Kẻ hành hung lợi dụng bóng đêm tẩu thoát, muốn bắt ngay được về quy án là rất khó, hắn rúc vào một góc nào đó trốn, chẳng thể lục tung mọi ngọc ngách, phong tỏa tất cả nẻo đường để tìm kiếm được.
Nên có thể hoàn thành truy bắt trong thời gian ngắn không, cục công an không chắc chút nào.
Vợ chồng Trương Tri Hành, Lương Cách Trân tới Kiến Nghiệp rồi, nhưng không đến cục công an mà tới thẳng bệnh viện, tới đó mới gọi điện cho con trai.
Trương Khác cũng không thể ở lỳ mãi không đi, đứng dậy hỏi bí thư chính pháp ủy Dư Khánh Lâm ngồi đợi tin tức cùng mình:
- Tôi muốn gặp mặt tên Đường Trung kia.. Có gì bất tiện không?
Cho dù có chỗ cấm kỵ, nhưng lúc này Dư Khánh Lâm không thể từ chối yêu cầu của Trương Khác, gọi cục trưởng công an Trần Bỉnh Đức tới an bài để Trương Khác nói chuyện với Đường Trung trong phòng thẩm vấn.
Lúc uy hiếp Trương Khác thì hùng hổ lắm, còn lúc này Đường Trung mặt tái me tái mét như chết cha chết mẹ, toàn thân suy sụp ngồi thẫn thờ, nhìn Trương Khác và Phó Tuấn đi vào, ánh mắt lạnh như băng không có chút tình cảm nào, hắn sợ toàn thân run lên như cầy sấy.
Đường Trung không biết Địch Đan Thanh lúc này đã chuyển nguy thành an, hắn có ngốc tới đâu cũng biết cô gái đó có quan hệ không tầm thường với Trương Khác, nếu không có ai lại liều mạng đỡ cho người khác một dao.
- Tao muốn biết từ đâu mày biết tao muốn dồn cha và chú mày vào chỗ chết? Tao và bọn chúng không thù không oán, vì sao tao làm thế?
Trương Khác lạnh lùng ngồi xuống trước mặt Đường Trung, lật hồ sơ vụ án Chương Châu dầy cộm ra, nói:
- Làm bọn chúng chết là tội tác bọn chúng gây ra trong hơn mười năm qua, còn về phần viện kiểm sát trong lần xét xử thứ hai có bổ xung thêm tội mới không, thì phải xem tạo hóa của bọn chúng. Còn mày, tao nói rõ cho mày biết, từ nay tao và máy đã có thù oán, ta không phải là kẻ khoan dung. Giờ tao muốn biết, tất cả là do ai nói cho mày?
Đường Trung cúi cằm mặt xuống, không dám nhìn Trương Khác, hai chân không khống chế được run lên bần bật, nhưng cắn chặt răng không nói.
Trương Khác không có thời gian hao tốn với hắn, công tác thẩm vấn tự có cảnh sát phụ trách, thấy bộ dạng Đường Trung như thế, Trương Khác chỉ đợi một lúc, không thấy hắn trả lời liền đứng dậy cùng Phó Tuấn đi ra.
Ra ngoài phòng thẩm vấn rồi Trương Khác mới nói:
- Thằng này không phải kẻ có ý chí kiên định, chuyện này cũng không thể do hắn lập kế hoạch được, anh liên hệ với cảnh sát Kim Sơn, điều tra xem có kẻ nào ngầm truyền tin cho anh em Đường Anh Bồi không.
Rồi hừ một tiếng:
- Diệt ác phải tận gốc...
Anh em họ Đường không có nhiều giá trị lợi dụng, Đường Trung trông cái bộ dạng cũng chẳng phải kẻ làm nổi trò trống gì, có khả năng có kẻ đứng sau xúi bẩy, không thể đổ hết tội lên đầu hắn, mà làm thế cũng không khôn ngoan.
Có khi do anh em họ Đường giãy chết làm ra, thời buổi này có tiền thì làm được không ít việc, tuy anh em chúng đã bị phán tử hình hoãn thi hành, nhưng vẫn có kẻ sẵn sàng ầm truyền tin cho anh em chúng.
Rời khỏi cục công an thì phía đông đã hửng sáng, Lục Văn Phu, Vương Duy Quân cũng nối nhau rời đi.
Lên xe Trương Khác bảo Phó Tuấn gọi điện kiếm chiếc xe lăn lén đưa tới bãi đỗ xe đợi y, Phó Tuấn không hiểu ý Trương Khác nhưng vẫn làm theo.
Trương Khác ngồi xe lăn để nhân viên công tác đẩy vào bệnh viện, Lương Cách Trân mặt bừng bừng lửa giận từ hành lang đi ra, thấy con trai ngồi trên xe lăn, tưởng ngoài tay ra còn chỗ nào bị thương nữa, lửa giận tắt ngúm hết cả, lo lắng hỏi gấp:
- Không phải bảo chỉ mỗi tay bị đâm trúng sao, sao các người đều không nói thật với tôi?
Nước mắt ào ào chảy ra, chạy bổ tới xem xét chân con trai bị làm sao.
- Chỉ tay bị thương thôi ạ, nhưng mất máu quá nhiều, nên đầu óc quay cuồng, con đành bảo bọn họ lấy xe lăn đẩy đi, không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu.
Trương Khác giải thích:
- Chị Đan Thanh tỉnh chưa ạ? Vừa rồi con ở cục công an theo dõi bắt hung thủ
- Không sao là chết rồi, mẹ sợ đứng tim, mất máu nhiều quá thì đừng đi lung tung.
