- Cậu có liên hệ được với Trương Khác không? Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta.
- Có chuyện trong trường sao?
Đỗ Phi đương nhiên không vì Thôi Úc Mạn muốn tìm Trương Khác là gọi điện thoại ngay, phải hỏi cho rõ đã:
-...
Thôi Úc Mạn không quen bị Đỗ Phi hỏi như thế, nếu là sinh viên khác, cô ta tuyệt đối không nhiều lời, nhưng biết thân phận của hai sinh viên này đặc thù, vả lại cũng rất muốn tìm Trương Khác hỏi chuyện Chương Châu, nói:
- Cậu ấy tranh luận với giáo sư Chu có nói tới Chương Châu, tôi muốn tìm hiểu tình hình tương quan.
- Hả, không phải chuyện qua rồi à?
Đỗ Phi hỏi lại, dù chuyện này vẫn còn tiếp tục ở cao tầng, song không liên quan gì tới thân phận sinh viên của Trương Khác nữa.
-...
Thôi Úc Mạn thấy Đỗ Phi hỏi quá nhiều, có một số vấn đề nhất thời lại không thể giải thích ra sao, lúng ta lúng túng.
Đỗ Phi nhìn ra cô ta lo lắng, không hỏi tiếp nữa, Tịch Nhược Lâm là trợ lý chủ nhiệm quan hệ với Thôi Úc Mạn cũng hài hòa, nói giúp:
- Cậu gọi điện thoại cho Trương Khác giúp chủ nhiệm Thôi đi.
Đỗ Phi suy nghĩ rồi lấy điện thoại gọi Trương Khác hỏi y ở đâu.
Lúc này Trương Khác đã rời khách sạn Mai Viên, đang trên đường Đông Hoa, thấy một chiếc Mercedes đi ở phía trước, còn có hai chiếc xe khác theo sau, Phó Tuấn quay đầu lại nói:
- Đường Anh Dục của khoáng nghiệp Hoa Hi đích thân tới đón Đường Anh Bồi, có vẻ như bọn họ cũng tới Đh Đông Hải như chúng ta.
- Chu Cẩn Tỳ không phải vẫn tĩnh dưỡng ở quân y viện à?
Trương Khác hỏi:
- Đúng vậy, ngoài ra tôi vừa liên hệ với Mã Hải Long, hôm nay ở Chương
Châu có về đề phòng nghiêm ngặt, không biết xảy ra chuyện gì?
Đi về phía Đh Đông Hải chẳng có nhà khách cao cấp, lại chẳng phải đường thông tới Chương Châu, không biết bọn chúng tới gặp ai đây?
Trương Khác nhận được điện thoại của Đỗ Phi, hỏi có chuyện gì.
- Cô giáo Tiểu Thôi tìm mày, có vẻ lo lắng.
Trương Khác lấy làm lạ, lần trước Thôi Úc Mạn cũng đột nhiên thông qua
Đỗ Phi tìm mình, thấy ngõ Học Phủ đã trong tầm mắt, liền nói:
- Tao sắp tới ngõ Học Phủ rồi.
- Vậy mày tới quán nét đi, bọn tao đợi mày ở đó.
Trương Khác xuống xe ở ngõ, ba chiếc xe kia cũng đỗ trước ngõ, người thì đi rồi, chắc vào trong ngõ, thấy thế Phó Tuấn cũng xuống theo, đi sau
Trương Khác một quãng, còn gọi điện cho hai vệ sĩ khác tới.
Tới trước quán nét, nhìn thấy Đường Anh Bồi cùng một người trung niên trông rất giống ông ta đang đứng trước cổng Đh Đông Hải ngó nghiêng, chắc đó là Đường Anh Dục, lão đại của Đường gia, khí chất nho nhã, thật khó mà tưởng tượng được một nhân vật như thế khống chế thế lực ngầm ở
Chương Châu hơn mười năm.
Trương Khác phái liền ba nhóm nhân mã tới Chương Châu điều tra, một số vấn đề đã có manh mối, đầu thập niên 90, khi nhu cầu đất hiếm trên thị trường quốc tế tăng vọt, tập đoàn khai thác trộm do anh em Đường Anh
Dục, Đường Anh Bồi dùng thủ đoạn đẫm máu đem đại đa số điểm khai thác trộm lũng đoạn dưới khoáng nghiệp Hoa Hi.
Những năm gầy đây, mỗi ngăm bọn chúng kiếm được hơn 100 triệu.
Đường Anh Dục thấy chuyện em trai bị bắt ở ngõ Học Phủ rất có vấn đề cho nên mới đích thân tới xem, đột nhiên nguy cơ ập tới Đường gia đều từ cái ngõ này, chuyện điều chỉnh sản nghiệp đất hiếm trở nên mong manh, lại còn nảy nòi đám phóng viên Tân Hoa Xã ngầm điều tra.
Đường Anh Bồi cũng nhìn thấy Trương Khác, liền nhỏ giọng nói với anh trai, lần này không lỗ mãng trực tiếp phải người tóm lấy Trương Khác hỏi nữa, vào sở câu lưu từ trong miệng đám lưu manh Kiến Nghiệp được biết sau sự kiện sinh viên Học viện Thể dục bao vây KTX nữ Học viện âm nhạc, trị an xung quanh đây rất nghiêm, đồn cảnh sát đường Mã Liên trang bị tốt hơn hẳn các đổn cảnh sát khác, đêm khuya cũng có cảnh sát tuần tra.
Đường Anh Dục nhìn thấy Trương Khác cảm thấy y cũng bình thường, mày nhíu lại, suy nghĩ rốt cuộc vấn đề xảy ra ở mắt xích nào.
Đường Trung nhìn thấy Trương Khác thì hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn không đem chuyện mình bị người ta bỡn cợt nói ra.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh em họ Đường, Trương Khác thì nghĩ các phương diện hành động rất kín, chắc chưa tới độ đánh rắn động cỏ, sao bọn chúng lại có vẻ cảnh giác đến thế?
Đi vào quán nét, thấy Đỗ Phi, Tịch Nhược Lâm, Mông Nhạc và Thôi Úc Mạn đều ngồi ở chỗ nghỉ ngơi trước quầy bar tổn hợp.
Đỗ Phi thấy hai vệ sĩ theo sau lưng Trương Khác đứng ở cổng quán bar canh gác, ngạc nhiên hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Đám người đó từ Chương Châu tới.
Trương Khác chỉ đám Đường Anh Bồi vẫn đang đứng ở đường đối diện:
- Hôm nay ông ta được thả... Hì hì, cô giáo Tiểu Thôi vội tìm em có chuyện gì thế ạ, có phải vì em trốn học không?
- Bọn họ là người Chương Châu à?
Thôi Úc Mạn tai thính, tâm tư cô đang rất nhạy cảm tất cả mọi vấn đề liên quan tới Chương Châu đều liên hệ tới anh trai mình, đứng dậy chạy ra cửa sổ nhìn.
