- Xéo qua một bên, đâu có phần cho mày nói.
Tiền Quế Hoa đạp Vương Kiến Lâm ngã lăn ra đất, nghiêm khắt quát Thành Phú Trì:
- Còng hắn lại! Đùa cũng phải có chừng mực thôi chứ!
Nhìn Vương Kiến Lâm ôm bụng nhìn đau thở đốc, tới Trần Bỉnh Đức cũng thấy Tiền Quế Hoa chơi khổ nhục kế không tệ, nhưng lời tránh nặng tìm nhẹ phía sau thì không nên nói rồi, Trương Khác là ai mà có thể dễ lừa như thế, Cẩm Hồ cũng đâu phải để đùa? Liếc nhìn sắc mặt Trương Khác, không dãn ra chút nào, vẫn lãnh đạm lạnh lùng, chẳng hề động lòng.
Thành Phú Trì đánh mắt cho cảnh sát để bọn chúng còn đám Vương Kiến Lâm lại dẫn tới góc phòng ngồi xuống, hắn không rõ Tiền Quế Hoa có ý gì, không biết tình hình thế này phải báo cáo ra sao.
Trần Bỉnh Đức ngọt nhạt nói:
- Nếu là hiểu nhầm vậy đem chuyện hiểu lầm kể ra từ đầu tới cuối xem nào.
Thành Phú Trì không lĩnh hội được ý đồ tránh nặng tìm nhẹ của Tiền Quê Hoa, cũng chẳng muốn giúp tránh nặng tìm nhẹ, đối phương kéo Trần Bỉnh Đức tới mà chẳng thèm nể mặt Trần Bỉnh Đức, hiển nhiên lai lịch còn to hơn, còn khó dây hơn, đem tình hình tìm hiểu được kể ra.
Nói ra thì đúng là hồng nhan họa thủy, nếu không phải Vương Kiến Lâm nhìn thấy dung nhan tuyệt diễm của Lý Hinh Dư sinh lòng háo sắc thì làm sao gây là lắm chuyện đến thế? Nếu không phải háo sức tới mờ mắt thì sao biết đối phương ngồi ở phòng riêng còn có vệ sĩ theo cùng còn dây dưa đeo bám như thế.
Lý Hinh Dư và Đường Thanh về trước, Trần Bỉnh Đức không nhìn thấy, ông ta nghe Thành Phú Trì báo cáo tình hình, mày cứ nhíu chặt.
Nam nhân đặt biệt là nam nhân có quyền thế, trừ quyền thế ra cũng chỉ có nữ nhân tuyệt đối không cho kẻ khác đụng chạm vào, đặc biệt là thanh niên mới trên 20 như Trương Khác, dục vọng độc chiếm nữ nhân càng mạnh mẽ, động vào nữ nhân của y là phạm vào kỵ húy lớn nhất rồi.
Trần Bỉnh Đức nghĩ thế, tiếp đó lại nghe nói Vương Kiến Lâm liên tiếp hai lần bị giáo hấn vấn quấn lấy, trong lòng không thương hại hắn nữa, một chút kiến thức cũng không có, Trương Khác mà tha cho hắn thì đúng là quá dễ bị bắt nạt rồi.
Thấy Tiền Kiến Hoa từ lúc tới đây đến giờ vẫn chưa hỏi Trương Khác là người bị hại câu nào, đúng là định tránh nặng tìm nhẹ rồi, thật ngu xuẩn hết sức.
Đợi Thành Phú Trì báo cáo xong, Tiền Quế Hoa hỏi:
- Cục trưởng Trần xem nên xử lý ra sao?
Trần Bỉnh Đức nghiêm khắc nói:
- Đồn công an Tân Mai Viên có vấn đề nghiêm trọng, lần này dẫn cảnh sát đi bắt người lại là đổn trưởng, nên chăng cách chức điều tra đồng chí này trước, tiếp theo xử lý thế nào thì chi cục các đồng chí thảo luận đi.
