Trương Khác lặng lẽ nhìn nơi xảy ra tai nạn, Hứa Tư đi xuống, vịn tay cửa xe, Trương Khác chỉ bãi cỏ giải thích:
- Bảo mẫu của Tĩnh Mông đi trên đường bị xe xô phải, đã qua đời trên đường đi cấp cứu. Em và Đường Thanh vừa khéo đi qua đây, cùng vào bệnh viện...
Trương Khác lúc mới nhìn thấy ánh mắt bi thương tuyệt vọng của Hứa Tư, y cũng hoảng loạn, đầu óc rối lên, sau này mới nhớ ra di động của y bị Tôn Tĩnh Mông lấy ném tên luật sư rồi, sau đó rơi xuống đất, không dùng được nữa.
Hứa Tư khẽ che lấy miệng, day dứt nói:
- Vừa rồi tôi có thất lễ quá không, nhà họ đang như thế, tôi còn...
Trương Khác lắc đầu, đã thành như vậy rồi, ai còn quản nhiều được như vậy? Y mở cửa giúp Đường Thanh, nhẹ nhàng lấy tay áo thấm nước mắt cho cô, đỡ cô xuống xe, nói:
- Mình đã từng nói, mùa hè năm 94 mình sốt cao mấy ngày liền đã có một giấc mơ hết sức ly kỳ chân thật, trong mơ mình đã 30 tuổi rồi, chính vì một vụ tai nạn mà giấc mơ chấm dứt... Nếu như người trong mơ cũng có tình cảm, không biết họ nhìn mình ra đi ra sao?
Trương Khác biết mình vĩnh viễn không biết được vấn đề này, ba mẹ và Đỗ Phi, Chu Hiểu Lộ có lẽ sẽ đau lòng, Trương Thanh vừa mới quen biết hẳn tiếc nuối, đó gọi là:
Hướng lai tương tống nhân
Các tự hoàn kỳ gia
Thân thích hoặc dư bi
Tha nhân diệc dĩ ca
Tử khứ hà sở đạo
Thác thể đồng sơn a
…
Người đưa ta đến đó
Đà lục tục ra về ra về
Thân thuộc còn xót xa
Người dưng đà vui vẻ
Chết đi là hết nói
Thân vùi bên sườn đồi.
(Vãn Ca - Đào Tiềm)
Đương Thanh nép vào lòng Trương Khác, ôm lấy lưng y, áp mặt lên ngực y, đưa mắt nhìn Hứa Tư đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói:
- Đáng lẽ tôi phải hận cô mới đúng, nhưng nghĩ tới nếu tên đầu heo này có gì bất chắc, tôi cũng sẽ thương tâm như cô...
Lời này không còn nghi ngờ gì nữa, đã thừa nhận tình cảm thắm thiết của Hứa Tư dành cho Trương Khác.
Hai cô gái từ lúc gặp nhau tới giờ còn chưa diễn ra cảnh nói chuyện với nhau bằng "gươm đao", Trương Khác thở phào, đưa tay ra định kéo Hứa Tư vào lòng, giấc mơ trái ôm phải ấp vừa mới bắt đầu thì Đường Thanh nhéo cho y một cái đau méo mặt, Hứa Tư cũng vội vàng tránh đi, Trương Khác đành lùi lại cầu cái ít hão huyền hơn: Chỉ cần bình an vô sự là tốt rồi.
Thế nào cũng không thể đứng mãi ở đây được, nghĩ thôi cũng sởn gai ốc, Trương Khác nhìn trái nhìn phải, gãi đầu ngượng nghịu nói:
- Giờ chúng ta đi đâu đây? Tối nay cả hai đừng mong vứt bỏ được mình...
Bất kể là bỏ cô gái nào lại trong trường hợp thế này đều có chút tàn nhẫn.
Đường Thanh vẫn ôm Trương Khác, cô không muốn rời Trương Khác, cũng biết Hứa Tư nhất định cũng không muốn lẻ loi trong đêm thế này, thầm nghĩ dù thế nào mình cũng là "chính thê", phải chủ động, dè dặt hỏi Hứa Tư:
- Tới Ảnh Loan Viên được không? Tôi luôn muốn đến đó.
