Ở Kim Sơn, mấy ngày hôm trước cũng đổ mưa lớn, khách sạn Thấm Viên xây ở nơi tương đối cao, không trở ngại chút nào, nhưng mấy chỗ trũng xung quanh không ít nước, bánh xe chạy qua, nghe tiếng nước giống như đang chạy xe trong sông suối.
Đến Thấm Viên, Trương Khác bảo những người khác đi nghỉ ngơi trước, y mời Hứa Hồng Bá vào trong viện uống trà đánh cờ. Tuy nói những người khác đều đi nghỉ ngơi, chung quy cũng phải có người giúp đỡ châm trà đưa nước. Trương Dịch bảo Phó Tuấn đi nghỉ ngơi, còn hắn đứng ở bên cạnh.
Nói lên phong ba lúc hoàng hôn, Trương Dịch hơi nghi hoặc:
- Doanh nghiệp nhà nước cải chế, Hải Châu cũng rất thuận lợi, nhưng bên Kim Sơn lại tiến hành không được, thực sự là khiến người khó hiểu...
- Bên Hải Châu, Đường Học Khiêm, Tống Bồi Minh còn có chú hai cháu là hổ trên núi, tầng quản lý mà xí nghiệp cải chế mướn cũng là chọn ra người uy tín trong số công nhân đảm nhiệm, những người này là địa đầu xà, hổ trên núi cùng địa đầu xà liên hợp lại thúc đẩy cải chế, cho dù có trở lực thì cũng dễ giải quyết, cải chế đương nhiên phải thuận lợi hơn nhiều.
Hứa Hồng Bá giải thích nguyên nhân cho Trương Dịch nghe:
- Đến Kim Sơn, chúng ta là rồng qua sông, các quan viên trong tỉnh là hổ trên núi, ngày hôm nay người ở sau lưng gây chuyện là địa đầu xà. Nói đến thì chúng ta ngay cả hổ trên núi cũng chưa hoàn toàn bãi bình, bị bọn địa đầu xà cắn cho một cái, cũng không phải là việc quái lạ gì -- nói không chừng cũng có hổ ở sau lưng đẩy bọn địa đầu xà một phát. Cũng trách chúng ta không cẩn thận.
Lúc này nghe được có tiếng ô tô dừng lại, Trương Dịch quay đầu lại nhìn, ngoại trừ thấy được tường viện, đâu thể thấy được bãi đỗ xe ở ngoài mấy bức tường? Hắn chần chờ nói:
- Có thể là Đàm Thiên qua đây rồi...
Đàm Thiên nguyên là chủ nhân của tòa Thấm Viên này, Đàm Thiên tiếp nhận Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền khống chế Thấm viên, hắn vẫn đảm nhiệm tổng giám đốc của khách sạn Thấm Viên, phụ trách công tác quản lý hành chính cụ thể.
Đợi một hồi, nghe tiếng bước chân đi qua nơi này, Trương Khác cười nói:
- Đàm Thiên có thể coi là địa đầu xà rồi chứ?
Hứa Hồng Bá gật đầu:
- Luôn luôn phải kiểm tra nội tình...
Sự kiện xảy ra ngày hôm nay có tính chất ác liệt như vậy, truy cứu kẻ phía sau màn sai sử hay không thì khó nói, nhưng cũng phải làm rõ chân tướng.
Đàm Thiên trước đây là nhân viên của văn phòng Tỉnh ủy, nhân mạch rất rộng. Tin tức cũng linh thông, quả thật có thể coi là địa đầu xà, căn cơ của Thế Kỷ Cẩm Hồ tại Kim Sơn không sâu, thích hợp nhất chỉ có địa đầu xà như Đàm Thiên thôi.
Cũng là sau khi Thế Kỷ Cẩm Hồ đổ tiền vào Thấm Viên, Đàm Thiên khôn ngoan biết được hệ thống Cẩm Hồ giấu dưới màn sương mù dày đặc cùng với nhân vật hạch tâm của hệ thống Cẩm Hồ, bằng không thì chỉ dựa vào nghe nói, lý giải đối với Cẩm Hồ chỉ có thể nói bằng một góc của tảng băng lồi ra trên mặt biển.
