Đám thế lực tàn dư nhất định tìm trăm phương ngàn kế để anh em Đường Anh Bồi được giảm nhẹ hình phạt, làm như thế an ủi anh em chúng, đa phần là tránh bọn chúng giãy chết làm liên lụy thêm nhiều người.
Viện kiểm sát thực sự điều tra thì tìm ra manh mối không khó, chỉ cần có tội mới, là có thể đẩy anh em chúng ra pháp trường.
Đạo lý này ai cũng biết, chỉ là không ai nói ra, nếu không thành như nhất định đẩy anh em chúng vào chỗ chết vậy.
Tới Trần Bỉnh Đức báo cáo công tác thẩm vấn:
- Căn cứ vào lời khai của ba tên nghi phạm, bọn chúng do Lão Miêu gọi tới, nghe mệnh lệnh Lão Miêu, cũng chính là tên đã chết trong Bệnh viện Nhân dân số một.
Trương Khác còn chưa nghe Phó Tuấn nói tới chuyện này, kẻ này chết y cũng không quan tâm, loại người như vậy để lại trên đời chỉ gây họa.
- Tất cả đều do Lão Miêu và Đường Trung sai phái, ba tên nghi phạm đó thậm chí không biết đến Kiến Nghiệp làm gì, cũng không hiểu tình hình Cẩm Hồ và Lão Miêu đã chết, lời khai bọn chúng đáng tin. Duy nhất làm người ta nghi ngờ là Đường Trung chủ động gánh hết trách nhiệm, chúng tôi phán đoán tác dụng kẻ đã chết kia quan trọng hơn, Đường Trung khai báo như thế, nói không chừng muốn bao vệ kẻ sắp đặt thực sự đằng sau.
Nhìn bộ dạng của Đường Trung trong phòng thẩm vấn hôm qua là biết hắn chẳng phải người ý chí kiên định, dưới tình huống này vẫn cắn răng nhận hết tội, chỉ có thể là bảo vệ anh em Đường Anh Bồi.
Người khác đã đành, anh em họ Đường liên quan vào thì đợi chúng chỉ còn đường chết, Đường Trung dù là hạng Nhị Thế vô dụng thì vẫn hiểu đạo lý này.
Như thế vấn đề quay trở lại trên người anh em Đường Anh Bồi rồi.
Có điều từ đầu tới cuối anh em bọn chúng không thể biết tác dụng đằng sau của Cẩm Hồ, vậy là kẻ nào đã nói cho anh em bọn chúng biết sau khi bị bắt giam?
Cho dù tới bây giờ người ngoài cũng chỉ biết Cẩm Hồ hưởng lợi trong việc chỉnh đốn nghiệp vụ đất hiếm trong nước, còn nguyên nhân thì không thể biết.
Trong ba người ngồi đây trừ Trần Phức Kiệt vì tham gia toàn diện quá trình điều tra cho nên biết chi tiết, thậm chí đến cả Dư Khánh Lâm và Trần Bỉnh Đức đều không rõ, vậy kẻ nào nói cho anh em Đường gia để bọn chúng giãy chết muốn bắt Trương Khác làm cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Tuy nói người biết rõ chân tướng rất ít nhưng không phải không có, cho dù Chu Cẩn Tỳ đã thành người thực vật, Tạ gia không khó đoán ra được tác dụng đằng sau của Cẩm Hồ.
Trong vụ này Mitsui thiệt hại lớn nhất, bọn chúng cũng hoàn toàn có năng lực lần theo manh mối tìm tới Cẩm Hồ.
Ngoài ra liệu có khả năng là Nghiêm Văn Giới không? Hoành Tín vươn tay vào thể chế sâu như thế, muốn tìm hiểu căn nguyên trong nước chỉnh hợp sản nghiệp đất hiếm cũng không phải là khó.
Tạ gia, Mitsui hay Nghiêm Văn Giới, chỉ cần có thể gây bất lợi cho Cẩm Hồ thì bất kỳ việc xúi bầy khích bác gì bọn chúng cũng vui vẻ mà làm, ngược lại Trương Khác có cơ hội cũng tuyệt đối không nương tay.
Nghe báo cáo xong Trương Khác không đưa ra bình luận gì, chỉ nói rất công thức:
- Còn làm phiền cảnh sát hai nơi điều tra thêm...
