Sau triển lãm Tokyo, Ngải Mặc đại biểu cho C-Cube liên tục bôn ba giữa Tokyo, Kiến Nghiệp, Hải Châu. Trừ Cẩm Hồ sản xuất DMP thay cho bọn họ ra, do C-Cube có được ủy quyền kỹ thuật hoàn chỉnh, bọn họ có thể ủy thác cho doanh nghiệp khác sản xuất DMP.
Công nhân lành nghề luôn là tài nguyên khan hiếm, sản lượng DMP của Cẩm Hồ không lớn lắm, may đang ở giải đoạn phổ biến sản phẩm mới, dung lượng thị trường có hạn, Cẩm Hồ miễn cưỡng đáp ứng được đại bộ phận nhu cầu sản xuất thay, nhưng khi thị trường dần gây dựng, Cẩm Hồ không gánh vạc được nhiều.
Cẩm Hồ không hề ngại C-Cube giao đơn đặt hàng cho doanh nghiệp khác, thậm chí sẵn sàng làm cầu nối cho C-Cube và doanh nghiệp điện tử Hải Châu.
Ngải Mặc trước khi về Mỹ đi qua Tokyo, nhưng không vội gặp Trương Khác, mà đốc thúc Cẩm Hồ tăng cường nghiệp vụ âm nhạc trực tuyến ở Bắc Mỹ, hiệu quả hoạt động " trải nghiệm cảm thụ âm nhạc mọi lúc mọi nơi" có hiệu quả không tệ, Ngải Mặc hi vọng Cẩm Hồ triển khai hoạt động tương tự ở Bắc Mỹ.
Ngải Mặc ngày càng cảm thấy Cẩm Hồ trói buộc phần cứng của C-Cube và trang web âm nhạc trực tuyến là là điều ước bất bình đẳng, còn những doanh nghiệp dán mác thông thường không có kế hoạch lâu dài không cự tuyệt điều này.
Trước khi rời Tokyo, Ngải Mặc còn lớn tiếng oán trách Trương Khác.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Bầu trời xanh tới trong vắt, mấy đám nhẹ bị gió thổi đi hết rồi, Sâm Sơn Dã có chứng sợ độ cao, đứng ở ban công ngắm cảnh đẹp chẳng làm giảm bớt thần kinh căng thẳng của hắn, rặng núi xa xa như con quái thú tĩnh lặng phục mồi dưới ánh mặt trời.
Trì Tá Tú Tàng chống mép lan can, nhìn mặt đất cách đó 38 tầng, xoay lưng lại nói:
- Nhìn người khác như con kiến bò dưới chân, cảm giác không tệ.
Sâm Sơn Dã thì không sao hiểu nổi cái loại khoái cảm đó, nếu đổi chỗ cho Trì Tá Tú Tàng hắn chỉ cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, tim đập mạnh, mồ hôi vã như tắm...
Trừ hai người bọn họ còn một thanh niên tuổi tương đương Sâm Sơn Dã, tướng mạo phổ thông, kém xa vẻ dáng cao thẳng, anh tuấn của Trì Tá Tú Tàng, trong tay hắn là chiếc ly thủy tinh rót đầy champagne, hắn là Sơn Bổn Hiền Thứ, nhân viên cao cấp của Panasonic - TQ, cũng có gia thể hiển hách như ba người kia, nên quan hệ không tệ.
- Hiền Thứ, anh vừa ở Trung Quốc về, vậy nói cảm quản của anh về Ái Đạt xem.
Trì Tá Tù Tàng cầm ly đặt trên lan can lên:
- Sâm Sơn mấy ngày qua toàn trút vào đầu tôi cái nhìn thiên kiến của anh ta.
- Suy nghĩ của anh mới là thiên kiến.
Sâm Sơn Dã nói:
- Chẳng lẽ quốc gia láng giềng cách biển đó không thể sinh ra một doanh nghiệp đáng được tôn trọng sao?