- Khác thiếu gia, thầy Hứa...
Đàm Thiên đi vào trong viện, hắn nhẹ giọng nói.
- Có tin tức gì làm chúng tôi ngoài ý muốn không? - Hứa Hồng Bá bảo hắn ngồi xuống.
- Có người truyền bá tin tức chuyện cũ 4 năm trước xưởng giấy Tân Quang cải chế cho các công nhân viên Thần Hi...
Đàm Thiên thấy được Trương Khác cầm lấy ấm trà giúp mình rót nước, hắn vội vàng ngồi dậy.
Trước khi hắn thấy được Trương Khác, mặc dù biết thân phận y quan trọng, nhưng không nghĩ đến y là nhân vật tâm hồn sáng lập Cẩm Hồ, thói quen dưỡng thành tại quan trường, thương trường, hắn nào dám để cho Trương Khác giúp hắn rót nước.
Trương Khác để Đàm Thiên giành lấy ấm trà, nhìn Đàm Thiên giúp y và Hứa Hồng Bá rót nước, nói:
- 4 năm trước nhận thầu cải cách thể chế cho giấy Tân Quang, vì làm cho cục diện xấu có thể trong thời gian ngắn đảo ngược, đích xác là đã chọn dùng một số thủ đoạn tương đối kịch liệt, bao gồm các công nhân viên bị cưỡng chế nộp tiền bảo đảm và không nộp, đều chuyển thành các dạng như công việc tạm thời, may mà cửa ải khó khăn rất nhanh thì trôi qua, không khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt. Nhưng thật không ngờ còn có người nhìn chằm chằm vào điểm này không tha...
- 4 năm trước, quốc gia cũng không có minh xác gửi công văn đi cấm xí nghiệp thu tiền bảo đảm mà?
Đàm Thiên có lý giải một ít đối với tình huống này, hắn không xác định hỏi thử, còn nói thêm:
- Lời đồn lưu truyền trong công nhân viên thật ra tương đương với điều này, then chốt có một số văn kiện photocopy của tài liệu gốc, khó mà khiến các công nhân viên của Thần Hi không tin, khiến họ cho rằng sau khi Cẩm Hồ nhận được Thần Hi còn có thể áp dụng một số thủ đoạn cải chế kịch liệt. Mặt khác, trong điều khoản thu mua, nhắc tới muốn loại ra một số cơ cấu phụ thuộc vốn có của Thần Hi như nhà trẻ, tiểu học, trung học, bệnh viện công nhân viên, truyền tới tai các đí công nhân viên liền biến dạng đi, nói Cẩm Hồ muốn một lần đóng hết các cơ cấu này... Ngày hôm nay ngoại trừ các công nhân viên vây công tổ đàm phán, còn có mấy trăm công nhân viên bao vây đại viện Tỉnh ủy đưa ra yêu sách.
- Kẻ núp sau lưng có lý giải rất sâu về Cẩm Hồ nhỉ...
Hứa Hồng Bá khẽ thở dài.
- Cho dù như Chu Cẩn Tỳ đã thành người sống đời sống thực vật, họ cũng cho rằng tại Kim Sơn còn có chút lực chống lại. Trương Khác lạnh lùng cười:
- Khi họ thấy được Cẩm Hồ có thể ảnh hưởng đến người Hoa rút vốn khỏi Indonesia, đại khái cũng có thể hiểu, bằng vào một chút lực của họ là căn bản không thể ngăn trở Cẩm Hồ toàn diện thẩm thấu vào Kim Sơn, họ mới làm ra những sự kiện ác tính này, làm cho đàm phán giữa chúng ta cùng Chính phủ Tỉnh ủy Giang Nam triệt để thất bại, họ còn có thể miễn cưỡng bảo trì vị trí của mình...
- Đáng tiếc loại sự tình này không nắm được nhược điểm trực tiếp, kẻ chân chính chạy trốn có lẽ vẫn là đám địa đầu xà.
