Trong nước quân đội thường ít đưa ra phát biểu, nhưng nếu cho rằng quân đội không có ý kiến gì, hoặc bọn họ không phát biểu nổi ý kiến thì sai lớn rồi.
Cẩm Hồ ít nhất ở mạng lưới quan hệ tư nhân đã ngày càng lớn mạnh.
Tuy là một tin tức rất tệ, Chu Cẩn Du vẫn gọi điện cho anh trai, thế nào cũng phải dự phòng cục diện tồi tệ nhất xuất hiện.
Tồi tệ nhất là gì? Chu Cẩn Du thậm chí còn chưa nghĩ tới tầng cấp phản bội quốc gia, Chu Cẩn Tỳ thường ngày thậm chí không dấu diếm qua lại với Hoa Hi, Mitsui. Ngoài ra Mitsui thẩm thấu vào Trung Quốc hơn 20 năm, len lỏi vào sâu trong các thế lực trong nước, tuyệt đối không cho phép cục diện tồi tệ nhất xuất hiện.
Trương Khác trở về Kiến Nghiệp được một tuần, tổ điều tra liên hợp thế trận khổng lộ xuống Chương Châu đã tra ra mấy vụ án tổn hại nhân mạng, chỉ thẳng vào tập đoàn Hoa Hi.
Có một số vụ án thậm chí có cả trong hồ sơ bộ công an, nhưng địa phương lề mề không chịu tra.
Lúc này chính phủ, tỉnh ủy Giang Nam mới sơ bộ nhận thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, Hoa Hi là một tập đoạn tội phạm kinh tế xã hội đen quy mô lớn sống ký sinh ở Chương Châu, mỗi năm khoản tiền phi pháp cướp đoạt được thậm chí hơn mười mấy năm thu nhập tài chính của Chương Châu, thế mà tỉnh hình như "không hay biết gì", chẳng phải nói rõ ô dù bảo vệ của tập đoàn tội phạm này cực lớn.
Đường Anh Bồi lập tức được đưa về Giang Nam, đồng thời cảnh sát vũ trang cũng bắt hơn mười thành viên cốt cát của Hoa Hi đưa về Kim Sơn thẩm vấn.
Tất nhiên cũng có kẻ ý đồ ngăn cản vụ án đào sâu hơn, tầng tầng áp lực dồn lên người Lương Vĩ Pháp, ông ta cũng chẳng cố ra sức chống lại áp lực này, tự có thế lực thúc đẩy tiếp tục điều tra triệt để vụ án này, chính thế lực này khiến các quan viên khác trong tỉnh phải im lặng, sợ liên lụy vào, nhưng người có dính líu, chỉ cần không sâu, lúc này càng tìm mọi cách rứt ra, dại gì đâm đầu vào chỗ tối nữa.
Cả tháng 5 tựa hồ chẳng có gì hay ho cả, nếu như không có cuộc hỗn loạn lớn phát sinh ở Indonesia vào ngày 9 tháng 5.
Ngày 9 tháng 5, một cuộc vận động chính trị phản đối chính quyền Suharto, do quân đội ngầm tham dự, nó diễn biến thành một cuộc bạo loạn lớn chưa từng có trong lịch sử ở Jakarta, kéo dài tới bốn ngày.
Cuộc bạo loạn bài Hoa này không phải là không có dấu hiệu báo trước, từ tháng 3, tháng 4, đã có mấy kế hoạch bạo động nhằm vào người Hoa, thậm chí chính phủ Indo còn có lần công khai phát biểu trên báo " người Hoa ở Indo cướp đoạt tài phú người Indo trong cơn bão tài chính", hòng che dấu sự bất lực của chính quyền, đẩy vấn đề sang mâu thuẫn dân tộc.
Tình hình trong nước bất ổn, khơi lên tranh chấp nước ngoài di chuyển sự chú ý người dân trong nước là chiêu thường dùng của chính phủ nhiều nước không chỉ Indo, nhưng chính phủ Indo hèn kém lần này đã đi quá đà chỉ để che giấu sự kém cỏi của mình.