- Đáng hoài nghi thì có.
Trì Tá Tú Tàng kiêu ngạo nói:
- Anh cũng biết đấy, phương hướng nghiên cứu của tôi là thị trường TQ, hiện với thể chế và cơ sở của TQ không có khả năng bồi dưỡng được doanh nghiệp đáng tôn trọng. Dù mấy mánh lới marketing có thể thu được thành công thị trường chẳng nói lên ván đề gì, tài phú nhiều tới đâu chẳng qua là con số bong bóng thôi, đáng thương cho đám quan viên bên đó coi con số GDP còn quan trọng hơn tính mạng. Không có một cơ cấu công nghiệp hoàn chỉnh, thì bong bóng mãi mãi chỉ là bong bóng. Tôi dám khẳng định, 20 năm nữa, thu nhập của thanh niên Nhật Bản vẫn gấp bọn họ hơn 20 lần.
- Anh khẳng định được là không có trường hợp đặc biệt sao?
Sâm Sơn Dã lắc đầu:
- Mitsui có tầm nhìn của Mitsui, Toshiba có góc độ suy nghĩ của mình, Mitsui có thể khiến Ngân hàng TW khởi động máy in tiền, Toshiba chỉ có thể lấy lợi nhuận từ thị trường. Nếu bắt Toshiba cũng phải có tầm nhìn lớn như Mitsui thì đó là tai họa với Toshiba.
Trì Tá Tú Tàng không cãi với hắn:
- Hiền Thứ, anh đánh giá cho chúng tôi nghe.
- Ở Trung Quốc tôi có tiếp xúc với Lý Tại Thù, anh ta nghiên cứu về xí nghiệp này rất sâu, có lẽ Samsung mong dựa vào thị trường Trung Quốc giúp bọn họ thoát khỏi khốn cảnh. Giống như Sâm Sơn hỏi đấy, chẳng lẽ không có trường hợp đặc biệt? Chắc anh không hề biết xí nghiệp này dã tâm lớn tới mức muốn dựng lên bộ khung sản nghiệp di động hoàn chỉnh ở Trung Quốc, mà tôi xem chừng không chỉ thế đâu...
Sơn Bổn Hiền Thứ nghiêm túc nói:
- Cho dù phán đoán của tôi có sai lầm, vậy anh thấy đề nghị của Sâm Sơn ra sao?
Trì Tá Tú Tàng hỏi:
- Anh ấy không ngờ muốn dẫn tiến kỹ thuật DMP vào, còn nộp báo cáo lên bộ sự vụ.
- Mặc dù nói Cẩm Hồ và TI liên hợp đưa ra kỹ thuật DMP, nhưng khó tưởng tượng dưới tình huống ngang bằng, TI lại sẵn sàng vô tư hợp tác với Cẩm Hồ. Tôi nghĩ đằng sau cái này hẳn là Cẩm Hồ nhường ra một số lợi ích, thực tế Cẩm Hồ chiếm cứ địa vị chủ đạo, Cẩm Hồ tuy nhỏ nhưng khiến người ta ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Sơn Bổn Hiền Thứ khẳng định lần nữa.
Trì Tá Tú Tàng liếc nhìn Sâm Sơn Dã, ý tứ là xí nghiệp đó là uy hiếp tiềm tàng, hợp tác với chúng, chẳng phải cho chúng thêm nguy hiểm sao?
Sâm Sơn Dã cười nhạt, hắn chẳng phải người mang chủ nghĩa sô vanh, vì đối phương sau này có khả năng trở nên hùng mạnh mà từ chối hợp tác căn bản không phải tư duy thông thường của người kinh doanh.
Có lẽ đứng trên tầm nhìn của Mitsui làm thế là không sai, nhưng Toshiba không phải là thành viên của Mitsui nữa, độc lập để sinh tồn lâu dài hơn là mục tiêu căn bản của Toshiba, Sâm Sơn Dã trước giờ luôn suy nghĩ như thế, mặc dù suy nghĩ của hắn thường không được người ta tán đồng.