Hứa Tư gật đầu, Trương Khác mừng húm, mở cửa xe ra định chui vào thì Đường Thanh tóm lấy cổ áo.
- Bạn đi bộ đi.
Mặc dù nói Ảnh Loan Viên cũng ở vịnh nước nông, nhưng phải tới 5-6 km chứ ít gì, Trương Khác mặt mày đau khổ, Đường Thanh chui vào trong xe đóng cửa lại.
Trương Khác rảo bước đi theo xe, Đường Thanh quyết tâm muốn hành hạ y cho hả giận, tìm con đường đi mất cả tiếng đồng hồ mới tới Ảnh Loan Viên, làm đôi giày da đắt tiền của Trương Khác bị hỏng luôn.
Hiện giờ có rất nhiều người quen ở Ảnh Loan Viên, Tương Vi cùng một số quản lý cao cấp của công ty Hong Kong, Tôn Tĩnh Hương ở một mình tại đây, Hứa Duy và Giang Đại Nhi nếu không phải về nội địa quay MV cũng ở Ảnh Loan Viên.
Đi vào nhà của Hứa Tư, ba người ngồi trong phòng khách, chẳng biết phải nói gì, im lặng một lúc, Trương Khác đi pha cà phê.
Hứa Tư chọn một đề tài khó nói, đó chính là chuyện cô và Trương Khác gặp nhau trong vụ án Đường Học Khiêm như thế nào, tuy khó mở miệng, tuy không muốn nhìn lại quá khứ, nhưng Đường Thanh có tư cách biết chuyện này:
-... Tôi vốn cho rằng tôi phải nhận trừng phạt vì hành vi của mình, nhưng bất ngờ Viện kiểm sát lại không truy cứu trách nhiệm của tôi, cho dù như thế, trong lòng tôi luôn bất an. Tiền trả lại do cậu ấy cho vay 12 vạn, tôi đi tìm cậu ấy, cậu ấy nói muốn dùng số tiền đó mua 3 năm cuộc đời của tôi, tôi không thể từ chối, liền để cậu ấy sai bảo chạy đông chạy tây, làm việc này việc kia, chứng kiến Cẩm Hồ từ từ lớn lên. Tôi không dám hi vọng xa vời gì, càng không nghĩ sẽ mãi mãi được ở bên cậu ấy, một ngày chỉ được đứng xa xa nhìn cậu ấy, chỉ cần cảm giác được cậu ấy tồn tại để nhớ nhung không bị gửi gắm vào hư vô, chỉ cần cùng được nhìn một bầu trời trong đêm, là không đòi hỏi gì khác nữa...
Trương Khác rất không hài lòng Hứa Tư và Đường Thanh nói chuyện không nhắc tới tên mình, mà dùng "y" "cậu ta" thay thế, mình thì đứng lù lù ở đây.
Biết chủ đề quá khứ luôn nặng nề, Hứa Tư chủ động khai báo hơi nhiều rồi, Trương Khác đá chân Hứa Tư dưới bàn, không ngờ Đường Thanh quay ngoắt lại nhìn y:
- Đá mình làm gì? Còn có chuyện gì muốn dấu diếm à?
- Hả?
Trương Khác cúi đầu xuống, đúng là chân Đường Thanh thò sang bên cạnh.
Lúc này di động của Đường Thanh vang lên, cô cầm lấy đưa cho Trương Khác:
- Điện thoại của anh Phó, chắc là tìm bạn đấy.
Trương Khác nhận được điện thoại của Phó Tuấn mới biết sau khi bọn họ rời đi, Tôn Tĩnh Mông đột nhiên sốt cao hôn mê, khả năng do đau thương quá độ, bác sĩ tư của Tôn gia tới một lúc rồi, Tôn Tĩnh Mông vẫn còn chưa tỉnh, cả nhà họ Tôn đang cuống lên, Phó Tuấn cảm thấy phải báo cho Trương Khác biết.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Hứa Tư thấy Trương Khác nhận điện thoại xong mày nhíu chặt lại, lo lắng lộ ra mặt, quan tâm hỏi:
Trương Khác hít một hơi nói:
- Phó Tuấn gọi điện bảo, Tĩnh Mông sốt cao hôn mê... Bác sĩ tới rồi mà chưa tỉnh.