Có điều trước đó bạo lực diễn ra quy mô nhỏ, không đủ khiến quốc tế quan tâm.
Nỗ lực cá nhân rất hữu hạn, điều duy nhất Trương Khác có thể làm là kịp thời truyền bá tin tức đi, để thông qua truyền thông quốc tế, gây áp lực chính phủ Indo, ngăn cản bạo lực lan tràn.
Ngày 9 tin tức bạo lực lan khắp Jarkata, lúc này tổng thống Suharto bay tới Ai Cập tham dự cuộc hợp, tướng lĩnh chủ yếu của Indo lại vừa khéo tập trung cả ở đông Java tham dự buổi lễ, rất nhiều phóng viên quốc tế mẫn cảm và tổ chức quan sát quốc tế đánh hơi được mùi vị nguy hiểm.
Đêm khuya ngày 9, Jarkata lục tục phát sinh nhiều sự kiện bạo lực nhắm vào người Hoa, nhưng còn chưa biến thành đại loạn.
Tin tức được Côn Đằng online phát đi kịp thời, nhưng không được chú ý, đại sứ quán Trung Quốc ở Indo cũng phản ứng rất lãnh đạm, trả lời là không nên can thiệp vào nội chính của Indo.
Trương Khác không dám để công nhân viên ở Indo vào thời kỳ đặc thù này, thực tế lấy cớ cơn bão tài chính, Ái Đạt đã rút toàn bộ nghiệp vụ khỏi Indo, thậm chí không để phóng viên Côn Đằng online tới Jarkata vào trước lúc đó.
Trong thời gian phát sinh bạo lực, bất kể khuôn mặt người Hoa nào xuất hiện trên phố cũng cực kỳ nguy hiểm, đừng nói là đưa tin, nguồn tin của Côn Đằng online lấy qua một thông tấn xã dân doanh Châu Âu.
Nick Leeson chẳng có thiện cảm mấy với Indo, thậm chí có thể nói là ghét, những năm đầu tiến vào giới tài chính hắn làm ở công ty tại Jarkata, chắc thời gian đó chẳng để lại ấn tượng tốt đẹp gì.
Thời gian qua thị trường tiền tệ Châu Á khá bình tĩnh, nhưng Nick Leeson không bỏ qua cho Indo, đội ngũ của hắn trừ ở Hong Kong thì còn có khoảng thời gian dài ở Ấn Đô, đồng Rupiah mất giá mạnh, mang theo USD tới Indo tiêu thụ đúng là thiên đường, tận mắt chứng kiến mấy vụ phạm tội nhắm vào người Hoa, ở Indo, kỳ thị người Hoa là chuyện phổ biến, nhưng bạo lực nhắm vào người Hoa là khuynh hướng mới sau cơn bão tài chính.
Trương Khác thông qua Nick Leeson tiến hành viện trợ tài chính cho tổ chức nhân quyền quốc tế và truyền thông tiến hành điều tra nhân đạo ở Indo.
Tối ngày 9, Nick Leeson ở một khách sạn giữa trung tâm Jarkata, hắn chẳng phải tới vì cuộc bạo loạn có thể xảy ra, mà hắn ngửi mùi đồng Rupia, vừa vặn thành tai mắt trực tiếp cho Trương Khác.
Trong đêm mùng 9, Trương Khác gọi điện cho Quách Tùng Duyên:
- Chiều gió tại Indo có vẻ bất ổn, ngay ở trong nước tôi cũng nghe tin hỗn loạn lan khắp đường phố Indo…
Quách Tùng Duyên cũng không hoài nghi khả năng xảy ra bạo loạn, trong tình huống các phương diện đều lãnh đạo, chỉ có thể thông báo cho chính phủ Singapore, chính phủ Malaysia với người Hoa không thân thiện lắm, địa vị chính trị của người Hoa ở Malaysia không cao, còn Singapore là quốc gia người Hoa ở hải ngoại lập nên, thông báo cho họ là lựa chọn tốt nhất.