Trương Khác rất lấy làm kỳ quái vì thái độ của Thôi Úc Mạn:
- Sao thế ạ, bọn họ từ Chương Châu tới thì có liên quan gì tới cô?
Thôi Úc Mạn cảm thấy khó mở miệng, trước kia luôn châm chích nhạo báng đứa học sinh này, giờ có việc nhờ tới người ta, do dự mãi mới nói:
- Lần trước ở giảng đường cậu có nói tới vấn đề khai thác trộm và ô nhiễm ở Chương Châu, có phải cậu hiểu rất rõ tình hình nơi đó?
Trương Khác nhíu mày nhìn Thôi Úc Mạn, so với cô gái ba năm trước giang tay chắn trước chiếc xe của Triệu Ti Minh không có gì khác biện, khuôn mặt xinh đẹp, tóc đuôi ngựa gọn gàng, tính cách vẫn nhiệt tình hấp tấp như thế, mặc dù Trương Khác không ghét Thôi Úc Mạn chút nào, nhưng thấy cô ta là lại đau đầu:
- Cô giáo muốn tìm hiểu gì về Chương Châu nên tìm sinh viên Chương Châu chứ, tìm em làm gì?
Tới tìm Trương Khác chỉ là ý nghĩ đột xuất khi thấy Đỗ Phi thôi, Thôi Úc Mạn không hi vọng có được tin tức an ủi nào từ Trương Khác, cũng không biết phải hỏi từ đâu.
- Chủ nhiệm Thôi, chị lo cho anh chị à?
Tịch Nhược Lâm biết một số chuyện vì nghe Thôi Úc Mạn nói chuyện với anh trai trong văn phòng mấy lần, thấy Thôi Úc Mạn mẫn cảm với chuyện
Chương Châu như thế liền hỏi.
Trương Khác càng chẳng hiểu ra sao, anh trai Thôi Úc Mạn có liên quan gì tới Chương Châu?
Chuyện ngầm điều tra không thể tùy tiện nói ra tránh tiết lộ hành tung, nhưng Tịch Nhược Lâm đã nói rồi, Thôi Úc Mạn nghĩ có nói cho Trương Khác cũng không sao:
- Anh tôi là phóng viên, mấy ngày trước cậu tranh luận với giáo sư Chu về chuyện đất hiếm, tôi có kể cho anh tôi, anh tôi nghe xong liền quyết định tới Chương Châu điều tra, hôm nay tới giờ vẫn không có liên hệ, tôi muốn tìm cậu hỏi chuyện Chương Châu, liệu điều tra có nguy hiểm không?
Đỗ Phi nhớ ra người đi cùng Thôi Úc Mạn tìm Trương Khác lần trước, đưa tay ôm mặt:
- Là cái ông râu xồm đó à? Em còn tưởng là cha chú gì của cô giáo, anh ấy làm ở báo nào thế?
- Anh tôi đấy, trông có vẻ già, là phóng viên tổng bộ Tân Hoa Xã.
Thôi Úc Mạn cười ngượng:
- Lần trước anh ấy tới Kiến Nghiệp là muốn tìm Trương Khác hỏi chuyện Chương Châu tiện cho việc điều tra.
- Hôm nay không liên hệ được, hay mấy ngày rồi không có liên hệ.
Trương Khác cau mày, nhìn ra bên ngoài, anh em họ Đường đã rời đi.
- Ngày nào cũng liên hệ, chỉ hôm nay chưa thấy đâu.
Thôi Úc Mạn thấy vẻ mặt Trương Khác trở nên nghiêm trọng, càng lo hơn.
- Mới một tối chưa liên hệ mà, chắc có chuyện gì đó trì hoãn thôi.
Mông Nhạc còn tưởng có vấn đề gì to tát;
- Hơn nữa ai dám đắc tội với phóng viên Tân Hoa Xã chứ?
- Chúng ta lên lầu nói chuyện.
Trương Khác đứng dậy, hôm nay tình hình Chương Châu trở nên bất thường, đám Đường gia cũng đột ngột cảnh giác, y luôn hoài nghi có phương diện nào đã đánh rắn động cỏ không ngờ là phóng viên Tân Hoa Xã hay tin ngầm đi điều tra.
Không biết chuyện này gây ra diễn biến tốt xấu thế nào?
Dáng vẻ trịnh trọng của Trương Khác càng làm Thôi Úc Mạn thêm hoảng, cũng thêm tin tưởng Trương Khác hiểu chuyện Chương Châu.
- Không tới mức như vậy chứ, tao không nghe nói trong nước có thế lực nào dám gây chuyện bất lợi cho phóng viên Tân Hoa Xã.
Đỗ Phi cũng rất bất ngờ:
Theo lý mà nói, Đường Anh Dục có điên tới đâu cũng không dám hạ độc thủ với phóng viên Tân Hoa Xã, dù sao phóng viên phái ra ngoài, vô duyên vô cớ mất tích, thì cả vùng đó sẽ bị xới tung lên để điều tra.
Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, nếu họ có chứng cứ đủ để tiêu diệt đám Đường Anh Bồi, đánh tan tập đoàn khai thác trộm Chương Châu, bọn chúng dám làm bất kỳ điều gì để chống cự.
- Hôm qua anh trai cô liên hệ có nói là hôm nay đi đâu điều tra không?
Trương Khác hỏi:
Thôi Úc Mạn lo lắng nói:
- Hai hôm nay bọn họ luôn ở nơi tên là Tây Đường...
Trương Khác vỗ trán, thấy Đỗ Phi đưa mắt hỏi, liền nói:
- Trấn Tây Đường là xào huyệt của Hoa Hi, anh em Đường Anh Dục phất lên từ đó...
Rồi hỏi Thôi Úc Mạn:
- Mấy phóng viên đó hình dạng ra sao, em liên hệ với một người, cô nói rõ tình hình cho họ.
- Cậu nói anh tôi có khả năng xảy ra chuyện rồi?
Thôi Úc Mạn lo thắt ruột, dù sao cô chưa trải qua sóng gió gì, chuyện ba năm trước chỉ có chút hoảng sợ thôi, lòng rối loạn, nói vội:
- Bọn họ tổng cộng có ba người, hai từ tổng bộ, một của chi nhánh...
Hay là trực tiếp báo cho cảnh sát Chương Châu để bọn họ tìm người.
- Mới tối nay chưa liên lạc, cảnh sát Chương Châu sao chịu giúp cô tìm người? Cho dù có báo về Tân Hoa Xã bọn họ cũng không coi trọng.
Đỗ Phi hỏi Trương Khác:
- Xảy ra chuyện được sao?
- Phía Chương Châu và những kẻ kia hôm nay phản ứng rất lạ, tao hoài nghi có người đánh có động rắn rồi, đương nhiên cũng chưa chắc là xảy ra chuyện.
Trương Khác gọi điện cho Mã Hải Long.