Hứa Hồng Bá nhíu mày:
- Điều duy nhất có thể làm, là họ sợ hãi cái gì, Cẩm Hồ phải cố gắng làm thành cái gì...
Hứa Hồng Bá cũng không hy vọng gặp phải chèn ép như vậy liền rút khỏi tỉnh Giang Nam, sao có thể thuận lợi làm thỏa mãn nguyện vọng của một số người được?
- Đàm phán thu mua giấy Thần Hi dù sao vẫn phải tạm thời dừng lại.
Trương Khác khẽ nhíu mày:
- Sự tình hôm nay mặc dù thể suy đoán ra người nào ở sau lưng phá rối, nhưng cũng đích xác tồn tại rất nhiều mâu thuẫn mới có thể để cho họ thực hiện được, ngày hôm nay xem như là một lần ngoài ý muốn mâu thuẫn trở nên gay gắt. Không thể để thuận theo mâu thuẫn, phân hoá đi, đàm phán sẽ rất khó tiếp tục... Mặt khác, Chính phủ Tỉnh ủy Giang Nam chỉ sợ sẽ phải nửa đường bỏ cuộc...
Khi nói chuyện, đi cờ cũng rất chậm, Hứa Hồng Bá đột nhiên không để ý đến một khu vực đang dây dưa ở góc trái bên dưới, nhặt một quân cờ đi tiến công góc trên bên trái Trương Khác.
Chỉ chờ khoảng phút, nhóm Phó Tuấn liền lái xe chạy qua. Hình Kiến Quốc vốn nửa ngờ nửa tin đối với lời nói của Trương Khác, Hứa Hồng Bá cũng chỉ là bạn chơi cờ trong khoảng thời gian này mà thôi, đột nhiên nói muốn dẫn ông đi tìm thị trưởng của TP. Kim Sơn, ai cũng sẽ hoài nghi.
Khi thấy được hai chiếc xe việt dã đậu ở dưới đê, Hình Kiến Quốc liền cảm thấy có chút vấn đề có thể nói một chút với Triệu Hữu Luân, so ra còn tốt hơn đám vương bát ở xưởng giấy.
Thanh niên tướng mạo anh tuấn trước mắt ăn mặc bất phàm, Hình Văn Lệ sớm đã để ý thấy, nào có thiếu nữ không hoài xuân. Thấy được thanh niên anh tuấn, cử chỉ văn nhã, ai cũng sẽ nhịn không được nhìn thêm vài lần. Cô vừa mới điều vào phòng làm việc xưởng trưởng làm thư ký, thấy lãnh đạo trong xưởng rất hay đổi ĐTDĐ, không còn ai dùng ĐTDĐ cũ.
Cô xem qua ĐTDĐ rất nhiều người khoe khoang nhưng còn xa mới đẹp và khác biệt bằng chiếc ĐTDĐ của Trương Khác, màn hình ĐTDĐ vàng nhạt sáng bóng, hình như càng trong sáng hơn so với màn hình ĐTDĐ bình thường. Mặt sau còn phủ một tầng thuộc da nâu.
Cô cũng chưa nghe nói qua còn có ĐTDĐ thuộc da bên ngoài. Loại xe việt dã này cô cũng từng nghe nói, không khỏi có tâm tư khác nhìn Trương Khác, nghĩ thầm: anh ta tới cùng có địa vị gì?
Khí trời mùa hạ hay thay đổi, khi qua cầu nổi gió, chạy tới Thấm Viên, bầu trời chợt tối đen, mây đen tụ tập trên đỉnh đầu, tầng mây rất thấp, hình như đứng trên nóc nhà đưa tay là có thể bắt được.
Triệu Hữu Luân sớm chạy tới khách sạn Thấm Viên trước một bước. Trương Khác toàn thân ướt đẫm, bộ dạng nhếch nhác bị hắn thấy được. Trương Khác mời Hứa Hồng Bá giới thiệu Hình Kiến Quốc cho Triệu Hữu Luân làm quen, còn y vào phòng tắm thay quần áo.
- Ngày hôm nay là anh hùng cứu mỹ nhân, hay là anh hùng được mỹ nhân cứu?