Đại bạo loạn bùng phát vào sáng ngày mùng 10.
Trương Khác ngồi ở ban công ngôi nhà gỗ bên hồ suốt một đêm không chợp mắt, đang định pha cho mình cốc cà phê thì nhận được điện thoại của Nick Leeson.
Mười mấy phút trước đột nhiên có rất nhiều người Indo xông vào trung tâm mua sắm trước khách sạn Nick Leeson ở, cướp bóc hàng hóa, đánh đập cả chủ lẫn khách người hoa, ngang nhiên cưỡng hiếp phụ nữ, cuối cùng phóng hỏa đốt trung tâm mua sắm.
Bạo đồng gần như đồng thời nổ ra ở các đường phố chủ yếu, Jarkata chìm vào trong hỗn loạn, do bạo loạn mới phát sinh, chưa có đủ chứng cứ chứng minh hành động đẫm máu đó nhắm vào người Hoa, ĐTH TW buổi trưa còn phát tin tức bạo loạn ở Indo.
Tới chiều mùng 10, nhiều tư liệu thông qua phía Singapore truyền ra chứng minh được mục tiêu chủ yếu là nhằm vào người Hoa.
Chuyện cướp bóc hãm hiếp phụ nữ người Hoa diễn ra khắp ngóc ngách đường phố Jarkata, từ sáng đến chiều đã có hơn trăm vụ thảm án diễn ra, gần như tất cả trung tâm mua sắm nổi tiếng của người Hoa cùng kiến trúc thương nghiệp đều bị phóng hỏa thiêu rụi, khói đen cuồn cuộn bao phủ khắp nơi, đoàn người điên loạn lùng sục người Hoa khắp nơi, lôi ra đường giở đủ mọi trò đồi bại, bất kể là người gia hay trẻ nhỏ, những cuộc hành hình dã mãn không thua gì thời trung cổ diễn ra ngay trên đường phố, nhưng không hề thấy bóng dáng cảnh sát và quân đội.
Lúc này mới có người đột nhiên ý thức được tính chất ác liệt của vụ bạo động Indo.
5 giờ chiều, Trương Khác nhận được điện thoại của Mã Hướng Đông, có ban nghành yêu cầu Côn Đằng online gỡ bỏ các tin tức về bạo loạn ở Indo, chính phủ TW quyết định bình tĩnh xử lý sự kiện này.
Trương Khác hiểu và cảm thông cho TW, nhưng không thể không đau đớn tức giận, nhưng chỉ có thể nói:
- Xóa bỏ hết đi, chính phủ có suy tính của chính phủ, chúng ta không suy đoán được.
Vấn đề Trung Quốc và người Hoa ở Indo luôn rất mẫn cảm, cuối thập niên 90, bố cục chiến lược quân sự của Trung Quốc tại Myanma, Thái Lan vẫn chưa hoàn thành, eo biển Malacca nơi vận chuyển dầu mỏ hải ngoại vào Trung Quốc khống chế trong tay Indo, lúc đó thái độ ngoại giao mềm mỏng ở trong nước là có thể hiểu được, quan trọng quốc gia chưa đủ cơ sở để cứng rắn, hơn nữa còn có vô số kẻ vì lợi ích cá nhân phản bội quốc gia như Chu Cẩn Tỳ.
***
Chương này tác giả không miêu tả được 1/1000 sự thảm khốc của sự kiện (có lẽ không muốn), còn nhớ lần đầu tiên mình đọc trên mạng sự kiện này là năm 2003, tình cờ lên mạng tìm tin về chiến tranh Iraq thì thấy, vẫn còn nhớ rõ ấn tượng khi đó, có thể nói là kinh tởm.
