Tôn Tĩnh Mông đi tới quầy bar, rót một cốc nước khoáng bắt đầu đọc báo cáo cho Trương Khác đưa cho, đặt mấy tờ giấy lên quầy bar, vẫy tay gọi Trương Khác tới, Trương Khác ngả người tới, nhưng quầy bar rất rộng, Tôn Tĩnh Mông muốn nói thầm với Trương Khác không tiện, liền nhoài người lên hẳn quẩy bar, đưa tay kéo tai Trương Khác, lôi đầu y tới gần mình, nói:
- Cái loại người không ra người này phải cho bọn chúng biết tư vị hai bàn tay trắng mới được.
- Tâm địa mỹ nữ thật độc ác.
Trương Khác cười khổ:
- Tài sản Cát gia từng đứng thứ 4 trong giới thương nhân người Hoa, có câu lạc đà chết xương còn to ngựa, Cẩm Hồ lúc này còn kém tài sản khổng lồ tập đoàn Gia Tín từng nắm giữ. Nếu không có nguy cơ kinh tế kéo dài đã chẳng làm gì được chúng, muốn chúng mất đi tất cả hơi khó... Nếu ủy ban chứng dám Hong Kong điều tra ra vấn đề mang tính thực chất thì dễ hơn một chút, con thú lâm vào đường cùng càng dễ đạp phải bẫy.
Tôn Tĩnh Mông chớp mắt:
- Anh sẽ làm mà, đúng không?
Mặt hai người kề sát nhau, cặp môi mọng ướt của Tôn Tĩnh Mông cực kỳ cám dỗ, nếu chẳng phải bên cạnh có người, Trương Khác sẽ ngấu nghiến cặp môi đó.
Dáng vẻ thân mật của họ bị Địch Đan Thanh thấy hết, nhưng cô không nói gì.
~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Buổi tối Tô Tân Đông tới Kiến Nghiệp, đưa cho Trương Khác mấy chiếc Iplayr mới sản xuất xong.
Chẳng phải là kỹ thuật mới mẻ gì, khác với sản phẩm cũ là nó bao gồm kỹ thuật Cẩm Hồ thông qua phương thức giao hoán đổi lấy kỹ thuật bản thân trước kia không có.
Trong các sản phẩm điện tử của Cẩm Hồ, mấy chiếc Iplayr này chỉ có thể tính vào hàng tầm trung thấp, khi vặn âm thanh lớn lên có tiếng xè xè, cho thấy chất lượng sản phẩm còn phải nâng cao rất nhiều.
Trong máy truyền ra giọng ca của Giang Đại Nhi làm Trương Khác nghe như mê như say, nghe hết 12 bài hát lưu trữ trong Iplayr, Trương Khác vặn âm thanh nhỏ lại nói:
- Người khác sẽ không ý thức được những chiếc máy này có ý nghĩa thế nào với Cẩm Hồ, như bốn năm trước anh tới Hải Châu gặp tôi chắc không ngờ chúng ta đi tới bước này?
- Nằm mờ cũng không thấy được, dù trong mơ cũng không thể có ảo tưởng không ngờ tới này.
Tô Tân Đông lắc đầu.
Trương Khác cầm một chiếc Iplayr xem kỹ dưới ánh đèn, mặc dù không phải là sản phẩm cao cấp của Cẩm Hồ, nhưng y nhìn nó như nhìn tác phẩm nghệ thuật.
Tô Tân Đông hưng phấn kiến nghị:
- Có cần triệu tập các giám đốc của Ái Đạt tới mở bữa tiệc chúc mừng không.
- Đừng, không nên để người dưới hiểu lầm là chúng ta đã thỏa mãn với nó rồi.
Tô Tân Đông chỉ biết lắc đầu, nhìn nụ cười bên khóe môi Trương Khác, đâu phải bộ dạng không thỏa mãn? Có thể sản xuất nội địa hóa hoàn toàn một chiếc Iplayr tầm trung thấp, tuyệt đối là dấu hiệu thành công làm người ta kích động.
Trước đó giá Iplayr có dung lượng 32 M ở thị trường quốc tế là 300 USD, cao như vậy chủ yếu do áp lực giá thành chip flash memory, điều này gây trở ngại cho việc phổ biến Iplayr.