- Á, có nặng không? Cậu tới xem sao đi.
Hứa Tư giục:
- Em đi hai người sẽ không lấy dao chém nhau chứ?
Trương Khác đứng dậy, thấy hai cô gái đều không muốn đi theo, biết họ hiện giờ có vướng mắc tâm lý không muốn gặp người ngoài, còn hỏi thêm một câu:
- Cút đi!
Đường Thanh cầm lấy gối lót lưng ném y.
Hứa Tư dở khóc dở cười, đứng dậy đẩy Trương Khác ra ngoài:
- Lúc này cậu còn có tâm tư mà đùa được à?
Trương Khác lái xe tới Tôn gia, Tôn Tĩnh Mông đã tỉnh rồi, đi vào trong phòng cô, thấy Tôn Tĩnh Mông nằm trên giường đang truyền đạm, chỉ có vài tiếng thôi mà khuôn mặt xinh đẹp hốc hác hẳn, trông hết sức tiều tụy, đôi mắt thường ngày hết sức linh động cũng chẳng còn chút thần thái nào.
- Sao đột nhiên cô ấy lại sốt cao?
Trương Khác ra khỏi phòng hỏi Tôn Tĩnh Hương.
- Chấn động tình cảm quá lớn, chỉ cần tâm tình nó ổn định lại sẽ không còn chuyện gì nữa.
Cát Minh Ngọc ở bên nói:
- Nếu dì chết, chẳng biết nó có thương tâm như thế không.
- Lúc này mà em còn nghĩ chuyện đó à?
Tôn Thượng Nghĩa lắc đầu, kéo Trương Khác vào thư phòng, cũng không ai hỏi y chuyện Đường Thanh, Hứa Tư.
- Phóng viên đã phỏng vấn con gái chị Châu rồi, cô ấy cũng muốn kiện Cát Ấm Quân lái xe nguy hiểm gây ra cái chết của mẹ mình.
Tôn Thượng Nghĩa kể với Trương Khác chuyện ông đã an bài, việc đưa lên báo chỉ là để đánh lạc hướng, che dấu mục đích chân chính của bọn là dùng cái giá nhỏ nhất, nắm tiếng nói ở tập đoàn Gia Tín.
Hai người bọn họ thương lượng trong thư phòng tới bốn giờ sáng.
Dì Châu qua đời, Tôn Tĩnh Mông thương tâm quá độ sinh bệnh, Tôn Thượng Nghĩa không thể cùng Trương Khác bay tới Bắc Kinh được.
Trước khi đi, Trương Khác lại đi qua phòng Tôn Tĩnh Mông, cô đã ngủ say rồi, môi mím chặt, người cuộn tròn, ánh lệ còn hoen mi, làm người ta trông mà đau xót, ai nghĩ bình thường cô gái đanh đá đáo để cũng có lúc yếu đuối như vậy.
- Ha ha.
Từ Học Bình mỉm cười:
- Tiểu Khác vẫn rất có khả năng nhìn người, nghe nói cô muốn học bằng thạc sĩ quản lý công thương của ĐH Đông Hải, chắc hẳn đối với kinh tế cũng có cái nhìn của mình, đợi lát nữa còn phải nghe ý kiến của cô nhiều hơn.
Thấy được bộ dáng già nua tiều tụy lại mệt mỏi của Từ Học Bình, Trương Khác nghĩ thầm có thể triệt để lui xuống là một lựa chọn rất tốt. Cuối mùa thu năm ngoái trên hội nghị Bắc Kinh, Từ Học Bình vẫn duy trì địa vị Đảng nội tại Ủy viên TW, mà không triệt để lui tuyến hai như một số người suy đoán. Thậm chí lấy thân phận phó tổ trưởng lãnh đạo tổ thanh tra kinh tế của Quốc vụ viện tiến hành thanh tra đối với xí nghiệp trung ương các tỉnh thị.