Mình đem so với 2 sự kiện là thảm sát người Do Thái của Phát Xít Đức, Diệt chủng Khmer đỏ, thậm chí còn đáng tởm hơn vì những người thực hiện hành vi đó ở Indo là người dân chủ yếu nhắm vào phụ nữ trẻ em với hành vi cực kỳ man rợ và đớn hèn, thực sự là không bằng cầm thú, ghét người TQ cũng không bao che cho hành vi không khác ăn thịt người là bao đó.
Từ đó mình chưa bao giờ thực sự căm ghét một nước nào như Indo.
Trương Khác chỉ có thể hi vọng có thể đem tin tức truyền ra quốc tế, để được chú ý, dù là ngăn cản bạo loạn sớm một phút thôi cũng đáng nỗ lực.
Đáng tiếc cơ sở Côn Đằng online ở hải ngoại mới được thành lập, gần như không có ảnh hưởng gì, lúc này Trương Khác càng cảm thụ được quyền lực xâm nhập vào tận sâu trong xã hội của truyền thông mạng ở xã hội hiện đại.
Chính phủ và truyền thông Singapore phản ứng kịp thời nhất, người Hoa ở Malysia cũng kịp thời đưa tin về thảm kịch ở Indo, nhưng ảnh hưởng vẫn có hạn.
2 giờ chiều ngày mùng 10, chính phủ Singapore quyết định mở sân bay quốc tế Chương Nghi đón Hoa Kiều chạy nạn khỏi Indonesia.
Dưới sự bảo hộ của bóng đêm, bạo lực càng thêm khủng bố và đẫm máu, tới ngày 11 thời báo New York cho đăng tin, sự kiện đẫm máu này mới mau chóng truyền khắp toàn cầu, đa phần giới truyền thông xem tin của Thời báo New York mới phái phóng viên tới Jarkata.
Tới rạng sáng ngày 12, dưới áp lực dư luận quốc tế, cảnh sát Indo mới phải người xuất hiện ở đường phố, cho dù là thế bạo lực vẫn hoành hành tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng vang lên khắp nơi như không hề có người ngăn cản.
Bạo động quy mô diễn ra tới 40 tiếng, cho dù ngắn hơn một nửa so với lịch sử từng có, nhưng vấn có hàng nghìn người Hoa Indo thiệt mạng hàng vạn người rơi vào cảnh địa ngục nhân gian.
Chính phủ Indo tới lúc này mới nhớ ra cần che đậy bản mặt xấu xa của mình, tìm đủ mọi cách hạn chế tin tức truyền đi.
Đại khái không có quốc gia nào làm người Hoa toàn thế giới căm hận hơn Indo nữa, trong lòng Trương Khác nghĩ thế, và y luôn cho rằng như thế.
Tối ngày 12, đại bạo loạn cơ bản đã lắng dịu, nhưng những vụ phạm tội nhỏ lẻ vẫn không được áp chế.
Trương Khác đi ra khỏi căn nhà gỗ bên hồ, ngồi xuống chiếc ghế dài dưới tàng cây, toàn thân như hư thoát.
Bạo động làm cộng đồng người Hoa ở ngước ngoài vô cùng phẫn nộ, chiều ngày 11, lãnh sự quán Indo tại Hong Kong bị người dân phẫn nộ bao vây, vô số cửa kính bị đập tan tành, cảnh sát Hong Kong phái người cách ly đám đông phẫn nộ ở ngoài.
Trong nước vô cùng yên tĩnh, tựa hồ cuộc bạo loạn kia chưa từng xảy ra.
Nhận được điện thoại của Đường Thanh, tiểu nha đầu khóc thút thít trong điện thoại, Trương Khác rất áy náy vì để cô thấy một phần chân thực xấu xa của thế thới, nhẹ nhàng an ủi:
- Ác mộng rồi sẽ mau chóng qua đi, mai mình tới Hong Kong thăm bạn.