Thôi Úc Mạn nghe vậy kinh sợ:
- Chuyện gì vậy, đánh cỏ động rắn là sao?
- Bên phía em cũng đang tra vấn đề của Chương Châu, cho nên có thể biết tình hình nơi đó mọi lúc, vừa rồi đám người đứng ở trước quán nét chính là đám đào trộm mỏ lớn nhất ở Chương Châu, thường này bọn chúng rất ít khi rời khỏi Chương Châu.
Lúc này điện thoại đã thông, Trương Khác liền nói với Mã Hải Long trước:
- Mấy ngày qua có ba phóng viên của Tân Hoa Xã ngầm tới Tây Đường điều tra, trong đó một người để râu quai nón...
Miêu tả lại ba người theo lời kể của Thôi Úc Hằng.
Trương Khác cúp điện thoại nói:
- Bên kia nhìn thấy anh cô và hai người khác tới trấn Tây Đường, nhưng không biết họ đi chưa, hiện chỉ có thể phái người tới nhà khách anh cô ở và trấn Tây Đường nghe ngóng tin tức... Có phải mất tích không thì phải đợi một chút mới biết.
Nghe vậy Thôi Úc Mạn đương nhiên nghĩ tới hướng nghiêm trọng nhất, cuống cả lên, chẳng kiên nhẫn đợi tin được nữa, cầm máy bàn gọi về nhà:
- Tiểu Hồ, ba tôi đâu, đang họp à... Mau phải người đi tìm ba tôi, anh tôi có khả năng xảy ra chuyện rồi, bảo ba tôi khẩn cấp thông báo cảnh sát Chương Châu tìm người.
Ba năm trước Trương Khác có sai người tra bối cảnh của Thôi Úc Mạn nhưng không tra ra được điều gì, nghe ngữ khí của cô chừng như chắc chắn điều động được cảnh sát Chương Châu tìm người.
Một lúc sau bên kia điện thoại có tiếng đáp, Thôi Úc Mạn gần như bật khóc:
- Ba, anh có thể xảy ra chuyện ở Chương Châu xảy ra chuyện rồi...
Trương Khác ra hiệu với Thôi Úc Mạn, ý bảo y muốn nói chuyện với cha cô, có một số chuyện cần chú ý, nếu không chỉ ép đối phương vào đường cùng, khiến chúng càng hạ quyết tâm giết người bịt miệng, nếu quan hệ của
Thôi gia không đủ, Trương Khác đành nhờ Lương Vi Pháp cứu người.
Thôi Úc Mạn hoảng rồi, chẳng thể nói rõ được nữa:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì con bảo người nói với ba..
Liền đưa điện thoại cho Trương Khác.
- Tôi là Thôi Văn Nghị, đã xảy ra chuyện gì?
Bên kia điện thoại truyền tới giọng trầm mà uy nghiêm:
Giọng điệu như chất vấn này chỉ có người ở vị trí cao lâu năm mới hay có, Trương Khác đáp:
- Tôi là học sinh của cô giáo Tiểu Thôi, ở phía Kiến Nghiệp cũng có báo điều tra vấn đề phía Chương Châu, chỉ có điều trước đó không liên hệ với phóng viên Thôi, hiện chỉ biết phóng viên Thôi hôm nay tới trấn Tây
Đường không có liên lạc, nhưng phóng viên phía Kiến Nghiệp phát hiện ra phía Tây Đường có điểm bất thường, cho rằng có sự kiện phóng viên Thôi mất tích cần phải đối đãi thận trọng..
Không rõ tình hình Thôi gia ra sao, càng không rõ con người cha Thôi Úc
Mạn thế nào, tất nhiên không thể nói hết cho ông ta biết, chỉ mong ông ta có thể đánh giá đúng tầm nghiêm trọng của việc này.
Thôi Văn Nghị im lặng chốc lát lại hỏi tiếp:
- Các cậu cho rằng ở Chương Châu có vấn đề gì mà xuống điều tra?
Chỉ tiếp xúc trong chốc lát, Trương Khác có thể đoán ra Thôi Văn Nghị tâm tư kín đáo, hơn nữa lập tức nắm được mấu chốt của vấn đề, chẳng biết cái tính hấp tấp của Thôi Úc Mạn kế thừa từ ai, Trương Khác cũng suy nghĩ một lúc mới đáp:
- Tình hình Chương Châu khá phức tạp, vì lợi ích cực lớn của việc khai khoáng khiến một số quan viên chính phủ cam tâm làm ô dù bảo hộ cho các thế lực đen đó. Có nhiều quan viên thậm chí nắm cổ phần ở các mỏ lậu
Chương Châu, có thể khẳng định sơ bộ người Chương Châu vì khai thác trộm nên gắn kết với nhau thành mạng lưới lợi ích, hiện không thể phán đoán mạng lưới này lớn mạnh tới cỡ nào.
Trương Khác cũng chỉ nói tới đó thôi, chưa đủ chứng cứ, y sẽ phải gánh trách nhiệm chính trị.
- Ý cậu nói là tìm người không nên thông qua địa phương?
Thôi Văn Nghị hiểu rất nhanh.
Trong cái tổ vỡ làm gì có trứng lành, dù Thôi gia thế lực thông thiên, dù Thôi Úc Hằng có bùa hộ thân Tân Hoa Xã, cũng không thể ngăn anh em họ Đường kéo người chết chùm, lúc đó thông qua người của Chương Châu tìm được Thôi Úc Hằng mới là lạ.
Thời buổi này, nước ngoài vì tranh giành lợi ích mà người ta giết cả mấy vị tổng thống rồi, trong nước cũng có mấy vị bí thư tỉnh ủy bị ám sát hụt, còn có chuyện quan viên thành ủy bị giết cả nhà bị đầu mối, ép con thú vào đường cùng thì hậu quả rất khó lường.
Trương Khác không đáp, coi như ngầm thừa nhận, phía bên kia điện thoại có tiếng hít hơi khe khẽ, chuyện này cực kỳ khó giải quyết.
Thôi Úc Mạn đứng ngồi không yên, mắt nhìn Trương Khác không chớp, tay nắm lấy mép bàn tới trắng bệch, hơi thở như ngừng lại.
Đám Đỗ Phi, Mông Nhạc, Tịch Nhược Lâm đều ý thức được chuyện quá nghiêm trọng, nhưng bọn họ không giúp được gì, chỉ biết đợi ở Trương Khác.
Một lúc sau Thôi Văn Nghị lại hỏi:
- Mời cảnh sát vũ trang địa phương giúp vậy, phía cậu có cách ổn thỏa hơn không?
Nghe khẩu khí ông ta tựa hồ bất đắc dĩ lắm mới mời quân đội trú tại địa phương giúp tìm người, nhưng vì một tin tức chưa được xác thực, thông qua quan hệ hay trực tiếp điều động quân đội là chuyện rất phạm húy, quyền lực to tới đâu cũng bị người ta chất vấn.