Lần này Trương Khác tới gặp Từ Học Bình, chủ yếu là mỗi lần y qua Bắc Kinh đều phải tận khả năng bớt thời gian đến thăm vợ chồng Từ Học Bình. Mặt khác là muốn thảo luận cùng Từ Học Bình về tình hình kinh tế Châu Á sẽ trong thời gian nửa năm thứ hai chuyển biến xấu. Không chỉ có phía Hong Kong, quốc nội còn phải vì thế làm chút chuẩn bị.
- Các xí nghiệp trung ương ở tỉnh Quảng Đông trước mắt tra ra tỷ nợ chết. Cái này chỉ là lập tức điều tra ra, khả năng mắc nợ cuối cùng khả năng vượt quá tỷ.
Từ Học Bình lấy ra từ trong giá sách mấy phần tư liệu đặt lên bàn học, giọng ông trầm thấp, đau lòng nói:
- Của tỉnh Giang Nam trước mắt điều tra ra là gần tỷ, bằng tổng thu nhập tài chính trong hai năm của Giang Nam. Chữ số cuối cùng khả năng càng kinh khủng hơn. Đây chỉ là một góc tảng băng lộ ra khỏi mặt nước, tảng băng dưới biển tới cùng khổng lồ thế nào, vẫn chưa biết được. tỉnh tỉnh thị khu tự trị, toàn bộ mắc nợ lớn thế nào, tỷ hay tỷ hay lớn hơn nữa? Trước đó ai cũng không chú ý tới sẽ có khoản nợ như vậy. Then chốt là khoản nợ phải lấp vào thế nào? Đều muốn tài chính trung ương phụ vào, cũng rất khả năng kéo sụp đổ cả tài chính trung ương...
- Dự trữ ngoại hối có vẻ như rất nhiều, nhưng trung ương thật muốn lấp vào lỗ thủng này, thì phải tiêu hao số lượng lớn dự trữ ngoại hối. Mà chưa hẳn sẽ có hiệu quả. Tôi thấy trung ương nên hạ quyết tâm, để cho các tỉnh thị tự động giải quyết. Nếu vẫn không được...Các xí nghiệp trung ương đều là dựa theo chế độ của công ty đương đại thành lập. Nếu còn không được, cứ dựa theo chế độ công ty đương đại thực thi phá sản; cục diện rối rắm không nên đều tập trung đến trung ương.
- Bài văn chương của Diệp Trăn Dân tôi đã xem qua. Hiện tại hắn lực ảnh hưởng của hắn tại quốc nội lớn như vậy. Ý kiến của hắn rất được coi trọng. Quốc vụ viện đã bắt đầu cảnh giác cơn khủng hoảng tài chính Châu Á sẽ ngóc đầu trở lại. Mặt khác, Diệp Trăn Dân vẫn kiêm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm của văn phòng liên lạc của đặc khu hành chính Hong Kong. Điều này nói rõ TW vẫn luôn bảo trì cảnh giác đối với cơn khủng hoảng tài chính Châu Á trở lại.
Từ Học Bình nói:
- Trung ương quả thật cũng muốn nắm chặt ngân quỹ... Mặt khác, nền kinh tế trước mắt đi xuống đã thành kết cục đã định. Nhưng phải bảo trì ổn định phát triển, thì yêu cầu TW đưa ra càng nhiều biện pháp càng có hiệu quả hơn nữa.
Sau đó khủng hoảng tài chính Châu Á, Triệu Tể Đông đề xuất rất nhiều phương án kích thích kinh tế. Trong đó một hạng mục chính là có thể đem ngành bất động sản trở thành sản nghiệp trụ cột để phát triển. Loại biện pháp này sau khi Triệu Tể Đông lên đài sẽ nhanh chóng phổ biến. Thời gian còn lại cũng sẽ không nhiều lắm.
- Việc này có lẽ cháu nghĩ cũng sẽ đau đầu chứ gì.