- Sao, cứng họng rồi hả?
Trì Tá Tú Tàng lên giọng nói:
- Cũng chẳng phải nói liên hợp là áp chế được.
Sâm Sơn Dã bình thản nói:
- Cẩm Hồ đang lợi dụng ảnh hưởng của điện tử Tokyo thu hút doanh nghiệp toàn cầu ký hiệp nghị với họ, nếu DMP được thị trường tiếp thụ, việc dán mác tiêu thụ sẽ mau chóng thăng cấp thành cấp quyền kỹ thuật. Nhưng tôi không thấy Cẩm Hồ tiếp xúc với một doanh nghiệp Nhật Bản nào cả.
- Chẳng lẽ Cẩm Hồ hoang tưởng muốn thôn tính thị trường Nhật Bản một mình?
Trì Tá Tú Tàng không chắc lắm:
- Bề ngoài thì là như thế, chúng ta liên hiệp lại đúng là có thể áp chế không cho Cẩm Hồ có thành công lớn ở đây, nhưng cạnh tranh ở sản nghiệp toàn cầu, khi DMP thành chủ lưu thị trường, mà chúng ta đóng cửa tử thủ, chẳng phải thành trò hề sao?
Không chỉ thành trò hề mà hành vi liên hợp đàn áp này gây ảnh hưởng cực xấu cho hình ảnh của doanh nghiệp Nhật Bản, Sâm Sơn Dã nghiêm giọng nói:
- Có lẽ nguyên nhân chân chính Cẩm Hồ để lại thị trường trống ở Nhật Bản chính là để chúng ta có lựa chọn tiến thoái lưỡng nan. Nói cho cùng phải xem tiềm lực thị trường của DMP ra sao, nếu đó là xu thế lớn, chúng ta không thể đi ngược dòng được. Hoặc hợp tác, hoặc mau chóng nghiên cứu ra kỹ thuật thay thế.
Trì Tá Tú Tàng cười lạnh:
- Nói cho cùng sản phẩm cạnh tranh chủ yếu của DMP là máy CD walk man, máy MD đều không phải là thế mạnh của Toshiba, ngược lại DMP vừa khéo cũng khiến cho kỹ thuật Flash Memory của Toshiba được phổ biến, đó mới là nguyên nhân anh kiến nghị hợp tác với Cẩm Hồ chứ gì?
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngày 28, một số trường cao đẳng đại học trong nước chuẩn bị khai giảng rồi, Trương Khác vẫn còn ở Tokyo, hôn lễ của Lương Quân và Tôn Lệ tổ chức vào ngày 30, trước khi đi Nhật Bản, Trương Khác còn luôn miệng hứa sẽ về trước hôn lẽ, mà y cũng phải chuẩn bị đi học rồi.
Cùng hôm đó, Thành Hán Chương từ Mỹ bay sang chỉ đạo công tác cơ sở thực nghiệm Chiba, thuận tiện báo cáo công tác với Trương Khác.
Trương Khác thảo luận với hắn vấn đề làm khó mình mấy ngày qua:
- Chuyện có thể khá nắm chắc là mau chóng nộp đơn xin bản quyền sáng chế kỹ thuật ứng dụng ngoại vi, để kỹ thuật flash memory của Toshiba khó thoát được cạm bẫy bản quyền của chúng ta, cho dù bọn họ vùng vẫy đến đâu cũng chỉ còn một con đường khuất phục.
- Chỉ một tháng trước thôi chắc Toshiba, Samsung nằm mơ cũng không ngờ được, ứng dụng kỹ thuật flash memory trong tay bọn họ lại được ứng dụng thị trường trên quy mô lớn là dựa vào sản phẩm của chúng ta.