Hơn nữa cảnh sát vũ trang ở phương diện yêu cầu tỉ mỉ chu đáo không phải sở trường, bọn họ là bộ đội tính chất bảo vệ, hơn nứa do chế độ luân phiên, khả năng cảnh sát vũ trang bị thế lực địa phương làm hủ bại tương đối nhỏ, điều động họ là ổn thỏa nhất, Trương Khác nói:
- Vậy phía tòa báo bên này cũng phái phóng viên hỗ trợ.
- Tốt rồi, vậy cậu đợi điện thoại của tôi.
Thôi Văn Nghị nói đúng một câu rồi cúp điện thoại.
Di động của Trương Khác vang lên, Mã Hải Long từ Chương Châu báo cáo về:
- Cảnh sát Chương Châu có hành động lạ, đường vào Tây Đường đều bị lập chốt kiểm tra, người ngoài bị tra xét nghiêm ngặt, nói là bên trong Tây
Đường có vụ án. Tình hình không ai nó rõ được, cũng may chúng tôi có người ở Tây Đường nếu không vào được đó là rất khó... Phía nhà khách
Thôi Úc Hằng, người của tôi vừa tối đó nghe nói buổi chiều cảnh sát tới điều tra, không dam hỏi kỹ, chỉ biết ba phóng viên đó chưa về nhà khách, tôi phải đích thân tới Tây Đường một chuyến...
Đàm Thiên không có tâm trạng nghe bạn nói dông nói dài, qua loa vài câu rồi cúp máy, mặc dù còn chưa biết thân phận cụ thể của Trương Khác, nhưng đoán quá nửa rồi, buổi trưa Lương Vĩ Pháp xuất hiện ở đây, rồi Diệp Kiến Bân lại lấy thân phận BQT Thế Kỷ Cẩm Hồ đề xuất mua Tẩm Viên cũng quen biết với Trương Khác, Đàm Thiên đương nhiên có thể móc nối lại với nhau.
Hiện giờ Đàm Thiên đối diện với rất nhiều lựa chọn, là cắn răng cầm cự tới khi đổi vận, lúc đó hắn sẽ giành lại những gì đã mất, đương nhiên nếu phương án thu mua trở ngại, hoặc Tân Quang không giải quyết ô nhiễm Ẩm Mã Hà, thì hắn mất luôn những gì đã có.
Nhưng tâm huyết dồn vào đây, hắn không cam tâm bán đi, đặc biệt sau khi trả nợ ngân hàng, hắn sẽ chẳng còn bao tiền, phải khởi đầu lại.
Đàm Thiên kiểm tra qua thức ăn buổi tối rồi chạy lên đê thông báo với đoàn người Trương Khác, từ xa nghe thấy Diệp Kiến Bân nói:
- Lĩnh vực quân sự cao cấp trong nước hiện có cơ sở rất kém, ngay cả hệ thống tên lửa đạn đạo trước khi xuất khẩu sang Pakistan phải thay bằng toàn bộ hệ thống điện tử của Âu Mỹ...
Rồi thấy hắn tới liền không nói nữa.
Đàm Thiên chỉ coi bọn họ đang thảo luận vui vậy thôi, không nghĩ nhiều:
- Tiệc chuẩn bị xong, vừa rồi có chút đường đột, bữa tiệc này coi như để tôi biểu đạt xin lỗi..
Đi vào trong phòng tiệc của Tẩm Viên đóng chặt các cánh cửa sổ lại, hô hấp thoải mái hơn nhiều.
Sau bữa tiệc Diệp Kiến Bân tìm Trương Khác, Hứa Hồng Bá tiếp tục đề tài trên đê:
- Trong nước lấy đâu ra công ty nào chịu bỏ đầu tư lớn vào lĩnh vực nghiên cứu như Cẩm Hồ? Cho dù trong nước muốn đưa các nhân tài du học nước ngoài về thì cái thể chế hiện tại cũng hạn chế bọn họ phát huy, tôi thấy bộ tổng trang bị chưa chắc không có chút quan tâm nào tớ Cẩm Hồ. Nếu không tin chúng ta lập tức gọi điện cho ba Tiểu Đồng, xem quân đội có chú ý đặc biệt tới Cẩm Hồ không? Sở dĩ bọn họ chưa tỏ thái độ tôi thấy do các phương diện đang đợi nhà máy tinh viên được xây dựng lên?
Trương Khác trầm ngâm:
- Thầy, đây là phúc hay họa?
- Chuyện gì cũng có hai mặt, chẳng qua cần cân nhắc thiệt hơn cho kỹ thôi.
Hứa Hồng Bá bình đạm nói:
- Người ta không vội tới cảm tạ ơn đức của cậu cũng là có suy tính đấy, đó là sợ chúng ta thuận thế bò lên. Hoa rơi có ý, nhưng nước chảy chưa chắc có tình, với bọn họ mà nói, dẫn tiến một xí nghiệp dân doanh vào lĩnh vực nghiên cứu quân sự là bước đột phá chẳng nhỏ hơn thu mua Thần Hi.
Trương Khác lúc ở bệnh viện đã báo danh rồi, chẳng lẽ Thôi Văn Nghị tới giờ còn chưa liên hệ với người nhà? Hơn nữa phó xã trưởng Thái Vân Phi đần độn tới mức không biết thân phận của Trương Khác?
Nghe Hứa Hồng Bá phân tích như thế Trương Khác không sốt ruột nữa, chuyện gì cũng phải làm từng bước.
Giản Chí Khang tranh thủ lúc rảnh rỗi gọi điện thoại tới, thông báo lý do Thái Vân Phi tìm hắn, không chỉ có Thái Vân Phi còn có Lương Vĩ Pháp cùng người phụ trách của chính pháp ủy, kỷ ủy Giang Nam đều có mặt.
Thái Vân Phi hạ quyết tâm bóc trần chuyện ở Chương Châu, nên mời những ban nghành liên quan tới nghe Giản Chí Khang, Thôi Úc Hằng báo cáo hiện trạng của việc khai thác mỏ ở Chương Châu, còn nói sẽ dùng thời gian nhanh nhất và cấp bậc cao nhất đưa báo cáo nội bộ lên lãnh đạo chủ yếu của TW.
Thái Vân Phi tỏ thái độ cực kỳ cứng rắn, biểu thị không cho phép lấy tôm tép ra làm dê thế tội đối phó cho qua, Lương Vĩ Pháp thừa cơ yêu cầu sở công an ngay trong đêm tăng cường thẩm vấn nghi phạm tìm chỗ đột phá, chỉ cần đem lửa mau chóng đốt lên người anh em Đường Anh Dục ở Kiến Nghiệp, là vụ án này có thể đào sâu thêm.
- Khả năng tướng quân Thôi cũng quan tâm tới hiện trạng tài nguyên đất hiếm.