Thành Phú Trì bàng hoàng đứng đờ ra, hắn ngàn vạn lần không ngờ tới mình lại thành dê thế tội, há hốc mồm quên cả giải thích cho bản thân, hoặc có lẽ cũng biết giải thích cũng vô ích, trước mặt Trần Bỉnh Đức, một đồn trưởng nho nhỏ không có tư cách giải thích.
Tiền Quế Hoa không ngại hi sinh Thành Phú Trì, và lại cách chức có thể phục chức, đương nhiên, phải cho Trần Bỉnh Đức một câu trả lời, cho dù có khai trừ công chức, đợi sóng gió qua đi an bài cương vị tương đương đền bù là được, quan trọng là quyền xử lý nắm trong tay mình.
Thấy Trần Bỉnh Đức tựa hồ không hề có ý dây dưa, Tiền Quế Hoa gọi một cảnh sát tới, hỏi:
- Lý Thu Sinh đâu, sao không có ở đồn? Mau đi gọi cho tôi.
Lý Thu Sinh là chỉ đạo viên đồn, nếu Thành Phú Trì bị cách chức thì công tác trong đồn sẽ do hắn phụ trách. Lý Thu Sinh không trốn xa, nghe được điện thoại thông báo mấy phút sau đã về.
Trong mấy phút này đủ Tiền Quế Hoa liên lạc với thành viên đảng tổ trong chi cục, trao đổi điện thoại, Lý Thu Sinh tới nơi, ông ta tuyên bố miệng cách chức Thành Phú Trì đợi kiểm tra, lại cảm thấy như thế chưa đủ, hùng hổ chỉ đám Vương Kiến Lâm:
- Mấy kẻ này bịa đặt báo cảnh sát, ý đồ báo thù, đem tới khu câu lưu hành chính của chi cục giam lại...
Dặn xong mới nhìn sắc mặt Trần Bỉnh Đức.
Trần Bỉnh Đức gật đầu không nói gì, Trương Khác nhìn mấy tờ giấy vụn còn bay phất phơ, dẫm chân lên, di di mấy cái, nói:
- Vậy tôi đi trước đây... Hôm nay là ngày đầu năm mới, cục trưởng Trần đừng nên quá vất vả.
Không thèm nhìn Tiền Quê Hoa cái nào, coi hắn như không tồn tại.
- Cái vị trí của tôi làm gì có khái niệm lễ tết...
Trần Bỉnh Đức tiễn Trương Khác rời đi.
Tiền Quế Hoa muốn theo, bị Trần Bỉnh Đức dùng ánh mắt ngăn lại.
Ra khỏi phòng tiếp đãi đồn công an, Trương Khác ngẩng đầu nhìn trời tuyết, tầng mây hơi trăng trắng, đợi xe đi vào sân, cùng Phó Tuấn chui vào.
Tiền Quế Hoa không có cơ hội nhìn thấy chiếc Mercedes của Trương Khác, tất nhiên cũng không liên hệ y được với chủ nhân đằng sau của Cẩm Hồ, Thành Phú Trì thành vật hi sinh cũng không thèm nhắc ông ta chi tiết này.
Trương Khác chỉ tới ngõ Học Phủ muộn hơn Đường Thanh và Lý Hinh Dư một tiếng, tuyết chưa rừng, sinh viên trong ngõ rất đông, đầu năm lại gặp ngày tuyết, đâu đâu cũng thấy những khuôn mặt hưng phấn.
Trương Khác về thẳng chung cư, vào trong thấy Tôn Tĩnh Mông, Vệ Lan đang hoặc ngồi khoanh chân, hoặc ôm gối trên ghế sô pha nghe Lý Hinh Dư và Đường Thanh kể chuyện trên tàu hỏa, tóm lại chẳng có cô nào ngồi đàng hoàng, kể cả Lý Hinh Dư, chơi với đám Trương Khác nhiều nên cô cũng bớt câu nệ hơn nhiều.