Cũng chẳng có ý mời bọn họ ở lại ăn cơm, ăn ở trong bệnh viện cũng không tiện, Trương Khác đứng dậy cùng cha và Tôn Thượng Nghĩa tiễn họ ra tận thang máy.
- Cho dù có điều tra ra manh mối, nhưng muốn nắm được chứng cứ gì là mơ tưởng.
Trên đường quay về phòng Trương Khác nói:
- Song nếu đẩy được đám can phạm chủ yếu của vụ án Chương Châu ra pháp trường thì làm ầm lên một hồi cũng đáng.
Tôn Thượng Nghĩa gật đầu thở phào:
- May lần này không ai làm sao.
Trương Tri Hành trầm ngâm:
- Có lẽ có xúi bẩy giật giây nhưng hẳn không phải là cố ý bày mưu...
Ông ta lo con mình dính quá sâu vào hệ thống tư pháp trong nước, đây là chuyện đùa với lửa.
- Bọn chúng không thể gửi gắm hi vọng vào một mình Đường Trung.
Trương Khác nói tiếp:
- Mà anh em họ Đường giãy chết có thể cắn trả bất kỳ lúc nào, nếu lần theo manh mối nắm được chứng cứ gì thì loại đó không xứng làm địch thủ của Cẩm Hồ.
Vừa đi vừa nói chuyện tới trước phòng bệnh Lương Cách Trân thò đầu ra bảo bà nội và chú thím Trương Khác đã tới.
Trương Khác sẽ không tha cho Đường Trung và anh em Đường Anh Bồi, có điều ở bên này, y thà để người nhà coi chuyện như chưa hề xảy ra, nên không tiết lộ nhiều.
Bao nhiêu người như thế, Trương Khác dù có muốn tránh Đường Thanh nói chuyện riêng với Địch Đan Thanh cũng không được, tới phòng Địch Đan Thanh cùng ngồi xuống nói chuyện, gọi điện cho một số người thân báo tin bình an, sợ mọi người kéo cả tới bệnh viên thăm hỏi.
Nơi này không còn việc gì nữa, Trương Tri Hành quyết định buổi tối trở về Tân Vu, trong thành phố còn cả đống chuyện chờ ông.
Cha Địch Đan Thanh cũng kiên trì muốn về, tình cảm nam nhân luôn sơ sài hơn một chút, thấy con gái không còn nguy hiểm tính mạng nữa, mặc dù còn nằm ở bệnh viện nhưng để lại vợ là đủ rồi, ăn qua loa bữa tối tại bệnh viện liền cùng Trương Tri Hành về Tân Vu.
Trương Khác mong cha mẹ đều về Tân Vu luôn với nhau, nhưng chuyện chẳng được như mong muốn, mẹ y ở lại bệnh viện chiếu cố. Đường Thanh thì xin nghỉ học đột xuất, nên qua đêm nay phải trở về Hong Kong.
Ăn tối xong, Trương Khác và Đường Thanh nắm tay nhau đi dạo trong bệnh viện, buổi tối, chỗ bận trộn nhất trong bệnh viện là đại sảnh khám bệnh, ở tòa nhà văn phòng và khu phòng bệnh trở nên vắng vẻ hơn nhiều, thi thoảng có bác sĩ và y tá mặc đồ trắng đi qua, chẳng có ai khác học hai bọn họ tản bộ trong bệnh viện.
Ánh trăng trong như nước chiếu khắp sân, Đường Thanh tĩnh lặng đi bên Trương Khác, nhưng không nép vào lòng Trương Khác như con chim nhỏ, chẳng phải lo vết thương ở tay y mà là Phó Tuấn và ba vệ sĩ theo sát bọn họ, không để hai người họ ở ngoài tầm mắt, Đường Thanh hay e thẹn xấu hồ làm sao dám có hành động thân mật với Trương Khác trước mắt người khác.
Nếu không muốn bị mẹ mắng Trương Khác đành chấp nhận để vệ sĩ theo sát bên mình, thăm dò bảo Phó Tuấn cho bọn họ chút không gian riêng tư, Phó Tuấn nhún vai, thà làm kỳ đà một chút còn hơn là bị Lương Cách Trân oán trách.