Tới tháng 5 năm nay, Cẩm Hồ có được kỹ thuật flash memory hoàn chính từ Toshiba, một chiếc flash memory 32 M trước kia Toshiba bán với giá 100 USD, hiện Cẩm Hồ sản xuất với giá chừng 10 USD, thêm vào việc tự sản xuất được chíp hạch tâm xử lý âm thanh khác, có nghĩa là một chiếc Iplayr 32M giá 300 USD có thể giảm xuống 200 USD, Cẩm Hồ vẫn giữ được đủ không gian lợi nhuận.
Đương nhiên Cẩm Hồ hạ giá Iplayer, Toshiba cũng sẽ giảm giá bàn chip flash memory cho tất cả doanh nghiệp sản xuất Iplayr, đây không phải là cạnh tranh giá cả không lành mạnh, chỉ có nghĩa là Iplayr sẽ có ưu thế giá cả với sản phẩm cạnh tranh trực tiếp như MD.
Ở thị trường máy nghe nhạc toàn cầu, thời đại của Iplayr sắp tới rồi.
Trước khi Toshiba gia nhập trận doanh DMP, số doanh nghiệp được cấp Cẩm Hồ chuyển nhượng kỹ thuật Iplayr gần 30, nhưng tới tháng 8, lượng Iplayr bán ra trên toàn cầu không được 10 vạn chiếc.
Cuối tháng 8, Toshiba chính thức đưa ra chiếc Iplayr của mình, tháng 9, một mình Toshiba đã bán được 8 vạn chiếc Iplayr, dưới sự ảnh hưởng đó, lượng tiêu thụ của Cẩm Hồ và các doanh nghiệp khác có tăng trưởng rõ rệt, lượng tiêu thụ tháng 9 đạt tới 12 vạn. Tới tháng mười, một mình Toshiba bán được 10 vạn chiếc, các doanh nghiệp khác chia sẻ 14 vạn chiếc còn lại.
Cẩm Hồ là doanh nghiệp phát minh kỹ thuật đồng thời đưa ra sản phẩm Iplayr sớm nhất, tới tháng 10 chỉ bán được 4 vạn chiếc, nhưng làm Trương Khác hài lòng là Cẩm Hồ xem như sơ bộ đứng vững được ở Nhật Bản.
Mặc dù lượng tiêu thụ này còn chưa bằng 1/3 của Toshiba, nhưng so với Toshiba có rễ ăn tới tận xương người Nhật, thành tích này còn gì không hài lòng?
Là đối tác chiến lược sớm nhất của Cẩm Hồ, C-Cube hưởng lợi lớn nhất, C-Cube chuyên tâm khai thác thị trường Bắc Mỹ, tháng 10 lượng tiêu thụ cũng được 4 vạn chiếc.
Nhưng lợi nhuận của Cẩm Hồ không phải chỉ giới hạn ở tiêu thụ Iplayr.
Trừ Toshiba dùng hình thức giao hoán kỹ thuật có toàn bộ kỹ thuật Iplayr, thì các doanh nghiệp được cấp quyền khắc như C-Cube mỗi chiếc Iplayr phải trả cho Cẩm Hồ 1-3% phí bản quyền, vì phổ biến kỹ thuật này ra toàn cầu, nên số tiền nảy rất ít, nhưng riêng khoản này vào tháng 10, Cẩm Hồ đã đút túi thêm gần 40 vạn USD.
Đợi tới khi Cẩm Hồ hấp thụ toàn bộ kỹ thuật của Toshiba, đến lúc đó ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng ở thị trường Iplayr đang phát triển này mới có thể thấy được.
Tất cả mới chỉ là bắt đầu.
~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Từ ngày 11 tới ngày 13 tháng 11 ở trung tâm triển lãm quốc tế Hong Kong tổ chức triển lãm điện tử tiêu dùng lớn nhất Châu Á, mức độ được doanh nghiệp điện tử toàn cầu hoan nghênh còn hơn cả triển lãm điện tử Tokyo, các doanh nghiệp điện tử lớn toàn cầu đều không bỏ qua ngày hội lớn này, Cẩm Hô, C-Cube, Toshi ba cũng không phải ngoại lệ.
Có thành tích tiêu thụ tháng 10 làm cơ sở, trưởng phòng sự vụ Toshiba là Cương Thôn Mộc cùng giám đốc chấp hành C-Cube là Ngải Mặc cùng Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông của Cẩm Hồ tụ họp với nhau trước đó hai ngày ở Hong Kong.