Thành Hán Chương tán thành:
- Tôi thấy nên thành lập tiểu tổ flash memory chuyên môn tại Chiba.
- Ừ được.
Trương Khác gật đầu khẳng định:
- Hiện đầu tư thêm vào một chút, tương lai càng nắm chắc bắt Toshiba phải khuất phục, cho dù lúc này Toshiba tới tìm đàm phán, cũng phải trì hoãn thêm một năm nữa.
Đợi Trương Khác đi xa hơn mưới bước rồi, Cát Minh Tín mới cố mạnh miệng nói một câu:
- Bất kể thế nào tôi cũng không cho một ai gây bất lợi cho Ấm Quân.
Trương Khác quay đầu lại, lộ ra nụ cười tà ác như ma quỷ:
- Đừng nói những lời lừa mình lừa người như thế, ông biết bản thân đang lo lắng gì phải không? Yên tâm đi, tôi không để ông thất vọng đâu.
Cát Minh Tín lòng như có lửa đốt, nhưng trước mặt người khác, vẫn phải ra vẻ bình tĩnh trấn định, âm trầm quay về trong xe.
- Cơn bão tài chính trông có vẻ như đã lắng xuống rồi, nhưng tất cả chứng cứ, con số đều chỉ ra tổn hại thực tế của nó còn chưa hoàn toàn bộc lộ ra.
Ngồi vào trong xe, Trương Khác nói:
- Nếu những tổn hại kinh tế này lộ ra ngoài, sẽ khiến thị trường tài chính thêm một lần nữa chấn động kịch liệt, đám cá mập nghỉ ngơi một thời gian tiêu hóa mồi cũng đã bắt đầu muốn hoạt động rồi. Lần này đi Bắc Kinh, cháu cũng định bỏ thời gian thảo luật với bộ trưởng Diệp về vấn đề đó, bác Tôn và cháu cùng đi Bắc Kinh nhé, chúng ta phải ra tay với địa ốc Gia Tín, điện tử Gia Tín, chấn động thị trường sắp tới là thời cơ tốt, chuyện này chúng ta phải nghiên cứu cho kỹ.
Tôn Thượng Nghĩa giờ mới biết vừa rồi Trương Khác không phải chỉ nói hăm dọa, mà là quyết tâm ra tay với tập đoàn Gia Tín, lo lắng hỏi:
- Liệu có ảnh hưởng xấu tới Cẩm Hồ không?
- Vấn đề không lớn.
Trương Khác lắc đầu:
- Cho dù có chút ảnh hưởng, nhưng có thể chấp nhận được. Mục tiêu lần này của chúng ta là cố gắng dùng một cái giá nhỏ nhất lấy được tiếng nói trong tập đoàn Gia Tín, điều này cũng sẽ hạn chế Cát gia, Tạ gia lợi dụng tập đoàn Gia Tín đối kháng với Cẩm Hồ.
Tôn Thượng Nghĩa biết Trương Khác chưa bao giờ ngại Cẩm Hồ có người cạnh tranh, thậm chí cổ vũ, nâng đỡ, bồi dưỡng đối thủ cạnh tranh tương lai, đó liên quan tới cách cục.
Trong nước nếu không hình thành cả sản nghiệp có hệ thống, Cẩm Hồ phát triển đơn lẻ là không thể tiến xa được.
Nhưng ân oán với Tạ gia, Cát gia có nguồn gốc xâu xa, loại ân oán này không phải chỉ là cạnh tranh thương trường, mà là sự đối kháng trực tiếp.
Mặc dù nói Tạ gia luôn bị Trương Khác áp chế, nhưng cùng với việc Tạ gia và Cát gia tiến thêm một bước dung hợp, cùng với việc Samsung tiến vào, nhất định sẽ thành uy hiếp với Cẩm Hồ.
Tôn Thượng Nghĩa gật đầu:
- Lấy đó làm mục đích cũng thích hợp.