- Ài, ra đường còn có thể gặp tai nạn mà. Bạn nói đi, Trung Quốc mỗi ngay có tám vạn mười vạn người chết, ai vì bị tai nạn xe xong là không dám ra đường nữa không?
Trương Khác than vãn với Đường Thanh:
- Chả lẽ vì sợ ngẹn mà không dám ăn cơm à?
- Đừng nói ba lăng nhăng, có gan thì bạn đi nói với dì Lương ấy.
Đường Thanh cười khích khích, đưa tay ra vỗ má Trương Khác:
- Lần này may mà có chị Đan Thanh đỡ cho bạn một dao...
Nói tới đó đột nhiên nghĩ nếu là mình ở bên cạnh Trương Khác liệu có đữ hộ cho y nhát dao đó không? Chắc chắn, Đường Thanh tin mình sẽ không chút do dự làm thế, Trương Khác cũng không chút do dự bảo vệ mình, nhưng chị Đan Thanh vì sao cũng làm như vậy?
- Này, đang nghĩ gì thế?
Trương Khác thấy Đường Thanh hơi thất thần, nắm cằm cô quay về phía mình.
- Bạn đoán xem mình đang nghĩ gi?
Đôi mắt Đường Thanh trong đêm vô cùng quyến rũ, chăm chú nhìn Trương Khác.
- Để mình đoán xem nào...
Trương Khác đặt tay lên trán, làm ra vẻ ngẫm nghĩ, nói:
- Nhất định bạn đã nghĩ không biết mình có lợi dụng cơ hội bị thương nhờ bạn giúp đi vệ sinh hay không?
- Phì, cho bạn tè ra quần luôn.
Đường Thanh xấu hổ đưa tay nhéo hông Trương Khác, bị y nói bậy bạ lung tung phá ngang, làm cô quên nghĩ tới vấn đề Địch Đan Thanh.
- Mình thực sự mót tiểu đó, không phải là nói bừa đâu.
Trương Khác đứng lại nói nhỏ:
Đường Thanh đỏ mặt nói:
- Cẩn thận để dây ra quần...
Rồi y đi quay trở lại.
Người bị bắt gian thanh thản, người bắt gian lại trong lòng sợ hãi. Vệ Lan cả đêm né tránh ánh mắt của Trương Khác, còn nói muốn dọn ra khỏi phòng Trương Khác, dọn xuống lầu ở với Địch Đan Thanh.
Vệ Lan cùng Đan Thanh quan hệ thân mật. Người bên ngoài cũng không khả nghi. Vệ Lan từ trên lầu dọn xuống dưới lầu cũng là bình thường, cả hai gian phòng cũng không có ai nghi vấn gì. Trương Khác lại biết Vệ Lan là muốn né tránh mình, hay là muốn đi xem Địch Đan Thanh?
Trương Khác cũng không rảnh suy nghĩ nhiều. Chỉ cần Vệ Lan không lộ ra sơ hở là được, người khác cũng không thể nhìn ra manh mối gì.
Khi Lý Hinh Dư chạy tới ăn cơm, đã bỏ quên áo khoác ở thư viện của ĐH Sư phạm, đợi lát nữa trở lại cô phải về thư viện ĐH Sư phạm lấy áo khoác trước.
Liên hoan kết thúc, Lý Hinh Dư đứng dậy muốn cáo từ trước, Tô Nhất Đình nói:
- Cô một mình trở lại ĐH Sư phạm sao? Buổi chiều nghe nói có mấy tên biến thái thường lui tới tại tây môn, không biết đã bị bắt chưa, hay là cô đi cùng với người khác trở về đi?
Làng đại học hồ Yến Quy có thể tụ tập học sinh tinh anh của thế hệ này, có tài ắt có tật, nhiều người thông minh như vậy tụ lại với nhau, thỉnh thoảng chui ra mấy tên biến thái đó là việc rất bình thường.
ĐH Đông Hải đã từng liên tục nhiều năm có người ở núi Hợp Hoan thắt cổ tự sát, nhưng các cặp nam nữ sinh đến núi Hợp Hoan yêu đương vụng trộm lại không hề kiêng kỵ việc này.