Trương Khác không tin thái độ cứng rắn của Thái Vân Phi chỉ là vì muốn đòi lại công đạo cho ba phóng viên Tân Hoa Xã, mà ắt có cân nhắc khác.
~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~~
Thôi Úc Hằng bị đánh cho xương mũi, má đều bị rạn, còn vết thâm tín trên người không đáng lo, qua xử lý, dù phải ở bệnh viện quan sát, song không có gì bất tiện tới sinh hoạt nữa, cũng không ảnh hưởng hắn sửa soạn tài liệu.
Khi bị giam thì phần lớn tài liệu đã bị hủy, không muốn trở lại Chương Châu điều tra, đành mượn tài liệu của báo sáng Kiến Nghiệp.
Thôi Úc Hằng còn tưởng bọn họ điều tra tỉ mỉ lắm rồi, đến khi xem tài liệu của Giản Chí Khang mới biết báo sáng Kiến Nghiệp có chuẩn bị kỹ càng hơn họ nhiều, cơ bản hơn trăm điểm khai thác trộm ở Chương Châu đều được tra ra, con đường tài nguyên chảy ra nước ngoài cũng làm rõ, thậm chí còn điều tra rõ cả tình trạng ô nhiễm xung quanh.
Thật khó tưởng tượng được số tài liệu này được hai phóng viên tra ra trong nửa tháng, nếu chẳng phải đa phần nội dung trùng hợp với điều tra của Tân Hoa Xã, Thôi Úc Hằng còn nghi ngờ bọn họ làm giả.
Làm hắn càng bất ngờ là Lương Vĩ Pháp, Thái Vân Phi chẳng hề tỏ ra nghi ngờ về tính chân thật của tài liệu này.
Lương Vĩ Pháp là tỉnh trưởng chắc biết phần nào, Thái Vân Phi làm phóng viên mấy chục năm, phải biết năng lực điều tra hai phóng viên rất có hạn, vén được một góc tảng băng chìm đã không tệ, sao có thể chuẩn xác như thế?
Thái Vân Phi ở nhà khách chính phủ, Thôi Úc Hằng ở phòng bệnh chẳng kém gì biệt thự nghỉ dưỡng, Thôi Úc Mạn cùng mẹ và chị dâu cũng ở trong bệnh viện.
Thôi Úc Mạn thương lượng với mẹ và chị dâu khi nào chính thức cám ơn Trương Khác và phóng viên Nhật báo Kiến Nghiệp:
- Tối ngày hôm qua đều là ba và cậu học sinh của con trao đổi điện thoại, nếu cám ơn cũng phải do ba bỏ thời gian ra chứ.
- Nói tới cậu học sinh của em, anh có chuyện muốn hỏi đây.
Thôi Úc Hằng gõ cửa phòng, ý bảo em gái ra ngoài nói chuyện.
Mẹ hắn không vui:
- Có chuyện gì mà phải tránh mẹ và Tiểu Cẩm, năm xưa Tiểu Mạn xảy ra chuyện ở Hải Châu, không ngờ hai đứa giấu nửa năm trời mới nói, thật không biết hai anh em các con còn dấu diếm cái gì, đang nghĩ cái gì trong đầu.
- Con sợ mẹ và ba lo thôi mà.
Thôi Úc Mạn năm xưa kiên trì về quê làm giáo viên, sợ gia đình lấy cớ hạn chế tự do của mình nên mới dấu:
- Chuyện cũ xì mẹ con nói làm gì?
Thôi Úc Hằng đau đầu, khi đó hắn chiều em gái nên dấu trong nhà, chuyện lộ ra bị mắng cho thối mặt, đành hỏi Tiểu Mạn:
- Cậu Trương Khác đó là sinh viên năm thứ nhất hả, sao lại biết chuyện phóng viên báo Kiến Nghiệp ngầm điều tra? Anh thấy tài liệu của cọn họ rất đầy đủ, chắc chắn phải chuẩn bị kỹ càng, cũng hiểu tầm nguy hiểm của việc này, sao có thể tùy tiện tiết lộ ra ngoài?
Càng nghĩ càng thấy có rất nhiều nghi vấn, đặc biệt là phản ứng từ Tân Hoa Xã và tỉnh Giang Nam, hắn là phóng viên, không quen dấu nghi vấn trong lòng.
- Em cũng không rõ, cảm giác rất loạn.
Thôi Úc Mạng muốn miêu tả lợi ấn tượng về Trương Khác, nhưng thấy rất khó:
- Anh cũng biết bốn học sinh kia của Nhất Trung, Đỗ Phi và Trương Khác rất đặc biệt, Đỗ Phi vào đại học đã sáng lập công ty, Trương Khác em còn thấy đặc biệt hơn. Anh không biết tối qua em đi xe gì tới đâu, chính là chiếc Mercedes đắt nhất anh chỉ cho em ở triển lãm xe Bắc Kinh, còn nữa, cậu ta liên hệ với phóng viên báo Kiến Nghiệp ở Chương Châu mà không hề thông qua ai cả, sáng nay cứu anh ra rồi, hình như cậu ấy gọi điện cho tỉnh trưởng Lương... Em cảm giác ba biết gì đó, nhưng ba cứ hay lấy cơ mật quốc gia ra làm cớ, chuyện này liên quan gì tới cơ mật quốc gia? Anh có nghi vấn gì chẳng bằng gọi thẳng cho ba.
Thôi Úc Hằng nghĩ cũng phải, về phòng làm việc tạm thời gọi điện.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Ồ, cô giáo Tiểu Thôi, cô tìm em à?
Đỗ Phi đứng lại:
- Cậu có liên hệ được với Trương Khác không? Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta.
- Có chuyện trong trường sao?
Đỗ Phi đương nhiên không vì Thôi Úc Mạn muốn tìm Trương Khác là gọi điện thoại ngay, phải hỏi cho rõ đã:
-...
Thôi Úc Mạn không quen bị Đỗ Phi hỏi như thế, nếu là sinh viên khác, cô ta tuyệt đối không nhiều lời, nhưng biết thân phận của hai sinh viên này đặc thù, vả lại cũng rất muốn tìm Trương Khác hỏi chuyện Chương Châu, nói:
- Cậu ấy tranh luận với giáo sư Chu có nói tới Chương Châu, tôi muốn tìm hiểu tình hình tương quan.
- Hả, không phải chuyện qua rồi à?
Đỗ Phi hỏi lại, dù chuyện này vẫn còn tiếp tục ở cao tầng, song không liên quan gì tới thân phận sinh viên của Trương Khác nữa.
-...
Thôi Úc Mạn thấy Đỗ Phi hỏi quá nhiều, có một số vấn đề nhất thời lại không thể giải thích ra sao, lúng ta lúng túng.
Đỗ Phi nhìn ra cô ta lo lắng, không hỏi tiếp nữa, Tịch Nhược Lâm là trợ lý chủ nhiệm quan hệ với Thôi Úc Mạn cũng hài hòa, nói giúp:
- Cậu gọi điện thoại cho Trương Khác giúp chủ nhiệm Thôi đi.