Lương Cách Trân lau nước mắt, cũng không có ý trách móc lắm:
- Đan Thanh vừa tỉnh lại, cha mẹ nó đang trên đường, một lúc nữa mới tới.
Phó Tuấn giờ mới hiểu ý đồ của Trương Khác, nếu để Lương Cách Trân nhìn thấy y đeo tay bị thương chạy lung tung thế nào cũng bị mắng cho một trận, cố nhịn cười, tới trước mặt vợ chồng Trương Tri Hành kiểm điểm:
- Để xảy ra chuyện này là do chúng tôi làm việc thất trách.
Lương Cách Trân mím môi không nói gì, nhưng trong lòng có chút oán giận, mẹ thương con mà, cũng là chuyện thường tình, nhưng bà cũng biết đúng sai, nên nhịn không nói ra.
Trương Tri Hành đi tới vỗ vai Phó Tuấn:
- Không thể ngăn chặn hết tất cả chuyện bất ngờ, cậu không cần quá tự trách bản thân.
Không thể có hệ thống bảo vệ nào là an toàn tuyệt đối, nhưng nếu nói tới có sai sót thì cũng có, đó là đèn từ chung cư Thanh Niên tới cổng trưởng bị người ta ném vỡ mà không đủ cảnh giác chú ý, Trương Khác lúc này đã bĩnh tĩnh lại rồi, không vô lý trút giận lên người khác, hỏi Phó Tuấn:
- Trợ lý đó họ Dịch à?
- Vâng.
Phó Tuấn biết Trương Khác hỏi tới bảo vệ đá một cái lấy nửa mạng tên hung thủ cầm dao:
- Bình thường cậu ta làm việc rất chăm chỉ thành thực, khi Khác thiếu gia truyền tín hiệu tới, cậu ta là người có phản ứng đầu tiên.
- Ừm, cuối năm anh nhớ nhắc tôi một tiếng.
Phó Tuấn gật đầu, biết Trương Khác nói tới chuyện thưởng cuối năm.
Mọi người đi về phía phòng bệnh của Địch Đan Thanh, tới trước cửa phòng, Trương Khác đứng dậy.
- Con bị mất máu nhiều quá làm chóng mặt cơ mà, màu ngồi xuống.
Lương Cách Trân ấn vai con trai ngồi xuống xe lăn.
- Không sao đâu mẹ, đừng để người bên trong nhìn thấy lại hoảng lên.
Địch Đan Thanh mới thực sự là mất máu quá nhiều, nằm nghiên trên giường bệnh, mặt nhợt nhạt, ánh mắt mất đi vẻ sắc xảo thường ngày, thấy Trương Khác tay đeo lửng lẳng trước ngực, ánh mắt hai người nhìn nhau đúng hai giây, mới hơi quay sang yếu ớt trách Vệ Lan không nên đem tin tức nói cho cha mẹ cô, làm họ sợ hãi.
- Không sao, dì dặn thành phố đặc biệt phái xe đón, còn có xe cảnh sát mở đường, trong điện thoại cũng nói rõ tình hình với cha mẹ cháu rồi, để bọn họ yên tâm rồi mới đón tới đây.
Lương Cách Trân lấy đi động ra, đi tới bên giường bệnh hết sức thân thiết nói:
- Có cần dì gọi điện hộ để cháu nói chuyện với cha mẹ cháu một chút để họ yên tâm hơn không... Chắc một tiếng nữa thôi là họ tới Kiến Nghiệp rồi.
Vệ Lan và Tôn Tĩnh Mông đứng dậy nhường chỗ cho Lương Cách Trân, Địch Đan Thanh cựa mình muốn ngồi dậy, nhưng đụng vào vết thương khẽ kêu một tiếng đau đơn, Lương Cách Trân vội từ từ đỡ vai cô nắm xuống:
- Cháu đừng động đậy, dì bấm số cho cháu nói vài câu để cha mẹ cháu đỡ lo là được... Đều tại cái thằng nhóc hay gây họa kia, còn hại cháu đỡ một dao cho nó...
Nói tới đấy giọng nghẹn lại, trong lòng cảm kích Địch Đan Thanh vô cùng, chút thiên kiến với cô trước kia tự nhiên cũng tiêu tan hết, chỉ là ngại không lên tiếng, nếu không đã nhận Địch Đan Thanh làm con nuôi ngay tại chỗ rồi.
Mọi người đều chen lấn trong phòng bệnh, Trương Khác cũng không tiện nói gì với Địch Đan Thanh, lo lắng căng thẳng vất vả suốt cả đêm, tay y bị đâm xuyên qua, mất máu không ít, hiện thực sự cảm thấy chóng mặt hoa mắt rồi, còn đau nhức không chịu nổi.
Lương Cách Trân bắt y về phòng bệnh nghỉ ngơi, Trương Khác đành sang phòng bệnh bên cạnh, vốn định đợi cha mẹ Địch Đan Thanh tới mới nghỉ ngơi, nhưng ở trong phòng nói chuyện với cha rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại thấy Đường Thanh ngồi ở trước giường, tay chống mép giường xem sách, chẳng biết ai báo tin cho cô nàng, Trương Khác mỉm cười đưa tay ra khẽ vuốt gò má trơn mịn của cô.
- Bạn tỉnh rồi...