Cẩm Hồ tài trợ ĐH Đông Hải làm công trình thắp sáng núi Hợp Hoan, từ đỉnh núi đến chân núi phủ kín ánh đèn, núi Hợp Hoan không còn được nhóm tự sát, yêu đương vụng trộm hoan nghênh nữa, nhưng vào kỳ nghỉ hè, sâu trong rừng trúc phía bắc trường lại có hai tiến sĩ của khoa triết học thắt cổ tự sát, thi thể mãi đến sau khi khai giảng mới được phát hiện.
Trương Khác bị ép buộc có thể nói là phạm tội có dự mưu, là việc tuyệt đối không thể tránh được. Nhưng chỉ một việc ngẫu nhiên như thế lại khiến mọi người giảm niềm tin đối với vấn đề trị an của ngõ Học Phủ.
Tây môn của ĐH Sư phạm nằm sát bên ngõ Học Phủ, từ tây môn đi vào có một khu rừng, lúc này chính là thời điểm để thanh niên nam nữ hẹn hò ve vãn nhau trong rừng, nếu như lúc này còn lo lắng đi con đường đó có nguy hiểm, vậy sau này cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi nhà một mình nữa.
Lý Hinh Dư cũng không phải lo lắng cái gì, chỉ là bị Tô Nhất Đình nhắc như thế, nam sinh đang ngồi nếu như không chủ động biểu thị một chút, vậy quá không có khí khái nam tử rồi.
Có thể đi cùng Lý Hinh Dư về ĐH Sư phạm lấy đồ, nhóm Thời Học Bân, Thi Tân Phi hận không thể sắn tay áo đánh một trận để tranh đoạt cơ hội này, chỉ tiếc Tô Nhất Đình vừa nói, Lý Hinh Dư rất tự nhiên đưa ánh mắt sang người Trương Khác.
- Ừm...
Trương Khác đang nhét điếu thuốc vào trong miệng, thấy ánh mắt trong suốt của Lý Hinh Dư nhìn qua, y tự nhiên gật đầu đáp ứng:
- Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với cô.
Địch Đan Thanh, Tôn Tĩnh Mông vẻ mặt đều rất tự nhiên, không cảm thấy Trương Khác đi cùng Lý Hinh Dư về ĐH Sư phạm lấy đồ là có gì không thích hợp, nhưng ánh mắt Vệ Lan lại dại ra nhìn chằm chằm chỗ giữa Lý Hinh Dư cùng Trương Khác hết vài giây.
Trương Khác cùng Lý Hinh Dư đi trước, những người khác cũng đều có chuyện riêng, ra khỏi nhà hàng liền giải tán.
Vệ Lan nói muốn đi theo Địch Đan Thanh về ở chung, mà chỉ cần trong nhà của Địch Đan Thanh dọn ra một phòng là được rồi, cô cùng Địch Đan Thanh về khu chung cư trước, đi ở trên đường có vẻ tâm tư nặng nề.
- Lý Hinh Dư đẹp như thế, body lại gợi cảm, bất cứ người đàn ông nào đơn độc ở chung với cổ cũng sẽ tâm viên ý mã thôi. Chỉ ngoại trừ sinh lý hoặc là tâm lý không bình thường.
Đi vào tiểu khu, Địch Đan Thanh đột nhiên cười nói với Vệ Lan:
- Em nói có đúng không?
Vệ Lan rất khó hiểu vì sao vừa rồi Địch Đan Thanh có thể tỉnh bơ, chỉ là cô lại không tiện đi đánh giá cái gì.
- Em cảm thấy giữa nam và nữ có thể có tình bạn thuần khiết không?
Địch Đan Thanh cười hỏi Vệ Lan, lại giống như tự hỏi tự trả lời:
- Vấn đề này hỏi em cũng như không hỏi. Toàn bộ đàn ông vây quanh em hầu như đều hướng tới gương mặt như yêu tinh này. Em tin tưởng có tình bạn thuần khiết mới là quái lạ đấy. Nói thật chứ, chị cũng không tin lắm.
- Chị muốn nói cái gì?
Vệ Lan khó hiểu nhìn Địch Đan Thanh, làm cho cô ý nghĩ loạn lên rồi.
- Trương Khác muốn nói giữa cậu ta và Lý Hinh Dư tồn tại tình bạn vĩ đại thuần khiết, chắc coi chúng ta như đồ bỏ đi, ngày đó cậu ta bị Trì Tá Tú Tàng của Mitsui nhốt trong phòng người ta, có trời mới tin không xảy ra chuyện gì...