Ân oán giữa ông và Cát Minh Tín cũng có từ lâu, từ sau khi tới Hong Kong không những bị Cát Minh Tín chèn ép trong nội bộ tập đoàn Gia Tín, còn bị dùng lời lẽ xỉ nhục, đến khi cha vợ qua đời phân chia tài sản thì mâu thuẫn triệt để bùng phát.
Trương Khác nhìn ra ngoài, xe của Tôn Tĩnh Mông đi song song bên cạnh, cửa xe mở, nhìn đôi mắt xưng húp thất thần hết sức tội nghiệp, trái tim y cứ đau đau.
Không dám nhìn cô quá lâu, Trương Khác quay đầu lại, nói một câu:
- Dung tha cho bọn chúng quá lâu rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~
Cha con Cát Minh Tín đương nhiên không hiểu được Trương Khác căm hận hành vi lái xe nguy hiểm, bất chấp tính mạng người khác ra sao.
Chiếc BMW chạy rất êm trên đường lớn, sắc mặt Cát Minh Tín âm trầm, bị một tên nhóc con miệng còn hôi sữa giáo huấn như thế, làm sao ông ta có thể nuốt trôi cục tức này? Đồng thời còn loa Trương Khác sẽ làm việc bất lợi với tập đoàn Gia Tín.
- Sau này lái xe phải chú ý một chút, xô phải người ta đã đành, con không lo cho bản thân à? Ba không hiểu nổi đám trẻ các con nữa, vì theo đuổi sự kích thích mà không chú ý an nguy của mình nữa.
Cát Minh Tín kìm nén phiền muộn trong lòng, nhìn đứa con trai ngồi im thít bên cạnh, khuyên nhủ:
- Con sắp rồi, còn muốn ba và mẹ lo lắng hộ con tới khi nào nữa? Ba mong con kế thừa cái ghế của ba, đừng làm ba thất vọng.
Suy nghĩ thêm một lúc rồi nói:
- Trước khi chuyện lắng xuống, ba bảo chú Bình làm lái xe cho con.
- Tính năng an toàn của Ferrari cực cao, chỉ cần không phải lao xuống vách núi, hoặc là bị kẹt giữa đường sắt thì không thể gây ra tai họa, cho dù ở chỗ rẽ con không khống chế tốt xe, thì người bên trong cũng không có vấn đề gì lớn, nhiều lắm thì hỏng một cái xe mà thôi.
Cát Ấm Quân tự giải thích:
- Tai nạn lần này có vết phanh cùng vết đuôi xe cọ vào vành đai bảo hộ rõ ràng, chứng cứ đều có lợi cho chúng ta, chẳng cần phải lo, chỉ tiếc phải thay một cái lốp xe.
- Con còn có tâm tư lo cho cái lốp xe à?
Cát Minh Tín bất lực lắc đầu:
- Nếu tai nạn này bị kẻ có mưu đồ đưa lên báo, không chỉ mang lại ảnh hưởng xấu tới Cát gia, với tập đoàn Gia Tín, sau này con thay thế vị trí ba cũng sẽ có kẻ nhảy ra nhắc lại chuyện cũ, thêm cản trở không đáng có. Con phải có tầm nhìn xa về những vấn đề này, cho nên ba mới bảo con thường ngày làm việc phải thận trọng.
~~~~~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác buổi tối vốn tới chúc mừng Tôn gia trở về nhà cũ, ai ngờ lại gặp phải thảm kịch như thế trên đường? Tai nạn xe này chắc chắn làm quan hệ hai bên triệt để phá vỡ, phải ra tay tới lúc có kết quả mới cam tâm.
- Cái gì gọi là đặc quyền của kẻ có tiền, ở trên cùng một con đường, ngồi trong xe Ferrari càng có được đảm bảo an toàn hơn đi bộ trên đường, đó là một trong số hình thành đặc quyền của tiền. Cát Ấm Quân vì sao thích biểu diễn xe nguy hiểm như thế, vì hắn biết chiếc Ferrari đảm bảo an toàn cho hắn, để hắn đổi một cái xe bình thường xem hắn có dám lái xe như thế ở chỗ rẽ không?