Từ Học Bình cười nói:
- Trước tiên đặt đề tài này qua một bên đi, phát triển của Cẩm Hồ lúc này thế nào rồi?
- Tất cả còn như ý, nhưng cũng không phải đặc biệt như ý. Cháu tin tưởng không lâu sau khi thành lập bộ sản nghiệp thông tin, nguyên nội háo của Bộ Bưu điện cùng bộ công nghiệp điện tử sẽ biến mất, và trở thành bộ môn thực quyền mạnh mẽ. Các tập đoàn công ty sản nghiệp điện tử thông tin Hoa Hạ cũng sẽ vượt trội hơn các xí nghiệp điện tử khác tại quốc nội, Cẩm Hồ cũng phải phủ phục dưới gối của họ.
- Cháu cũng không phải người bi quan như thế.
Từ Học Bình vừa cười vừa nói:
- Cháu là từ chỗ Dịch Vân Phi biết được tin tức sẽ thành lập tập đoàn sản nghiệp điện tử thông tin Hoa Hạ? Việc này đầu tiên phải Bộ Bưu điện cùng Bộ công nghiệp điện tử xác nhập mới có thể thực hiện được. Nhưng một khi xác nhập, quy mô mà tập đoàn sản nghiệp điện tử thông tin Hoa Hạ sở hữu sẽ tương đối kinh người, Cẩm Hồ có thể tại quốc nội cũng sẽ gặp phải chút cản trở. Dịch Vân Phi có một số việc không thể nói hết với cháu, để tôi nói cũng không sao. Khả năng rất lớn là Cảnh Trùng Dương chấp chưởng Bộ sản nghiệp thông tin, gần đây hắn cùng Cát Kiến Đức liên hệ hơi mật thiết. Nếu thật sự thành lập tập đoàn sản nghiệp điện tử thông tin Hoa Hạ, có thể sẽ đề cử dùng Cát Kiến Đức...
- Nếu như vậy, đó chính là tổ hợp bất lợi nhất đối với Cẩm Hồ rồi.
Trương Khác ngờ tới hơn phân nửa trong tương lai Cát Kiến Đức sẽ chiếm địa vị cao trong Bộ sản nghiệp thông tin, Cảnh Trùng Dương muốn như nguyện dĩ thường leo lên bảo tọa bộ trưởng Bộ sản nghiệp thông tin, đích xác yêu cầu cùng một số nhân vật thực quyền đạt thành ăn ý ở mức độ nào đó mới được. Đây đích thật là vấn đề rất đau đầu. Y chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói:
- Binh tới tướng ngăn, nước lên đập chặn, đơn giản như vậy.
Ăn xong cơm trưa từ trong nhà Từ Học Bình đi ra, ngồi trên xe, Địch Đan Thanh ngắm nhìn bên mặt đường viền rõ ràng của Trương Khác, một gương mặt trẻ tuổi như thế, giữa đôi lông mày nhăn như vách núi thẳng đứng.
Từ ngày hôm qua thấy Diệp Trăn Dân cho tới hôm nay thấy Từ Học Bình, thảo luận đều là việc trên kinh tế vĩ mô. Địch Đan Thanh cũng rất dễ nghĩ đến tình hình Tạ Vãn Tình dưới thân Trương Khác hầu hạ.
Dưới tâm tình chảy xuôi, cô còn nghĩ đến cảnh kinh hoảng ở trên đảo Ôn Hồ tại núi Thiên Vân năm trước bị Trương Khác thấy thân trần truồng, đều là tâm tình mấy năm nay chưa bao giờ từng có.
Địch Đan Thanh khẽ lắc đầu, muốn đuổi những ý nghĩ này ra khỏi đầu. Là một trợ lý hợp cách, là không nên tìm tòi bí mật trên sinh hoạt cá nhân của ông chủ. Cô có thể thản nhiên ung dung đâm thủng bí mật ở trong lòng Tạ Vãn Tình, nhưng ở trước mặt Trương Khác cũng không dám quá làm càn.