Đỗ Phi suy nghĩ rồi lấy điện thoại gọi Trương Khác hỏi y ở đâu.
Lúc này Trương Khác đã rời khách sạn Mai Viên, đang trên đường Đông Hoa, thấy một chiếc Mercedes đi ở phía trước, còn có hai chiếc xe khác theo sau, Phó Tuấn quay đầu lại nói:
- Đường Anh Dục của khoáng nghiệp Hoa Hi đích thân tới đón Đường Anh Bồi, có vẻ như bọn họ cũng tới Đh Đông Hải như chúng ta.
- Chu Cẩn Tỳ không phải vẫn tĩnh dưỡng ở quân y viện à?
Trương Khác hỏi:
- Đúng vậy, ngoài ra tôi vừa liên hệ với Mã Hải Long, hôm nay ở Chương
Châu có về đề phòng nghiêm ngặt, không biết xảy ra chuyện gì?
Đi về phía Đh Đông Hải chẳng có nhà khách cao cấp, lại chẳng phải đường thông tới Chương Châu, không biết bọn chúng tới gặp ai đây?
Trương Khác nhận được điện thoại của Đỗ Phi, hỏi có chuyện gì.
- Cô giáo Tiểu Thôi tìm mày, có vẻ lo lắng.
Trương Khác lấy làm lạ, lần trước Thôi Úc Mạn cũng đột nhiên thông qua
Đỗ Phi tìm mình, thấy ngõ Học Phủ đã trong tầm mắt, liền nói:
- Tao sắp tới ngõ Học Phủ rồi.
- Vậy mày tới quán nét đi, bọn tao đợi mày ở đó.
Trương Khác xuống xe ở ngõ, ba chiếc xe kia cũng đỗ trước ngõ, người thì đi rồi, chắc vào trong ngõ, thấy thế Phó Tuấn cũng xuống theo, đi sau
Trương Khác một quãng, còn gọi điện cho hai vệ sĩ khác tới.
Tới trước quán nét, nhìn thấy Đường Anh Bồi cùng một người trung niên trông rất giống ông ta đang đứng trước cổng Đh Đông Hải ngó nghiêng, chắc đó là Đường Anh Dục, lão đại của Đường gia, khí chất nho nhã, thật khó mà tưởng tượng được một nhân vật như thế khống chế thế lực ngầm ở
Chương Châu hơn mười năm.
Trương Khác phái liền ba nhóm nhân mã tới Chương Châu điều tra, một số vấn đề đã có manh mối, đầu thập niên 90, khi nhu cầu đất hiếm trên thị trường quốc tế tăng vọt, tập đoàn khai thác trộm do anh em Đường Anh
Dục, Đường Anh Bồi dùng thủ đoạn đẫm máu đem đại đa số điểm khai thác trộm lũng đoạn dưới khoáng nghiệp Hoa Hi.
Những năm gầy đây, mỗi ngăm bọn chúng kiếm được hơn 100 triệu.
Đường Anh Dục thấy chuyện em trai bị bắt ở ngõ Học Phủ rất có vấn đề cho nên mới đích thân tới xem, đột nhiên nguy cơ ập tới Đường gia đều từ cái ngõ này, chuyện điều chỉnh sản nghiệp đất hiếm trở nên mong manh, lại còn nảy nòi đám phóng viên Tân Hoa Xã ngầm điều tra.
Đường Anh Bồi cũng nhìn thấy Trương Khác, liền nhỏ giọng nói với anh trai, lần này không lỗ mãng trực tiếp phải người tóm lấy Trương Khác hỏi nữa, vào sở câu lưu từ trong miệng đám lưu manh Kiến Nghiệp được biết sau sự kiện sinh viên Học viện Thể dục bao vây KTX nữ Học viện âm nhạc, trị an xung quanh đây rất nghiêm, đồn cảnh sát đường Mã Liên trang bị tốt hơn hẳn các đổn cảnh sát khác, đêm khuya cũng có cảnh sát tuần tra.
Đường Anh Dục nhìn thấy Trương Khác cảm thấy y cũng bình thường, mày nhíu lại, suy nghĩ rốt cuộc vấn đề xảy ra ở mắt xích nào.
Đường Trung nhìn thấy Trương Khác thì hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng hắn không đem chuyện mình bị người ta bỡn cợt nói ra.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh em họ Đường, Trương Khác thì nghĩ các phương diện hành động rất kín, chắc chưa tới độ đánh rắn động cỏ, sao bọn chúng lại có vẻ cảnh giác đến thế?
Đi vào quán nét, thấy Đỗ Phi, Tịch Nhược Lâm, Mông Nhạc và Thôi Úc Mạn đều ngồi ở chỗ nghỉ ngơi trước quầy bar tổn hợp.
Đỗ Phi thấy hai vệ sĩ theo sau lưng Trương Khác đứng ở cổng quán bar canh gác, ngạc nhiên hỏi:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
- Đám người đó từ Chương Châu tới.
Trương Khác chỉ đám Đường Anh Bồi vẫn đang đứng ở đường đối diện:
- Hôm nay ông ta được thả... Hì hì, cô giáo Tiểu Thôi vội tìm em có chuyện gì thế ạ, có phải vì em trốn học không?
- Bọn họ là người Chương Châu à?
Thôi Úc Mạn tai thính, tâm tư cô đang rất nhạy cảm tất cả mọi vấn đề liên quan tới Chương Châu đều liên hệ tới anh trai mình, đứng dậy chạy ra cửa sổ nhìn.
Trương Khác rất lấy làm kỳ quái vì thái độ của Thôi Úc Mạn:
- Sao thế ạ, bọn họ từ Chương Châu tới thì có liên quan gì tới cô?
Thôi Úc Mạn cảm thấy khó mở miệng, trước kia luôn châm chích nhạo báng đứa học sinh này, giờ có việc nhờ tới người ta, do dự mãi mới nói:
- Lần trước ở giảng đường cậu có nói tới vấn đề khai thác trộm và ô nhiễm ở Chương Châu, có phải cậu hiểu rất rõ tình hình nơi đó?
Trương Khác nhíu mày nhìn Thôi Úc Mạn, so với cô gái ba năm trước giang tay chắn trước chiếc xe của Triệu Ti Minh không có gì khác biện, khuôn mặt xinh đẹp, tóc đuôi ngựa gọn gàng, tính cách vẫn nhiệt tình hấp tấp như thế, mặc dù Trương Khác không ghét Thôi Úc Mạn chút nào, nhưng thấy cô ta là lại đau đầu:
- Cô giáo muốn tìm hiểu gì về Chương Châu nên tìm sinh viên Chương Châu chứ, tìm em làm gì?
Tới tìm Trương Khác chỉ là ý nghĩ đột xuất khi thấy Đỗ Phi thôi, Thôi Úc Mạn không hi vọng có được tin tức an ủi nào từ Trương Khác, cũng không biết phải hỏi từ đâu.