Đường Thanh vui mừng ngồi thẳng dậy, tay tỳ lâu quá tê điếng la lên oai oái, vừa xoa tay vừa ghé mặt tới, kẹp tay Trương Khác giữa má và vai.
- Không sao đâu, còn không muốn gọi điện làm bạn phải lo..
Trương Khác ngủ một giấc say, cảm thấy khỏe hơn nhiều, vết thương cũng không đau nữa, khẽ béo tai Đường Thanh:
- Mình ngủ bao lâu rồi?
Rèm cửa kéo kín, trong phòng đèn nhu hòa, chẳng biết hiện là mấy giờ.
- Mặt trời sắp xuống núi rồi...
Đường Thanh đứng dậy kéo rèm cửa lên, để ánh sáng tràn vào, căn phòng trắng tinh đột nhiên nhuốm một màu đỏ au.
Người ở gian ngoài nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, ai đó mở cửa ra, Tôn Tĩnh Mông nắm tay cha thò đầu vào trong, mặt đầy quan tâm, ngữ khí cố ý tỏ ra lãnh đạm:
- Tỉnh rồi à, ba tôi và Đường Thanh buổi trưa ngồi máy bay tới Kiến Nghiệp.
Rồi đi vào.
Trương Khác nhìn thấy bên ngoài còn có người ngồi trên ghế sô pha mà y không quen, tuổi chừng 60, nếp nhăn trên mặt rất sâu, chiếc áo Trung Sơn giặt tới bạc màu, nhưng phẳng phiu, lúc này cũng đứng dậy, không biết có nên vào hay không?
- Bác Địch phải không ạ?
Trương Khác vén chăn ngồi dậy:
- Chị Đan Thanh đã đỡ chưa bác?
Cha Địch Đan Thanh là quân nhân xuất ngũ, tuy văn hóa chỉ tốt nghiệp tiểu học, nhưng sau khi xuất ngũ làm giáo viên ngữ văn trong thôn, rất tận chức, là người cá tính, rất cứng rắn.
Có điều hôm nay thấy bao nhiêu quan lớn doanh nhân giàu có đều dùng thái độ khiêm tốn ôn hòa nói chuyện với mình, trong lòng ít nhiều có chút hoảng sợ bất an.
Trương Tri Hành đứng dậy, nắm tay cha Địch Đan Thanh, nói:
- Lão ca, vào một chút.
Rồi nói với Trương Khác:
- Bí thư Đào Tấn vừa mới đi, không cho gọi con dậy, con đã khỏe chưa.
- Con khỏe nhiều rồi.
Trương Khác không biết trong lúc mình ngủ có bao nhiêu người đến thăm, song chẳng để trong lòng, đứng dậy nắm bàn tay gầy khô ráp như vỏ cây của cha Địch Đan Thanh:
- Bá mẫu ở phòng chị Đan Thanh ạ? Chúng ta cùng qua đó xem.
Đi tới phòng bên cạnh, thấy mọi người đều đứng đợi bên ngoài, thì ra mẹ Địch Đan Than và Vệ Lan đang giúp cô lau người, lúc này Phó Tuấn đi tới báo cho Trương Khác:
- Cục công an gọi điện tới, tên trốn thoát hôm qua vừa ra đầu thú...
Sau khi sự việc xảy ra Hà Kỳ Vân không chút do dự điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát đi truy bắt tên bỏ trốn, kịp thời phong tỏa các con đường rời khỏi Yến Quy Hồ, giữa đêm khuya cảnh sát xuất động kiểm tra gắt gao.
Hắn chỉ sợ một bên này xảy ra án mạng lại để phạm nhân chạy thoát thì khó ăn nói được, sau khi La Quân ra chỉ thị, cục công an thành phố cũng tham gia, phạm vi tra xét càng mở rộng, từ bến cảng tới sân bay đều tăng cường lực độ tra xét, bảo vệ các trường cao đẳng đại học xung quanh cũng được huy động, lùng sục những ngóc ngách dễ ẩn trốn.
Tên bỏ chạy nấp trong góc kín 20 tiếng, thấy không còn hi vọng thoát khỏi Kiến Nghiệp, dưới áp lực truy bắt, chủ động đầu thú với cảnh sát, vậy là năm tên bị tóm cả.
Trương Khác nghe báo cáo xong chỉ gật đầu, nếu người đã bắt được cả rồi thì việc tiếp theo không cần nhúng tay vào nữa, thể nào cũng phải giữ chút thể diện cho các phía, cảnh sát Kiến Nghiệp không phải không tận lực.
Trước khi Trương Khác ngủ dậy, tên hung thủ dùng dao đâm Địch Đan Thanh và Trương Khác cũng không giữ được mạng, trút hơi thở cuối cùng trong bệnh viện nhân dân số một dưới sự giám sát chặt chẽ của cảnh sát, không được chút thương xót nào.
Phó Tuấn cảm thấy không nên nói chuyện ấy vào lúc này nên thôi.
Địch Đan Thanh lau mình xong vẫn chỉ có thể nằm trên giường bệnh, đắp chiếc chăn mỏng mang mùi thuốc sát trùng, đường cong lung linh trên cơ thể vẫn hết sức nổi bật, hai đôi tay trắng trẻo đặt trên chăn, đôi mắt cũng khôi phục chút thần thái, chỉ là cứ như vô ý né tránh ánh mắt Trương Khác, y chẳng có cách nào, nói vài câu an ủi mẹ cô.