- Chị đang suy nghĩ cái gì đấy? - Trương Khác thấy được Địch Đan Thanh đang khẽ lắc đầu.
- Không nghĩ cái gì hết.
Địch Đan Thanh tránh khỏi ánh mắt của Trương Khác:
- Chỉ là cảm thấy lý giải đối với Cẩm Hồ còn chưa đủ...
- Phải không?
Trương Khác hỏi, còn muốn trò chuyện thêm vài câu thì xe đã tới công ty chi nhánh tại Bắc Kinh.
Nằm ở đường Hải Điến Trung, công ty chi nhánh Bắc Kinh sẽ tổ chức hội ký giả, Trần Tín Sinh sẽ ở trên hội ký giả công bố tin tức ĐTDĐ mới của Ái Đạt cùng với thời gian đưa ra thị trường.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trương Khác lặng lẽ nhìn nơi xảy ra tai nạn, Hứa Tư đi xuống, vịn tay cửa xe, Trương Khác chỉ bãi cỏ giải thích:
- Bảo mẫu của Tĩnh Mông đi trên đường bị xe xô phải, đã qua đời trên đường đi cấp cứu. Em và Đường Thanh vừa khéo đi qua đây, cùng vào bệnh viện...
Trương Khác lúc mới nhìn thấy ánh mắt bi thương tuyệt vọng của Hứa Tư, y cũng hoảng loạn, đầu óc rối lên, sau này mới nhớ ra di động của y bị Tôn Tĩnh Mông lấy ném tên luật sư rồi, sau đó rơi xuống đất, không dùng được nữa.
Hứa Tư khẽ che lấy miệng, day dứt nói:
- Vừa rồi tôi có thất lễ quá không, nhà họ đang như thế, tôi còn...
Trương Khác lắc đầu, đã thành như vậy rồi, ai còn quản nhiều được như vậy? Y mở cửa giúp Đường Thanh, nhẹ nhàng lấy tay áo thấm nước mắt cho cô, đỡ cô xuống xe, nói:
- Mình đã từng nói, mùa hè năm 94 mình sốt cao mấy ngày liền đã có một giấc mơ hết sức ly kỳ chân thật, trong mơ mình đã 30 tuổi rồi, chính vì một vụ tai nạn mà giấc mơ chấm dứt... Nếu như người trong mơ cũng có tình cảm, không biết họ nhìn mình ra đi ra sao?
Trương Khác biết mình vĩnh viễn không biết được vấn đề này, ba mẹ và Đỗ Phi, Chu Hiểu Lộ có lẽ sẽ đau lòng, Trương Thanh vừa mới quen biết hẳn tiếc nuối, đó gọi là:
Hướng lai tương tống nhân
Các tự hoàn kỳ gia
Thân thích hoặc dư bi
Tha nhân diệc dĩ ca
Tử khứ hà sở đạo
Thác thể đồng sơn a
…
Người đưa ta đến đó
Đà lục tục ra về ra về
Thân thuộc còn xót xa
Người dưng đà vui vẻ
Chết đi là hết nói
Thân vùi bên sườn đồi.
(Vãn Ca - Đào Tiềm)
Đương Thanh nép vào lòng Trương Khác, ôm lấy lưng y, áp mặt lên ngực y, đưa mắt nhìn Hứa Tư đứng bên cạnh, nhẹ giọng nói:
- Đáng lẽ tôi phải hận cô mới đúng, nhưng nghĩ tới nếu tên đầu heo này có gì bất chắc, tôi cũng sẽ thương tâm như cô...
Lời này không còn nghi ngờ gì nữa, đã thừa nhận tình cảm thắm thiết của Hứa Tư dành cho Trương Khác.
Hai cô gái từ lúc gặp nhau tới giờ còn chưa diễn ra cảnh nói chuyện với nhau bằng "gươm đao", Trương Khác thở phào, đưa tay ra định kéo Hứa Tư vào lòng, giấc mơ trái ôm phải ấp vừa mới bắt đầu thì Đường Thanh nhéo cho y một cái đau méo mặt, Hứa Tư cũng vội vàng tránh đi, Trương Khác đành lùi lại cầu cái ít hão huyền hơn: Chỉ cần bình an vô sự là tốt rồi.