Tiếp theo là thảo luận liên quan tới làm sao khiêu chiến được địa vị thị trường của MD trên thị trường điện tử nghe nhìn toàn cầu, hiệp đàm cũng liên quan tứi điều chỉnh hợp tác lợi ích kỹ thuật sâu rộng hơn về Iplayr.
Là một trong hai doanh nghiệp tạo ra Iplayr sớm nhất, IT phái phó tổng giám đốc cao cấp Delfassy cùng Chu Chính Thanh tổng giám đốc TI TQ tham dự.
Trương Khác tới ngày 10 tháng 11 mới tới Hong Kong, ở trong khách sạn Vạn Lệ của trung tâm triển lãm quốc tế.
Vừa tới khách sạn thì Cương Thôn Mộc và trợ lý Sâm Sơn Dã tới thăm.
Toshiba lúc này mặc dù là người chiến thắng lớn nhất ở thị trường Iplayr, nhưng thu nhập từ sản phẩm này còn chưa bằng 1% tổng thu nhập của cả tập đoàn, có điều tiềm lực tương lai của Iplayr cùng tác dụng xúc tiến kỹ thuật Flash Memory, Cương Thôn Mộc đích thân tới Hong Kong không phải là chuyện bất ngờ.
Trước mặt Toshiba và TI, Cẩm Hồ chỉ là chú lùn không đáng nói, cho nên Cẩm Hồ từ Trần Tín Sinh và Tô Tân Đông, còn có Đinh Hòe, Đàm Vân Tùng cùng tới Hong Kong tụ hội.
Thế là Ngải Mặc ở vào vị trí tương đối xấu hổ, trong bốn công ty này thì địa vị và sức ảnh hưởng của C-Cube là kém nhất.
Trương Khai sai nhân viên công tác đi đón Cương Thôn Mộc, tranh thủ chút ít thời gian tìm hiểu thành quả cuộc hội đàm buổi sáng.
- Bất kể là C-Cube hay Toshiba đều rất bất mãn với việc Cẩm Hồ với việc Cẩm Hồ độc chiếm quyền lợi âm nhạc trực tuyến, TI thì không có tâm tư gì khác về việc này.
Trần Tính Sinh trình bày:
- Tôi đã trao đổi với Tân Đông và Tấn Thành, cảm thấy nên chia một phần quyền lợi âm nhạc trực tuyến, xét khả năng phát triển của mạng internet, lúc này chỉ nên chuyển nhượng không quá 30%, đương nhiên phải xem C-Cube và Toshiba ra giá ra sao.
Nha đầu này làm sao dễ mặc lừa thế chứ? Trương Khác giận dữ gầm rống trong lòng, nhưng cho y hai cái gan nữa cũng không dám để lộ ra trước mặt Địch Đan Thanh, giang tay nói:
- Mọi người cũng ngủ sớm đi nhé.
Địch Đan Thanh đắc ý lườm trước khác một cái đầy quyến rũ, làm xương khớp Trương Khác bủn rủn, nhưng về tới phòng Địch Đan Thanh hối hận:" Rốt cuộc mình vừa làm cái gì? Không phải quyết tâm không để tên nhóc đó chạm vào người nữa sao, còn vướng bận chuyện này làm gì?"
Trừ sáng mai đưa Đường Thanh đi tham quan triển lãm điện tử, Trương Khác chẳng có an bài nào khác, an tâm ở trong phòng đánh một giấc ngon lành, rèm cửa kéo kín mít, ngủ dậy vẫn thấy trong phòng tối om như ban đêm, chỉ có điều trong lòng có thêm một giai nhân ấm áp.
Đưa tay ra mò mẫm, nắm lấy bầu vú săn chắc vút cao của thiếu nữa, xác địch được người nằm trong lòng là Đường Thanh, Địch Đan Thanh từ bầu vú căng đầy ra, cơ thể cũng nảy nở hơn Đường Thanh nhiều, da thịt có cảm giác êm êm như bông, còn da thịt Đường Thanh đàn hồi hơi, cảm giác trơn mềm cũng tới cực hạn.
Trương Khác vừa mới tỉnh ngủ, tất nhiên tinh khí dư dật, hạ thân đã kiếm bạt cung giương rồi, Đường Thanh gập chân đè lên bụng Trương Khác, thấy cái thứ kia vướng víu, đưa tay gạt nó sang một bên, miệng chóp chép, người nhúc nhích muốn tìm tư thế thoải mái hơn.