Mẹ Địch Đan Thanh là người phụ nữ nông thôn điển hình, khuôn mặt đoan chính, có điều từ khuôn mặt bị tháng năm hủy hoại không nhìn ra được nét nào giống cô con gái nguyệt thẹn hoa nhường.
Ngồi trong phòng bệnh trò chuyện một lúc thì Phó Tuấn vào nói:
- Hải Long gọi điện tới, nói bí thư Dư, cục trưởng Trần lát nữa sẽ tới bệnh viện tìm hiểu vụ án.
- Anh Mã cũng tới à?
Hỏi xong câu này Trương Khác mới thấy thừa, nơi này xảy ra chuyện lớn như thế, Mã Hải Long làm sao ngồi yên ở Hải Châu được?
- Anh ấy thấy công tác bảo an bên này không được yên tâm lắm, tới rà xoát một lượt, rồi đến cục công an.
Phó Tuấn giải thích:
Dư Khánh Lâm, Trần Bỉnh Đức tới bệnh viên nghiên cứu vụ án, nói thế cho đỡ mất mặt, kỳ thực là tới báo cáo tiến triển vụ án.
Không muốn quấy nhiễu Địch Đan Thanh, Trương Khác và cha về phòng mình đợi,
Tuy nói là đầu thú, nhưng ít nhất thì cũng đá không chế được can phạm rồi, áp lực trên người Trần Bỉnh Đức giảm đi một nửa, công tác thẩm vấn thì đơn giản, hẳn còn liên quan tới vụ án của anh em Đường Anh Dục, có điều đấy là chuyện của bên phía cảnh sát Giang Nam rồi, ông ta chỉ hận không thể đá ngay vụ án này đi.
Nhưng La Quân còn chưa lên tiếng nên ông ta đành tạm gánh vác tranh nhiệm này, thầm nghĩ áp lực trên người Trần Phức Kiệt chắc cũng chẳng nhẹ hơn mình, tuy Lương Vĩ Pháp trực tiếp chỉ thị cho sở công an, nhưng ai cũng biết người thực sự theo dõi là Từ Học Bình.
Trần Bỉnh Đức cũng chẳng tiếp xúc mấy với Trương Khác, chỉ trong mấy hoạt động trọng đại mà ông ta phụ trách an ninh có gặp qua vài lần, nhưng không có cơ hội nói chuyện.
Tới bệnh viện, thấy anh vợ Ngụy Quan Hoa mặc áo blu trắng đi tới đón, liền giới thiệu hai bên:
- Vị này là phó viện trưởng Ngụy, chuyên gia uy tín của khoa tim não...
Không giới thiệu quan hệ tư:
- Chúng tôi tới đây là vì hai bệnh nhân nhập viện đêm qua, tôi cùng bí thư Dư và sở trưởng Trần tìm họ có chút việc, viện trưởng Ngụy biết họ ở đâu xin dẫn chúng tôi tới đó.
Mã Hải Long quan sát Ngụy Quan Hoa, tuổi không nhiều lắm, chừng trên 50, không hiểu Trần Bỉnh Đức tìm ông ta tới dẫn đường làm cái gì? Còn nói là chuyên gia tim não gì nữa, lúc hắn tới bệnh viện, làm gì thấy bóng dáng của vị gọi là chuyên gia này, không biết Trần Bỉnh Đức có tâm tư gì.
Ngụy Quan Hoa đương nhiên biết đôi nam nữ bị thương đêm qua nằm ở đâu, hôm nay còn tìm cơ hội tiếp xúc, hôm qua ông ta không biết thân phận của Trương Khác, cả bệnh viện chỉ có viện trưởng Cát Dân Tuấn biết, Cát Dân Tuấn còn từ ngoại khoa do ông ta quản lý điều hai chuyên gia thêm vào phó chủ nhiệm phòng bệnh thành lập tiểu tổ chữa trị, do đích thân Cát Dân Tuấn làm tổ trưởng, nói là muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người bệnh, không cho ông ta nhúng tay vào.
Nếu chẳng phải gia đình bệnh nhân phản đối, Cát Dân Tuấn dám đuổi hết bệnh nhân tầng trên cùng ra để lại cho người ta.
Ngụy Quan Hoa không phải không sành đời, nhưng không làm tới mức ấy.
Dư Khánh Lâm lăn lộn quan trường hiểu ngay đột nhiên nhảy ra một người thế này, Trần Bỉnh Đức có ý thừa cơ tiến cử, hỏi:
- Phó viện trưởng Ngụy đêm qua cũng vất vả rồi phải không?
-...
Ngụy Quan Hoa ngớ ra một lúc mới nói:
- Chiều qua tôi làm liền hai ca phẫu thuật, cho nên không giúp gì được bên này.
Hôm qua hai nam nữ bị thương đưa vào cấp cứu do đích thân Lục Văn Phu đánh tiếng, Ngụy Quan Hoa tuy là chuyên gia ưu tú nhất trong lĩnh vực ngoại khoa tim não của bệnh viện, chỉ có điều buổi chiều liên tục phẫu thuật hai ca lớn, tới 9 giờ tối mới về nhà, nhận được điện thoại thì đã sức cùng lực kiệt, vả lại nghe bệnh viện báo cáo là không nguy hiểm lắm, dù biết người bị thương thân phận trọng yếu, cũng không quay lại.
Ông ta thậm chí chẳng đặc biệt thông báo cho bác sĩ nào tới bệnh viện, cứ để bác sĩ trực ca phụ trách công tác cứu chữa, bỏ lỡ cơ hội gặp Trương Khác, sáng sơm đến bệnh viện mới biết viện trưởng Cát đích thân tiếp nhận công tác chữa trị.