Thế nào cũng không thể đứng mãi ở đây được, nghĩ thôi cũng sởn gai ốc, Trương Khác nhìn trái nhìn phải, gãi đầu ngượng nghịu nói:
- Giờ chúng ta đi đâu đây? Tối nay cả hai đừng mong vứt bỏ được mình...
Bất kể là bỏ cô gái nào lại trong trường hợp thế này đều có chút tàn nhẫn.
Đường Thanh vẫn ôm Trương Khác, cô không muốn rời Trương Khác, cũng biết Hứa Tư nhất định cũng không muốn lẻ loi trong đêm thế này, thầm nghĩ dù thế nào mình cũng là "chính thê", phải chủ động, dè dặt hỏi Hứa Tư:
- Tới Ảnh Loan Viên được không? Tôi luôn muốn đến đó.
Hứa Tư gật đầu, Trương Khác mừng húm, mở cửa xe ra định chui vào thì Đường Thanh tóm lấy cổ áo.
- Bạn đi bộ đi.
Mặc dù nói Ảnh Loan Viên cũng ở vịnh nước nông, nhưng phải tới 5-6 km chứ ít gì, Trương Khác mặt mày đau khổ, Đường Thanh chui vào trong xe đóng cửa lại.
Trương Khác rảo bước đi theo xe, Đường Thanh quyết tâm muốn hành hạ y cho hả giận, tìm con đường đi mất cả tiếng đồng hồ mới tới Ảnh Loan Viên, làm đôi giày da đắt tiền của Trương Khác bị hỏng luôn.
Hiện giờ có rất nhiều người quen ở Ảnh Loan Viên, Tương Vi cùng một số quản lý cao cấp của công ty Hong Kong, Tôn Tĩnh Hương ở một mình tại đây, Hứa Duy và Giang Đại Nhi nếu không phải về nội địa quay MV cũng ở Ảnh Loan Viên.
Đi vào nhà của Hứa Tư, ba người ngồi trong phòng khách, chẳng biết phải nói gì, im lặng một lúc, Trương Khác đi pha cà phê.
Hứa Tư chọn một đề tài khó nói, đó chính là chuyện cô và Trương Khác gặp nhau trong vụ án Đường Học Khiêm như thế nào, tuy khó mở miệng, tuy không muốn nhìn lại quá khứ, nhưng Đường Thanh có tư cách biết chuyện này:
-... Tôi vốn cho rằng tôi phải nhận trừng phạt vì hành vi của mình, nhưng bất ngờ Viện kiểm sát lại không truy cứu trách nhiệm của tôi, cho dù như thế, trong lòng tôi luôn bất an. Tiền trả lại do cậu ấy cho vay 12 vạn, tôi đi tìm cậu ấy, cậu ấy nói muốn dùng số tiền đó mua 3 năm cuộc đời của tôi, tôi không thể từ chối, liền để cậu ấy sai bảo chạy đông chạy tây, làm việc này việc kia, chứng kiến Cẩm Hồ từ từ lớn lên. Tôi không dám hi vọng xa vời gì, càng không nghĩ sẽ mãi mãi được ở bên cậu ấy, một ngày chỉ được đứng xa xa nhìn cậu ấy, chỉ cần cảm giác được cậu ấy tồn tại để nhớ nhung không bị gửi gắm vào hư vô, chỉ cần cùng được nhìn một bầu trời trong đêm, là không đòi hỏi gì khác nữa...
Trương Khác rất không hài lòng Hứa Tư và Đường Thanh nói chuyện không nhắc tới tên mình, mà dùng "y" "cậu ta" thay thế, mình thì đứng lù lù ở đây.
Biết chủ đề quá khứ luôn nặng nề, Hứa Tư chủ động khai báo hơi nhiều rồi, Trương Khác đá chân Hứa Tư dưới bàn, không ngờ Đường Thanh quay ngoắt lại nhìn y:
- Đá mình làm gì? Còn có chuyện gì muốn dấu diếm à?
