ Kiến, trên đường đi thấy Tần Cương, gọi tới nói:
- Lục Thiên Hựu tự ý đổi vị trí cho Trương Khác trước khi thi, chuyện này phải nghiêm túc xử lý, ít nhất cũng phải cảnh cáo, anh đi nói với Ngụy Đông Cường đi.