Nên có thể hoàn thành truy bắt trong thời gian ngắn không, cục công an không chắc chút nào.
Vợ chồng Trương Tri Hành, Lương Cách Trân tới Kiến Nghiệp rồi, nhưng không đến cục công an mà tới thẳng bệnh viện, tới đó mới gọi điện cho con trai.
Trương Khác cũng không thể ở lỳ mãi không đi, đứng dậy hỏi bí thư chính pháp ủy Dư Khánh Lâm ngồi đợi tin tức cùng mình:
- Tôi muốn gặp mặt tên Đường Trung kia.. Có gì bất tiện không?
Cho dù có chỗ cấm kỵ, nhưng lúc này Dư Khánh Lâm không thể từ chối yêu cầu của Trương Khác, gọi cục trưởng công an Trần Bỉnh Đức tới an bài để Trương Khác nói chuyện với Đường Trung trong phòng thẩm vấn.
Lúc uy hiếp Trương Khác thì hùng hổ lắm, còn lúc này Đường Trung mặt tái me tái mét như chết cha chết mẹ, toàn thân suy sụp ngồi thẫn thờ, nhìn Trương Khác và Phó Tuấn đi vào, ánh mắt lạnh như băng không có chút tình cảm nào, hắn sợ toàn thân run lên như cầy sấy.
Đường Trung không biết Địch Đan Thanh lúc này đã chuyển nguy thành an, hắn có ngốc tới đâu cũng biết cô gái đó có quan hệ không tầm thường với Trương Khác, nếu không có ai lại liều mạng đỡ cho người khác một dao.
- Tao muốn biết từ đâu mày biết tao muốn dồn cha và chú mày vào chỗ chết? Tao và bọn chúng không thù không oán, vì sao tao làm thế?
Trương Khác lạnh lùng ngồi xuống trước mặt Đường Trung, lật hồ sơ vụ án Chương Châu dầy cộm ra, nói:
- Làm bọn chúng chết là tội tác bọn chúng gây ra trong hơn mười năm qua, còn về phần viện kiểm sát trong lần xét xử thứ hai có bổ xung thêm tội mới không, thì phải xem tạo hóa của bọn chúng. Còn mày, tao nói rõ cho mày biết, từ nay tao và máy đã có thù oán, ta không phải là kẻ khoan dung. Giờ tao muốn biết, tất cả là do ai nói cho mày?
Đường Trung cúi cằm mặt xuống, không dám nhìn Trương Khác, hai chân không khống chế được run lên bần bật, nhưng cắn chặt răng không nói.
Trương Khác không có thời gian hao tốn với hắn, công tác thẩm vấn tự có cảnh sát phụ trách, thấy bộ dạng Đường Trung như thế, Trương Khác chỉ đợi một lúc, không thấy hắn trả lời liền đứng dậy cùng Phó Tuấn đi ra.
Ra ngoài phòng thẩm vấn rồi Trương Khác mới nói:
- Thằng này không phải kẻ có ý chí kiên định, chuyện này cũng không thể do hắn lập kế hoạch được, anh liên hệ với cảnh sát Kim Sơn, điều tra xem có kẻ nào ngầm truyền tin cho anh em Đường Anh Bồi không.
Rồi hừ một tiếng:
- Diệt ác phải tận gốc...
Anh em họ Đường không có nhiều giá trị lợi dụng, Đường Trung trông cái bộ dạng cũng chẳng phải kẻ làm nổi trò trống gì, có khả năng có kẻ đứng sau xúi bẩy, không thể đổ hết tội lên đầu hắn, mà làm thế cũng không khôn ngoan.
Có khi do anh em họ Đường giãy chết làm ra, thời buổi này có tiền thì làm được không ít việc, tuy anh em chúng đã bị phán tử hình hoãn thi hành, nhưng vẫn có kẻ sẵn sàng ầm truyền tin cho anh em chúng.
Rời khỏi cục công an thì phía đông đã hửng sáng, Lục Văn Phu, Vương Duy Quân cũng nối nhau rời đi.
Lên xe Trương Khác bảo Phó Tuấn gọi điện kiếm chiếc xe lăn lén đưa tới bãi đỗ xe đợi y, Phó Tuấn không hiểu ý Trương Khác nhưng vẫn làm theo.
Trương Khác ngồi xe lăn để nhân viên công tác đẩy vào bệnh viện, Lương Cách Trân mặt bừng bừng lửa giận từ hành lang đi ra, thấy con trai ngồi trên xe lăn, tưởng ngoài tay ra còn chỗ nào bị thương nữa, lửa giận tắt ngúm hết cả, lo lắng hỏi gấp:
- Không phải bảo chỉ mỗi tay bị đâm trúng sao, sao các người đều không nói thật với tôi?
Nước mắt ào ào chảy ra, chạy bổ tới xem xét chân con trai bị làm sao.
- Chỉ tay bị thương thôi ạ, nhưng mất máu quá nhiều, nên đầu óc quay cuồng, con đành bảo bọn họ lấy xe lăn đẩy đi, không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu.
Trương Khác giải thích:
- Chị Đan Thanh tỉnh chưa ạ? Vừa rồi con ở cục công an theo dõi bắt hung thủ
- Không sao là chết rồi, mẹ sợ đứng tim, mất máu nhiều quá thì đừng đi lung tung.