Địch Đan Thanh cười nói:
- Nhưng mà, Lý Hinh Dư là một trong những người thừa kế của SamSung, SamSung có thể nói là một trong những mục tiêu phát triển của Cẩm Hồ vào tương lai. Nghiên cứu đối với SamSung càng thấu triệt, thì càng có thể làm cho Cẩm Hồ bớt được đi đường vòng. Đơn thuần đứng ở góc độ trợ lý mà nói, Trương Khác phát triển tình bạn cùng Lý Hinh Dư là có lợi rất lớn. Mà có thể hy vọng xa vời Trương Khác ký thác tình cảm trên người một nữ nhân sao? Nếu như mình còn có hy vọng như vậy mới gọi là bi kịch đấy.
Địch Đan Thanh nhớ tới Vãn Tình nhìn rõ chuyện giữa cô và Trương Khác nhưng không chú ý chút nào, đại khái chỉ có người nhân sinh trải qua phong phú mới có thể có thái độ rộng rãi đối với chuyện tình cảm nam nữ.
Đây không phải nhận mệnh, mà là biết niềm vui bản thân yêu cầu là cái gì, sẽ không hy vọng xa vời phần sung sướng không nên thuộc về mình đó. Lẽ nào chiếm lấy tất cả tình cảm của một người nam nhân thì mới gọi là hạnh phúc? Địch Đan Thanh đứng đó, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt, nhẹ nhàng vỗ má Vệ Lan:
- Em thì lại khác, nhân sinh của em còn rất rộng.
Vệ Lan lại không thể lý giải được ý nghĩ của Địch Đan Thanh.
--------------------------
Ánh trăng mọc lên, ánh sáng đèn đường không át nổi ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua rặng cây ngô đồng, vẽ ra bóng người trông rất mơ hồ, khiến cho bóng đêm càng thêm mỏng manh, cũng rất cảm tính.
Trương Khác đi cùng Lý Hinh Dư trở về thư viện của ĐH Sư phạm lấy cái áo khoác mà buổi chiều cô bỏ quên.
Lý Hinh Dư chỉ mặc một chiếc áo len tím bó sát người, cô hai tay ôm trước ngực, khiến cho đôi gò bồng đảo của cô nhìn qua không quá bắt mắt. Vòng eo thon nhỏ, cặp mông lại rất căng tròn, đường cong khoa trương mà có một loại gợi cảm đến cực hạn.
Trương Khác không thuận tiện trực tiếp nhìn eo mông của Lý Hinh Dư, nhưng khi đi tới dưới hai cây đèn đường, cái bóng cũng nổi bật lên đường cong. Suốt một đường đi, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt người khác.
Buổi tối hạ tuần tháng , nhiệt độ không khí đã rất thấp, có gió thổi qua, hiệu quả chống lạnh của chiếc áo len bó sát người không lớn, chỉ là Trương Khác đã bỏ chiếc áo khoác trong phòng Địch Đan Thanh rồi, không có cơ hội đi lấy, y chỉ mặc áo sơ mi còn mỏng manh hơn cả Lý Hinh Dư, lại không thể cởi áo sơ mi xuống mặc cho Lý Hinh Dư.
Lý Hinh Dư thấy Trương Khác thu vai khom lưng, trông như sợ lạnh, cô cười nói:
- Nếu không chúng ta chạy bộ về đi, chạy sẽ không thấy lạnh.
- Cũng được...
Trương Khác nhún chân khởi động, chạy đến phía trước Lý Hinh Dư rồi xoay người lại nói:
- Cô cũng chạy đi chứ...
Lý Hinh Dư vừa chạy, Trương Khác thiếu chút nữa phun máu mũi, cặp tuyết lê sau chiếc áo len bó sát người như sóng lớn nhấp nhô, biên độ lắc lư lại hết sức khoa trương, Trương Khác nhịn không được huýt sáo lên.
Lý Hinh Dư đỏ mặt, hai tay ôm ngực chạy bộ, chạy đến bên cạnh Trương Khác mới gắt giọng:
- Sao toàn là bộ dạng này?