- Chủ nhiệm Thôi, chị lo cho anh chị à?
Tịch Nhược Lâm biết một số chuyện vì nghe Thôi Úc Mạn nói chuyện với anh trai trong văn phòng mấy lần, thấy Thôi Úc Mạn mẫn cảm với chuyện
Chương Châu như thế liền hỏi.
Trương Khác càng chẳng hiểu ra sao, anh trai Thôi Úc Mạn có liên quan gì tới Chương Châu?
Chuyện ngầm điều tra không thể tùy tiện nói ra tránh tiết lộ hành tung, nhưng Tịch Nhược Lâm đã nói rồi, Thôi Úc Mạn nghĩ có nói cho Trương Khác cũng không sao:
- Anh tôi là phóng viên, mấy ngày trước cậu tranh luận với giáo sư Chu về chuyện đất hiếm, tôi có kể cho anh tôi, anh tôi nghe xong liền quyết định tới Chương Châu điều tra, hôm nay tới giờ vẫn không có liên hệ, tôi muốn tìm cậu hỏi chuyện Chương Châu, liệu điều tra có nguy hiểm không?
Đỗ Phi nhớ ra người đi cùng Thôi Úc Mạn tìm Trương Khác lần trước, đưa tay ôm mặt:
- Là cái ông râu xồm đó à? Em còn tưởng là cha chú gì của cô giáo, anh ấy làm ở báo nào thế?
- Anh tôi đấy, trông có vẻ già, là phóng viên tổng bộ Tân Hoa Xã.
Thôi Úc Mạn cười ngượng:
- Lần trước anh ấy tới Kiến Nghiệp là muốn tìm Trương Khác hỏi chuyện Chương Châu tiện cho việc điều tra.
- Hôm nay không liên hệ được, hay mấy ngày rồi không có liên hệ.
Trương Khác cau mày, nhìn ra bên ngoài, anh em họ Đường đã rời đi.
- Ngày nào cũng liên hệ, chỉ hôm nay chưa thấy đâu.
Thôi Úc Mạn thấy vẻ mặt Trương Khác trở nên nghiêm trọng, càng lo hơn.
- Mới một tối chưa liên hệ mà, chắc có chuyện gì đó trì hoãn thôi.
Mông Nhạc còn tưởng có vấn đề gì to tát;
- Hơn nữa ai dám đắc tội với phóng viên Tân Hoa Xã chứ?
- Chúng ta lên lầu nói chuyện.
Trương Khác đứng dậy, hôm nay tình hình Chương Châu trở nên bất thường, đám Đường gia cũng đột ngột cảnh giác, y luôn hoài nghi có phương diện nào đã đánh rắn động cỏ không ngờ là phóng viên Tân Hoa Xã hay tin ngầm đi điều tra.
Không biết chuyện này gây ra diễn biến tốt xấu thế nào?
Dáng vẻ trịnh trọng của Trương Khác càng làm Thôi Úc Mạn thêm hoảng, cũng thêm tin tưởng Trương Khác hiểu chuyện Chương Châu.
- Không tới mức như vậy chứ, tao không nghe nói trong nước có thế lực nào dám gây chuyện bất lợi cho phóng viên Tân Hoa Xã.
Đỗ Phi cũng rất bất ngờ:
Theo lý mà nói, Đường Anh Dục có điên tới đâu cũng không dám hạ độc thủ với phóng viên Tân Hoa Xã, dù sao phóng viên phái ra ngoài, vô duyên vô cớ mất tích, thì cả vùng đó sẽ bị xới tung lên để điều tra.
Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, nếu họ có chứng cứ đủ để tiêu diệt đám Đường Anh Bồi, đánh tan tập đoàn khai thác trộm Chương Châu, bọn chúng dám làm bất kỳ điều gì để chống cự.
- Hôm qua anh trai cô liên hệ có nói là hôm nay đi đâu điều tra không?
Trương Khác hỏi:
Thôi Úc Mạn lo lắng nói:
- Hai hôm nay bọn họ luôn ở nơi tên là Tây Đường...
Trương Khác vỗ trán, thấy Đỗ Phi đưa mắt hỏi, liền nói:
- Trấn Tây Đường là xào huyệt của Hoa Hi, anh em Đường Anh Dục phất lên từ đó...
Rồi hỏi Thôi Úc Mạn:
- Mấy phóng viên đó hình dạng ra sao, em liên hệ với một người, cô nói rõ tình hình cho họ.
- Cậu nói anh tôi có khả năng xảy ra chuyện rồi?
Thôi Úc Mạn lo thắt ruột, dù sao cô chưa trải qua sóng gió gì, chuyện ba năm trước chỉ có chút hoảng sợ thôi, lòng rối loạn, nói vội:
- Bọn họ tổng cộng có ba người, hai từ tổng bộ, một của chi nhánh...
Hay là trực tiếp báo cho cảnh sát Chương Châu để bọn họ tìm người.
- Mới tối nay chưa liên lạc, cảnh sát Chương Châu sao chịu giúp cô tìm người? Cho dù có báo về Tân Hoa Xã bọn họ cũng không coi trọng.
Đỗ Phi hỏi Trương Khác:
- Xảy ra chuyện được sao?
- Phía Chương Châu và những kẻ kia hôm nay phản ứng rất lạ, tao hoài nghi có người đánh có động rắn rồi, đương nhiên cũng chưa chắc là xảy ra chuyện.
Trương Khác gọi điện cho Mã Hải Long.
Thôi Úc Mạn nghe vậy kinh sợ:
- Chuyện gì vậy, đánh cỏ động rắn là sao?
- Bên phía em cũng đang tra vấn đề của Chương Châu, cho nên có thể biết tình hình nơi đó mọi lúc, vừa rồi đám người đứng ở trước quán nét chính là đám đào trộm mỏ lớn nhất ở Chương Châu, thường này bọn chúng rất ít khi rời khỏi Chương Châu.
Lúc này điện thoại đã thông, Trương Khác liền nói với Mã Hải Long trước:
- Mấy ngày qua có ba phóng viên của Tân Hoa Xã ngầm tới Tây Đường điều tra, trong đó một người để râu quai nón...
Miêu tả lại ba người theo lời kể của Thôi Úc Hằng.
Trương Khác cúp điện thoại nói:
- Bên kia nhìn thấy anh cô và hai người khác tới trấn Tây Đường, nhưng không biết họ đi chưa, hiện chỉ có thể phái người tới nhà khách anh cô ở và trấn Tây Đường nghe ngóng tin tức... Có phải mất tích không thì phải đợi một chút mới biết.
Nghe vậy Thôi Úc Mạn đương nhiên nghĩ tới hướng nghiêm trọng nhất, cuống cả lên, chẳng kiên nhẫn đợi tin được nữa, cầm máy bàn gọi về nhà:
- Tiểu Hồ, ba tôi đâu, đang họp à... Mau phải người đi tìm ba tôi, anh tôi có khả năng xảy ra chuyện rồi, bảo ba tôi khẩn cấp thông báo cảnh sát Chương Châu tìm người.