Còn may cả Đường Thanh và Lý Hinh Dư đều không có hứng thú nói tới chuyện vũng nước trên chăn.
- Xử lý thế nào, sao về sớm thế?
Tôn Tĩnh Mông quay đầu lại hỏi:
- Còn thế nào được? Tên đồn trưởng cách chức điều tra, đám khách sinh sự thì câu lưu hành chính...
Trương Khác đưa tay ra sau lưng xoa xoa:
- Ở đồn phải làm bộ làm tịch ngồi cứng đờ cả tiếng, lưng đau chết đi được, ai xoa hộ với.
Nói rồi định chen vào giữa Vệ Lan với Tôn Tĩnh Mông.
- Anh dám tới lợi dụng lợi dụng bọn này hả?
Tôn Tĩnh Mông giơ chân đá y, Trương Khác vội tránh sang phía Đường Thanh, ngồi xuống cạnh cô. Phản ứng của Tôn Tĩnh Mông như thế, y yên tâm quá nửa rồi.
- Dễ dàng cho bọn chúng thế sao?
Vệ Lan cảm thấy khó tin.
- Kế hoãn binh phải không?
Đường Thanh hỏi:
-...
Trương Khác cười, khẽ vỗ trán Đường Thanh, khẳng định suy đoán của cô.
Đại khái chịu ảnh hưởng của gia đình, đừng để vẻ ngoài ngây thơ của Đường Thanh lừa gạt, cô nàng này có tâm tư rất tỉ mỉ kín đáo, mấy trò vặt vãnh trên quan trường chỉ nhìn một cái là thấu, Trương Khác lại nghĩ với mình mà nói có cô vợ ghê gớm thế này chẳng phải là chuyện tốt lành.
Chỉ là không phải Trương Khác đang dùng kể hoãn binh, mà là Trần Bỉnh Đức đang làm kế hoãn binh.
Nếu dễ dàng bỏ qua như thế, Trương Khác tội gì tới đồn công an điều hòa không đủ nhiệt, ghế chẳng có đệm ngồi tận một tiếng? Tùy tiện gọi một cú điện thoại là có hiệu quả tương đương rồi.
Nếu Trần Bình Đức có chút này không nhìn ra, thực sự nghĩ Trương Khác đã hài lòng thì ông ta cũng chẳng ngồi lên được cái ghế hiện giờ, ông ta an bài như thế là không muốn đánh cỏ động rắn, muốn nhổ bật gốc Vương Kiến Lâm phải chặt đứt Tiền Quế Hoa.
Cty Trường Lâm và Vân Mộng Các nếu liên quan tới kinh doanh phi pháp, thậm chí xã hội đen, thì đương nhiên ô bảo hộ là Tiền Quế Hoa, từ tình hình ở đồn cảnh sát hôm nay có thể nhìn ra Vương Kiến Lâm ỷ vào thế Tiền Quế Hoa nên ra ngoài nhe nanh mùa vuốt.
Tiền Quế Hoa nói to không to, nói nhỏ không nhỏ, cấp phó xử, nhưng nếu tưởng có thể tùy tiện mở miệng hạ bệ một phó xử thì không hiểu quan trường trong nước rồi. Chi cục trưởng cục công an của một trong năm thành khu của Kiến Nghiệp, cái vị trí này có thể thông thiên có thể hạ địa, dưới lâu la không ít, trên cũng chẳng thiếu chỗ dựa.
Đụng tới Tiền Quế Hoa là dính líu to ngay, cho dù kéo cả một thành viên thưởng ủy thành ủy Kiến Nghiệp vào thì Trương Khác cũng chẳng bất ngờ.
Vương Kiến Lâm xoa cằm, về văn phòng, mở ngăn kéo ra, lấy băng video cho vào đầu, hơi rượu bốc lên, ợ một cái lớn, cảm thấy buồn nôn, cầm lấy điều khiển từ xa bật TV lên, màn hình chớp chớp mấy cái rồi hiện hình, bên trong là phòng bao xa hoa hết cỡ.