Lương Cách Trân lau nước mắt, cũng không có ý trách móc lắm:
- Đan Thanh vừa tỉnh lại, cha mẹ nó đang trên đường, một lúc nữa mới tới.
Phó Tuấn giờ mới hiểu ý đồ của Trương Khác, nếu để Lương Cách Trân nhìn thấy y đeo tay bị thương chạy lung tung thế nào cũng bị mắng cho một trận, cố nhịn cười, tới trước mặt vợ chồng Trương Tri Hành kiểm điểm:
- Để xảy ra chuyện này là do chúng tôi làm việc thất trách.
Lương Cách Trân mím môi không nói gì, nhưng trong lòng có chút oán giận, mẹ thương con mà, cũng là chuyện thường tình, nhưng bà cũng biết đúng sai, nên nhịn không nói ra.
Trương Tri Hành đi tới vỗ vai Phó Tuấn:
- Không thể ngăn chặn hết tất cả chuyện bất ngờ, cậu không cần quá tự trách bản thân.
Không thể có hệ thống bảo vệ nào là an toàn tuyệt đối, nhưng nếu nói tới có sai sót thì cũng có, đó là đèn từ chung cư Thanh Niên tới cổng trưởng bị người ta ném vỡ mà không đủ cảnh giác chú ý, Trương Khác lúc này đã bĩnh tĩnh lại rồi, không vô lý trút giận lên người khác, hỏi Phó Tuấn:
- Trợ lý đó họ Dịch à?
- Vâng.
Phó Tuấn biết Trương Khác hỏi tới bảo vệ đá một cái lấy nửa mạng tên hung thủ cầm dao:
- Bình thường cậu ta làm việc rất chăm chỉ thành thực, khi Khác thiếu gia truyền tín hiệu tới, cậu ta là người có phản ứng đầu tiên.
- Ừm, cuối năm anh nhớ nhắc tôi một tiếng.
Phó Tuấn gật đầu, biết Trương Khác nói tới chuyện thưởng cuối năm.
Mọi người đi về phía phòng bệnh của Địch Đan Thanh, tới trước cửa phòng, Trương Khác đứng dậy.
- Con bị mất máu nhiều quá làm chóng mặt cơ mà, màu ngồi xuống.
Lương Cách Trân ấn vai con trai ngồi xuống xe lăn.
- Không sao đâu mẹ, đừng để người bên trong nhìn thấy lại hoảng lên.
Địch Đan Thanh mới thực sự là mất máu quá nhiều, nằm nghiên trên giường bệnh, mặt nhợt nhạt, ánh mắt mất đi vẻ sắc xảo thường ngày, thấy Trương Khác tay đeo lửng lẳng trước ngực, ánh mắt hai người nhìn nhau đúng hai giây, mới hơi quay sang yếu ớt trách Vệ Lan không nên đem tin tức nói cho cha mẹ cô, làm họ sợ hãi.
- Không sao, dì dặn thành phố đặc biệt phái xe đón, còn có xe cảnh sát mở đường, trong điện thoại cũng nói rõ tình hình với cha mẹ cháu rồi, để bọn họ yên tâm rồi mới đón tới đây.
Lương Cách Trân lấy đi động ra, đi tới bên giường bệnh hết sức thân thiết nói:
- Có cần dì gọi điện hộ để cháu nói chuyện với cha mẹ cháu một chút để họ yên tâm hơn không... Chắc một tiếng nữa thôi là họ tới Kiến Nghiệp rồi.
Vệ Lan và Tôn Tĩnh Mông đứng dậy nhường chỗ cho Lương Cách Trân, Địch Đan Thanh cựa mình muốn ngồi dậy, nhưng đụng vào vết thương khẽ kêu một tiếng đau đơn, Lương Cách Trân vội từ từ đỡ vai cô nắm xuống:
- Cháu đừng động đậy, dì bấm số cho cháu nói vài câu để cha mẹ cháu đỡ lo là được... Đều tại cái thằng nhóc hay gây họa kia, còn hại cháu đỡ một dao cho nó...
Nói tới đấy giọng nghẹn lại, trong lòng cảm kích Địch Đan Thanh vô cùng, chút thiên kiến với cô trước kia tự nhiên cũng tiêu tan hết, chỉ là ngại không lên tiếng, nếu không đã nhận Địch Đan Thanh làm con nuôi ngay tại chỗ rồi.
Mọi người đều chen lấn trong phòng bệnh, Trương Khác cũng không tiện nói gì với Địch Đan Thanh, lo lắng căng thẳng vất vả suốt cả đêm, tay y bị đâm xuyên qua, mất máu không ít, hiện thực sự cảm thấy chóng mặt hoa mắt rồi, còn đau nhức không chịu nổi.
Lương Cách Trân bắt y về phòng bệnh nghỉ ngơi, Trương Khác đành sang phòng bệnh bên cạnh, vốn định đợi cha mẹ Địch Đan Thanh tới mới nghỉ ngơi, nhưng ở trong phòng nói chuyện với cha rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại thấy Đường Thanh ngồi ở trước giường, tay chống mép giường xem sách, chẳng biết ai báo tin cho cô nàng, Trương Khác mỉm cười đưa tay ra khẽ vuốt gò má trơn mịn của cô.
- Bạn tỉnh rồi...
Đường Thanh vui mừng ngồi thẳng dậy, tay tỳ lâu quá tê điếng la lên oai oái, vừa xoa tay vừa ghé mặt tới, kẹp tay Trương Khác giữa má và vai.