Trương Khác nào có thể để cô thoải mái như vậy được, đặt người cô nằm trên giường, nương theo ánh sáng yếu ớt trong phòng, ngắm nhìn khuôn mặt mê người của cô.
- Ngủ rồi! Ngoan nào...
Đường Thanh nũng nịu nói, lim dim mở mắt ra, thần thái ngái ngủ đó cực kỳ mê người, thấy Trương Khác nhìn mình tới ngây dại, xấu hổ đưa tay che mặt:
- Mình thích cảm giác nấp trong lòng bạn, bạn đừng có nghĩ tới việc khác, ngủ thêm một chút đi, lát nữa chúng ta còn đi triển lãm điện tử đấy.
- Bạn cứ ngủ đi, mình chơi kệ mình.
Trương Khác cười vô sỉ, tay vén áo cô lai, mân mê bầu vú mơn mởn, áp mặt lên mái tóc dầy, ngửi mùi thơm thoang thoảng trên đó:
- Thơm quá, ngửi cả trăm năm cũng không chán.
Đường Thanh ngẩng đầu lên, hồn nhiên nói:
- Không cho tên xấu xa bạn ngửi.
Mái tóc trượt xuống lộ ra chiếc tai nhỏ sáng bóng, Trương Khác thè lưỡi ra liếm, làm Đương Thanh ngứa ngáy vặn vẹo như con rắn.
Trương Khác ôm lấy khuôn mặt xinh xắn, không cho cô nàng né tránh, hôn lên cánh môi mềm, tách hàm răng cô ra, mút lấy chiếc lưỡi đinh hương làm người ta cuồng si điên dại, cho tới khi cô nàng ngây thơ mềm nhũn người không kìm được phát ra tiếng rên rỉ say lòng mới đưa tay xuống dưới...
Trên người Đường Thanh có hai chỗ thịt mềm nhất, một là chiếc lưỡi của cô, hai là mé trong đùi, Trương Khác rất thích hôn Đường Thanh, cũng thích lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt chỗ gần riêng tư của cô, cảm thụ xúc cảm mê người tột độ đó, sờ tới khi có chất lỏng dinh dính thấm qua chiếc quần lót, cơ thể thiếu nữ run lên từng chập như phát sốt.
Lúc này Trương Khác mới cở quần lót của cô đem hạ thân đã phồng tới mức khó chịu tiến vào, chỉ khẽ tách hai mép thịt ấm mềm đã dễ dàng trượt vào, cảm giác được hết sức ấm áp bao vây hạ thể, trước tiên mạnh mẽ tấn công từng phát đưa Đường Thanh lên chín tầng mây, nghỉ một chút, để cơ thể mẫn cảm của cô dịu lại, mới ôm lấy khuôn mặt cô, thâm tình nhìn ngắm gò má ửng ráng hồng dụ hoặc, đôi mắt lim dim làm người ta yêu thương:
- Sao ngủ rồi lại còn qua đây?
- Chị Địch dậy làm việc từ rất sớm, mình còn chưa ngủ đủ, chạy qua chui vào lòng bạn ngủ bù.
Đường Thanh đưa tay vuốt ve cái cằm ram ráp của Trương Khác, cơ thể còn mẫn cảm hết sức, phải kẹp chặt đùi lại mới làm tên xấu xa động tác chậm lại đôi chút:
- Không ngờ rơi vào ma chưởng của bạn, đúng là được không bằng mất.
Lúc này nghe thấy cửa phòng ngoài bị mở ra, chỉ có Địch Đan Thanh là có chìa khóa căn phòng này, tiếng giầy cao gót vang vang trên nền đá cẩm thạch, Địch Đan Thanh khẩn trương ôm chặt lấy lưng Trương Khác, nói nhỏ:
- Không được nhúc nhích.
Trương Khác càng lo để Địch Đan Thanh nghe thấy hơn cả Đường Thanh, áp cơ thể mềm mại ướt át của Đường Thanh phía dưới, không cho cô cử động, nhưng cái thứ kia vẫn cắm sâu trong cơ thể cô nàng, lo lắng, khẩn trương, càng làm dục vọng kích thích cao độ, tim hai người đập thình thịch, hơi thở phả vào mặt nhau nóng như lửa hỏa diệm sơn.
Bên ngoài có tiếng Địch Đan Thanh lật xem tài liệu chốc lát rồi đi, có điều nghe ra được tiếng giày cao gót có chút do dự.