Vương Kiến Lâm ngồi xuống ghế, vắt chân lên bàn làm việc, hào hứng nhìn cuộc chiến xác thị trên màn hình, ban đầu hắn còn tưởng hai tên tiểu súc sinh này tách nhau ra chơi, hiển nhiên là coi thường tố chất sinh viên đại học thời nay rồi. Trên màn hình có hai kẻ đưa mắt với nhau, nhếch miệng cười ta ác, rồi chia nhau ra ôm cô gái ngồi trên ghế sô pha, Hồ Kim Tinh là tên nóng vội nhất, cho tay vào trong quần cô gái mân mê giữa hai chân, không ngờ còn cùng ở gái gọi kia chơi trò hôn chỗ kín của nhau, tên bạn hắn thì chơi lỗ đít của ả gái gọi.
Nhìn thấy cảnh này Vương Kiến Lâm thấy mình còn thuần khiết lắm, ít nhất là tư thế này hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cũng chưa bao giờ chơi trò nam nữ thế này, kích thích trên màn hình làm mạch máu hắn căng phồng, không kém gì thời đi học xem trộm truyện ( Võ Tắc Thiên).
"Két"
Nghe thấy tiếng cửa mở, Vương Kiến Lâm giật nảy mình, theo bản năng cầm điều khiển tắt TV đi, đứng dậy thấy anh rể đi vào, liền nuốt câu chửi vào bụng, hỏi: - Anh rể, sao anh quay lại?
- Chị cậu vừa gọi điện cho anh, nói cô ấy bị kéo đi đánh mạt chược thâu đêm, nên anh không vội về nữa. Tiền Quế Hoa nhíu mày nhìn đũng quân Vương Kiến Lâm: - Nhìn cái bộ dạng cậu kìa, có cần trốn vào văn phòng xem thứ phim này không? Lúc hắn ta vào nhìn thấy đống da thịt kín màn hình, lại nhìn Vương Kiến Lâm thế này, nên không nghĩ sang chuyện khác, ai ngờ được cháu trai Hồ Tôn Khánh cùng bạn chơi gái bị quay lén.
Vương Kiến Lâm ngồi về ghế, che đi chỗ xấu, cẩn thận quan sát sắc mặt anh rể, hắn không muốn chuyện gì cũng bị người ta khống chế, thấy anh rể thần sắc bình thường, nghĩ mình kịp thời tắt TV, anh rể chưa kịp nhận ra "diễn viên" trong phim kia là ai? Cười hỏi: - Có cần em an bài cho hai cô bé không?
- Gọi cô bé Tiểu Ngọc lần trước ấy. Tiền Quê Hoa nói chuyện này với em vợ, mặt có chút ngượng ngùng: - Cậu gọi điện cho chị cậu, nói là cậu giữ anh lại chơi mạt chược nhé. Đi tới cửa quay lại dặn: - À lúc nãy ăn cơm, thằng cháu của Hồ Tôn Khánh có vẻ lưu luyến một cô bé trong trường hắn lắm, cậu lưu ý hộ hắn chút, nếu có biện pháp gì làm xong chuyện này, sẽ có lợi cho chúng ta.
- Chỉ cần bỏ đủ vốn làm gì có con bé nào không dạng chân ra? Vương Kiến Lâm làm loại chuyện này quen rồi, tự tin đảm bảo:
~~~~~~~~~~~~oo~~~~~~~~~~~~
Tuyệt ngừng rơi trước khi đêm xuống, mặt đường phủ một tầng tuyết dày.
Trương Khác mời Diệu Văn Thịnh và Dịch Hinh tới ngõ Học Phủ chơi, với bọn họ mà nói trời còn sớm lắm, hai chiếc xe một trước một sâu đi vào ngõ.