- Cô không mặc áo khoác đi đường, đối với người khác thực sự là một việc cực kỳ nguy hiểm, không biết sẽ bị chiếc xe nào đột nhiên chạy ngang qua đâm chết.
Trương Khác lại cười hỏi:
- Hai tháng này SamSung tại thị trường Trung Quốc liên tục đưa ra mấy mẫu mã ĐTDĐ mới, người phát ngôn quảng cáo mời tới cũng không ra gì, còn không bằng để cô đi làm người phát ngôn còn hơn....
- Tôi cũng muốn mà. Có điều gia tộc của tôi không cho phép phụ nữ ly kinh bạn đạo(việc trái với lễ giáo).
Lý Hinh Dư khống chế tiết tấu chạy lại, như vậy có thể làm cho bộ ngực lắc lư với biên độ nhỏ hơn:
- Tại Thù đã xem anh như đại địch, vốn có tại thị trường Trung Quốc đưa ra kế hoạch ĐTDĐ GSM mới phải kéo dài tới sang năm. Nghe nói tháng anh ấy trở về Seoul, tranh chấp với người của tổng bộ. Ảnh nói nếu như kéo dài đến sang năm, thị trường ĐTDĐ của Trung Quốc chỉ còn lại lửa tàn canh lạnh cho SamSung thôi, yêu cầu Sở Nghiên cứu của tổng bộ lập tức tại ĐTDĐ GSM đưa vào đại lượng nhân lực... Hơn nữa không nên ký thác toàn bộ hy vọng lên công nghệ CDMA.
- A...
Trương Khác nghe Lý Hinh Dư nói như vậy, y thoáng dừng chân:
- SamSung đã áp dụng kiến nghị của Lý Tại Thù rồi?
- Chú tôi rất coi trọng Tại Thù. Sao hả, anh cũng cho rằng kiến nghị của Tại Thù đối với SamSung là chính xác?
Lý Hinh Dư hỏi Trương Khác.
- Nguyên nhân Cụ thể hiện tại tôi không thể nói cho cô.
Trương Khác gãi gãi đầu:
- Từ góc độ của người cạnh tranh mà nói, đây có thể là một lần điều chỉnh phương hướng chính xác của SamSung...
Thông tin di động trong nước Hàn Quốc chọn dùng công nghệ CDMA, kỹ thuật ĐTDĐ số mà SamSung tiến cử cùng phát triển đều là căn cứ vào điều kiện thông tin của công nghệ CDMA.
Tuy nói cuối năm quyết tâm quy mô khai phát thị trường Trung Quốc, nhưng bởi không thích ứng đối với mạng lưới thông tin di động toàn cầu GSM của Trung Quốc, tính thích ứng của sản phẩm ĐTDĐ SamSung đối với thị trường Trung Quốc cũng không mạnh.
Ngoại trừ các nguyên nhân kể trên, còn có một nguyên nhân tối then chốt, chính là từ năm đến nay, động tác lớn nhất của SamSung đối với thị trường thông tin di động Trung Quốc chủ yếu là hiệp trợ Qualcomm tại Trung Quốc đẩy mạnh tiêu thụ kỹ thuật thông tin CDMA, cũng đẩy mạnh tiêu thụ thiết bị thông tin CDMA của họ.
Từ năm đến năm , quốc nội tại các tỉnh thị Bắc Kinh, Thượng Hải, Thiên Tân, Chiết Đông, Thiểm Tây đều thành công thiết lập mạng thực nghiệm sử dụng CDMA, cũng thử nghiệm đưa vào hoạt động, trong đó có một nửa đều áp dụng thiết bị thông tin do SamSung sản xuất, cũng khiến cho ĐTDĐ CDMA của SamSung tại thị trường Trung Quốc có tiêu thụ chút ít.
Nhìn từ trên điểm đó, SamSung đã thành công, chỉ chờ công nghệ CDMA thương hóa, ở trên ĐTDĐ CDMA, SamSung coi như sẽ độc chiếm ngôi đầu.