Ba năm trước Trương Khác có sai người tra bối cảnh của Thôi Úc Mạn nhưng không tra ra được điều gì, nghe ngữ khí của cô chừng như chắc chắn điều động được cảnh sát Chương Châu tìm người.
Một lúc sau bên kia điện thoại có tiếng đáp, Thôi Úc Mạn gần như bật khóc:
- Ba, anh có thể xảy ra chuyện ở Chương Châu xảy ra chuyện rồi...
Trương Khác ra hiệu với Thôi Úc Mạn, ý bảo y muốn nói chuyện với cha cô, có một số chuyện cần chú ý, nếu không chỉ ép đối phương vào đường cùng, khiến chúng càng hạ quyết tâm giết người bịt miệng, nếu quan hệ của
Thôi gia không đủ, Trương Khác đành nhờ Lương Vi Pháp cứu người.
Thôi Úc Mạn hoảng rồi, chẳng thể nói rõ được nữa:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì con bảo người nói với ba..
Liền đưa điện thoại cho Trương Khác.
- Tôi là Thôi Văn Nghị, đã xảy ra chuyện gì?
Bên kia điện thoại truyền tới giọng trầm mà uy nghiêm:
Giọng điệu như chất vấn này chỉ có người ở vị trí cao lâu năm mới hay có, Trương Khác đáp:
- Tôi là học sinh của cô giáo Tiểu Thôi, ở phía Kiến Nghiệp cũng có báo điều tra vấn đề phía Chương Châu, chỉ có điều trước đó không liên hệ với phóng viên Thôi, hiện chỉ biết phóng viên Thôi hôm nay tới trấn Tây
Đường không có liên lạc, nhưng phóng viên phía Kiến Nghiệp phát hiện ra phía Tây Đường có điểm bất thường, cho rằng có sự kiện phóng viên Thôi mất tích cần phải đối đãi thận trọng..
Không rõ tình hình Thôi gia ra sao, càng không rõ con người cha Thôi Úc
Mạn thế nào, tất nhiên không thể nói hết cho ông ta biết, chỉ mong ông ta có thể đánh giá đúng tầm nghiêm trọng của việc này.
Thôi Văn Nghị im lặng chốc lát lại hỏi tiếp:
- Các cậu cho rằng ở Chương Châu có vấn đề gì mà xuống điều tra?
Chỉ tiếp xúc trong chốc lát, Trương Khác có thể đoán ra Thôi Văn Nghị tâm tư kín đáo, hơn nữa lập tức nắm được mấu chốt của vấn đề, chẳng biết cái tính hấp tấp của Thôi Úc Mạn kế thừa từ ai, Trương Khác cũng suy nghĩ một lúc mới đáp:
- Tình hình Chương Châu khá phức tạp, vì lợi ích cực lớn của việc khai khoáng khiến một số quan viên chính phủ cam tâm làm ô dù bảo hộ cho các thế lực đen đó. Có nhiều quan viên thậm chí nắm cổ phần ở các mỏ lậu
Chương Châu, có thể khẳng định sơ bộ người Chương Châu vì khai thác trộm nên gắn kết với nhau thành mạng lưới lợi ích, hiện không thể phán đoán mạng lưới này lớn mạnh tới cỡ nào.
Trương Khác cũng chỉ nói tới đó thôi, chưa đủ chứng cứ, y sẽ phải gánh trách nhiệm chính trị.
- Ý cậu nói là tìm người không nên thông qua địa phương?
Thôi Văn Nghị hiểu rất nhanh.
Trong cái tổ vỡ làm gì có trứng lành, dù Thôi gia thế lực thông thiên, dù Thôi Úc Hằng có bùa hộ thân Tân Hoa Xã, cũng không thể ngăn anh em họ Đường kéo người chết chùm, lúc đó thông qua người của Chương Châu tìm được Thôi Úc Hằng mới là lạ.
Thời buổi này, nước ngoài vì tranh giành lợi ích mà người ta giết cả mấy vị tổng thống rồi, trong nước cũng có mấy vị bí thư tỉnh ủy bị ám sát hụt, còn có chuyện quan viên thành ủy bị giết cả nhà bị đầu mối, ép con thú vào đường cùng thì hậu quả rất khó lường.
Trương Khác không đáp, coi như ngầm thừa nhận, phía bên kia điện thoại có tiếng hít hơi khe khẽ, chuyện này cực kỳ khó giải quyết.
Thôi Úc Mạn đứng ngồi không yên, mắt nhìn Trương Khác không chớp, tay nắm lấy mép bàn tới trắng bệch, hơi thở như ngừng lại.
Đám Đỗ Phi, Mông Nhạc, Tịch Nhược Lâm đều ý thức được chuyện quá nghiêm trọng, nhưng bọn họ không giúp được gì, chỉ biết đợi ở Trương Khác.
Một lúc sau Thôi Văn Nghị lại hỏi:
- Mời cảnh sát vũ trang địa phương giúp vậy, phía cậu có cách ổn thỏa hơn không?
Nghe khẩu khí ông ta tựa hồ bất đắc dĩ lắm mới mời quân đội trú tại địa phương giúp tìm người, nhưng vì một tin tức chưa được xác thực, thông qua quan hệ hay trực tiếp điều động quân đội là chuyện rất phạm húy, quyền lực to tới đâu cũng bị người ta chất vấn.
Hơn nữa cảnh sát vũ trang ở phương diện yêu cầu tỉ mỉ chu đáo không phải sở trường, bọn họ là bộ đội tính chất bảo vệ, hơn nứa do chế độ luân phiên, khả năng cảnh sát vũ trang bị thế lực địa phương làm hủ bại tương đối nhỏ, điều động họ là ổn thỏa nhất, Trương Khác nói:
- Vậy phía tòa báo bên này cũng phái phóng viên hỗ trợ.
- Tốt rồi, vậy cậu đợi điện thoại của tôi.
Thôi Văn Nghị nói đúng một câu rồi cúp điện thoại.
Di động của Trương Khác vang lên, Mã Hải Long từ Chương Châu báo cáo về:
- Cảnh sát Chương Châu có hành động lạ, đường vào Tây Đường đều bị lập chốt kiểm tra, người ngoài bị tra xét nghiêm ngặt, nói là bên trong Tây
Đường có vụ án. Tình hình không ai nó rõ được, cũng may chúng tôi có người ở Tây Đường nếu không vào được đó là rất khó... Phía nhà khách
Thôi Úc Hằng, người của tôi vừa tối đó nghe nói buổi chiều cảnh sát tới điều tra, không dam hỏi kỹ, chỉ biết ba phóng viên đó chưa về nhà khách, tôi phải đích thân tới Tây Đường một chuyến...