Trương Khác áp giọng xuống nhưng không che giấu được căm phẫn trong lòng, xe dừng lại trước sân Tôn gia, vừa đi vừa nói như kẻ báo thù, đứng ở cửa nhà đợi xe của Đường Thanh, Tôn Tĩnh Mông tới.
Tôn Tĩnh Hương xuống xe trước, tức thì sững người đứng khựng lại, Trương Khác quay đầu lại nhìn, thấy Hứa Tư đôi mắt đẫm lệ đang đứng dưới mái hiên nhìn về phía này.
Trương Khác không kịp nghĩ vì sao Hứa Tư đến đây, theo phản xạ điều kiện muốn ngăn Đường Thanh xuống xe, vừa mới đưa tay ra thì Đường Thanh đã mở cửa đi xuống, nhưng mặt vẫn hướng vào bên trong chuẩn bị dìu Tôn Tĩnh Mông xuống xe.
Lúc này làm gì cũng đã muộn rồi, tay Trương Khác cứng đờ ra đó, thường ngày đầu óc linh hoạt cơ trí đi đâu hết mất cả, không biết làm sao tránh được cục diện khó xử này.
Quan hệ giữa Trương Khác và Hứa Tư, trong Tôn gia chỉ Tôn Tĩnh Hương biết rõ ràng từ đầu tới cuối.
Tôn Thượng Nghĩa già nhưng không hoa mắt, đương nhiên cũng đoán ra được, chỉ có điều trước mặt người ngoài Hứa Tư luôn khắc chế không có động tác thân mật với Trương Khác, ông cũng vờ hồ đồ, giang tay ra tỏ vẻ ngạc nhiên.
Tôn Tĩnh Mông bằng vào sự mẫn cảm thiếu nữ càng biết nhiều hơn, có điều lúc này cô đang ở trạng thái bi thương, nhìn thấy Hứa Tư cũng không suy nghĩ gì.
Trong Tôn gia chỉ có Cát Minh Ngọc là không hay biết gì, nhìn thấy Hứa Tư đứng dưới hành lang, ánh đèn chiếu lên đôi mắt đẹp ậng nước đỏ hoe nhưng không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô, nước mắt long lanh lăn trên gò má còn chưa khô, tay nắm chặt vào lan can, cảm giác dùng sức lực toàn thân.
Thấy Hứa Tư lau nước mắt định đi vào trong nhà, Cát Minh Ngọc gọi lại:
- Hứa Tư, cháu tới à, xảy ra chuyện này bảo cháu đích thân tới, thật ngại quá...
Nghe thấy hai tiếng "Hứa Tư" người Đường Thanh khựng một cái, không dám quay đầu lại, cô không biết phải dùng thái độ gì đối diện với Hứa Tư.
Tôn Tĩnh Hương đá Trương Khác một cái, đánh mắt về phía Hứa Tư, mặc dù nói Hứa Tư bản tính lương thiện, nhưng vì bảo mẫu của Tôn gia gặp tai nạn mà thương tâm khóc tới mức đó làm người ta bất ngờ.
Trương Khác lúc này mới choàng tình, Hứa Tư chắc gặp phải chuyện gì rồi, chẳng kịp để ý tới Đường Thanh, lo lắng chạy vội tới, chưa kịp hỏi gì thì Hứa Tư đã quỵ xuống, Trương Khác nhanh tay đỡ kịp cô mới không ngã xuống đất, nhìn dáng vẻ Hứa Tư như thế, tim như bị ai đó dùng dao đâm một cái không thương xót, Trương Khác kệ người xung quanh, ôm lấy cô, hỏi vội:
- Làm sao thế, đã xảy ra chuyện gì rồi?