- Hả?
Trương Khác cúi đầu xuống, đúng là chân Đường Thanh thò sang bên cạnh.
Lúc này di động của Đường Thanh vang lên, cô cầm lấy đưa cho Trương Khác:
- Điện thoại của anh Phó, chắc là tìm bạn đấy.
Trương Khác nhận được điện thoại của Phó Tuấn mới biết sau khi bọn họ rời đi, Tôn Tĩnh Mông đột nhiên sốt cao hôn mê, khả năng do đau thương quá độ, bác sĩ tư của Tôn gia tới một lúc rồi, Tôn Tĩnh Mông vẫn còn chưa tỉnh, cả nhà họ Tôn đang cuống lên, Phó Tuấn cảm thấy phải báo cho Trương Khác biết.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Hứa Tư thấy Trương Khác nhận điện thoại xong mày nhíu chặt lại, lo lắng lộ ra mặt, quan tâm hỏi:
Trương Khác hít một hơi nói:
- Phó Tuấn gọi điện bảo, Tĩnh Mông sốt cao hôn mê... Bác sĩ tới rồi mà chưa tỉnh.
- Á, có nặng không? Cậu tới xem sao đi.
Hứa Tư giục:
- Em đi hai người sẽ không lấy dao chém nhau chứ?
Trương Khác đứng dậy, thấy hai cô gái đều không muốn đi theo, biết họ hiện giờ có vướng mắc tâm lý không muốn gặp người ngoài, còn hỏi thêm một câu:
- Cút đi!
Đường Thanh cầm lấy gối lót lưng ném y.
Hứa Tư dở khóc dở cười, đứng dậy đẩy Trương Khác ra ngoài:
- Lúc này cậu còn có tâm tư mà đùa được à?
Trương Khác lái xe tới Tôn gia, Tôn Tĩnh Mông đã tỉnh rồi, đi vào trong phòng cô, thấy Tôn Tĩnh Mông nằm trên giường đang truyền đạm, chỉ có vài tiếng thôi mà khuôn mặt xinh đẹp hốc hác hẳn, trông hết sức tiều tụy, đôi mắt thường ngày hết sức linh động cũng chẳng còn chút thần thái nào.
- Sao đột nhiên cô ấy lại sốt cao?
Trương Khác ra khỏi phòng hỏi Tôn Tĩnh Hương.
- Chấn động tình cảm quá lớn, chỉ cần tâm tình nó ổn định lại sẽ không còn chuyện gì nữa.
Cát Minh Ngọc ở bên nói:
- Nếu dì chết, chẳng biết nó có thương tâm như thế không.
- Lúc này mà em còn nghĩ chuyện đó à?
Tôn Thượng Nghĩa lắc đầu, kéo Trương Khác vào thư phòng, cũng không ai hỏi y chuyện Đường Thanh, Hứa Tư.
- Phóng viên đã phỏng vấn con gái chị Châu rồi, cô ấy cũng muốn kiện Cát Ấm Quân lái xe nguy hiểm gây ra cái chết của mẹ mình.
Tôn Thượng Nghĩa kể với Trương Khác chuyện ông đã an bài, việc đưa lên báo chỉ là để đánh lạc hướng, che dấu mục đích chân chính của bọn là dùng cái giá nhỏ nhất, nắm tiếng nói ở tập đoàn Gia Tín.
Hai người bọn họ thương lượng trong thư phòng tới bốn giờ sáng.
Dì Châu qua đời, Tôn Tĩnh Mông thương tâm quá độ sinh bệnh, Tôn Thượng Nghĩa không thể cùng Trương Khác bay tới Bắc Kinh được.
Trước khi đi, Trương Khác lại đi qua phòng Tôn Tĩnh Mông, cô đã ngủ say rồi, môi mím chặt, người cuộn tròn, ánh lệ còn hoen mi, làm người ta trông mà đau xót, ai nghĩ bình thường cô gái đanh đá đáo để cũng có lúc yếu đuối như vậy.