Đi vào , thấy Lệnh Tiểu Yến đứng sau quầy bar lau ly, Trương Khác chống tay lên quầy bar hỏi: - Sao lại nổi hứng tới trải nghiệm cuộc sống cũ vậy?
- Bọn họ ăn lẩu còn chưa giải tán. Lệnh Tiểu Yến quay đầu chỉ đồng hồ, chưa tới giờ: - Hôm nay thật đau đầu, cả hai ca đều xin nghỉ có chuyện đột xuất, Tiểu Quân đưa mẹ anh ấy về quê, tôi rảnh rỗi nên tới đây tìm lại chút hồi ức cũ. Gật đầu chào Diêu Văn Thịnh, hắn ta là cấp trên của Chu Tiểu Quân: - Mọi người uống gì? Hôm nay tôi mời.
Trương Khác gọi rượu, thấy bàn bóng không có ai, bảo Lệnh Tiểu Yến lấy vợt, bọn họ tự mang rượu vào, chợt nhớ ra nói với Lệnh Tiểu Yến: - À phải, chị bảo Tiểu Quân chiều mai nhà tôi mời khách, anh chị rảnh thì tới cùng nhé.
- Được. Lệnh Tiểu Yến nhận lời thoải mái: - Có gì cần chuẩn bị không, tôi bảo Tiểu Quân làm chạy vặt.
Lệnh Tiểu Yến đã nghe Tôn Tĩnh Mông nói Trương Khác và Đường Thanh mời con gái bí thư thành ủy tới nhà ăn cơm, chắc chắn Diêu Văn Thịnh và Dịch Hinh cũng tới làm khách, cho dù kế hoạch Chu Tiểu Quân là ở quê thêm một ngày thì cũng bảo hắn kiếm cớ về thành phố trước.
Lúc này Phó Tuấn đi vào, nói với Trương Khác tới tận giờ Hồ Kim Tinh mới rời Vân Mộng Các, khi đi còn do Vương Kiến Lâm và Tiền Quế Hoa tiễn lên xe.
Điều này khác với phán đoán trước đó của Trương Khác, cho dù Hồ Tôn Khánh đồng ý cho Hồ Kim Tinh tiếp xúc với người trong xã hội, thì hạng như Vương Kiến Lâm tựa hồ còn chưa đủ cấp bậc. Ngoài ra nếu như Tiền Quế Hoa mà có liên quan trực tiếp tới Hồ Tôn Khánh, không thể để đám Dư Khánh Lâm, Trần Bỉnh Đức dồn vào góc chết rồi mà vẫn không hề hay biết, có lẽ chỉ là Hồ Kim Tinh lấy danh nghĩa của Hồ Tôn Khánh làm sằng làm bậy bên ngoài.
Trương Khác không muốn bên mình xen vào quá sâu, nếu không khi đó chỉ cần có người vào nhà tắm là biết tất cả xảy ra vô cùng ngẫu nhiên.
Có khả năng liên quan tới Hồ Tôn Khánh, Trương Khác bảo Phó Tuấn dặn người dưới chú ý che dấu thân phận, còn chưa tới mức trở mặt xông vào đánh nhau. Lúc này có hai người đi vào , đều là người quen cả, một là Thiệu Bân vốn là thành viên của CLB Côn Trùng, một là Trần Dũng chủ tịch hội sinh viên, cả hai tên này thường xuyên đi cùng Hồ Kim Tinh.
Hai tên nhìn thấy Trương Khác và Phó Tuấn đứng ở cửa phòng đánh bóng nói chuyện, đặc biệt là Trương Khác thấy bọn chúng thì nhướng mày lên, đứng ngây ra mấy giây rồi quay đầu đi. Bọn chúng mặc dù không biết rõ thân phận của Trương Khác, nhưng biết tính cách "hung hãn" của Trương Khác cùng mấy chuyện nổi danh ở Đh Đông Hải, khiến bọn chúng không muốn dây dưa gì với y.