Mùa xuân Kiến Nghiệp rất ngắn, làm người ta không nhận ra nó chợt đến rồi âm thầm đi từ bao giờ, nhiệt độ tăng vọt, trung tuần tháng 5, dù ban đêm chỉ mặc một cái áo sơ mi dài tay cũng không thấy lạnh.
Do nhiều ngày không ngủ ngon, cơ thể suy yếu, Trương Khác mặc áo thể thao vẫn cảm thấy lạnh, đi tới ngõ Học Phủ mua đồ ăn lót dạ, đầu ngõ có một cái xe bán hạt de, trứng ngũ vị, chủ quán là một phụ nữ thanh tú trên 30, có một cô bé sáu bày tuổi giúp bán hàng, tựa hồ là mẹ con, trước kia Trương Khác chưa từng thấy.
Chẳng còn nhớ hôm nay mình đã ăn chưa, Phó Tuấn chu đáo chuẩn bị đồ ăn, nhưng chẳng có tâm tình nào ăn uống, ra ngoài rồi thấy người yếu ớt, mới nghĩ phải ăn cái gì đó bổ xung thể lực, nếu không chẳng thể làm gì.
Trương Khác mua hạt dẻ, một cốc cà phê, xe đồ ăn khuya mà có cà phê, làm Trương Khác rất bất ngờ, chủ quán bóc hạt dẻ trong lò đặt đầy đĩa cho Trương Khác, ních đầy một bụng hạt dẻ, mới có chút sức lực.
- Bao nhiêu tiền?
Trương Khác hỏi chủ quán, thò tay vào túi mới phát hiện không mang ví.
- Hạt dẻ một đồng, cà phê ba đồng, tổng cộng 4 đồng...
Chủ quán chào mới người khác, không chú ý tới Trương Khác đang lúng túng, cô bé kia nhìn thấy vậy kéo áo chủ quán, chủ quán cười hiền lành:
- Quên mang tiền à, không sao, khi nào nhớ mang tới trả là được.
Trương Khác ho mấy tiếng, xin lỗi rồi cáo từ, đi xa xa lại ho, không phải vì xấu hổ mà vì y mẫn cảm với cây Ngô Đồng vào mùa xuân, từ tháng tư trở đi, trong vòng 1 tháng, Trương Khác luôn bị ho, dùng thuốc cũng hiệu quả rất kém, song chưa tới mức phẫu thuật.
Trương Khác hiểu rất rõ tình trạng của mình, thi thoảng cũng uống vài viên thuốc, nhưng đa phần là quên, trong mắt Địch Đan Thanh và Tôn Tĩnh Mông thì Trương Khác hình như có mẫn cảm tâm lý quá mức với thuốc men.
Đường ngoài ngõ Học Phủ trồng tới 4 hàng cây Ngô Đồng, Trương Khác tất nhiên không dễ chịu tí nào, lại không muốn chùm mũ kéo cao khóa lên, làm người ta tưởng là cướp thì phiền.
Trương Khác vừa ho vừa vào quán nét, báo Thẩm Tiêu:
- Bật cho mình một cái máy.
Thẩm Tiêu ngạc nhiên:
- Hả, bạn muốn vào mạng ở đây?
- Ừ chẳng biết vì sao ở căn hộ của mình vào mạng giáo viên chậm quá.
Trương Khác chỉ một chỗ trống:
- Máy đó nhé.
Máy phục vụ cho BBS Đh Đông Hải đặt ở mạng Sáng Vực, ở đây có thể trực tiếp vào BBS ĐH Đông Hải.
***Bulletin Board System.
Trên mạng quả nhiên không có tin tức bạo loạn nhắm vào người Hoa, chỉ cho đăng ở Indo xảy ra bạo loạn, lúc này tin tức hải ngoại chưa kịp truyền về trong nước, người dân thường căn bản không hề biết đã xảy ra chuyện gì.
Trương Khác dùng tài khoản đăng ký đã lâu nhưng chưa sử dụng, post một bài tiêu đề " nguồn cơn bạo động bài Hoa ngày 9 tháng 5".