Có một điểm SamSung sớm không ngờ được, chính là phía sau mạng thử nghiệm CDMA sớm nhất của quốc nội có bối cảnh quân đội, Trương Khác trong lòng nghĩ, lệnh "quân đội cấm thương nhân" chậm nhất đầu năm tới sẽ công bố rồi. Lệnh này sẽ khiến kiến thiết mạng thực nghiệm của CDMA trên thực tế sẽ bị đình chỉ, nếu như SamSung ký thác hy vọng lớn nhất phát triển thị trường thông tin Trung Quốc trên đại quy mô thương dụng hóa mạng thử nghiệm CDMA, đã định trước vì nguyên nhân lệnh "quân đội cấm thương" này mà mà bị thương không nhẹ. Đành phải thừa nhận, đối với thị trường thông tin quốc nội, Cẩm Hồ đã là một con bướm cực kỳ lớn rồi.
-------------
Nếu như tuần hoàn theo quỹ tích lịch sử, công nghệ CDMA của quốc nội sẽ bởi vì một lệnh "quân đội cấm thương" mà ngưng kiến thiết. Sự mở rộng thị trường thông tin Trung Quốc của SamSung cũng sẽ theo đó mà rơi vào khốn cảnh. Không chỉ có một Cty SamSung, Hàn Quốc, một ông trùm điện tử khác cũng sẽ bởi vậy rơi vào khốn cảnh.
Bộ phận nghiệp vụ tại thị trường khu vực gặp khó khăn, dù sao không thể tính là vết thương trí mệnh gì.
Cho dù SamSung gặp khó khăn trong việc mở rộng thị trường thông tin Trung Quốc, điều chỉnh sách lược sau đó cũng chưa nói tới đặc biệt kịp thời, vẫn kéo dài đến năm , China Unicom một lần nữa nối lại mạng thương dụng CDMA mang tính toàn quốc, SamSung mới có khởi sắc tại thị trường ĐTDĐ Trung Quốc, nhưng ĐTDĐ SamSung sau năm vẫn quật khởi mạnh mẽ, tại thị trường toàn cầu trở thành nhà sản xuất ĐTDĐ lớn thứ ba cùng với Motorola, Nokia.
Nhưng không quản nói như thế nào, nếu có thể tuần hoàn theo quỹ tích lịch sử, Cẩm Hồ chí ít trước năm không cần lo lắng thị trường ĐTDĐ trong nước nhận được uy hiếp đến từ SamSung.
Đáng tiếc, Cẩm Hồ đối với thị trường ĐTDĐ trong nước là một con bướm rất rất lớn. Cẩm Hồ quật khởi mạnh mẽ, khiến cho SamSung sớm vứt bỏ hoàn toàn ỷ lại đối với đại quy mô thương dụng hóa mạng thực nghiệm CDMA, bắt đầu tăng mức độ phát triển đối với ĐTDĐ số GSM.
Trương Khác rất rõ, sách lược mở rộng thị trường cùng mở rộng sản phẩm trên nghiệp vụ ĐTDĐ, thật ra Cẩm Hồ đã tham khảo kinh nghiệm của SamSung sau năm , . Lúc này SamSung đã điều chỉnh sách lược kinh doanh của họ tại ĐTDĐ số. Nghiệp vụ ĐTDĐ của Cẩm Hồ đành phải bức thiết suy nghĩ áp lực đến từ chính SamSung.
Trương Khác chỉ mặc áo sơmi, mặc dù nói áo sơmi lông dê có tính năng giữ ấm rất tốt, nhưng đêm cuối tháng , đầu tháng mặc một chiếc áo sơmi cũng thật không dễ chịu gì.
Ngẩng đầu nhìn ngọn cây khẽ phất phơ trong cơn gió đêm, Trương Khác cười nói với Lý Hinh Dư:
- Thật là không có cảm giác, mùa đông đã tới rồi, thật khiến người cảm khái vạn phần...
- Tôi rảnh hơn anh nhiều, còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy tình cảnh lá cây ngô đồng rơi.
Lý Hinh Dư cười nói:
- Chỉ là không ngờ, anh còn có thể cảm khái vì mùa thay đổi...
Trương Khác cũng không phải nhàn rỗi ở chỗ này cảm xuân thương thu, mà là nghĩ đến năm chỉ còn lại một tháng hiếm hoi sắp trôi qua, thời khắc khó khăn nhất của cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á đã sắp vượt qua.
Lúc này mới cảm thấy khủng hoảng kinh tế một năm rưỡi trước đây, thời gian có hơi ngắn.
Thực sự là rất ngắn.