- Là tên đó buổi chiều đi cùng Hồ Kim Tinh. Phó Tuấn chỉ Trần Dũng nói:
Trần Dũng là con trai phó sở trưởng sở giáo dục Trần Nhi Quý, tuy nói Đh Đông Hải có cấp bậc còn cao hơn sở giáo dục tỉnh nửa cấp, nhưng vẫn phải nể mặt địa phương.
Đám hoàn khố trong ĐH Đông Hải không ít, nhưng không kẻ nào dám làn càn trong trường, như Hồ Kinh Tinh và Trần Dũng cũng chỉ có thể ra ngoài giương oai, như Trương Khác cũng thiếu chút nữa bị Ngụy Đông Cương đuổi học, nghĩ tới Ngụy Đông Cường, trong lòng còn hơi ngán.
Trương Khác không ngờ Trần Dũng và Hồ Kim Tinh lại tách nhau sớm thế, nếu không có Tiền Quế Hoa thịnh tình khoản đãi, bọn chúng không thể kết thúc cuộc vui sớm thế này, ném chìa khó cho Phó Tuấn, bảo hắn lái xe về, y ở lại chơi.
Đường Thanh và Dịch Hinh bê đồ uống vào, Trương khác cầm vợt bảo Diêu Văn Thịnh: - Nhân lúc Tĩnh Mông chưa tới bắt nạt anh vài ván nào.
Vừa vặn thấy Lâm Băng đi tới đỡ đồ uống giúp Đường Thanh, Trương Khác lấy làm lạ, sao đêm năm mới Lâm Băng lại có thể để Lệnh Tiểu Yến kéo tới giúp, thấy cô mặt thoa phấn nhưng không che nổi nét tiều tụy, không tiện hỏi thẳng, đưa mắt nhìn Lệnh Tiểu Yến, Lệnh Tiểu Yến đánh mắt, ý nói có điều bí ẩn.
Trương Khác chỉ bắt nạt được Diêu Văn Thạnh hai ván thì đám người đi ăn lẩu kéo về, Tôn Tĩnh Mông nhìn thấy Trương Khác ở trong thì vui vẻ reo lên: - Yên tâm rồi, có thổ tài chủ ở đây, không cần tôi mời khách nữa.
Thấy Tôn Tĩnh Mông đi vào, Trương Khác ngoan ngoãn bỏ vợt xuống, tránh Tôn Tĩnh Mông kiếm cơ hội bắt nạt mình, đi tới bảo mọi người: - Đóng cửa chính lại, mở cửa nhỏ là được, trừ người quen ra thì không tiếp, tất cả do tôi mời.
Đóng cửa lại, mọi người không tới quầy bar, náo nhiệt vây quanh bàn bóng, Thời Học Bân đi đầu tới sàn nhảy nhỏ cầm micro hát.
Trương Khác bảo đám Đỗ Phi và Mông Nhạc sắp lịch trống chiều mai, còn dặn Diêu Văn Thịnh mời cả Lục Kiện mai tới ăn cơm.
Lục Kiện, Triệu Lưu Vũ, La Kỳ giống Diệp Kiến Bân và Diêu Văn Thịnh, trưởng bối đều đang tuổi tráng niên, lại đang thăng tiến mạnh mẽ trên sĩ đồ, bọn họ đều là thái tử đảng đời hai. Những người này có đặc điểm rõ ràng, bất kể là do gia tộc an bài hay nhu cầu bản thân, đều có nghiêm túc theo đuổi sự nghiệp, không vì dục vọng riêng mà lạm dụng đặc quyền.
Trương Khác tuy muốn lập quan hệ tư nhân với bọn họ, nhưng sức lực cá nhân có hạn, để Đỗ Phi và Mông Nhạc này chính thức gia nhập vòng tròn này cũng tốt, vừa lập nên cơ sở vững chắc cho tương lai của họ, lại san sẻ áp lực cho mình. Chu Tiểu Quân đôi khi hơi thực dụng một chút, nhưng tổng thể mà nói cũng đáng tín nhiệm.