- Không sao đâu, còn không muốn gọi điện làm bạn phải lo..
Trương Khác ngủ một giấc say, cảm thấy khỏe hơn nhiều, vết thương cũng không đau nữa, khẽ béo tai Đường Thanh:
- Mình ngủ bao lâu rồi?
Rèm cửa kéo kín, trong phòng đèn nhu hòa, chẳng biết hiện là mấy giờ.
- Mặt trời sắp xuống núi rồi...
Đường Thanh đứng dậy kéo rèm cửa lên, để ánh sáng tràn vào, căn phòng trắng tinh đột nhiên nhuốm một màu đỏ au.
Người ở gian ngoài nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, ai đó mở cửa ra, Tôn Tĩnh Mông nắm tay cha thò đầu vào trong, mặt đầy quan tâm, ngữ khí cố ý tỏ ra lãnh đạm:
- Tỉnh rồi à, ba tôi và Đường Thanh buổi trưa ngồi máy bay tới Kiến Nghiệp.
Rồi đi vào.
Trương Khác nhìn thấy bên ngoài còn có người ngồi trên ghế sô pha mà y không quen, tuổi chừng 60, nếp nhăn trên mặt rất sâu, chiếc áo Trung Sơn giặt tới bạc màu, nhưng phẳng phiu, lúc này cũng đứng dậy, không biết có nên vào hay không?
- Bác Địch phải không ạ?
Trương Khác vén chăn ngồi dậy:
- Chị Đan Thanh đã đỡ chưa bác?
Cha Địch Đan Thanh là quân nhân xuất ngũ, tuy văn hóa chỉ tốt nghiệp tiểu học, nhưng sau khi xuất ngũ làm giáo viên ngữ văn trong thôn, rất tận chức, là người cá tính, rất cứng rắn.
Có điều hôm nay thấy bao nhiêu quan lớn doanh nhân giàu có đều dùng thái độ khiêm tốn ôn hòa nói chuyện với mình, trong lòng ít nhiều có chút hoảng sợ bất an.
Trương Tri Hành đứng dậy, nắm tay cha Địch Đan Thanh, nói:
- Lão ca, vào một chút.
Rồi nói với Trương Khác:
- Bí thư Đào Tấn vừa mới đi, không cho gọi con dậy, con đã khỏe chưa.
- Con khỏe nhiều rồi.
Trương Khác không biết trong lúc mình ngủ có bao nhiêu người đến thăm, song chẳng để trong lòng, đứng dậy nắm bàn tay gầy khô ráp như vỏ cây của cha Địch Đan Thanh:
- Bá mẫu ở phòng chị Đan Thanh ạ? Chúng ta cùng qua đó xem.
Đi tới phòng bên cạnh, thấy mọi người đều đứng đợi bên ngoài, thì ra mẹ Địch Đan Than và Vệ Lan đang giúp cô lau người, lúc này Phó Tuấn đi tới báo cho Trương Khác:
- Cục công an gọi điện tới, tên trốn thoát hôm qua vừa ra đầu thú...
Sau khi sự việc xảy ra Hà Kỳ Vân không chút do dự điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát đi truy bắt tên bỏ trốn, kịp thời phong tỏa các con đường rời khỏi Yến Quy Hồ, giữa đêm khuya cảnh sát xuất động kiểm tra gắt gao.
Hắn chỉ sợ một bên này xảy ra án mạng lại để phạm nhân chạy thoát thì khó ăn nói được, sau khi La Quân ra chỉ thị, cục công an thành phố cũng tham gia, phạm vi tra xét càng mở rộng, từ bến cảng tới sân bay đều tăng cường lực độ tra xét, bảo vệ các trường cao đẳng đại học xung quanh cũng được huy động, lùng sục những ngóc ngách dễ ẩn trốn.
Tên bỏ chạy nấp trong góc kín 20 tiếng, thấy không còn hi vọng thoát khỏi Kiến Nghiệp, dưới áp lực truy bắt, chủ động đầu thú với cảnh sát, vậy là năm tên bị tóm cả.
Trương Khác nghe báo cáo xong chỉ gật đầu, nếu người đã bắt được cả rồi thì việc tiếp theo không cần nhúng tay vào nữa, thể nào cũng phải giữ chút thể diện cho các phía, cảnh sát Kiến Nghiệp không phải không tận lực.
Trước khi Trương Khác ngủ dậy, tên hung thủ dùng dao đâm Địch Đan Thanh và Trương Khác cũng không giữ được mạng, trút hơi thở cuối cùng trong bệnh viện nhân dân số một dưới sự giám sát chặt chẽ của cảnh sát, không được chút thương xót nào.
Phó Tuấn cảm thấy không nên nói chuyện ấy vào lúc này nên thôi.
Địch Đan Thanh lau mình xong vẫn chỉ có thể nằm trên giường bệnh, đắp chiếc chăn mỏng mang mùi thuốc sát trùng, đường cong lung linh trên cơ thể vẫn hết sức nổi bật, hai đôi tay trắng trẻo đặt trên chăn, đôi mắt cũng khôi phục chút thần thái, chỉ là cứ như vô ý né tránh ánh mắt Trương Khác, y chẳng có cách nào, nói vài câu an ủi mẹ cô.
Mẹ Địch Đan Thanh là người phụ nữ nông thôn điển hình, khuôn mặt đoan chính, có điều từ khuôn mặt bị tháng năm hủy hoại không nhìn ra được nét nào giống cô con gái nguyệt thẹn hoa nhường.