Địch Đan Thanh để Trương Khác nâng cánh tay lên, rồi cô dè dặt bôi thuốc đỏ chỗ tay bị trầy da cho y, nhịn không được muốn châm biếm y vài câu. Cô thấy được thiếu nữ váy đỏ xinh xắn đạp xe qua đây.
- Nhục không chịu được, may là không để con gái nhảy xuống nước cứu tôi, bằng không thì cũng không có mặt mũi trở về gặp mọi người rồi.
Trương Khác cười nói chuyện với Địch Đan Thanh, cổ tay bị ngón tay hơi lạnh lạnh của Địch Đan Thanh nhắc lên. Nhìn cô nghiêm túc bôi thuốc đỏ, chỉ nhìn đôi lông mi cong cong cùng sống mũi đẹp. Đương nhiên cũng có thể thấy được khe vú hơi lộ ra trong cổ áo rủ xuống.
- Nên giao cả việc bôi thuốc cho cô bé đó làm đi.
Địch Đan Thanh cười nói, thấy Trương Khác nâng cánh tay lên lộ ra xương sườn dưới nách, cô chọc ngón tay lành lạnh vào đó:
- Gầy như que củi!
Trương Khác bị nhột tay run run, cổ tay khẽ quẹt qua gương mặt Địch Đan Thanh, hơi lạnh, đàn hồi mịn màng. Y muốn đưa tay sờ một chút, nghiêng đầu, vừa lúc Địch Đan Thanh ngẩng đầu nhìn y. Bốn mắt nhìn nhau. Trương Khác chột dạ không dám hạ thủ, chỉ phải vội vàng giơ tay cao lên, lại để Địch Đan Thanh cầm băng gạc hút khô thuốc đỏ:
- Tay giơ qua đỉnh đầu, nếu dưới nách không lộ ra xương sườn thì quá béo rồi. Tôi sẽ không để cho bản thân béo như vậy đâu...
Đang nói chuyện, Phó Tuấn đưa tới một chiếc áo sơ mi tay dài. Trương Khác mặc vào, vén tay áo lên, vừa lúc có thể che khuất vết thương nơi khuỷu tay.
Gió rất lớn, lọt qua khe ngói thổi vào. Có vài gian phòng không kịp đóng cửa sổ, xích sắt bị thổi tung mở toang ra, nghe thấy tiếng bang bang, còn có tiếng vỡ thủy tinh truyền đến.
Trương Khác ra khỏi phòng, nhìn lên bầu trời. Xem tình hình thì mưa lập tức sẽ kéo tới. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đi về hướng phòng yến hội. Giọng Hình Kiến Quốc rất lớn, đi trên hành lang đã nghe thấy. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh cũng không cần nhân viên dẫn đường, theo thanh âm là có thể tìm được bọn họ.
Hứa Hồng Bá, Đàm Thiên, Trương Dịch đi cùng với Triệu Hữu Luân nghe Hình Kiến Quốc nói tình hình lũ ở hồ Kim Sơn và sông Ẩm Mã. Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đẩy cửa đi vào. Cơn mưa to đổ xuống, giọt mưa rơi vào mái ngói, vang lên tiếng lộp độp.
- Xưởng trưởng Hình, tình hình lũ năm nay thật nghiêm trọng như thế sao?
Triệu Hữu Luân sắc mặt ngưng trọng:
- Tôi và bí thư Chu hai lần nghe báo cáo công tác của bộ môn phòng lụt thành phố, phán đoán của họ có lạc quan hơn...
- Cụ thể nghiêm trọng thế nào thì còn phải nhìn ông trời. Tôi cũng không có cách nào đưa cái đầu của mình để bảo đảm cho thị trưởng Triệu.