Viết xong Trương Khác tắt máy, bảo với Thẩm Tiêu:
- Mình về ngủ đây, bọn Đỗ Phi mà tìm mình thì cứ nói thế nhé.
Trương Khác ngủ một giấc say không mơ mộng gì, bị tiếng di động đánh thức, mở mắt ra rồi nhắm tịt ngay lại bởi ánh mặt trời chói mắt, có vẻ không còn sớm, mò mẫn dưới gối tìm di động, là điện thoại của Đỗ Phi:
- Đã bảo là tao ngủ mà.
- Ngủ cái mẹ gì, bên ngoài náo động ầm lên rồi kìa, trương gọi điện tới yêu cầu xóa bài về Indo, đám Thi Tân Phi không xóa, cả bí thư đoàn cũng tới yêu cầu truy xét xem ai đăng bài.
Đỗ Phi sốt ruột nói:
- Mày bảo phải làm sao đây?
- Ừ một lúc nữa tao sẽ tới.
Trương Khác rửa mặt xong xuống lầu.
Chưa bao giờ thấy sáng thứ 3 mà quán nét lại đông như thế, mỗi một chiếc máy tính đều có cả đống sinh viên vây quanh, những khuôn mặt không khác gì kiếp trước Trương Khác đã thấy, đó là chấn động, phẫn nộ, đau đớn...
Đi lên tầng ba, nghe thấy một tiếng quát tháo rất chướng tai:
- Các cậu đang tự hủy tiền đồ của mình, tôi muốn các cậu xóa thì các cậu xóa cho tôi, còn người đầu tiên viết bài này, lập tức phải đưa tư liệu cho tôi, đợi trường xử lý.
Trương Khác âm trầm đẩy cửa đi vào, thấy Thẩm Kiện trưởng phòng công đoàn trường đang hung hăng đứng giữa văn phòng quát tháo, Cung Như Xuân đứng bên không nói một lời, Đỗ Phi, Mông Nhạc, Thi Tân Phi, Tịch Nhược Lâm, Tần Cương đều tỏ vẻ do dự.
Tần Cương cố hòa giải:
- Cũng không có thông báo cầm truyền bá tin tức bạo loạn ở Indo, chúng tôi có thể chỉ bỏ đi một số câu quá khích, còn người đăng bài, tôi thấy không nên truy cứu.
- Tiểu Tần, cậu làm công tác sinh viên bao năm rồi, một chút tính cảnh giác cũng không có? Xảy ra chuyện, thì ai chịu? Chẳng lẽ cậu muốn bí thư Cung gánh giúp à,, bất kể có thông báo không, nhất định phải xóa.
Thẩm Kiện kiên quyết nói:
- Bài do tôi viết đấy.
Trương Khác đứng dựa vào cửa, lạnh nhạt nói:
- Tôi là Trương Khác, chắc nghe thấy tên tôi rồi phải không?
Thẩm Kiện quay người lại, bị khí thế của Trương Khác trấn áp, nhất thời không nói ra lời.
- Gặp chút chuyện đã cuống cả lên, chỉ sợ xảy ra rối loạn, có ban nghành hữu quan yêu cầu giới truyền thông bình tĩnh xư lý tin tức bạo loạn ở Indo, nhưng không yêu cầu cấm truyền bá tin tức. Ban nghành hữu quan yêu cầu trường học ổn định học sinh, chứ không phải là bịt tai che mắt. Các người thì chỉ muốn học sinh như những con lừa bị gạt, các người mới yên tâm.
Trương Khác nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Kiện, thấy ông ta cứng họng, mới quay sang bảo Đỗ Phi:
- Những bài khác có xóa hay không thì tùy, bài của tao không được xóa, ai muốn truy cứu trách nhiệm cứ bảo tìm tao.
Trương Khác không thèm nhìn mặt Thẩm Kiện, xoay người bỏ đi.