Sau một phen ân ái thỏa thuê, Trương Khác trần truồng xuống giường kéo rèm cửa lên, để ánh sáng chan hòa ùa vào phòng, nheo mắt nhìn mặt trời, ước chừng khoảng chín giờ rồi.
Đường Thanh kéo chăn che cơ thể, bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt, một lúc sau mới thích ứng được, bên ngoài cửa là mặt biển xanh ngăn ngắt lấp lánh ánh sóng, hôm nay là một ngày đẹp.
Trương Khác và Đường Thanh tắm rửa vội vàng, tủy tiện kiếm mấy thứ lót dạ, rồi xuống hội trường chính xem triển lãm điện tử.
Triển lãm điện tử Hong Kong mùa thu là triển lãm điện tử quy mô lớn nhất Châu Á, khi Trương Khác và Đường Thanh tay trong tay đi tới thì triển lãm đã đông nghịt người rồi.
Có rất nhiều người Âu Mỹ ăn mặc cầu kỳ, vẻ mặt trang trọng, ở cửa là nhân viên triển lãm phát tờ rơi, có cả nhân viên tuyên truyền của Ái Đạt trong đó, sự vụ triển lãm giao hết cả cho bộ phận thị trường và công ty hải ngoại làm rồi, buổi sáng ngoại trừ đưa Đường Thanh đi chơi, Trương Khác chẳng có việc gì để làm.
Trần Tín Sinh, Tô Tân Đông cũng chỉ bỏ thời gian tới xem qua loa sản phẩm kỹ thuật mới công ty khác đưa ra, còn chuyện cụ thể của công ty thì không hỏi tới, chuyện hợp tung liên hoành ẩn sau màn mới là sân khấu cho bọn họ thể hiện.
Thời gian nhàn nhã của Trương Khác ở Hong Kong cũng không nhiều, lịch trình trước khi rời Hong Kong vào buổi chiều ngày mai an bài chặt chẽ, có điều một số hoạt động có thể đưa Đường Thanh đi cùng, không tới mức làm cô cảm thấy bị lạnh nhạt.
Sáng tạo luân là chủ đề vĩnh hằng của triển lãm điện tử, các doanh nghiệp lớn thường thích mang thành quả kỹ thuật của mình ra lấp đầy mắt của người tham quan và truyền thông.
Đem so với khu triển lãm của các cự đầu hải ngoại, khu triển lãm của Ái Đạt mặc dù có vị trí cực tốt, trang trí bắt mắt, nhưng thứ có thể mang ra "khoe" lại hết sức có hạn.
Những sản phẩm điện tử tiêu dùng Sony, Panasonic, Samsung.. Mang tới triển lãm có thể nói là rực rỡ đủ loại, màu sắc rực rõ.
Sony cũng không phải không có chút cảnh giác nào với trận doanh DMP, trong lần triển lãm này đưa ra liền mấy loại máy nghe nhạc cầm tay, có cả máy MD mang công năng radio kỹ thuật số.
Trương Khác hiểu rất rõ điểm yếu của doanh nghiệp điện tử Nhật Bản, Sony thà phát phát sản phẩm cũ, chứ không cúi đầu xưng thần trước kỹ thuật Flash Memory của Toshiba, thái độ bảo thủ ngạo mạn này không phải một vài nhân viên quản lý có tầm nhìn xa là có thể xoay chuyển được, kiêu binh tất bại, cứ thế tương lai xí nghiệp Nhật không còn nhiều nữa.
Ngược lại lúc này Samsung trông có vẻ chưa đủ hùng mạnh lại hết sức linh hoạt tích cực, càng làm người ta dè chừng sợ hãi hơn.
Sharp mang tới triển lãm điện tử kỹ thuật tinh thể lỏng ( LCD display) đời thứ tư của bọn họ, Panasonic trưng bày thành quả mới nhất của họ ở lĩnh vực ly tử thể ( Plasma display), còn Toshiba và Sony thì tập trung lực lượng vào kỹ thuật xạ tần (radio frequency display).
Trương Khác đương nhiên hiểu rõ thị trường kỹ thuật độ nét cao tương lai sẽ lựa chọn trận doanh nào, đáng tiếc lúc này tất cả là thiên hạ của doanh nghiệp Nhật Hàn, mà người ta thì không thích cho Cẩm Hồ chơi cùng.
Trương Khác chỉ có thể hi vọng các doanh nghiệp Hàn có kỹ thuật LCD bị tổn hại trong cơn bão tài chính này nghiêm trọng thêm một chút.