Thấy sắc mặt Triệu Hữu Luân ngưng trọng, ánh mắt có vẻ nghi ngờ. Hình Kiến Quốc chỉ tưởng là Triệu Hữu Luân cho rằng ông đang bắn tiếng đe doạ. Người khác vừa lo lắng, giọng thì lớn, ngôn ngữ cũng trở nên thô tục. Cũng không quản Trương Khác cùng Địch Đan Thanh xuất hiện tại cửa:
- Thông thường thì ngày tháng Kim Sơn có thể ra mai. Trước khi ra mai nếu như ông trời không rơi một hạt mưa, vậy đương nhiên lũ định kỳ cái mẹ gì cũng không có. Hôm nay là ngày tháng , nếu như còn tiếp tục mưa to ba bốn ngày như buổi sáng ngày hôm qua, vậy sẽ có khảo nghiệm đối với công tác phòng lụt của sông Ẩm Mã cùng hồ Kim Sơn. Nhưng ngày hôm qua tôi nghe dự báo thời tiết của đài trung ương nói năm nay khu vực Hoa Đông sẽ ra mai chậm hơn năm rồi. Hơn nữa lượng mưa bão mang đến càng lớn, càng mạnh hơn năm rồi...Người phía dưới làm công tác đều giấu trên không giấu dưới. Thị trưởng Triệu anh vừa đến Kim Sơn, trước đây cũng chưa công tác qua tại Kim Sơn, vấn đề vi quy vi pháp này có một số người đã kiếm được lợi ích, sao họ lại chủ động phản ánh cho anh biết được?
Hình Văn Lệ đứng phía sau Hình Kiến Quốc cảm thấy ông mình nói quá không chú ý ảnh hưởng, lặng lẽ kéo áo ông, bảo ông nói chú ý trường hợp hơn.
Địch Đan Thanh đứng ở cửa dựa sát vào bên tai Trương Khác nhẹ giọng cười:
- Ông già này cũng thú vị thật...
Trương Khác biết cô là đang nói Hình Kiến Quốc nói tục, lại không nể mặt Triệu Hữu Luân chút nào, rất khó tưởng tượng trước đó ông ta làm qua xưởng trưởng của phân xưởng giấy Thần Hi. Y nhe răng mỉm cười.
Hình Văn Lệ quay đầu lại vừa lúc thấy được Trương Khác cùng Địch Đan Thanh đang có cử chỉ thân mật, trong lòng cô nhói đau. Rồi lại đành phải thừa nhận, người phụ nữ bên cạnh Trương Khác quả thật rất quyến rũ, tuy nói mình ở trong xưởng rất được tiểu thanh niên hoan nghênh, nhưng ở trước mặt một người phụ nữ quyến rũ như vậy, cô vẫn nhịn không được sẽ tự ti mặc cảm.
Để người ta ngay mặt chỉ trích không có kinh nghiệm đối với công tác phòng lụt, bị người bên dưới gạt. Triệu Hữu Luân thật là có chút xấu hổ, nhưng người là Trương Khác giới thiệu cho hắn quen, lại nói cũng là muốn bù đắp góc chết trong công tác của hắn, Triệu Hữu Luân vẫn có chút độ lượng. Sắc mặt hắn không quá khói coi. Triệu Hữu Luân thấy được Trương Khác đi vào, liền đứng lên:
- Khác thiếu gia, cậu cũng cảm thấy tình hình lũ năm nay của hồ Kim Sơn rất nghiêm trọng sao?
Hắn cho rằng buổi trưa Trương Khác tìm hắn qua đây chính là vì việc này.
- Tình hình lũ nghiêm trọng hay không, tôi không thể đưa ra phán đoán. Tôi là.
Nghe tiếng mưa đổ xuống mái ngói, Trương Khác nhìn thoáng qua bầu trời ngoài cửa sổ, giống như một bức rèm che màu trắng. Y cùng Địch Đan Thanh đi tới ngồi xuống bên cạnh bàn, nói:
- Tôi mời thị trưởng Triệu qua đây là vì chuyện khác. Chỉ là chuyện có vội có hoãn, cho nên mới để xưởng trưởng Hình phản ánh vấn đề với thị trưởng Triệu trước...
- Tôi dẫn Trương Khác đi gặp xưởng trưởng Hình.
Hứa Hồng Bá nói:
- Công tác phòng lụt có thể nghe nhiều ý kiến của các phương hơn, nó luôn luôn hữu ích...