Ngồi trong phòng bệnh trò chuyện một lúc thì Phó Tuấn vào nói:
- Hải Long gọi điện tới, nói bí thư Dư, cục trưởng Trần lát nữa sẽ tới bệnh viện tìm hiểu vụ án.
- Anh Mã cũng tới à?
Hỏi xong câu này Trương Khác mới thấy thừa, nơi này xảy ra chuyện lớn như thế, Mã Hải Long làm sao ngồi yên ở Hải Châu được?
- Anh ấy thấy công tác bảo an bên này không được yên tâm lắm, tới rà xoát một lượt, rồi đến cục công an.
Phó Tuấn giải thích:
Dư Khánh Lâm, Trần Bỉnh Đức tới bệnh viên nghiên cứu vụ án, nói thế cho đỡ mất mặt, kỳ thực là tới báo cáo tiến triển vụ án.
Không muốn quấy nhiễu Địch Đan Thanh, Trương Khác và cha về phòng mình đợi,
Tuy nói là đầu thú, nhưng ít nhất thì cũng đá không chế được can phạm rồi, áp lực trên người Trần Bỉnh Đức giảm đi một nửa, công tác thẩm vấn thì đơn giản, hẳn còn liên quan tới vụ án của anh em Đường Anh Dục, có điều đấy là chuyện của bên phía cảnh sát Giang Nam rồi, ông ta chỉ hận không thể đá ngay vụ án này đi.
Nhưng La Quân còn chưa lên tiếng nên ông ta đành tạm gánh vác tranh nhiệm này, thầm nghĩ áp lực trên người Trần Phức Kiệt chắc cũng chẳng nhẹ hơn mình, tuy Lương Vĩ Pháp trực tiếp chỉ thị cho sở công an, nhưng ai cũng biết người thực sự theo dõi là Từ Học Bình.
Trần Bỉnh Đức cũng chẳng tiếp xúc mấy với Trương Khác, chỉ trong mấy hoạt động trọng đại mà ông ta phụ trách an ninh có gặp qua vài lần, nhưng không có cơ hội nói chuyện.
Tới bệnh viện, thấy anh vợ Ngụy Quan Hoa mặc áo blu trắng đi tới đón, liền giới thiệu hai bên:
- Vị này là phó viện trưởng Ngụy, chuyên gia uy tín của khoa tim não...
Không giới thiệu quan hệ tư:
- Chúng tôi tới đây là vì hai bệnh nhân nhập viện đêm qua, tôi cùng bí thư Dư và sở trưởng Trần tìm họ có chút việc, viện trưởng Ngụy biết họ ở đâu xin dẫn chúng tôi tới đó.
Mã Hải Long quan sát Ngụy Quan Hoa, tuổi không nhiều lắm, chừng trên 50, không hiểu Trần Bỉnh Đức tìm ông ta tới dẫn đường làm cái gì? Còn nói là chuyên gia tim não gì nữa, lúc hắn tới bệnh viện, làm gì thấy bóng dáng của vị gọi là chuyên gia này, không biết Trần Bỉnh Đức có tâm tư gì.
Ngụy Quan Hoa đương nhiên biết đôi nam nữ bị thương đêm qua nằm ở đâu, hôm nay còn tìm cơ hội tiếp xúc, hôm qua ông ta không biết thân phận của Trương Khác, cả bệnh viện chỉ có viện trưởng Cát Dân Tuấn biết, Cát Dân Tuấn còn từ ngoại khoa do ông ta quản lý điều hai chuyên gia thêm vào phó chủ nhiệm phòng bệnh thành lập tiểu tổ chữa trị, do đích thân Cát Dân Tuấn làm tổ trưởng, nói là muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người bệnh, không cho ông ta nhúng tay vào.
Nếu chẳng phải gia đình bệnh nhân phản đối, Cát Dân Tuấn dám đuổi hết bệnh nhân tầng trên cùng ra để lại cho người ta.
Ngụy Quan Hoa không phải không sành đời, nhưng không làm tới mức ấy.
Dư Khánh Lâm lăn lộn quan trường hiểu ngay đột nhiên nhảy ra một người thế này, Trần Bỉnh Đức có ý thừa cơ tiến cử, hỏi:
- Phó viện trưởng Ngụy đêm qua cũng vất vả rồi phải không?
-...
Ngụy Quan Hoa ngớ ra một lúc mới nói:
- Chiều qua tôi làm liền hai ca phẫu thuật, cho nên không giúp gì được bên này.
Hôm qua hai nam nữ bị thương đưa vào cấp cứu do đích thân Lục Văn Phu đánh tiếng, Ngụy Quan Hoa tuy là chuyên gia ưu tú nhất trong lĩnh vực ngoại khoa tim não của bệnh viện, chỉ có điều buổi chiều liên tục phẫu thuật hai ca lớn, tới 9 giờ tối mới về nhà, nhận được điện thoại thì đã sức cùng lực kiệt, vả lại nghe bệnh viện báo cáo là không nguy hiểm lắm, dù biết người bị thương thân phận trọng yếu, cũng không quay lại.
Ông ta thậm chí chẳng đặc biệt thông báo cho bác sĩ nào tới bệnh viện, cứ để bác sĩ trực ca phụ trách công tác cứu chữa, bỏ lỡ cơ hội gặp Trương Khác, sáng sơm đến bệnh viện mới biết viện trưởng Cát đích thân tiếp nhận công tác chữa trị.